Mushoku Tensei (Light Nov...
Rifujin na Magonote Shirotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Thời thơ ấu

Chương 3: Sách nhập môn ma thuật

0 Bình luận - Độ dài: 5,721 từ - Cập nhật:

Gần hai năm kể từ lúc tôi được tái sinh. Giờ thì, đôi chân đã trở nên đủ cứng cáp để tôi có thể đi lại được.

Hơn nữa, tôi cũng đã có thể giao tiếp được bằng thứ ngôn ngữ ở thể giới này.

***

Lần này, vì bản thân đã quyết định sẽ sống sao cho đáng, vậy nên việc đầu tiên tôi sẽ phải làm là lập cho bản thân một kế hoạch.

Những gì tôi đã không làm được ở kiếp trước ư? Như là học hành, thể dục và kĩ thuật. Đúng vậy, nó là thứ mà tôi sẽ bắt đầu.

Tuy nhiên, vì bản thân tôi vẫn còn là một đứa trẻ, cho nên cũng không có quá nhiều thứ mà tôi có thể làm được. Không có gì... ngoài việc vùi mặt vào ngực của ai đó mỗi khi được bế lên. Nhưng mà dù nói gì thì, bất kể khi nào tôi làm việc đấy với Lilia, cô ấy đều thể hiện một biểu hiện khó chịu ra mặt. Rõ ràng cô ấy không phải là một người yêu thích trẻ con.

Và hiện giờ, việc tập thể dục thì cũng không quá gấp gáp, vậy nên tôi đã quyết định học đọc trước, bằng những cuốn sách có sẵn trong nhà. Để mà nói thì, việc biết một ngôn ngữ mới cũng là một điều vô cùng quan trọng ấy; khi mà thống kê cho rằng gần một trăm phần trăm người dân Nhật Bản đều thành thạo ngôn ngữ của mình, nhưng rồi đa số trong đó sẽ lựa chọn không học thêm tiếng Anh nữa hoặc bản thân sẽ luôn ngần ngại, do dự khi giao tiếp với người nước ngoài, tình trạng ấy phổ biến đến mức, mà việc có thể nói được một thứ ngoại ngữ đã trở thành một kĩ năng đắt giá. Và rồi, với cái suy nghĩ ấy trong đầu, tôi quyết định hệ thống chữ viết của thế giới này sẽ là thứ đầu tiên mình học.

Trong nhà tôi chỉ có đúng năm quyết sách. Tôi còn không biết đó là do sách đắt tiền ở thế giới này, hay là do Paul và Zenith không phải là những người thích đọc sách. Chắc hẳn là liên quan đến cả hai lí do trên. Nhưng với tư cách là người từng sở hữu một bộ siêu tập hàng ngàn cuốn sách (toàn là tiểu thuyết), thì tôi cảm thấy đó là một điều khó mà có thể chấp nhận được.

Nhưng dù sao thì, kể cả chỉ có năm quyển đi chăng nữa, thì nó vẫn đủ để tôi có thể học đọc. Nhìn chung thì ngôn ngữ ở thế giới này có phần khá tương đồng với Nhật Bản, vậy nên việc học diễn ra khá là nhanh chóng. Tuy những kí tự thì hoàn toàn khác đấy, nhưng phần ngữ pháp lại có phần khá giống với thứ ngôn ngữ trước đây của tôi, nhờ nó mà giờ đây cái tôi cần học chỉ là từ vựng, thứ mà tôi vốn đã có rất nhiều. Phần lớn thì cũng là bởi bố hay đọc sách cho tôi, cho nên chúng đã cứ thế mà được tiếp thu một cách tương đối dễ dàng. Và tất nhiên, cái cơ thể với khả năng học tập tuyệt vời này cũng đã góp phần không nhỏ.

Một khi có thể đọc, tôi thấy những cái chủ để trong quyển sách thú vị hơn bao giờ hết. Dù niềm vui chả bao giờ đến khi tôi học ở kiếp trước, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, tôi nhận ra nó cũng chả khác lắm so với việc săn tìm những thông tin mới trong một tựa game online. Dường như nó cũng không đến nỗi tệ nhỉ.

Dù sao thì, tôi tò mò... nếu như bố tôi mà biết được rằng, đứa con trai bé bỏng của mình có thể hiểu được những gì mà ông đang đọc... thì sẽ ra sao nhỉ? Ý là nó có vẻ khá là oách đấy, nhưng rồi tôi nhận ra, rằng ở độ tuổi của mình, thì một đứa trẻ bình thường sẽ chỉ biết mè nheo, hoặc làm gì đó tương tự. Vậy nên chắc là, tôi cũng phải “diễn cho tròn vai” vậy.

