“…”
“…”
Bố mẹ tôi nhìn cô ấy từ đầu đến chân, hoàn toàn thẫn thờ. Không nghi ngờ gì nữa, kể cả họ cũng không ngờ đến chuyện này. Thường là khi họ thuê ai đó làm dạy học tại nhà, người ta thường nghĩ đến một hình tượng trưởng thành chút. Ấy vậy mà, trước mắt họ lại là một cô nhóc bé xíu thế này.
Với những tựa game tôi từng chơi qua, thì cái hình tượng về một pháp sư loli cũng không quá lạ lẫm với tôi.
Trẻ tuổi. Ánh mắt khinh khỉnh. Vụng về trong giao tiếp. Bộ ba hoàn hảo ấy chứ.
Cô ấy thật là lý tưởng.
Tôi muốn cưới cô ấy.
“Ờ, ừm, có phải cô là cái người gia sư ấy không?” Zenith cuối cùng cũng hỏi.
“Không phải cô khá b..., ư...” Paul lắp bắp.
Thấy bố mẹ tôi lắp bắp mãi không nên lời, nên tôi quyết định hỏi thẳng luôn. “Cô nhỏ thật đấy.”
“Này, nhóc không phải là người có thể nói điều đó đâu,” Roxy liền đáp lại. Cô ấy có vẻ khá nhạy cảm với chú đề đấy. Mà có phải tôi nói về ngực cô ấy đâu chứ.
Roxy thở dài một hơi. “Vậy, đứa học trò mà tôi cần phải dạy đâu?” cô ấy hỏi, trong khi nhìn xung quanh.
“Ồ, đó là thằng bé này nè,” Zenith trả lời, và ôm tôi thật chặt.
Tôi nháy mắt với Roxy một cái. Mắt cô ấy mở to tròn, và rồi lại thở dài một lần nữa. “Hầy, những chuyện như này vẫn thường xảy ra,” cô ấy lẩm bẩm trong cổ họng. “Khi mà những đứa trẻ bắt đầu lớn nhanh một chút là những người cha mẹ ngốc nghếch lại nghĩ rằng chúng có tài năng đặc biệt.”
Này! Tôi nghe thấy đó, Roxy!
Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với cô ấy luôn, nhưng phản ứng vậy vẫn hơi quá rồi.
“Cô nói có nói gì hả?” Paul hỏi.
“À, không có gì,” cô ấy đáp lại. “Tôi chỉ không chắc con của mọi người có thể hiểu được lí luận phép thuật.”
“Ồ, cô không cần để ý cái đó đâu,” Zenith nói, với vẻ tràn ngập niềm tự hào của một người mẹ. “Rudy bé bỏng của chúng tôi là một thiên tài đó!”
Một lần nữa, Roxy thở dài. “Thôi được rồi, vậy thì được đến đâu thì được vậy.” Cô ấy nói như thể việc này là vô ích vậy.
Và rồi, đó là buổi học sáng đầu tiên của tôi với Roxy và cũng như là buổi chiều luyện kiếm thuật với Paul.
***
“Được rồi, cuốn sách ma pháp ở đây... À mà từ đã. Trước đó, thì để cho cô xem là em có thể sử dụng được bao nhiêu phép rồi nhé, Rudy?”
Roxy đã kéo tôi đến sân vườn để bắt đầu buổi học đầu tiên. Tôi cũng đoán được là việc học ma thuật sẽ phải được diển ra bên ngoài. Ừ thì, tôi cũng đã nếm mùi hậu quả của việc mất kiếm soát khi sử dụng phép ở trong nhà mà.
Và mọi người thì cũng chả có ai muốn đi xung quanh và tạo những cái lỗ to tướng lên những bức tường, hay gì cả.
“Đầu tiên, cô sẽ làm mẫu trước. Hỡi nguồn nước rộng lớn và thiêng liêng, hãy hội tụ nơi ngươi mong muốn và tuôn trào thành một dòng nước thuần khiết, Waterball!” Ngay khi Roxy niệm câu thần chú, một quả cầu nước bằng cái nắm tay hiện ra. Và rồi, cô ấy phóng quả cầu nước ấy đi với một tốc độ cực cao vào một trong những cái cây trong sân nhà tôi.
Quả cầu nước khiến cho cái cãi cây bị gãy làm đôi, giờ thì chỉ còn lại một cái cành khẳng khiu, hàng rào phía sau thì cũng bị ướt sũng. Nó hẳn phải là Kích thước 3, Tốc độ 4, đúng chứ.
“Được rồi?” Roxy hỏi. “Em thấy thế nào?”
“Mẹ em dành khá nhiều tâm huyết với cái cây đó đấy, em nghĩ mẹ sẽ khá giận.”
“Hể? Thật chứ?!”
“Không phải đắn đọ ạ.” Tôi có biết một lần, khi mà Paul lỡ vung cây kiếm của mình chém bay một cành cây. Tuy nhiên, Zenith cũng không đến nỗi quá tức giận về việc đó.
“Ồ, không ổn rồi,” Roxy lo lắng, chạy đến cái cây bị gãy. “Mình phải làm gì với cái cây này thôi.”
Cô ấy khẽ rên lên một tiếng, rồi nhấc thân cây bị đổ về lại chỗ cũ. Và với khuôn mặt còn đang đỏ bừng lên vì phải gắng sức, Roxy bắt đầu niệm. “Ưuu... Nguyện thần lực này trở thành dưỡng chất, ban sức mạnh cho những người đã mất đi sức mạnh cơ hội để trỗi dậy một lần nữa--- Healing!”
Chậm rãi và chắc chắn, mãnh vỡ của cái cây dần dần trở lại vị trí ban đầu của nó. Công nhận mà nói thì nó trông khá là ấn tượng. “Phù!” Roxy thở đầy nhẹ nhõm.
“Cô cũng có thể sử dụng phép Healing ư?!”
“Hể? À, ừ. Bất kỳ phép nào từ Sơ đến Trung cấp.”
“Uầy! Cô thật giỏi quá đi!”
“Ể, cũng không hẳn! Bất cứ ai luyện tập một các chuẩn chỉ thì đều có thể làm được thôi.” Giọng nói nghe thì có vẻ cộc lốc, nhưng khóe miệng cô ấy đã khẽ giãn ra, và sống mũi nhếch lên với vẻ đầy tự hào.
Hê hê, cô ấy trông có vẻ khá hạnh phúc. Chỉ khen mấy câu là đủ. Trời ạ, thật là dễ chiều.
“Được rồi, giờ Rudy, đến lượt em thử đó.”
“Okay!” Tôi giơ tay lên và....
....Chết mịa. Tôi đã gần một năm không niệm chú rồi, và giờ thì tôi còn chả nhớ nó như nào nữa. Hình như Roxy đã nói lúc này.
Hừm... Để nhớ lại nào....
“À thì, nó là như nào ấy nhỉ.”
“Hỡi nguồn nước rộng lớn và thiêng liêng, hãy hội tụ nơi ngươi mong muốn và tuôn trào thành một dòng nước thuần khiết, Waterball!,” Roxy nói như thể là một điều hiển nhiên vậy, có vẻ cô ấy đã hoàn toàn dự tính chuyện mà tôi không nhớ.
Dù vậy thì tôi vẫn không thể nhớ hết được sau một lần nghe. “Hỡi nguồn nước rộng lớn và thiêng liêng....” Tôi bắt đầu đọc, trước khi đọc sai tiếp thì tôi kết thúc niệm luôn. Sau đó thì, tôi tạo ra một quả cầu nhỏ hơn, và chậm hơn chút, tại cũng có khả năng cô ấy sẽ hờn dỗi nếu tôi làm tốt hơn cô ấy. Này, tôi khá là tử tế với mấy cô bé ấy chứ.
Quả cầu nước to bằng trái bóng rổ đánh trúng mục tiêu của tôi với một tiếng bắn nước lớn(toẹt), cái cây kêu răng rắc và rồi đổ ập xuống. Roxy chăm chú nhìn cảnh đó, nét mặt cô ấy cũng dần trở nên căng cứng.
“Có phải em vừa lước bỏ bớt đi câu thần chú không?” Cô ấy hỏi.
“Vâng ạ.” Ể, có phải tôi vừa làm sai cái gì không?
Đúng là như vậy rồi... bởi kể cả trong sách cũng không có nói gì về việc thi triển phép mà không cần niệm. Vậy nên tôi đã làm nó như chẳng có gì to tát, nhưng biết đâu đấy lại là một điều cấm kỵ về mặt văn hóa thì sao? Hoặc có lẽ cô ấy giận vì tôi thực hiện được thứ mà lẽ ra phải mất nhiều năm rèn luyện? Mong là cô ấy chỉ mắng tôi vì lười niệm chú hay gì đó thôi...
“Em vẫn thường rút ngắn câu thần chú như vậy hả?” cô ấy hỏi.
Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, và rồi sau một hồi chần chừ, tôi quyết định nói thật. “Thường thì, ừm.... em không dùng ạ.” Dù sao thì tôi cũng sẽ được dạy bởi cô ấy, nên dù gì thì cũng bị phát hiện thôi.
“Không dùng?!” Đôi mắt của Roxy mở to, cô ấy có vẻ khá là sốc và dường như không thể tin được, khi cô ấy nhìn xuống tôi. Nhưng rồi cô ấy cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “À, ra là vậy. Giờ thì tôi hiểu rồi. Chắc hắn em đang cảm thấy mệt mỏi lắm nhỉ?”
“Chỉ một chút thôi và em vẫn hoàn toàn ổn ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Ừ thì kích cỡ và năng lượng của quả cầu nước của em cũng không tệ đâu.”
“Em cảm ơn.”
Cuối cùng thì, Roxy đã tạo một nụ cười thật sự. Và rồi lẩm bẩm một mình. “ Có vẻ việc huấn luyện đứa nhóc này khá xứng đáng đấy.”
Một lần nữa, tôi vẫn có thể nghe thấy cô nói đấy.
“Được rồi, giờ thì chuyển sang phép tiếp theo nào,” Roxy phấn khởi nói, trong khi lật một vài trang sách.
“Aaaaahh!” Từ đằng sau, một tiếng hét xé toạc bầu không khí. Zenith đã ra ngoài để kiểm tra xem mọi thứ thế nào. Và cô ấy đã gần như đánh rơi cái khay đồ uống trên tay, trong khi đưa cả hai tay lên miệng nhìn sang cái cây bị đốn ngã một cách tàn tạ. Khuôn mặt cô ấy tràn ngập vẻ buồn bã.
Chỉ một khoảnh khắc sau, nỗi buồn ấy đã bị che lấp hoàn toàn bởi cơn giận dữ. Cô ấy giậm chân thình thịch bước đến trước mặt Roxy, gần như dí sát mặt vào cô ấy.
“Cô Roxy, thật đấy! Cô có thể làm ơn đừng làm cái cây của tôi làm bia đỡ đạn được chứ?”
“Ể! Nhưng mà Rudy làm nó mà!”
“Nếu đó là Rudy làm, thì cũng bởi cô đã để cho thằng bé làm như vậy!”
Tròng mắt Roxy trợn to, cơ thể cô ấy căng cứng lại như thể nghe thấy sấm nổ bên tai. Rồi cô ấy cúi đầu xuống. Này, đó là cái giá phải trẻ khi cố đổ lỗi cho một đứa trẻ ba tuổi đấy nhé. “Không ạ, cô hoàn toàn đúng,” cô ấy nói lí nhí.
“Làm ơn đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa nhé, cô gái!”
“Nó sẽ không diễn ra lần nữa đâu. Tôi xin lỗi.”
Zenith chạy tới cái cây, rồi dùng phép Healing để chữa trị cho nó về đúng với hình dạng ban đầu, sau đó quay trở lại vào nhà.
“Mình đúng là làm hỏng chuyện nhanh thật,” Roxy lẩm bẩm.
“Cô ơi...”
“Heh, chắc là ngay ngày mai mình sẽ bị đuổi mất thôiii...” Cô ấy ngồi phịch xuống đất, trong khi tay thì đang lơ đãng vẽ các vòng tròn trên cát.
Ồ... Cô ấy đúng là yếu đuối quá đi, dường như chẳng thể chịu được bất kỳ một lời chỉ trích nào nhỉ? Thế rồi tôi lại gần, đứng bên cạnh cô ấy và nhẹ nhàng vỗ vai, nhưng không nói gì cả.
“Rudy?”
Tôi cũng chẳng biết nên làm gì sau cái vỗ vai ấy nữa. Gần hai mươi năm rồi, tôi chưa từng chủ động bắt chuyện với ai, nên cũng chẳng biết phải an ủi người khác như thế nào cho đúng.
Không, tôi cần phải bình tĩnh lại và suy nghĩ một chút. Thường thì trong mấy game hẹn hò người lớn, nhân vật chính sẽ nói gì cho ngầu trong tình huống này nhỉ.
Chắc là kiểu này...
“Cô giáo, cô không hoàn toàn thất bại đâu.”
“Rudy…?”
“Cô chỉ là đang tích lũy kinh nghiệm thôi.”
Roxy sững người khi nghe vậy. “Phải rồi... quả đúng là như vậy. Cảm ơn em.”
“Vâng, vậy thì cô có thể dạy tiếp được không?”
Và thế là, ngay từ ngày đầu tiên, giữa tôi và Roxy đã hình thành một sợi giây liên kết nho nhỏ.
***
Những buổi chiều là khoảng thời gian dành để luyện kiếm thuật với Paul.
Nhưng vì không có thanh kiếm gỗ nào phù hợp với một đứa nhóc như tôi, vậy nên chúng tôi chỉ tập trung vào huấn luyện thể lực như là chạy bộ, hít đất, gập bụng... đại loại thế. Và theo lời Paul, thì việc làm quen với cách hoạt động của cơ thể là ưu tiên hàng đầu. Cho nên kể cả vào trong những ngày anh ta bận và không thể tập cùng được, thì anh ta cũng bảo là tôi vẫn sẽ phải tiếp tục tự luyện các bài tập căn bản đó.
Tôi cá là bố ở bất kỳ thế giới nào thì cũng đều như vậy cả. Tôi chỉ còn biết cười trừ và chịu trận.
Thêm nữa, thì một đứa trẻ thì cũng không có đủ thể lực để có thể luyện tập suốt buổi chiều, vậy nên tầm giữa buổi là chúng tôi đã kết thúc buổi tập. Nhờ đó mà tôi đã có thêm chút thời gian cho tới bữa tối để luyện phép.
Việc hay đổi kích thước của một ma thuật thì nó sẽ đòi hỏi chúng ta phải tăng thêm lượng ma lực cần thiết để có thể duy trì. Và thông thường, nếu không điều chỉnh gì thì nó mặc định sẽ tiêu hao một lượng ma lực cố định. Còn khi làm phép lớn hơn bình thường, nó sẽ khiến người thi triển tiêu hao nhiều ma lực hơn, khá là giống với định luật bảo toàn khối lượng vậy.
Lạ lùng thay thì việc giảm kích cỡ phép cũng làm tiêu hao nhiều ma lực hơn. Tôi vẫn chưa rõ nguyên lý đằng sau là gì, nhưng việc tạo một quả cầu nước to bằng nắm tay sẽ tốn ít ma lực hơn so với việc tạo ra một giọt nước. Quái lạ thật.( Bản chất là tạo ra một quả cầu nước, và rồi khiến cho nó to nhỏ lại, lượng ma lực ban đầu thì vốn không thể thay đổi, vậy nên chỉ có thể sử dụng thêm ma lực để điều chỉnh nó/ Thằng dịch nghĩ vậy.)
Tôi có hỏi Roxy về chuyện đó, và cô ấy chỉ trả lời là, “Ừ thì, chỉ đơn giản là nó diễn ra như thế.”
Có vẻ như điều đó vẫn chưa được ai khám phá.
Tuy tôi vẫn không hiểu rõ cơ chế vận hành của ma thuật, nhưng thông qua luyện tập, việc nắm bắt phương pháp sử dụng cũng không đến nỗi quá khó. Lượng ma lực hiện giờ của tôi khá lớn, đến mức mà tôi sẽ chẳng thể tiêu hao hết được, nếu không sử dụng mấy phép cao cấp. Và nếu mục tiêu chỉ đơn giản là sử dụng toàn bộ ma lực thì có lẽ tôi sẽ phải spam phép mạnh nhất cho đến khi kiệt sức mới thôi.
Thế rồi, sau một khoảng thời gian, vì muốn thử các ứng dụng thực tiễn của phép thuật, tôi quyết định sẽ tập trung vào việc luyện tập khả năng tạo phép tinh vi và chính xác hơn. Tôi muốn cho những hiệu ứng được tạo ra nhỏ hơn, phạm vi hẹp hơn, phức tạp hơn nữa, chẳng hạn như tạo ra các bức tượng điêu khắc bằng băng, hay làm đầu ngón tay phát ra lửa để có thể viết lên những tấm gỗ, hoặc là lấy đất từ sân sau rồi phân tách nó thành các thành phần cấu tạo, khóa mở của bằng phép... đại loại vậy.
Cấu tạo lại một vật gì đó vốn đã cứng và chắc chắn thì hiển nhiên là khó hơn rất nhiều. Chẳng hạn như kim loại đi, thì việc uốn nắn nó sẽ tốn kha khá nhiều ma lực. Cũng như vậy, thì việc xử lý những vật thể nhỏ, có cấu trúc tinh vi hay cố gắng vừa thi triển nhanh vừa chính xác đều khiến lượng ma lực tiêu hao tăng vọt. Tập trung làm những việc như vậy, chẳng khác nào vừa phải ném bóng nhanh, vừa phải xỏ kim chỉ qua lỗ cùng lúc.
Tôi cùng thử nghiệm sử dụng các hệ khác nhau của ma thuật cùng lúc. Nó tiêu hao lượng ma lực gấp ba lần việc chỉ sử dụng hai phép cùng một hệ. Ở một khía cạnh khác, thì việc cố gắng vừa nhanh vừa chính xác khi thi triển hai loại phép khác trường phái cùng lúc là cách tuyệt với để rút cạn ma thuật của chính mình chỉ trong một lần.
Việc tập luyện của tôi cứ thế tiếp diễn, ngày này qua ngày khác, cho đến một lúc tôi nhận ra: dù có thi triển phép liên tục suốt nửa ngày trời, tôi vẫn không thể chạm đến giới hạn của lượng ma lực mình sở hữu. Có vẻ như tôi đã tích lũy đủ nhiều rồi. Nhất là với một đứa từng lười chảy thây như tôi, thì thế này cũng coi như là tiến bộ đấy chứ.
Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng tự nhắc mình: cơ thể sẽ trở nên mềm yếu nếu lười rèn luyện thể chất. Biết đâu ma thuật cũng thế. Giờ tuy đã tích lũy được một lượng ma lực khá lớn, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục luyện tập đều đặn, để giữ nó luôn trong trạng thái tốt nhất.
***
Đêm nọ, trong khi luyện tập ma thuật, những âm thanh kẽo kẹt và rên rỉ đầy dâm dục liên tục xuất hiện ở ...đâu đó. Ừ thì, cũng không phải “đâu đó” cho lắm, tại nó đến từ phòng của Paul và Zenith mà. Vãi thật, nghe mãnh liệt thì khỏi nói. Có vẻ trong tương lai gần thôi, tôi sẽ có thêm đứa em trai hoặc em gái.
Tôi chỉ mong là em gái thôi, tại cứ mỗi lần nghĩ tới việc có em trai, cái hình ảnh thằng em trai kiếp trước của tôi lại ùa về. Cái lúc mà nó cầm gậy đập nát chiếc máy tính yêu thích của tôi ,thì... xin kiếu.
Nhưng có một đứa em gái bé bỏng thì sẽ tuyệt vời lắm.
“Ôi trời...”
Ở kiếp trước, mỗi lần bị làm phiền bởi mấy âm thanh kiểu này, tôi chỉ nằm yên một chỗ rồi lấy tay đập vào tường hoặc sàn nhà để làm bọn họ im đi. Nhờ vậy mà chị tôi cuối cùng cũng thôi không dắt trai về nhà nữa. Ha… đúng là kỷ niệm ùa về.
Đồng thời khi đó, tôi cũng luôn nghĩ những người làm chuyện đó là u nhọt của xã hội. Nó gợi nhớ về những thằng đã từng bắt nạt tôi, chúng luôn đứng phía trên tôi, ở nơi mà không thể với tới được, và chế nhạo tôi bằng ánh nhìn khinh khỉnh. Cục tức trong người tôi cứ thế ngày một to lên mà không tài nào biến đi được. Kể cả bọn chúng có đứng trước mặt tôi đi chăng nữa, thì chúng vẫn sẽ chỉ nhìn tôi và hỏi những câu như là, “Gì chứ, mày vẫn còn ở đây à?”
Không gì có thể tồi tệ hơn.
Giờ thì, những xúc cảm ấy đã không còn nữa. Phải chăng là do tôi đã tái sinh? Hay vì những người làm chuyện đó, là bố mẹ của tôi nhỉ.... Chả biết nữa. Có lẽ cũng chỉ đơn giản là tôi đã quá tập trung vào bản thân, nên chẳng rảnh để ý những thứ đó nữa. Ngược lại, nghe họ “hành sự” giờ còn làm tâm trạng tôi trở nên khá tốt ấy. Chỉ từ những âm thanh đó thôi, tôi có thể hình dung mọi chuyện đang diễn ra như thế nào.
Paul có vẻ khá là có tài trong chuyện giường chiếu. Bởi kể cả khi Zenith đã thở không ra hơi, thì tôi vẫn nghe thấy anh ta nói, “Này này, chú chim này chỉ vừa mới ngóc đầu lên thôi mà,” rồi anh ta lại nhấp tiếp. Anh ta cứ như nhân vật chính trong mấy cái game người lớn, hẹn hò rồi cưỡng bức vậy, luôn tràn trề sinh lực bất kể khi nào.
Hừmm. Có lẽ, là con trai anh ta, biết đâu tôi cũng được thừa hưởng cái thứ tà năng đó? Rồi khi ngày ấy đến, nó sẽ trỗi dậy, cùng với người con gái tôi yêu, và rồi bí ẩn về cái hang động màu hồng cuối cùng sẽ được lí giải.
Những chuyện kiểu đó lúc đầu khiến tôi khá kích thích, nhưng gần đây thì lại khá chán. Tôi cứ thản nhiên đi dọc hành lang xuống nhà vệ sinh, mặc cho tiếng kẽo kẹt vang vọng xuyên qua các bức tường. Hơn nữa, mỗi lần tôi đến gần phòng họ thì những âm thanh kẽo kẹt với rên rỉ ấy ngay lập tức dừng lại.... Buồn cười thật sự.
Đêm nay cũng giống vậy, điểm đến vẫn là nhà vệ sinh. Liệu có nên cho bọn họ biết là mình đang tới không nhỉ? Tôi thắc mắc. Có lẽ lần này tôi sẽ thử nói thêm điều gì đó, những thứ như là, “Mẹ? Bố? Hai người đang làm gì mà không mặc quần áo vậy?”
Khá là thú vị đây, không biết họ sẽ viện cớ gì nhỉ?
Hê hê hê...
Kế hoạch là thế, tôi rón rén rời khỏi phòng, cố gắng phát ra ít âm thanh hết sức có thể. Nhưng có vẻ... tôi đã chậm một bước. Ngay trước mắt tôi, ở nơi hành lang không một ánh đèn ấy, có một dáng hình nhỏ nhắn với mái tóc xanh, đang lom khom cạnh cánh cửa phòng ngủ, vốn đã hé mở. Đôi gò má của người ấy ửng lên một màu hồng tươi, kèm theo đó là nhịp thở hổn hển, run rẩy, và ánh mắt cứ như bị thôi miên vậy, dán chặt vào khoảng không sau cánh cửa ấy.
Một trong hai bàn tay thì được giấu trong bộ áo choàng, di chuyển một cách đầy khiêu gợi. Tôi lặng lẽ quay lại căn phòng của mình. Quả nhiên là... Roxy vẫn còn trong độ tuổi ấy nhỉ. Thôi thì, để lịch sự tôi sẽ giả vờ như không biết vậy.
Chà... những thứ như vậy. Đúng là bổ mắt quá đi.
***
Bốn tháng sau, khi mà tôi đã có thể thi triển các phép Trung cấp, thì Roxy đã bắt đầu dạy thêm tôi vào buổi tối, giống như một tiết học thông thường ở trên trường vậy.
