Koyanagi-san to
反響体X pon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 2.2: Bữa cà ri đáng nhớ cùng Koyanagi-san(2)

9 Bình luận - Độ dài: 2,884 từ - Cập nhật:

Lưu ý: nội dung đã loại bỏ những phần không lành mạnh nếu ai thích sự hoàn hảo thì nên bỏ qua.

–·–·–·–

Thứ Bảy, Takadanobaba.

Koyanagi-san hôm nay mặc phong cách rất thoải mái,áo cardigan [note77671] kết hợp với quần jean cao, khoác ngoài là chiếc áo khoác len dáng dài màu be, chân mang giày thể thao. Trông khác hẳn với hình ảnh chỉn chu trong bộ vest thường thấy, tạo cho tôi cảm giác mới mẻ đến lạ. Chúng tôi cùng nhau hướng về quán yakitori mà cô nàng gợi ý, nằm trên phố Sakae.

“May mà hẹn sớm á, chứ chậm chút là khỏi có chỗ ngồi luôn rồi đó,” 

Bầu không khí khởi đầu thật suôn sẻ. Tôi nâng ly cụng bia cùng Koyanagi-san, người đang trong tâm trạng rất vui vẻ.

“Cô từng hay đến đây lắm à?”

“Thường thì mỗi khi muốn tự thưởng cho bản thân ấy. Mấy quán ở khu này đồ uống rẻ dữ lắm. Hồi sinh viên tôi toàn uống xả láng với giá 2000 yên thôi,rồi vô nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo luôn… Ể, tự nhiên kể chuyện ghê quá ngay đầu bữa rồi.”

Cô nàng gãi má, cười ngại ngùng. Nhìn vậy thôi cũng đủ hiểu thời sinh viên của cô đã vui vẻ biết nhường nào.

“Không sao đâu, tôi không thấy phiền gì cả.”

“Vậy thì tốt quá. Xin lỗi nghen, tôi cũng đâu phải kiểu phụ nữ có dáng vẻ sang trọng gì đâu.

Thật ra, những người thật sự thiếu sang trọng sẽ chẳng bao giờ chủ động xin lỗi đâu.

Khi đĩa yakitori và rau sống vừa được đem ra thì một nhóm sinh viên cũng ồn ào kéo vào quán.

“Ra là hồi đó cô hay tới theo kiểu tụi nó ha?”

Tôi liếc về phía nhóm sinh viên rồi cười hỏi. Koyanagi-san cũng nhìn theo.

“Ừa… Còn trẻ đúng là sướng thiệt.”

Tôi bật cười, “Cô cũng có già lắm đâu mà nói như người lớn tuổi vậy.”

“Nhưng mà… thấy lạ không?” Cô nàng nhấp một ngụm bia, ánh mắt lấp lánh hoài niệm.

 “Hồi đó, tụi mình hay cãi nhau vì mấy chuyện vớ vẩn, làm mấy trò ngốc nghếch, làm phiền thiên hạ mà đầu óc thì chẳng khác gì con nít. Vậy mà lúc đó, cái gì cũng thấy vui, cũng thấy hạnh phúc…”

Ngẫm lại, cô nàng nói đúng thật. Khi sống trong những khoảnh khắc ấy, dù vui hay buồn, đau khổ hay sung sướng, tất cả đều mang một thứ cảm giác mãnh liệt. Cái cảm giác “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, như thể nắm cả thế giới trong tay nếu đó là cái gọi là “tuổi trẻ”, thì quả là đáng ghen tị mà.

“Vậy… giờ cô thấy mình không vui, không hạnh phúc hay sao?”

Tôi hỏi, vừa cắn một miếng bonjiri muối món cô nàng bảo là “thích nhất”.

Koyanagi-san bật cười

“Ủa nè, tôi mới thất tình cách đây đúng một tuần đó . Không phải kiểu người đặt hết tình cảm vào tình yêu đâu, nhưng mà nhìn từ ngoài chắc tôi với cậu đều giống mấy đứa thất tình đáng thương thôi.”

Cũng đúng. Tôi cũng từng thấy mình đáng thương đến mức phải trốn vào rượu, bia, vậy mà tuần qua tôi lại thấy không buồn đến thế.Dù có đọc cái đoạn tin nhắn dài“17kb” đó bao nhiêu lần, trái tim cũng đã nguội từ lâu rồi. Mà chắc tôi cũng hiểu lý do vì sao rồi.