Đây là năm quyển sách mà chúng tôi có:

Chu du khắp thế giới, một cuốn tài liệu tham khảo về các quốc gia, và những nét đặc trưng riêng biệt của từng nơi.

Hệ sinh thái và điểm yếu của những con quái vật vùng Fittoa, quyển sách miêu tả về các sinh vật quái dị ở vùng Fittoa: như là việc chúng sống ở đâu, và cách để có thể đối đầu với chúng.

Nhập môn ma thuật, một bộ cẩm nang chuyên về những phép hệ tấn công dành cho pháp sư, xếp hạng từ sơ đến cao cấp.

Giai thoại về Perugius, một câu chuyện cổ tích về một triệu hồi sư tên Perugius và đồng đội của anh ta, họ chiến đấu với quỷ và giải cứu thế giới, một bản anh hùng ca điển hình về cuộc chiến giữa thiện và ác.

Ba kiếm sĩ và mê cung, một câu chuyện theo hơi hướng hành động và thám hiểm, nơi mà ba vị bậc thầy kiếm sĩ từ những trường phái khác nhau gặp gỡ và cùng nhau tiến tới tầng sâu nhất của một mê cung.

Hai quyển cuối thì cơ bản là thuộc thể loại tiểu thuyết giả tưởng, còn ba quyển còn lại thì lại khá hữu ích cho việc học. Trong đó, Sách nhập môn ma thuật là thứ đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi. Đối với một người đến từ thế giới khác như tôi, thì việc được tiếp cận tới một cuốn tài liệu thực sự về nó thì quả đúng là hợp với sở thích của tôi. Và rồi từ việc đọc cuốn sách, tôi đã biết được một vài điều căn bản.

Đầu tiên, ma thuật được chia làm ba loại chính: Ma thuật tấn công, chuyên dùng để chiến đấu; Ma thuật chữa trị, dùng để chữa trị vết thương cho người khác; Và cuối cùng, ma thuật triệu hồi, dùng để triệu hồi ra một thứ gì đó. Và thế là hết. Có thể có nhiều thứ mà bạn có thể làm với ma thuật, nhưng dựa trên cuốn sách, thì ma thuật là một thứ được tạo ra, và được phát triển để phục vụ chiến đấu, vì vậy nó không được sử dụng nhiều ngoài chiến trận hoặc săn bắt.

Thứ hai, để sử dụng ma thuật, bạn sẽ cần đến ma lực. Cho nên, bất kỳ ai cũng có thể niệm phép miễn là họ có ma lực. Từ đó, xuất hiện hai cách chính, mà mọi người có thể làm, đó là sử dụng chính ma lực của bản thân hoặc rút ma lực từ một vật phẩm đã có sẵn chúng. Cả hai cách thì cái nào cũng đều sử dụng được cả. Còn nữa, dù ở đây không có ví dụ cụ thể cho cái này, nhưng tôi có liên tưởng chúng tới việc sử dụng điện, như là cách một thì người dùng, có nguồn điện tự phát trong cơ thể, còn cách hai thì là sử dụng pin để thay thế.

Theo như cuốn sách, thì trong quá khứ, mọi người từng chú yếu sử dụng ma thuật từ chính nguồn ma lực của mình. Nhưng rồi khi những nghiên cứu về ma thuật càng ngày càng phát triển, thì mọi thứ cũng dần trở nên khá là phức tạp. Những phép đòi hỏi một nguồn ma lực tương đối lớn bắt đầu xuất hiện một cách bùng nổ. Tuy rằng đối với những người có lượng ma lực lớn thì cũng chả có vấn đề gì, nhưng ngược lại, những người có ít ma lực hơn sẽ chẳng thể nào sử dụng được chúng, kể cả những phép sơ cấp. Vậy nên, các vị pháp sư bậc thầy khi xưa đã phát triển nên một phương thức mới, mà mọi người có thể lấy được ma lực từ những nguồn bên ngoài cơ thể và chuyển hóa chúng thành phép thuật.

Thứ ba, có hai cách để có thể triển khai phép thuật, đó là niệm chú và vòng tròn phép. Những thứ này thì cũng không cần phải giải thích quá dài dòng, chỉ đơn giản là đọc ra câu thần chú hoặc vẽ một vòng tròn để có thể sử dụng phép thuật. Thời xưa thì người ta chủ yếu sử dụng vòng tròn ma thuật làm nguồn dẫn ma lực chính, nhưng hiện tại, niệm chú phổ biến hơn nhiều. Bởi trước đây, thì kể cả một phép niệm chú ngắn cũng phải mất một đến hai phút, cho nên nó không hoàn toàn phù hợp để sử dụng trong khi chiến đấu. Còn nếu bạn có thể vẻ thành công một vòng tròn ma thuật thì lại là chuyện khác, bởi nó có thể được kích hoạt liên tục.

Và rồi khi mà một vị pháp sư thành công trong việc rút ngắn câu thần chú, niệm phép đã dần trở thành một chuẩn mực mới. Thời gian thi triển phép đơn giản nhất đã được giảm xuống còn khoảng năm giây bằng việc niệm phép, và như một hệ quả tất yếu, nó đã trở thành phương thức duy nhất người ta dùng để có thể thi triển ma thuật tấn công. Còn đối với những nghi lễ phức tạp hơn của ma thuật triệu hồi, thì việc rút ngắn niệm chú không đem lại khá nhiều hiệu quả, cho nên vòng tròn ma thuật vẫn đóng vai trò là phương thức chính.

Thứ tư, lượng ma lực mà một người có thể sở hữu đã được quyết định từ khi sinh ra. Trong một vài tựa game RPG điển hình thì, bạn có thể có được nhiều MP hơn mỗi khi lên cấp, nhưng có vẻ đó không phải là cách mà thế giới này hoạt động. Dường như nó là trở ngại, mà gần như mọi người sẽ không thể vượt qua được

Tôi nói gần như tất cả mọi người, ý là sẽ có một nhóm người thay đổi theo thời gian. Không biết mình thuộc nhóm nào nhỉ? Tôi thắc mắc.

Cuốn sách cũng nói rằng, lượng ma lực sẽ được kế thừa qua các thế hệ. Và việc mẹ tôi có khả năng sử dụng phép Healing, cho nên có một chút kì vọng vào bản thân cũng là hợp lý nhỉ? Nói là thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá bất an. Bởi kể cả nếu bố mẹ tôi có làm được cả đống thứ, thì vẫn chưa chắc là liệu gen của tôi có thể đáp ứng được những điều đó hay không.

***

Sau một khoảng thời gian, tôi đã quyết định thử một phép đơn giản nhất có thể. Tuy cuốn sách có bao gồm cả các thần chú và vòng tròn ma thuật, nhưng vì niệm phép là trend bây giờ, cho nên tôi chả việc gì phải vẽ một vòng tròn ma thuật cả. Và rồi để bắt đầu, tôi đã lựa chọn những thần chú cơ bản để học. Như tôi hiểu, thì phạm vi của ma thuật được thi triển càng lớn, thì câu thần chú cũng sẽ trở nên dài hơn, và đến một lúc nào đấy tôi sẽ phải sử dụng bổ trợ thêm các vòng tròn pháp thuật. Nhưng nếu chỉ bắt đầu với những thứ đơn giản, thì có vẻ tôi sẽ ổn thôi.

Theo như cuốn sách đề cập, thì những pháp sư lão luyện nhất có thể thi triển phép mà hoàn toàn không phải niệm chú, hoặc là, có thể rút ngắn thời gian niệm hết sức có thể. Dù không biết tại sao việc luyện tập có thể cho phép mọi người bỏ qua câu thần chú được. Nhưng thế nào thì, lượng ma lực của mọi người sẽ không thay đổi; vì ở đây không có khái niệm lên cấp hay tăng giới hạn trữ lượng MP của một người. Có thể, bằng việc luyện tập, lượng MP tiêu thụ sẽ giảm chăng? Nhưng như vậy, cũng chả làm quá trình thi triển phép bớt phức tạp đi đâu, đúng không?

Dù sao, bất kể là như nào, thì tôi chỉ cần thử nghiệm chúng là được.

Và rồi, với quyển Sách nhập môn ma thuật bên tay trái, tôi đưa tay phải ra và bắt đầu câu thần chú.

“Hỡi nguồn nước rộng lớn và thiêng liêng, hãy hội tụ nơi ngươi mong muốn và tuôn trào thành một dòng nước thuần khiết, Waterball!”

Tôi cảm nhận thấy như máu đang dồn về bàn tay phải của mình, như thể dòng máu ấy tuôn trào ra từ lòng bàn tay. Và rồi, một khối cầu nước cỡ nắm tay hiện ra.

