Koyanagi-san to
反響体X pon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 3.2: Koyanagi-san và gã đàn ông tệ hại(2)

3 Bình luận - Độ dài: 2,421 từ - Cập nhật:

Khi tôi lếch thếch quay về chỗ ngồi, cả người bê bết cà phê, không chỉ Kanbara mà cả đồng nghiệp và cấp trên cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả. “Thôi được rồi, nghỉ đi, về nhà đi, nhé?” họ bảo thế, rồi không thương tiếc đá tôi ra khỏi công ty.

Thế là tôi chẳng còn nơi nào để đi, đành lê xác vào quán nhậu giữa ban ngày, uống tới bến... Đó là thứ duy nhất tôi còn nhớ được.

Nhưng mà…

“Nè nè, Oki-kun, không được ngủ đâu nha~… Rồi Rồi, ngoan lắm.”

Tôi ngẩng lên thì thấy đầu mình đang tựa vào bàn, còn bị Koyanagi-san xoa đầu nâng dậy. Hoàn toàn ngoài dự đoán.

“À...”

Tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để không bật ra câu “sao cô lại ở đây?” và thầm cảm ơn chúa vì điều đó. Tôi kiểm tra điện thoại.

Đã hơn 9 giờ tối. Tôi ngước mắt nhìn trời sau khi thấy chuỗi tin nhắn không ngừng từ tôi gửi cho Koyanagi-san lúc 3 giờ chiều rủ cô nàng đi uống rượu bằng những lời lẽ dai dẳng đến mức tuyệt vọng.

“…Tôi xin lỗi. Thật là tệ hại quá.”

Tôi chẳng còn cách nào ngoài cúi đầu xin lỗi.

“Không sao đâu. Tự nhiên thấy cậu ủ rủ như thế cũng hay mà, tôi vốn thích uống rượu nữa.”

Cô nàng nghiêng ly shochu đá, cười nhẹ.

“Với lại… tôi cũng nghe cậu kể lý do rồi.”

Koyanagi-san mở miệng cười to.

…Không đùa đấy chứ?

“Tôi… tôi đã nói gì cơ?”

“Hmm~ Cậu than vãn tại sao cái áo sơ mi lại toàn mùi cà phê này chẳng hạn.”

Ôi không...

“Rồi cả chuyện với bạn gái cũ của cậu nữa.”

Trời đất ơi…

“Cả mấy câu kiểu ‘tại sao mình lại lỡ miệng nói vậy nhỉ’ nữa?”

Ôi, chúa ơi..

“Tệ hại quá…”

“Nhân tiện, đây chắc là lần thứ 30 cậu tự nhận ‘tệ quá’ rồi đó.”

Làm ơn, ai đó cho tôi biến mất ngay và luôn được không? Chuyện đáng xấu hổ như thế này, tôi không muốn để Koyanagi-san chứng kiến chút nào...

“Sao lại làm cái mặt như tận thế vậy chứ? Có sao đâu, tôi bị đá, cậu cũng bị đá... hai người thất tình thì xoa dịu nhau cũng chẳng có gì lạ cả.”

Câu nói của cô nàng, tôi biết rõ không có lấy một chút dối lòng. Thế mà chẳng hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy đầy bối rối. Nếu là Kanbara, chắc chắn tôi đã chẳng thấy thế này.

“Ahaha, bình thường trông cậu nghiêm chỉnh lắm mà giờ trông te tua kiểu này... đáng yêu ghê. À không, ‘’đáng yêu’’ là từ không nên dùng cho con trai ha, xin lỗi nhé.”

Sự lạc quan đến vô lý ấy của Koyanagi-san lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thôi thì, chuyện đã lỡ rồi, giờ đành thành thật một chút vậy.

“Không sao đâu. Haizz… Tôi cũng bất ngờ là bản thân vẫn còn vương vấn đến thế.”

Tôi uống một ngụm highball mùi vị thế nào tôi chẳng cảm nhận được rồi thở dài.

“Có tình cảm là chuyện bình thường mà. Dĩ nhiên nếu còn quá nhiều thì sẽ mệt, nhưng mà ‘‘quên sạch’’ ngay thì nghe cũng lạnh lùng quá. Tôi thấy cậu là người tốt đó.”

“Nhưng tôi không nên nói những lời như kiểu “cô chưa từng yêu tôi chút nào đúng không?’’… Thật sự quá đáng mà.”

