Nơi đầu tiên mà Lovel nói sẽ ghé qua, còn trước cả màn chào hỏi, lại là… một nhà thờ nhỏ nằm khuất trong thị trấn.
Cánh cửa cũ kỹ kêu lên một tiếng kèn kẹt vì bản lề gỉ sét khi được đẩy ra.
Bên trong điện thờ yên ắng, chỉ có một người đàn ông đang cầm chổi quét dọn, ngoài ra không thấy bóng ai.
「Ồ, chà chà… ngài đến nơi hẻo lánh thế này có chuyện gì vậy?」
Người đàn ông khoảng 40 tuổi, trông như một vị linh mục, quay đầu lại và lập tức chết trân khi nhìn thấy mái tóc bạc lấp lánh của Lovel.
「C-Chẳng lẽ… ngài là đại anh hùng Lovel sao?」
Lovel thở dài.
Cả đến cái nơi heo hút thế này cũng có dán chân dung truy nã anh à…
Tuy nhiên, Lovel không phủ nhận mà chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào chuyện:
「Ở đây có thể đăng ký kết hôn được không?」
「……Tôi xin lỗi, ngài vừa nói gì cơ ạ?」
Câu nói ấy khiến cả vị linh mục lẫn Albert đứng sau lưng đều trợn tròn mắt.
「N-Ngài Lovel!?」
「Ở bên kia ta đã làm lễ cưới rồi. Nhưng ta cũng muốn có giấy chứng nhận bên này nữa」
「Ngài… đã kết hôn rồi sao!? Ra là vậy, vâng, dù tôi chỉ là một linh mục cấp thấp nhưng chuyện giấy tờ thì vẫn có thể xử lý được」
「Giúp ta nhé」
「Nhưng mà… chuyện này có ổn không ạ? Ngài là quý tộc mà… chẳng phải nên đến đại thánh đường ở thủ đô thì hơn…?」
「Chuyện hơi phức tạp. Cứ làm ở đây đi, ta sẽ hậu tạ xứng đáng. Ta muốn hoàn tất càng sớm càng tốt」
「C-Càng sớm càng tốt!? …V-Vâng, tôi hiểu rồi!!」
Nói đoạn, vị linh mục vứt luôn cây chổi và chạy thẳng vào phòng trong.
Ngay sau đó, Albert không kìm được nữa liền áp sát Lovel.
「Chuyện ngài có con tôi còn tạm chấp nhận được… nhưng mà ngài đã kết hôn rồi là sao chứ!?」
「Nghĩa đen là vậy. Ta là đã con rể rồi mà」
「Hảảảảả!?」
Tiếng gào của Albert vang dội tới tận phòng trong, khiến vị linh mục đang lục tìm giấy tờ cũng phải giật mình la lớn:
「Có chuyện gì vậy!?」
「Không sao đâu, ngài cứ làm tiếp đi.」
Vị linh mục mắt tròn mắt dẹt đi ra với một quyển sách lớn trong tay rồi đặt lên bàn thờ chính.
「Ờm… Ngài Lovel, vậy còn người kết hôn cùng ngài là…?」
Nghi lễ hôn phối tại nhà thờ sẽ hoàn tất khi cả hai người cùng ký tên vào ma pháp thư do giáo hội quản lý.
Chỉ cần tên được ghi vào đó, hôn nhân sẽ được công nhận.
「Để ta gọi cô ấy」
「……Gọi?」
Albert vẫn đang ngơ ngác thì Lovel đã khẽ lên tiếng:
「Ori, tới đây với anh. Mình làm lễ cưới bên này nhé」
Tôi và mẹ đang theo dõi mọi chuyện qua gương nước thì nghe thấy câu đó mà muốn hét lên.
「Kyaaaaa Lovellll~!!」
Mẹ tôi vui sướng hét ầm lên rồi biến mất trong làn ánh sáng.
Còn tôi thì vừa hét "Papa ngầu quá đi!" vừa tò mò dán mắt vào gương xem tiếp.
Một luồng sáng lóe lên, Ori xuất hiện và lập tức nhào vào lòng Lovel.
Hai người ôm nhau xoay vòng vòng như một điệu vũ.
「Tuyệt quá! Không ngờ mình lại có thể cưới nhau cả ở nhân giới nữa!」
「Không được lộng lẫy cho lắm, em có phiền không?」
「Dĩ nhiên là không rồi, anh yêu」
Sau đó họ trao nhau một nụ hôn.
