Cô bạn người lai xinh đẹp...
Mayu Ukiha Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN]Phần 2:Mùa hè ngắn ngủi, hãy yêu đi các cô gái.

Chương 76 Cầu nguyện chiến thắng (2) Góc nhìn của Kasumi

3 Bình luận - Độ dài: 901 từ - Cập nhật:

Nơi chúng tôi đến cầu nguyện là Suga Jinja ở Yotsuya, nên đoạn đầu đường đi giống hệt đường đến trường thường ngày. Qua ga Yotsuya Sanchome thì mới rẽ sang hướng khác.

Leo lên bậc thang nổi tiếng sau khi xuất hiện trong anime, cuối cùng cũng đến được khuôn viên chính.

Sau khi khẽ cúi đầu bước qua đại torii, tôi vừa dùng khăn tay lau mồ hôi thì sực nhớ ra.

"Chỗ này… chính là nơi hồi mới chuyển đến, tớ dẫn cậu đi đúng không?"

"Ừ, phải rồi."

Masaki hơi ngẩng đầu, ngước nhìn ngôi điện thờ.

Cậu ấy chuyển về sống cạnh nhà tôi khi mới học lớp ba. Trước đó cũng từng có bạn chuyển trường, nhưng chưa bao giờ là cùng lớp lại còn ở gần đến vậy.

Hồi đó Masaki thấp hơn tôi, lại có vẻ nhút nhát, nên tôi muốn cậu ấy sớm hòa nhập với lớp, đã dẫn đi khắp các nơi quanh khu.

Chắc hệt như một hướng dẫn viên du lịch nhí vậy.

"Cậu còn nhớ chuyện hồi đó không?"

"Tất nhiên. Lúc chẳng có lấy một người bạn, chính Kasumi đã rủ đi khám phá quanh đây, còn đưa đến chỗ này nữa."

"Trí nhớ cũng khá đấy chứ. Thế cậu có nhớ mình đã cầu gì ở đây không?"

"Ờ thì… cũng nhớ…"

Liếc sang thì thấy ánh mắt Masaki lảng đi.

Không lẽ cái lời nguyện quan trọng đó cậu ta quên mất rồi!?

"Thật à? Nói thử xem. Tớ thì vẫn nhớ rõ mình đã cầu gì."

"Cậu còn nhớ cả chuyện hồi đó à…"

"Đúng thế. Vậy rốt cuộc cậu có nhớ không?”

"Ờ thì… cầu cho được làm bạn với Kasumi…"

Masaki khẽ nói, chẳng dám nhìn sang phía tôi.

Hồi ấy, cậu ấy cầu mong được làm bạn với tôi.

Còn tôi thì cầu mong được làm bạn với Masaki.

Lời nguyện ấy đã thành sự thật. Thậm chí thành quá thật đến mức chẳng thể tiến lên bước tiếp theo.

Có lẽ thần thánh cũng chẳng biết tiết chế chút nào.

"Thần ở đây cũng giỏi thật. Suốt chín năm liền bọn mình toàn học cùng lớp đấy."

"Đã thế, cứ mỗi lần đổi chỗ ngồi là tớ lại thành hàng xóm bàn của Kasumi."

Chỉ là một lần ghé qua khi đi thám hiểm, chẳng bỏ vào hòm công đức đồng nào, thế mà thần lại tùy hứng đến vậy.

Đến trước chính điện, đã là học sinh cấp ba thì không thể tay không được nữa. Chúng tôi mỗi người thả vào một đồng tiền.

Sau khi cúi lạy hai lần, vỗ tay hai lần, chắp tay cầu nguyện, tôi thì thầm hai điều ước. Một là mong buổi diễn hôm nay thành công suôn sẻ. Hai là cái điều ước suýt chút nữa lỡ miệng nói ra khi nãy.

Cầu hai điều chắc thần cũng bỏ qua thôi. Biết đâu rất nhiều người cũng vừa cầu gia đình bình an vừa cầu sức khỏe ấy chứ.

Mở mắt ra thì bắt gặp Masaki đang nhíu mày nhìn tôi.

Không lẽ… mình vô thức lẩm nhẩm thành lời!?

Bàn tay đang chắp lại bỗng thấy ẩm ướt.

"Cậu định đem cả mạng sống đặt cược cho buổi diễn hôm nay à?"

"Hả?"

"Thì lúc nãy cậu cầu dữ dội quá còn gì."

"T-tất nhiên rồi. Tớ lúc nào cũng nghiêm túc hết sức. Nếu cậu lơ là thì tớ chém bay luôn đấy."

May quá… nếu bị nghe thấy điều kia thì chắc tôi chỉ còn nước tự mổ bụng thôi.

"Nhưng tớ là vai phản diện, có chú tâm cũng bị chém thôi."

"Thôi kệ, đã cầu nguyện rồi thì phải làm cho thật hoàn hảo!"

Chúng tôi cúi đầu một lần nữa rồi quay gót rời khỏi chính điện.

Lúc về, thay vì vòng lại đường cũ, tôi và Masaki chọn con ngõ dân cư bên hông đền vì ngắn hơn để đến trường.

"Này, sao tự nhiên lại rủ đi cầu nguyện thế?"

"Ờm… nói sao nhỉ, thấy hơi lo ấy."

Masaki vừa đi vừa gãi má.

"Hôm qua tập trông ổn mà."

"Tớ cũng thấy ăn ý với mọi người. Nhưng có vài bạn năm nhất hôm qua mới nói chuyện lần đầu, nên vẫn hơi lo về nhịp thở hay khoảng dừng ấy mà."

"Vẫn cái tật trước giờ diễn là than thở nhỉ."

"Mấy chuyện này ngoài Kasumi ra thì tớ đâu nói được với ai. Nên mới muốn dứt khoát hết lo lắng, lấy lại tinh thần, vậy là rủ đi cầu nguyện."

Nghe cậu ấy nói bất ngờ thế, tim tôi bỗng thắt lại rồi nóng bừng.

Cái kiểu "chỉ nói được với cậu thôi" này chẳng phải gian xảo quá sao? Toàn bắn thẳng vào tim thế chứ.

"Thật là… cậu đúng là thế đấy."

"Ơ, nhưng mà biết làm sao. Bạn bè để chia sẻ thế này đâu dễ kiếm…"

"Thật đấy, đúng là cái kiểu đó! Cái kiểu đó đó!"

Tôi bèn cho Masaki một chuỗi thoại nhiều hơn thường lệ để cậu ấy im miệng.

Nếu còn nghe thêm mấy đòn tấn công liên hoàn thế này, thể nào cũng ảnh hưởng đến buổi diễn mất.

Thật không ngờ, những lời mà trước đây tôi chẳng thấy sao cả, giờ lại trở nên chí mạng đến thế…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Mà không biết điều ước thứ hai là gì nhỉ? 🧐🧐🧐
TFNC
Xem thêm
Ozu
đỡ làm sao đc
Xem thêm