“A” Tôi kêu lên trước cái cảm giác lạ lùng ấy, và chỉ một khoảnh khắc tiếp theo, quả cầu nước rơi xuống và thấm vào sàn nhà.

Hình như vẫn còn thiếu sự tập trung thì phải.

Tập trung... tập trung nào...

Tôi có thể cảm nhận được máu dồn lên tay một lần nữa. Đúng rồi, chính là cảm giác này. Thế rồi tôi lại giơ tay phải lên một lần nữa, vừa hình dung lại hình ảnh khi nãy, vừa cố gắng tái hiện lại những gì đã xảy ra lần trước. Bởi tôi không chắc là bản thân có bao nhiêu ma lực, nhưng chắc là không thể cứ thế mà sử dụng liên tục mãi được.

Vậy nên kế hoạch của tôi là luyện tập từng thứ một, cho đến khi bản thân có thể làm được. Tôi sẽ liên tục hình dung khung cảnh đó trong đầu, và cố biến nó thành hiện thực. Nếu có sai sót, tôi sẽ thực hiện lại điều đó một lần nữa trong tâm trí của mình, cho đến khi nó hoàn toàn được khắc sâu vào trong não bộ.

Giống hệt như cách tôi luyện tập combo cho các trò chơi đối kháng ở kiếp trước vậy. Nhờ nó mà tôi chưa bao giờ phạm sai lầm trong các trận đấu thực sự. Còn giờ thì, tôi hy vọng cái phương pháp đó hiệu quả.

Tôi hít một hơi thật sau, và khi làm như vậy, thì máu ở các nơi trong cơ thể lại bắt đầu di chuyển một lần nữa, từ các đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu, và rồi tụ lại ở bàn tay phải, làm nó tràn đầy ma lực. Tiếp theo, tôi cảm nhận được luồng sức mạnh ấy bùng lên ngay trước lòng bàn tay. Và rồi, từng chút một, hết sức cẩn trọng, ý thức tôi hòa vào theo từng nhịp đập của trái tim.

Cầu nước, quả cầu từ nước, nước, ẩm ướt, ướt....quần lót chưa giặt...

Ấy chết, nghĩ lan man rồi. Quay trở lại nào.....

Tôi dồn toàn bộ sự tập trung một lần nữa, quyết tâm thực hiện cho bằng được: nước, nước nước nước......

“Hây da!” Tôi buộc miệng theo phản xạ khi vung tay về phía trước, xòe ra mấy ngón tay. Ngay khoảnh khắc ấy, một quả cầu nước hiện ra “Ủa, gì vậy..?”

Tõm.

Trong khi còn đang bất ngờ, quả cầu nước đã rơi xuống sàn nhà.

0d5f873c-bad8-4cde-8e2f-1b376eb3bc0f.jpg

“Chờ đã” Tôi còn chưa đọc câu thần chú mà, đúng không? Vậy... là sao? Tất cả những gì mà tôi làm chỉ là đưa bản thân về lại cái khoảnh khắc tôi dùng phép lần trước. Có phải niệm chú không cần thiết khi mà tái hiện lại dòng chảy ma lực?

Dùng ma pháp mà không cần niệm dễ đến vậy sao? Đó nên là một kỹ năng cấp cao mới đúng chứ? “Nếu mà dễ vậy, thì việc gì phải niệm chú chứ?” tôi lẩm bẩm thành tiếng. Bản thân tôi, một newbie, mà lại có thể thi triển phép mà chẳng cần nói lời nào. Chỉ đơn giản là dồn ma lực trong cơ thể lên phía trước tâm trí, rồi dùng ý niệm để có thể định hình nó.

Nếu chỉ là như vậy. Thì có vẻ niệm chú cũng không cần thiết lắm, và mọi người cũng có thể làm được.

Hmm, hoặc có lẽ niệm chú giống như một công tắc để kích hoạt  phép thuật vậy, chỉ cần đọc thành lời, một dòng chảy ma lực sẽ tự động được tạo ra, mà không cần phải quá tập trung vào chúng. Chắc hẳn là vậy rồi. Nó giống như việc bạn sử dụng một chiếc ô tô số tự động thay vì số sàn vậy, bạn vẫn có thể sử dụng thủ công nếu muốn, nhưng bình thường cứ để nó tự vận hành sẽ nhàn hơn nhiều.

“Sử dụng niệm chú cho phép ma thuật được tự động thực hiện.”

