• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 14: Kết thúc ngày điều trị đầu tiên

2 Bình luận - Độ dài: 1,418 từ - Cập nhật:

"Souma, công việc hôm nay đã xong rồi. Về nhà nghỉ ngơi đi."

"Hả? Tôi vẫn còn khỏe mà. Vẫn còn nhiều người đang chờ được chữa trị mà, đúng không?"

Cuối cùng thì tôi cũng chữa trị thành công cho cả đứa bé thú nhân lẫn người chồng của bà lão kia. Cả gia đình họ vô cùng biết ơn tôi. Nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên gương mặt họ, tôi cảm thấy vui mừng vì mình có thể sử dụng ma thuật trị liệu.

"Ừ thì, nhưng anh không thể chữa hết cho tất cả mọi người chỉ trong một ngày được. Với lại, hôm nay anh đã chữa cho rất nhiều bệnh nhân nặng rồi. Anh cũng đã dùng Area Heal 8 lần rồi. Dù nghề của anh là Miko Nam đi nữa thì cũng không nên làm việc quá sức đâu."

Quả thật vậy. Những bệnh nhân còn lại không gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Họ chỉ bị gãy xương, trầy xước, bỏng và các chấn thương không nguy hiểm đến tính mạng. Không cần điều trị gấp cũng được.

Từ sáng đến giờ, tôi thường dùng Area Heal và nghỉ ngơi khoảng 30-40 phút. Tôi lặp lại động tác này vài lần. Cứ lặp lại như thế vài lần. Thực ra tôi không thấy cần phải nghỉ lâu như vậy, nhưng Hội trưởng và các thành viên Blue Eternity đều khuyên, nên tôi đành nghe theo.

"Tôi hiểu rồi."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi trực tiếp điều trị cho nhiều bệnh nhân. Tôi cũng chưa rõ phép chữa trị thực sự vận hành ra sao, nên cứ nghe lời Hội trưởng cho chắc.

Tôi tiếp tục điều trị cho mọi người đến tận tối và cho đến giờ vẫn thấy ổn. Nhưng vì những bệnh nhân còn lại không ai nguy kịch cả, nên có lẽ tốt nhất là tôi nên dừng điều trị hôm nay. Nếu tình trạng của tôi van ổn định vào ngày mai, có lẽ tôi có thể yêu cầu họ tăng dần số lượng bệnh nhân trong ngày lên.

"Healer-sama, ngài đã xong việc rồi sao ?!"

“Làm ơn! Chúng tôi cầu xin ngài! Chúng tôi không thể trả nổi 2 đồng bạch kim! Xin hãy chữa trị cho chúng tôi với giá 10 đồng vàng!"

“Làm ơn, chúng tôi cầu xin ngài! Hãy giúp chúng tôi!”

Những bệnh nhân còn lại vội vã chạy vào. Có vẻ như họ đã nghe nhân viên của hội thông báo rằng đợt điều trị hôm nay đã kết thúc.

“Buổi điều trị hôm nay đã kết thúc! Nhưng! Souma-dono sẽ tiếp tục điều trị từ ngày mai trở đi! Tất nhiên, giá vẫn giữ nguyên! Chỉ 10 đồng vàng! Tuy nhiên, chắc chắn tin tức này sẽ lan truyền, và ngày mai sẽ còn nhiều người kéo đến hơn. Vì vậy, những người bị thương nhẹ như gãy xương hoặc bị bỏng có thể phải đợi vài ngày. Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này, nhưng tôi hy vọng mọi người có thế hợp tác và kiên nhẫn thêm vài ngày. Mong mọi người kiên nhẫn hợp tác. Ngoài ra! Souma-dono đi cùng với một nhóm mạo hiểm giả hạng A. Ngay cả khi bạn thấy Souma-dono trong thị trấn, xin vui lòng không làm phiền anh ấy! Đừng gây ra bất kỳ sự náo động nào có thể thu hút đám đông, cũng đừng cản trở đội bảo vệ của Souma-dono! Hãy truyền đạt lại điều này cho những người khác!”

Thalia-san giải thích chắc nịch. Đúng vậy. Nếu tôi phải chữa trị cho bệnh nhân giữa lòng thành phố, đám đông chắc chắn sẽ tụ tập xung quanh tôi, khiến tôi dễ bị tổn thương hơn."

"Tôi hiểu rồi, Hội trưởng! Tôi sẽ truyền đạt lại cho những người không có mặt ở đây!"

"Mọi người! Đừng gây rắc rối cho Souma-sama !! "

"Souma-sama! Hẹn gặp ngài vào ngày mai nhé!"

Có vẻ như những người không được điều trị hôm nay đã hiểu được hoàn cảnh của chúng tôi. Thật nhẹ nhõm khi mọi chuyện không leo thang.

