Khi tôi thuê cô gái mình...
Kagami Yuu Higeneko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1 (LN)

Chương 15: Áp lực từ Chủ tịch Hội đồng Trường

2 Bình luận - Độ dài: 3,774 từ - Cập nhật:

「Kiyomiya-san, tớ đã sắp xếp xong rồi ạ.」

「Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, Maritsuji.」

Chiều hôm sau, sau giờ học.

Tôi lại đối mặt với Maritsuji Anri trong phòng trà quen thuộc.

Hôm nay tôi chẳng buồn để tâm đến lễ nghi nữa, cứ thế ngồi khoanh chân trên chiếu tatami trong phòng trà.

Maritsuji có vẻ cũng không có ý kiến gì, chỉ mỉm cười.

「Món nợ này tớ nhất định sẽ trả.」

「Được sao ạ? Món nợ với tớ không rẻ đâu nhé?」

「Ặc… K-Không sao. Không nên nhờ người khác làm việc không công. Đặc biệt là tiểu thư gia tộc Maritsuji.」

「Nếu là bạn bè thì nhờ vả không công cũng được, nhưng… tớ và Kiyomiya-san đâu phải bạn bè.」

「À, không phải bạn bè.」

Cả hai chúng tôi thật tàn nhẫn khi nói thẳng với bạn cùng lớp rằng “không phải bạn bè”.

Nếu có ai nghe thấy, chắc sẽ nghĩ rằng tôi và Maritsuji có mối quan hệ rất tồi tệ.

Nhưng không phải vậy. Kiyomiya và Maritsuji, cả hai đều gánh vác danh tiếng gia tộc trên vai nên không thể tùy tiện xây dựng quan hệ được.

「Từ giờ trở đi, cậu cứ thoải mái nhờ vả tớ. Kiyomiya-san có rất nhiều thứ để tớ đòi nợ đấy.」

「Đáng sợ quá!」

Không lẽ cậu ấy thật sự định ép tôi cưới sao?

「C-Chuyện lần này chỉ là một món nợ nhỏ thôi chứ nhỉ?」

「Ai biết được ạ?」

Maritsuji lè lưỡi một cách đáng yêu.

「Này, Anri-chan. Chẳng phải bác trai đã bảo cậu đừng lè lưỡi nữa sao?」

「A, xin lỗi ạ. Chẳng hiểu sao cứ ở trước mặt Kiyomiya-san là tớ lại trở về thành con nít… Cậu cũng vừa gọi tớ là “Anri-chan” như ngày xưa, đúng không?」

「…Vậy sao?」

Hồi tôi còn chưa hiểu rõ về gia tộc Maritsuji, tôi đã gọi cậu ấy một cách thân mật như vậy.

Bố mẹ của Maritsuji đã tỏ ra rất khó chịu, nên tôi đã đổi sang gọi bằng họ.

「Đúng vậy ạ. Gọi là “Anri-chan” chắc cũng khó cho cậu, nhưng từ giờ dù có mặt người khác, cậu cứ gọi thẳng tên tớ là “Maritsuji” được không ạ? Cứ coi như làm vậy là xóa nợ lần này.」

「…Không ngờ lại rẻ như vậy nhỉ?」

Chỉ riêng việc gọi Sayaka bằng tên thôi đã gây xôn xao trong trường rồi. Chuyện này chắc sẽ lại rước thêm phiền phức, nhưng… kệ đi.

「Ối, sắp đến giờ rồi. Hẹn lúc bốn giờ đúng không?」

「Vâng, tớ đã hẹn gặp ngài Chủ tịch Hội đồng Trường Toyohara lúc bốn giờ.」

「Cảm ơn, Maritsuji.」

「Vâng.」

Maritsuji gật đầu, rồi nhẹ nhàng chống tay xuống chiếu và cúi đầu.

「Danna-sama đi thong thả. Khoảng mấy giờ ngài về ạ? Em sẽ chuẩn bị bữa tối đợi ngài nhé.」

「Cứ như vợ mới cưới vậy!」

Có lẽ tôi đã chọn sai người để mắc nợ rồi.

Nhưng, cuộc gặp với Chủ tịch Hội đồng Trường của Soushuukan, người cũng là gia chủ của gia tộc Toyohara, một gia tộc danh giá ngang hàng với gia tộc Kiyomiya và gia tộc Maritsuji, một mình tôi không thể nào sắp xếp được.

Nếu không nhờ Maritsuji Anri mang danh tiếng gia tộc ra để nhờ vả thì…

Nghĩ lại thì, việc đến phòng giáo vụ thật là một con đường vòng.

Việc bãi bỏ suất học sinh được đặc cách là quyết định của ban lãnh đạo, nói cách khác, không phải là chuyện mà giáo viên, với tư cách là nhân viên, có thể phản đối.

Việc cố gắng lôi kéo Reizen-sensei vào có lẽ là một nước đi tồi.

Tôi gõ cửa phòng Chủ tịch Hội đồng Trường ở tầng một của tòa nhà chính.

「Vào đi.」

「Xin phép ạ.」

Một giọng nói trang trọng vang lên từ phía sau cánh cửa, tôi từ từ đẩy cửa vào.

Trong căn phòng không quá rộng rãi, trải một tấm thảm mềm mại, có một bộ bàn ghế tiếp khách, và một chiếc bàn làm việc bằng gỗ sang trọng đặt cạnh cửa sổ.

「Em là Kiyomiya Keiji, lớp 1-B ạ.」

Tôi lên tiếng với người đang ngồi ở bàn làm việc.

Mái tóc màu xám được chải chuốt cẩn thận, mặc một bộ vest màu nâu được may đo tinh xảo.

Bộ râu được tỉa tót gọn gàng, bờ vai rộng vững chãi.

Một người trông rất uy nghiêm, rất hợp với hình ảnh đang phì phèo điếu xì gà.

「Thưa Chủ tịch Hội đồng Trường, em có chuyện muốn nói ạ.」

「Vượt mặt cả Hiệu trưởng để đến gặp ta à. Gia tộc Kiyomiya vẫn kiêu ngạo như mọi khi.」

Chủ tịch Hội đồng Trường nói với vẻ mặt nghiêm nghị, không một nụ cười.

Người này chính là Chủ tịch Hội đồng Trường của Học viện Tư thục Soushuukan.

Đồng thời, cũng là gia chủ hiện tại của gia tộc Toyohara, một trong những gia tộc danh giá nhất.

「Nhưng đã được tiểu thư gia tộc Maritsuji đứng ra làm trung gian thì ta không thể không gặp.」

「Em rất biết ơn Maritsuji-san ạ.」

「Tiểu thư đó trông có vẻ hiền lành nhưng thực ra rất khó tính. Không hiểu sao cậu lại có thể nhờ vả được con bé đó.」

「Cô ấy rất tốt bụng ạ.」

「Là loại người chọn đối tượng để tốt bụng đấy. Tốt nhất là đừng nên trở thành kẻ thù của con bé.」

Chủ tịch Hội đồng Trường ngả người sâu vào chiếc ghế có vẻ đắt tiền.

「Keiji, lâu rồi không gặp. Dù học cùng trường nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong trường thì phải. Takatsugu có khỏe không? Gã đó cũng tùy hứng quá. Cứ để mặc là cả mấy năm trời cũng chẳng gọi điện lấy một cuộc.」

「Xin lỗi ạ. Bố em cũng bận rộn…」

Tên bố tôi là Kiyomiya Takatsugu.

Vị Chủ tịch Hội đồng Trường này là bạn cũ của bố tôi, và tôi cũng đã gặp ông ấy vài lần từ hồi nhỏ.

「Không, cậu không đến đây để nói chuyện của bố cậu. Là chuyện về suất học sinh đặc cách, đúng không?」

「Hả? Sao ngài lại biết…」

「Trong ngôi trường này không có chuyện gì ta không biết. Đây là vấn đề kinh doanh của trường. Trẻ con đừng có xen vào.」

「Đối với một đứa trẻ mà đột nhiên bãi bỏ suất học sinh đặc cách thì quá tàn nhẫn rồi, đúng không ạ?」

「Cậu định mách lẻo với báo chí hay mạng xã hội à? Cứ tự nhiên. Ta sẽ cho cậu biết Soushuukan khác với những ngôi trường tầm thường như thế nào.」

「Chẳng phải ngài đang đóng vai ác sao, chú… thưa Chủ tịch Hội đồng Trường.」

「Ngược lại, chính vì một người gia tộc Kiyomiya như cậu đến phàn nàn, ta lại càng muốn bãi bỏ nó hơn.」

「Đây là thù riêng sao!」

Ông chú lịch lãm hợp với xì gà này, trông thật trẻ con.

「Mối thù truyền kiếp giữa gia tộc Toyohara và gia tộc Kiyomiya, một đứa trẻ như cậu chắc cũng biết rồi.」

「Em cũng có nghe qua, nhưng em cứ nghĩ chuyện đó không liên quan đến trẻ con.」

「Rất liên quan đấy. Vì đó là mối thù sẽ được truyền lại cho thế hệ sau.」

「Danna-sama, dọa cậu ấy như vậy thật đáng thương.」

「Ồ, à. Vậy sao.」

Đột nhiên, có ai đó xuất hiện sau lưng tôi, và Chủ tịch Hội đồng Trường cất giọng bối rối.

Tôi quay lại, thấy một cô hầu gái đang đứng đó.

「Hả? H-Hầu gái?」

「Vâng, tôi là hầu gái Kino. Lâu rồi không gặp, Keiji-sama.」

「…Xin lỗi, chúng ta đã từng gặp nhau chưa ạ?」

Cô hầu gái đang đứng đó, tay cầm một khay trà.

Mái tóc đen được tết thành bím, khuôn mặt xinh đẹp thông minh, thân hình mảnh mai cao ráo, mặc một bộ đồ hầu gái váy dài.

Một cô hầu gái cổ điển đến kinh ngạc, cứ như bước ra từ một bộ phim truyền hình về quý tộc Anh.

「Ừm, là hầu gái của gia tộc Toyohara ạ…?」

「Vâng, vì chúng ta chỉ gặp nhau khi Keiji-sama còn nhỏ nên ngài quên cũng là điều dễ hiểu ạ.」

「À…」

Thành thật mà nói, tôi lớn lên trong một thế giới có gia nhân là chuyện bình thường.

Nếu là gia nhân của gia tộc khác, chỉ gặp vài lần thì không thể nhớ được.

「Danna-sama, nếu là học sinh khác thì thôi, nhưng đây là Keiji-sama của gia tộc Kiyomiya. Không mời trà thì thật thất lễ.」

「Đ-Đúng vậy. Keiji, ngồi xuống ghế sofa kia đi.」

Chủ tịch Hội đồng Trường đứng dậy và di chuyển đến bộ bàn ghế tiếp khách.

Tôi cũng gật đầu và ngồi đối diện với ông.

Sau đó, cô hầu gái tự xưng là Kino đã đặt hai tách trà lên bàn.

「Thưa Chủ tịch Hội đồng Trường, ngài có vẻ yếu thế trước các cô hầu gái nhỉ.」

「Người đứng đầu thì nên lắng nghe ý kiến của cấp dưới.」

Chủ tịch Hội đồng Trường có vẻ định coi như giọng nói bối rối lúc nãy không tồn tại.

Chắc cô hầu gái này lớn hơn Reizen-sensei một chút, vẫn còn ở độ tuổi hai mươi.

Đối với Chủ tịch Hội đồng Trường, cô ấy đáng tuổi con gái của ông, vậy mà lại không thể mạnh miệng được sao?

「Tiếp tục câu chuyện, Keiji. Để phòng hờ, ta sẽ giải thích. Gia tộc Toyohara hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với gia tộc Kiyomiya. Dù cả hai đều là gia tộc danh giá từ một ngàn năm trước, nhưng chưa từng một lần thông hôn với nhau.」

「Chắc là ghét nhau lắm nhỉ.」

「Không kết hôn, nhưng nghe nói đã nhiều lần chém giết lẫn nhau. Thời Heian, còn gửi cả lời nguyền cho nhau nữa.」

「Nguyền rủa, đúng là một câu chuyện mộc mạc.」

Nếu được thì bây giờ tôi cũng muốn gửi lời nguyền cho ông đấy.

「Nhưng, dù gia tộc chúng ta và gia tộc Toyohara có bất hòa đến đâu, thì chuyện về suất học sinh đặc cách là chuyện khác chứ.」

「Đừng có nóng nảy. Vốn dĩ, suất học sinh đặc cách từ xưa đã không được lòng mọi người. Thỉnh thoảng có học sinh được đặc cách xuất hiện là lại có nhiều học sinh và phụ huynh tỏ ra khó chịu ra mặt.」

「Giàu có mà lòng dạ hẹp hòi ghê.」

「Họ có lòng tự trọng cao. Để ta nói cho dễ hiểu. Là chuyện về mẹ cậu.」

Mẹ tôi? Người đã sinh ra tôi mà không kết hôn với bố tôi thì đã sao?