Việc niệm chú có vài ưu điểm khá lớn. Đầu tiên, nó khiến cho việc giảng dạy trở nên đơn giản hơn. Thay vì phải giải thích dài dòng về cái cảm giác máu chảy trong cơ thể rồi hội tụ lại, thì việc sử dụng những chú ngữ sẽ dễ truyền đạt và dễ hiểu hơn nhiều. Và rồi khi mà người ta có thể thi triển phép thành công, thì có lẽ dần dần cái ý niệm câu chú là phần không thể thiếu trong việc niệm phép đã bám rễ trong tâm trí mọi người.

Lợi ích thứ hai của việc niệm chú là nó dễ sử dụng. Chẳng hạn trong khi chiến đấu, nơi mà phép thuật tấn công thường được sử dụng, thì việc niệm chú sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc đứng im, nhắm mắt lại và lẩm bẩm một điều gì đó để tập trung. Hơn nữa, trong khi các trận chiến căng thẳng thì việc buột miệng niệm sẽ nhanh hơn là phải thực hiện các động tác tay phức tạp.

“Nhưng một vài người có thể thấy lựa chọn đầu tiên dễ hơn...”

Tôi xem lướt qua cuốn sách một lượt, nhưng lại chẳng thấy nó viết gì về việc thi triển phép mà không cần niệm chú. Kì thật... nó có khó lắm đâu chứ.

Có thể tôi sở hữu một loại tài năng đặc biệt, điều mà không phải ai cũng làm được. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu thôi. Các pháp sư thông thường, từ khi mới bắt đầu học cho đến lúc trở thành bậc thầy, đều luôn niệm chú mỗi lần thi triển phép. Việc đó lặp đi lặp lại đến mức trở thành thói quen ăn sâu vào cơ thể họ. Chính vì vậy, kể cả khi muốn thi triển phép mà không cần niệm chú, họ cũng không biết phải làm thế nào. Đó cũng là lý do tại sao cách làm này hiếm đến vậy — đến mức sách vở cũng chẳng nhắc tới.

“Đúng rồi, phải thế chứ!” Dù sao thì tôi cũng là một trường hợp chuyển sinh đặc biệt mà. Cũng... khá ngầu ấy nhứ. Nó giống như là một chiêu thức đặc biệt của tôi vậy.”Có phải cô ta vừa sử dụng một chiêu trò bẩn thỉu nào đó không?” “Nó chỉ giúp tạo một dòng chảy ma lực thôi mà!”

Ồ, giờ thì nó đã hoàn toàn khơi dậy hứng thú của tôi rồi!

Thôi được rồi, không quá khích nữa. Tôi cần phải bình tĩnh và giữ một cái đầu lạnh hết sức có thể. Hãy nhớ bản thân cũ của mày đã từng phạm sai lầm tương tự: khi mày quá tự phụ vào bản thân vì có hiểu biết chút về máy tính hơn người bình thường, và rồi tự sa vào vũng lầy do bản thân đặt ra, để lại cả cuộc đời trong đó mà không tài nào thoát ra được.

Thật tỉnh táo, và phải kiềm chế bản thân. Điều quan trọng ở đây là không được nghĩ rằng mình hơn người. Tôi chỉ là một người mới, một tên gà mờ. Giống như một tên mới chơi bowling và ăn ngay cú strike ngay lần đầu tiên vậy. Chỉ là ăn may, cái thứ thường xuất hiện của bọn newbie... chấm hết. Tôi cần phải nghiêm túc học thay vì cứ ngồi đây ngộ nhận về thứ tài năng của bản thân.

Được rồi, kế hoạch tiếp theo: Đầu tiên thử một phép mới bằng niệm chú, và rồi thực hiện nó lại lần nữa bằng cách tái hiện cảm giác đó.

“Được rồi, một lần nữa nào,” Khi nói vậy thì tôi chìa bàn tay phải ra. Cảm giác lần này cánh tay có vẻ nặng hơn lần trước nhỉ? Cả vai tôi nữa. Nó giống như là một thứ gì đó kéo cả cánh tay tôi xuống vậy. Là kiệt sức ư. Vì tôi đã quá tập trung?

Không, không thể như vậy. Tôi từng là một bậc thầy MMO hạng xoàng (tự phong), người mà không cần ngủ trong 6 ngày chỉ để cày hạng. Không thể nào mà chút xíu tập trung lại có thể khiến tôi như vậy.

“Vậy là hết MP chăng?” Cái quái gì vậy? Nếu ma lực được quyết định từ khi sinh ra, nghĩa là tôi chỉ có đủ MP để tạo hai quả cầu nước ư? Vậy là quá thấp rồi. Hoặc là đây là lần đâu nên tôi có ít ma lực chăng? Không, vậy thì lại không hợp lí chút nào?

Vậy là tôi thử một lần nữa, để có thể chắc chắn hơn và rồi ngất đi lúc nào không hay.

***

“Thật sự đó, Rudy,” mẹ tôi nói, “Kể cả có mệt thì con cũng nên đi vệ sinh rồi mới ngủ chứ.”

Tôi tỉnh dậy, trong tay là quyển sách và quần tôi đã ướt từ lúc nào. Chết tiệt, không thể tin được là tôi có thể tè dầm ở độ tuổi này. Nhục nhã quá điii.

Chết tiệt, làm sao có thể chứ....

Mà khoan đã, tôi mới hai tuổi mà. Tè dầm là một việc có thể tha thứ ở độ tuổi này, đúng chứ?

Vậy là ma lực của tôi thật sự rất thấp. Nó đồng thời làm tôi khá tụt mood. Nhưng dù ma lực tôi có thấp đi chăng nữa, nó cũng chỉ là vấn đề kỹ năng, đúng chứ. Có thể tôi nên tập trung để thi triển nó nhanh hơn?

Híc.

***

Ngày hôm sau, tôi thực hiện được bốn quả cầu nước mà vẫn không thấy mệt. Nhưng bắt đầu sau quả thứ năm thì có.

“Vãi nho..?”

Với kinh nghiệm hôm trước, tôi biết là thi triển chúng một lần nữa thì sẽ bị ngất một lần nữa, vậy nên tôi quyết định dừng lại.

Và rồi tôi nhận ra. Giới hạn của tôi đã lên sáu quả cầu nước, gấp đôi hôm trước. Tôi bắt đầu nhìn vào cái xô chứa năm quả cầu nước mà lúc này tôi đã thi triển, và thắc mắc sao mình có thể làm được gấp đôi so với ngày hôm qua. Có phải vì đó là lần đầu? Hay phép nó tiêu tốn nhiều ma lực hơn vì là lần đâu?

Tôi đã thi triển toàn bộ phép hôm nay mà không cần niệm. Vậy nên chắc là nó không liên quan, tôi chẳng có ý tưởng gì nữa. Có lẽ chỉ là năng lực của tôi phát triển mỗi ngày.

***

Ngay ngày hôm sau, số lượng cầu nước của tôi đã tăng vọt. Giờ thì tôi có thi triển tận 11 quả.

Vậy là sao? Nó giống như là tôi càng thi triển phép nhiều, thì lượng ma lực tôi cũng tăng theo vậy. Nếu đúng là như vậy, tôi cá là mai nó có thể lên tới 21 quả.

Ngày tiếp theo đó, để an toàn thì tôi chỉ thi triển 5 lần.

Và rồi ngày sau đó nữa, tôi đã có thể làm được 26 quả. Quả nhiên, suy luận của tôi đã đúng. Việc sử dụng phép thường xuyên có thể khiến tôi có thể sử dụng nó nhiều hơn.

Bị lừa rồi! Cái gì mà ma lực của một người được quyết định từ khi sinh ra chứ? Bọn họ tự đặt giới hạn cho khả năng của mình trong khi hoàn toàn không có giới hạn nào cả. Sao người lớn lại có thể áp đặt giới hạn cho trẻ con chứ?! “Chắc là mình không thể tin những cái giới hạn được viết trong cuốn sách này rồi,” Tôi lẩm bẩm. Những gì được viết trong sách có vẻ tồn tại một định kiến về giới hạn của một người.

Hoặc có thể nó chỉ nói về những thứ xảy ra sau khi luyện tập kỹ năng nào đó? Có lẽ ý nó là tồn tại một giới hạn cao hơn nữa, mà khi đã đạt đến rồi thì khó có phương thức tập luyện nào có thể vượt qua được.

Không, vẫn còn quá sớm để kết luận. Bây giờ, nó sẽ chỉ làm tôi loạn trí hơn thôi. Nhưng có lẽ... nó có thể là việc sức mạnh của một người tăng lên khi họ lớn. Và việc sử dụng phép khi còn bé có khả năng đẩy giới hạn cao đó lên. Có nghĩa tôi là một trường hợp đặc biệt mà có thể... Không, tôi mới tự nhủ là sẽ không ngộ nhận như vậy nữa rồi.

