Rokka no Yuusha
Ishio Yamagata Miyagi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 03: Bên trong Chồi Vĩnh Hằng

0 Bình luận - Độ dài: 14,324 từ - Cập nhật:

86c39b4f-7c01-43bf-a32a-2010f08c40b1.jpg

Thung Lũng Máu tọa lạc tại rìa phía đông của Hống Ma Cảnh. Ngay phía tây là một ngọn núi với địa hình hiểm trở, dốc và đầy rẫy hang hốc cùng vách đá gồ ghề. Đến giờ nó vẫn chưa được đặt tên.

Tại lối vào của một hang động nằm giữa sườn núi, mọc lên một bông hoa kỳ lạ. Đóa hoa sáu cánh ấy nhỏ bằng lòng bàn tay. Thoạt nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng trong tự nhiên không tồn tại loài hoa nào như vậy. Nụ hoa như đang hé nở mà cũng như đang khép lại, nó mãi mãi giao thoa giữa hai trạng thái ấy. Và nó đã giữ nguyên như vậy suốt ngàn năm qua. Đó chính là vũ khí của Độc Hoa Thánh Giả khi xưa.

Một ngàn năm trước, Độc Hoa Thánh Giả từng giao đấu một trận sinh tử với Ma Thần. Cô đã chiến đấu đến kiệt sức ngay tại ngọn núi này. Khắp người đều là thương tích, sức cùng lực kiệt, cuối cùng cô ngã gục. Cô không phải là người toàn năng hay bất bại gì. Cô vẫn là một con người, biết đau khi bị thương, và gục ngã khi kiệt sức.

Trước khi gục xuống, cô đã cắm một đóa hoa cũng chính là vũ khí của mình xuống đất, dựng nên một kết giới nhằm ngăn chặn Ma Thần và lũ Hung Ma tiếp cận trong lúc mình hồi phục. Sau ba ngày, cô lại đứng lên chiến đấu khi vết thương đã dần lành. Và cho đến tận bây giờ, kết giới đó vẫn còn tồn tại khiến mọi Hung Ma không thể lại gần.

Đó chính là nguồn gốc của kết giới mang tên Chồi Vĩnh Hằng.

Mora và Fremy tiến về khu vực an toàn giữa sườn núi. Kết giới bao phủ quanh hang trong bán kính khoảng 50m, tạo ra lực cản đặc biệt đẩy lùi mọi Hung Ma và cả Ma Thần nếu chúng dám bén mảng tới.

“Fremy, cô vào được không?” Mora hỏi khi họ tới nơi.

Fremy bước qua rìa kết giới mà không gặp vấn đề gì. “Có vẻ không sao cả. Chắc là nhờ Lục Hoa Ấn nên tôi mới vào được. Trước đây tôi còn chẳng dám đến gần.”

“Vậy thì tốt rồi. Cô mà bị bỏ lại bên ngoài một mình thì quá nguy hiểm.” Mora nói rồi đi về phía các đồng đội.

Người đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là Chamo. Cô bé đang tựa vào một tảng đá lớn ngay rìa kết giới, rên rỉ trong đau đớn. “Chamo, cháu ổn không?” Mora bước tới gần.

Chamo đang nôn khan và thở dốc, nước mũi nước mắt tèm nhem trên gương mặt. Thứ chất nôn trắng đục kia lốm đốm lên ánh bạc. Có lẽ là bột bạc còn sót lại từ những Hung Ma trong bụng. “Thương tích… bọn nhỏ bị thương mãi không lành… Chamo phải làm sao đây? Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này… Guh…” Rồi cô lại nôn tiếp. Mora thấy xót nhưng không thể giúp gì. Chamo là người duy nhất có thể chữa lành cho những Hung Ma Nô của mình.

“Cứ tưởng Thánh Giả mạnh nhất thế nào, hóa ra cũng chẳng đáng tin gì.” Fremy lầm bầm sau lưng Mora.

“Cô nói gì đó?” Chamo hỏi, đưa tay lau nước mắt.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Nếu cô không giải quyết được số bột bạc đó, cô chẳng có cửa đấu với Tgurneu đâu.”

“Nghhh!” Chamo vừa khóc vừa đập tay lên tảng đá. “Câm miệng câm miệng! Chamo là mạnh nhất! Chỉ cần bọn nhỏ lành lại là Chamo sẽ xử đẹp tên đó! Chamo sẽ xé xác hắn, nuốt sống hắn! Và rồi hắn sẽ sống mãi trong bụng Chamo, không chân không tay!”

Đúng như mình đang lo, Mora thầm nghĩ. Chamo sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng độ trưởng thành thì hoàn toàn ngược lại. Con bé ích kỷ, kiêu ngạo, chẳng hề biết phối hợp với ai. Khi chiếm ưu thế, con bé sẽ mất cảnh giác. Còn lúc bị dồn ép thì lại mất kiểm soát. Mora lẽ ra nên dạy Chamo cách làm chủ cảm xúc, cách hành xử như một chiến binh trưởng thành. Tính cách của Chamo như bây giờ là lỗi của chính cô. Nhưng đến nước này rồi thì hối tiếc cũng vô ích.

“Nếu giải quyết được đám bột bạc đó thì ổn rồi.” Fremy nói.

“Nggahh!”

“Cô hơi phũ quá đấy, Fremy.” Mora nói.

Cách đó không xa, Goldof đứng quay lưng về phía Chamo, ánh mắt nhìn xa xăm. Có vẻ cậu ta vẫn chưa hoàn hồn. Suốt thời gian qua, Mora luôn tin rằng Goldof là kẻ thứ bảy. Cô nghĩ dáng vẻ ngơ ngác ấy chỉ là giả vờ. Nhưng trong trận chiến với Tgurneu, cậu ta đã giúp Hans và Chamo cản viện binh, còn lúc rút lui thì vác hết hành lý chạy suốt đường. Liệu cậu ta thật sự là kẻ thứ bảy? Mora cũng không còn chắc nữa.

“Goldof, Adlet đâu?” Fremy hỏi. Goldof im lặng chỉ vào trong hang. Mora và Fremy cùng bước vào.

“Cô không nghi ngờ Goldof sao, Fremy?” Mora hạ giọng hỏi.

“Tất nhiên là nghi rồi. Tôi nghi cả cô, cả Rolonia, Hans và Chamo nữa.”

“Hans và Chamo à…”

“Tôi chỉ tin một mình Adlet thôi.” Fremy đáp với giọng dứt khoát.

“Adlet, cậu ổn chứ?” Mora cất tiếng gọi.

Bên trong hang, Hans và Rolonia đang ngồi bên cạnh Adlet. Cậu nằm trên nền đá, trán được đắp khăn ướt. Rolonia đang dùng năng lực của Huyết Thánh Giả để chữa thương cho cậu. Ở sâu trong hang, có một tảng đá cao ngang thắt lưng, phía trên nở rộ một bông hoa. Đó chính là trung tâm của kết giới, Chồi Vĩnh Hằng. May mắn thay, trong hang còn có suối ngầm nên nước uống không thành vấn đề.

“Còn sống hả. Tôi tính ra đón mấy người đấy.” Hans nói.

“Bọn tôi ổn. Còn Adlet thì sao?” Fremy hỏi.

“Cậu ấy còn sống, nhưng sọ bị nứt rồi. Đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tôi không chữa được.” Rolonia nói. Cô có năng lực điều khiển máu. Có khả năng trị các vết rách và chảy máu trong nhưng xương thì bó tay.

“Để tôi thử xem. Sức mạnh của núi cũng có khả năng chữa lành.” Mora ngồi xuống bên Adlet, hấp thụ năng lượng từ núi rồi truyền vào đầu cậu, kích thích khả năng hồi phục tự nhiên của con người.

“Có hiệu quả không?” Hans hỏi.

“Ổn rồi. Không có vấn đề gì.” Mora đáp.

Fremy đứng phía sau, ánh mắt dõi theo từng động tác của Mora. Cô nghi ngờ Mora có thể giả vờ chữa trị rồi ra tay giết Adlet. Chỉ cần Mora có động thái đáng ngờ, Fremy chắc chắn sẽ nổ súng trước khi cô kịp phản ứng.

“Cậu ấy bị thương khá nặng.” Mora nhận xét.

Không khí trong hang bỗng trở nên nặng nề. Họ đã thua trong một trận chiến trực diện mà đối phương thậm chí chưa dùng toàn lực. Trong tình trạng này liệu họ có còn cơ hội chiến thắng?

“Nếu chỉ có sáu người thôi thì chắc chúng ta đã thắng rồi.” Hans nói. Mora quay sang nhìn anh. “Chúng ta cứ nghi ngờ lẫn nhau trong suốt trận đánh. Không biết ai sẽ phản bội, lúc nào, bằng cách nào, hay bị tấn công từ đâu. Trong tình trạng này, không ai đánh hết sức được. Giỏi lắm thì cũng chỉ mạnh cỡ 60%.”

“Anh nói đúng.” Fremy gật đầu.

Cô cũng là một phần lý do khiến chúng ta thua đó, Mora muốn nói vậy lắm nhưng không thể.

Hans đột nhiên cười phá lên. “Meow-hee-hee! Tệ thật, nhưng cũng vui ra phết! Chính vì mấy vụ như thế này mà tôi mới mò vào Hống Ma Cảnh đấy.”

Mora cau mày, giọng gắt lên: “Hans, chuyện này thì có gì đáng cười chứ?”

“Meow? Cô không thấy vui à? Rơi vào tình cảnh ngặt nghèo thế này hiếm lắm đấy. Không tranh thủ tận hưởng thì phí quá.”

Mora chỉ muốn ôm đầu. Cô thật sự không thể hiểu nổi con người này.

“Nhưng lúc đó Adlet định làm gì vậy? Cậu ấy liều lĩnh xông lên rồi lại tự để lộ sơ hở, cuối cùng bị Tgurneu đánh tơi tả. Là sao chứ?”

Rolonia vừa chữa trị cho Adlet vừa nói khẽ: “Um… Lúc ấy, mặt Addy trông như thể cậu ấy tin rằng mình đã thắng rồi.”

“Nhưng Tgurneu thì không hề hấn gì.”

Hans giải thích thay: “Cậu ta như đang nhắm đến cái gì lớn lắm. Bởi vậy tôi mới hỗ trợ bằng cách ghì chặt Tgurneu. Nhưng không ngờ lại thành ra thế này.”

“Trước mắt cứ chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi cũng chưa muộn.” Mora nói.

“Khi nào anh ta tỉnh?” Fremy hỏi.

Mora tiếp tục truyền năng lượng vào người Adlet và kiểm tra tình trạng. “Có lẽ là vài tiếng nữa. Cậu ấy dai sức đến lạ.”

“Tôi phát chán với anh ta rồi.” Fremy bất ngờ lên tiếng. Cả nhóm quay lại nhìn cô, chưa kịp hiểu ý. “Đây là lần thứ ba anh ta suýt chết rồi. Anh ta còn muốn chúng ta lo đến bao giờ nữa mới vừa lòng đây?” Cô thở dài.

“Nếu cô không nói thì sao cậu ta biết cô lo chứ.” Hans nói.

“Dù có nói thì tên ngốc đó cũng không hiểu đâu. Với lại tôi cũng không muốn nói chuyện lúc này.”

Mora vừa chữa cho Adlet vừa nhớ lại, chỉ mới hôm qua thôi cô đã suýt giết cậu. Khi đó, cô tin chắc Adlet là kẻ thứ bảy. Dù bây giờ nhìn lại, có đôi lúc cô cũng từng lưỡng lự. Nhưng khi ấy Adlet là kẻ thù trong mắt cô, bởi vì khi bỏ chạy, cậu ta đã bắt Fremy làm con tin. Mora đã rất giận vì điều đó. Cậu ta không sai khi cố làm mọi cách để chiến thắng. Nhưng vẫn có những điều không được phép. Khoảnh khắc Adlet kề dao lên cổ Fremy, Mora như thấy Tgurneu đứng ngay trước mặt mình.

Nhưng giờ thì khác. Giờ đây, Mora tin tưởng Adlet hơn bất kỳ ai khác.

“Cứ đợi cậu ấy tỉnh dậy. Khi đó chúng ta sẽ nói chuyện. Nhất định cậu ấy sẽ nghĩ ra cách để xoay chuyển tình thế. Tôi tin chắc như vậy.”

Rolonia gật đầu chắc nịch. Hans nhún vai. Còn Fremy thì chỉ lặng lẽ nhìn Adlet, nét mặt khó đoán.

Tại sao? Đó là điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí Adlet khi bất tỉnh.G iữa khoảng không mơ hồ không phải mộng cũng chẳng phải thực, Adlet lại chiến đấu với Tgurneu. Cậu ném bom khói để đánh lạc hướng, nhưng đối thủ chẳng hề hấn gì. Cậu tung kim độc, nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Cậu ném một quả bom thường vào mặt hắn. Vẫn vô ích.

Adlet bật lên cao rồi dồn toàn bộ sức lực giáng một nhát kiếm vào Tgurneu. Thế nhưng hắn dễ dàng hất cậu bay đi. Adlet đâm hắn bằng Gai Thánh nhưng vẫn vô dụng.

Tại sao chứ? Cậu nghĩ. Không một tên Hung Ma nào có thể chịu được Gai Thánh. Chắc chắn không thể. Nếu cả vũ khí đó cũng không hiệu quả thì cậu không còn gì trong tay nữa. Không còn cách nào để đánh bại Tgurneu nữa.

“Này, Adlet.” Tgurneu cất tiếng như đang trò chuyện cùng bạn bè. “Cậu có đánh nghiêm túc không vậy?”

Adlet bật dậy, hét lớn.

Cậu đang ở trong một hang động. Bên cạnh cậu có một đóa hoa phát sáng dịu dàng, là Chồi Vĩnh Hằng. Băng quấn phủ đầy cơ thể. Cậu từ từ nhớ lại mọi chuyện, đây là ngọn núi mà Chồi Vĩnh Hằng nở. Các đồng đội đã đưa cậu chạy thoát.

“Addy? Cậu tỉnh rồi à?” Rolonia bước đến từ cuối hang, trên tay cầm khăn ướt.

“Mọi người ổn cả chứ?”

“Vẫn ổn. Cả bảy người đều ở đây.”

Nghe vậy, Adlet nhặt thanh kiếm đặt dưới đất và đứng dậy. Chiếc hộp sắt chứa dụng cụ của cậu cũng ở đó, nhưng không biết ai đã mang theo. Cậu bắt đầu nạp lại túi vũ khí ở thắt lưng.

“Cậu đang làm gì vậy?” Rolonia hỏi.

“Tái đấu với Tgurneu.”

“Khoan đã! Cậu vẫn đang bị thương mà!”

“Chuyện đó có gì lạ đâu.” Giấc mơ vừa rồi vẫn còn in hằn trong trí. Toàn thân Adlet như bốc cháy bởi khát khao chiến đấu, khát khao chiến thắng. Cậu không thể ngồi yên được.

Nhưng Fremy chặn ngay trước cửa hang.

“Anh định đi đâu, Adlet?” Cô nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản. Gặp ánh nhìn đó, Adlet mới lấy lại được phần nào bình tĩnh.

“Nếu ngu ngốc tới mức đòi đánh nhau trong tình trạng này thì anh nên chết luôn đi.” Fremy nói.

“Cô nói đúng. Tôi sai rồi. Xin lỗi.” Adlet tra kiếm vào vỏ. Rolonia thở phào, còn cậu thì mỉm cười. Càng trong cơn hoạn nạn cậu càng phải giữ nụ cười.

“Mọi người đang nghỉ ngơi, ăn uống, trị thương và bảo trì vũ khí.” Fremy nói. “Anh cũng nên làm vậy đi.”

“Tôi không thể. Tôi phải nghĩ ra cách để giết Tgurneu.”

Fremy thở dài chán nản. “Nghĩ để sau đi. Giờ đầu óc anh chưa tỉnh táo. Trong tình trạng này thì chẳng nghĩ ra được gì đâu.”

“Urk.” Adlet cứng họng, không phản bác gì được.

“Người đàn ông mạnh nhất thế giới đúng là phiền thật.” Fremy lướt qua Adlet, đi vào sâu trong hang, rồi bắt đầu cởi áo choàng và áo ngoài.

“Cô làm gì vậy?”

“Tắm. Mấy ngày rồi chưa tắm rửa gì.” Tay vẫn giữ súng, Fremy bắt đầu cởi đồ. Adlet lúng túng đi ra ngoài.

Ngay bên ngoài, cậu bắt gặp Hans đang ăn. Anh ngâm thịt xông khói và bánh mì khô vào nước rồi ăn ngon lành.

“Tỉnh rồi à. Meow, thấy sao?”

“Tôi khỏe rồi. Khỏe tới mức muốn xông ra giết Tgurneu ngay bây giờ.”

“Bớt nói mấy trò dở hơi đi. Ăn trước đã.”

Adlet lấy một phần thịt xông khói của Hans. Vừa cầm lên, cậu nhận ra miếng thịt này mềm bất thường. Phần mỡ trông rất ngon, màu sắc bắt mắt và không hề có mùi lạ. Lớp giấy dầu bọc bên ngoài còn có logo quen thuộc.

“Hans, cái này… là của Nashetania phải không?”

“Meow. Cô ta bỏ lại đống hành lý khi chạy trốn. Trong đó toàn là đồ ăn ngon số dzách.”

“Không ngờ anh dám ăn cả đồ của kẻ địch luôn đấy.”

“Không ai ngốc đến mức tự tẩm độc vào chính đồ ăn của mình đâu.” Hans vừa nhồm nhoàm vừa đáp.

Adlet còn đang phân vân thì Rolonia từ trong hang bước ra. “Nếu cậu lo bị trúng độc thì không cần đâu. Y Thánh Giả Torleau có cho tớ thuốc giải toàn năng. Với lại năng lực của tớ cũng có thể kháng độc nhẹ.”