「Cậu không biết sao, Keiji? Mẹ cậu từng là học sinh đặc cách của Soushuukan. Bà ấy đã gặp Kiyomiya Takatsugu ở chính ngôi trường này đấy.」

「…Lần đầu em nghe đấy ạ.」

Thực tế, tôi gần như không biết gì về mẹ ruột của mình.

Ở gia tộc Kiyomiya, chuyện về mẹ tôi là một điều cấm kỵ.

「Chỉ là…」

「Sao ạ?」

「Không, không có gì. Ta đã nói chuyện thừa rồi.」

Rõ ràng không phải là thái độ không có gì.

Ngay cả ông chú kiêu ngạo này cũng khó nói ra thì…

「Có lẽ nào, vì mẹ em trở thành học sinh đặc cách, rồi gặp gỡ gia chủ gia tộc Kiyomiya và sinh con, nên danh tiếng của suất học sinh đặc cách mới trở nên tồi tệ sao?」

Một cô gái nhà thường dân đã không xứng đáng mà lại câu được cậu ấm gia tộc quý tộc, người ta đã nghĩ vậy sao?

Dự đoán của tôi có vẻ đúng, Chủ tịch Hội đồng Trường tỏ ra khó chịu.

「Ta không hoàn toàn ủng hộ chế độ phân chia giai cấp. Ta cũng biết nó không phù hợp với xã hội hiện đại. Nhưng thực tế là Soushuukan và những người xung quanh nó đều có tư tưởng phân biệt là sự thật.」

「Dù sao em cũng là một phần của tầng lớp đó. Em hiểu mà.」

Ngay cả trong giới danh gia vọng tộc, cũng có không ít người cảm thấy ý tưởng “chênh lệch thân phận” đã lỗi thời, nhưng có lẽ số người tự hào về huyết thống được truyền lại qua nhiều thế hệ vẫn nhiều hơn.

「Suất học sinh được đặc cách đã tồn tại khoảng hai mươi năm. Đã đến lúc kết thúc rồi, câu chuyện đã đi đến hồi kết, và ta cũng không có lý do gì để từ chối. Hisaka Sayaka là một học sinh ưu tú, lại có sự tiến cử từ gia tộc Reizen, nhưng cũng không đủ lý do để ta phải bao che.」

「Thưa Chủ tịch Hội đồng Trường, ngài nên bảo vệ học sinh chứ.」

「Vụ này không có cơ hội lật ngược tình thế đâu. Hisaka Sayaka, hoặc là trả một triệu Yên, hoặc là thôi học.」

Chủ tịch Hội đồng Trường có vẻ muốn nói rằng sự phản đối của tôi là vô nghĩa.

「Keiji, thành thật mà nói, cậu làm ta thất vọng.」

「Hả? Ngài đã kỳ vọng vào em sao?」

「Ta không nói đùa. Năm nhất ban Cao trung hiện tại, phe Fujikawa đang là thế lực lớn nhất.」

「Là chuyện đấu đá phe phái sao?」

Học sinh của ngôi trường này là tập hợp của các gia tộc danh giá, và vốn dĩ đã có những mối liên kết và đối đầu giữa các gia đình, nên dù là trường học nhưng vẫn tồn tại những thứ như phe phái.

Dĩ nhiên, ở các trường học khác, việc tranh giành giữa các nhóm cũng là chuyện bình thường, nhưng trường hợp của Soushuukan, không chỉ có mối quan hệ giữa các học sinh, mà còn liên quan đến cả sự cân bằng quyền lực và mối thù giữa các gia đình.

「Dù gì cậu cũng là con trai của gia chủ gia tộc Kiyomiya, sao lại không lập ra một phe phái cho riêng mình? Cậu đang không hoàn thành trách nhiệm của một quý tộc đấy.」

「Ngài bảo em lập phe phái sao? Em học hành hay thể thao cũng chỉ tầm thường, còn bị người ta cười cho là đồ cặn bã nữa.」

「Cứ thế này, dù có giải quyết được chuyện suất học sinh đặc cách, thì khi có vấn đề tiếp theo xảy ra, cậu sẽ lại nhận ra sự bất lực của mình.」

「Thưa Chủ tịch Hội đồng Trường, ý ngài là em phải gánh vác cái tên Kiyomiya và bắt đầu trò chơi phe phái này sao?」

「Trường học là một xã hội thu nhỏ. Dù là một câu nói cũ, nhưng đó là sự thật. Lý do chúng ta kinh doanh trường học và giáo dục con em của các gia tộc danh giá cũng nằm ở đó.」

「Em không có ý định tham gia vào cuộc cạnh tranh trong xã hội đó.」

Cô nàng ở trọ muốn làm hầu gái thì rất hăng hái muốn rèn luyện tôi, nhưng tôi không có ý định điên rồ đến mức nhắm đến vị trí hàng đầu trong xã hội quý tộc.

