Bằng cách nào đó, tôi đã có thể sử dụng được Area Heal và chữa lành cho tất cả những người bị thương trong căn phòng này. Tuy nhiên, đúng như những gì tôi đã nghe trước đó, chỉ có High Heal mới có thể phục hồi các chi bị đứt lia. Những ai mất tay chân thì vẫn không thể trở lại như trước.
"Souma! Anh thật tuyệt vời !! Mọi người đều đã được chữa lành !! "
“Thật tuyệt vời! Nhìn kìa! Souma! Tất cả đều nhờ anh đấy!”
"Souma, cậu thấy thế nào rồi?"
“Tôi ổn mà. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi.”
"Anh đang nói gì vậy Souma-dono! Nhanh lên, ngồi xuống đi! Anh đã chữa trị cho rất nhiều người cùng lúc bằng Area Heal! Anh cần hồi phục đã."
"Vâng, tôi hiểu."
Quả thật vậy. Tôi chắc chắn cảm thấy uể oải hơn so với lúc tập ma thuật tối qua. Cảm giác giống như vừa chạy hết sức một quãng ngắn vậy. Dù sao thì, nghỉ một chút thì tôi sẽ sớm hồi phục thôi.
Và thế là tôi quyết định làm theo lời khuyên của Hội Trưởng và ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Healer-sama! Cảm ơn ngài rất nhiều! Vết thương trên bụng tôi do quái vật tấn công đã lành rồi!"
"Cảm ơn! Con gái tôi ... Con bé không thể cử động sau tai nạn. Nó chỉ nằm bất lực như đang ngủ, nhưng giờ ...! Nhờ có Healer-sama, con gái tôi đã mở mắt!"
Những người tôi đã chữa trị và cha mẹ họ đều bày tỏ lòng biết ơn. Ai nấy đều rơm rớm nước mắt hạnh phúc, khuôn mặt ánh lên vẻ biết ơn một cách thuần khiết.
"Mọi người ... Tôi mừng là mọi người đã khỏe hơn rồi. Nhưng xin hãy nhớ nghỉ ngơi, đừng làm gì quá sức nhé.”
"Vâng! Thật sự! Cảm ơn ngài rất nhiều!"
"Healer-sama, nhờ có ngài mà vết thương do tai nạn trong hang động của tôi đã lành lại! Tôi vô cùng biết ơn ngài!"
“Tôi rất vui khi nghe vậy. Nhưng… bàn tay anh, tôi vẫn chưa thể chữa lành được. Tôi thực sự xin lỗi vì sự bất lực của mình."
"Ngài đang nói gì vậy ?! Quên đôi tay của tôi đi. Đôi tay tôi chẳng là gì so với việc mất mạng! Ngài đã cứu tôi, Healer-sama! Trước khi gặp ngài, tôi chỉ biết chờ chết, nhưng giờ ... tôi lại có cơ hội sống! Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của ngài, Healer-sama!"
… Không. Thực ra, nếu dùng High Heal tôi hoàn toàn có thể chữa lành tay cho anh ấy. Được rồi. Tôi quyết định rồi. Một ngày nào đó, Tôi chắc chắn sẽ tìm cách chữa lành chân tay cho những người này!
"U'-Ù'm ... Healer-sama ... Có thật là chúng tôi chỉ cần trả 10 đồng vàng không? Tôi nghe nói một Healer khác thường yêu cầu 2 đồng bạch kim .... "
“Đúng vậy. Với tôi, 10 đồng vàng là quá đủ rồi. Xin đừng lo lắng.”
"... Cảm ơn! Cảm ơn ngài rất nhiều!"
"Tôi cứ tưởng còn lâu mới kiếm được 2 đồng bạch kim cơ mà ... Nhờ có ngài, con gái tôi đã tỉnh lại! Tôi đã dành dụm được 80 đồng vàng để chữa cho nó, nếu được thì xin ngài hãy nhận số tiền này!”
“Không, tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, nhưng tôi chỉ lấy 10 đồng vàng thôi. Nếu anh thấy trả công chưa đủ, thì xin hãy giúp tôi một tay khi tôi gặp khó khăn."
Thật ra, 10 đồng vàng đã là quá nhiều đối với tôi rồi. Vừa nãy chỉ một lần dùng Area Heal tôi đã trị cho tám người cùng lúc. Nghĩa là tôi sẽ nhận được 800.000 yên trong vòng chưa đầy 5 phút. Một học sinh trung học như tôi biết làm gì với số tiền đó chứ?
"Ah ... Souma-sama, ngài như một vị thánh vậy ... Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt này! Souma-sama! Tôi nhất định sẽ giúp đỡ ngài hết sức minh khi ngài gặp khó khăn! Tôi sẽ đền đáp ơn huệ này, dù có phải trả giá bằng mạng sống!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng xin thề!"
"Xin thần linh chứng giám!"
.... Vì lý do nào đó, không chỉ bệnh nhân và gia đình họ quỳ xuống trước mặt tôi, mà cả Hội trưởng cùng Elmie và những người khác cũng quỳ xuống.
Không, ý tôi là, ít nhất thì cũng không cần phải "trả giá bằng mạng sống!” đâu. Anh không cần phải hy sinh bản thân vì tôi!
------------------------------
“Này! Sao không chữa cho chồng tôi trước, còn con thú đó thì để sau đi!!”
Sau khi nhận được lời cảm ơn từ những người tôi đã điều trị bằng Area Heal, tôi đang nghỉ ngơi ở một căn phòng khác thì đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên ở phòng điều trị bên cạnh.
Tò mò, tôi cùng Elmie và mọi người bước vào phòng. Ở đó, tôi thấy một bà lão đang đối mặt với một nhân viên của Hội Mạo Hiểm Giả. Bà lão chỉ vào một thú nhân mèo trẻ tuổi với vết thương lớn ở ngực.
.... Ở vương quốc này vẫn còn phân biệt đối xử với thú nhân sao?
Flora nói nhỏ bên cạnh tôi:
“Trước đây thì có, cả thú nhân và bán nhân như tộc Elf đều từng bị khinh rẻ. Nhưng giờ, sự phân biệt ấy hầu như không còn nữa. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự phân biệt đối xử từ một lão già mắc kẹt trong quá khứ như bà ta."
… Tôi hiểu rồi. Nhìn nét mặt giận dữ của Flora, chắc cô ấy từng phải chịu tình cảnh đó.
Tôi cần phải can thiệp. Hy vọng là bà cụ sẽ chịu lắng nghe tôi.
"Mọi người bình tĩnh lại đi. Tôi xin lỗi, nhưng theo tôi thấy, vết thương của đứa trẻ này có vẻ nghiêm trọng hơn chồng của bà."
"Vâng-Vâng! Đứa trẻ thú nhân này đang trong tình trạng nguy kịch hơn! Chính vì vậy, chúng tôi mới xếp chồng bà vào sau cậu bé này!" – nhân viên Hội cũng vội vàng giải thích.
Có vẻ chồng bà lão cũng bị thương khá nặng, nhưng không đến mức nguy hiểm bằng. Xét cho cùng, nhân viên của hội đã sắp xếp thứ tự cấp cứu dựa trên mức độ nghiêm trọng của bệnh nhân mà.
"Healer-sama! Tôi cầu xin ngài! Xin hãy chữa cho chồng tôi trước! Tôi không ngại trả thêm tiền đâu!"
Khi bà cụ sắp tiến lại gần tôi, Ferris vội vàng bước tới chặn bà lại. Vẻ mặt tuyệt vọng của bà cụ đủ để tôi biết bà thực sự lo lắng cho chồng mình.
Tuy nhiên, tôi không hề có ý định thay đổi thứ tự chỉ vì chủng tộc của ai đó. Cho dù sự phân biệt đối xử vẫn còn tồn tại ở vương quốc này, thì điều đó cũng chẳng quan trọng với tôi, một người đến từ thế giới khác. Với tôi, mọi sự sống đều bình đẳng. Con người, thú nhân, tiên tộc, tất cả đều không quan trọng. Trong mắt tôi, những người như Flora chỉ là một cô gái xinh đẹp với đôi tai dài hơn một chút mà thôi.
Hơn nữa, tôi chắc chắn sẽ không thay đổi thứ tự điều trị chỉ vì tiền. Tôi đã nói với mọi người rằng tôi sẽ điều trị dựa trên mức độ nghiêm trọng của chấn thương rồi mà.
“Với tôi, mạng sống của thú nhân cũng quý giá như mạng sống của con người. Tôi sẽ không thay đổi thứ tự điều trị ngay cả khi bà trả thêm tiền đâu, nhưng ... Tôi hứa, tôi sẽ cứu chồng bà! Xin hãy tin tôi!"
"Uuu .... Healer-sama .. Làm ơn ... Làm ơn hãy giúp chồng tôi!"
Cuối cùng, bà cụ cũng dịu lại, lặng lẽ quay về hàng. Tôi thầm nhủ, bằng mọi giá phải cứu được cả cậu thú nhân kia lẫn chồng bà.
“””OOOOHHHH”””
Gì-gì nữa vậy? Có chuyện gì nữa sao ??
“Không thể tin được... gã Healer kia sẽ không chữa trị cho một á nhân, bất kế bạn có đưa cho anh ta bao nhiêu tiền!"
"Và anh ấy không ưu tiên ai chỉ vì tiền! Tôi nghe nói gã Healer kia luôn ưu tiên người trả tiền cao nhất khi hắn đang có nhiều bệnh nhân!"
“Thần linh ... Anh ấy chắc chắn là một nam thần ...! ”
Dường như mọi người xung quanh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa tôi và bà lão. Mặc dù văn phòng của Hội trưởng được trang bị ma pháp cách âm để giọng nói không lọt ra ngoài, nhưng phòng điều trị ở đây lại không có ma pháp như vậy.
Tuy nhiên, danh tiếng của vị Healer duy nhất trong vùng này thật kinh khủng. Hắn ta không chữa trị cho bán nhân mà còn ưu tiên bệnh nhân dựa trên số tiền mà họ phải trả.


4 Bình luận