◇Góc nhìn của Lux◇
Tôi đặt hành lý vào căn phòng được phân cho mình tại dinh thự nơi chúng tôi đang lưu trú, rồi đưa mắt nhìn quanh.
Trong phòng toàn là những món đồ trông đắt tiền, nhưng vẫn có đầy đủ cả giường lẫn sofa, có lẽ cũng đủ để thư giãn một chút.
Tôi định bụng trèo lên giường thử xem sao, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng tôi có tiếng gõ vang lên.
「Vâng!」
Tôi đáp lại tiếng gõ cửa bằng một giọng đủ lớn để người bên ngoài có thể nghe thấy, rồi lập tức mở cửa ra.
「Chủ nhân! Em xin làm phiền ngài một chút được không ạ!」
Đứng đó chính là Siana.
「Siana, có chuyện gì thế?」
「Nếu chủ nhân không bận, em muốn được phép tháp tùng ngài đi dạo quanh thành phố này ạ.」
「À, nếu là chuyện đó thì đương nhiên là được rồi… Mà nếu ra ngoài, có lẽ chúng ta nên báo cho Florence-san một tiếng thì hơn nhỉ?」
Khi tôi hỏi vậy, Siana suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp.
「Không cần đâu ạ. Florence-sama là người đã đứng ra sắp xếp chỗ ở này cho chúng ta, nên có thể sau đây cô ấy vẫn còn việc phải làm… Vì vậy, để không làm phiền, em nghĩ chúng ta nên để lại một lá thư nhắn là được rồi ạ.」
「Đúng nhỉ, vậy chúng ta làm thế đi.」
Tôi lấy một tờ giấy ra, viết vài dòng rằng tôi sẽ cùng Siana ra phố, rồi cầm lá thư cùng cô ấy bước ra hành lang. Sau đó, tôi bỏ lá thư vào chiếc hộp được gắn trên cửa phòng của Florence.
「Vậy, chúng ta đi thôi nào, Siana.」
「Vâng ạ!」
Và thế là tôi và Siana bắt đầu ở riêng cùng nhau lần đầu tiên kể từ khi đến đất nước này, trước tiên là hướng thẳng tới con phố lớn.
「Nhìn kìa, thưa chủ nhân! Đằng kia có bán trang sức ạ!」
「Thật nhỉ… Chúng ta ghé xem một chút không?」
「Vâng ạ!」
Siana đáp lại đầy phấn khởi, thế nên tôi quyết định cùng cô ấy ghé vào cửa hàng trang sức.
Ở đó bày bán vô số trang sức làm từ đá quý và vàng, tôi hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng xa lạ và buột miệng nói.
「T-Toàn là những món đồ trông đắt tiền nhỉ.」
「Vâng, đúng là vậy ạ…」
Siana đáp lại lời tôi, rồi tiếp tục mỉm cười nói thêm.
「Nếu một ngày nào đó em có thể tặng những món đồ như thế này cho chủ nhân, thì khi ấy em sẽ tặng cho ngài thật nhiều!」
Ý của Siana là nếu cô ấy có thể tặng tôi những món này, chắc hẳn là khi cô ấy có thật nhiều tiền... nhưng mà.
「Tấm lòng của Siana khiến tôi rất vui, nhưng thay vì để em tặng tôi những món đồ đắt tiền, tôi lại mong Siana dùng số tiền đó để ăn những món mình thích, làm những điều mình muốn và luôn vui vẻ mỉm cười hơn.」
「H-h……! Chủ nhân…!」
Khi tôi nói vậy, Siana mở to mắt.
Rồi ngay sau đó, đôi mắt cô ấy lấp lánh và nói tiếp.
「Em, chỉ cần chủ nhân vui vẻ, em đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi! Vì thế, hạnh phúc của em chính là được thấy chủ nhân hạnh phúc! Nếu chủ nhân mong muốn, dù là đất đai hay cả một quốc gia, em cũng sẵn sàng dâng tặng ngài!」
Dạo gần đây tôi đã nghĩ không còn chuyện này nữa, nhưng đã lâu lắm rồi quy mô trong lời nói của Siana mới lại phình to đến mức khủng khiếp thế này… Dù vậy.
「Những thứ đó có thể cũng quan trọng, nhưng với tôi, chỉ cần có Siana ở bên cạnh là đã hạnh phúc lắm rồi… Vì vậy────」
「Này, con hầu gái kia.」
「…Dạ?」
Bỗng nhiên, từ phía sau, một người đàn ông mặc trang phục cao cấp, dáng người hơi mập mạp, đeo đầy trang sức đắt tiền, có lẽ là một quý tộc, lên tiếng gọi Siana. Cô ấy ngạc nhiên hỏi lại rồi quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bước lên chắn giữa Siana và người đàn ông đó và nói.
「Cô ấy là người của tôi, nếu có chuyện gì thì xin hãy nói với tôi────」
Khi tôi định nói như vậy, gã này nắm chặt tay và định đấm tôi nhưng tôi đã né được, rồi nói.
「Xin đừng dùng bạo lực, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?」
「Im miệng! Tao có chuyện cần nói với con hầu gái đó thôi, tao chẳng quan tâm đến mày!!」
Nói xong, gã ta liên tục vung nắm đấm về phía tôi.
…Nhưng, có lẽ người này không rành võ thuật, còn tôi đã được rèn luyện kiếm thuật cơ bản nên có thể né được.
「Đừng có né tránh!」
Gã đàn ông tức giận gầm lên, vung tay mạnh hơn.
Cú đấm đó có sơ hở rất lớn nên tôi hoàn toàn có thể né được, nhưng tôi nhận ra rằng nếu cứ để gã vung tay như vậy, cú đấm có thể trúng phải Siana, nên tôi đã ôm cô ấy vào lòng.
「Ch-Chủ nhân…!」
Kết quả là tôi quay lưng về phía gã đàn ông, và bị gã đấm một cú vào lưng… nhưng ngay sau đó.
Tôi lên tiếng hỏi Siana, người đang có vẻ mặt buồn bã.
「Siana… em có sao không?」


9 Bình luận