“...Hôm nay cũng lại là bento à...”
“Đúng thế đó! A, cái nắm cơm này là do chị ấy làm ra đấy... khừ♪”
...Xin lỗi, vừa rồi trông mình tởm thật sự...
Sáng nay, sau khi nhận hộp cơm từ Madoka, cậu đến trường như thường lệ. Học xong buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa được mong chờ nhất. Ryoma và Shirayuki cũng đến như mọi khi, nhưng cậu chẳng bận tâm đến hai người họ, mà mở hộp bento do Madoka đã chuẩn bị.
“Hôm qua cũng thế, mà hôm nay trông cũng ngon thật đấy. Cậu nói là chị hàng xóm đúng không?”
"Chuẩn! Xinh, ngực to, dịu dàng, ngực cũng to nữa.”
“Cậu kinh tởm thật đấy, Nacchan.”
“...À, xin lỗi nhé.”
Hình như có điều gì đó quan trọng vừa bị nhắc đến hai lần thì phải, nhưng mà thôi kệ.
Dù Ryoma cười gượng, còn Shirayuki phồng má nhìn cậu đầy bất mãn, nhưng cậu chẳng để tâm. Chỉ cần có hộp bento này là cậu cảm thấy có thể đối đầu với bất cứ ai.
“...Tớ có cảm giác như Nacchan đang dần rời xa tớ vậy.”
“Hả? Gì mà nói đột ngột thế.”
“...Không có gì đâu.”
Chỉ nói thế rồi Shirayuki bắt đầu tập trung ăn phần bento của mình. Trong khi đó, Ryoma vừa xoa đầu cô ấy vừa quay sang cậu, nói nhỏ
“Cậu ấy ghen đấy mà. Sợ bị người khác cướp mất người bạn thân thiết thôi.”
“Ghen... Mà cũng có thể. Nacchan là người bạn quan trọng với tớ... Mà bị ai đó dụ dỗ bằng đồ ăn thì đúng là ngáo cần thật đấy!”
“Đừng gọi là dụ dỗ chứ!!”
...Nghe cứ như đang nói xấu người ta. Nhưng mà, dù sao thì, được bạn bè quan tâm như thế cũng khiến cậu thấy vui. Cậu quen Ryoma và Shirayuki từ khi vào cấp ba, lúc đó hai người họ vẫn chưa hẹn hò với nhau.
"Dừng lại điiiiiiiiiiiiiiiii!!"
"Nacchan!!"
...Cậu vô thức nhớ lại một ký ức chẳng vui vẻ gì cho lắm.
Cậu lắc đầu xua tan hình ảnh ấy, rồi quay lại nhìn hai người bạn. Shirayuki đang bị Ryoma xoa đầu mà vẫn lườm cậu đầy khó chịu, còn Ryoma thì nhìn cảnh đó mà cười khoái chí.
“Này...”
“Gì vậy?”
“Sao thế?”
“……………”
Cậu gắp một miếng trứng cuộn đưa lên trước mặt và lẩm bẩm
“Nếu như người yêu mình mà cứ nói xấu hoặc làm mấy điều khiến mình khó chịu quá mức... thì chuyện đó có bình thường không nhỉ?”
“...Ừm, thế mà cũng gọi là đang hẹn hò sao? Mà trên đời cũng có người không thể rời bỏ bạn trai hay bạn gái vũ phu đấy.”
“Cũng hay thấy mấy tin đó trên thời sự. Tớ thì chẳng thể hiểu nổi được mà.”
Mà cũng đúng, chuyện làm tổn thương trái tim người yêu thì đâu còn là chọc ghẹo nữa. Ryoma chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy hành động như vậy. Shirayuki cũng chẳng bao giờ nói xấu Ryoma, và ngược lại cũng vậy. Họ biết rằng nếu đi quá giới hạn thì sẽ trở thành hành vi tồi tệ.
“...Chẳng lẽ là chuyện về chị ấy à?”