"Souma, hôm nay cậu làm rất tốt!"

"Ừ, ấn tượng lắm đấy."

"Ma thuật chữa trị của anh thật đáng kinh ngạc."

"Cảm ơn mọi người. Tôi thực sự biết ơn vì có mọi người bảo vệ. Tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."

Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong thị trấn sau khi rời khỏi Hội Mạo Hiểm Giả. Từ xa, tôi nghe thấy nhiều tiếng bàn tán về mình, nhưng chưa ai dám lại gần.

Lúc này tôi đang cầm theo đúng một trăm đồng vàng. Tôi đã chữa trị cho khoảng 50 người. Tổng cộng, tôi kiếm được 500 đồng vàng, tức là 5 triệu yên Nhật chỉ trong một ngày.

Có vài người yêu cầu trả góp. Hiện tại tôi không cần nhiều tiền, nhưng Thalia-san và mọi người trong Hội Mạo Hiểm Giả nhất quyết đòi trả hết. Tuy nhiên, tôi đã nhờ Hội giữ lại 400 đồng vàng còn lại. Suy cho cùng, 500 đồng vàng thì quá nặng để tôi mang theo.

Hơn nữa, tôi ngờ rằng mình có thể kiếm được cả trăm đồng vàng mỗi ngày. Xét đến mức phí điều trị đắt đỏ của tên Healer tham lam kia, chắc hắn có rất nhiều người không đủ khả năng chi trả. nên bệnh nhân đổ về đây là dễ hiểu.

Ngay cả 10 đồng vàng cũng nghe có vẻ hơi đắt đối với tôi, Và dù thế giới này nguy hiểm hơn, tôi vẫn khó tưởng tượng nổi mỗi ngày lại có hàng chục người bị thương nặng đến vậy. Có lẽ sau khi tôi chữa trị xong những bệnh nhân hiện tại, chắc mỗi ngày chỉ có thêm vài bệnh nhân mới là cùng.

"Hôm nay tôi muốn đi một vòng quanh chợ. Có an toàn không?"

"Ừ. Đừng lo Souma, chúng tôi sẽ lo cho cậu!"

"Được thôi! Cứ để chúng tôi lo! Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu!"

"Ta sẽ giết bất cứ kẻ nào dám đến gần Souma."

Cả ba người họ đều rất đáng tin cậy. Dù không cố ý, tôi vẫn có thể phải lòng họ.

Flora à, làm ơn đừng giết ai chỉ vì họ cố gắng tiếp cận tôi.

"Whoa~ Tôi biết mà~ Khu chợ này thật náo nhiệt !~ "

Hôm qua tôi có ghé chợ, nhưng chỉ để mua những thứ thiết yếu thôi. Hôm nay có tiền rồi nên tôi muốn mua thêm. Ngoài ra, tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả thành viên Blue Eternity vì đã giúp đỡ tôi.

"Để tôi mua bữa tối hôm nay cho. Dù sao thì hôm qua mọi người cũng đã giúp tôi chống lại lũ slime và bọn cướp mà."

"Không, Souma ... Phụ nữ giúp đàn ông là chuyện bình thường, nhất là khi người đàn ông đó yếu đuối hơn. Anh không cần phải trả ơn chúng tôi đâu. Nếu có chuyện gì, chúng tôi mới là người phải hỗ trợ cho anh.”

.. Phải rồi. Thật lạ khi đàn ông mời phụ nữ ăn ở thể giới này. Thực ra, phải là ngược lại mới đúng chứ.

" ... Nhưng ở quê tôi, đàn ông tử tế với phụ nữ là chuyện bình thường. Vậy nên, xin hãy cho phép tôi được mời mọi người một bữa."

" -?! So-Souma! Mặ-Mặt anh gần quá!"

"À, xin lỗi."

Tôi thì thầm vào tai Elmie vì muốn kể cho cô ấy nghe về phong tục ở thế giới cũ của tôi. Nhưng hình như tôi không nên làm vậy. Là tôi thì tôi cũng sẽ bối rối nếu một cô gái làm thế với mình.

" .... Không công bằng ...”

“.... Thật không công bằng ... Chỉ có Elmie mới được trải nghiệm điều đó ... "

Thế rồi tôi cùng ba cô gái xinh đẹp vui vẻ dạo chợ, ăn uống và trò chuyện. Sau nhiều lần năn nỉ, cuối cùng tôi cũng mời được họ một bữa ở một quầy hàng nhỏ. Được dành thời gian thư giãn bên những cô gái dễ thương này gần như một buổi hẹn hò vậy. Tôi thực sự thấy rất vui.

… Tất nhiên, chỉ cần tạm gác qua sự thật rằng họ đi cùng tôi là vì nhiệm vụ bảo vệ thôi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận