Makura Koiro tuyệt vời thật đấy.
Ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa, cô nàng đều cho tôi thấy nụ cười hoàn hảo như vậy. Nó hoàn hảo tới mức tôi gần như đã tin rằng cậu ấy thấy vui khi tôi tới. Nhưng làm sao cậu ấy có thể hào hứng được với việc được giao bài tập cơ chứ…
Dù không thực sự mong chờ nụ cười đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục giữ thói quen ghé qua nhà cô ấy trước khi tới phòng tự học ở trường sau các lớp học hè.
“Koiro-chan khỏe không em? Con bé dễ thương mà đúng không? Cá là nói chuyện với con bé sẽ vui lắm!”
Khi tôi nhận đống bài tập từ Kamada-sensei, cô đã từng nói một câu gì đó táo bạo như vậy.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng làm sao có thể nói chuyện với một cô gái mà tôi hầu như không quen biết được…
“Cảm ơn vì đã đến tận đây lần nữa nhé! Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi!”
“...Bài tập của cậu sao rồi?”
“A, ừm—trôi lắm, cực kỳ trơn tru! Haha!”
“Mắt cậu đảo liên tục kìa. …Bài tập khó lắm sao?”
“Ưm, cũng một phần thôi. Nhưng, kiểu như, tớ không có tâm trạng thôi, cậu biết mà? Giờ đang là nghỉ hè đó! Sao phải học thêm học nếm làm gì nhỉ?”
“Ừm, tớ hiểu rồi. Cảm giác như kiểu ‘nghỉ hè có ý nghĩa gì nếu không được nghỉ chứ’, đúng không?”
“Chuẩn luôn! Manamichi-kun hiểu rồi đó.”
—Ngạc nhiên thay, chúng tôi bắt đầu có những cuộc nói chuyện như vậy.
Hay đúng hơn, cảm giác như Makura là người dẫn dắt cuộc trò chuyện.
Quả thật, Makura thật tuyệt vời. Khả năng giao tiếp của cậu ấy phải thuộc hàng đỉnh chóp.
Và cậu ấy cũng là một cô gái có đôi chút bí ẩn.
Thường thì, theo bản năng tôi sẽ giữ khoảng cách với những người từ đầu đã gọi mình bằng tên, dù cả hai chưa gặp mặt lần nào, nhưng với Makura, tôi không cảm thấy vậy chút nào. Nếu có gì thì, tôi thậm chí còn thấy cô ấy có đôi chút cuốn hút cơ. Như thể tôi đã được chấp nhận vậy, và điều đó làm tôi thấy thoải mái hơn khi ở đây.
Mà nhân tiện, mỗi lần từ phòng ra, cậu ấy lúc nào cũng trong trạng thái hoàn hảo, rạng rỡ, như thể chuẩn bị đi chơi đâu đó vậy. Bộ đồ cậu ấy mặc cũng không phải là đồ hay mặc ở nhà—lúc nào cũng diện những bộ trang phục rất thời thượng.
Thế nên là, tôi cứ mãi tự hỏi tại sao một cô gái như vậy lại không tới trường, thậm chí còn trốn lớp học bù nữa chứ. Cô ấy làm gì ở nhà cả ngày vậy? Những câu hỏi cứ xuất hiện và vương vấn trong đầu tôi.
Nhưng trong số đó, có một điều làm tôi vướng bận nhất ngay lúc này.
Ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa, mỗi lần tới đưa bài tập, tôi lúc nào cũng bị bắt đứng ngoài cửa đợi khoảng chừng mười phút.
Tại sao vậy? Cậu ấy đang chuẩn bị cái gì à?
Đang là đỉnh điểm của mùa hè, nhiệt độ ngày nào cũng tăng cao, đứng yên ở ngoài tầm mười phút thực sự rất khó khăn.
Khi tôi ghé sát vào cửa và nghe thật kĩ, tôi có thể nghe thấy tiếng động gì đó hỗn loạn, ầm ầm từ bên trong, như thể có vật gì đó bị ném qua ném lại. Nhưng vì trông sẽ rất đáng ngờ nếu cứ như vậy, tôi không thể áp tai vào cửa để đoán xem cô nàng đang làm gì.
◇ ◇ ◇
Cuối tuần đã trôi qua, hôm nay là thứ hai. Lần thứ năm tôi ghé nhà của Makura.
Ban ngày trời ngày càng gay gắt, và hôm nay bên ngoài lại nóng như thiêu như đốt. Giờ tôi chỉ muốn đến phòng học mát mẻ của trung tâm dạy thêm và nhâm nhi chút trà đá thôi.
—Lại là phòng học nữa, hả.
Tuần trước, sao giao bài tập cho Makura, ngày nào tôi cũng đến phòng tự học của trường luyện thi. Kế hoạch của tôi mùa hè này là giải càng nhiều bài kiểm tra vào đại học của các năm trước càng tốt, chỉ ra điểm yếu của bản thân, và cố gắng khắc phục.
Vào buổi tối, tôi sẽ mua ổ bánh mì ở cửa hàng tiện lợi để gặm, sau đó ở lại trường luyện thi để học với giáo viên hướng dẫn vào buổi tối.
—Ngày nào cũng như ngày nào…
Suy nghĩ mơ hồ về chuyện đó, hôm nay tôi lại tới căn hộ đó.
“Woa! Xin lỗi!”
Khi đang lên cầu thang, tôi suýt va phải một người đang lao ra từ góc tầng hai. Một anh giao hàng khoảng hai mươi tuổi, mặc đồng phục, vội vàng xin lỗi tôi rồi chạy xuống cầu thang. Khi bước vào hành lang tầng hai, tôi thấy một hộp các tông lớn đặt trước cửa nhà Makura, có vẻ là từ người giao hàng ban nãy.
Và rồi chuyện này xảy ra.
Trong tầm mắt tôi, Cánh cửa phòng Makura chuyển động. Với tiếng kẽo kẹt khe khẽ, nó từ từ mở ra.
Tôi không thể không nheo mắt
Hả—
Và suýt nữa đã phát ra thành tiếng.
Makura ló ra từ phía sau cánh cửa—nhưng tôi không thể thấy mặt. Mái tóc xoăn, bồng bềnh đã che đi cả khuôn mặt. Đây là tóc lúc mới ngủ dậy à? Và sợi thậm chí còn lòa xòa một cách kỳ lạ. Qua khe hở của mái tóc, có vẻ như cũng đang che khuất đôi mắt kia, dáng người nhỏ nhắn của cô nàng bước ra khỏi cửa, có lẽ là để kiểm tra kiện hàng.
Cô ấy đang mặc M Ộ T bộ pyjama. Bộ đồ ngủ bằng vải rayon bóng màu xanh navy có họa tiết hình trái tim nhỏ màu trắng.
Makura với tay lấy chiếc hộp lớn, cố nhấc nó lên… nhưng không được. Rồi cô ấy khom người, thử nhấc nó lên bằng eo… nhưng vẫn không thể đứng lên được. Thế là, cô nàng phải kéo lê nó trên sàn nhà để mang vào trong.
Tôi cảm thấy mình đang chứng kiến một điều gì đó không nên thấy vậy.
Khi đẩy được chiếc hộp vào lối vào, cô ấy cố giữ cánh cửa bằng hông, quay người về phía tôi.
“—Éc!”
Nhìn thấy tôi, Makura giật mình và hét lên.
“Y-Yoo.”
“T-T-tại sao!?”
Makura ngay lập tức lùi lại vào trong. Rồi, từ khe hở của cánh cửa được chiếc hộp chặn lại, khuôn mặt cô nàng thò ra, tay điên cuồng vuốt tóc mái.
“‘T-T-tại sao!?’ là sao, tớ mang bài tập đến cho cậu, và tình cờ—”
Chẳng hiểu vì sao tôi cũng thấy bối rối, vội vã rút đống bài tập ra khỏi cặp. Khi tôi hồi hộp đưa chúng ra, những đầu ngón tay run rẩy cẩn thận véo vào mép giấy.
“C-Cảm ơn.”
Nói xong, Makura định rút lui vào phòng với đống bài tập.
Và rồi, tôi bốc đồng nói ra những gì mình nghĩ.
“C-Cậu không cần phải mất công chuẩn bị thế đâu, Bộ pyjama đó trông được mà.”
Nghĩ lại thì, có vẻ như mười phút chờ đợi bí ẩn kia là do cậu ấy chuẩn bị. Lúc nào cũng ở nhà mà ăn mặc cầu kỳ như vậy thì đúng là kỳ lạ.
“Hả…”
Đôi mắt mở to của Makura ánh lên vẻ lo lắng.
“K-Không, tớ chỉ nghĩ rằng có thể gây phiền phức cho cậu thôi.”
Việc cô nàng thay đồ khi ra ngoài chứng tỏ rằng cô ấy không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng này. Nếu là vậy, có lẽ tôi nên tôn trọng quyết định của cậu ấy khi luôn xuất hiện trong trạng thái hoàn hảo.
“T-Thật sao? Tớ ăn mặc như này được sao…?”
Giọng điệu đó có đôi chút thận trọng.
“Um, đ-đúng vậy……”
“T-Thật không?”
Khi tôi trả lời, Makura xen vào, hơi nghiêng người về phía trước và ló ra khỏi cửa.
“U-Ừm, có vấn đề gì sao?”
Khi tôi hỏi lại, Makura nhìn đi chỗ khác, có vẻ hơi bối rối.
“T-Thì, tớ chỉ đang tự hỏi liệu bộ dạng siêu lười biếng, không dễ thương này có thật sự ổn không thôi…”
Cô nàng nói một cách ngập ngừng, rồi lại ngước lên nhìn tôi.
Tôi tự hỏi liệu có câu trả lời nào đúng vào lúc này hay không, nhưng chẳng thể nghĩ ra được. Tôi đành đưa ra ý kiến trung thực.
“Mặc gì cũng đâu có quan trọng, đúng không nào? Sao cậu phải quan tâm đến suy nghĩ của tớ làm gì cơ chứ?”
Khi nghe tôi trả lời, hai mắt Makura mở to vì ngạc nhiên.
Và vài giây sau…
Chả hiểu sao, cô ấy lại cười khúc khích, hơi thở run rẩy, rồi nở một nụ cười vui sướng.
“Cảm ơn nhé, Manamichi-kun!”
“...Tại sao lại cảm ơn tớ?”
“Hehe, bí mật!”
Ủa là sao? Tôi không hiểu. Vậy mà Makura vẫn cười rất vui vẻ.
Câu trả lời vừa rồi được đến vậy sao…?
Thôi kệ đi, dù sao thì tôi cũng muốn đổi chủ đề, nên tôi lái sang chuyện khác.
“Thế, cậu đã làm bài tập hôm nay chưa đấy?”
Ngay khi tôi vừa hỏi xong,
“...Vậy thì! Mai gặp lại nha!”
Makura lại định rút về phòng mình.
“Này, này, khoan đã nào!”
Tôi vội vàng cho chân vào cánh cửa đang đóng.
Nhiệm vụ Kumada-sensei giao cho tôi là đảm bảo bài tập được nộp đúng hạn. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không hoàn thành, nhưng tôi cảm thấy đã đến lúc mình phải lên tiếng rồi—nhưng mà đau, đau, đau, đau!
Makura vẫn đang cố đóng cả cửa cả chân tôi lại.
“Được rồi, Manamichi-kun, nói chuyện nhé! Nhưng để nói chuyện, cho tớ đóng cửa vào trước được không?”
“Gì mà kỳ vậy! Nếu cậu muốn nói chuyện thì phải mở cửa ra chứ! Với lại, đau, đau! Người muốn nói chuyện làm gì có ai hành động thế này!”
Khi tôi trả lời, bị kẹt ở cửa, tôi cố nhìn vào mặt Makura. Đúng lúc đó, thứ ánh sáng rực rỡ từ trong phòng cô nàng lọt vào khóe mắt tôi.
Nó cứ thế lọt vào mắt tôi.
Có vẻ như đây là căn hộ 1K chăng? Qua một hành lang ngắn có căn bếp, một cánh cửa đang mở dẫn đến phòng chính.
Căn phòng trải chiếu tatami với tấm thảm trắng. Có một chiếc TV đang chiếu màn hình trò chơi, một chiếc ghế lười đang hét lên “làm hỏng tư thế của bạn đi”, và bên dưới, hàng loạt manga và thứ gì đó trông giống tay cầm chơi game nằm rải rác. Trên chiếc bàn thấp bên cạnh, chất đầy nước trái cây và đồ ăn vặt sô cô la.
“...Kia là sao?”
Tôi hất cằm về phía căn phòng và hỏi Makura.
Makura yên lặng một lúc, nhìn theo ánh mắt của tôi.
“Ừm, thì…… góc setup tối thượng của tớ?”
Giờ thì bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn, tôi nhận ra một giai điệu lặp đi lặp lại. Chắc hẳn là nhạc nền của trò chơi.
“Góc setup tối thượng à… Cậu trốn lớp học phụ đạo để tận hưởng kỳ nghỉ hè này đúng không?”
Dù cho bạn có lười biếng đi chăng nữa, nghĩ đến việc cô nàng này tận hưởng nhiều đến vậy trong suốt khoảng thời gian đó…
Cô ấy muốn đóng cánh cửa này đến vậy là để tôi không thể nhìn thấy sao?
“Thôi thì, giờ cậu đã biết được rồi, đành chịu thôi! Đúng vậy, tớ đã quyết định kỳ nghỉ hè này sẽ sống hết mình trong bộ đồ ngủ. Không phải thế là tuyệt nhất sao? Ở nhà với bộ pyjama mỗi ngày, không đi tới đâu, sống trong thiên đường siêu cấp lười biếng. Chơi game này, đọc manga này, xem livestream game này, làm bất cứ điều gì tớ thích. Tự nhiên bị gọi đi học lớp phụ đạo thật sự rất phiền phức, đúng không nào?”
Makura cười toe toét như thể đã bỏ cuộc.
Thật lòng thì, ấn tượng của tôi về cô nàng đã thay đổi. Makura trong bộ đồ thời trang, không phải đồ ngủ mang lại vẻ thanh lịch, chỉn chu. Và giờ thì… lười biếng sao? Chà, có lẽ đây mới đúng là con người thật của cậu ấy, nên cũng chẳng quan trọng.
Makura đã bỏ hoàn toàn ý định đóng cửa lại. Tôi đỡ lấy cánh cửa khi nó dần khép lại, đứng giữa lối vào chật hẹp và hành làng bên ngoài để nói chuyện với cô ấy.
“.......Cậu không đi học đủ số ngày, phải không?”
“Đúng vậy, có lẽ tớ làm biếng hơi quá rồi. Yahahaha!”
“‘Yahahaha’ à…….”
Giọng điệu vô tư ấy làm tôi bất ngờ, không khỏi ngạc nhiên.
Trốn học thường xuyên như vậy liệu có ổn không vậy?
Kể cả khi trên lớp có học rất nhiều, tôi cũng chưa một lần trốn học.
Cậu ấy can đảm thật, chắc vậy…… Tuyệt thật đấy.
“Kumada-sensei có nói gì với cậu không?”
Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, Makura nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Không hẳn, không có gì cụ thể cả…”
Và rồi tôi kể cho Makura mọi chuyện. Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra rồi.
Về việc đưa bài tập sau các lớp học hè và đảm bảo chúng được giao nộp cẩn thận. Rằng chỗ bài tập này cũng giống như một chiếc phao cứu sinh cho cô ấy. Và rằng tôi được yêu cầu để mắt tới cô ấy một chút.
“Tớ hiểu rồi… Thì ra đó là lý do cậu lại đến mỗi ngày! Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé. Tớ cá là sensei đang lo tớ bị suy sụp tinh thần hay gì đó nên mới trốn mãi trong nhà.”
“Còn lâu mới suy sụp, cậu đang sống tốt thế kia mà.”
Tôi lại liếc nhìn cái chỗ Makura gọi là “góc setup tối thượng”.
“...Cậu định báo sensei sao?”
Makura liếc nhìn tôi thật nhanh, đầy dò xét. Có lẽ cô nàng lo rằng nếu tôi báo cáo việc cô ấy đang tận hưởng thời gian ở nhà, cô sẽ bị lôi đến trường học phụ đạo mất.
“....Không, tớ sẽ không nói gì đâu. Mà đến trường kỳ nghỉ hè này cũng chẳng giúp ích gì. Ở đó chán lắm…”
Tôi cũng không phải đi vì thích. Tôi chỉ lê bước đến đó mỗi ngày trong cái nóng khó chịu này, cảm thấy thật vô nghĩa, và không biết làm gì khác hay làm sao để thay đổi gì đó.
Khi tôi trả lời, Makura ngẩng mặt lên.
“Cậu hiểu rồi đó, Manamichi-kun!”
Nhưng rồi, cô nàng lại nghiêng đầu tò mò.
“Mà nhé, cậu thấy học ở trường nhàm chán, vậy mà cậu lại học rất giỏi nhỉ?”
Tôi cau mày rồi nói “Hửm?”
“Học giỏi sao?”
“Ơ, tớ nhầm sao? Trong tờ bài tập tớ nhận được, có tờ ghi chú của sensei ghi là nếu có gì không hiểu, Manamichi-kun có thể giúp mà. Rằng cậu là học sinh giỏi nhất khối, là thiên tài.”
Ra vậy. Vậy ra hai người đó trao đổi như vậy sau lưng tôi.
“Chắc hẳn cậu rất thích học! Tuyệt quá, tớ rất ngưỡng mộ về việc đó!”
“Không, không hẳn đâu…”
Vừa trả lời, tôi vừa hơi cúi mặt xuống. Tôi nhớ gần đây Kudama-sensei cũng từng nói câu tương tự.
“Tớ không thực sự yêu nó…”
Và rồi, Makura nhìn tôi bối rối.
“Cậu không thích sao?”
“Thì….”
“Vậy sao cậu lại học chăm tới vậy?”
“Chẳng có lý do thực sự nào cả… Chỉ là đó là nghĩa vụ của học sinh thôi, đúng không?”
“Nhưng làm người giỏi nhất cũng cần nhiều nỗ lực hơn hầu hết mọi người bỏ ra chứ, phải không nào?”
“Cũng không hẳn…”
“A! Cậu có nghề nghiệp mơ ước hay gì đó không?”
“....Không.”
Tôi không thể đưa ra lời bào chữa hay dùng rằng việc học sẽ tốt cho tương lai được—cảm giác như Makura sẽ càng gây áp lực hơn nếu tôi cố làm vậy.
Vậy tại sao tôi lại học……?
Chẳng hiểu sao, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Makura, và ánh mắt tôi lại nhìn xuống dưới.
Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cô nàng đang nhìn tôi.
Sau một thoáng im lặng, như thể cô ấy đang suy nghĩ.
“Tớ hiểu rồi!”
Makura vỗ hai tay rồi thốt lên một tiếng dài.
“Vậy thì, Manamichi-kun, nếu học ở trường chán quá, vậy sao cậu không nghỉ luôn đi? Học phụ đạo á? Lớp học hè á? Dẹp hết. Muốn tớ chỉ cho cậu nghệ thuật làm biếng không?”
“Nghệ thuật làm biếng…”
Có lẽ vì tôi không lập tức ngắt lời, Makura nở một nụ cười ranh mãnh, tự tin.
“Nè, Manamichi-kun.”
Và rồi, hơi nghiêng đầu và nhìn lên tôi, nói ra những lời quyến rũ đó.
—Sao tụi mình không sà vào sa đọa cùng nhau nhỉ?
Tối đứng hình, không nói nên lời.
Sa đọa.
Tại sao một từ chỉ mang hàm ý tiêu cực lại đột nhiên nghe hấp dẫn đến vậy?
Không hiểu sao, tôi lại bắt đầu thấy tò mò về cô nàng này. Một cô gái thường xuyên bỏ các lớp phụ đạo để chơi game. Tự hào tuyên bố mình đang sống cuộc sống lười biếng, sa đọa, và dù rõ ràng là một đứa con gái thích ăn chơi lười biếng, cô ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Hoàn toàn trái ngược với tôi.
“Nếu ở trường chán đến vậy, sao còn phải đi làm gì?”
Makura nói ra một cách nhẹ nhàng. Nhưng nếu nó có thể thay đổi những ngày tháng vô nghĩa này dù chỉ một chút—
“Vậy thì chúng ta sẽ?”
Makura hỏi.
“....Sa đọa, hả?”
Sau một thoáng do dự, tôi thận trọng trả lời.
“Tốt lắm! Bắt đầu từ ngày mai, hãy tới chỗ tớ nhé. Nếu đó là cậu, Manamichi-kun…… thì không sao hết!”
Makura gật mạnh đầu
Tôi chẳng thể hiểu nổi cô nàng này có hứng thú với tôi từ khi nào, ở đâu, hay tại sao. Lại còn được mời đến nhà con gái nữa.
“Cậu cũng phải làm bài tập đấy, nhớ chưa?”
“Ừm! Bị đuổi học thì tệ lắm, nên là… À, với lại dạy tớ những chỗ tớ không hiểu nhé, được không?”
Có vẻ như ngay cả Makura cũng không muốn bị đuổi học. Nhưng sau tất cả những lần lười biếng đó… tôi đoán cô nàng cũng có lý do riêng.
“Không phải cậu cho tớ vào chỉ để giúp cậu thôi đâu đúng không?”
“Ực!?”
“Cậu là người đầu tiên tớ gặp thực sự nói ‘ực’ thành tiếng đấy…”
“Thì, tụi mình đều dạy nhau điều gì đó, nên coi như hòa, nhé?”
“Ừm, chắc vậy…?”
Nhưng mà, dạy tôi nghệ thuật làm biếng á? Cái đó cũng dạy được cơ à?
Trong lúc đang tự hỏi, một bàn tay nhỏ nhắn màu trắng đưa về phía ngực tôi.
“Tụi mình sẽ tận hưởng kỳ nghỉ hè này theo cách riêng, hơn bất kỳ ai khác. Phải làm cho thật hoành tráng. Hứa nhé.”
“U-Ừm…”
Tôi do dự nắm lấy tay cô nàng. Nó nhỏ nhắn, mềm mại và có hơi lạnh.
Thấy phản ứng của tôi, Makura cười khúc khích. “Hehehe!”
“Tớ mong chờ mùa hè này của chúng ta lắm đó, Manamichi-kun.”
Và thế là kỳ nghỉ hè của tôi và cô nàng vẫn bí ẩn đó, Makura Koiro, bắt đầu.


5 Bình luận
tfnc