Maihime thưởng thức bánh ngọt và trà, rồi đi lang thang khắp dinh thự để chụp ảnh.
Dường như đã thỏa mãn, cô ấy mỉm cười và ra về.
「Cậu ấy về nhanh gọn ngoài dự kiến nhỉ…」
Cứ tưởng với tính cách của Maihime thì phải có âm mưu gì đó chứ.
「Vâng, tớ cũng không thấy cậu ấy có vẻ gì là đang lục soát nhà cả.」
Sayaka cũng gật gù đồng tình.
Hiện tại, chúng tôi đã ăn tối xong và đang ngồi trong phòng khách.
Phòng khách vừa rồi được bày bừa ra để tạo “cảm giác đang có người ở” cho Maihime xem, nhưng giờ thì quần áo và túi xách vương vãi đã được dọn về chỗ cũ.
「Chẳng phải chúng ta nên kiểm tra mạng xã hội cẩn thận một thời gian sao?」
「Chắc là không sao đâu.」
Chỉ chụp vài tấm ảnh nhà chúng tôi thì chẳng thể thành đề tài gì được.
Maihime đâu có rảnh rỗi đến mức làm những việc vô ích như vậy.
「An toàn rồi, Sayaka cũng đã trốn thành công mà.」
「Nhưng cái cảnh tớ phải làm như người tình vụng trộm thì tớ không thích chút nào.」
「…Thôi ráng chịu đi.」
Tôi cũng có nghĩ vậy một chút.
Dù Maihime không phải là người yêu của tôi, và quan hệ giữa tôi với Sayaka cũng chẳng có gì mờ ám cả.
「Nếu cậu muốn kiểm tra máy nghe lén, tớ sẽ tìm cho bằng sạch.」
「Cậu đa nghi quá đấy!」
「Vì tớ không biết rõ về Mahime-san. Đề phòng người lạ là chuyện đương nhiên mà, đúng không?」
「Tớ cũng có biết rõ về cậu đâu, Sayaka.」
「Ngôi nhà này trông cổ điển thế thôi chứ an ninh chặt chẽ ghê nhỉ. Chắc là cũng có cả thiết bị dò sóng nghe lén đấy.」
Bơ luôn câu cà khịa của mình à.
Nhưng đúng là, dù sao đây cũng là tòa nhà thuộc sở hữu của gia tộc Kiyomiya, nên việc an ninh được trang bị tận răng là điều hiển nhiên.
「Nếu cậu muốn tìm máy nghe lén, tớ sẽ làm thật đấy nhé? Cứ giao cho tớ, tớ làm gì cũng dai như đỉa đói cả.」
「Chắc chắn rồi.」
Chả trách dù đã bị tôi nói là không thuê hầu gái, cô ấy vẫn kiên trì bám lấy không buông.
「Thôi, không cần tìm thật đâu. Maihime chắc cũng không làm đến mức đó, mà quan trọng hơn là lùng sục khắp cái dinh thự rộng lớn này thì mệt chết đi được.」
「Vậy sao…」
Sao Sayaka lại có vẻ thất vọng thế nhỉ?
Chỉ dọn dẹp thôi đã đủ mệt mỏi với cái dinh thự rộng thênh thang này rồi, nói chi đến việc tìm kiếm mấy cái máy nghe lén bé tí nị, nghĩ thôi đã thấy nản.
「Chỉ là, Mahime-san đã xem xét dinh thự rất kỹ lưỡng. Có lẽ cô ấy đang điều tra xem gia nhân là người như thế nào chăng.」
「Không lẽ nào…」
Dinh thự cũ gia tộc Kiyomiya là một biệt thự kiểu Tây cổ kính, thuộc hàng hiếm có ngay cả trong giới thượng lưu ngày nay.