“Chắc là nhờ có Koyanagi-san ở bên cạnh, nên tôi mới thấy vậy.”

Thật sự thì nhờ có Koyanagi-san, tôi mới thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Giống như trở lại những ngày tháng sinh viên vô tư vậy.

“Gì đó, đang tán tỉnh tôi hả?”

“Tôi chỉ đang nó sự thật thôi.”

Không rõ cô nàng nghĩ sao, chỉ thấy Koyanagi-san cười nghiêng ngả.

“Vậy à vậy à~ Cậu đúng là người tốt thiệt đó, Oki-kun. Mà, nói vậy chớ tôi cũng nhờ cậu mà được giúp đỡ nhiều lắm đó nha?”

Nói rồi, cô nàng cụng ly nhẹ vào ly của tôi một cái cộp.

“Rồi rốt cuộc thì, tại sao lại ra nông nỗi này chứ.”

Tôi nhìn Koyanagi-san đang cuộn tròn như một con mèo trên giường mình và tự hỏi.

Tôi vẫn còn nhớ chúng tôi đã uống rượu cùng nhau, vừa nhâm nhi xiên yakitori vừa ôn lại kỷ niệm thời sinh viên. Cũng nhớ là giữa chừng mấy sinh viên xung quanh bắt đầu hô mấy câu gọi–đáp kỳ lạ kiểu “Sinh viên chú ý!” gì đấy. Koyanagi-san lúc đó đang cao hứng, nên cũng tham gia rất nhiệt tình.

Sau đó nữa là cảnh cả bọn cụng ly lia lịa, rồi mấy ly shochu cứ lần lượt được mang ra bàn.. Mấy cảnh đó cứ chập chờn trong đầu tôi như đoạn phim tua lại, để rồi tôi dần nhớ ra là mình đã đưa cô nàng người đang say về nhà thế nào.

Không chỉ một lần mà đến hai lần lận... Không, khoan đã, tôi không thể sa sút đến mức ra tay giở trò trong tình huống này được.

Tôi quyết định ít nhất cũng phải cởi áo khoác ngoài cho cô nàng, rồi bản thân sẽ ngủ trên ghế sofa, thế là tôi với tay về phía Koyanagi-san..

“Ưm…”

Mặc dù đã say đến bất tỉnh nhân sự, vậy mà cô nàng lại cởi cardigan ra một cách dễ dàng, quả thật là giúp tôi đỡ khổ hơn. Nhưng ngược lại, cô lại bám lấy tôi như thể níu kéo, khiến tôi mất thăng bằng mà suýt ngã.

“…Này này.”

Tôi đâu phải gối ôm đâu, mà ngủ chung thì lại càng không ổn. Tôi cố gỡ tay cô nàng ra, nhưng cứ hễ buông ra là cô lại quấn lấy, khiến tôi không biết xử lý sao cho phải.

“Nếu sáng mai tỉnh dậy mà cô đổ oan gì cho tôi thì đừng trách tôi dỗi đấy nhé?”

Tôi buông một tiếng thở dài bất lực, rồi đành kéo chăn đắp luôn cả hai.

Phải nói thật, dù cô nàng là người gục trước vì say, nhưng cơn buồn ngủ của tôi cũng đang kéo đến không kém.

“Koyanagi-san, làm ơn ngoan ngoãn ngủ đi.”

Nhưng mỗi khi tôi định chợp mắt thì cô nàng lại nhúc nhích, hết sát lại gần, rồi quấn chân tôi, thậm chí còn dúi mặt vào ngực tôi... Thành thật mà nói, nếu tôi có hóa sói ngay lúc này thì cũng là bất khả kháng ấy chứ.

Hơn nữa, mấy hành động đó… nhìn kiểu gì cũng có chủ đích rõ ràng thì phải.

“Khoan… đừng nói là… cô đang tỉnh đấy nhé?”

Tôi thử hỏi thử, và đúng như tôi linh cảm

“Ahaha, bị phát hiện rồi~~.”

Koyanagi-san ló đầu ra khỏi chăn, nở nụ cười ranh như chẳng hề có ý định che giấu gì.

“Tỉnh lại từ khi nào vậy?”

Tôi kéo chăn xuống, ngồi dậy và hỏi.