Ở kiếp trước, họ thường nói là tập luyện khi mà bạn đang phát triển có thể khiến năng lực của bạn gia tăng nhanh chóng; ngược lại, khi mà đã quá cái tuổi ấy, thì những sự cải thiện của bạn cũng sẽ có giới hạn. Tuy ở thế giới này là về ma thuật, nhưng cái cách mà cơ thể con người hoạt động có lẽ cũng không quá khác biệt. Nguyên lý thì chắc cũng giống nhau thôi.

Và điều đó thì cũng có nghĩa thứ duy nhất tôi cần phải làm là tiếp tục mài giũa kĩ năng của mình hết sức có thể, nhất là trong khi tôi còn đang lớn.

***

Đến hôm sau, tôi quyết định sẽ tiếp tục đẩy giới hạn ma lực của mình lên mỗi ngày.Việc học phép mới cũng khá đơn giản, bởi một khi tôi đã làm quen nó từ lần đầu niệm, tôi có thể tái hiện nó ngay lập tức. Hy vọng là sẽ không mất quá nhiều thời gian để thuần thục toàn bộ các loại phép sơ cấp.

“Phép sơ cấp”, ý tôi là những phép căn bản nhất mà có thể sử dụng trong chiến đấu.  Kiểu như Waterball và Fireball, tương tự là nhiều loại khác.

Các loại phép thì được chia ra làm 7 cấp độ khó khác nhau như là: Sơ cấp, Trung , Cao cấp, Thánh cấp, Vương cấp, Đế cấp, Thần cấp. Thông thường, các pháp sư sẽ luyện tập chăm chỉ để có thể sử dụng phép cao cấp ở hệ mà họ chú tâm, còn với những phép còn lại họ chỉ sử dụng được ở mức Sơ hoặc Trung cấp. Và khi mà một người có thể thi triển được phép trên Cao cấp, thì họ sẽ được gọi là Hỏa hoặc Thủy Thánh cấp ma thuật sư, hoặc cái gì đó, phụ thuộc vào hệ họ chọn.

Thánh cấp ma thuật. Tôi khá là hy vọng bản thân có thể thực hiện được chúng một ngày nào đó. Tuy nhiên, vì một lí do nào đó, quyển giáo trình ma thuật chỉ bao gồm các phép cao cấp hệ lửa, nước, gió, và đất. Vậy thì tôi có thể học nó ở đâu nhỉ?

Không, tôi không nên tính quá xa như vậy. Trong các tựa game RPG, nếu bạn mà cứ chăm chăm vào quái khủng này nọ, thì sớm muộn bạn cũng sẽ chán thôi. Bạn nên bắt đầu với những thứ thấp hơn, như slimes chẳng hạn.

Mặc dù thì tôi vẫn chưa làm được điều gì trong tựa game đó, kể cả khi bắt đầu với slimes.

***

Các phép sơ cấp hệ nước được liệt kê trong sách như sau:

Waterball: bắn ra một quả cầu nước.

Water Shield: tạo ra một cột nước từ dưới đất thẳng đứng lên như một bức tường.

Water Arrow: bắn ra một tia nước dài khoảng 20 centi về mục tiêu.

Ice Smash: tấn công đối thủ với khối băng lớn.

Ice Blade: tạo ra một thanh kiếm từ băng.

Nó chỉ là những phép cơ bản, nhưng lượng mana nó tiêu thụ thì khác nhau, gấp khoảng 2 cho tới 20 lần phép Waterball. Về cơ bản, thì tôi sẽ tập trung vào phép hệ nước; vì nếu tôi sử dụng lửa, thì có khả năng sẽ đốt cả nhà mất.

Khi nói về phép hệ lửa, thì lượng ma lực bị ngốn trong quá trình thi triển cũng tương đương với nhiệt độ của ngọn lửa, nó cũng giống như cách mà Phép băng cao cấp hoạt động vậy. Và lạ hơn nữa là mặc dù quyển sách nói rằng cả phép Waterball và Water Arrow đều có thể bắn ra được, nhưng tôi lại không thể làm được nó. Không biết tại sao nữa. Có thể là phần nào của thần chú đã bị sai chăng? Chả biết nói gì nữa.

Giáo trình ma thuật có nói một cái gì đó về kích thước và tốc độ của phép. Có lẽ, sau khi tôi tạo ra quả cầu, tôi cần truyền thêm ma lực để có thể điều khiển chuyển động chăng.

Tôi quyết định thử. “Hử?” Tôi lẩm bẩm khi mà quả cầu nước bắt đầu to ra. “Uầy!”

Và rồi: Tõm!

“Ồ...”

Tôi làm nó rớt xuống sàn một lần nữa.

Sau đó thì tôi tiếp tục thử nghiệm làm quả cầu nước to hơn hoặc nhỏ hơn. Bằng cách tạo hai quả cầu khác nhau cùng lúc, và rồi cho nó to nhỏ khác nhau.

Tuy tôi đã khám phá ra một vài thứ mới, nhưng vẫn không thể khiến cho phép của tôi có thể phóng đi được.

Các phép hệ hỏa và phong thì có thể lơ lửng trong không khí, vì chúng không chịu ảnh hưởng bởi trọng lực. Nhưng rồi sau một thời gian chúng cũng sẽ tự động tan biến. Tôi có thử sử dụng gió để có thể di chuyển quả cầu lửa nhưng cảm giác là nó... lạ lắm.

Hừmmm...

***

Hai tháng sau, từ những thử nghiệm sai thì cuối cùng tôi cũng đã có thể khiến quả cầu nước bay được. Tôi cũng nhận ra tầm quan trọng của việc niệm chú.

Bởi tất cả các câu thần chú đều tuân theo một chu trình: tạo ra phép, quyết định kích thước và tốc độ, cuối cùng là thi triển. Người thi triển phải là người điều chỉnh hai bước trung gian đó trước khi hoàn thành.

Đầu tiên là gọi ra một trong bốn dạng của phép mà họ dùng. Tiếp theo, là một khoảng thời gian mà họ có thể truyền ma lực của mình vào để quyết định kích thước của phép. Thứ ba, sau khi kích thước được xác định, bạn sẽ có một khoảng thời gian nữa để tinh chỉnh tốc độ của phép. Cuối cùng, người thi triển sẽ phóng ra phiên bản hoàn thiện của phép từ bàn tay của mình.

Đó là cách nó vận hành... hoặc ít nhất là tôi hiểu như vậy. Mấu chốt là phải gia tăng ma lực ở hai đoạn riêng biệt sau khi bắt đầu phép. Có một trình tự nhất định trong đó: nếu bạn không điều chỉnh kích thước của phép, thì sẽ không thể chuyển sang chỉnh tốc độ. Nghĩ lại thì cũng hợp lý, bởi nếu bạn cố thay đổi tốc độ trước, thì sẽ chỉ làm phép to ra mà chẳng nhanh hơn chút nào.

Nếu nghĩ theo hướng đó, thì khi mà sử dụng phép mà không dùng câu thần chú, người thi triển sẽ phải giữ toàn bộ quá trình đó trong đầu. Nghe thì rắc rối, nhưng nó giúp rút ngắn thời gian truyền ma lực để điều chỉnh hình dạng và tốc độ phép. Nhờ đó phép có thể được thi triển nhanh hơn vài giây.

Tôi cũng có thể tùy chỉnh cả quá trình tạo hình dạng ban đầu. Ví dụ (điều này không được ghi trong sách) nhưng tôi hoàn toàn có thể đóng băng một quả cầu nước và biến nó thành một quả cầu băng. Đại loại như vậy. Và biết đâu nếu cứ tiếp tục như này tôi có thể thi triển được Kaiser Phoenix (hê!) hay gì đó tương tự chăng.

Bởi nhiều cái cũng có thể xảy ra bởi nó tùy thuộc vào ý tưởng của người thực hiện. Cho nên tôi bắt đầu cảm thấy chuyện này trở nên thú vị hơn bao giờ hết!

Dù sao thì cơ bản vẫn là quan trọng nhất và tôi cần phải phát triển tiềm năng của mình hết sức có thể, trước khi bắt đầu thí nghiệm gì đó.

Lúc này, tôi đã có hai mục tiêu trong giáo án luyện tập của mình: một là gia tăng trữ lượng ma lực, hai là biến việc thi triển phép không niệm chú thành phản xạ tự nhiên. Tôi không đặt mục tiêu quá cao, bởi nó rồi sẽ khiến bản thân thất bại mà thôi. Mấu chốt phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Được rồi, đã đến lúc nghiêm túc thực hiện. Và rồi mỗi ngày kể từ hôm đó, tôi luyện tập những phép sơ cấp cho đến khi gần xỉu mới thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận