Trên đường trở về từ Hội Mạo Hiểm Giả, chúng tôi lại ghé qua chợ. Hôm nay, tôi nhận được hàng trăm đồng vàng nhờ việc điều trị — số tiền tương đương cả triệu yên Nhật. Nhưng tôi chỉ mang theo mười đồng, còn lại gửi lại cho Hội giữ.
Thật lòng mà nói, một học sinh trung học như mình thì biết làm gì với số tiền khổng lồ đó chứ?
"Souma, anh nấu bữa tối cho chúng tôi được không?"
"Chắc chắn rồi, dù sao tôi cũng khá rảnh mà.”
Chúng tôi đi mua đồ cho bữa tối và cả bữa sáng ngày mai. Hôm nay, liệu trình kết thúc sớm hơn hôm qua, nên tôi có nhiều thời gian rỗi. Dù có về nhà bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì làm. Hơn nữa mọi người có vẻ thích bữa ăn tôi nấu sáng nay, nên tôi cũng định nấu luôn bữa tối.
Nhân tiện, Hội mạo hiểm giả cũng bán đồ ăn nên hôm nay tôi đã mua một ít ở đó để ăn trưa.
“Whoa~!”
“Xin lỗi. Em ổn chứ?"
Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem nên nấu gì cho bữa tối nay, tôi vô tình va phải một bé gái khi rẽ vào góc phố.
"Em ổn. Onii-chan xinh đẹp, anh có sao không?"
… Vâng, đúng là ở thế giới này, một gã yếu ớt như tôi lại bị gọi là “xinh đẹp”.
“Ừ, anh ổn."
"Xin lỗi, Souma. Tôi không để ý đến con bé vì không cảm nhận được chút sát khí nào quanh đây cả."
"Không sao đâu, Ferris."
Vậy Ferris sẽ nhận ra nếu có sát khí sao...
"Umm... Onii-chan xinh đẹp, anh có muốn mua một cái không?"
Cô bé vừa nói vừa giơ một bông hoa về phía tôi. Quần áo con bé rách rưới, thân hình gầy gò như đã lâu không được ăn uống đầy đủ.
“Được rồi, anh sẽ mua một bông.”
“Yay~! Năm đồng xu đồng ạ.”
Năm xu đồng đồng khoảng 500 yên. Hơi đắt cho một bông hoa, nhưng vì hôm nay tôi nhận được nhiều tiền nên nhiêu đó cũng chẳng đáng là bao.
"Cảm ơn anh, Onii-chan xinh đẹp!
Cô bé mỉm cười rạng rỡ. Nếu tôi có thể nhận được nụ cười đáng yêu như vậy từ một cô bé như em ấy chỉ với 500 yên thì cũng chẳng đắt đến thế.[note80172]
“Nhưng này, em có ăn uống đầy đủ không? Nếu thích, anh mời em vài xiên thịt nướng ở quầy kia nhé?”
“Thật sao?! Em được ăn ạ?!”
Con bé lập tức nhận lời. Có lẽ bố mẹ không cho em nó ăn uống tử tế? Ở thế giới cũ của tôi, một người đàn ông trưởng thành như tôi mà mua đồ ăn cho một cô bé như thế này thì dễ bị người ta gọi cảnh sát đến bắt lắm.
Tôi mua hai xiên thịt nướng ở một quầy hàng gần đó, mỗi xiên giá năm xu đồng. Tôi đưa cả hai xiên cho cô bé. Một xiên thịt ngay lập tức bị ngấu nghiến.
“Ngon quá! Lâu rồi em mới được ăn thịt. Cảm ơn anh, Onii-chan!”
“Anh mừng vì em thích. Nhưng em không ăn luôn cái còn lại à?”
“Không! Em sẽ mang cái này về nhà và chia sẻ với mọi người!"
“Mọi người?"
“Souma, tôi nghĩ đứa trẻ này đến từ trại trẻ mồ côi.”
À, ra vậy. Hóa ra thế giới này cũng có trại trẻ mồ côi. Có lẽ cô bé muốn đem phần còn lại chia cho những đứa trẻ khác ở đó.
“Em tên gì?”
“Em á? Em là Riche.”
Một cô bé hoạt bát, có chút tomboy. Có lẽ kiểu tính cách này khá phổ biến ở thế giới này.
“Riche, em cứ ăn hết đi. Anh sẽ mua thêm đủ đồ ăn cho mọi người ở trại trẻ. Em có thể dẫn bọn anh đến đó không?”
"Thật sao ?! Cảm ơn anh, Onii-chan! Mọi người sẽ vui lắm đây!"
"Elmie, Ferris, Flora, tôi xin lỗi nhưng chúng ta có thể đi đường vòng về nhà được không?"
"Tất nhiên là không vấn đề gì rồi. Thực ra, chúng tôi cũng muốn ăn xiên nướng!"
"Đúng vậy! Tôi không thể làm ngơ khi thấy trẻ nhỏ gặp rắc rối!"
"Souma tốt bụng quá ... "
-------------------------------------
Vậy là chúng tôi mua thêm xiên thịt và bánh mì, đủ cho mười hai đứa trẻ cùng hai người lớn ở trại trẻ, rồi đi theo Riche đến nơi.
“Đây là trại trẻ mồ côi sao…”
Nơi mà Riche dẫn dắt chúng tôi trông thật đổ nát, như thể nó sắp sụp đỗ bất cứ lúc nào.
"Viện trưởng ơi! Con về rồi!"
“Riche! Con đi đâu lâu thế, ta lo quá… Hử? Những vị khách này là ai?”
Một người đàn ông khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước ra từ tòa nhà. Tôi cứ nghĩ viện trưởng là kẻ bỏ mặc lũ trẻ, nhưng hình như không phải vậy. Ông ấy trông cũng gầy gò, hình như còn chẳng có đủ ăn.
“Họ mua hoa của con, còn cho con ăn thịt nữa! Và họ còn mua thêm đồ ăn cho tất cả mọi người ở đây nữa!”
"Rất vui được gặp ông. Cháu là Souma. Cháu đã mua một ít đồ ăn cho trại trẻ. Nhưng cũng chẳng có gì nhiều."
"Thật sao ?! Ô ... Nhiều đồ ăn quá ... Cảm ơn nhiều lắm! Ta là Marvin, viện trưởng trại trẻ mồ côi. À, như cô cậu thấy đấy, nơi này hơi bừa bộn một chút, nhưng đừng khách sáo, mời vào."
“Cảm ơn. Xin lỗi vì đã làm phiên.”
Có vẻ như người này không biết tôi là một Healer. Chúng tôi bước vào và quả thực, bên trong trông cũng không khác bên ngoài là mấy.
"Whoa~ Có rất nhiều Onee-chan ngầu lòi!"
"Những thám hiểm giả! Ngầu ghê!"
"Oh! Ở đây cũng có Onii-chan đẹp quá oo!"
Trong phòng có rất nhiều trẻ con. Quả thực, ở thế giới này, số lượng phụ nữ đông hơn hắn đàn ông. Trong số 12 đứa trẻ, có tới 10 đứa là con gái. Hơn nữa, không phải tất cả đều là người. Có cả bán nhân xen lẫn vào. Tôi có thể thấy một đứa thú nhân tai meo tai cho trong số đó. Tất cả đều rất dễ thương.
Nơi này như thiên đường đối với một người yêu trẻ con như tôi. Nhưng nhìn kỹ thì bọn trẻ gầy gò, hẳn là vẫn thường xuyên thiếu ăn.


3 Bình luận
🐺🐺🐺à húuuu