“Chắc từ lúc bị cởi áo khoác á?”

Thảo nào lúc đó lại dễ cởi thế.

“Vậy thì làm ơn báo tôi biết một tiếng chứ.”

“Nhưng mà nè, Oki-kun. Cậu nghĩ xem, nếu đang bị cởi đồ mà tỉnh dậy thì ai chả phải cảnh giác chút chút, đúng không?”

“Đừng có thế chứ. Tôi mà tự tiện làm mấy trò không có sự đồng thuận thì đâu còn là người nữa.”

“Vậy hở? Cơ mà lần trước dù tôi nói dừng rồi mà cậu vẫn tiếp tục hai, ba lần đó thôi?”

Tôi nghẹn họng không nói được lời nào, còn cô ấy thì bật cười khúc khích như trêu chọc. Biết vậy lúc nãy không hỏi là được rồi.Đúng là một kiểu say rượu phiền phức mà.

“Bây giờ mới 11 giờ, vẫn còn chuyến tàu cuối đấy.”

Dù là say, nhưng nếu đã tỉnh thì chẳng còn lý do gì để giữ cô ở lại nữa. Về nhà ngủ trên chiếc giường quen thuộc vẫn là tốt nhất với cô nàng thôi.

“Ể~? Tối nay tôi thấy…hơm muốn về đâu á~♪”[note77672]

Cô nàng vừa nói vừa uốn éo định làm dáng quyến rũ, nhưng chỉ khiến tôi thấy lạc quẻ đến mức đành từ bỏ việc thuyết phục. Dù chưa phải nửa đêm, nhưng thả một cô gái say khướt như thế ra ngoài thì đúng là tôi chẳng ra dáng quý ông gì cả.

“Tuỳ cô vậy… Tôi sẽ ngủ ở ghế sofa kia.”

Tôi vừa nói rồi định đứng dậy, thì..

“Chụp!” 

 Cánh tay tôi bị cô nàng túm chặt lấy.

“Thế chẳng phải tệ lắm sao? Được thôi, ngủ chung luôn đi.”

Khoảnh khắc ấy, tôi suýt nữa nghi ngờ chính mình mới là kẻ suy nghĩ lệch lạc.

“Có sao đâu, Oki-kun đâu có làm gì đúng không?”

“Ờ thì… không có.”

“Lạnh lùng ghê~ Cậu không xem tôi là con gái luôn hả… dù lần trước đã giỡn với tôi tới bến còn gì~”

Rồi cô nàng bắt đầu giả vờ, nước mắt nước mũi không ra nhưng tiếng “hu hu hu” thì rõ mồn một, quá đáng thật mà. Làm sao mà đối phó nổi với cái kiểu say xỉn này chứ.

“Nếu tôi mà không xem cô là con gái thì tôi đã chẳng phải ôm cô rồi.”

Không biết từ lúc nào, tôi cũng đã nói ra những lời thẳng thừng chẳng kém. Ừ thì, chắc tôi cũng say lắm rồi.

“Fư ra vậy... Hô~..."

Koyanagi-san cố tình buông ra mấy tiếng cảm thán nghe như quên mất cách phát âm “ha” và “hi”, rồi chằm chằm ngước lên nhìn tôi.Đôi mắt ấy rõ ràng vẫn còn say, nhưng so với lúc nãy thì đã có vẻ tỉnh táo hơn một chút. Cũng chính vì thế mà tôi bắt đầu thấy có điều chẳng lành rồi.

“Vậy thì… làm nhé?”

“Sao tự nhiên lại thành ra thế!?”

Tôi gần như nói lấn cả vào lời cô nàng, khiến Koyanagi-san phá lên cười khúc khích.

“Này này, cười cái gì chứ. Đây đâu phải lúc để cười đâu.

Cô vừa mới nói một chuyện động trời lắm đấy, cô có biết không!?”

“Không sao mà, là tôi muốn đấy.”

Vừa nói, tay cô nàng lần mò xuống dưới, vuốt ve chỗ đó qua lớp quần. Ham muốn dục vọng khi cô nàng áp sát lúc nãy bỗng chốc lại trỗi dậy.

Lẽ ra tôi hoàn toàn có thể gạt tay cô nàng ra. Thế nhưng tôi đã không làm vậy chắc chắc là do rượu rồi.

