Một mình trong căn phòng...
Kanoda Kizu (叶田キズ) Tadano Yukiko (ただのゆきこ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4: Thuyết bộ đồ ngủ cuối cùng

4 Bình luận - Độ dài: 2,617 từ - Cập nhật:

 “Cậu có bao nhiêu bộ đồ ngủ thế?”

Ngày thứ hai tôi đến thăm phòng của Makura. Như mọi khi, cô nàng xuất hiện trong bộ đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, lần này là bộ đồ ngủ dài tay họa tiết kẻ sọc.

Tôi đã được thấy cô ấy trong bộ đồ ngủ ba lần rồi, và không lần nào mặc giống lần nào cả.

“Bao nhiêu à? …Nhiều quá không đếm được.”

Makura, đang ngồi khoanh chân trên sàn chơi game, dừng lại một lát. Cô ấy nhìn lên trần nhà, như thể đang suy nghĩ.

“Nhiều thế cơ á!?”

“Đúng vậy. Nếu tớ thấy bộ nào tốt thì cứ mua thôi.”

“Ý tớ là, đúng là cậu có thể mua bộ nào mình thích, nhưng thật sự cần nhiều đồ ngủ đến vậy sao?”

Với tôi thì, thậm chí còn chẳng cần phải suy nghĩ, bộ đồ nỉ xám tôi hay mặc và một bộ đồ thể thao không thương hiệu để thay. Chúng không hẳn là đồ ngủ, đúng hơn là đồ tôi dùng làm đồ ngủ.

“Không, không, cần chứ. Tại, tớ đâu có đi ra ngoài đâu, đúng không?”

“Không ra ngoài? Nói vậy cũng được cơ à.”

“Không thật mà. Nhất là kỳ nghỉ hè này, tớ đã quyết định không bước chân ra khỏi nhà rồi.”

Nói rồi, Makura mỉm cười đầy ẩn ý.

“Cậu sống một mình cơ mà. Còn đồ ăn thì sao?”

“Thời nay hiện đại lắm. Chỉ cần búng tay một cái, cá từ biển xa, rau củ ngoài cánh đồng, đều phi thẳng đến trước cửa nhà luôn.”

Makura giả vờ bấm chuột. Mua hàng online à.

“Không, chỗ rau cá đó rời nhà lâu rồi, chỉ là chúng được bảo quản trong nhà kho gần đây thôi.”

“Thực tế ghê!”

Dù sao thì, nếu đã đặt nguyên liệu nấu ăn online rồi, vậy thì có lẽ đồ dùng sinh hoạt hay các thứ khác cũng đặt giao tận nhà luôn. Thật sự cô nàng chuẩn bị kỹ càng để không phải ra khỏi nhà quá nhỉ.

“Với cả, tớ không thích đồ mặc trong nhà”, Makura nói thêm, cố gắng đưa câu chuyện về chủ đề chính.

“Không thích đồ mặc trong nhà…? Tức là, lúc thức dậy cậu không thay đồ ngủ ra sao?”

“Chính xác! Cậu không thấy vô dụng sao? Đằng nào tớ cũng chỉ ở nhà, sao phải cất công thay đồ làm gì? Mà vậy thì chỉ có thêm đồ để giặt thôi, phiền chết đi được.”

“Thì, ừm, cũng đúng…’

“Làm những chuyện phiền phức như vậy là đi ngược lại với con đường của sự sa đoạ”. Makura ưỡn ngực tự hào, như thể vừa tuyên bố điều gì đó rất sâu sắc vậy.

Con đường của sự sa đoạ hả… Tôi là kiểu người tách biệt đồ mặc trong nhà với đồ ngủ, nhưng tôi cũng hiểu được quan điểm của cô nàng. Vào những ngày nghỉ, việc thay đồ ngay sau khi thức dậy cảm giác giống như đang làm việc vặt vậy, Tôi đã thử nghĩ ra những lý do cho việc luôn để chúng tách biệt — giữ cho pyjama sạch sẽ, hay là thay đổi tư duy chẳng hạn — nhưng nếu Makura thay đồ ngủ thường xuyên, thì vệ sinh không phải là vấn dêd. Và với lối sống buông thả, chỉ ru rú trong nhà đó, cũng không cần phải thay đổi tư duy làm gì.

Xét về cái mà cậu ấy gọi là con đường sa đoạ kia, thực ra cũng hợp lý phết đấy chứ.

“Với lại, cậu có thể mặc chúng mãi mãi mà không thấy mệt mỏi. Siêu thoải mái này, rất phù hợp khi đi ngủ. Pyjama là vậy đấy. Kiểu như, không phải chúng là tuyệt nhất rồi sao?” Makura hoảng hốt che miệng lại, giả vờ như đang bị sốc.

“Tớ hiểu ý cậu rồi, nhưng… sao cậu lại có nhiều vậy?” Câu hỏi ban đầu của tôi vẫn còn đó, chưa được giải đáp.

“Thì, cậu thấy đó, thật ra tớ cực kỳ đam mê thời trang mà.”

“...Kể cả khi không ra ngoài sao?” tôi hỏi theo phản xạ, rồi ngay lập tức lo rằng mình đã đi quá giới hạn. Nhưng Makura chỉ mỉm cười.

“Hồi còn hay ra ngoài tớ còn mê hơn nữa cơ.”

“...Vậy à.”

Có lẽ ngày trước cậu ấy từng là một cô nàng hướng ngoại, yêu thời trang. Vậy mà giờ đây, cậu ấy lại tự nhốt mình trong nhà. Tôi tò mò không biết tại sao, nhưng lại chẳng dám hỏi.

“Cậu biết không, thời trang là chìa khóa để mỗi ngày trở nên trọn vẹn, ngay cả khi tớ chỉ ở mãi trong nhà”, cậu ấy nói.

“Hiểu rồi.”

“Mặc những bộ đồ khác nhau làm tớ thấy bình tĩnh hơn nhiều…” giọng điệu Makura trở nên dịu dàng, thoải mái.

Thôi thì, bí ẩn về những bộ đồ ngủ thay đổi liên tục của cô nàng phần nào cũng đã được giải đáp.

“Khi tớ tìm được một bộ nào thấy ứng trên mạng, tớ cứ thế nhấn vào và mua thôi”. Makura vừa đứng dậy vừa nói “Yoisho”, rồi lê bước đến cái tủ ở góc phòng. Cậu ấy mở một ngăn tủ trong suốt, và quần áo ngay lập tức trào ra, như thể bị ngồi vào bằng một cái lò xo vậy.

“Nhiều thật đấy.”

“Ừm, tớ cũng không biết mình có bao nhiêu bộ nữa”. Makura nhặt một món đồ bị rơi xuống lên, áp vào ngực hoặc là hít hà gì đó.

Khi tôi quan sát, cậu ấy nhìn lại với một nụ cười tình nghịch. “Muốn xem không?”

“Hả?”

Xem đồ ngủ của cô ấy sao? Dựa vào cuộc trò chuyện lúc nãy thì là vậy đúng không?

“...Không hẳn.”

“Không, không, đáng ra lúc này cậu phải nói lại luôn là, “Vâng, làm ơn, cầu xin cậu đó!” mới đúng chứ. Cô nàng trêu chọc tôi, giọng nói đầy năng lượng.

“Tớ phải đóng vai kiểu gì đây?” Tôi đáp lại.

“Vậy, muốn xem chứ?”

Được hỏi lại lần nữa, tôi không thể từ chối hai lần. “...Ừm, được thôi”, tôi gật đầu, thật lòng tôi cũng tò mò xem cô ấy có những bộ đồ ngủ nào khác.

“Được rồi, cái này là dành cho cậu đấy, Manamichi-kun!” Makura lấy vài bộ từ trong tủ, đóng cửa lại, và đi thẳng về phía hành lang. Động tác của cậu ấy nhanh nhẹn hơn trước, giọng nói gần như ngân vang.

Khoan, cô ấy định cho tôi xem…?

Khi tôi đang tự hỏi, cánh cửa mở tung ra. “Ta-da!”

“Cậu mặc chúng sao!?”

Đúng vậy, cô nàng đã thay sang một trong những bộ đồ ngủ mà cô ấy vừa lấy trước đó.

“Ừm, tất nhiên rồi! Như thế này dễ xem hơn đúng không?”

Cứ như là nàng công chúa vừa mới bước ra khỏi truyện cổ tích vậy — chiếc váy nhung đỏ rượu, cổ áo trắng xếp nếp lấp lánh ánh sáng, bên trên là chiếc mũ trùm có dây ruy băng dài có thể thắt thành nơ như mũ bonnet. Makura xoay vòng duyên dáng, vạt vải tung bay. “Thế nào, thế nào? Dễ thương đúng không?”

Không thể phủ nhận là rất dễ thương. Nhưng ánh mắt tôi lại bị hút vào đôi chân thon dài, trắng nõn của cô ấy, lần đầu tiên bị lộ ra. Trước giờ cô nàng luôn mặc quần dài, nên cảnh tượng đó khiến tôi không thể rời mắt.

“Hửm? Manamichi-kun?” Giọng nói đó kéo tôi về thực tại.

“À, ừm, đẹp lắm”, tôi lắp bắp.

“Đẹp á? Không phải dễ thương sao? Đây là một trong những bộ tớ thích nhất đấy!” Cô nàng xoay người một lần nữa, rõ ràng là đang tận hưởng, sau đó kêu lên, “Chờ chút nhé”, trước khi lao trở lại hành lang.

“Bam!”

Cô ấy quay trở lại với màn xuất hiện đầy kịch tính.

“...Cá mập sao?”

Đúng vậy, là cá mập. Hay chính xác hơn, Makura đã bị một con cá mập nuốt chửng. Đó là bộ đồ ngủ toàn thân hình cá mập có khóa kéo ở phía trước, phần cổ áo tạo hình đầu cá mập với những chiếc răng nhọn bao quanh gương mặt cô ấy khi ló ra. Tóc cô nàng được giấu gọn bên trong, trông như thể cô đã bị nuốt trọn. …Mà mặc kiểu này lúc ngủ có thoải mái không nhỉ?

“Hehe, thấy sao hả? Cái này trông hay mà đúng không?” cô nàng tươi cười.

“Cậu không thấy mình đang đùa hơi quá sao?”

“Này, ít nhất thì cũng nên khen tớ một câu chứ! Mặc cái này vất vả lắm đấy. Bộ này dùng mặc cho mùa đông, nên mặc nóng lắm đó!” Makura vừa phe phẩy đôi tay hình vây cá mập vừa than thở.

“Còn có cả vây lưng nữa à?”

“Chắc chắn là có rồi. Này, xem đi!” Cô nàng xoay người, để lộ phần lưng.

Quả thật, một chiếc vây mềm oặt nhô ra. Nhưng sự chú ý của tôi lại bị hút vào khoảng hở nơi hàng cúc phía trước do động tác xoay người, hé lộ làn da bụng trắng mịn cùng đường cong mơ hồ của rốn. Do trời nóng mà cô ấy bỏ qua áo lót trong, hay là không mặc luôn nhỉ? Mắt tôi bất giác dừng lại ở đó.

“Hửm, không thấy à. Không có ở đó sao?”

“U-Ừm, có, có chứ.”

“Đúng không? Trên trang bán còn bảo là chân thực 100% mà!”

Thật sao? Nhãn hàng đó đã từng thấy cá mập thật ngoài đời chưa nhỉ?

“Những bộ như này và cả bộ trước đó — đồ ngủ giúp cậu mặc đúng như những gì mình thích mà chẳng cần phải lo ngại ánh nhìn người khác, đúng không nào?” Thỏa mãn, Makura tung tăng chạy ra hành lang, tràn đầy năng lượng. Có lẽ từ lâu cô đã muốn khoe bộ sưu tập đồ ngủ khổng lồ của mình.

Một lúc sau, cậu ấy quay trở lại.

“Woa!” Âm thanh đó bất giác phát ra khỏi miệng tôi.

Đồ ngủ cổ điển — một bộ màu xanh nhạt có diềm bèo. Áo hơi dài, buộc nơ nhỏ ở cổ. Kiểu dáng thì bình thường, nhưng khi mặc trên người con gái, lại dễ thương đến mức khó tin.

“‘Woa’ hả? Tớ suýt thì bỏ qua nó vì trông bình thường quá, nhưng mà, kiểu này cũng dễ thương mà ha?”

“Đúng vậy, tớ từng thấy kiểu dáng này rồi, nhưng… cảm giác nhẹ nhàng thật đấy. Có lẽ là do bộ lúc trước có hơi bất ngờ.” Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh cô nàng ngồi khoanh chân trên giường với bộ đồ ngủ đó — thật ấm áp, an tâm đến lạ.

“Thế nào? Có hợp với tớ không?” Makura nghiêng người qua trái, rồi lại qua phải, rồi đứng thẳng dang tay như đang trình diễn.

“Cổ áo còn dùng vải khác để trang trí đó, thấy không?” Cô ấy gom tóc sang một bên, để lộ chiếc gáy trắng ngần. Cảm giác như vừa mới tắm xong khiến tim tôi đập thình thịch.

Thật sự, đồ ngủ cổ điển đúng là có sức mạnh đáng sợ. Mà nhan sắc của cô gái thích ru rú trong nhà này thì sao? Đỉnh của chóp. Với một người mẫu như cô ấy, sức hút của bộ đồ lại càng tỏa sáng.

“Hợp lắm, bộ đồ này rất hợp với cậu,” tôi nói thật lòng.

“Haha, ‘hợp với đồ ngủ’ với tớ là lời khen ngợi cao nhất đó!”

Nói xong, Makura lại chạy ra ngoài.

Kế tiếp là một bộ đồ lông xù trông ấm áp, rồi đến một bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng lại lấp lánh một cách trên người cô. Sau đó… là bộ đồng phục thể dục màu xanh lá.

“Đây là đồ thể dục hồi cấp hai của tớ đó! Thấy sao? Trông ngầu chứ?”

“…Ừ, cũng hợp đấy.”

Không, thật sự là rất hợp. Tràn đầy cảm giác thân quen.

Mỗi lần thay đồ, Makura lại tạo dáng—dang tay, chống tay vào đùi rồi lắc hông, quay đầu liếc nhìn, hoặc ngồi xếp bằng chống cằm lên gối.

“Cậu… tạo dáng giỏi thật đấy”

“Thật sao? Tớ chỉ làm theo cảm giác thôi mà,” cô nàng vừa nói vừa tạo thêm một dáng khác, rõ ràng đang cực kỳ thích thú.

Phải, cô ấy thực sự đang vui. Makura thật lòng tận hưởng việc khoe đồ ngủ của mình. Bình thường, chuyện này chỉ nên chia sẻ với gia đình hoặc bạn trai thôi, đúng không nhỉ? Nghĩ đến đây, sự đặc biệt của những bộ đồ ngủ này trong mắt tôi bỗng tăng vọt.

“Được rồi, cái này là dành cho cậu đấy, Manamichi-kun—” Lời nói trước đó của cô vang vọng trong đầu, tim tôi đập loạn, mặt nóng bừng.

Bộ tiếp theo có cổ áo rộng, để lộ xương quai xanh, màu đen tuyền bóng bẩy. Quần ống loe rộng thùng thình, trông quyến rũ khó cưỡng. “Bộ này mát mẻ, hợp với mùa hè lắm,” cô vừa nói vừa liếc tôi, rồi nghiêng đầu thắc mắc.

“…Ơ? Sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Không, không có gì đâu…”

“Ơ, cậu đỏ mặt thật kìa! Sao thế? A, biết rồi nha! Cậu mê đồ ngủ của tớ rồi chứ gì! Cậu đang xấu hổ kìa!” Makura cười ranh mãnh trêu chọc.

“Không, không phải chỉ là xấu hổ thôi đâu… Chẳng phải chuyện khoe đồ ngủ cũng là vấn đề khá lớn sao? Bố mẹ thì có thể không sao, nhưng giữa các cặp đôi thì thường phải một thời gian mới làm thế chứ? Nghĩ kỹ thì không phải chuyện này hơi ngại sao?”

Khi tôi nói ra suy nghĩ, lớp mặt nạ tự tin của cô ấy lập tức rạn nứt. “C-C-Cặp đôi…” cậu ấy lắp bắp, mặt đỏ lựng chẳng kém gì tôi.

“K-Không đời nào, chuyện đó là quá sức với cậu mà, Manamichi-kun! Với lại, tớ chẳng ngại để cậu thấy tớ mặc đồ ngủ đâu. Cậu là đồng minh ru rú trong nhà của tớ mà!” Giọng Makura run rẩy, cố gắng chối đẩy.

“Đồng minh ru rú? Nghe mới đấy,” tôi đáp.

“D-Dù sao thì, nhìn bộ này đi! Khác vibe hẳn, nhưng cũng hợp mà đúng không?” Cô nàng vội vàng đổi chủ đề, cúi người tạo dáng với sự hăng hái hơi gượng gạo.

Và rồi chuyện đó xảy ra.

Cổ áo rộng của bộ đồ ngủ đen trễ xuống, để lộ khe ngực kéo dài tận đến rốn. Tay Makura lập tức kéo vạt áo che lại, ngăn tầm nhìn ngay tức khắc.

“T-Tớ mua bộ này vì nó rộng, với lại ít đồ đen quá. Chỉ vậy thôi”, cô ấy nói tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra, nhưng đôi má đỏ bừng, mắt lúng túng đảo qua đảo lại, phơi bày sự bối rối rõ rệt.

“Ừm, rộng thật đấy,” tôi lỡ miệng.

Tôi có thể là một thằng mọt sách chính hiệu, nhưng vẫn là một thằng con trai tuổi mới lớn—những khoảnh khắc thế này đúng là hại tim thật đấy. …Một khung cảnh đáng nhớ.

Qua buổi biểu diễn thời trang đồ ngủ này, cuối cùng tôi cũng hiểu được nỗi ám ảnh của Makura ở mọi khía cạnh.

Đúng vậy, đồ ngủ đúng là tuyệt nhất mà.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ơ mà theo lí của nhỏ thì đúng là không mặc đồ lót luôn hả :)
Xem thêm
vcl k xu chiêng à, em này bạo thế
Xem thêm
Nổ chap 🤯
Xem thêm