Cha là anh hùng, mẹ là ti...
Matsuura(松浦) Keepout
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol 1: 8 tuổi

Chẳng hiểu nổi lý tưởng lãng mạn của cha là gì nữa

0 Bình luận - Độ dài: 2,337 từ - Cập nhật:

Vừa lén lút chuyển phòng, chúng tôi vừa bàn đến chuyện ả Agielle ngốc nghếch kia có thể bất thình lình lao vào bất cứ lúc nào. 

Thế nên, để tránh bị phát hiện, mẹ con tôi quyết định sớm quay lại Tinh Linh Giới.

Hơn nữa, ngày mai còn phải lo đủ thứ, nào là làm giấy tờ, thu thập bằng chứng cho buổi hoà giải ly hôn…

Không khác gì bên Trái Đất cả, nghĩ đến thôi cũng thấy mệt thay.

Tôi vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa để Loren xoa đầu mình đầy âu yếm.

「Ngày mai là trận quyết định đấy. Em sẽ dõi theo anh chứ?」

「Tất nhiên rồi, anh yêu」

Dẫu vậy, cha vẫn úp mặt vào ngực mẹ, ôm eo mẹ đầy lưu luyến, chẳng có vẻ gì muốn buông ra.

Sau khi đối đầu với Agielle, cha trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi về mặt tinh thần.

Mẹ, hiểu điều đó, chỉ mỉm cười chiều chuộng, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc ông.

Nhìn mẹ lúc ấy chẳng khác nào một nữ thần cả.

Nhưng đầu óc tôi thì cứ không ngừng nhắc nhở:

"Ủa? Không phải định về sao!?"

Tôi bĩu môi, nghĩ thầm.

「Thật là… Papa đúng là một ông chú háo sắc âm thầm mà」

Tôi lườm lườm, rồi nghiêng đầu nói với vẻ khó hiểu:

"Bộ đàn ông ai cũng thích… 'gò bồng đảo' hả ta?"

Câu nói của tôi khiến cha hoảng hốt ngẩng đầu khỏi "bồng đảo" của mẹ.

「E-Ellen!? Con học cái từ đó ở đâu ra vậy!?」

「Con là người luôn không ngừng học hỏi! Mà papa thì thích "bồng đảo" lắm luôn!」

「Ừ… papa thừa nhận! Nhưng mà cha chỉ thích của mama con thôi đó nha!?」

「Chấp nhận mình háo sắc một cách dõng dạc, con thấy papa… nam tính ghê luôn á」

「Hể!? Thật á!? Nam tính thật á!? Con nói lại lần nữa đi, Ellen!!」

「Ông chú háo sắc như cha là người đàn ông cực kỳ quyến rũ đó!」

「Ơ!? Sao nghe thế mà lại không vui nổi ta!?」

Trong lúc tôi và cha đang chơi đùa vui vẻ, ba người đàn ông đứng phía sau nhìn theo với khuôn mặt sững sờ.

「…Không ngờ người đó lại là anh trai ta」

Sau lời nhận xét có chút rối rắm của Sauvel, Albert cũng khẽ gật đầu:

「Nhưng tôi nghĩ, đó mới là con người thật của ngài Lovel」

「Ừm. Nhìn ngài ấy như vậy, thật sự rất hạnh phúc」

Bị cha ôm cứng và cọ cọ vào má, tôi cứ cười khúc khích mãi không thôi.

Cha trông như chỉ mới 18 tuổi, hầu như không có râu.

Chính xác hơn là thể chất của ông gần như không mọc râu được.

Ông thì cứ khăng khăng:

"Có mà! Râu papa có mọc đấy!!"

Nhưng tôi thì thầm thở phào nhẹ nhõm vì má mình chẳng bị cạo sột soạt tẹo nào.

Da trẻ con rất nhạy cảm, mấy sợi râu chà vào như lưỡi dao vậy.

Thế nhưng, với cha thì hình như bị con cái chê cái râu sột soạt ấy lại là… một giấc mộng lãng mạn?

…Tôi thì vẫn không tài nào hiểu nổi.

Sau một hồi được cha và Loren cưng chiều đủ kiểu, cuối cùng tôi cùng mẹ quay trở lại Tinh Linh Giới.

Biết tin tôi sắp rời đi, Loren tỏ ra buồn bã thấy rõ.

「Ông ơi, cháu sẽ lại đến thăm mà!」

「Tôi sẽ luôn chờ đón tiểu thư Ellen bằng cả trái tim!!」

Nhìn dáng vẻ ông cụ cười toe toét đầy trìu mến mà tôi thấy dễ thương vô cùng.

Tôi chạy lại, đặt lên má ông một cái hôn chụt.

Rồi mẹ con tôi cùng vẫy tay chào tạm biệt và bước vào cánh cổng dịch chuyển.

***

「…Thưa ngài Lovel」

Loren, khi nãy còn cười tít mắt như ông tiên hiền hậu, bỗng quay ngoắt lại với vẻ nghiêm túc thường thấy.

Thái độ chuyển biến nhanh đến mức khiến người khác không khỏi giật mình.

「Tuyệt vời…! Thần thực sự không biết dùng lời nào để diễn tả nữa! Thần chưa từng thấy đứa trẻ nào vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đến thế!」

Loren run run nắm chặt tay, nước mắt rưng rưng khi nói ra lời ấy.

Lovel, dù có hơi bất ngờ trước sự xúc động đó, cũng không giấu nổi vẻ tự hào.

「Con gái ta là nhất thế giới mà」

「Vâng, đúng là như thế ạ」

Cô bé ấy, đôi mắt trong sáng như ngọc, mái tóc óng ánh và gương mặt như bước ra từ truyền thuyết về các nữ thần…

Quả là một vẻ đẹp khiến người ta không thốt nên lời.

Khi mỉm cười, trái tim người đối diện cũng như được sưởi ấm.

「Dù là con ta, nhưng Ellen mang dòng máu tinh linh nhiều hơn. Dù đã 8 tuổi, con bé vẫn lớn chậm hơn người thường. Trong cả Tinh Linh Giới, con bé cũng là một cá thể đặc biệt hiếm hoi. Chính vì vậy, ta không muốn để con bé ra ngoài quá nhiều」

「Quả thật là một tiểu thư phi thường… Xứng đáng là con gái ngài Lovel. Vả lại, nghe nói con bé và công tử nhà Agielle cũng trạc tuổi nhau. Tôi còn tưởng con bé chỉ mới 5 tuổi」

「Hóa ra trùng tuổi với con ta à?」

「Vâng. Công chúa Agielle từng có người con đang sống nơi dân thường」

「Nếu đúng vậy thì càng không cần bận tâm đến đứa trẻ của ả nữa」

Ngay cả khi có thể ly hôn với Agielle, nếu vẫn còn vấn đề thừa kế thì khả năng đứa trẻ kia được giữ lại vẫn tồn tại.

Chính vì vậy mới cần thủ tục hòa giải ly hôn.

Tuy nhiên, Sauvel hiện đã có con với một người phụ nữ khác, điều này làm Lovel khá bất ngờ.

Nếu đứa trẻ của Agielle không phải con Sauvel, thì hiển nhiên không thể mang họ Vankreift.

Hơn nữa, Agielle còn từng thốt ra điều ấy trước mặt người hầu.

May mắn thay, đứa trẻ kia lại giống Agielle đến kỳ lạ, coi như có bằng chứng mang huyết thống hoàng gia.

Trong trường hợp này, việc con bé Amielle không hề giống Sauvel chút nào, lại hóa ra là một điều tốt.

「Sauvel, nếu có ai hỏi gì thì cứ bảo rằng em hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện làm con với ả ta」

「…」

「Đó là sự thật mà. Đúng không?」

「Vâng. Ít nhất điều đó là chắc chắn. Không đời nào em có thể ôm người phụ nữ ấy. Giữa chúng em chỉ toàn oán hận」

「Vậy là đủ」

Bốn người đàn ông bắt đầu chuẩn bị giấy tờ cho ngày mai, bàn bạc kỹ lưỡng.

Ngay lúc ấy, một cô hầu đến báo rằng Agielle muốn cùng ăn tối với Lovel.

「Bảo ả rằng ta và mọi người đang bận làm hồ sơ cho ngày mai. Nếu đói thì cứ ăn trước đi」

「Vâng, tôi hiểu rồi ạ」

Trong lúc cô cúi đầu rời đi, Lovel quay sang ra hiệu cho Loren đi cùng để đề phòng.

「Đối với ả, khả năng cao là sẽ nổi cơn điên. Cứ bảo rằng ta đã nói: "Dùng bữa sau khi mọi chuyện yên ổn"」

「Thần đã rõ」

Sau khi cúi đầu nhận lệnh, Loren cùng cô hầu lui xuống.

Biết rằng Loren sẽ đi theo, sắc mặt cô hầu gái như trút được gánh nặng.

Có lẽ cô ấy thường xuyên bị người phụ nữ kia trút giận lên đầu.

「Đây không phải là hộp đồ chơi của cô」

Anh nhíu mày, buông ra lời cay nghiệt.

Anh sẽ tận dụng mọi thứ có thể để tống cổ người đàn bà đó đi.

Lovel và Sauvel ngồi lại bàn bạc đến tận khuya.

***

Tin tức truyền đến hoàng cung khiến cả triều đình chấn động.

「Ngày mai, vị anh hùng sẽ trở về hoàng thành」

Nghe thấy thế, nhà vua không giấu được vẻ hoảng hốt.

Người đàn ông đã biệt tích suốt 10 năm nay sắp quay lại.

Dù nhờ vào thân phận của Agielle mà gia tộc Lovel được thăng tước, bản thân Lovel lại chưa từng được ban thưởng gì rõ ràng.

Hơn nữa, hiện tại gia tộc đó đã do người em trai kế thừa.

Câu hỏi đặt ra là:

Vua nên ban thưởng gì cho Lovel đây?

Cả vua và các cận thần đã phải bàn bạc không ngừng về việc ấy.

「Thế… còn công chúa Agielle thì sao?」

Một người lên tiếng, khiến nhà vua ôm đầu khổ sở.

Từ xưa đến nay, tình cảm Agielle dành cho Lovel đã vượt quá mức bình thường.

Ngày trước, vì là con út sinh muộn nên cô được nuông chiều quá mức, đó là điều mà giờ đây nhà vua mới thấy hối tiếc.

Dù Agielle giờ đã có con, nhưng chắc chắn cô vẫn muốn quay lại với Lovel.

「…Ta nghe nói quan hệ giữa cô ta và đương kim gia chủ nhà Vankreift đã tồi tệ lắm rồi. Chắc chắn sẽ đòi ly hôn」

「Nhưng thưa bệ hạ, 10 năm trước ngài Lovel đã chủ động hủy bỏ hôn ước với công chúa Agielle. Nhờ vậy công chúa mới có thể thành hôn với ngài Sauvel. Không thể có chuyện quay lại với vợ cũ, lại là vợ của em trai mình」

Hành động tùy tiện của Agielle đã khiến cô mất lòng rất nhiều người trong triều.

Rất có thể sẽ có kẻ nhân cơ hội nói rằng, hãy đưa Agielle trở lại hoàng cung như một phần thưởng dành cho Lovel.

「Cuối cùng thì chuyện này cũng đến rồi sao…」

Nhà vua ôm đầu bất lực, trong khi các cận thần chỉ biết im lặng.

「Truyền gọi Thái tử Laviselle đến」

Giọng vua lạc hẳn đi, nhưng vẫn cất lời truyền lệnh.

「Truyền Thái tử điện hạ nhập triều!」

Các đại thần đồng thanh hô to mệnh lệnh.

Khi đất nước đang rệu rã vì trận Đại Thảm Họa Monster Tempest 10 năm trước, để sớm ổn định tình hình, nhà vua đã đem đứa con gái khó dạy nhất đẩy sang nhà Vankreift như một cách "giải quyết nhanh".

Đó là món nợ mà nay ông phải đối mặt.

Vào thời điểm ấy, gia tộc Vankreift đồng thời mất cả gia chủ và người thừa kế.

Chẳng ai nghĩ rằng một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành lại có thể lèo lái cả gia tộc và vùng lãnh địa.

Thế nhưng vì bị sức ép từ dư luận, nhà vua đã nhắm mắt đưa chân, đẩy trách nhiệm lên vai họ.

Tuy vẫn đều đặn chu cấp tài chính cho gia tộc ấy suốt bao năm qua, nhưng có tin rằng Agielle đã phung phí toàn bộ số tiền ấy.

Không chỉ thế, cô ta còn moi cả ngân khố gia đình, khiến nhà Vankreift hiện tại lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, tất cả là lỗi của Agielle, người ta đồn thế.

Nhà vua từng nghĩ rằng, rồi con gái mình cũng sẽ trưởng thành khi có chồng, có con.

Lúc đó, những thói hư tật xấu của cô sẽ tan biến.

Nhưng giờ đây, khi triều đình xôn xao vì việc Lovel trở lại, ông mới nhận ra thực tại mà bấy lâu nay mình né tránh.

Đứa con gái mà ông từng bỏ mặc vì bận rộn, giờ lại trở thành gánh nặng mà lần đầu tiên ông thấy phiền toái.

***

Tin tức về việc Lovel sẽ trở lại hoàng cung nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Người người kéo đến xin diện kiến nhà vua, mong được chứng kiến thời khắc lịch sử ấy.

Phần lớn họ đều muốn được tận mắt chứng kiến màn hồi triều của vị anh hùng.

Sự trở về của Lovel là niềm vui lớn lao đối với cả đất nước.

Nhất là khi năm xưa ngài từng giữ chức Tổng chỉ huy quân đoàn, một người tài năng xuất chúng.

Dạo gần đây, tình hình ở khu vực biên giới có dấu hiệu bất ổn.

Thế nhưng, ngay khi tin tức Lovel trở về lan ra, những mối đe dọa ấy bỗng dưng lắng xuống một cách kỳ lạ.

Một con người có sức ảnh hưởng đến an ninh quốc gia như vậy, sao quốc vương có thể ngó lơ?

「Ngài Lovel Vankreift đã đến!」

Tiếng lính canh vang lên, cánh cửa đại sảnh dần mở ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thể bá quan đều nín thở.

Người bước vào vẫn mang dáng hình thanh niên như 10 năm về trước, chẳng chút dấu hiệu tuổi tác.

Mái tóc và đôi mắt không còn như xưa, đó là minh chứng cho sự khốc liệt của trận chiến với Monster Tempest.

Mái tóc như sợi tơ ánh bạc, có lẽ là hậu quả của việc tiêu hao sinh lực đến mức cận kề cái chết.

Đôi mắt đổi màu, như mang theo cả bóng hình của tinh linh giới mà anh từng lưu lạc.

Một chàng trai ngủ vùi suốt bao năm, như thể thời gian đã ngưng đọng nơi thân thể ấy.

Từ thuở xưa, Lovel đã nổi danh là bậc mỹ nam khiến bao tiểu thư say đắm.

Và giờ đây, vẻ đẹp ấy lại càng rực rỡ hơn xưa.

Lovel tiến đến trước mặt đức vua và quỳ xuống.

「Ngẩng đầu lên」

Nhận được lệnh, anh ngẩng đầu nhưng đôi mắt lại hoàn toàn vô cảm.

Không hề có niềm tự hào của kẻ chiến thắng khi trở về.

Gương mặt ấy giống như đang đối mặt với kẻ thù, một ánh mắt khiến người người phải rùng mình.

Ngay giây phút ấy, các vị đại thần đều cảm nhận được.

Một điều chẳng lành sắp sửa xảy ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận