Đó là cuộc khủng hoảng thật sự lần đầu tiên tôi phải đối mặt trong mười sáu năm cuộc đời.
“Manamichi-kun! Cái nào quan trọng với cậu hơn—học tập hay lười biếng!?”
Lời của Makura giáng xuống như sét đánh, một câu hỏi cấp độ khủng hoảng khiến tôi choáng váng. Đây là loại lựa chọn quái quỷ gì thế? Mới vài phút trước thôi, cô ấy vẫn còn cười tươi rạng rỡ, hớn hở khoe bộ đồ ngủ bằng lụa họa tiết quả anh đào cùng tiếng “ehehe” thích thú. Vậy mà giờ đây, tay cầm điều khiển và sẵn sàng lao vào trò chơi, cô nàng nhìn tôi với đôi má phồng ra, ánh mắt sáng rực như đòi hỏi một câu trả lời dứt khoát.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu đến phòng Makura. Cho đến giờ, đống bài tập phụ đạo vẫn bị bỏ lơ một cách tiện lợi. Ban đầu, tôi đến đây là để lười biếng thật đấy, nhưng núi bài tập chưa làm kia ngày càng ám ảnh trong đầu, nên tôi đã thử thúc giục cậu ấy học nghiêm túc hơn. Và đó là lúc cô nàng tung ra quả bom này.
“Ờ thì…” Tôi ngập ngừng, tìm cách lựa lời.
“Nghe này, đống bài tập phụ đạo đó là phao cứu sinh của cậu,” tôi nói, cố giữ giọng vừa cứng rắn vừa dịu dàng. “Nếu không nộp thì kỳ sau cậu sẽ không được trở lại trường đâu.”
“Tớ biết rồi mà!” Makura phản bác, giọng đanh lại. “Đừng lo, kiểu gì tớ cũng sẽ làm thôi. Tớ đâu có muốn bị đuổi học… nhưng bây giờ chưa đến lúc. Mùa hè mới bắt đầu mà!”
“Dù dài đến đâu thì kỳ nghỉ hè cũng sẽ kết thúc thôi.” Tôi tiếp tục, giọng vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc. “Mải vui rồi để bài tập đến tận phút chót mới làm, cuối cùng chẳng kịp—năm nào cũng có vài người rơi vào cái bẫy đó. Đó mới là Lý thuyết Bài tập hè thật sự.”
Makura khẽ kêu lên “ư……” như bị chạm đúng chỗ đau.
“N-Ngày 32 tháng 8……” cô lẩm bẩm, bấu víu vào điều vô lý.
“Không có đâu,” tôi tỉnh bơ đáp lại.
“Vòng lặp thời gian vô tận, lúc nào cũng là đầu kỳ nghỉ hè……”
“Không đời nào!”
“Ư, hiện thực sao mà tàn nhẫn với tớ quá vậy……” Lông mày Makura chùng xuống, gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng giả vờ.
“Quan trọng là phải bắt đầu sớm, dư dả chút thời gian,” tôi kết lại. “Đó mới là cách xử lý chỗ bài tập hè.”
Makura nheo mắt nhìn tôi, chưa chịu thua. “…Tớ hiểu rồi. Mấy đứa đến ngày cuối cùng vẫn không xong chắc cũng biết điều đó. Nhưng cậu có biết tại sao tai họa đó vẫn lặp lại không, Manamichi-kun?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi cứng họng. Tôi định đáp lại, nhưng chẳng có lời nào bật ra. Và cô không đợi tôi nói.
“Vì sao à? Khi có ai đó cứ cằn nhằn bắt mình làm, thế là tự nhiên mất sạch động lực. Cho dù trước đó có định nghiêm túc, nhưng chỉ cần bố mẹ bảo ‘Mau làm đi’, thì đột nhiên lại chẳng muốn nữa. Đó mới là Lý thuyết Bài tập Hè thật sự.”
“Cái…”
Tôi lắp bắp, lời nói ấy chạm đúng tim đen. “Tại sao mình phải học chỉ vì có người khác bắt chứ?” Câu hỏi đó vang vọng trong đầu, quen thuộc đến khó chịu.