Ly rượu của Koyanagi-san vang lên một tiếng “keng”, rồi cô thở dài nhẹ. Khi tôi ngẩng lên nhìn, trông cô có chút cau có.

“Nè? Giờ đầu óc tôi tỉnh hơn chút rồi nên nói thẳng luôn nhé đừng tự trách mình như vậy nữa. Tôi vừa mới bảo cậu là người tốt đó, quên rồi à?”

…Chết rồi, tôi nhận nhầm rồi. Đây không phải buồn, mà là “hơi giận” rồi.

“Mới quen chưa lâu, nhưng tôi biết cậu là người nghiêm túc, chân thành. Mà người như vậy còn chẳng thể níu giữ được chuyện tình cảm, thì lỗi đâu phải ở cậu. Tôi không biết bạn gái cũ của cậu là người như nào, nên không muốn nói xấu, nhưng... chắc là người kỳ quặc đó? Tôi mà nói thì chắc là ‘chọn nhầm người’ hoặc ‘hai người nhìn về hai thế giới khác nhau’ kiểu vậy. Nếu có lỡ bùng nổ cảm xúc thì cũng là điều dễ hiểu. Cho nên… Oki-kun, đừng tự giày vò mình như thế nữa. Nhìn cậu như vậy… tôi thấy buồn, mà cũng bực mình… Haa, chắc tôi cũng ngà ngà rồi ha? Nói chung là bực lắm!”

Koyanagi-san vừa khua tay múa chân vừa xả một tràng dài như súng liên thanh, còn tôi thì chỉ biết ngơ ngác nhìn cô nàng.

Tôi chưa từng nghĩ mình lại được ai đó đánh giá cao như vậy chứ đừng nói là giữa lúc bản thân thảm hại thế này.

Cảm giác u ám đè nén mấy tiếng đồng hồ cũng như tan biến chỉ trong vài câu ngắn ngủi ấy.

“Koyanagi-san…”

“Gì đấy? Mà nếu cậu còn định nói ‘’tệ hại”’ nữa thì tôi cho ăn đập à nha...”

“Cảm ơn cô.”

Tôi chỉ muốn nói ra lời cảm ơn thật chân thành. Vì tôi nghĩ, đó là cách duy nhất để lời mình chạm được đến cô nàng.

“…Biết điều vậy là được rồi.”

Cô nàng hạ cánh tay đang định vung lên, nghiêng ly rượu… rồi nhận ra trong ly đã cạn sạch, liền đỏ mặt quay đi chỗ khác.

“Tôi gọi thêm nhé?”

“Thôi, hôm nay đến đây thôi. Oki-kun sắp gục rồi, tôi mà uống nữa thì thành đôi bạn cùng lết mất.”

Cô nhún vai, rồi gọi nhân viên tính tiền.

“À, để tôi trả.”

Tôi cuống quýt định rút ví ra khi thấy Koyanagi-san lấy ví trước, nhưng bàn tay nhỏ của cô đã nhẹ nhàng ngăn lại.

“Không cần đâu. Hôm nay tôi mời.”

“Không được đâu. Hầu hết là tôi uống, lại còn rủ rê cô ra đây nữa…”

“Hôm trước tôi say xỉn, cậu trả rồi mà, nhớ không?”

“Lần đầu gặp nhau cũng là cô mời tôi đấy thôi?”

“Vậy thì… lần sau để Oki-kun mời lại là được rồi.”

Chỉ bấy nhiêu thôi, tôi chẳng thể cãi lại được nữa. Lợi dụng lúc tôi đang đơ lại, cô ấy nhanh nhẹn thanh toán có thể là tôi quá chậm chạp chứ không hẳn cô nhanh…rồi mỉm cười thật tươi.

Nên gọi là đáng thương hại, hay là kết cục đương nhiên đây nhỉ… Ký ức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ kể từ lúc rời khỏi quán.

Không nghi ngờ gì việc vừa đứng dậy thì cơn say lập tức ập đến, khiến tôi loạng choạng như sắp ngã.

Trong lúc đó, Koyanagi-san đã cho tôi mượn vai để đỡ nhưng vì chênh lệch chiều cao nên trông cứ như tôi đang dựa đầu vào người cô nàng thì đúng hơn. Hay nói cách khác là đang dùng cô như nẹp chống ấy. Chỉ nhớ được có vậy, mà nhìn lại thì đúng là trông hơi thảm hại thật.

