Volume 2

Chương 3: Chimera ăn thịt (Phần 5)

Chương 3: Chimera ăn thịt (Phần 5)

“Đây là tình huống khẩn cấp, nên tôi sẽ cởi quần áo của cô.”

“Đúng lúc lắm. Tôi cũng sắp đến giới hạn rồi. Cứ đến đây đi.”

Có vẻ cô ta cũng đã đến giới hạn. Với ánh mắt vô hồn, nhỏ rút kiếm và vào thế không chút sơ hở.

Như thể năm giác quan được mài sắc bởi cơn đói, khác hẳn bình thường và toát lên khí thế của một đối thủ mạnh.

“Cô có hiểu không, Snow? Hãy nghe kỹ. Cứ đà này mọi người sẽ chết. Vì vậy, hãy chịu đựng một chút, nếu cô có thể bỏ qua những gì tôi sắp làm, thì với tất cả điểm tà ác tôi kiếm được, cô sẽ hạnh phúc với cái bụng no và tôi cũng sẽ hạnh phúc theo cách khác. Thế nào? Cô không nghĩ đây là thỏa thuận đôi bên cùng có lợi vì mọi người đều hạnh phúc sao?”

“Dù tâm trí tôi sắp đến giới hạn, tôi vẫn có thể nói anh đang cố lừa tôi.”

Dù miệng nói vậy, tôi có thể thấy sự giằng xé trên khuôn mặt nhỏ.

“Cô cũng không muốn chết, phải không? Cô không muốn ăn no nê cho đến khi bụng căng phồng sao?”

Trước lời thì thầm ngọt ngào của tôi, Rose là người đáp lời.

“Em muốn ăn!”

“Anh không có nói với em. ... Thế nào, Snow? Nếu đồng ý ngay bây giờ, không chỉ có đồ ăn mà tôi còn tặng cô một món đồ quý hiếm. Đó không phải là thỏa thuận tệ, phải không? Cô có thể bán đồ ma thuật ở chợ đen, đúng không? Cô đang gặp khó khăn về tiền bạc, phải không? Nếu chịu đựng được một chút, cô có thể trả hết nợ cho thanh kiếm của mình, biết không?”

“Ahhhh......”

Trong khi Snow đang đau khổ, Alice lên tiếng khi đang phủi cát khỏi khẩu súng.

“Cô đang lo lắng gì sau tất cả những gì đã làm? Cô đã rất quyết tâm bán thân cho gã tên Engel mà.”

“Lúc đó... mắt tôi bị che mờ bởi sự giàu có của đất nước đó. Đó không phải lỗi của tôi! Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nhưng trong trường hợp này...”

Snow nhìn tôi như muốn nói điều gì.

“Tôi không thích từ ‘trách nhiệm’.”

“Tôi đang cố thuyết phục cô ta đấy, đồ ngốc.”

Nghe lời châm chọc của Alice, tôi lại nhìn Snow.

Cuối cùng, có vẻ Snow đã đến giới hạn khi nhỏ ngã xuống.

“O-oi, thật sao!? Grimm đã cook rồi, nếu cô cũng gục ngã ở đây, tôi sẽ rất khó để bế cô đó!”

“Ugh... Tôi, tôi không thể...... Tiếp tục nữa...”

Có vẻ nhỏ không còn sức đứng vững do thiếu ngủ và đói khát trong môi trường khắc nghiệt.

“Này Số 6, đây là cơ hội của anh đấy. Khi cô ta còn tỉnh, hãy nắm bắt cơ hội ngay đi.”

“K-không, vậy có hơi quá...”

Dù có thể nhận được điểm từ việc tấn công cô ấy, nhưng tấn công một cô gái không thể di chuyển dường như là ranh giới tôi không thể vượt qua.

Đúng lúc đó.

“Chỉ huy, em không thể... Chờ thêm nữa...”

Như thể ý thức bị che mờ bởi cái nóng sa mạc, mặt Rose đỏ bừng và hơi thở trở nên khó nhọc khi em ấy lẩm bẩm.

“Ro-Rose? Đợi đã, còn quá sớm cho lượt của em. Hãy để việc này cho những kẻ dâm đãng phụ trách. Dù có làm gì cũng không áy náy, nên hãy để Snow đi trước...”

Nghe những lời bất ngờ từ Rose, thông thường tôi đã mừng rỡ, nhưng lúc này tôi lại do dự.

Nếu là Grimm hoặc Snow nói điều đó, có lẽ tôi đã không ngần ngại...

