[WN]Phần 2:Mùa hè ngắn ngủi, hãy yêu đi các cô gái.
Chương 84: Đừng nhìn bằng ánh mắt đen tối đó chứ (2)
4 Bình luận - Độ dài: 944 từ - Cập nhật:
Xách hành lý đi về phía bãi biển, tôi vừa bước vừa nhìn chằm chằm ra tận đường chân trời, cố gắng làm rỗng đầu óc.
“Ê này, xét theo mục đích hôm nay thì việc cậu không nói một câu nào về dáng của tớ trong bộ đồ bơi có phải là quá đáng lắm không?”
Kasumi đi bên cạnh nghiêng người ghé sát, nhìn tôi như soi mói, khiến những suy nghĩ lệch lạc đổ ập xuống như thác lũ.
Ánh mắt mang chút bất mãn nhưng không hề giận dữ, phần xương quai xanh phản chiếu ánh nắng mặt trời trông mịn màng, tinh tế như lụa. Bộ ngực mà bình thường chỉ cần liếc nhẹ thôi là đã bị gọi là đồ biến thái, nay nhờ “lá cờ chính nghĩa” mang tên tắm biển mà trở nên phóng khoáng đến mức này…
Chưa kể bộ đồ bơi ấy… không biết đã tra cứu gu của tôi ở đâu ra mà chọn đúng chuẩn.
Nói cách khác, tôi chỉ biết thành tâm cảm tạ thần linh vì đã cho mình được đón ngày hôm nay.
“Bảo là không nói gì thì cũng…”
Nếu cứ nối thẳng não với miệng mà thốt ra cảm nghĩ thật, có khi tôi sẽ bị lôi xuống biển cùng tảng đá muối chua và chạm thẳng BAD ENDING mất.
Thấy tôi mãi không chịu nói, Kasumi cứ bắn ánh nhìn bất mãn về phía tôi như mũi tên bay.
“Ê, đi đứng thì nhìn đường cho cẩn thận, không lại ngã đấy!”
Chưa kịp dứt câu, Kasumi đã vấp phải một bậc nhỏ, loạng choạng mất thăng bằng.
Tôi vội vươn tay chộp lấy cổ tay cậu ấy, kéo lên như nhấc bổng, nhờ vậy mới tránh được một cú ngã.
“Thiệt tình. Có phải trẻ con đâu, đi thì nhìn phía trước cho đàng hoàng chứ.”
“À… cảm ơn.”
“Mà nè cái này nữa.”
Tôi lấy chiếc áo khoác mỏng trong ba lô ra, khoác lên vai Kasumi.
“Sao vậy?”
“Cậu chưa bôi kem chống nắng cho cơ thể mà, đúng không. Da Kasumi dễ bị cháy nắng rồi đỏ lên lắm, nên tớ nghĩ khoác cái này sẽ tốt hơn.”
Lúc nãy nhìn thấy phần xương quai xanh của cậu ấy, tôi chợt nhớ ra chuyện đó.
Hôm đi hẹn hò ở Shinjuku, cậu ấy còn có che dù, nhưng hôm nay thì không.
Nếu sơ ý để da bị đỏ lên, tối nay trong bồn tắm ở nhà trọ thế nào cũng vang vọng tiếng hét của Kasumi.
“Cảm ơn nhé. Cậu còn nhớ nữa.”
“Và cả bộ đồ bơi thì… hơi, hơi hở quá… nhưng tớ thấy dễ thương.”
Chloe từng nói rồi. Con gái khi được thấy dễ thương thì họ muốn được nói thẳng là “dễ thương”.
Hơn nữa, bộ đồ bơi hôm nay cứ như đánh trúng gu tôi vậy, đúng là hơi gian.
“Dễ thương à? Sao thế? Bị dáng tớ trong đồ bơi làm cho mê mẩn rồi hả?”
“Mê mẩn gì chứ, không phải như vậy đâu.”
“Thật không? Nghe cậu khen dễ thương cũng hiếm lắm đó, Masaki.”
“Cái dễ thương đó là…”
“Nào nào, hai người được cảnh đẹp rồi nhé, đạt chỉ tiêu quay chụp!”
Cùng với giọng the thé đó, một chiếc dù xếp được hướng vào giữa tôi và Kasumi.
Quay lại nhìn, Torishima đang giơ điện thoại về phía này, nở nụ cười gian xảo.
“Trời ơi, hai người vào gu nhanh ghê. Mới đầu đã đãi tớ một bữa no nê rồi.”
“T-Torishima, nãy giờ là…”
“Thế à? Chụp được đẹp vậy sao?”
Kasumi đi sang cạnh Torishima, ghé nhìn vào màn hình điện thoại, gật gù kiểm tra thành quả.
Ra là vậy. Buổi chụp hình “cặp đôi giả” đã bắt đầu từ lúc nào không hay rồi.
Nếu thế thì toi rồi. Tôi hoàn toàn không vào chế độ bạn trai gì cả. Chỉ mong Kasumi đừng giận vì tôi không nhập tâm cho lắm.
“Yotsumoto-kun.”
Chloe kéo kéo dây đeo thùng giữ lạnh trên vai tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Em cũng chưa nhận được một lời nhận xét nào về dáng em trong bộ đồ bơi cả.”
Chloe phồng má, bày ra vẻ giận dỗi quen thuộc.
“Chuyện đó thì hôm trước anh đã nói rồi mà…”
“Yotsumoto-kun, anh đúng là… đúng là như thế đấy. Hay là rốt cuộc anh vẫn thích đồ bơi của Kasumi hơn?”
Sao tự nhiên lại đi so kè với đồ bơi của Kasumi làm gì?
Đồ bơi của Kasumi đúng là hợp gu tôi thật, nhưng nếu Chloe mà mặc kiểu đó ra bãi biển, tôi sợ là nhiều thứ trong người mình sẽ không kiểm soát nổi.
“Hôm đi mua đồ bơi anh cũng đã nói rồi. Kiểu đó đúng là hợp gu anh, nhưng nếu Chloe mặc như vậy ở bãi biển thì anh sẽ rất khổ. Và cả nếu là “Nanase mặc” thì anh thích kiểu dáng dễ thương hơn.”
Đúng vậy. Mỗi người có thứ hợp với mình. Dù đồ bơi có dễ thương đến đâu, sự tương hợp với người mặc vẫn là quan trọng nhất.
Chloe cúi đầu, vẫn tiếp tục kéo kéo dây thùng giữ lạnh hết lần này đến lần khác.
Có phải chuông cửa đâu mà kéo lắm thế.
“Yotsumoto-kun, anh thật là… chẳng hiểu gì cả.”
Khi ngẩng đầu lên, mặt Chloe đã đỏ lan đến tận cổ.
Có khi Chloe cũng giống Kasumi, thuộc dạng dễ bị cháy nắng. Lát nữa tới bãi biển, chắc phải bôi kem chống nắng cho em ấy thật kỹ mới được…
4 Bình luận
YAAI
Nhin mups rupj quas:)))YAAI