Tôi cứ nghĩ việc cô ấy muốn xem xét kỹ lưỡng cũng không có gì lạ, nhưng mà…
「Tớ đã ngụy trang phòng mình thành phòng trống, còn xịt khử mùi khắp nơi nữa nên chắc là mọi dấu vết đã biến mất hoàn toàn rồi.」
「Làm đến mức đó thì cậu cũng hơi đáng sợ đấy.」
「Trong công việc tớ không bao giờ làm qua loa đâu. Mahime-san trông sắc sảo lắm, nên tớ phải làm thật cẩn thận.」
「À, vất vả cho cậu rồi. Mà thật ra, có bị Maihime phát hiện cũng chẳng sao đâu.」
「Vì cô ấy là bạn của cậu mà, phải không? Cậu tự tin vào khả năng nhìn người của mình nhỉ.」
「Vì xuất thân của tớ khá phức tạp. Từ nhỏ đã phải học cách phân biệt ai là địch, ai là bạn. Thôi, tóm lại là hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi được rồi.」
Để chứng minh rằng mình có thể chăm sóc tôi 24/7, Sayaka đã mặc bộ đồ hầu gái và làm việc suốt thời gian cô ấy thức.
Một ngày đầy biến động như hôm nay, tốt nhất là nên cho cậu ấy nghỉ.
「Cơ mà, bữa tối cũng xong rồi, chắc cũng chẳng còn việc gì để làm nữa.」
「Không, được nghỉ ngơi từ bây giờ thôi cũng quý lắm rồi. Phù…」
「À, ừm.」
Sayaka vừa nói vừa rời khỏi phòng khách, tay thoăn thoắt cởi chiếc nơ ở cổ áo và tháo luôn cả chiếc băng đô trên đầu.
Giật cả mình… Tôi còn tưởng cậu ấy định cởi hết đồ ngay tại đây chứ.
Làm gì có chuyện đó.
Vậy mà cậu ấy lại chấp nhận nghỉ ngơi một cách ngoan ngoãn đến không ngờ.
Chỉ trốn chui trốn lủi khỏi Maihime thôi mà đã mệt đến thế sao.
Có lẽ mình đã làm một việc không phải với Sayaka rồi…
「Cậu đợi tớ có lâu không.」
「Cậu quay lại rồi à!?」
「Bây giờ tớ không phải là cô hầu gái tập sự Sayaka nữa, mà chỉ là một người ở trọ thôi.」
「…Cậu cứ ở trong phòng nghỉ ngơi là được rồi, không cần quay lại đâu.」
Tôi bất giác quay đi, tránh ánh mắt của Sayaka.
Sayaka quay trở lại trong bộ dạng cặp kính gọng đen, mái tóc buộc hờ phía sau, mặc chiếc áo hoodie màu xanh navy và quần short trắng.
「Sayaka, đồ mặc ở nhà của cậu trông thế kia à…」
Nghĩ lại thì, tôi mới chỉ thấy Sayaka mặc đồng phục hầu gái và đồng phục đi học.
「Cả bộ này có hai nghìn Yên. Gọi là đồ mặc trong nhà nhưng đúng hơn là đồ thường ngày của tớ. Ra ngoài tớ cũng mặc thế này thôi.」
「Chẳng phải nên điệu đà hơn một chút sao?」
Ai mà ngờ được Hisaka Sayaka, người được cả các bạn nữ trong trường ngưỡng mộ, lại đi lượn lờ bên ngoài trong bộ dạng xuề xòa thế này cơ chứ.
Cơ mà, dù ăn mặc đơn giản thế này vẫn thấy rõ được vóc dáng nuột nà của cậu ấy mới đáng nể…
Ngực to, chân lại dài và thon thả nữa chứ.
Khuôn mặt thì dù đeo kính vẫn xinh quá mức cho phép, cái tình cảnh có một cô gái như vậy ung dung ở trong nhà mình, nghĩ lại vẫn thấy thật phi thực tế.
「Này. Đây là đồ thường ngày của tớ, đừng có nhìn chằm chằm như thế.」
「Chuyện này mà cũng ngại à.」
Má của Sayaka, người vừa lườm tôi một cái, hơi ửng đỏ.
Tiêu chuẩn xấu hổ của cô nàng này thật khó hiểu.
Lượn lờ trong bộ đồ hầu gái có vẻ còn đáng xấu hổ hơn nhiều…
「Nếu cậu muốn nhìn thì tớ sẽ tính phí đấy.」
「Đúng là không có chút đáng yêu nào cả.」
Nhưng vì biết tỏng là cô ấy đang ngại ngùng che giấu nên trông lại đáng yêu mới chết.
「Mà thật sự tại sao cậu lại quay lại? Cứ ở trong phòng là được rồi mà?」
「Tớ muốn thử một lần được thư giãn ở phòng khách này.」
「…………………………………………?」
Sayaka ngồi phịch xuống cạnh tôi.
Chiếc ghế sofa mềm mại lún xuống, trong một khoảnh khắc, vai của Sayaka chạm vào người tôi.
Này này, đối với một cô gái đang tuổi cập kê thì có phải là quá vô tư rồi không?
Đến cả bờ vai cũng mềm mại, lại còn tỏa ra mùi hương thơm phức nữa chứ?
「Fua… Đúng là cái ghế sofa này ngồi sướng thật đấy.」
「Chẳng phải cậu đã ngồi vài lần rồi sao?」
「Nhưng tớ chưa bao giờ được thả lỏng ở đây cả. À, lấy giúp tớ cái gối đằng kia.」
「Ừm.」
Tôi lấy chiếc gối ở góc sofa và đưa cho Sayaka.
「Cái này cũng mềm xốp ghê. Haa…」
Sayaka không dùng chiếc gối đó để tựa lưng hay eo, mà lại ôm ghì lấy nó.
Tư thế đó khiến bộ ngực sau lớp áo hoodie như đang đè lên chiếc gối.
「…Nếu cậu muốn thư giãn thì cứ tự nhiên bất cứ lúc nào nhé.」
「Nếu thật sự phải tiếp khách thì chắc còn vất vả hơn nhiều, tớ vẫn còn non kém quá.」
「Không, trường hợp của Maihime là đặc biệt thôi. Khách bình thường thì cứ tiếp ở phòng khách, mời trà là được rồi.」
Nếu là khách khác ngoài Maihime, thì đã không cần phải xóa dấu vết hay trốn chui trốn lủi như thế.
「Còn Kiyomiya-kun thì sao? Cậu có ổn không?」
「Hả? Tớ làm sao?」
「Cậu đã phải lo lắng để sự tồn tại của tớ không bị Mahime-san phát hiện, đúng không? Có vất vả không?」
「À, chuyện đó thì không sao. Tớ nói thật đấy, tệ nhất là có bị Maihime phát hiện cũng chẳng sao cả.」
「Hừm, thân thiết gớm nhỉ…」
Một ánh mắt lạnh lùng lia về phía tôi.
Tôi đã nói gì sai khiến cô ấy nổi giận à?
「Mà, dù sao cô ấy cũng là một trong số ít bạn bè của cậu mà. Nếu tớ được làm hầu gái chính thức, tớ sẽ tiếp đãi cô ấy như một người bạn của Chủ nhân.」
「Chỉ tổ tạo thêm đề tài cho Maihime châm chọc thôi… Mà không phải là số ít, cậu ấy là người bạn duy nhất của tớ đấy.」
「Duy nhất? Tớ cũng đã tìm hiểu về Kiyomiya-kun rồi đấy chứ. Tớ không phải là người chẳng biết gì mà đột ngột tìm đến dinh thự này đâu.」
「Hử? À thì, chắc là vậy rồi…」
Tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó, nhưng việc Sayaka đã tìm hiểu về tôi từ trước cũng không có gì lạ.
「Cậu còn một người bạn nữa mà, đúng không? Lại còn là một người khá nổi tiếng nữa.」
「Hửm? Bạn bè nổi tiếng…?」
Tôi bất giác trầm ngâm suy nghĩ đến ba mươi giây...
「A, có lẽ nào cậu đang nói đến vị tiểu thư đó!!」
Người mà Maihime gọi là “Yamato Nadeshiko”, và là một trong hai mỹ nhân của trường, ngang hàng với Sayaka.
「Không, vị tiểu thư đó không phải là bạn bè hay gì cả...」
Nhìn sang bên cạnh, tôi liền im bặt.
「Khò… khò…」
Trong ba mươi giây tôi đang mải suy nghĩ, Sayaka đã nhắm mắt, ôm gối ngủ thiếp đi và thở đều đều.
Ngủ nhanh dữ vậy trời. Lại còn dám phơi bày bộ dạng ngủ say không chút phòng bị này trong khi có tôi ở đây nữa chứ…
「Ưm… ưm…」
Sayaka lăn người, quay mặt sang một bên trên ghế sofa.
「Oái.」
Tôi vội vàng đưa tay ra, tháo cặp kính mà Sayaka vẫn còn đang đeo.
Đừng có đeo kính đi ngủ chứ. Hỏng mất bây giờ.
Khuôn mặt của Sayaka sau khi tháo kính hoàn toàn khác với hình ảnh “nữ sinh ưu tú cao ngạo” thường ngày, trông vẫn còn nét ngây thơ.
Đúng rồi...
Tôi nhớ lại một ngày xuân nào đó, một ngày xuân của đúng một năm về trước.
Con đường từ cổng trường Soushuukan đến tòa nhà chính được trồng đầy hoa anh đào, và chúng nở rộ vào mùa xuân.
Ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của một cô gái.
Một cô gái lạ mặt trong bộ đồng phục thủy thủ của trường khác.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy đến để làm thủ tục chuyển trường.
Cô ấy đứng lơ đãng dưới hàng cây anh đào, rồi đột nhiên tháo cặp kính gọng đen to bản ra.
Trên tròng kính của cặp kính ấy, có một cánh hoa anh đào dính vào.
Cô ấy cầm cặp kính lên, đưa lại gần miệng, rồi “phù” một tiếng, thổi bay cánh hoa đi.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với cô ấy...
A, sao mình lại có thể bất cẩn và ngốc nghếch đến vậy chứ.
Yêu một cô gái dưới hàng cây anh đào, đây là manga tình cảm hay gì?
Mà lại còn là một mô-típ khá cũ nữa chứ.
Ở Soushuukan toàn người đẹp, tôi đã quá quen với việc nhìn thấy mỹ nhân rồi, vậy mà tại sao chỉ có cô gái đeo kính đó lại trở nên đặc biệt như vậy?
Tôi không thể nào rời mắt khỏi cô ấy.
Thậm chí còn có ảo giác rằng mình đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, rằng mình đã luôn khao khát cô ấy.
Một năm trôi qua mà tôi vẫn không thể giải thích được cảm xúc của chính mình.
Và giờ đây, cô gái ấy đang ngủ say không chút phòng bị ngay trước mặt tôi.
Mọi chuyện lại càng trở nên khó hiểu hơn nữa rồi…
「…Bế tớ đi.」
「Hả?」
「Bế tớ vào phòng ngủ đi.」
Cô gái xinh đẹp dưới gốc anh đào năm xưa, giờ đang nhắm mắt trên ghế sofa và nói những lời như vậy.
Lần này, trong lúc tôi đang ngẩn ngơ hồi tưởng quá khứ thì cô ấy đã tỉnh dậy.
「Lại ra lệnh à. Rốt cuộc ai mới là gia nhân đây.」
Tôi cứ thế làm theo lời cô ấy, luồn tay vào sau lưng và dưới chân của Sayaka.
「Uồ, nặng vãi!」
「Thất lễ quá đấy.」
「Xin lỗi cô nương nhé.」
Tôi đã chuẩn bị tinh thần là sẽ rất nặng rồi, vậy mà vẫn suýt nữa thì loạng choạng.
Dù có mảnh mai thì cũng là một nữ sinh cao trung, đâu phải là trọng lượng có thể dễ dàng nhấc bổng lên được.
「Thiệt tình, thế này thì Sayaka mới là tiểu thư chứ.」
「…Thỉnh thoảng thôi.」
「Hôm nay tớ là quản gia của cậu à.」
「Hàng ngày xung quanh toàn là tiểu thư. Tớ cũng thỉnh thoảng muốn được làm tiểu thư.」
Cứ tưởng vừa nói chuyện về tiểu thư của những tiểu thư xong, ai ngờ giờ mình lại phải đối đãi với Sayaka như một tiểu thư thực thụ.
「Vậy thì, tớ sẽ cố gắng hết sức, cậu cứ ngoan ngoãn nhé.」
「Cứ liệu mà làm cho tốt.」


9 Bình luận
Trông cái art cứ bị giống nhau thế nhỉ, như mấy bộ siscon mà tôi vẫn rất thích