Ờm... nghe thì có vẻ sẽ sexy ấy nhỉ. Nhưng thực tế nó chỉ đơn giản là học hành mà thôi. Và trên hết, Roxy cũng là một giáo viên giỏi. Tuy có phần hơi cứng nhắc trong việc bám sát giáo trình, nhưng cô ấy cũng rất biết cách điều chỉnh bài học tùy theo mức độ hiểu bài của tôi. Đúng là cô ấy có khả năng nắm bắt học trò khá tốt. Để việc học thuận tiện hơn thì cô ấy luôn chuẩn bị một cuốn sách bổ trợ cho giáo trình. Cô ấy thường dùng nó để đặt câu hỏi cho tôi, và nếu tôi trả lời đúng, thì chúng tôi sẽ chuyển sang câu tiếp theo. Ngược lại, nếu tôi không biết, thì cô ấy vẫn sẽ nhẹ nhàng mà lịch sự giải thích cho tôi.
Nghe thì chẳng có gì to tát, nhưng tôi thực sự cảm thấy thế giới của mình đang được rộng mở.
Ở kiếp trước, gia đình tôi cũng từng thuê một gia sư, khi mà anh trai tôi sắp phải thi kỳ thi đầu vào. Rồi một hôm, tôi bỗng nổi hứng, lén nghe thử một buổi học của họ. Nhưng nó chẳng có vẻ gì là khác so với những gì được dạy ở trường. Để mà so sánh, thì những tiết học của Roxy dễ hiểu, và thú vị hơn nhiều. Phong cách dạy học của cô ấy cũng khá hợp với tôi, cho nên việc học tiến triển khá tốt.
Tất nhiên, việc giáo viên của tôi là một cô bé mới tầm cấp hai, đang bước vào độ tuổi dậy thì, cũng không phải điều gì quá tệ cả. Phải nói là... khá tuyệt ấy chứ. Ở kiếp trước, thì chỉ cần nghĩ đến khung cảnh ấy thì tôi cũng “xong việc” trong ba lần nhấp rồi.
***
“Cô Roxy, tại sao phép thuật lại chỉ dành riêng cho việc chiến đấu vậy?” Tôi đột ngột hỏi.
“À, ừ thì, nó cũng không hẳn là như vậy đâu,” Roxy đáp lại. “Xem nào, để mà giải thích thì.... Được rồi, trước tiên thì, người ta nói rằng ma thuật vốn có nguồn gốc từ tộc High Elf.”
Woaa, elf?! À ha! Thì ra họ có tồn tại!
Tôi có thể hình dung bọn họ trông như nào: mái tóc vàng óng khoác trên mình bộ trang phục xanh lá, cùng với một cây cung được đeo chéo phía sau lưng, và rồi... những cái xúc tu cuốn lấy họ, trói chặt, không cho họ rời đi.
E hèm. Được rồi, bình tĩnh lại nào.
Dựa vào các ký tự tượng hình được dùng để viết từ ‘yêu tinh’, có vẻ như họ có một đôi tai dài.
“Cô Roxy, elf là gì ạ?” Tôi hỏi.
“Để cô giải thích, Elf là một chủng tộc loài người, và hiện tại là họ đang sống ở phía bắc của Lục địa Milis.”
Theo lời Roxy, từ rất lâu về trước — trước cả cuộc chiến Nhân – Ma vĩ đại. Khi thế giới còn chìm trong vòng xoáy bất tận của chiến tranh và hỗn loạn, tộc High Elf đã cầu xin những linh hồn rừng sâu ban cho họ khả năng điều khiển gió và đất, để chống lại kẻ thù. Và từ đó, những phép thuật đầu tiên đã ra đời.
“Ồ, vậy là có cả một bề dày lịch sử của cả ma thuật và mọi thứ luôn sao?” tôi hỏi.
“Tất nhiên là vậy rồi!” Roxy hừ nhẹ một tiếng, gật đầu như thể đang mắng tôi. “Phép thuật hiện đại được hình thành từ việc loài người bắt chước các câu thần chú mà tộc Elf từng dùng trong trận chiến đó rồi biên tập lại. Mà dù sao thì con người rất giỏi trong những chuyện như vậy.”
“Loài người ấy ạ?”
“Đúng rồi. Gần như mọi bước tiến trong ma thuật đều là do loài người tạo ra. Và việc chỉ có mỗi phép thuật chiến đấu, cũng là bởi họ chủ yếu dùng phép trong chiến tranh. Còn với những việc khác, thì những thứ có sẵn là đủ đâu cần phải dựa vào phép thuật.” Roxy giải thích.
“Những thứ có sẵn, … là sao ạ?”
“Ví dụ như, nếu em cần ánh sáng, em sẽ chỉ cần dùng nến hay đèn lồng là được, đúng không?”
À, hiểu rồi. Thì ra bối cảnh là như vậy, khi mà việc dùng công cụ và dụng cụ còn đơn giản hơn cả phép thuật. Nghe cũng hợp lý phết.
Tuy vậy, thì dùng phép không cần niệm sẽ vẫn sẽ đơn giản hơn thôi.
“Hơn nữa,” Roxy tiếp tục, “không phải toàn bộ phép thuật đều được sử dụng trong chiến đấu. Vì dụ như phép Triệu hồi, cho phép em gọi ra những sinh vật huyền bí hoặc tinh linh mạnh mẽ.”
“Phép Triệu hồi ư! Cô có thể dạy em cái đó sớm không?”
“Tiếc là không được. Bản thân cô cũng không thể sử dụng phép đó,” Roxy đáp. “Quay lại chuyện khi nãy, thì còn có các pháp cụ chuyên để hỗ trợ nữa.”
Pháp cụ hỗ trợ? Tôi khá chắc mình có thể hiểu được cô ấy đang nói gì, nhưng vẫn thấy hơi mơ hồ. “Cô có thể giải thích rõ hơn được không?” tôi hỏi.
“Pháp cụ chuyên hỗ trợ là những thiết bị có sẵn hiệu ứng phép thuật. Bên trong chúng thường được khắc sẵn ma pháp trận, vậy nên ngay cả những người không phải pháp sư cũng có thể sử dụng được. Dù vậy, một số pháp cụ lại tiêu tốn lượng ma lực khổng lồ.
Ừm, cũng gần giống với những gì tôi tưởng tượng thật. Chỉ tiếc là Roxy lại không dùng được phép Triệu hồi. Tôi thì hiểu khá rõ mấy phép Tấn công với Hồi phục rồi, chứ Triệu hồi thì... chịu, mù tịt luôn.
Mà này, tôi vừa được biết đến vài thuật ngữ, mà trước giờ chưa từng nghe qua nào là Đại chiến Nhân – Ma, sinh vật huyền bí, tinh linh. Nghe sơ sơ thì tôi cũng hiểu đại khái, nhưng hỏi kỹ thêm thì cũng chẳng thiệt gì nhỉ.
"Cô Roxy, sinh vật huyền bí và ma thú khác nhau chỗ nào vậy ạ?"
"Sinh vật huyền bí và quái vật thì cũng chẳng khác nhau là mấy."
Cô ấy giải thích rằng, quái vật là kết quả của những đột biến bất thường xảy ra ở các loài động vật bình thường. Nếu may mắn sinh sôi đủ nhiều, dần hình thành giống loài mới và phát triển trí tuệ qua nhiều thế hệ, thì chúng sẽ được gọi là sinh vật huyền bí. Tuy nhiên, vẫn có nhiều sinh vật dù sở hữu trí khôn nhưng vẫn tấn công con người, nên vẫn bị xem là quái vật. Ngược lại, cũng có những trường hợp sinh vật huyền bí ngày càng trở nên hung bạo và tàn ác hơn qua các thế hệ, đến mức cuối cùng bị xem như đã thoái hóa trở lại thành ma thú.
Nói cách khác, không có một ranh giới thật sự rõ ràng giữa hai loài. Nhưng nhìn chung thì ma thú tấn công con người, còn sinh vật huyền bí thì không.
"Vậy thì, ma tộc chỉ là phiên bản tiến hóa hơn của sinh vật huyền bí thôi sao?" tôi hỏi.
"Không phải, ma tộc thì lại hoàn toàn khác. Cái tên đó bắt nguồn từ thời xa xưa, khi nhân loại và ma tộc từng chiến đấu với nhau."
"Ý cô là cuộc Đại chiến Nhân – Ma mà cô nhắc đến lúc nãy ạ?"
"Đúng vậy," Roxy đáp. "Cuộc xung đột đầu tiên xảy ra vào khoảng bảy nghìn năm trước."
"Oa, lâu đến mức nghĩ tới thôi cũng thấy chóng mặt rồi." Thế giới này quả là có một chiều dài lịch sử đáng nể.
"Ồ, cũng không phải xa xưa đến thế đâu. Nhân loại và ma tộc vẫn còn giao tranh với nhau cách đây chỉ khoảng bốn trăm năm thôi. Cuộc chiến bắt đầu từ bảy nghìn năm trước, và hai bên cứ xung đột rồi tạm ngừng, rồi lại tiếp như vậy, cho đến tận bây giờ."
4 trăm năm trước, nghe khá là dài rồi đúng chứ, nhưng 7 ngàn năm liên tục chiến đấu? Loài người và ma tộc hẳn phải căm ghét nhau lắm.
“À, được rồi, em hiểu rồi,” Tôi nói. “Vậy thì ma tộc là gì vậy ạ?”
“Ừm thì, nó cũng khá là khó để phân biệt,” Roxy đáp lại.
Cách dễ nhất để có thể phân biệt, theo lời của Roxy, đó là ‘ma tộc’ thì bao gồm bất cứ ai chiến đấu cho phe Ma trong cuộc chiến gần đây nhất.
“Thật ra, cô cũng là ma tộc đấy,” cô ấy nói.
“Ồ, ma tộc ư..?”
Tôi có một gia sư thuộc ma tộc. Điều đó có nghĩa là hiện tại đã chẳng còn cuộc xung đột nào diễn ra. Cho nhau cơ hội sống hòa bình quả là một hướng đi đúng đắn, nhỉ?”
“Đúng vậy,” Roxy nói. “Nói một cách chính xác hơn, cô là người Migurd, thuộc vùng Biegoya của Ma đại lục. Em chắc hẳn cũng nhận ra nét ngạc nhiên của ba mẹ khi mới gặp cô, Rudy nhỉ?”
“Em tưởng đó là do cô quá nhỏ.”
“Cô không có nhỏ,” Roxy hừ nhẹ một tiếng. Rõ ràng đó là một điều nhạy cảm đối với cô ấy. “Họ bất ngờ bởi màu tóc của cô đó.”
“Tóc của cô ư?” Tôi nghĩ đó là một sắc xanh khá đẹp mà nhỉ.
“Người ta thường bảo rằng với tộc ma, tóc càng ngả sang màu xanh lục thì tính tình lại càng hung dữ.. Mà tùy thuộc vào ánh sáng thì đúng là mái tóc của cô trông cũng khá là xanh đấy.
Màu xanh? Chắc đó là một loại màu biểu thị cho sự nguy hiểm ở thế giới này?
Mái tóc của Roxy có một màu xanh da trời nổi bật, và cô ấy hay có thói quen xoắn phần tóc mái khi đang giải thích. Điều đó khiến cô ấy trông thật sự rất rất đáng yêu.
Ở Nhật, tóc xanh thường là đặc trưng của mấy tên punk nổi loạn hoặc mấy cô lớn tuổi. Nhìn mấy người kiểu đó, tôi thấy khá là đau mắt. Nhưng mái tóc xanh của Roxy thì lại khác hoàn toàn – chẳng có gì lạ lẫm hay khiến tôi khó chịu cả. Mà ngược lại, đôi mắt lúc nào cũng lim dim buồn ngủ kia lại càng khiến tổng thể trở nên hoàn hảo hơn. Nhìn cô ấy chẳng khác gì kiểu nhân vật tôi sẽ chọn đầu tiên trong mấy tựa game hẹn hò người lớn vậy.
“Em nghĩ mái tóc ấy rất đẹp,” Tôi nói.
“Ồ, cảm ơn em. Nhưng những điều như vậy, thì em nên nói với cô gái em thích sau khi lớn hơn ấy.”
Không để cơ hội vụt mất. “Em thích cô lắm!” Tôi không kìm được; tán tính mấy cô nàng dễ thương vốn là bản năng của tôi mà.
“Cô hiểu. Được rồi, nếu mà trong mười đến mười lăm năm nữa em vẫn không thay đổi suy nghĩ đó, thì đừng ngại ngần mà nói lại với cô nhé.” Cô ấy từ chối tôi một cách khá nhẹ nhàng và dứt khoát. Nhưng dù vậy tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh nhìn hạnh phúc thoáng qua trên gương mặt cô ấy.
Không chắc cái kỹ năng ‘Nice guy’ mà tôi trau rồi nhờ việc chơi game hentai có hữu ích trong thế giới này không. Nhưng chắc cũng không phải không có. Những câu trêu trọc hay lời tán tỉnh đã cũ rích và lỗi thời ở Nhật, biết đâu lại trở thành cách thể hiện tình cảm độc đáo và đầy nồng nhiệt ở thế giới này hay sao.
Ừ thì... có vẻ tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa. Quan trọng là việc Roxy vừa dễ thương lại có chút nghịch ngợm, khiến tôi chỉ muốn chọc ghẹo cô ấy mãi thôi. Dù sao thì có vẻ khoảng cách tuổi tác khá lớn của chúng tôi là một vấn đề khá nan giải. Nhưng có lẽ là… tính sau vậy.
“Trở lại với chủ đề khi nãy,” Roxy nói, “Cái suy nghĩ về việc mái tóc càng sặc sỡ thì càng nguy hiểm thực chất chỉ là một mê tín vô căn cứ.”
“Thật ư?” Giờ thì tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi ban nãy mới xem “màu sắc nguy hiểm” là một thứ gì đó nghiêm túc.
“Đúng là như vậy. Trong suốt cuộc chiến 400 năm trước, tộc Superd, những người có mái tóc xanh lục điển hình, đến từ vùng Babynos, họ đã từng nổi cơn thịnh nộ và bắt đầu những cuộc tàn sát đẫm máu. Đó là lý do người ta bắt đầu gán ghép máu tóc với sự nguy hiểm; nhưng thực ra thì nó lại chả liên quan gì cả.”
“Những cuộc tàn sát đẫm máu?”
“Đúng vậy. Chỉ sau hơn mười năm chiến tranh, họ đã trở thành nỗi kiếp sợ đối với cả đồng minh lẫn kẻ thù, vừa bị căm ghét, vừa trở nên càng ngày càng tàn bạo. Họ nguy hiểm đến mức mà sau chiến tranh, gần như toàn bộ bọn họ đã bị buộc phải rời khỏi Ma đại lục.”
Kể cả đồng minh cũng đuổi họ đi, sau trận chiến ư? Bất ngờ thật đấy.
“Mọi người thật sự ghét bọn họ đến vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Đúng là như vậy.”
“Bọn họ đã làm điều gì quá tệ sao?”
“Ừ thì, cô chỉ có thể nói cho em những gì cô đã được kể. Những thứ như là tấn công những ngôi làng đồng minh của ma tộc, tàn sát kể cả phụ nữ và trẻ em, hay là sau khi tiêu diệt hết kẻ địch trên chiến trường thì quay sang giết cả đồng minh. Hồi còn bé, cô từng nghe khá nhiều chuyện kiểu vậy. ‘Đừng ngủ muộn, không thì Superd sẽ đến và ăn thịt con đó!’ Kiểu kiểu vậy.”
Nó gần giống như cô ấy đang nói về ông kẹ trong một bộ anime ngày xưa vậy.
Roxy tiếp tục. “Tộc Migurd và Superd có một mối quan hệ khá gần gũi, vậy nên trước đây chúng cô cũng từng bị đối xử theo cách giống họ.” Cô ấy ngừng lại một nhịp để chắc chắn tôi có đang lắng nghe hay không. “Có lẽ bố mẹ em rồi cũng sẽ nói điều này sớm thôi. Nhưng nếu một ngày nào đó em thấy ai đó có mái tóc xanh lục bảo và một viên ngọc đỏ trên trán… thì nhớ, đừng đến gần. Và nếu không thể tránh được việc phải tiếp xúc, thì nhất định đừng chọc giận họ, bằng bất cứ giá nào.”
Mái tóc xanh lục và viên ngọc đỏ ở trán? Cô ấy hẳn đang miêu tả tộc Superd cho tôi.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em làm họ giận ạ?”
“Em sẽ khiến cả gia đình mình bị tiêu diệt đó.”
“Cô nói là những người với mái tóc xanh lục, và có viên ngọc đỏ trước trán ư?”
“Đúng vậy. Thứ mà được đặt ở trên chán họ chính là con mắt thứ ba, nó giúp họ có thể nhìn thấy được dòng chảy ma lực.”
“Superd toàn là nữ ư?” Tôi hỏi.
“Ồ không, tất nhiên có đàn ông nữa mà, giống như em nghĩ thôi.
“Nếu họ sử dụng những viên ngọc trên trán thì liệu nó có chuyển sang màu xanh hay gì đó không ạ?”
Roxy nghiêng đầu tỏ vẻ bối rồi. “Ừm, không? Ít nhất là theo những gì cô biết chăng?”
Được rồi, tôi cũng thấy vui khi đã hỏi được điều mình muốn rồi. “Nghe có vẻ họ cũng khá nổi bật và dễ nhận ra ấy chứ,” Tôi nói.
“Đúng vậy. Và dù em có thấy một người, thì cứ cư xử bình thường, rồi nhẹ nhàng rời khỏi đó, giống như là em đang có việc bận vậy. Nhưng nếu em đột ngột bỏ chạy, nó có thể sẽ khiến họ bị kích động đấy.”
Nhận ra một đám mất dạy và chạy khỏi bọn chúng có thể khiến tôi bị truy đuổi, hở? Được rồi, tôi cũng có kinh nghiêm về những chuyện như vậy. “Vậy nếu em phải nói chuyện với một người, và nói một cách rất lịch sự thì liệu em sẽ ổn chứ?
“Nếu như em không nói điều gì kiểu hạ thấp sỉ nhục họ, thì sẽ không có vấn đề gì đâu; tuy nhiên, nó có khá nhiều điểm khác biệt, về những gì thông thường được chấp nhận ở văn hóa loài người và ma tộc, vậy nên em có thể sẽ vướng vào rắc rối nếu như em không rõ mình đang nói gì. Tốt hơn hết là nên tránh mỉa mai bóng gió hay mấy kiểu nói móc như vậy.
Hừmmm. Mấy tên này có vẻ nóng tính dữ lắm. Roxy đã nói họ từng là nạn nhận của sự đàn áp, nhưng nghe chừng nỗi sợ kia cũng không hẳn là vô lý. Ý tôi là… nếu cơn giận của họ đáng sợ đến mức người khác cũng phải tránh xa thì… ôi trời.
Nếu tôi bị giết thì, thì chắc là tôi cũng chả đủ may mắn để có thêm cơ hội thứ ba nữa đâu ha, vậy nên tốt nhất là tránh được bấy nhiêu, hay bấy nhiêu. Tộc Superd này đúng là rắc rối đấy.
***
Gần một nằm nữa trôi qua. Những tiết học phép thuật của tôi đang tiến triển khá là nhanh. Bây giờ tôi đã có thể sử dụng được toàn bộ phép Cao cấp từ các hệ.
Tất cả mà không cần phải niệm chú, đương nhiên rồi.
So sánh với những bài luyện tập thông thường, thì những phép Cao cấp khá là phiền phức đấy. Ý là nó có quá nhiều phép diện rộng và đồng thời lại còn khá khó để ứng dụng nữa chứ. Chẳng hạn như việc tạo ra một cơn mưa diện rộng, nó có thể làm gì được nhỉ?
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra. Có lần, sau một đợt hạn hán kéo dài, Roxy đã làm mưa xuống cánh đồng lúa mì, khiến cả làng ai cũng vui mừng khôn xiết. Hồi đó tôi vẫn còn ở nhà, nên toàn bộ chuyện này là nghe Paul kể lại.
Rõ ràng là Roxy đã nhận không biết bao nhiêu yêu cầu từ dân làng và giải quyết hàng đống rắc rối cho họ. Tôi có thể tưởng tượng ra những đoạn hội thoại của họ diễn ra như thế nào:
“Tôi đang cày đất thì vướng phải tảng đá to chôn dưới chân mất rồi! Giúp tôi với, Roxyemon ơi!”
“Để đó cho tôi!”
“Woa! Đó là thứ ma thuật tuyệt diệu gì vậy?”
“Tôi đã sử dụng phép thuật hệ nước để làm ướt đất xung quanh tảng đá, rồi phối hợp với phép hệ đất để biến nó thành bùn!”
“Wow, thật là tuyệt diệu! Tảng đá cứ thế mà chìm xuống!”
“Hehehehee!”
Tôi đoán chắc đó là những gì đã xảy ra.
“Em biết cô đã luôn giúp đỡ mọi người đó, cô Roxy!” Tôi nói.
“Cũng không hẳn là như vậy đâu, cô cũng kiếm được tiền từ việc đó.”
“Cô được trả tiền khi làm như vậy ư?”
“Đương nhiên rồi.”
Ban đầu, phản ứng đầu tiên của tôi là cho rằng cô ấy tham lam, nhưng xem ra dân làng đã hoàn toàn chấp nhận điều kiện của cô ấy. Cũng bởi họ cũng chưa từng được ai đó giúp đỡ trong những việc như vậy, nên vô cùng biết ơn Roxy. Tôi đoán đây chính là thứ người ta gọi là ‘có qua có lại’.
Tôi đã nghĩ sai hướng về chuyện này. Cái ý nghĩ giúp người mà không mong nhận lại điều gì đúng là rất Nhật Bản. Ở đây, được đền đáp khi giúp người khác là điều hoàn toàn bình thường. Nghĩ lại thì, như vậy cũng là hợp lý thôi.
Đương nhiên, là một tên Neet ở kiếp trước, tôi đã không chỉ không giúp đỡ người khác khi gặp những điều tồi tệ. Ờ thì, cũng chính tôi là những điều tồi tệ đó mà.
Hahaha…
***
Một ngày nọ, tôi bất ngờ hỏi Roxy,
“Em có nên gọi cô là ‘Sư phụ’ thay vì chỉ là ‘Cô’ có được không ạ?”
Roxy nhăn mặt đầy lúng túng. “Không cần đâu, chắc tốt hơn là không nên gọi vậy. Cô tin là chẳng bao lâu nữa em sẽ vượt qua cô thôi.”
Tôi có cái tài năng mà có thể vượt qua Roxy ư? Nó khiến tôi đỏ mặt đấy, hihi.
“Dù sao thì việc gọi một người có năng lực kém hơn là sư phụ cũng kỳ lắm,” Roxy nói thêm.
“Em không nghĩ là nó có gì kỳ đâu ạ.”
“Ừ thì, ít nhất là đối với cô. Cô không thể chịu được cái cảnh, nếu có ai đó giỏi hơn mình và gọi mình là ‘Sư phụ’.”
À. Thì ra là vậy? “Cô nói vậy, tức là cô đã vượt qua chính sư phụ của mình ạ?”
“Nghe này, Rudy: Sư phụ là người sẽ nói rằng họ không có gì để dạy em nữa, nhưng vẫn can dự vào bất cứ những gì mà em làm.”
“Dù sao thì, cô cũng sẽ không làm thế đâu mà.”
“Cô có thể.”
“Kể cả cô có làm như vậy, em cũng sẽ thấy vinh hạnh.” Mỗi lần chỉ dạy điều gì đó cho tôi, Roxy trông lúc nào cũng khá là mãn nguyện; còn tôi thì chắc mặt mũi cũng cười toe toét mỗi lần buông lời khen cô ấy.
“Ồ, không. Nếu cô mà bắt đầu ghen tỵ với tài năng của học trò của mình, thì ai biết được lúc đó cô sẽ lỡ miệng nói ra cái gì chứ.”
“Những thứ như là gì ạ?”
“Những thứ như là ‘đồ ma nhân bẩn thỉu’, hay là ‘ngươi chỉ là một con nhóc nhà quê thôi’.”
Ồ, có phải Roxy thật sự nói điều đó với tôi ư? Tôi cảm thấy khá tội cho cô ấy. Dù sao thì, bị phân biệt đối xử cũng chả phải điều gì dễ chịu. Nhưng nghĩ lại thì, chắc đó là điều tất yếu khi mối quan hệ giữa hai người có sự chênh lệch địa vị.
“Không sao đâu mà,” Tôi nói. “Cô cứ giả vờ như mình giỏi hơn em là được!”
“Cô không định làm ra vẻ kiêu ngạo chỉ vì lớn tuổi hơn đâu! Chỉ là… cô cảm thấy không thoải mái chút nào khi mối quan hệ sư phụ-học trò lại có sự chênh lệch năng lực đến thế!”
Cô ấy từ chối một cách thẳng thừng luôn; có vẻ mối quan hệ giữa tôi và ‘sư phụ’ mới xấu đi một chút. Dù vậy, trong lòng tôi vẫn quyết định xem cô ấy là sư phụ. Sau tất cả thì cô ấy vẫn là một cô gái trẻ và còn có thể dạy tôi những thứ mà sách vở không thể truyền đạt hết được.


0 Bình luận