Tôi tròn 3 tuổi rồi nè.
Gần đây thì cuối cùng tôi cũng đã biết được họ tên đầy đủ của cả nhà. Bố mẹ tôi lần lượt tên là Paul Greyrat và Zenith Greyrat. Còn tôi thì là Rudeus Greyrat, đứa con trai cả của gia đình Greyrat.
Cũng do là họ không hay gọi nhau bằng tên, còn tôi thì toàn bị gọi là “Rudy” cho nhanh, nên cũng chả biết như nào mà lần. Phải mất một thời gian sau, tôi mới biết được họ tên đầy đủ của chúng tôi.
***
“Ôi trời, Rudy của chúng ta quả là thích quyển sách đó nhỉ?” Zenith nói với một nụ cười, khi thấy tôi mò mẫm cầm quyển Nhập môn ma thuật trên tay, như thường lệ.
Bố mẹ tôi có vẻ không quan tâm lắm đến việc tôi ôm khư khư cuốn sách đi quanh nhà. (Kể cả khi ăn, tôi cũng không bỏ ra.)Nhưng dù hay đem theo như vậy, tôi lại chưa bao giờ đọc nó trực tiếp trước mặt bố mẹ mình, không phải bởi tôi muốn che giấu tài năng của mình. Mà chỉ đơn giản là tôi không rõ về cách nhìn nhận của thế giới này đối với ma thuật. Chẳng hạn như ở thế giới cũ của tôi, những thứ đáng sợ như là cuộc săn phù thủy xảy ra khá là thường xuyên, khi mà họ tìm và bắt những người mà chỉ đơn thuần là khác người chút, rồi cho rằng đó là dị giáo và... thiêu sống.
Tất nhiên, để ý đến chuyện cuốn sách về ma thuật của tôi là thứ dùng để hướng dẫn tập luyện. Cho nên ma thuật có lẽ không phải là một thứ được coi là tà đạo ở thế giới này. Nhưng nó cũng không có nghĩa là mọi người sẽ không có cái nhìn tiêu cực về nó. Có thể nó là thứ mà bạn chỉ có thể làm khi bạn lớn chăng? Dù nghĩ gì thì, ít nhất tác hại mà mọi người có thể để ý đó là những đứa trẻ sẽ có khả năng ngất đi khi sử dụng ma thuật quá mức; và từ đó bọn họ sẽ cho rằng nó có ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của chúng.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, thì tôi quyết định giữ kín khả năng sử dụng ma thuật của mình với gia đình. Thành ra, tôi chỉ có thể luyện phép bằng cách phóng chúng ra bên ngoài cửa sổ, tuy có khả năng toang khá cao. Nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Nhất là khi tôi muốn thử xem bản thân có thể thi triển phép nhanh đến mức nào.
Cô hầu của chúng tôi (người có tên là Lilia thì phải) thỉnh thoảng vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy nghiêm túc, tuy vậy nhưng bố mẹ tôi thì vẫn bình thản như mọi khi, nên tôi khá chắc là mình vẫn an toàn. Tuy nếu có ai cố ngăn cản, thì tôi cũng sẽ không phản kháng. Nhưng bản thân tôi không muốn lãng phí quãng thời gian thơ ấu của mình một chút nào. Vậy nên tôi sẽ rèn giũa tài năng của mình ngay từ bây giờ, trước khi họ kịp ngăn cản và khiến cho nó trở nên cố định và đầy cứng nhắc. Và hiện tại chính là thời điểm thích hợp để tôi có thể tận dụng mọi thứ có thể.
***
Thế rồi, một buổi chiều nọ, những buổi luyện tập ma thuật bí mật cuối cùng cũng phải dừng lại.
Bởi ma lực của tôi cũng đã phát triển được kha khá, cho nên hôm đó tôi quyết định sẽ thử một phép Trung cấp. Phép Water Cannon: Kích thước 1, tốc độ 0. Tôi phỏng đoán, nếu mà như bình thường, thì nước sẽ rơi thẳng xuống cái xô tôi chuẩn bị. Có thể nó sẽ tràn ra nhưng tôi khá chắc nó cũng sẽ không đáng kể.
Vậy nên, tôi thi triển phép đó và... ngay lập tức một lượng lớn nước lao thẳng vào bức tường, tạo một cái lỗ to đùng ở đó. Tôi hoàn toàn thẫn thờ, đờ ra khi nhìn nước nhỏ giọt từ mép gỗ quanh cái lỗ đó. Bối rối đến mức chẳng biết phải làm gì. Nhìn vào kích thước như vậy thì hắn ai cũng sẽ biết đó là do ma thuật tạo nên.
Tôi không làm gì cả. Chả có thể làm gì được nữa. Bản thân tôi vốn đã là kiểu người nhanh chóng bỏ cuộc.
Paul là người đầu tiên chạy đến căn phòng. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ta hét lên. “Uầy” Há hốc mồm khi nhìn thấy cái lỗ to tướng trên bức tường. “Cái quái gì vậy? Chờ đã... Rudy! Con ổn chứ?”
Anh ta tốt thật đấy. Dù có thể thấy rõ ràng tôi là thủ phạm của vụ việc, nhưng tất cả những gì anh ta để ý lại là sự an toàn của tôi. Và rồi anh ta tiếp tục cảnh giác, kiểm tra từng ngóc ngách một cách cẩn thận.
“Có phải là quái vật?” anh ta lẩm bẩm trong miệng. “Không, quanh đây làm gì có chứ...”
“Ôi chúa ơi,” Zenith nói ngay khi bước vào phòng. Cô ấy vốn đã luôn bình tĩnh hơn bố tôi. Lúc đầu thì cô ấy để ý đến bức bị thủng, rồi sau đó liếc nhìn xuống vũng nước dưới sàn. “Hả?” Tiếp theo, ánh mắt ấy nhanh chóng hướng đến quyển sách phép của tôi và rồi dừng lại ở trang sách tôi đang mở.
Mẹ tôi liên tục nhìn qua lại giữa tôi và quyển sách, xong trực tiếp bò đến trước mặt tôi. Ánh nhìn thì hướng thẳng vào mắt tôi, trong khi miệng cong lên tạo một nụ cười ấm áp.
Nụ cười đó chỉ là trên môi, còn ánh mắt thì biểu hiện hoàn toàn khác. Đáng sợ... quá.
Dù muốn né cái ánh mắt ấy ngay lập tức, nhưng bản thân tôi vẫn cố giữ ánh nhìn lâu hết sức có thể. Nếu có một bài học mà tôi rút ra được từ quãng thời gian ăn bám không việc làm của mình, thì đó là: cứ làm bộ mặt hờn dỗi hay chống đối khi vừa gây chuyện chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Vậy nên tôi quyết định sẽ không rời mắt khỏi mẹ. Bởi lúc này thì thứ cần nhất chính là sự thành khẩn của tôi, và cách đơn giản nhất để làm điều đó, là duy trì giao tiếp bằng mắt, dù trong lòng có ra sao, thì khi nhìn vào mắt người khác sẽ khiến bạn trông có vẻ thành thật.
“Rudy, có phải con đã đọc những từ ở trong cuốn sách này thành tiếng không?” Zenith hỏi.
“Con xin lỗi ạ,” Tôi đáp lại trong khi khẽ gật đầu. Khi mình làm sai, thì cách tốt nhất là xin lỗi một cách thành thật. Bởi tôi cũng là người duy nhất gây ra vụ việc này, vậy nên cố né tránh sẽ chỉ khiến niềm tin của bố mẹ vào tôi bị sụt giảm hơn thôi.
Trở lại với kiếp trước, khi ấy những lời nói dối của tôi được được thốt lên đều như một cái máy, và nó nhiều đến mức mà mọi người chẳng thể thẩm được nữa. Thế nên tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa.
“Chờ đã?” Paul hỏi. “Không phải đó là ma thuật trung cấ....”
“Ôi, anh yêu, anh có nghe thấy không?!” Zenith ngay lập tức chen ngang, hét lên với giọng the thé có vẻ vẫn run vì phấn khích. “Em biết ngay mà, con mình đúng là thiên tài!” Cô ấy nắm chặt tay, nhảy cẫng lên quanh phòng vì sung sướng.
Được rồi, có vẻ là cô ấy đang có một tâm trạng tốt, vậy nên chắc là lời xin lỗi được chấp nhận rồi nhỉ?
Zenith thì dường như hoàn toàn phấn khích trước chuyện này, nhưng Paul thì vẫn có vẻ bối rối. “Từ từ, khoan đã,” anh ta nói, khi mà nhìn tôi. “Chúng ta còn chưa dạy thằng bé cách nói hay đọc mà... ”
“Chúng ta sẽ phải thuê một gia sư cho thằng bé luôn thôi! Thằng bé sẽ trở thành một pháp sư tuyệt vời đó, Em biết mà!!”
Phản ứng của Zenith đối với khả năng sử dụng ma thuật của tôi phấn khích đến mức cô ấy đã không còn kìm nén nổi cảm xúc của bản thân nữa. Đồng thời, thì sự lo lắng của tôi về việc trẻ con không nên sử dụng ma thuật cùng đã biến mất.
Ngược lại thì khi ấy Lilia vẫn giữ được vẻ măt bình tĩnh và ít nói như thường lệ. Có lẽ là cô ấy đã biết tôi có thể sử dụng ma thuật, hoặc là cô ấy đã nghi ngờ tôi từ trước. Và vì dù sao thì đây cũng chả phải tin xấu hay gì, cho nên cô ấy cũng không quá quan tâm chăng. Hoặc chỉ là cô ấy muốn thấy bố mẹ tôi vui, tôi cũng không rõ.
“Anh yêu, anh hãy đi đến thành Roa ngày mai, và đăng một cái thông báo tìm gia sư nha!” Zenith nói. “Chúng ta phải chắc chắn tạo điều kiện cho Rudy được trau dồi tài năng của mình!”
Sự sung sướng của Zenith là không thể tả được, cô ấy liên tục nói những câu về việc con trai cô ấy là một thiên tài. Tôi cũng không rõ là bản năng làm mẹ đã khiến cô ấy tự hào, hay việc sử dụng được phép Trung cấp là một điều quá đỗi ghê gớm. Chắc là cái đầu tiên nhỉ? Tại cô ấy cũng chưa từng thấy tôi thi triển một phép thực sự, mà chỉ nói rằng cô ấy “đã biết” tôi là một thiên tài, có nghĩa là cô ấy đã tự quyết định điều đó trong khi chẳng có một cơ sở nào cả.
Không, cũng không toàn đúng lắm nhỉ. Cũng có khả năng đó là dựa trên trực giác của cô ấy, bởi tôi thường hay tự lẩm bẩm một mình, kể cả lúc đọc sách, mỗi khi thấy những từ hay cụm từ thú vị tôi cũng hay tự đọc lên thành tiếng. Không biết tại sao nữa. Từ khi đến đây, tôi đã có thói quen như vậy; ban đầu thì là tiếng Nhật, nhưng sau khi học được ngôn ngữ thế giới này, tôi bắt đầu chuyển sang lẩm bẩm bằng thứ tiếng đó. Và mỗi lần Zenith nghe thấy tôi nói từ gì đó, cô ấy sẽ nhanh chóng giải nghĩa cho tôi. Cũng nhờ vậy mà tôi học được kha khá danh từ riêng trong thế giới này (dù cũng không liên quan lắm.).
Chẳng ai nói về việc tôi tự học ngôn ngữ cả, cũng như là việc tôi tự học những từ trong cuốn sách vậy. Từ góc nhìn của bố mẹ tôi, họ chỉ đơn giản là thấy một đứa trẻ đang đọc to cuốn sách dù chưa từng được dạy.
Tất nhiên là họ sẽ nghĩ tôi là thiên tài rồi.
Kể cả đó là tôi thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
Chuyện này cũng khá tương tự ở kiếp trước của tôi, nó diễn ra sau khi em trai của tôi ra đời. Thằng bé lớn lên, và cũng như vậy việc tiếp thu của nó diễn ra khá là nhanh, hơn toàn bộ các anh em trong nhà, từ việc nói cho đến việc đi lại. Bố mẹ tôi khi ấy vẫn thường hay đùa rằng, “Ôi, không biết thằng bé có phải là thiên tài không nhỉ,” dù thực ra thì cũng chẳng ghê gớm gì.
Và tôi cũng phải luôn giữ điều đó trong đầu. Bởi dù tôi có từng thất bại, rồi trở thành một tên bỏ học, thất nghiệp đi chăng nữa, thì tôi vẫn có cái đầu của một gã ngoài ba mươi mà. Tôi có thể làm được!
“Anh yêu, chúng ta phải tìm cho thằng bé một gia sư tại nhà!” Zenith nói vậy. “Em khá chắc là chúng ta sẽ tìm được một người giáo viên tốt ở Roa!” Có lẽ là bố mẹ nào cũng muốn điều như vậy cho đứa con của mình. Mỗi khi mà đứa trẻ biểu lộ một chút dấu hiệu gì đó về tài năng của mình. Họ sẽ ngay lập tức chuẩn bị những phương pháp giáo dục chuẩn chỉ và đặc biệt dành riêng cho chúng. Nó cũng tương tự như trong trường hợp của em trai tôi ở kiếp trước vậy, bố mẹ tôi cũng không ngớt khen ngợi thằng bé là thiên tài, và đem đến cho nó một đống thứ để học.
Tuy vậy, thì Paul có vẻ không hứng thú gì lắm với lời đề nghị của Zenith. “Khoan đã nào. Không phải em đã hứa là nếu chúng ta có một đứa con trai, thì chúng ta sẽ nuôi dạy nó chở thành kiếm sĩ mà?” Ồ, tôi nghĩ, nếu con trai là như vậy, thì ngược lại, có lẽ con gái sẽ là pháp sư chăng? Họ có vẻ đã thỏa thuận như thế trước khi tôi được sinh ra.
“Nhưng thằng bé đã có thể sử dụng phép Trung cấp ở độ tuổi này!” Zenith phản bác lại. “Với sự chỉ dạy đúng cách, thằng bé có thể trở thành một pháp sư tài ba!”
“Lời hứa vẫn là lời hứa!”
“Đừng có lôi lời hứa ra! Chẳng phải anh cũng chả bao giờ giữ lời còn gì!”
“Nhưng đây là một chuyện khác!”
Và rồi họ tranh luận nhau một lúc, trong khi ấy Lilia thì vẫn thản nhiên tiếp tục công việc của mình. Nó chỉ kéo dài chút thôi, cho đến khi Lilia hoàn thành công việc, và thở dài nói, “Để cậu ấy học ma thuật vào buổi sáng và luyện kiếm vào buổi chiều là được mà.”
Lời đề nghị ấy đã đẩy cuộc tranh luận phải kết thúc. Và hai người bố mẹ ngốc nghếch của tôi đã quyết định ngay lập tức mà chẳng buồn quan tâm thằng con trai của họ nghĩ gì.
Mà thôi thế nào cũng được tất. Bản thân tôi đã hứa là sẽ sống một cuộc đời sao cho đáng rồi mà.
***
Và rồi thì việc thuê gia sư tại nhà cuối cùng đã được chốt.
Tôi dám chắc là việc thuê một gia sư cho một đứa trẻ quý tộc ngốn một khoản khá lớn đó. Việc Paul chỉ là một trong những kị sĩ ở vùng này, thứ mà khiến ông trở thành một quý tộc cấp thấp, điều đó khiến tôi thắc mắc là liệu ông ấy có đáp ứng được một mức lương hấp dẫn hay không nhỉ? Dù sao thì, chúng tôi cũng đang nằm ở một vùng hẻo lánh, tận cùng nơi biên giới xa xôi của vương quốc. Mà còn nữa, ở vùng biên viễn thế này thì kiếm đâu ra những nhân tài có trình độ cao chứ? (đặc biệt lại còn là pháp sư, thì lại vô cùng khan hiếm nữa). Không biết liệu gửi yêu cầu đến Hội Pháp sư hay Hội mạo hiểm giả thì sẽ có người sẽ hồi đáp hay không nữa.
Bố mẹ tôi có vẻ cũng khá lo về chuyện đó. Nhưng rồi họ đã nhanh chóng tìm thấy một ai đó, bởi bài giảng của tôi sẽ được bắt đầu vào ngày hôm sau mà.
Và vì là không có nhà trọ hay gì ở làng, cho nên giáo viên của tôi sẽ sống cùng với chúng tôi.
Bố mẹ tôi thì khá chắc chắn với việc giáo viên của tôi là một trong những mạo hiểm giả đã giải nghệ. Tôi cũng đoán là những người trẻ thì sẽ không tới cái vùng hẻo lánh thế này, còn ở kinh đô thì các pháp sư hoàng gia cũng không thiếu việc để làm. Theo như tôi hiểu thì, ở thế giới này chỉ có những pháp sư cấp Cao trở lên mới có thể dạy về phép thuật nâng cao. Vậy nên bất kể là ai mà chúng tôi tìm được, thì người đó ít nhất cũng sẽ là một mạo hiểm giả Trung hoặc Cao... có khi còn cao hơn nữa.
Trong tưởng tượng của tôi, tôi hình dung ra một vị pháp sư trung niên hoặc cao tuổi với nhiều năm kinh nghiệm học tập, và người đó sẽ xuất hiện với một bộ râu dài điển hình của một pháp sư.
“Tôi là Roxy. Hân hạnh được gặp mặt.”
Omg, phỏng đoán của tôi đã lệch hoàn toàn rồi. Người mà xuất hiện lại là một cô gái trẻ, có thể là học sinh cấp hai chăng?
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng pháp sư màu nâu, và mái tóc xanh được tết một cách gọn gàng, tạo một dáng vẻ đoan trang, nghiêm túc. Làn da trắng mịn dường như ánh nắng cũng chưa bao giờ có thể chạm đến, còn đôi mắt thì hơi lờ đờ buồn ngủ. Biểu cảm cô ấy toát lên vẻ không thân thiện cho lắm nhỉ, và dù không đeo kính thì cô ấy vẫn trông giống như là kiểu người suốt ngày thích nhốt mình trong thư viện và vùi đầu vào những cuốn sách.
Một tay cô ấy đem theo hành lý, còn ở tay còn lại cô ấy cầm một cây trượng, trông giống như một pháp sư thực thụ vậy. Gia đình tôi ra đón cô ấy, trong khi tôi được mẹ bế trên tay.


0 Bình luận