“Này… cậu sao thế?” Makura nghiêng mặt nhìn tôi, ánh mắt tò mò khi tôi chìm trong suy nghĩ.
“Không có gì….” Tôi khẽ lắc đầu.
Cô quan sát tôi trong giây lát, rồi bất ngờ vỗ tay, cười tươi. “…Thế thì, chơi game thôi! Này, lần này cậu chơi cùng nhé?”
“Chơi cùng…?” Tôi chớp mắt ngạc nhiên. “…Có trò nào tớ chơi nổi à?”
Kỳ lạ thay, ý định bắt cô học bài bỗng tan biến. Sự hăng hái của Makura đã lây sang tôi.
“Nhiều trò lắm!” cô reo lên đầy phấn khích. “Có trò dạng board game rất dễ cho người mới này, game đua xe này, cả trò xếp gạch ai cũng biết ấy!”
“Ừm, vậy chọn cái dễ nhất đi,” tôi dè dặt đáp.
“Hiểu rồi! Vậy thì—” Vừa ngân nga, Makura vừa loay hoay với tay cầm.
Hôm đó, tôi đã đầu hàng và quyết định cùng cô ấy chơi game. Khi quay về phía TV, nụ cười rạng rỡ của Makura lóe sáng trong mắt tôi, niềm vui của cô nàng gần như có thể chạm thấy. Chọn làm điều mình muốn, chẳng bị ràng buộc bởi nghĩa vụ—hình ảnh cô lúc ấy thật rực rỡ trong sự nổi loạn vô tư của mình.
*
Chúng tôi chơi game mà ở đó bạn tung xúc xắc để du hành khắp Nhật Bản, mua đất và thành CEO. Trận đấu gồm 4 người, với đối thủ là máy cho đủ quân số. Điều khiển thì đơn giản, luật chơi cũng dễ, và chẳng mấy chốc tôi đã bị cuốn vào.
Đến quá trưa, chúng tôi tạm nghỉ. Tôi nhâm nhi chiếc bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi trên đường đến, còn Makura húp mì ly từ đống dự trữ chất chồng. Cả hai ngả lưng, thả lỏng.
“Thế nào? Thấy làm biếng vui chưa?” Makura hỏi, vừa nhấp ngụm trà và “phù” ra một tiếng sảng khoái.
“Game này đúng là vui thật.”
“Đúng không? Cuối cùng cậu cũng nhập cuộc rồi. Tốt lắm, mùa hè chính thức bắt đầu! Chuỗi game ngày hè, yeah~” Makura giơ tay hô cổ vũ chậm chạp, giọng lười biếng nhưng đầy hứng thú.
Đống bài tập càng lúc càng trôi xa……
“Nhưng mà cũng khá gay cấn và vui thật…” Tôi lẩm bẩm, rồi nghiêng đầu. “Cái này thật sự là sa đọa sao?”
Cảm giác không giống sụp đổ chút nào, dù từ đó nghe hơi nặng nề. Trái lại, tôi cười nhiều hơn bình thường, cảm giác lại khá lành mạnh—chỉ có tội lỗi vì bỏ học để chơi vẫn le lói trong lòng…
“Ơ, chưa đủ sa đọa hả?” Makura trêu chọc, mắt lấp lánh tinh nghịch. “Khi cậu chơi cả ngày, lười đến mức không muốn rời khỏi đệm, chìm sâu trong sự thoải mái êm ái ấy—đó mới là sa đọa thật sự…”
“À, nếu ở một mình thì chắc vậy…” Tôi gật gù. Cô ấy nói cũng đúng—nếu cứ một mình thế này mà không ai kéo lại, chắc tôi sẽ sa vào vòng xoáy lười biếng mất.
Nhưng Makura chỉ cười rạng rỡ, không hề nao núng. “Đó mới chính là hạnh phúc!” cô nàng tuyên bố đầy phấn khích.
“Cậu còn làm gì nữa không?” Tôi tò mò hỏi.
