TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei

Chương 167

9 Bình luận - Độ dài: 2,524 từ - Cập nhật:

“Cô gái Aust mới đến gần đây hình như là một VIP rất khủng.”

Sau ngày tôi nói chuyện với các quan chức ở Vanya.

Để xin lỗi vì sự đón tiếp kém cỏi của mình, viên chức đó đã tặng tôi một hộp kẹo.

“Các quan chức cúi đầu một cách khiêm nhường và phục tùng.”

“Có lẽ cô ấy thực sự là một phụ nữ quý tộc.”

Sedol chảy nước miếng nên tôi nhận kẹo, nhưng…

Người dân làng Sabbath đã thấy sắc mặt của viên quan tái mét và cúi đầu.

“Không, tôi nghe nói cô ấy là một người lính tuyệt vời.”

“Người ta nói rằng một mình cô ta đã tàn sát hai vạn người.”

“Có vẻ là các viên chức đã làm cô gái đó tức giận và bị đánh.”

“…Với vẻ ngoài đó?”

Có lẽ tôi trông quan trọng hơn các quan chức.

Trên thực tế, các quan chức chính phủ được coi là có cấp bậc cao hơn tôi, một thường dân từ khi sinh ra…

“Người ta nói cô gái bị tán tỉnh ở Vanya đã nổi giận và hét vào mặt các viên chức.”

“Các quan chức quá sợ hãi đến nỗi sùi bọt mép và ngất xỉu.”

“Đáng sợ quá… Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người phụ nữ nào đáng sợ hơn vợ tôi.”

Chẳng bao lâu sau, cả làng bắt đầu xôn xao bàn tán về việc tôi thực sự là ai.

Những tin đồn thất thiệt lan truyền rất nhanh.

“Touri, em đã làm gì vậy? Cả làng đang bàn tán về em đấy.”

“Chà, chị có thể nói đó là kết quả của một số hoạt động tuyên truyền.”

Tất nhiên, tin đồn đã đến tai Anita.

Có vẻ tôi là người lính mạnh nhất thế giới đã giết hai vạn người trên chiến trường, và khi một số quan chức cố gắng đón tôi, tôi đã trở nên vô cùng tức giận và đánh bại tất cả bọn họ chỉ trong nháy mắt.

Thực sự là tôi đó ư”

“Chỉ là những thành tựu gần đây của em đã bị phóng đại thôi.”

“Em thực sự đã giết 20.000 người sao?”

“Sao mà có thể xảy ra được.”

Người dân ở nông thôn thích buôn chuyện, nhưng tôi không nghĩ nó lại lan truyền nhiều đến thế.

Nhiều người có thể nghĩ đây là trò đùa, nhưng cũng có một số người tin vào điều đó.

Làm ơn, hãy cho tôi nghỉ ngơi.

“Bọn em chỉ cầm chân 20.000 quân Flamel thôi.” [note78556]

“Oh?”

“Thực tế thì mọi chuyện hoàn toàn rối ren và tuyệt vọng. Bọn em đã trên bờ vực thất bại.”

Chúng tôi đang cố thủ trong chiến hào, tập trung câu giờ. Chúng tôi không nên gây ra nhiều thiệt hại đến thế cho địch.

…Kết quả là, chúng tôi đã có thể bảo vệ được nhiều binh lính đồng minh, và đó là lý do tại sao chúng tôi được trao tặng khen thưởng.

“Nhưng bọn em chỉ suýt soát thành công, và như một phần thưởng, em được một tháng nghỉ phép.”

“Chị hiểu rồi. Chị cũng thấy lạ khi một quân y lại đột nhiên được cho nghỉ phép dài hạn.”

Anita có vẻ hiểu sau khi nghe câu chuyện của tôi.

…Tôi không muốn Sedol biết về chiến công của tôi trong chiến tranh nếu có thể.

“Kết quả của trận chiến đó đã được sử dụng cho mục đích tuyên truyền và được công bố trên báo chí.”

“Chị hiểu rồi. Thì ra đó là lý do tại sao các quan chức chính phủ đã thấy tên em trên báo lại hành động như vậy.”

“Có lẽ là vậy.”

“Đáng đời chúng nó. Chúng lúc nào cũng ngồi ở Vanya cả ngày, liếc mắt nhìn người khác.”

“Điều đó… thật khó chịu.”

“Chị hy vọng bài giảng của Touri sẽ dạy cho họ một bài học.”

Có vẻ như các viên chức không có mấy thiện cảm ở làng này.

Có lẽ họ đã hiểu sai về văn hóa của Vanya.

Phong tục khỏa thân khi vào đền bắt nguồn từ ý tưởng “nói chuyện cởi mở mà không che giấu bất cứ điều gì”.

Vì bạn sẽ phải khỏa thân khi giao tiếp nên hãy cư xử lịch sự nhất có thể.

“Em nghĩ giờ ổn rồi. Em đã giải quyết hiểu lầm rồi. Nếu vẫn còn vấn đề gì, em sẽ giải thích lại với họ.”

“Thật tuyệt vời, cảm ơn em.”

Các quan chức Austin cũng không có vẻ là người xấu.

Mặc dù phương pháp của họ sai, nhưng họ vẫn có thái độ đối diện chân thành với những người nhập cư Sabbath.

Nếu chúng tôi có thể giải quyết được những khác biệt về văn hóa, Có thể xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp.

“Vì vậy, Anita, em nhờ chị giúp giải tỏa những hiểu lầm của dân làng về em được không.”

“…À.”

“Thật khó chịu khi bị mọi người tránh mặt chỉ vì đi dạo xung quanh.”

Và điều đó cũng đúng với tôi.

Thật đáng lo ngại khi mọi người có thể tin vào một tin đồn vô lý như tôi đã giết 20.000 người.

Điều này cũng có thể gây ra vấn đề cho Sedol.

“…Được rồi, được rồi. Chị sẽ giúp.”

“Cảm ơn chị.”

Sự hiểu lầm và tin đồn có thể là mầm mống của rắc rối.

Tôi dự định sẽ sống ở ngôi làng này với Sedol khi chiến tranh kết thúc.

Bây giờ chúng tôi sẽ dành thời gian để giải quyết từng hiểu lầm một.

“…Chuyện là thế đó, Yozak.”

“Ah, tôi hiểu rồi.”

Vậy nên,

Để làm sáng tỏ sự hiểu lầm nguy hiểm này, tôi đã nói chuyện với nhiều người.

“Có một số tin đồn đáng sợ về Aust-chan. Tôi rất hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Hầu hết chúng đều vô căn cứ. Tôi rất cảm kích nếu anh không tin.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng tôi cũng không nghĩ cô có thể làm được chuyện như vậy.”

Tôi có một số người quen ở ngôi làng này từ những ngày ở Sabbath, bao gồm cả Yozak.

Đầu tiên, tôi đi khắp nơi giải thích tình hình của mình với mọi người.

“Tou-chan, chị nói chuyện xong chưa?”

“Vâng. Cảm ơn em đã kiên nhẫn chờ đợi nhé, Sedol.”

“Ehehehe.”

Tôi có nhiều cơ hội trò chuyện với dân làng vì Sedol đưa tôi đi tham quan làng mỗi ngày.

Em ấy không hề ngại ngùng và luôn chủ động nói chuyện với nhiều người.

Là một người khá kín đáo, tính hòa đồng của Sedol đã giúp ích rất nhiều cho tôi.

“Vậy thì chúng ta hãy đến chỗ bà lão sẽ cho chúng ta khoai lang tiếp theo nhé.”

“Ồ, có người như vậy sao?”

“Đúng rồi, bà già to lớn.”

Vì những người trong độ tuổi lao động đều đến nhà máy làm việc nên chỉ còn lại người già ở làng.

Tôi chắc rằng những người lớn tuổi trong làng sẽ chơi với em ấy trong lúc Anita chữa trị cho anh ấy.

“Đến thăm bà ấy đột ngột như vậy có được không?”

“Bà nói, ‘Cháu có thể đến bất cứ lúc nào.’ Mà.”

“Vậy thì chúng ta phải cảm ơn bà ấy thật nhiều nhé.”

Và như vậy,

Hai tuần của tôi ở Đặc khu Kinh tế đặc biệt Sabbath thực sự yên bình và thú vị.

Tôi dành cả ngày để chơi với Sedol, giao lưu với dân làng ở Vanya và đôi khi làm trung gian hòa giải tranh chấp giữa các quan chức và dân làng.

Đó là khoảng thời gian yên bình đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến những người đồng đội đã hy sinh ở Argalia.

“Tou-chan, ngày mai chúng ta nên đi đâu?”

“…Chị xin lỗi, Sedol.”

Trong hai tuần qua, tôi đã chơi nhiều nhất có thể để không phải hối tiếc.

Tôi đã tạo ra nhiều kỷ niệm với Sedol phòng trường hợp đây là lần cuối chúng tôi ở bên nhau.

Chúng tôi cùng nhau chơi đùa dưới sông, nặn đất, bắt côn trùng và cùng nhau đi ngủ.

…Nếu đến lúc tôi phải hy sinh mạng sống của mình, tôi hy vọng những suy nghĩ cuối cùng của tôi sẽ tràn ngập những kỷ niệm đẹp đẽ này.

“Chị phải quay lại làm việc sớm thôi.”

“…Không thể nào!”

“Những ngày hạnh phúc này không thể kéo dài mãi mãi.”

Niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Thật tuyệt vời biết bao nếu những ngày hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi.

…Nhưng ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa tắt, chúng vẫn tiếp tục cháy dữ dội cho đến ngày hôm nay.

“Tou-chan, chị lại đi nữa à?”

“Chị xin lỗi, Sedol.”

Tôi quỳ xuống và ôm chặt Sedol.

Tôi dùng hết sức lực túm chặt gấu quần áo lấm bùn của em.

“Nhớ ăn rau nhé, ngay cả khi chị không có ở đây.”

“…”

“Và đừng làm bất cứ điều gì nguy hiểm. Em không bao giờ được xuống sông một mình nhé.”

“…Vâng.”

“Nếu gặp rắc rối, hãy kêu cứu. Chị chắc chắn sẽ có người trong làng chạy đến.”

Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Sedol đang tràn ngập lồng ngực, thoang thoảng mùi mồ hôi và đất.

Em ấy là báu vật quý giá mà vợ chồng Gomuji đã giao phó cho tôi.

“Chị chắc chắn chiến tranh sẽ sớm kết thúc. Một thế giới hòa bình sẽ đến.”

“Thật ạ?”

“Đúng vậy. Khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.”

Mặc dù tôi nói những lời này để an ủi Sedol…

Sâu thẳm bên trong, tôi không muốn rời đi.

Nếu tôi có thể rời khỏi quân đội, tôi có thể sống yên bình với em ấy.

…Đó là một ảo tưởng quyến rũ, giống như ma túy.

“Cho đến lúc đó, hãy ngoan ngoãn nhé, Sedol.”

“…Vâng, em hiểu rồi.”

Tuy nhiên, tôi càng mong muốn những điều ngọt ngào như vậy…

Giọng nói lạnh lùng bên trong tôi càng trách móc tôi.

────Cô đã giết được bao nhiêu kẻ thù rồi?

Để sống sót. Vì đất nước tôi.

Tôi đã giết rất nhiều người dưới danh nghĩa đó.

Những người lính mà tôi giết cũng có gia đình được hưởng sự bình yên như vậy.

Giống như Sedol, người mà tôi đang bế trên tay.

Một mạng sống quý giá được lớn lên trong tình yêu thương, quan trọng với ai đó.

“Chị sẽ quay lại lần nữa.”

“Chị hứa nhé?”

Tôi thực sự có thể hạnh phúc sau khi lấy đi Sedol quý giá của ai khác ư?

Khi tôi lấy đi điều đó của họ và chỉ tận hưởng hạnh phúc một mình sao?

Tôi thực sự có thể sao?

“Em hiểu chuyện hơn rồi đó, Sedol à. Ngoan lắm, ngoan lắm.”

“Em đã được dặn là không được làm phiền Tou-chan mà.”

“…Cảm ơn em.”

Khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc với Sedol càng nhiều thì cảm giác tội lỗi của tôi càng mạnh mẽ.

Tôi sống bằng cách tước đi mạng sống của người thân yêu của một ai khác.

Một sự thật không thay đổi dù tôi có cố gắng che giấu thế nào đi nữa.

“…”

Tôi có thực sự có thể quay lại đây không?

Chẳng phải một ngày nào đó tôi sẽ phải chịu sự trừng phạt và chết trên chiến trường sao?

Có một kẻ giết người như tôi ở gần sẽ không tốt cho sự trưởng thành của Sedol─

“Ah, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu thêm một chút về cảm giác của chú rồi, chú Gorski à.”

“Tou-chan?”

Chú Gorski đã sống một cuộc sống yên bình ở Làng Othello.

Nhưng chú đã quay trở lại chiến trường, một lần nữa cầm lấy ngọn giáo theo lời kêu gọi của Sylph.

“…Hòa bình thật quý giá và rực rỡ.”

Những tên lính địch mà tôi đã giết trong một cuộc tấn công bất ngờ ở Marshdale.

Những người lính trẻ mà tôi đã bắn và giết trong Cuộc cách mạng Sabbath.

Những người lính Aerys mà tôi đã bẫy và giết ở Argalia.

Cảm giác như tôi bị đè bẹp bởi những mạng sống mà trước giờ tôi thản nhiên tước đi.

Nếu tôi không bắn chết họ, có lẽ họ đã có thể mỉm cười thanh thản như thế này.

Nhận ra điều đó, tôi cảm thấy buồn nôn.

“Chỉ ba năm như thế này thôi cũng khiến tôi phát ốm. Không biết chú Gorksi phải chịu đựng bao nhiêu nhỉ?”

Các giác quan của tôi trở nên chai sạn trên chiến trường.

Nhưng khi trở về những ngày bình yên, tôi lại một lần nữa nhận thức rõ hơn về giá trị của sinh mạng

Đây là gánh nặng mà một quân nhân phải mang.

“Tou-chan, chị ổn chứ? Trông chị nhợt nhạt quá.”

“Chị ổn. Chị chỉ buồn vì phải xa Sedol thôi.”

“Em hiểu rồi.”

Tôi càng ôm Sedol chặt, tôi càng phải đối mặt với giá trị của những mạng sống tôi đã tước đi.

Có một giọng nói như nguyền rủa thì thầm ngày càng mạnh hơn: “Cô nên chết trên chiến trường”

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Thưa Thiếu úy Touri - Anh hùng của Austin! Chúng tôi cầu nguyện cho cô giành được chiến thắng trên chiến trường.”

“…Vâng, cảm ơn các anh vì đã đến để tiễn tôi.”

Và rồi ngày tôi phải trở lại chiến trường cũng đã đến sau khi kỳ nghỉ phép của tôi kết thúc.

Tôi rời khỏi làng trong sự tiễn biệt của tất cả các viên chức Austin.

“Bye-bye, Tou-chan.”

“Ừ. Hẹn gặp lại em nhé, Sedol.”

Tôi sẽ rất cảm kích nếu họ có thể không làm cho tôi một buổi lễ tiễn biệt long trọng như này.

Nhưng vì các viên chức làm điều đó vì thiện chí và tôn trọng nên tôi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo.

“Được rồi, đừng lo cho Sedol. Chị sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

“Cảm ơn chị, Anita.”

“Hẹn gặp lại, Aust-chan. …Tôi hy vọng khi gặp lại cô vẫn lành lặn.”

“Cảm ơn, Yozak.”

Anita và một số gương mặt thân quem khác đến tiễn tôi.

Kỳ nghỉ vui vẻ của tôi cuối cùng cũng kết thúc.

“Tôi sẽ quay lại ngôi làng này sau khi chiến tranh kết thúc. Cho đến lúc đó, tạm biệt mọi người.”

Tôi muốn khắc ghi hình ảnh Sedol vẫy tay chào tôi để không bao giờ quên.

Như thể để rũ bỏ nỗi hối tiếc còn sót lại, và như thể bị quỷ dữ cám dỗ, tôi một lần nữa lên đường ra tiền tuyến.

--------------------------------

Những người tốt bụng, đa sầu đa cảm mà tham gia chiến trannh đều như này à?

Chào mừng quay lại địa ngục.

Ghi chú

[Lên trên]
Chỉ thôi á!?
Chỉ thôi á!?
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Trans có lời khuyên nên dùng loại mũ nào cho chắc chắn ko?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Loại mũ nào có thể kích hoạt túi khí khi phát hiện nguy cơ té xe cho dù là nhỏ nhất nha =))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Welcome back to hell once again Touri
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bây giờ đội mũ dần là vừa
Cuối Arc có plot twist cua cháy lốp đấy.
Xem thêm