Cảnh tượng ấy khiến cả linh mục và Albert đứng hình, há hốc mồm.
「Đ-Đó chẳng phải là một tinh linh sao!?」
「Phải, đúng rồi đấy.」
「Trời ạ, lâu rồi không gặp cậu nha~」
Origin vui vẻ đáp lời khiến Albert càng thêm sửng sốt.
Anh ta đã nhận ra, người phụ nữ ấy chính là Origin, tinh linh đã đưa Lovel rời khỏi chiến trường Monster Tempest 10 năm về trước.
「Ta đã kết ước với Ori và trở thành bán tinh linh. Là hôn lễ giữa tinh linh nên chẳng có vấn đề gì đâu」
Nói rồi Lovel quay lại nhìn vị linh mục.
***
Vị linh mục đứng chết trân trước khung cảnh kỳ diệu trước mắt.
Tôn giáo tại quốc gia này là tín ngưỡng nữ thần.
Người ta tôn thờ ba vị nữ thần:
Voul, kẻ nhìn thấu vạn vật;
Vaal, đấng phán xét;
Và Origin, mẹ của mọi sự sống;
Thế giới này được dạy là tồn tại nhờ vào sự che chở của các nữ thần.
Nam thần chỉ mang ý nghĩa hộ vệ và chiến đấu, luôn đứng phía sau để bảo vệ nữ thần.
Lúc này, linh mục không thể rời mắt khỏi người phụ nữ có dung mạo y hệt tượng nữ thần được thờ tại đại thánh đường.
Mà cô ấy lại vừa tự nhận mình là tinh linh!?
Dù muốn hỏi cho rõ, nhưng chỉ cần nhìn Lovel và Origin đang sát cánh bên nhau, ông đã không thể làm gì khác ngoài việc dâng lời chúc phúc.
Không hỏi gì thêm, ông mở sách hôn lễ ra một cách trang nghiêm, chuẩn bị bút và đọc lời nguyện.
Buổi lễ chính thức bắt đầu.
Cả hai người lần lượt tuyên thệ rồi ký tên vào giấy hôn thú.
Lễ cưới ở thế giới này mà tôi thấy qua gương nước trông khá giống với phong tục ở Trái Đất.
Chỉ có điều, hình như không có màn trao nhẫn.
Là Tinh linh nguyên tố, tôi thấy mình nên tặng gì đó cho hai người.
Nghĩ vậy rồi thì tôi lập tức dịch chuyển tới nhà thờ.
Tôi đột ngột xuất hiện khiến cả cha mẹ lẫn những người khác đều ngạc nhiên thốt lên.
「Papa, mama! Chúc mừng~!」
Nói rồi, tôi giơ tay tạo ra hai chiếc vòng tròn lơ lửng giữa không trung.
Nguyên tử số 78!
Bạch kim đó nha!
「Hai người giơ tay trái lên đi ạ!」
Cha mẹ tôi nhìn nhau ngơ ngác, nhưng rồi vẫn đưa tay ra theo lời tôi.
「Ngón áp út tay trái được cho là nối liền với trái tim, tượng trưng cho sự sáng tạo. Nó mang ý nghĩa của tình yêu, của lời hứa sẽ luôn bảo vệ đối phương từ tận đáy lòng, của hạnh phúc và những điều ước sẽ thành sự thật」
Cha và mẹ chăm chú lắng nghe, còn những người khác thì vẫn chưa hoàn hồn vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi.
Và rồi, một vòng sáng trắng cuốn lấy ngón áp út của họ.
Một giọt sáng long lanh như lệ nhỏ xuống.
Nguyên tử số 6!
Tôi tạo ra carbon hay chính là kim cương!
Là người điều khiển nguyên tố, tôi có khả năng chỉnh sửa cấu trúc phân tử, ghép hợp tuỳ ý, đúng là gian lận còn gì.
Tôi kết hợp bạch kim với kim cương, tạo thành cặp nhẫn, chỉnh sửa kích thước cho vừa tay, còn chạm khắc tỉ mỉ nữa, cuối cùng là gửi gắm lời chúc.
「Nguyện cầu cho một mối ràng buộc vĩnh cửu, chân thành và thuần khiết, đó là phước lành từ viên kim cương!」
Tôi thực ra chỉ cầu sức khoẻ và làm cho nhẫn phát sáng một chút thôi…
Vậy mà, ánh sáng rực rỡ xuyên qua khung kính màu của nhà thờ, đổ xuống thành vệt cầu vồng, rồi những giọt sáng lấp lánh như tuyết trời nhẹ nhàng rơi xuống từ không trung.
Cứ như là được thần ban phước vậy…
「Ah… không thể tin nổi…」
「À, đúng rồi! Chị Vaal và chị Voul đã gửi lời chúc phúc cho chúng ta rồi đó!」
Mẹ tôi nói với vẻ vô cùng hạnh phúc, còn linh mục thì trố mắt sửng sốt.
「C-các vị đang nói tới… đôi nữ thần ư!?」
「Muốn đến chào họ không, em yêu?」
「Ufufu, ừ ha, cũng nên đến nói lời cảm ơn nhỉ~」
Thấy Origin nhẹ nhàng gật đầu trước lời rủ rê vu vơ của cha tôi, linh mục và Albert đơ ra không phản ứng gì nổi.
Được tiếp thêm tinh thần bởi món quà của "người quen", tôi bắt đầu bày trò thêm lần nữa.
「Tuy không có mưa gạo như Trái Đất… nhưng!」
Tôi rắc xuống hai người những viên kim cương cắt kiểu brilliant như thể đang rải gạo cưới vậy.
Ánh sáng vỡ ra từ những viên đá quý, vẽ nên vệt cầu vồng, dịu dàng bao lấy cả hai người.
Cha mẹ tôi cười rạng rỡ giữa khung cảnh thần tiên ấy rồi gọi tôi lại.
Vui quá, tôi chạy tới ôm chầm lấy họ, bị cha nhấc bổng lên và kẹp giữa hai người.
Cha và mẹ hôn lên hai má tôi, nhột đến mức tôi bật cười.
「Cả con gái cũng ban phước cho ta lời chúc tuyệt vời nhất rồi」
「Vâng, em cũng thấy như thế」
Linh mục như chợt tỉnh, cất lời tuyên bố cuối cùng của nghi lễ:
「Hôn nhân này đã được các nữ thần chứng giám. Từ nay hai người chính thức nên duyên vợ chồng!」
Tờ hôn thú phát ra ánh sáng lấp lánh.
Từ giây phút ấy, Lovel và Origin chính thức được công nhận là vợ chồng hợp pháp.
「Cảm ơn ngài, linh mục. Thành thật mà nói, tôi cứ nghĩ với thân phận của vợ và con mình, sẽ không thể tổ chức hôn lễ ở nhân giới được. Và… xin ngài giữ bí mật chuyện này. Tôi sợ vợ con mình sẽ trở thành mục tiêu của kẻ xấu」
Linh mục vội vã gật đầu lia lịa.
「Tôi thật sự cảm kích khi được nhân giới công nhận」
「Xin lỗi vì đã làm rối tung nơi này nhé」
Tôi cúi đầu xin lỗi.
Dưới lối đi chính của nhà thờ gọi là thánh đạo, kim cương tôi rải vẫn còn lấp lánh.
Tôi gom tất cả lại bằng ma thuật, hai tay nâng đống đá quý ấy lên và đưa cho linh mục.
「Tặng linh mục nè. Nếu có khó khăn thì cứ dùng nha」
Tôi đặt vào tay ông, còn linh mục thì tặng thêm một túi vàng nặng trĩu như lời cảm ơn.
「Cảm ơn vì tất cả.」
Ba người chúng tôi mỉm cười, sánh bước đi ra khỏi nhà thờ qua thánh đạo.
Linh mục vẫn ngẩn ngơ đứng lại, còn Albert như sực nhớ ra điều gì lại lặng lẽ chọn đi đường vòng để không dẫm lên lối đó.
Vì theo phong tục, kẻ đi sau lưng cặp đôi qua con đường hôn lễ sẽ bị coi là chặn ngang vận mệnh và tương lai của họ.
Xem ra Albert cũng hiểu điều đó.
Linh mục thì cứ đứng mãi nơi đó, hai tay vẫn nâng những viên kim cương lấp lánh, và lặng lẽ rơi nước mắt giữa ánh chiều tà trong nhà thờ đã bắt đầu chìm vào bóng tối.


0 Bình luận