“Còn gì cơ?”
“Tớ mới chỉ thấy cậu chơi game thôi. Bình thường cậu còn làm gì khác không?”
“Hmm, để xem nào…” Cô gõ nhẹ cằm. “Lướt điện thoại, đọc manga, xem livestream game, xem mạng xã hội…”
“Cái cuối cũng là lướt điện thoại thôi mà.” Tôi chỉ ra.
“A, thỉnh thoảng tập thể dục nữa?” cô ấy thêm vào như sực nhớ ra.
“Tập thể dục?” Tôi mở to mắt ngạc nhiên.
“Trong phòng thôi! Khi quá lười, cơ thể cứng nhắc mỏi nhừ thì tớ sẽ nhảy nhẹ một chút.” Makura giơ tay, xoay người, múa vài động tác nhịp nhàng rồi kết thúc bằng một tư thế dứt khoát đầy tự tin. Động tác mượt mà, không thể nào học bừa trong một ngày được.
“Cậu biết nhảy à?” Tôi thật sự ấn tượng.
“Một chút thôi,” cô nàng nhún vai tinh nghịch. “ Tớ là một người chỉ thích ru rú trong nhà mà tăng động bất ngờ mà.”
“Ru rú năng động hả?” Tôi trêu chọc.
“Ahaha, kiểu vậy đó!” Cô nàng cười vui vẻ.
“Rồi… cả xem livestream game nữa, đúng không?” tôi nhắc lại.
“Chuẩn luôn!” Makura gật gù.
“Tớ không rành lắm, nhưng chắc giống mấy video stream nổi tiếng nhỉ?”
“Đúng thế. Vừa chơi game vừa trò chuyện, kiểu vậy đó.” Cô ấy lướt điện thoại, mở vài video trên app phổ biến. Có cái thì quay màn hình game kèm bình luận sôi nổi, có cái phân tích chiến thuật bình tĩnh, có cái là streamer—phải nói là khá dễ thương—vừa chơi vừa vui đùa cùng người xem.
“Được trả tiền chỉ để chơi game hả? Đúng là công việc tuyệt vời mà phải không?”
“Họ được trả lương sao?” tôi ngạc nhiên.
“Ừ! Tiền quảng cáo chẳng hạn. Người nổi tiếng chắc kiếm được nhiều lắm”
Tôi từng nghe việc này đang thịnh hành, nhưng kiếm tiền chỉ bằng cách cho người khác xem mình chơi game thôi sao? Quả là điên rồ. Tôi ngả người ra sau, vẫn chưa tiêu hóa nổi.
“À, cả manga nữa nhỉ?” Tôi đổi chủ đề.
“Đúng rồi! Tớ mê manga lắm!” Mắt Makura sáng rực.
Tôi liếc xuống cuối giường. Sát tường là một giá sách cao hơn tôi, chật kín manga. Khác hẳn phòng tôi, toàn sách giáo trình và bài tập, phủ đầy bụi.
“Bộ tớ gợi ý là…” Makura dừng lại tạo kịch tính, rồi bò trên giường, với tay tới giá sách. Cô ấy lấy ra một cuốn bìa vẽ cậu bé cưỡi con ếch khổng lồ, gương mặt rạng rỡ. “Cái này!”
Nhưng rồi cô chần chừ, giọng nhỏ lại. “À, chắc nó nổi tiếng quá rồi… Cậu biết bộ này chứ?”
“Không. Nó nổi tiếng thật à?”
“Eeh… Cậu có chắc mình là người Nhật không vậy?” cô trêu chọc, giọng giả nghiêm.
“Cậu nghi ngờ đến tận gốc rễ luôn!?” Tôi phản pháo.
“Không, ý tớ là, phải cố tình chặn thông tin thì mới không biết đến chứ—nổi tiếng đến mức đó luôn mà!”
“Dù cậu có nói vậy thì…” Tôi nhún vai. Không phải tôi cố tình né tránh, chỉ là manga không phải gu tôi thôi. Khi lớn lên, những thứ như vậy chẳng bao giờ chạm được đến tôi.