“...À, không, không phải đâu—”
Cậu vội vàng chối. Nhưng chắc vì cách chối hơi gượng gạo nên cả hai cũng phần nào đoán ra được điều gì đó, nhưng họ không hỏi thêm. Chính sự tinh tế đó làm cậu cảm thấy quý mến họ hơn.
Sau khi ăn xong hộp bento siêu cấp thượng hạng do Madoka chuẩn bị, Ryoma nói sẽ đi vệ sinh rồi rời đi. Còn lại cậu và Shirayuki ở lại. Cô ấy nhìn thẳng vào cậu và khẽ mở lời
“Xin lỗi vì đã cố gắng hỏi nhiều thứ nhé? Tớ không có ý xấu gì với cậu đâu... chỉ là từ lúc đó đến giờ, tớ hơi nhạy cảm với chuyện của Nacchan thôi.”
“Mà không sao đâu. Thật đấy, tớ còn cảm thấy may mắn khi có những người bạn như cậu.”
“...Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà này?”
“...Hmm?”
Shirayuki khẽ cúi đầu, mỉm cười một cái rồi lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào cậu bằng ánh mắt hổ phách sáng rực. Ánh nhìn ấy khiến cậu có chút giật mình, nhưng cậu vẫn nhìn lại không né tránh.
“Với tớ và với Ryoma, Nacchan là một người bạn vô cùng quan trọng nhất. Nếu ai đó làm điều không hay với cậu thì tớ sẽ không tha thứ đâu. ...Dù nhìn biểu hiện của cậu thì có vẻ không đến mức tệ lắm.”
“Chắc vậy.”
“...Mà nghe nói là chị hàng xóm của cậu ngực cũng to lắm nhỉ!!”
“Ngáo à!? Nói to thế làm gì!?”
Trong lớp học mà la lên cái đó thì chịu luôn!
Cậu thở dài nhìn Shirayuki quay mặt sang hướng khác “hừ” một tiếng. Nhưng chính vì thế, cậu lại càng cảm thấy Ryoma và Shirayuki là những người bạn tuyệt vời. Hơi lắm chuyện một chút, nhưng mà nói thế với cậu ấy thì chắc Shirayuki sẽ lại càu nhàu mất, nên thôi cứ im lặng vậy.
Sau đó, cậu trải qua tiết học buổi chiều như bình thường, rồi tan học.
Hôm nay, cậu từ chối lời mời của hai người bạn, một mình đi tới một cửa hàng trong phố. Đó là con phố gần ga nơi có nhiều cửa hàng nằm san sát nhau.
“Xin chào quý khách!”
Cậu bước vào một tiệm bánh ngọt trông cực kỳ thời thượng.
Nghe nói Ryoma và Shirayuki hay đến đây cùng nhau, nhưng cậu thì chưa bao giờ đến những nơi như thế này cả vì vốn dĩ cậu có bạn gái đếch đâu.
“...Không biết chị Saeki thích món ngọt gì nhỉ.”
...Nghĩ kỹ lại thì, cậu chẳng biết gì về cổ cả.
Nhưng thôi, nghĩ tiêu cực đến đây là đủ rồi. Dâu tây shortcake là món kinh điển, bánh su kem cũng ổn... A, bánh táo này trông cũng ngon quá nè.
“Cho em mua mấy cái này nhé.”
“Cảm ơn quý khách ạ.”
Cậu nhận lấy túi giấy từ nhân viên rồi rời khỏi cửa hàng.
Trên đường về, cậu bắt gặp một cặp nam nữ trông cực kỳ màu mè. Kiểu dân chơi và gal ấy mà... Ừm, nhìn là không muốn dây vào rồi. Cậu biết đánh giá người khác qua vẻ ngoài là không tốt, nhưng gã con trai đó thì vứt tàn thuốc bừa bãi, còn cô gái đi cùng thì cũng chẳng buồn nhắc nhở gì.
“...Thiệt tình đấy.”
Cậu nhìn hai người họ bước đi xa dần, rồi tiến lại nhặt tàn thuốc bị vứt lại. Sau đó mang đến khu vực hút thuốc ở gần đó và vứt đúng chỗ quy định.
“Rồi, về thôi.”
Cậu muốn gặp Madoka nhanh quá... nghĩ đến đây mới thấy mình quan tâm chị ấy đến mức nào. Nhưng mà, bị đối xử như thế thì nghĩ đến cũng đâu có gì lạ đâu nhỉ?
“...Mà chắc chị ấy không bị tát thêm nữa đâu nhỉ?”
Không nhận ra là mình đang bước đi nhanh hơn bình thường, cậu vội vã quay về nhà.
Vừa đến chung cư, thay vì về phòng mình, cậu liền bấm chuông phòng Madoka. Ngay lập tức, cánh cửa mở ra.
“Chào mừng em về nhà, Chinatsu-kun♪”
“Em về rồi ạ, chị Saeki.”
“Vào đi nào!”
“Vâng... Ơm?”
Vừa nói, chị Madoka vừa nắm tay cậu kéo vào trong nhà. Cứ như chuyện đó là lẽ đương nhiên, khiến cậu hơi ngạc nhiên... Ờm, xin lỗi đã làm phiền!
“Chị Saeki, em có mua cái này về tặng chị nè.”
“Woaa? trông ngon quá đi thôi ♪”
Nhìn vào bên trong túi giấy, cô ấy mỉm cười hạnh phúc khiến cậu cũng yên tâm phần nào.
Sau đó, cậu liếc nhanh vào má cô ấy, nơi hôm qua còn đỏ ửng khi trở về nhà. ...Ừm, không có dấu vết gì, xem ra không bị tát thêm nữa.
“...Em đã lo lắng cho chị à?”
“Vâng... À rể!?”
Dù cô ấy có không nhìn thấy, nhưng vẫn biết. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy Madoka đang nhìn thẳng vào cậu. ...Lạ thật, cứ nhìn vào mắt cô ấy là cậu lại cảm thấy lâng lâng.
“Không cần lo lắng cho chị gì đâu, yên tâm nhé? Nhưng để cảm ơn em đã quan tâm và mua bánh, cho chị đáp lại cho em một chút được không?”
“...À thì...”
Cô ấy lại nhẹ nhàng nắm tay cậu và dẫn tới ghế sofa.
Ngồi xuống, cô vỗ nhẹ lên đùi mình. ...Khoan đã, chẳng lẽ đây là thứ gọi là gối đùi huyền thoại à?
“Lại đây nào? Chị sẽ chữa lành cho em nhé ♪”
Cậu không thể cưỡng lại lời mời đó.
...Cảm giác như nếu thừa nhận thì sẽ thua mất, nhưng có thứ gì đó ngọt ngào len lỏi vào trong lòng khiến cậu chẳng thấy ghét chút nào. Và thế là, cậu đặt đầu lên đùi cô ấy như bị dẫn dắt.
“Ngoan lắm, dễ thương, dịu dàng quá trời... Chinatsu-kun đúng là một cậu bé ngoan.”
“...Thật vậy sao ạ?”
“Chị không hề nói dối đâu. Chị còn phải chuẩn bị cơm tối và nước tắm nữa, nhưng trước tiên cứ để chị ôm em thế này một chút nhé?”
Cậu khẽ gật đầu.
...Nghĩ lại thì, sự bao dung này đúng là quá nguy hiểm. Không thể tả bằng lời, nhưng cứ như có thứ gì đó đang từng bước quấn lấy cậu từ dưới chân.
“...To thật đấy nhỉ.”
Vì đang đờ đẫn nên cậu buột miệng thốt ra khi nhìn thấy hai vòm ngực lớn trước mặt. Tất nhiên, Madoka nghe thấy và khúc khích cười.
“Hentai ♪”
Cậu vội vàng xin lỗi chị ấy ngay lập tức.


10 Bình luận