Khi đang cùng mẹ quan sát mọi chuyện qua gương nước, tôi để ý thấy người vừa xuất hiện thay vua, lúc ấy đang trắng bệch cả mặt, tỏa ra một luồng khí rất khó chịu.
「Mama ơi, cái ông xảo quyệt này là ai vậy?」
Ông ta được gọi là "điện hạ", chắc là con trai quốc vương rồi.
Nhưng cái cách ông tỏ ra thương cảm trước đám đông lại khiến tôi thấy giả tạo đến phát ghét.
Mà hình như nét mặt tôi lúc đó giống y hệt cha bên kia gương nước, vì mẹ tôi cười lớn và khen luôn:
「Quả nhiên là con gái của Lovel đây mà! Đây là Thái tử đó. Có lẽ sẽ là vua tiếp theo đấy. Từ hồi xưa papa con đã rất dị ứng với gã này rồi」
「Mama không thấy có luồng đen kỳ lạ đang tỏa ra từ ông ấy à?」
Tôi vừa nói xong thì mẹ trợn tròn mắt:
「Con… con nhìn thấy à? Giờ đã thấy được rồi sao?」
「Thấy cái gì cơ ạ?」
「Ừm… chắc mama nên giải thích luôn thì hơn, dù có hơi sớm」
Thì ra tòa lâu đài Tebahl này được xây dựng trên vùng đất từng được gọi là Đồi Tinh Linh, nơi người ta thường trông thấy tinh linh xuất hiện.
Nhằm cầu xin sự phù trợ của các tinh linh, con người đã tụ tập về đây và dựng nên một lâu đài để tỏ lòng tôn kính.
Người khởi xướng chính là tổ tiên của hoàng tộc Tebahl.
「Trong khu rừng bao quanh lâu đài có một cánh cổng nối giữa tinh linh giới và nhân giới. Nhờ thế mà mỗi khi nhờ tinh linh thi triển ma pháp, hiệu quả của nó cũng mạnh hơn bình thường. Có lẽ nhờ vậy mà con mới cảm nhận được」
Khi tôi gật gù nghe mẹ giải thích, bà lại kể thêm về luồng khí đen kia.
「Mấy đời trước hình như cũng có kẻ kiểu như Agielle. Nhưng hồi đó là đàn ông」
「Ý mama là người đó đã làm chuyện gì sao?」
「Hắn đòi các tinh linh phải phục tùng hắn」
「Hả?」
「Thế là khiến các tinh linh nổi giận」
「A…」
「Và cuối cùng bị nguyền rủa thay vì được ban phúc」
「Aa~…」
Tóm lại, dòng dõi hoàng tộc vì chọc giận tinh linh mà bị nguyền rủa, không thể ký kết khế ước với họ nữa.
Cái luồng đen mà tôi thấy chính là biểu hiện của lời nguyền ấy.
Sở dĩ tôi không thấy luồng khói đen quanh vua và Agielle là bởi họ vốn đã bị tinh linh cực kỳ chán ghét từ lâu.
Dù có bị nguyền hay không thì cũng chẳng khác gì.
Nguyền rủa thì vẫn còn đó, chỉ là lớp khí đen đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nói cách khác, việc tôi có thể nhìn ra làn khói ấy chứng tỏ… vị thái tử kia sở hữu tiềm năng rất lớn.
「Mà hằng năm, họ vẫn tổ chức cái gọi là lễ hội Tinh Linh, để cầu xin được tha thứ đấy」
Ở các quốc gia khác, ân huệ từ tinh linh được xem là vô cùng quý giá.
Vậy mà hoàng tộc của vương quốc này lại bị coi như kẻ phế truất, chẳng thể sử dụng ma pháp.
「À, ra là vì thế nên họ mới nhờ cậy papa」
「Chính xác」
Dù gì đi nữa, hoàng thất không thể chấp nhận việc không còn ai dùng được ma pháp.
Nhất là khi cha, người đang đứng đầu quân đoàn lại là kẻ mạnh nhất thế giới, có được hậu thuẫn từ cả Nữ vương tinh linh.
Tinh linh và con người, về mặt nào đó đúng là đang cộng sinh.
Nhưng "về mặt nào đó" thôi vì trong mắt tinh linh, con người chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển.
「Loài người là chủng tộc phát triển nhanh đến chóng mặt trong thời gian ngắn. Với tinh linh, những kẻ sống mãi không già thì chuyện đó hấp dẫn vô cùng. Cả tốt lẫn xấu」
Mẹ nói nghe thì hợp lý, nhưng với tôi, người từng là con người ở kiếp trước, tinh linh là giống loài quá đỗi đáng sợ.
Trong mắt họ, con người chẳng khác gì món đồ chơi.
Một món đồ chơi mà khi cao hứng thì họ giúp, lúc chán chê thì vứt bỏ.
Thế mà hoàng thất Tebahl lại hoàn toàn hiểu sai điều đó, tiếp cận tinh linh với thái độ hống hách, cao ngạo.
「…Mama ơi, nhưng con và cả papa cũng là con người mà」
Tôi hơi rầu rĩ nói ra điều ấy.
Mẹ liền mỉm cười rất dịu dàng.
「Vương quốc này có lễ hội Tinh Linh」
「Con biết rồi, mama mới nói xong còn gì」
「Nhưng mỗi năm, hoàng tộc lại cầu nguyện những điều không hề xuất phát từ tấm lòng. Họ vừa cầu khẩn, vừa nghĩ "sao mình lại phải làm chuyện này", "sao tinh linh không chịu nghe lời mình"」
Chắc họ không ngờ rằng tinh linh có thể nhìn thấu cả lòng người.
「Và bên cạnh những con người như thế, lại có papa con」
Mẹ cười khúc khích, còn tôi thì nghiêng đầu khó hiểu.
「Ngay khi lễ cầu phúc kết thúc, papa lúc ấy đã cực kỳ chán ngán Agielle liền lẩm bẩm một câu: "Chẳng có chút thành tâm nào cả"」
Khi mọi người đã rời khỏi, cha vẫn đứng nguyên một chỗ, nhìn về nơi nhà vua vừa cầu nguyện mà thở dài:
「Tinh linh chắc cũng chẳng muốn giúp đỡ loại người như vậy đâu… thật khổ thân」
Chính gương mặt trĩu nặng nỗi ưu tư ấy đã khiến mẹ rung động.
Bà bất chấp lời ngăn cản của các tinh linh hộ vệ, hiện thân ngay trước mặt cha.
Và thế là, bà giành lấy khế ước cho bằng được.
「…Mama ơi」
「Gì thế?」
Cha là người hiếm hoi có thể đứng về phía tinh linh mà suy nghĩ.
Mẹ vì hiếu kỳ mà bắt đầu đồng hành, rồi dần dần yêu cha đến mức chẳng thể rời xa.
Còn cha thì cũng y như vậy.
Tôi nghe đến đây đã nửa ngán ngẩm, mắt lim dim, nhưng vẫn phải hỏi ra điều quan trọng:
「Lúc đó papa bao nhiêu tuổi vậy?」
「Ừm… hình như mới 7 tuổi thì phải?」
Mẹ nghiêng đầu đáng yêu trả lời, còn tôi thì không thể kìm nổi cảm xúc:
「PHẠM QUY RỒI ĐÓÓÓÓ————!!!」
***
Bên kia gương nước, chẳng thể ngờ được rằng đứa con gái bé bỏng của mình lại đang thuyết giảng cho chính người mẹ, Lovel lại đang phải đối diện với kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời mình.
Lời của Laviselle là điều mà bất kỳ quý tộc nào khác cũng sẽ cho là lẽ dĩ nhiên.
Ánh mắt van nài từ những quý tộc đang dõi theo tình hình cũng chẳng thể giấu đi.
Giờ đây, nếu Lovel rời khỏi, đất nước này sẽ đối mặt với một hiểm họa nhân tạo khôn lường.
「Chuyện này… không phải do ta quyết định」
Lovel khéo léo ẩn ý, rằng quyết định thuộc về em trai mình, người đang giữ vị trí đương gia nhà Vankreift.
Với câu trả lời đó, hoàng gia lập tức bị dồn vào thế bí.
Cuộc hoà giải ly hôn giờ sẽ được đưa ra bàn bạc chính thức.
Tội bất trung của Agielle đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng đến mức có thể làm rung chuyển cả quốc gia.
「Ta hiểu rồi. Đức vua cũng sẽ tham dự. Và ta cũng vậy. Trách nhiệm của Agielle, là do hoàng tộc gánh lấy」
Lời của Laviselle khiến đám đông xôn xao.
Hoàng tộc đã thừa nhận hoàn toàn lỗi lầm, điều xưa nay hiếm thấy.
Từ góc nhìn của mọi người, có thể thấy rõ hình ảnh nhà Vankreift đã giành chiến thắng trước hoàng gia.
Dù vậy, Lovel vẫn không giấu nổi tiếng tặc lưỡi.
Không chấp nhận lời xin lỗi từ đối phương là hành động dễ khiến người ngoài chê cười.
「Những chuyện sắp tới, xin để Bộ tư pháp cùng tham gia」
「Ừ. Vất vả rồi」
Trước lời của thái tử, Lovel khẽ cúi đầu rồi quay người rời đi.
Ngay khi bóng dáng ấy khuất sau cánh cửa, đám quý tộc nãy giờ lặng im theo dõi liền hoảng loạn.
Vì Agielle, hoàng tộc và Vankreift đang đứng trước bờ vực đoạn tuyệt.
Chỉ trong chớp mắt, tin đồn đã lan truyền khắp cả vương quốc.
***
Ở nơi khuất sau phòng yết kiến, người em trai Sauvel chỉ biết thở dài.
「Đúng là anh trai mà…」
Trước cách ứng đối chẳng hề kém cạnh hoàng tộc, anh không khỏi trầm trồ.
Nếu khi nãy là mình đứng ở đó, chắc chắn đã bị cuốn theo.
Lovel không hề nói dối.
Nhưng mọi toan tính của Agielle giờ đã hoàn toàn đi chệch hướng.
Khả năng kiểm soát tình hình, xoay chuyển lòng người, thúc đẩy mọi việc diễn ra theo ý mình, đó không phải là điều mà người thường có thể làm được.
Thế nhưng, Lovel đã thề rằng sẽ trợ giúp cho Sauvel.
Chỉ một câu ám chỉ rằng việc "ra tay hay không" sẽ phụ thuộc vào lời nói của đương gia nhà Vankreift, đã đủ để củng cố địa vị Sauvel, khiến nó vững như bàn thạch.
Một người đương gia vốn lâu nay bị Agielle chèn ép và thao túng.
Khi Lovel xuất hiện, hẳn đã có không ít kẻ cười khẩy, nghĩ rằng chỉ là màn phản kháng cuối cùng.
Nhưng chỉ một câu nói của Lovel, đã dẹp tan toàn bộ ánh nhìn đó.
Bởi lẽ, nó chẳng khác nào tuyên bố:
"Tùy vào hoàng gia mà nhà Vankreift có thể đoạn tuyệt."
Tuy nhiên, hoàng gia cũng không ngồi yên.
Nếu bị Lovel quay lưng, quốc gia này sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho các nước láng giềng.
Đám quý tộc chỉ biết lo thân sẽ ngay lập tức tháo chạy.
Và những người còn lại chỉ là dân thường không đủ sức tự bảo vệ mình.
Nhà Vankreift bao đời nay vốn là chỗ dựa bảo hộ cho dân.
Vị thái tử kia chắc chắn cũng đã tính đến điều ấy mới đưa ra lời xin lỗi.
Nếu để Lovel rời đi, đất nước này sẽ sụp đổ.
Và khi ấy, số phận dân thường sẽ ra sao?
Chính là như đem dân làm con tin để ép người khác phải ở lại.
Dù đang ở thế yếu, nhưng vị thái tử ấy lại biết cách xoay chuyển tình hình.
Giờ đây, Sauvel cũng hiểu phần nào lý do khiến anh trai mình, Lovel, luôn tỏ ra ghét bỏ người kia đến vậy.


0 Bình luận