“Nhưng, nếu lâu hơn nữa...!”

Dù Rose trông như đang cố gắng hết sức để kìm nén, nhưng biểu hiện “không thể chịu đựng thêm” của em ấy khiến lý trí tôi biến mất.

Đúng vậy, tất cả chúng ta đều đang ở cuối con đường.

Alice đã quan sát cảnh này một lúc, nên tinh tế tạm rời khỏi lều.

“Được rồi, xin lỗi vì làm chuyện xấu hổ này. Anh đã mất bình tĩnh vì nó quá đột ngột.”

“Điều khiến em xấu hổ là... Em cũng hoàn toàn hiểu đây là ranh giới không nên vượt qua. Nhưng...!”

Có phải vậy không?

Nó là...

Chúng tôi là đồng đội trong cùng một đội.

Ở đây không có quan hệ khác giới, chúng tôi là đồng chí giao phó mạng sống cho nhau.

Nếu vượt qua ranh giới này, có thể gây khó khăn cho các nhiệm vụ trong tương lai.

Mỗi lần gặp nhau, chắc chắn sẽ có chút ngượng ngùng.

Nhưng...!

“Rose, hiện tại là tình huống khẩn cấp. Vì vậy đừng để ý. Và đây cũng là một phần bản năng của chúng ta. Dù bỏ qua tình huống cực đoan này, nó cũng không có gì lạ.”

Đúng vậy, càng đến gần cái chết, ham muốn tình dục càng tăng do bản năng sinh tồn.

Giống như hiện tượng ‘thứ đó’ vì lý do nào đó sẽ tràn đầy sinh lực hơn sau khi thức cả đêm.

Nghe tôi nói, em ấy tự nhủ lại như đang thuyết phục chính mình.

“Một phần bản năng... Tình huống cực đoan, không có gì lạ...”

“Đúng vậy! Đó là một trong ba trụ cột của cuộc sống! Không có tội lỗi nào ngay cả khi không thể kìm nén!”

Ngay khi tôi thẳng thắn nói ra, em ấy bắt đầu mỉm cười như vừa trút bỏ gánh nặng.

“Vâng, bằng cách nào đó giờ em cảm thấy nhẹ nhõm hẳn! Vì chúng ta ở trong hoàn cảnh này, không còn cách nào khác!”

“Ừ, không còn cách nào khác! Nếu có vấn đề, đó là liệu có sự đồng thuận hay không.”

Đúng vậy, nếu là đồng thuận thì điểm tà ác của tôi sẽ không tăng.

“Hả? Có gì không tốt nếu là đồng thuận?”

“À, không, nếu hỏi trực tiếp như vậy, anh không nghĩ có gì đặc biệt xấu, nhưng... Chà, nếu em muốn nhiều như vậy, thực sự có khiến anh hạnh phúc một chút... Vì vậy dù thường dè dặt, em có vẻ thuộc tuýp người chủ động.”

Nghe tôi lẩm bẩm, Rose bắt đầu đỏ mặt.

“C-Anh không thích tuýp người chủ động sao?”

“Không hề, anh cũng thích bị tấn công. Hoặc ít nhất là nói vậy. Vì là để cứu mọi người. Anh không thể để em là người duy nhất chịu đựng. Đúng vậy, thứ gọi là cần thiết rất quan trọng.”

Nếu em ấy không biểu hiện chút khó chịu, điểm tà ác của tôi sẽ không tăng.

Rose cúi đầu sau khi nghe tôi nói.

“Vâng, đây là thế lực của tự nhiên. Không sao cả, nếu làm vậy sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi của em. Chỉ huy, anh cũng hãy nghiêm túc đối mặt với em đi nào.”

“Cảm giác tội lỗi... Hử, cái gì? Anh là người bị tấn công? Chà, không phải là anh không thích vai đó. Thực ra anh cũngkhá thích, nhưng...”

Tôi bắt đầu do dự khi thấy Rose nhanh chóng tiến lại gần, khác với bình thường.

Tôi đã khiến Rose nói ra tất cả những điều đó, dù cô bé là đàn em trong đội. Làm sao tôi có thể lùi bước vào lúc này?

“Hơn nữa, em muốn làm điều này với Chỉ huy... bằng TOÀN BỘ sức mạnh! Nếu không gặp tình huống như thế này, chúng ta đã chẳng có cơ hội thử sức nghiêm túc. Vì vậy, xin đừng kiềm nén gì cả!”

“Em... chịu được sức mạnh toàn lực của anh sao!? Ban đầu anh định nhẹ nhàng với em đấy... Nhưng... nếu em đã muốn thế...”

Trong lòng tôi hơi bứt rứt. Thú thực là cảm giác muốn “nghiền nát” một cô gái nhỏ bé như em ấy đang trào dâng.

Nhưng, tôi cũng là đàn ông. Tôi phải đáp lại lời thách thức của Rose một cách nghiêm túc.

“Được thôi. Nhưng ít nhất hãy để anh lau qua người bằng khăn ướt đã.”

Đó là sự lịch sự tối thiểu mà tôi có thể làm lúc này.

“Em xin lỗi, Chỉ huy! Em không thể kìm nén được nữa...! Chỉ huy, anh thực sự ổn chứ? Em... em đã nghĩ đến điều này một lúc rồi, Chỉ huy có một mùi hương thật dễ chịu...”

“M-mùi hương dễ chịu!? Hôm nay em thật quyết liệt! Ừ thì, nếu em thấy đã ổn, anh cũng chẳng ngại gì... Nhưng em có bình thường không đấy!?”

Những lời nói của em ấy khiến ngọn lửa trong tôi bùng cháy, tim đập thình thịch.

Tôi liếc nhìn Alice, người đang chăm chú quan sát chúng tôi. Ngay khi tôi cố giao tiếp bằng ánh mắt, ra hiệu cho cô ấy hiểu tình hình...

“Tôi có một câu hỏi dành cho Số 6 và Rose. Hai người đang định làm gì vậy?”

“Tôi sẽ vồ lấy và “ăn thịt” em ấy!”

“Đúng vậy, em sẽ “nuốt chửng” Chỉ huy!”

Sau khi đồng thanh thốt lên, cả hai chúng tôi đều đỏ mặt.

Alice nhìn chúng tôi và nói:

“Tôi không nghĩ là hai người đang hiểu cùng một ý đâu, dù trông có vẻ vậy.”

Giọng điệu của cô ấy như thể đang chứng kiến một cảnh tượng vô cùng buồn cười.

“Ý cô là sao... tôi sắp làm chuyện “đó” với Rose?”

“Còn em... sắp đánh nhau với Chỉ huy?”

......

“Em đang nói gì vậy? “đánh nhau” là sao? Đó có phải là một trò chơi thống trị gì đó không?”

“Chỉ huy mới đang nói gì thế? Theo luật tự nhiên, kẻ mạnh nhất sẽ thắng, và kẻ thua cuộc sẽ bị ăn thịt.”

......

“Ăn thịt... không phải theo nghĩa tình dục sao?”

“Ý em là ăn thịt theo nghĩa đen mà?”

...................................

“Đừng có đùa kiểu đó nữa, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào! Anh đã gặp vô số lũ quái vật kỳ quặc, nhưng ngay cả với anh, chuyện này cũng quá sức chịu đựng rồi!”

“Sao Chỉ huy đột nhiên lại thế? Chính Chỉ huy đã nói rằng không cần phải kìm nén, vì đó là một trong ba trụ cột của cuộc sống mà!”

“Anh có nói thật! Anh đã nói thật, nhưng mà!!”

Ý tôi không phải vậy. Dù “ăn uống” là một trụ cột, nhưng tôi không hề ám chỉ trụ cột đó!

Ánh mắt của Rose trông thật nguy hiểm, như thể em ấy đã đạt đến giới hạn chịu đựng.

“Chỉ huy, đây là tình huống khẩn cấp. Không còn thời gian để suy nghĩ nữa đâu.”

“Anh biết, nhưng không phải theo cách này! Chỉ còn vài ngày nữa là đến thị trấn, chúng ta hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa!”

Những người trên hành tinh này thậm chí còn ăn thịt cả Orc, một giống loài có trí tuệ.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là......

9ecf1f7e-f7d3-4490-9b3b-52d830cb21d4.jpg

Mặt Rose đỏ bừng lên, em ấy lẩm bẩm điều gì đó khó nghe:

“Em không thể kìm nén được nữa rồi... Thật vui khi nghe Chỉ huy nói rằng anh không ghét những kẻ ăn thịt...”

“Giao tiếp thật khó khăn quá! Đây có phải là cái mà người ta gọi là ‘khoảng cách văn hóa’ không!?”

Ở nơi tôi đến, “cô gái ăn thịt” mang một ý nghĩa hoàn toàn khác!

Để giữ Rose không bị kích động thêm, tôi từng bước lùi ra phía ngoài lều.

Rose nhìn tôi bằng ánh mắt của một thợ săn đang nhìn con mồi.

“Chỉ huy... có mùi thật dễ chịu...”

“Ngữ cảnh quan trọng thật đấy! Cùng một câu nói như trước, nhưng trái tim anh cứ đập thình thịch vì giờ nó mang một ý nghĩa khác hẳn!”

Nghe tôi nói vậy, má Rose càng thêm ửng hồng.

“Chỉ huy, anh có biết hiện tượng ‘đôi chân run rẩy’ không? Có lẽ... đây chính là tình yêu...”

“Được thôi, cơn đau nhói đó có thể là tình yêu thật! Nào, đến đây! Tâm trí anh giờ đã rõ ràng, anh sẽ nghiền nát em ngay bây giờ!”

Làm sao một chiến binh từ một tổ chức xấu xa có thể co rúm lại trước một đứa trẻ!?

“Ông nội em đã từng nói! Nếu yêu một ai đó, bạn sẽ muốn hòa làm một với người ấy...”

“Ừ, thì ông em nói đúng, nhưng cách hiểu của em sai bét rồi!”

Đang lúc tôi hét lên và vào thế thủ, Alice chen ngang:

“Vậy thì, tôi sẽ để hai người trẻ ở đây tự giải quyết theo ý mình.”

Thấy Alice nói xong rồi rời khỏi lều.

“Trận chiến này... đã được định đoạt từ trước khi chúng ta sinh ra... Đến từ Đội Du kích Vương quốc Grace, Chiến Binh Chimera - Rose! Ta đến đây!”

“Ta là thành viên Hội Bí Mật Kisaragi, Chiến binh Số 6! Ta sẽ dùng ngươi để kiếm điểm!

Trên một hành tinh xa xôi, trong chiếc lều giữa sa mạc, một đêm ướt đẫm đã bắt đầu!

(Điểm Tà ác đã được cộng thêm)

 “Ồ. Số 6, vui lên nào. Nó đang bắt đầu hiện ra rồi kìa.”

“............”

Tôi chẳng nói nên lời, chỉ biết thở dài ngao ngán.

Trong khoang hành khách của chiếc xe mới tinh vừa được giao.

“Này Alice. Tôi muốn trở về Trái Đất ngay bây giờ.”

“Anh nói gì vậy? Tối qua anh đã có khoảng thời gian vui vẻ mà. Nhờ anh, chúng ta mới có được chiếc xe mẫu mới nhất đấy. Hãy vui vì điều đó đi.”

........................

“Cô nghĩ đó là “vui vẻ”!? Vui cái nỗi gì! Cô đần à? Rốt cuộc tôi còn chẳng vượt qua được giới hạn, toàn là những ngốcnghếch!”

“Dù sao thì anh cũng kiếm được rất nhiều điểm. Làm tốt lắm. Từ giờ hãy thường xuyên đấu với Rose nhé.”

Trong trận chiến tối qua với Rose, khi em ấy trở nên kỳ lạ, tôi đã làm đủ trò và kết quả là kiếm được bộn điểm.

Nhân cơ hội có điểm mới, tôi đã gọi món ăn dịch chuyển tức thời. Rose bị cuốn vào đồ ăn sau khi tôi tấn công, nhưng...

“Chiến binh Chimera thật đáng sợ. Cô bé đó có sức mạnh ngang ngửa với tôi khi tôi nghiêm túc.”

“Khá thú vị đấy. Có vẻ chúng ta không thể bỏ qua việc khảo sát những tàn tích cổ đại trên hành tinh này.”

Nhìn ra phía sau, ba người họ nằm chồng chất lên nhau, mắt trợn ngược.

Chẳng còn chút gợi cảm nào có thể thấy được giữa họ lúc này.

“Dù sao thì, yêu cầu của Tirris khó mà gọi là thành công, vì chúng ta đã dùng khá nhiều nước từ loại trái cây bí ẩn mà chúng ta cố chạm tới. Hơn nữa, tôi muốn gửi loại quả này về Kisaragi để nghiên cứu. Nếu có thể tái tạo đặc tính hấp thụ của nó, nó sẽ rất hữu ích.”

“Giờ nhắc mới nhớ, tôi đã quên béng mất yêu cầu đó...”

Đang lúc tôi đau đầu nghĩ về những chuyện sắp xảy ra, Vương quốc Grace cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt.

Nhưng có điều gì đó không ổn.

Trông chẳng khác nào thời điểm Quân đội Ma Vương xâm lược.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!