Ngoài ra thì mờ mịt lắm rồi.

Thứ duy nhất còn đọng lại là những câu lẩm bẩm rời rạc của cô nàng, kiểu như..

“Nặng quá! Trời ạ, này, cậu ngủ rồi hả Oki-kun!?”

Hay “Đừng có ôm chứ! Tôi không đi nổi đâu mà!” 

Rồi thì “Địa chỉ đâu, này, Oki-kun, địa chỉ!? Aaa, thiệt tình… Xin lỗi, tôi biết đường rồi, làm ơn cho tôi xuống ở Takadanobaba.”

Rồi tôi mở mắt ra thì trời đã lờ mờ sáng, đầu đau như búa bổ, còn bản thân thì đang gối lên đùi Koyanagi-san người đang dựa lưng vào tường ngay chỗ cửa ra vào mà ngủ say.

Có lẽ tôi có thể đoán được phần nào chuyện đã xảy ra. Chắc chắn cô nàng đã đưa một thằng say mềm như tôi về đến tận nhà, rồi kiệt sức và ngủ quên ngay tại chỗ.

Tôi cảm thấy có lỗi vì đã để cô nàng làm việc quá sức, lại còn phải ngủ trong tư thế không thoải mái như vậy. Mong là cô nàng không bị cảm lạnh.

Tôi khẽ lay vai Koyanagi-san để gọi dậy.

“….”

Có vẻ cô nàng vẫn đang ngủ rất say. Tôi cũng muốn để cô ấy ngủ tiếp lắm, nhưng hôm nay là thứ Sáu tức là cả tôi lẫn cô nàng đều phải đi làm như thường lệ. Ít nhất cũng cần có thời gian chỉnh trang lại một chút.

“Koyanagi-san,..Koyanagi-san.”

Tôi thử lay mạnh hơn một chút. Khi đó, cô ấy hơi vặn người và như muốn hất tay tôi ra, rồi thì thầm..

“…Gì thế, Yuya…”

Câu nói ấy khiến tôi đơ người luôn.

Yuya… chắc là tên người yêu cũ của Koyanagi-san.

Tôi chẳng có lý do hay quyền gì để thấy khó chịu khi nghe cô gọi cái tên đó, nhất là khi cô còn đang nửa tỉnh nửa mê.

Vậy mà… sâu trong lồng ngực tôi bỗng thấy nhói đau lên.

“Koyanagi-san, tôi không phải Yuya đâu.”

Có lẽ vì thế, tôi đã lỡ nói ra to hơn mình nghĩ.

Không phải vì ghen đâu… nếu phải gọi tên cảm xúc này, thì đúng hơn là sự… tiếc nuối.

Tôi đã được cô nàng chứng kiến suốt quá trình vật lộn với chuyện của Iijima Kyoko, cuối cùng cũng kết thúc được một mối tình lấp lửng… Vậy mà tôi vẫn chưa làm được gì cho Koyanagi-san cả. Cảm giác ấy khiến tôi thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Thành thật mà nói, chuyện này đúng là đáng trách thật đấy, Koyanagi-san. Tôi xin lỗi.

“Hmm… ủa? À…”

Trong lúc tôi còn đang ngập ngừng tự trách, đôi mắt xám đậm đặc trưng của cô nàng khẽ mở ra, rồi cô mỉm cười ngái ngủ..“Chào buổi sáng~”

Có vẻ cô nàng chẳng nhớ gì về câu nói lúc nãy, cũng không nghe thấy tôi vừa nãy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Chào buổi sáng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô quá nhiều tối qua.”

Vậy thì tôi cũng không nhắc lại chuyện gì nữa, cứ thế mà cảm ơn thôi.

“À, không sao đâu, không sao đâu. Ahaha… Ra là tôi kiệt sức đến vậy luôn à…”

Cô ấy chống tay, vừa ngồi dậy vừa than: “Uwaa, cơ thể tôi cứng đờ hết trơn…”

Tôi cúi đầu một lần nữa, rồi nói..

“Giờ mà về tận Musashiseki thì cũng phiền phức lắm, nên cô cứ dùng phòng tắm đi. Trong lúc đó tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Koyanagi-san nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó, rồi hỏi.

“Oki-kun, cậu có bận lắm không?”

Cô nàng chắc đang hỏi về công việc. Với riêng tôi thì hiện tại không có hẹn gì gấp, công việc cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, mà mấy đồng nghiệp cũng bảo tôi ‘về nhà đi cho đỡ bốc mùi cà phê’ nữa kìa.

“Vậy thì, nghỉ một hôm nhé?”

“……Hả?”

“Cả hai ta đều tỉnh dậy kiểu này, có thấy muốn đi làm không? Nên là nghỉ một bữa đi, chịu không?”

Nghe cũng hợp lý. Tôi vẫn còn dư kha khá ngày phép, mà cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả. Nếu có báo nghỉ thì chắc Kanbara sẽ lại suy diễn đủ kiểu, nhưng mà… thôi kệ đi.

“Nghe được đấy.”

Tôi trả lời vậy, và Koyanagi-san lập tức sáng bừng đôi mắt, tươi tỉnh hẳn lên:

“Thế thì, nghỉ ngày thường là quý lắm đó nha! Nhân dịp này, tụi mình đi đâu chơi đi. Ngày thường thì chỗ nào cũng vắng hết!”

“Đúng vậy, cũng lâu rồi tôi mới có một ngày nghỉ như vầy.”

“Đó đó, phải không? Thế muốn đi đâu?”

Bị hỏi đột ngột như vậy thì đúng là khó trả lời thật. Hình như tôi có mấy chỗ định đi thì phải… nhưng là ngày thường mà, ngày thường nhỉ? Ừm…

“Xin lỗi nhé, ngoài chuyện phải ra ngân hàng gia hạn sổ tiết kiệm thì tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.”

Tôi lên tiếng vì nghĩ để im lặng lâu cũng không hay, nhưng rồi lại thấy câu trả lời của mình thật đáng xấu hổ.

“Ahaha, đúng là lúc đi làm rồi thì mấy chuyện đó khó sắp xếp thời gian lắm. Vậy thì, để tôi gợi ý cho cậu một chỗ vậy.”

Dĩ nhiên tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Mà đúng hơn là..

“Để tôi mời. Hôm qua cô đãi tôi rồi mà. Thế… đi đâu vậy?”

Khi tôi hỏi, Koyanagi-san búng tay tách rồi giơ một ngón trỏ lên:

“Disneyland.”

…Lần cuối cùng tôi tới đó là khi nào nhỉ? Có lẽ là hồi đại học, trong một buổi hẹn hò?

Mà, dù sao thì tôi cũng không ngờ lại nghe thấy cái tên Disneyland. Tôi đoán chắc cô nàng sẽ rủ đi buffet tráng miệng hay ăn trưa ở chỗ nào đang nổi tiếng cơ. Nhưng mà, ừm… Disneyland à. Cũng hay đấy. Không..mà phải nói là lựa chọn quá hoàn hảo luôn. Đi ngày thường thì chắc chắn đỡ đông, mà lại là chỗ không ai đi một mình bao giờ cả.

“Nghe hay đấy. Quyết vậy đi.”

Nói là công viên giải trí thì hơi ngần ngại, nhưng nếu là Disneyland thì lại khác. Dù có lớn bao nhiêu thì nơi đó vẫn mang một sức hút kỳ lạ. Chắc hẳn là ở đó có một thứ ma thuật kiểu "xứ sở thần tiên" gì đó, khiến tụi tôi cứ thế bị cuốn vào không thể thoát ra.

“Rồi nha, vậy chốt kèo. Mà trước hết thì này, Oki-kun… đi tắm lẹ đi.”

“Hể?” ..tôi nghiêng đầu khó hiểu. Dĩ nhiên là tôi cũng tính đi tắm rồi, nhưng vốn định để cô nàng tắm trước vì nghĩ con gái sẽ mất thời gian hơn mà…

“Cậu không nhận ra à? Người cậu bây giờ nồng nặc mùi rượu y như mớ dưa muối Nara ấy.”

Chỉ đến khi cô nàng nói ra tôi mới chợt nhận ra: mùi rượu đã ngấm vào người tôi nồng đến mức át cả mùi cà phê bị đổ lên áo, và thế là tôi lại thấy xấu hổ vô cùng.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
0h30 rồi tôi buồn ngủ quá,tôi isekai sớm mất.
Xem thêm