“Cô từng bảo mình không phải loại người hay làm mấy chuyện này mà, đúng chứ?”

Tôi hỏi trong lúc cô đang kéo khóa quần tôi xuống, để lộ rồi bắt đầu vuốt ve.

“Thì đúng mà~ Tôi đâu phải kiểu con gái dễ dãi đâu nha.”

Người phụ nữ say xỉn ban nãy đã đi đâu mất rồi? Ánh mắt màu xám đậm ấy cứ như có lực hút, khiến tôi không rời được. Cô nàng lúc này mang đầy khí chất đàn bà quyến rũ, chủ động và đầy cám dỗ.

Nếu cô ấy muốn thế, mà tôi lại không đủ sức từ chối… thì có lẽ, mọi chuyện nên cứ thế tiếp diễn cũng được nhỉ?

Nhưng chúng tôi đâu còn là mối quan hệ tình một đêm nữa. Đây đã là lần thứ hai rồi. Phải chăng, để bước thêm một bước... giữa chúng tôi cũng cần một cái tên nào đó cho mối quan hệ này?

“Không được à?”

Chỉ với câu hỏi đó, nét mặt cô bỗng chốc chùng xuống. Tôi không rõ trong ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì, nhưng sự mời gọi đầy quyến rũ khi nãy đã tan biến. Cô nàng trông mong manh như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.

Thế là không ổn rồi.

Nếu tất cả chỉ là vỏ bọc, nếu cô nàng cũng đang bất an và dùng thứ quyến rũ ấy để che giấu nỗi lo ấy, giống như tôi… thì thật không công bằng.

Như vậy là quá đáng yêu rồi đấy tôi lại muốn ôm chặt cô nàng ngay lập tức mất thôi.

…Khoan đã, lỡ như cả mớ suy nghĩ này cũng nằm trong kế hoạch của cô ấy thì sao?

Vậy thì tôi đâu còn cửa thắng nữa, kiểu gì tôi cũng thua rồi.

“Đã đến nước này thì tôi không thể để cô bị bẽ mặt được… À không, chắc là nên nói: Có miếng ngon dọn sẵn mà không đụng tới thì đúng là dở hơi, nhỉ?”

Đã là một kẻ say rượu rồi thì nghĩ ngợi gì cũng vô ích thôi. Vứt hết mọi suy nghĩ qua một bên, chỉ cần đắm chìm vào khoái cảm là đủ.

Phải chi lúc mới kéo cô ấy vào phòng tôi cứ thế mà nhào tới luôn thì đã đỡ phải khổ rồi… Nghĩ vậy mà tôi lại thấy buồn cười.

Mang theo thứ cảm giác ấy, tôi cúi xuống và chậm rãi đặt lên môi Koyanagi-san một nụ hôn.

『...』

『...』[note77670]

『...』

Dù mọi chuyện đã kết thúc và cả hai đều mệt rã rời, Koyanagi-san vẫn ôm chặt lấy tôi, không chịu rời ra.

“Có chuyện gì sao?”

Ai cũng có lúc muốn được yếu đuối, được dựa dẫm vào người khác. Nhưng những mong muốn ấy thường đi kèm với một lý do nào đó. Tôi không chắc mình có quyền bước vào phần đó của cô nàng hay không..nhưng không hiểu sao tôi cứ để tâm mãi 

“Không có đâu. Thiệt tình là không có gì hết… chỉ là thấy cô đơn quá thôi.”

Cô đơn, hả.

Tôi chẳng biết gì nhiều về Koyanagi-san.

Dù đã được biết thêm vài thông tin, nhưng nhìn chung vẫn là rất ít. Trong số đó có cả những điều như cô nàng từng sống ra sao với bạn trai cũ, đã từng yêu sâu đậm thế nào tất cả đều là những mảnh ghép tôi không hề biết.

“Tôi từng sống chung với người ta đó.”

Cô nàng buột miệng nói, như thì thầm với chính mình, nhưng lại khiến tôi hình dung được rất nhiều điều. Ra vậy, sống cùng nhau rồi bỗng dưng chỉ còn một mình… cho dù lý do là do tên đó dắt gái về nhà và bị bắt quả tang đang hú hí trên giường, một lý do thật khốn nạn thì sự trống trải cũng không thể nào tránh khỏi.

“Giờ về nhà là thấy căn phòng rộng thênh thang trống trải không chịu nổi mà chỗ đó lại còn là hiện trường thằng đó cắm sừng tôi nữa chứ? Vừa nhìn là nhớ, vừa nhớ là thấy buồn nói thiệt tôi không chịu nổi cái phòng đó nữa…”

Nghe vậy, tôi nghĩ thầm nếu thế thì sống trong nhà ma có khi còn đỡ hơn. Ma thì cùng lắm hiện hình, chứ đâu có diễn lại cảnh ngoại tình ngay trước mắt người ta.

“Nếu vậy thì… ở lại thêm một đêm nữa nha?”

Tôi tin là cô nàng không nói ra những điều đó vì tính toán hay mục đích gì cả. Chỉ đơn giản là, sau hai lần say khướt và lạc lối trong căn phòng của tôi, cô nàng đã thổ lộ rõ lý do thực sự đằng sau.

Và tôi cũng chỉ đơn thuần là nảy ra ý đó vì thấy quá cô đơn, cộng thêm một chút cảm thông mà thôi.

“Làm vậy… có phiền cậu không?”

“Nếu phiền thì tôi đâu nói ngay từ đầu.”

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng. Đôi mắt cô nàng ngước lên nhìn tôi, có chút hơi bối rối.

Không giống cô chút nào. Dù tôi không biết rõ về Koyanagi-san, nhưng tôi vẫn thấy hành động ấy chẳng giống cô nàng chút nào.

“Phải chi nói luôn một câu kiểu “Cho tôi tá túc tạm ít bữa nghen~’’ 

Thì đỡ phiền hơn biết mấy.”

Tôi giả giọng Kansai. Dù nghe nói dùng giọng vùng khác một cách giả tạo là tội lớn lắm, nhưng lần này tôi liều mạng một phen. Bởi vì…

“Trời đất… cái giọng Kansai giả tạo này là tệ nhất từ trước tới giờ luôn đó. Làm nữa là tôi cho ăn đòn bây giờ.”

Đây. Chính giọng điệu đó mới là Koyanagi-san thường ngày mà tôi biết.

“Biết rồi, tôi không dám nữa đâu.”

Chắc mặt tôi đang tươi như nở hoa.Bởi vì nhìn vào khuôn mặt Koyanagi-san, tôi biết là cô nàng đã đoán được hết suy nghĩ trong đầu tôi rồi.

Mà như thế cũng tốt. Nếu chỉ như vậy thôi mà có thể xua đi nỗi cô đơn thì quá tuyệt rồi còn gì.

“Vậy thì, Anh chủ à.Cho tôi ở lại vài bữa nghen.”

Cô nàng đấm nhẹ vào ngực tôi rồi cười, khiến tôi cũng bật cười theo… Dù đáng ra chúng tôi là những con người “không vui vẻ gì” và đầy “bất hạnh”, thì khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, cả hai lại thấy như được bao phủ trong một cảm giác mạnh mẽ kỳ lạ.

Ghi chú

[Lên trên]
hãy nghĩ theo cách của bạn
hãy nghĩ theo cách của bạn
[Lên trên]
Cardigan là một loại áo khoác len có hàng nút phía trước, thường được dệt bằng chất liệu len, cotton hoặc sợi tổng hợp. Nó có thể có tay dài hoặc tay ngắn, và bạn có thể mặc như một lớp áo ngoài. Trong tiếng Việt, cardigan thường được gọi là:Áo khoác len,Áo cardigan..
Cardigan là một loại áo khoác len có hàng nút phía trước, thường được dệt bằng chất liệu len, cotton hoặc sợi tổng hợp. Nó có thể có tay dài hoặc tay ngắn, và bạn có thể mặc như một lớp áo ngoài. Trong tiếng Việt, cardigan thường được gọi là:Áo khoác len,Áo cardigan..
[Lên trên]
Tôi dịch dẹo vì một phần là đang say 1 phần là giọng kiểu Kansai
Tôi dịch dẹo vì một phần là đang say 1 phần là giọng kiểu Kansai
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
hi đây
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm
Tfnc
Xin link đi chủ thớt
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
link gi bac=))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
ai hỏi link??
Xem thêm
Xin với ;o;
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
@Phu. Ho: đã ghim link
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Bình luận đã bị xóa bởi kimm_luvkhanh