「Đó là suy nghĩ non nớt, Keiji. Nếu ở Soushuukan này, cậu muốn bảo vệ một người bạn như Hisaka Sayaka thì hãy nhắm đến vị trí đứng đầu với tư cách là người gia tộc Kiyomiya.」

「Đến cả ngài cũng nói thế.」

Tại sao một học sinh bị coi là đồ cặn bã lại được Chủ tịch Hội đồng Trường kỳ vọng?

「Đã chín năm kể từ ban Tiểu học rồi. Bây giờ em có ra vẻ lãnh đạo thì cũng chẳng có ai theo đâu. Mọi người đều biết thân phận của em mà.」

「Keiji-sama, xin lỗi vì đã xen vào.」

「Sao vậy?」

Cô Kino, người đang đứng cạnh bộ bàn ghế tiếp khách, rụt rè lên tiếng.

「Gia đình tôi, cho đến khoảng mười năm trước, vẫn còn là kẻ thù của gia tộc Toyohara.」

「Hả… Bị Chủ tịch Hội đồng Trường khuất phục rồi phải trở thành hầu gái sao?」

「Này, ăn nói cho cẩn thận.」

Chủ tịch Hội đồng Trường Toyohara tỏ ra thực sự khó chịu.

「Gia tộc Toyohara là một gia tộc thu phục những người xung quanh bằng cách đó, và bây giờ vẫn vậy. Gia tộc Kiyomiya cũng không khác gì đâu. Điều đó có nghĩa là ngài cũng sở hữu sức mạnh để làm được việc đó.」

「Đến cả Kino-san cũng xúi giục em sao.」

Xung quanh tôi toàn là những người không ra gì. Đặc biệt là người lớn.

Những người ở đây, và cả Reizen-sensei nữa.

「Thật là… không thể cứ mãi nói chuyện vớ vẩn này được.」

Ha, Chủ tịch Hội đồng Trường thở dài một cách rõ ràng.

「Ta biết cậu từ khi còn nhỏ. Vì tình nghĩa đó, ta sẽ cho cậu một lời khuyên.」

「Lần này lại là gì nữa đây. Em đến đây để nhờ vả ngài mà.」

「Đứa trẻ ngốc nghếch. Không cần phải mắc nợ ta. Suất học sinh đặc cách bị bãi bỏ, Hisaka Sayaka sẽ phải trả một triệu Yên hoặc là thôi học. Cứ như vậy, cách giải quyết rất đơn giản. Bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm? Trực tiếp khiếu nại với Chủ tịch Hội đồng Trường? Lại còn đi mắc nợ gia tộc Toyohara? Thật nực cười, có một cách giải quyết dễ dàng hơn nhiều. Cách nào thì không cần phải nói. Vấn đề là, Keiji, cậu có làm hay không mà thôi.」

Tôi không thể cứ mãi cư xử như một đứa trẻ được.

Cứ như vậy, tôi bị đuổi ra khỏi phòng Chủ tịch Hội đồng Trường.

「Cách giải quyết đơn giản à…」

Tôi lẩm bẩm khi đi dọc hành lang.

「Này, Kiyomiya.」

「Gì vậy, Fujikawa.」

Trước mặt tôi, Fujikawa Koutarou đang đứng, không, là đang đợi sẵn.

「Mày đi lang thang làm gì vậy. Dám đến gặp thẳng Chủ tịch Hội đồng Trường, gan to thật.」

「Có gì đâu, Chủ tịch Hội đồng Trường gặp học sinh là chuyện bình thường mà.」

Có vẻ như Fujikawa rất sợ Chủ tịch Hội đồng Trường.

Địa vị của gia tộc Toyohara cao hơn gia tộc Fujikawa hai, ba bậc nên cũng phải thôi.

「Tao biết rồi, con nhỏ Hisaka mà gần đây mày hay chơi cùng đang trên bờ vực bị đuổi học đúng không? Ha ha, ai bảo qua lại với một tên cặn bã như mày làm gì.」

「Nhân tiện, nghe nói việc bãi bỏ suất học sinh đặc cách là do có nhiều phụ huynh phản đối, gia tộc Fujikawa cũng có dính líu vào à?」

「Ai biết.」

Fujikawa nhếch mép cười và nhún vai. “Ai biết” à? Có vẻ như hắn có tật giật mình.