Makura nhìn tôi chăm chú, như muốn đọc suy nghĩ tôi. “…Đây là truyện phiêu lưu có cả yếu tố giải đố nên rất thú vị,” cô nàng từ từ giải thích. “Còn khai thác cả góc nhìn kẻ địch và mâu thuẫn con người, nên cuốn cực luôn. Con trai chắc chắn sẽ mê lắm! …Cậu muốn đọc thử không?”
Thấy cô ấy thành tâm đến vậy, lại hiếm khi có dịp, nên tôi gật đầu. “Có.”
“Tuyệt!” Makura thì thầm, rồi lấy thêm năm tập, đặt cái ‘bộp’ đầy thỏa mãn vào tay tôi. Cô cũng lấy một bộ khác cho mình, rồi cả hai cùng ngồi trên đệm cạnh nhau.
“À, có lạnh không? Dùng cái này đi.” Cô kéo lấy chiếc khăn chăn lớn được trải lên—hoặc có lẽ bị rơi xuống—giường và đưa cho tôi.
Điều hòa hơi lạnh, tôi nhận lấy với lòng biết ơn. Makura thì quấn chăn thường ngày, và thế là chúng tôi bắt đầu chìm đắm vào manga.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật trang khe khẽ. Cửa sổ và rèm khép kín, tiếng ve ngoài trời không lọt được vào. Được quấn trong chăn ấm giữa căn phòng mát lạnh, tôi thấy như mình đang ở trong kén, chẳng muốn cử động. Ngồi lún sâu xuống đệm, cơ thể như tan chảy vào khoảnh khắc này vậy.
Đây gọi là… sa đọa sao?
Tư thế tôi càng lúc càng thả lỏng, nhưng tay vẫn không ngừng lật trang.
—Tuyệt thật đấy.
Tôi đọc trọn năm tập liền không nghỉ.
“Woa, cậu đọc nhanh ghê, Manamichi-kun!” Makura nhận ra, cười tươi nhìn sang.
“Truyện này hay quá! Tớ có thể đọc thêm không?” Tôi hỏi, vẫn còn phấn khích.
Makura quay mặt đi, ấp úng “Ừm…”
“Hửm? Sao thế?”
“Thì… bộ này vẫn chưa hoàn thành, mới có năm tập thôi…”
“Cái gì?”
“Với lại tác giả bị bệnh hay sao ấy, chẳng biết bao giờ mới có tập mới…”
“Không thể nào…” Tôi rên rỉ, trong khi cô bạn thơ ấu vẫn còn mắc kẹt trong khu rừng, chưa rõ số phận như nào.
“Xin lỗi nhé, có lẽ tớ chọn nhầm bộ rồi”, Makura cười gượng. “Nhưng cậu dính như keo rồi còn gì!”
“Đương nhiên! Ai mà ngờ được có thứ hay như này lại tồn tại trên đời cơ chứ.”
“Ồồ, thấy phấn khích chưa? Cậu vừa chính thức thoát kiếp trai tân manga rồi đấy!” cô nàng trêu chọc, giọng nói đầy tinh nghịch.
“T-Trai tân……?” Tôi ấp úng, bất ngờ.
“Ấy chết, đừng bận tâm đến chuyện đó nữa! Tớ lỡ lời thôi!” Makura vội vung tay, mặt đỏ bừng khi nhận ra mình đi hơi xa. Có lẽ tôi cũng không nên để bụng chuyện này làm gì.
“Dù sao thì!” cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề. “Có tập mới tớ sẽ mua liền nhé!”
“Ừ, cảm ơn,” tôi đáp, đặt năm tập xuống sàn rồi vươn vai.
Năm nhất cấp ba, kỳ nghỉ hè. Lần đầu tiên của tôi là trong một căn phòng hơi lạnh, được quấn trong chiếc chăn ấm, đắm chìm vào một thế giới mà trước đó tôi chưa từng biết đến.


4 Bình luận
YAAI