「Nhưng, có lẽ Hisaka cũng nghĩ vậy đấy? Con nhỏ đó thông minh mà lại ngây thơ à? Giao du với một tên như Kiyomiya thì chẳng có gì tốt đẹp cả, lần này chắc nó đã nhận ra rồi. Mà, tao và gia tộc Fujikawa cũng không làm gì cả đâu nhé?」

「Vậy à. Thế thì… Fujikawa, nếu không liên quan thì biến đi.」

「…………………………………?」

Fujikawa giật mình trước lời nói của tôi.

Cứ tưởng hắn sẽ nổi giận, ai ngờ chỉ ngạc nhiên thôi à.

Tên này có vẻ nhát gan nhỉ.

Đúng là một kẻ nhỏ nhen.

Giống như tôi của vừa nãy.

Chuyện của Fujikawa thì kệ xác hắn.

Tôi vội vàng trở về dinh thự cũ gia tộc Kiyomiya, nói chuyện qua loa với Sayaka, người đã về nhà như thường lệ, rồi đi thẳng vào phòng mình.

Có lẽ Sayaka đã thấy tôi lạ, nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm.

Tôi đứng trước giá sách, lấy ra một cuốn sách.

「Không ngờ mẹ mình cũng từng rơi vào hoàn cảnh giống như Sayaka…」

Sự tồn tại của người mẹ đã mất từ khi tôi còn nhỏ luôn rất mờ nhạt.

Vì mẹ tôi là dân thường, nên bà đã không được chấp nhận trong gia đình tôi lớn lên.

Tôi chưa bao giờ oán hận mẹ, hay đúng hơn là vì không biết rõ nên cũng không thể oán hận được.

Tấm ảnh duy nhất có hình mẹ tôi, tôi đã không xem lại trong nhiều năm rồi.

Người mẹ đang mỉm cười ôm tôi, một đứa trẻ sơ sinh, trong khu vườn của dinh thự chính gia tộc Kiyomiya.

Bà có mái tóc nâu dài được tết thành bím, và mặc một bộ trang phục thanh lịch.

Ngoài cái tên Wakura Honoka và hình ảnh trong tấm ảnh này ra, tôi không biết gì khác.

Hôm nay, chỉ có thêm thông tin từ Chủ tịch Hội đồng Trường rằng bà là học sinh đặc cách của Soushuukan.

「Mẹ ơi, một hậu bối học sinh được đặc cách của mẹ đang gặp rắc rối lớn đây. Con phải làm sao bây giờ?」

Người mẹ trong ảnh, dĩ nhiên không trả lời tôi.

「Mà lâu lắm mới xem lại, nghe người ta nói mới thấy, người này trông thông minh thật.」

Tôi đã nghĩ bà là một người đẹp, nhưng có cảm giác như sự thông minh cao độ đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Ngày xưa để giành được suất học sinh được đặc cách của Soushuukan chắc cũng khó lắm.

Sayaka cũng chỉ cần nhìn mặt là biết thông minh rồi, thậm chí tôi còn có cảm giác mẹ và Sayaka có nét giống nhau.

Nội tâm đúng là thể hiện ra bên ngoài mà…

「Keiji-kun?」

「Hả!」

Giọng nói đột ngột từ phía sau khiến tôi giật mình, vội vàng nhét tấm ảnh vào túi.

Từ cánh cửa đang mở, Sayaka chỉ ló ra một nửa người.

Bà quản gia, không phải, cô hầu gái đã thấy hết rồi sao…?

「Tớ cứ tưởng cậu vào phòng để làm chuyện gì không thể nói với người khác. Tớ đã lỡ nhìn trộm.」

「…Tò mò cũng tốt đấy.」

May mà tôi đã giấu tấm ảnh kịp thời.

Cũng không cần phải giấu ảnh của mẹ, nhưng có lẽ tôi cảm thấy hơi ngượng.

「Tớ tò mò không biết con trai thì làm gì ở trong phòng một mình. Xin lỗi cậu.」

「Tôi không làm gì bậy bạ cả! M-Mà, cậu đi chuẩn bị bữa tối đi.」

「Được thôi. Hay là tớ làm món gì đó bồi bổ thể lực nhỉ?」

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ê ê ông tác, k có làm v nha :v
Xem thêm
Giống như lão tác đang khẳng định á ta
Xem thêm