“Xin lỗi, nhưng tớ không khoái kiểu đó. Người đàn ông mạnh nhất thế giới này lúc nào cũng cẩn thận.” Adlet nói rồi lôi từ túi bên hông ra một phần lương khô to khoảng 4cm.

“Cái gì vậy? Có ngon không?” Hans tò mò.

“Thứ này tôi gọi là khẩu phần ăn mạnh nhất thế giới.”

“Tôi đoán kiểu gì cậu cũng đặt tên như vậy.” Hans thở dài.

“Nó được làm từ bột tinh luyện, dịch chiết từ một bộ phận của động vật đặc biệt, trộn với mỡ bò và bột từ mười hai loại thảo dược. Người mạnh nhất như tôi chỉ cần ăn một viên là đủ cả ngày.”

“Chắc sức mạnh chả liên quan gì đến chuyện đó đâu.” Rolonia nhăn mặt.

“Vậy có ngon không?” Hans hỏi lại. Adlet nhìn khối lương khô, hít thở sâu mấy lần để chuẩn bị tinh thần.

“Cậu làm gì thế?” Hans khó hiểu.

“Ăn cái này cần có mẹo. Trước tiên phải xóa sạch ký ức về mọi món ngon từng ăn. Adlet đưa ngón tay lên trán, tự thôi miên mình để tạo hiệu ứng tâm lý. “Xong rồi tự ám thị bản thân rằng đây là thứ ngon nhất thế giới. Nếu làm tốt thì…” Cậu nhắm mắt, nhét cả khối vào miệng, nhai thật nhanh và nuốt một lèo. “Chỉ cần chậm một giây thôi là địa ngục chào đón. Nhưng nếu vượt qua được thì đúng là khẩu phần mạnh nhất thật.”

“Thế đó là cách duy nhất để ăn thứ này à, meow?” Hans đơ người.

“Thế mọi người ăn chưa?” Adlet hỏi sau khi ăn xong. Lúc đó chỉ có cậu và Hans đang ăn. Fremy thì đang tắm, còn Goldof với Mora đang canh gác ngoài kết giới. Chamo thì tựa đầu vào tảng đá để nghỉ ngơi.

“Goldof có vẻ đang ăn gì đó một mình. Mấy cô gái thì nói là không ăn. Tôi cũng chẳng hiểu nổi.”

“Không ăn à?”

Rolonia giải thích. “Tớ không cần ăn. Tớ có thể điều khiển dinh dưỡng trong máu. Còn cô Mora có thể hấp thụ năng lượng từ núi nên cũng không cần ăn.”

Tiện thật, Adlet nghĩ. “Thế còn Chamo?”

“Chamo thì… tớ cũng không biết. Không hiểu sao em ấy không cần ăn nữa. Xin lỗi nhé.”

Từ phía xa, cô bé được nhắc đến lên tiếng. “Anh nghĩ Chamo cần ăn như người thường à?”

“Tôi không hiểu lắm, nhưng nghe vậy thì chắc là không cần thật rồi.” Adlet đáp.

“Chamo đang chữa trị cho các thú cưng của mình, nên tránh xa ra đi.” Nói rồi cô bé lại nhắm mắt. Adlet có thể nghe thấy tiếng rên yếu ớt phát ra từ những Hung Ma bên trong bụng cô. Cậu nhớ lại cảnh chúng quằn quại, phủ đầy bụi bạc. Có lẽ tốt nhất là nghe lời và để cô bé yên.

“Còn Fremy… À phải rồi. Vì cô ấy là bán Hung Ma.” Atreau từng dạy Adlet về loài này. Chúng không cần ăn uống hằng ngày như con người. Chúng chỉ cần ăn một bữa lớn mỗi mười ngày là đủ.

“…?”

Đúng lúc ấy, Adlet chợt thấy lạ. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ.

“Có chuyện gì à, meow?” Hans hỏi.

Hung Ma chỉ cần ăn khoảng mười ngày một lần. Nhưng nếu vậy thì tại sao Tgurneu lại mang theo quả sung? Tuy nhiên, những câu hỏi đó chỉ lởn vởn một lúc rồi cũng tan biến trong đầu Adlet.

Mora đang đứng canh ở rìa kết giới thì thấy Adlet ra khỏi hang, thong thả ngồi ăn. Thấy cậu có vẻ không gặp nguy hiểm, cô cũng phần nào yên tâm. Cô quét mắt qua toàn bộ ngọn núi, cẩn trọng theo dõi từng động tĩnh của lũ Hung Ma. Chỉ khi đứng trên núi, cô mới sử dụng được năng lực thấu thị, dù chỉ có thể quan sát trong phạm vi ngọn núi cô đang đứng. Lúc này, quanh Chồi Vĩnh Hằng có khoảng hai trăm Hung Ma. Đám đuổi theo nhóm cô thì tản ra từng tốp nhỏ, mỗi tốp khoảng năm tên. Trong số đó có khá nhiều hung ma cấp cao, dường như chúng khá thông minh. 

Chúng ta như chim trong lồng rồi, Mora nghĩ. Có lẽ mục đích của Tgurneu là giữ chân các Dũng Sĩ trong khu vực này.

Tiếp theo, Mora kiểm tra xem có bẫy hay không. Gần như chắc chắn các Dũng Sĩ sẽ đến Chồi Vĩnh Hằng nên khả năng có bẫy là rất cao. Cô dò xét cả trên núi lẫn dưới lòng đất để tìm dấu hiệu bất thường. Nhưng không phát hiện được gì cả.

Tgurneu không xuất hiện ở gần đó, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy hắn đang ra lệnh cho lũ Hung Ma quanh núi. Cô vẫn không hiểu được câu “chỉ còn hai ngày nữa” của hắn có ý gì.

“…” Cô phân vân. Liệu rút lui có phải là lựa chọn đúng hay không? Hay lẽ ra cô nên dốc toàn lực giết Tgurneu ngay lúc đó dù có phải hy sinh mạng sống của mình?

Không, làm vậy là dại dột, cô lại nghĩ. Kéo Tgurneu chết chung chỉ nên là phương án cuối cùng, bởi nếu thất bại thì Shenira sẽ chết.

“Tình hình sao rồi, Mora?” Adlet đã ăn xong và tiến lại hỏi.

“Chúng ta bị bao vây rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa có nguy hiểm gì.” Mora tạm ngừng quan sát và giải thích cho Adlet biết về năng lực thấu thị của mình.

“Hay là nghỉ một lát đi, meow? Xem ra phải chờ lâu đấy.” Hans đề nghị.

“Cậu nói đúng. Tôi cũng nên nghỉ một chút. Cũng phải tắm nữa.” Mora nói rồi bước vào hang. Dù vậy cô vẫn giữ năng lực hoạt động, thận trọng quan sát xung quanh .

Trong hang, Fremy đang khỏa thân, cô chậm rãi lau những vệt bụi than bám trên tóc. Vừa thấy có người bước vào, cô lập tức cầm lấy khẩu súng đặt cạnh bên.

“Đừng có căng thẳng thế. Tôi không làm gì cô đâu.” Mora nói, vừa tháo giáp và áo choàng rồi bước vào dòng suối lạnh. Nước đục hẳn đi vì bụi đất, nhưng bọn họ đã dự trữ đủ nước uống nên cũng không sao. Cái lạnh dễ chịu ngấm dần vào da thịt. Trước khi cái lạnh chạm tới tận xương, cô bước ra khỏi suối, bắt đầu dùng móng tay và lòng bàn tay để chà sạch lớp bụi bẩn trên người.

“Có được nguồn nước dồi dào thế này đúng là may mắn. Ít ra cũng không phải lo chuyện vệ sinh thân thể.” Mora thở ra một hơi dài. Việc gột rửa cơ thể luôn khiến người ta dễ chịu. Nhưng cho dù có muốn thư giãn đến đâu, trong đầu cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Shenira.

“Um, tôi có thể tắm cùng không?” Rolonia xuất hiện, vừa hỏi vừa lúng túng cởi áo giáp.

“Cả ba cùng tắm thì hơi nguy hiểm đấy. Nhỡ có chuyện gì thì sao?” Fremy nói.

“Tôi không sợ. Chiến đấu khi không mặc gì cũng chẳng sao. Bị người khác nhìn thấy đâu khiến người ta yếu đi.” Mora nói trong lúc múc nước rửa người. “Rolonia, hẳn cô bất ngờ lắm khi bị cuốn vào chuyện này.

“V-Vâng. Tôi thật sự… không biết phải làm gì cả. Tôi vẫn chưa thể tin được là trong số Lục Hoa Dũng Sĩ có một kẻ mạo danh…”

“Tôi cũng vậy. Lúc cô đến, tôi còn tưởng tim mình ngừng đập đến nơi rồi.” Mora mỉm cười.

“Tôi cũng không hiểu nổi cô luôn đấy, Rolonia.” Fremy đột ngột lên tiếng.

Rolonia giật nảy, tay vẫn đang loay hoay với bộ giáp. “Ơ! Um! Sao ạ?”

“Lúc đầu nhìn thấy con nai thôi cũng sợ muốn khóc, vậy mà khi gặp địch thì gào thét như phát điên. Rốt cuộc thì cái nào mới là cô?”

Mora trả lời thay. “Rolonia nhút nhát và hay do dự mới là bản chất thật. Còn cái kiểu gào rú kia… là một dạng nghi thức của cô ấy thôi.”

Fremy vẫn không hiểu, chỉ nghiêng đầu thắc mắc. “Để tôi hỏi thẳng nhé, Rolonia. Cô đang nghi ngờ ai?”

Rolonia khựng lại. “Tôi không biết nữa. Tôi không nghĩ ai trong mọi người là kẻ địch cả.”

Fremy trừng mắt. “Tại sao cô không ngờ tôi? Nếu tôi là cô chắc chắn tôi sẽ làm thế. Tôi là con lai với Hung Ma và là Lục Hoa Sát. Tôi cũng đã giết Athlay, người quen của cô đấy. Tôi còn được Tgurneu nuôi dạy nữa. Với từng ấy lý do, cô không nghi tôi thì rốt cuộc cô đang toan tính cái gì?”

“Tôi…”

“Cô đang âm mưu gì hả?” Fremy gằn giọng.

Không chịu nổi nữa, Mora xen vào. “Đủ rồi, Fremy. Cô ấy chẳng có âm mưu gì cả. Rolonia không biết nghi ngờ người khác đâu.”

“Tôi đảm bảo ạ.” Rolonia tiếp lời.

“Cô nên nhẹ nhàng hơn một chút. Kiểu thái độ đó chỉ làm cô bị cô lập thôi.” Mora nhắc nhở.

Fremy quay mặt đi. “Đó là cách duy nhất tôi biết để đối diện với người khác.”

“Fremy, tôi—” Rolonia lên tiếng. “Tôi từng nghĩ cô là kẻ thứ bảy. Nhưng Addy và cô Mora đều tin cô, nên tôi đã không nghi ngờ nữa.”

“…Vậy à.”

“Cô thân với Addy lắm sao?”

Fremy không trả lời, chỉ lặng lẽ thay đồ. Chỉ trong thoáng chốc, thân hình mảnh khảnh của cô đã được che kín trong lớp vải đen. “Gọi anh ta là Addy à? Có vẻ hai người cũng thân thiết lắm nhỉ.” Nói xong, Fremy cầm súng rồi bước ra khỏi hang.

Mora nghĩ Fremy giống như một con nhím: lúc nào cũng cảnh giác với người khác, và luôn sợ hãi điều gì đó. Cách duy nhất để cô ấy tiếp xúc với người khác là biến sự yếu đuối thành thái độ thù địch. Có lẽ người thực sự nhút nhát và sợ hãi không phải là Rolonia, mà là Fremy.

Dù ban nãy Rolonia tỏ ra điềm đạm, nhưng giờ lại thở phào như vừa trút được gánh nặng rồi tiếp tục cởi giáp.

“Cô đang ở thế khó đấy, Rolonia. Có vẻ Fremy chẳng ưa gì cô cả.”

“Vâng. Đúng là vậy thật.” Cô gái mỉm cười có chút ngượng ngùng. “Nhưng tôi cũng nhẹ lòng. Cô ấy tốt hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.”

Vừa nãy căng như dây đàn mà sao cô ấy còn nghĩ như thế? Mora thầm nghĩ. “Mà nhắc mới nhớ, tôi không biết là cô quen Adlet từ trước đấy. Đúng là Trái Đất tròn thật.”

“À, vâng. Tôi chưa có dịp kể thôi.”

“Hmm. Cô có tình cảm với cậu ta không?”

Đôi tay Rolonia khựng lại giữa chừng. “Ờm. À. Tôi cũng không rõ.” Câu trả lời ngập ngừng khiến Mora bật cười. “Tôi nghĩ là không. Chắc là không. Tôi đoán vậy. Tôi không nghĩ mình thích cậu ấy đâu.”

“Vậy thì tốt. Adlet là người đáng tin, nhưng cũng là một kẻ ngốc có tiếng. Nếu trót phải lòng cậu ta, cô sẽ chỉ chuốc phiền toái suốt đời.”

“Cô nghĩ vậy sao? Tôi lại không thấy vậy lắm… nhưng...hmm.”

Tuổi trẻ đúng là vô tư, Mora nghĩ. Dù rơi vào tình thế sinh tử, chúng vẫn còn sức nghĩ đến tình cảm trai gái. Mà cũng dễ thương đấy chứ. Nhưng với cô, dẫu có cười nói chuyện trò, trong đầu vẫn không rời khỏi hình ảnh của Shenira dù chỉ một khắc.

Trời ngả chiều, ai nấy đều đã tắm rửa, kiểm tra lại vũ khí và dụng cụ. Cả bảy người ngồi thành vòng tròn trước hang để bàn kế hoạch.

“Adlet, cậu bình tĩnh lại chưa?” Mora hỏi.

Adlet ngồi giữa nhóm, gật đầu. Mora lúc nào cũng kinh ngạc vì sự bền bỉ của cậu. Khó tin được một người trần mắt thịt lại có thể chịu đựng giỏi đến thế.

“Vậy tình hình thế nào rồi?” Adlet hỏi. “Tgurneu còn quanh đây không?”

Dưới sự hỗ trợ của Sơn Thần, Mora kiểm tra xung quanh. “Không thấy bóng dáng Tgurneu.”

Adlet cau mày suy nghĩ. “Hai trăm tên à? Nghe lạ thật. Con số đó đâu đủ để giam chân chúng ta.”

“Chắc còn nhiều hơn nữa ngoài phạm vi núi. Nếu đánh trực diện, chúng ta thua chắc.”

“Nhưng nếu không có Tgurneu ở đây thì bọn chúng cũng chẳng đáng sợ gì. Đánh không lại thì chạy thôi.” Adlet nói.

“Chỉ khi Tgurneu không có ở đây thôi.” Fremy nhấn mạnh.

“Trước hết, tôi muốn hỏi mọi người một chuyện. Mọi người có đang nghi ngờ ai là kẻ thứ bảy không? Không phải kiểu mơ hồ hay cảm giác lạ lạ nhé. Tôi cần manh mối thật sự ấy.” Mora không lên tiếng. Mọi người đều im lặng. “Vậy có thể kể cho tôi nghe chi tiết cách mọi người thoát khỏi Tgurneu được không? Lúc đó tôi bất tỉnh nên chẳng biết gì cả.”

Mora và Hans thay phiên nhau kể lại diễn biến cuộc rút lui. Khi câu chuyện kết thúc, Adlet ôm trán trầm ngâm, nét mặt khó tả.

“Khó rồi đây. Ai cũng đều có cơ hội để giết người khác.” Mora gật đầu. Nếu Fremy là kẻ phản bội thì cô đã không còn ngồi đây rồi.

“Nếu lúc đó Goldof hay Rolonia phản bội, chắc tôi cũng tiêu rồi.” Hans nói. “Dù tôi có thoát được, tôi cũng không chắc sẽ cứu được cậu và Chamo. Mà nếu thằng nhóc kia là kẻ địch thì tôi chết chắc.”

“Hmm...nếu là anh mèo thì Chamo cũng đi đời rồi.” Chamo thêm vào.

“Tại sao tên thứ bảy vẫn chưa ra tay? Hắn muốn gì chứ?” Adlet trăn trở. Mora cũng thấy khó hiểu. Dù nghĩ theo cách nào, rõ ràng tên đó đã bỏ qua rất nhiều cơ hội để ra tay.

Rồi Fremy cất tiếng: “Nếu tìm ra kẻ thứ bảy, tôi nhất định giết hắn dù cho có phải bỏ mạng.”

“Hả?”

“Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Suốt thời gian qua tôi vẫn cố dò xem đó là ai. Có thể hắn đã biết tôi luôn quan sát từng người rồi. Có khi không phải vì hắn không ra tay, mà vì sợ tôi nên không dám làm.”

“Nhưng tôi vẫn thấy kỳ lạ là trong trận chiến đó hắn chẳng làm gì. Nếu tính toán kỹ, hắn có thể giết sạch chúng ta rồi.” Hans nói. Mora gật đầu đồng tình.

“Còn một khả năng nữa.” Fremy nói. “Có thể Tgurneu đã ra lệnh cho hắn không được hành động.”

“Tại sao chứ?” Adlet hỏi.

“Để trêu đùa chúng ta.”

“Hả?”

“Tgurneu rất thích trêu đùa với người khác. Hắn luôn lảm nhảm những thứ vô nghĩa, làm những việc tự đẩy mình vào thế bất lợi mà không chút do dự. Tôi không hiểu hắn nghĩ gì. Có khi là hắn chẳng nghĩ gì thật.”

Cô nói đúng. Cách Tgurneu nói chuyện suồng sã, hành xử lố lăng, và chiến đấu chẳng theo quy luật nào cho thấy hắn đang đùa giỡn.

“Vậy tất cả chỉ là trò tiêu khiển của hắn?” Adlet hỏi. “Hắn không thực sự muốn giết chúng ta à?”

“Tôi không biết. Có thể hắn chỉ giả vờ đùa cợt trong khi vẫn đang lên kế hoạch gì đó. Cũng có thể hắn thật sự chỉ đang chơi đùa thôi.”

Nghĩa là, việc cố đoán xem Tgurneu đang nghĩ gì cũng chẳng có tác dụng. Đúng là một kẻ phiền phức, Mora nghĩ. “Lúc trên đồi, chúng ta đã bị phục kích. Biết đâu chính kẻ thứ bảy dẫn chúng ta đến đó?” Cô gợi ý. Adlet khoanh tay suy nghĩ.

“Nhưng chính cô là người phát hiện ra chỗ đó mà, Mora.” Hans nói.

“Và tôi là người đề xuất bàn chuyện ở đó.” Fremy nói.

Rolonia rụt rè giơ tay. “Um… X-xin lỗi, tôi có thể nói một câu không ạ?” Khi Adlet gật đầu, cô mới nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ… có thể là tên thứ bảy không muốn bị phát hiện.”

“Ý cậu là sao?” Adlet hỏi.

“Ý tôi là hắn không muốn bị vạch mặt. Nên nếu hắn cứ giữ im lặng, không làm gì thì sẽ không ai biết được. Hắn chắc chắn không muốn bị nghi ngờ.”

“Nếu vậy thì hắn đến đây làm gì? Nếu chỉ ngồi không để khỏi bị lộ thì trà trộn vào nhóm Dũng Sĩ làm gì nữa?” Fremy phản bác.

“Không đâu, có khi Rolonia nói đúng đấy.” Adlet lên tiếng. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu. “Chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng… tôi nghi kẻ thứ bảy thực sự chưa làm gì cả. Hắn không dẫn chúng ta đến ngọn đồi đó, cũng không báo cho Tgurneu biết chúng ta sẽ đến đó.”

“Tại sao anh nghĩ vậy?”

“Nếu nhóm Dũng Sĩ chọn đường an toàn nhất để tránh phục kích, kiểu gì cũng phải đi ngang qua ngọn đồi đó. Tgurneu chắc đã đoán trước được. Chúng ta nghỉ chân ở đó cũng là trùng hợp mà. Dù không dừng lại nghỉ chân, hắn vẫn có thể phục kích khi chúng ta đi ngang qua.”

“Vậy thì tại sao kẻ thứ bảy vẫn chưa ra tay?”

“Vì đó chính là kế hoạch ban đầu.” Adlet giải thích. “Hắn chỉ cần đi theo, giả làm một thành viên trong nhóm. Đó là lý do duy nhất hắn ở đây.”

“Ý cậu là sao?”

“Kẻ phản bội đang chờ thời cơ để có thể tiêu diệt tất cả chúng ta cùng một lúc. Hắn có thể ra tay trong trận đánh vừa nãy, nhưng chắc chắn sẽ có vài người thoát được. Giết một hoặc hai người không đáng. Hắn muốn diệt gọn cả nhóm trong một lần duy nhất.” Cả nhóm rơi vào im lặng. “Kẻ thứ bảy sẽ không hành động cho đến khi có cơ hội hoàn hảo, vì chỉ cần hắn không làm gì thì sẽ không bị phát hiện. Nhưng đây cũng chỉ là giả thuyết thôi.”

“Nếu thế thì làm sao vạch mặt được kẻ đó?” Mora hỏi. “Chừng nào hắn còn im lặng, chúng ta chẳng có chút manh mối nào. Nhưng nếu hắn ra tay thì mọi chuyện coi như xong. Chúng ta biết làm gì đây?”

Hans vỗ tay như thể đang xem trò vui. “Meow! Thế này là chiếu tướng rồi hả?”

“Không chỉ có Tgurneu là tên hề. Trong nhóm mình cũng có một tên.” Mora lầm bầm.

Hans làm ra vẻ tổn thương. “Tôi nói nghiêm túc mà! Chơi là phải chơi tới bến chứ, đúng không?”

Bó tay.

Adlet tiếp tục: “Theo những gì Fremy kể, Tgurneu không hành động theo logic để chiến thắng nên không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Và kẻ thứ bảy cũng vậy, chúng ta cũng không đoán trước được.”

“Nhưng cậu là người mạnh nhất thế giới mà? Bỏ cuộc dễ vậy sao?”

“Chúng ta đang bị bao vây đấy, Adlet. Làm cách nào để thoát đây?” Mora hỏi.

“Dù có thoát, thì tình hình cũng tệ hơn thôi. Chúng ta cần một kế hoạch để giải quyết tận gốc vấn đề.” Fremy nói.

Trước sức ép của cả nhóm, Adlet khẽ nói: “Chỉ còn một cách để thoát khỏi tình cảnh này.”

“Cách gì?” Hans hỏi.

“Chúng ta phải giải mã bí ẩn của Tgurneu.”

Cả nhóm im lặng. Mora chẳng hiểu cậu định nói gì với cái gọi là “bí ẩn của Tgurneu”.

“Xem cái này đi.” Adlet nói rồi rút ra một chiếc đinh dài khoảng 20cm từ trong áo. Trông y hệt cái mà cậu từng dùng trong trận chiến trước.

“Cái gì vậy?” Hans ngơ ngác.

Adlet bắt đầu giải thích về thứ cậu gọi là Gai Thánh. Đầu đinh được tẩm một loại chất độc chế từ máu của Thánh Giả, và nếu đâm vào Hung Ma, chất độc sẽ lập tức phát tán khắp cơ thể chúng.

Khi lắng nghe Adlet giải thích, Mora chợt nghĩ đến Atreau Spiker. Trước giờ cô chỉ biết ông là một chiến binh am hiểu về Hung Ma, nhưng có vẻ cô đã đánh giá ông quá thấp. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện dùng máu của Thánh Giả làm vũ khí, chứ đừng nói đến việc chiết xuất độc tố từ nó.

“Cậu… đã đâm Tgurneu bằng cái này à? Cậu chắc chứ?” Mora hỏi.

Adlet gật đầu. “Tôi chắc chắn đã đâm trúng Tgurneu, và tôi còn thấy chất độc phát huy tác dụng nữa. Vậy mà hắn vẫn còn sống.”

Khó tin thật, Mora thầm nghĩ. Rolonia và Fremy thì mặt mày tái mét.

“Sao lại không hiệu quả chứ?” Adlet lẩm bẩm. “Nếu làm sáng tỏ vụ này thì có thể sẽ tìm ra cách hạ gục Tgurneu.”

“Meow. Nhưng vụ này nghiêm trọng vậy sao?” Hans hỏi. Chamo cũng có vẻ chưa tin. Máu của Thánh Giả chắc chắn sẽ gây hại cho Hung Ma, nhưng dường như hai người này chưa hiểu. “Dù tôi không biết hết, nhưng Hung Ma có nhiều loại mà, mỗi con lại có năng lực khác nhau. Có khi Tgurneu chỉ đơn giản là kháng độc tốt thôi.”

“Có vẻ anh chưa hiểu. Để tôi giải thích rõ hơn một chút.” Adlet thở dài. “Hung Ma có thể tự quyết định hướng tiến hóa tùy theo mong muốn của chúng. Anh thấy rồi đấy, mỗi con đều có hình dạng khác nhau.”

“Meow.”

“Nếu muốn mọc nanh thì sẽ mọc nanh. Muốn to ra thì sẽ to ra. Nhưng quá trình đó mất hàng chục, thậm chí hàng trăm năm. Đôi lúc còn tiến hóa thất bại nữa. Nhưng về cơ bản, chỉ cần chúng muốn thì có thể có được bất cứ năng lực nào.”

“Vậy thì Tgurneu cũng có thể tiến hóa khả năng kháng độc với máu của Thánh Giả à?”

“Vẫn có giới hạn.” Adlet nói. “Dù có muốn đến đâu thì vẫn có những thứ chúng không thể thay đổi. Một trong số đó là lõi cơ thể.”

“Lõi?”

Fremy giải thích. “Lõi giống như bộ não của Hung Ma vậy. Nó luôn tồn tại ở đâu đó trong cơ thể chúng và cũng là điểm yếu chí tử. Lõi chính là thân thể thật sự của Hung Ma. Những phần khác chỉ là phụ. Chúng có thể biến đổi phần phụ, nhưng không thể thay đổi lõi. Chỉ máu của Thánh Giả mới có thể phá hủy lõi đó.”

Hans và Chamo vẫn chưa hiểu hết.

“Độc có trong máu của Thánh Giả bắt nguồn từ sức mạnh của Thần Linh.” Cô nói tiếp. “Độc tính của nó hoàn toàn khác với các loại độc thông thường. Một khi đưa vào cơ thể, nó sẽ tấn công lõi ngay lập tức. Hung Ma không thể biến đổi cơ thể để ngăn điều đó. Và một khi độc đã lan tới lõi thì không có cách nào chống lại được.”

“Nói cách khác…”

“Độc từ máu Thánh Giả có tác dụng với mọi Hung Ma, hoàn toàn không có ngoại lệ.”

“Meow? Mạnh đến vậy sao?” Hans giờ mới ngộ ra.

“Tôi cũng có kỹ thuật để đưa máu của mình vào cơ thể Hung Ma. Thầy Atreau từng bảo kỹ thuật đó sẽ luôn hiệu nghiệm với bất kỳ Hung Ma nào.” Rolonia nói.

“Adlet, rốt cuộc Atreau Spiker là ai vậy?” Mora hỏi. “Sao ông ấy lại có được những kỹ thuật đó?”

Adlet nghiêng đầu. “Xin lỗi, tôi cũng không rõ. Sư phụ gần như chưa bao giờ kể gì về quá khứ cả.”

“Ai thèm quan tâm cái vũ khí kỳ cục đó chứ? Chamo chẳng hứng thú gì với gã Atreau đó.” Cô bé lên tiếng, giọng đầy chán nản. “Ừ thì vũ khí này nghe cũng ghê gớm đấy, nhưng nó không giết được Tgurneu phải không? Vậy thì khỏi cần. Chamo sẽ tự giết hắn, xé xác thành từng mảnh và ăn hết rồi biến hắn thành đồ chơi cho bọn thú cưng trong bụng.”

“Chamo, em có hiểu ý bọn tôi đang nói không? Một đòn tấn công lẽ ra luôn có hiệu quả mà lần này lại thất bại.” Adlet nhấn mạnh.

“Thì sao?”

“Nếu bọn Hung Ma Nô của em xé xác Tgurneu thì hắn có chết không? Nếu bị Rolonia rút hết máu thì hắn có chết không? Nếu bị Hans và Goldof chém, Mora đấm, Fremy bắn, liệu hắn có chết không? Không ai trong chúng ta chắc chắn cả.” Adlet liên tục hỏi.

“Chamo mặc kệ. Cứ đánh là được.”

“Cần phải chắc chắn rằng chúng ta có cách giết được Tgurneu. Và để tìm ra cách đó, chúng ta phải làm sáng tỏ bí ẩn này.”

Tệ rồi đây, Mora nghĩ thầm. Tâm trạng của Chamo đang xấu đi. Cô bé có thể nổi khùng bất cứ lúc nào. 

“…Vậy giờ làm gì?” Trái với dự đoán của Mora, Chamo lại chịu nhượng bộ.

“Tôi sẽ tìm ra cách giết tên quái vật đó.” Adlet đáp. “Còn em thì nghĩ cách đối phó với đám bột bạc đó đi.”

“Được rồi. Chamo cũng có vài ý tưởng để thử đấy.”

Mora khá bất ngờ với thái độ hợp tác của Chamo. Dù chậm, nhưng rõ ràng cô bé đang dần trưởng thành.

“Nhưng đến giờ giải quyết được gì cả.” Fremy nhắc nhở. “Chúng ta vẫn chưa biết bí mật của Tgurneu là gì, cũng chưa tìm ra kẻ thứ bảy nữa.”

“Nếu dồn được Tgurneu vào chân tường, tôi nghĩ kẻ phản bội sẽ lộ mặt thôi.” Adlet đáp.

“Ý anh là sao?”

“Kẻ đó chắc chắn có liên hệ với Tgurneu. Ít nhất hắn cũng là kẻ địch hoặc nội gián của Hung Ma. Nếu chúng ta giết được một thủ lĩnh, đó sẽ là đòn giáng mạnh vào kẻ thứ bảy. Nếu Tgurneu sắp thua, hắn chắc chắn sẽ ra tay để bảo vệ.”

“Hiểu rồi. Thay vì chờ hắn hành động, chúng ta sẽ tạo tình huống khiến hắn buộc phải ra tay.” Mora nói.

“Nhỡ chúng ta dồn Tgurneu đến đường cùng mà kẻ kia vẫn không lộ diện thì sao?” Fremy hỏi.

“Thì chúng ta sẽ giết Tgurneu. Nó vẫn lời hơn việc tìm ra kẻ phản bội mà.”

“Meow. Giá mà làm được cả hai thì càng tốt.” Hans gật đầu.

“Tôi thấy hơi nguy hiểm.” Rolonia lo lắng. “Chúng ta chẳng biết Tgurneu hay kẻ thứ bảy sẽ làm gì cả.”

“Sư phụ tôi từng dạy rằng chẳng có gì tệ hơn một kế hoạch an toàn nhưng nửa vời. Đôi khi dấn thân vào nguy hiểm mới là cách an toàn nhất. Bây giờ, điều tốt nhất ta có thể làm là dồn toàn lực để tiêu diệt Tgurneu.”

Rolonia nghe xong lại càng thêm bất an.

“Yên tâm đi. Tôi là người đàn ông mạnh nhất thế giới mà.”

“Ồ, meow. Lại bắt đầu rồi đấy.” Hans nói với ngao ngán.

“Hiểu rồi. Tớ tin cậu là người mạnh nhất thế giới mà.” Rolonia gật đầu. Mọi người đều đồng ý với kế hoạch của Adlet. Họ sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Tgurneu. Đó chính là điều mà Mora mong đợi. Bởi chỉ khi đánh bại được hắn thì cô mới có thể cứu con gái mình.

Dù có thế nào, cô cũng phải giết được Tgurneu. “Tôi có ý này.” Mora giơ tay lên.

“Là gì vậy?” Adlet hỏi.

“Tôi có một bí chiêu. Đó là kỹ thuật mà tôi đã dày công rèn luyện suốt nhiều năm, chính là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Tôi nghĩ đã đến lúc nên sử dụng nó.”

“Nó có tác dụng gì?”

“Tôi sẽ lập tức bao phủ toàn bộ ngọn núi này bằng một kết giới và nhốt Tgurneu lại trong đó. Như vậy vừa chặn được viện binh, vừa ngăn hắn trốn thoát. Tôi chỉ có thể dùng kỹ thuật này một lần, nhưng tôi thấy rất đáng để thử.”

Nghe đến đó, mắt Rolonia mở to. “Khoan đã, cô Mora! Kết giới đó rất nguy hiểm.”

“Tôi biết chứ. Nhưng cô cũng nghe Adlet nói rồi mà.” Không thể phản bác, Huyết Thánh Giả chỉ đành im lặng.

“Kết giới sẽ tồn tại được bao lâu?” Adlet hỏi.

“Không lâu đâu. Tối đa là sáu tiếng. Nhưng như vậy là đủ để giết Tgurneu rồi.”

“Ra thế. Vậy thì làm đi.” Cậu đáp không chút do dự.

“Khi Tgurneu xuất hiện lần tới, tôi sẽ báo ngay cho cậu.” Mora nói. “Còn việc có kích hoạt kết giới hay không thì quyết định ở cậu đấy, Adlet.”

Adlet gật đầu. “Được rồi. Vậy là chúng ta đã có kế hoạch. Tôi sẽ tìm hiểu về bí mật của Tgurneu, bắt đầu từ việc vì sao Gai Thánh lại vô hiệu rồi nghĩ cách giết hắn. Fremy, cô giúp tôi nhé.”

“…Được thôi.” Cô đáp.

“Hans, Goldof, hai người phụ trách dọn dẹp đám Hung Ma trên núi. Giảm bớt số lượng bọn chúng cũng được. Làm nổi không?”

“Đương nhiên. Một mình tôi là meow ngon lành rồi.” Hans mỉm cười. Goldof không trả lời nhưng có vẻ cũng đã chấp nhận nhiệm vụ.

“Mora, cô dùng năng lực để giám sát tình hình trên núi. Nếu có gì bất thường thì lập tức báo cho tôi. Đồng thời hỗ trợ Hans và Goldof nữa.”

“Rõ rồi.”

“Chamo, em lo tìm cách đối phó với loại bột bạc đó. Nếu tôi không thể giải mã được bí ẩn thì em sẽ là chủ lực của chúng ta. Đừng làm hỏng việc đấy.”

“Tất nhiên. Lo cho bản thân anh trước đi. Cố gắng lên đấy.”

“Ừm…còn tớ thì sao?” Rolonia giơ tay. Adlet hơi ngập ngừng.

“Rolonia là Huyết Thánh Giả và rất am hiểu về vấn đề này. Tôi tin cô ấy sẽ có ích cho cậu.” Mora nói. Adlet gật đầu.

Cả nhóm định xuất phát thì Adlet đột ngột lên tiếng. “Hỡi kẻ thứ bảy, ta còn điều cuối cùng này muốn nói cho ngươi.” Cậu đảo mắt nhìn mọi người. “Nếu muốn thắng thì tốt nhất là nghĩ cách giết ta trước đi. Nếu không nhanh lên, sẽ không kịp đâu đấy.”

Không ai lên tiếng. Một khoảng lặng bao trùm lấy cả nhóm.

“Anh định tạo không khí kịch tính đấy à? Nghe sến lắm.” Chamo lên tiếng.

Cô bé nói không sai. Mora và Hans không nhịn được mà cười phá lên. Rolonia thì cúi mặt, tay che miệng lại, còn Fremy thì quay đi chỗ khác. Ngay cả Goldof cũng hơi nhếch môi như đang cười. Lần đầu tiên cả nhóm cùng cười với nhau, Mora thầm nghĩ. Có lẽ sự gắn kết đang dần hình thành trong nhóm, dù chỉ là chút ít. Adlet quả là người đàn ông biết đóng vai thằng hề để xoa dịu không khí.

Mỗi người bắt đầu làm nhiệm vụ riêng. Adlet quay lại hang, ngồi tựa lưng vào vách. Mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Chamo đã khiến cậu bẽ mặt. Chết tiệt, mình là người mạnh nhất thế giới mà! Cậu rủa thầm.

Fremy và Rolonia bước vào hang rồi ngồi xuống cách nhau một khoảng. Fremy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, còn Rolonia thì lúng túng thấy rõ.

“Tôi hiểu hai người đề phòng nhau là điều bình thường, nhưng cố gắng hòa hợp đi. Nếu không hợp tác thì chúng ta sẽ không thể giải mã được bí ẩn của Tgurneu đâu” Adlet nói.

“Cậu nói đúng…” Rolonia đáp. “Cùng nhau cố gắng nhé, Fremy.”

“Ừ, cũng được thôi.” Nhưng chẳng ai nhích lại gần ai. “Tôi bật đèn đây.” Fremy đặt một viên đá nhỏ xuống nền hang tối. Cô niệm chú và viên đá phát sáng.

“Cái gì vậy?” Adlet hỏi. “Đó là năng lực của cô sao, Fremy?”

“Không. Mora mang theo đấy. Cô ấy bảo là do Quang Thánh Giả Pipi tạo ra. Cô ấy mang nhiều lắm, để tôi cho anh vài viên.” Adlet nhận lấy mấy viên đá phát sáng và học câu niệm chú từ Fremy. Cả ba cùng ngồi thành vòng tròn quanh viên đá nhỏ ấy.

“Xin lỗi, Adlet, nhưng…” Fremy mở lời “…Tôi khá nghi ngờ về việc anh có thể giải quyết được chuyện này đấy. Chúng ta biết quá ít về Tgurneu. Và cả nhóm chỉ mới chiến đấu với hắn được nửa giờ thôi.”

“Tại sao cô lại nói vậy? Cô là người hiểu rõ Tgurneu hơn mà, Fremy” Cậu hỏi.

“Xin lỗi, nhưng anh đừng trông chờ vào tôi.” Cô lắc đầu. “Tôi không biết chút gì về điểm yếu của hắn cả, cũng không hiểu vì sao Gai Thánh lại vô hiệu. Tgurneu đã lên kế hoạch giết tôi từ trước nên chắc chắn hắn sẽ không tiết lộ điều gì quan trọng cho tôi đâu.”

Cô ấy vẫn chưa hiểu, Adlet nghĩ. “Cô có cảm thấy Tgurneu đang che giấu điều gì không?”

“…Không.”

“Đó chính là điểm mấu chốt. Tgurneu muốn giết cô nên hắn không cho cô biết thông tin quan trọng gì cả. Đó mới là đầu mối.”

“Ý anh là sao?” Fremy hỏi.

“Rất khó để che giấu điều gì đó với người thân quen. Lại càng khó hơn để khiến người ta không nhận ra là mình đang che giấu chuyện gì. Muốn làm được điều đó, hắn phải nói dối, phải đánh lạc hướng và cư xử sao cho tự nhiên. Nhưng những điều như thế luôn sẽ để lại dấu vết.” Adlet nhìn thẳng vào mắt Fremy và nói tiếp. “Nếu chúng ta tìm ra Tgurneu đã nói dối điều gì, thì sự thật sẽ dần lộ ra.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa có đủ thông tin.” Cô vẫn khăng khăng.

Lúc đó, Rolonia dè dặt lên tiếng. “Ờm, Addy… cậu cho tớ mượn thanh kiếm một chút được không?”

Adlet chẳng hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn đưa cả kiếm lẫn vỏ cho cô. Cô rút kiếm ra và ngắm nhìn lưỡi của nó. “À, cậu lau sạch rồi nhỉ. Vậy cậu còn giữ miếng vải lau không?” Adlet quay ra đống rác gần cửa hang, lục lấy mảnh giẻ đã bỏ đi rồi đưa cho cô. Rolonia nhận lấy rồi đưa nó vào miệng.

“Này!” Adlet kêu lên.

“Ghê quá.” Fremy nói.

Cả hai nhăn mặt. Dù đỏ mặt vì ngượng, Rolonia vẫn tiếp tục mút tấm giẻ đẫm máu. “Cậu đã chém sáu Hung Ma bằng thanh kiếm này nhỉ.” Cô rút tấm giẻ khỏi miệng, rồi lấy roi ra và liếm lên nó giống như đã làm với tấm giẻ. “Và tớ đã đánh trúng 19 Hung Ma với cây roi này. Trong số đó, chỉ có một loại máu có mùi vị giống với máu trên kiếm của cậu, Addy. Tớ đã xác định được máu của Tgurneu rồi. Cho tớ chút thời gian để phân tích kỹ hơn nhé.” Rolonia lần lượt liếm roi và miếng giẻ, có vẻ như cô đang kiểm tra những tàn dư của máu Tgurneu còn bám lại.

“Chỉ liếm máu mà cô đã biết được nhiều đến thế à?” Fremy hỏi.

“Máu chứa rất nhiều thông tin, từ thức ăn mà sinh vật đó từng ăn cho đến thể trạng hay quá khứ của chúng. Chỉ cần liếm máu là tôi sẽ biết được.” Rolonia tiếp tục thay phiên liếm cây roi và miếng giẻ, rồi nhắm mắt lại để suy nghĩ. “Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì?”

“Trước hết, Tgurneu là loại Hung Ma hỗn hợp. Hắn hấp thụ những Hung Ma khác để gia tăng sức mạnh cho bản thân. Bản thể của hắn là thằn lằn, nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Toàn bộ sức mạnh của hắn đều đến từ các Hung Ma khác.”

“Nghe cũng ấn tượng đấy.” Fremy nói. “Nhưng tôi đã biết chuyện đó rồi.”

“Bản thể của hắn đã hợp thể với bảy Hung Ma.” Rolonia tiếp tục. “Đầu tiên là vượn khổng lồ để tăng cường sức mạnh thể chất. Bạch tuộc để có khả năng co giãn tay chân. Quạ để có thị lực sắc bén, chó để tăng thính giác và khứu giác. Thiên nga giúp tăng độ linh hoạt…” Rolonia tiếp tục nhắm mắt, như thể đang nghiền ngẫm sâu hơn những gì vừa phát hiện từ máu của Tgurneu. “Không thể tin được. Tgurneu còn hấp thụ một loại lưỡng cư nguyên thủy để có khả năng tái sinh cực mạnh. Ngoài ra còn có rắn giúp hắn chịu đòn tốt hơn và hồi phục nhanh hơn nữa. Đó là toàn bộ Hung Ma mà Tgurneu đã hấp thụ.”

Adlet và Fremy tròn mắt kinh ngạc khi nghe Rolonia tuôn ra hàng loạt thông tin. “Tôi không biết nhiều đến vậy, nhất là việc Tgurneu đã dung hợp với những Hung Ma nào.” Fremy thú nhận.

“Làm sao cậu có được khả năng đó vậy?” Adlet ngạc nhiên hỏi.

Rolonia ngượng ngùng cúi đầu. “Ừm... Cô Mora bảo tớ luyện tập liếm máu để phân tích. Cô ấy bảo kỹ năng đó có thể dùng trong nhiều việc, như chữa thương hay giải độc chẳng hạn. Sư phụ Atreau cũng dạy tớ về Hung Ma, nên tớ nghĩ mình có thể áp dụng thử…”

Fremy quay sang hỏi Adlet: “Anh biết cô ấy làm được chuyện này à?”

“Không, tôi cũng mới biết luôn đấy. Gần đây Rolonia toàn khiến tôi bất ngờ.” Adlet đáp. Rolonia mỉm cười hài lòng.

Khi Adlet, Fremy và Rolonia bước vào hang, Hans và Goldof đã rời Chồi Vĩnh Hằng để tiêu diệt đám Hung Ma đang kéo đến. Mora quan sát tình hình từ xa nhờ khả năng cảm nhận qua mặt đất. Đám Hung Ma nhanh chóng lao đến tấn công Hans và Goldof ngay khi phát hiện có kẻ địch.

“Mya-meow. Goldof, cậu xử lý mấy con tép riu nhé. Tôi lo mấy con to nhất.” Mora nghe thấy tiếng Hans. Nhờ năng lực của mình, cô không chỉ nhìn được từ xa mà còn nghe rõ mồn một.

Mặt trời đã lặn hẳn, sắc đỏ nơi rìa núi cũng biến mất. Đó là đêm đầu tiên của họ tại Hống Ma Cảnh. Ánh sáng từ trăng sao soi rọi Mora và các đồng đội. Đêm nay chắc sẽ loạn lắm đây, cô thầm nghĩ. Cô cảm nhận được rất nhiều Hung Ma trong vùng mà bản thân quan sát được. Và khi chúng nhận ra rằng đã đến lúc chiến đấu, cả bầy liền đổ xô về phía Hans và Goldof.

“Hans, có năm con đang tiếp cận từ hướng đông và mười con từ hướng nam.” Mora điều chỉnh âm vọng của mình sao cho âm thanh chỉ vang lên gần Hans. Nhờ đó lũ Hung Ma không thể nghe thấy được.

“Goldof, xử lý xong đám này thì chạy thẳng lên phía bắc. Bị bao vây thì phiền to đấy.” Hans dặn. Cả hai nhanh chóng tiêu diệt lũ Hung Ma gần đó rồi lập tức di chuyển. Tình hình có vẻ vẫn trong tầm kiểm soát khi Mora tiếp tục theo dõi trận chiến từ xa.

Thế rồi ánh nhìn của cô vô tình chuyển sang một bên, nơi Chamo đang nhét chiếc cỏ đuôi cáo vào cổ họng và nôn ra vài con Hung Ma Nô. “Cháu làm gì thế, Chamo?”

“Dì khỏi giúp. Chamo tự làm được.” Lũ Hung Ma Nô đi ra khỏi ranh giới của Chồi Vĩnh Hằng.

Mora dùng năng lực để quan sát. Ban đầu cô tưởng bọn chúng định lao ra chiến đấu với Hung Ma, nhưng rồi có con lại lôi ra một con chuột cộc từ hang. Mấy con khác tiếp tục bắt sóc, chuột đồng và nhiều loài thú nhỏ khác rồi tha về bằng miệng.

“Giỏi lắm, giỏi lắm. Mấy đứa ngoan quá.”

Khi cả đám trở về, Chamo dịu dàng xoa đầu từng con một, rồi không chút do dự mà cắn ngập răng vào lũ thú hoang mà chúng tha về. Cô ăn sống từng con một, môi nhuộm đỏ lòm máu tươi.

“…Mình không tài nào hiểu nổi con bé này.” Mora không biết Trạch Thánh Giả đang toan tính gì, nhưng chắc hẳn cô bé có kế hoạch riêng. Thế nên cô quyết định để mặc Chamo làm theo ý mình.

Trong khi đó, có vẻ như tất cả Hung Ma đều đã nhận ra Hans và Goldof đang tấn công. Cả ngọn núi hỗn loạn hẳn lên, và Mora có thể nghe thấy những Hung Ma biết nói đang bàn bạc với nhau.

“Chúng ra tay rồi.”

“Định bỏ chạy à?”

“Không, chỉ có hai tên đang tấn công thôi.”

Có lẽ nếu nghe kỹ hơn thì cô có thể đoán được kế hoạch của chúng. Mora tiếp tục cảnh giác cao độ, chăm chú lắng nghe. Cô còn rất nhiều việc phải làm và không được phép xao nhãng suốt cả đêm nay.

“Nhưng Tgurneu đang ở đâu?” Mora đã rà soát cả ngọn núi nhiều lần nhưng không thấy dấu hiệu nào của tên chỉ huy và cũng chẳng thấy Hung Ma nào đến gặp hắn để nhận lệnh. Rốt cuộc thì hắn đang làm gì và trốn ở đâu??

“Không cho chúng thoát.”

“Chỉ có hai kẻ địch thôi. Hans và Goldof.” Lũ Hung Ma cũng chẳng nhắc gì đến Tgurneu.

Chắc chắn Tgurneu không thể cứ ngồi yên mãi như vậy. Hắn sẽ hành động. Có khi hắn đã chuẩn bị xong cho một đòn tấn công bất ngờ rồi cũng nên.

Đúng lúc đó, Rolonia xuất hiện bên cạnh Mora. “Xin thứ lỗi, Cô Mora” Cô nói rồi nắm lấy giáp tay của Mora và liếm liên tục.

“Chuyện gì vậy, tự nhiên làm thế là sao?” Mora ngạc nhiên hỏi.

“Tôi hiểu rồi!” Rolonia reo lên rồi quay lại hang.

Mora bối rối. “Bọn họ đang làm gì trong đó vậy?”

“Thế nào rồi?” Adlet hỏi khi thấy Rolonia quay lại hang.

“Không nhiều lắm, nhưng trên giáp tay của Cô Mora cũng có chút máu của Tgurneu.”

“Cậu tìm ra được gì không?” Adlet hỏi cô.

“Trong đó có máu của Thánh Giả. Chỉ cần một lần liếm là tớ nhận ra ngay.”

“Ra vậy.” Vậy là chất độc đã ngấm vào cơ thể Tgurneu thật. Điều đó loại bỏ khả năng Gai Thánh không đánh trúng mục tiêu. “Rolonia, cậu có thể phân tích cấu tạo cơ thể của Tgurneu qua máu không?”

“Có thể đấy.”

“Bên trong cơ thể hắn có lõi không?”

“Có đấy. Tớ cảm nhận được rất rõ qua mùi vị.”

“Có bao nhiêu cái?”

“Chỉ một thôi.” Cô trả lời. Adlet nhăn mặt. “Tiếc là tớ không hiểu vì sao máu của Thánh Giả lại không có tác dụng. Xin lỗi, Addy. Tớ cũng muốn làm tốt hơn, nhưng…” Rolonia cúi gằm, vai rũ xuống.

“Cậu đang nói gì vậy chứ? Bọn mình sắp giải được bí ẩn rồi đấy. Làm sao người mạnh nhất thế giới gom được ngần ấy thông tin rồi lại không giải được cơ chứ?” Tất nhiên, những câu nói đó chỉ để trấn an. Trong lòng Adlet vẫn đầy lo lắng. Tuy cậu rất mừng vì có thêm thông tin nhờ vào khả năng phân tích của Rolonia, nhưng đồng thời điều đó lại khiến bí ẩn thêm phần rối rắm.

Adlet từng nghĩ đến một số giả thuyết để lý giải cơ thể của Tgurneu. Ví dụ như có một loại Hung Ma được gọi là loài phân thể, chúng có khả năng tách thân thể ra thành nhiều phần để tạo ra các bản thể phụ. Có thể Tgurneu chính là một Hung Ma phân thể, hắn đã tách cơ thể thành hai hay nhiều phần khác nhau. Hắn giấu phần chính có chứa lõi ở đâu đó, còn phần không có lõi thì dùng để tấn công bọn họ. Nếu đúng như vậy thì việc máu của Thánh Giả không phát huy tác dụng cũng hợp lý. Nếu trong cơ thể không có lõi thì độc tố trong máu của Thánh Giả cũng vô dụng.

Nhưng phân tích của Rolonia buộc Adlet phải loại bỏ khả năng đó. Trong cơ thể Tgurneu có một lõi, nên hắn không phải là Hung Ma phân thể. Thật ra thì giả thuyết ấy vốn đã không vững ngay từ đầu. Những bản thể phụ mà Hung Ma phân thể tạo ra thường chỉ là động vật cấp thấp hoặc ký sinh trùng. Một bản thể phụ thì không thể nào mạnh như Tgurneu được.

Adlet từng có một giả thuyết khác. Đó là việc Tgurneu thực chất được tạo nên từ nhiều Hung Ma hợp lại và chỉ giả vờ là một sinh thể thống nhất. Có thể đầu, thân, tay và chân của hắn đều là những Hung Ma riêng biệt. Gai Thánh chỉ tiêu diệt được một phần trong số đó, còn phần đầu và các phần khác thì vẫn sống sót. Tuy nhiên, giả thuyết này cũng không vững nếu xét theo kết quả của Rolonia. Tgurneu là một Hung Ma hỗn hợp, và trong cơ thể hắn chỉ có duy nhất một lõi. Adlet đành phải từ bỏ luôn ý tưởng này.

Vậy chỉ còn lại một khả năng cuối cùng: Rolonia đã nhầm. Nhưng cô ấy vốn là người thận trọng và nhút nhát, nên Adlet không tin là cô sẽ đưa ra kết luận nếu chưa chắc chắn. Cậu có thể tin tưởng vào kết quả phân tích của cô.

“Vậy là cả giả thuyết về Hung Ma phân thể và hợp thể đều bị bác bỏ rồi. Anh còn nghĩ ra được gì khác không, Adlet?” Fremy hỏi. Có vẻ cô cũng đang suy nghĩ giống cậu. Adlet lắc đầu. “Giờ chúng ta càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu phân tích của Rolonia là đúng thì Tgurneu chẳng có năng lực ẩn nào cả.”

“T-tớ xin lỗi...”

Không cần xin lỗi đâu, Adlet nghĩ.

“Rolonia, bọn tôi muốn nói chuyện riêng một lát.” Fremy nói.

“Hở?” Câu nói đột ngột khiến hai người kia sững lại.

“Đi ngay đi.”

“V-vâng! Tôi đi ngay đây. Xin lỗi!” Rolonia nói rồi vội vã rời khỏi hang. Fremy liếc nhìn ra ngoài để chắc chắn rằng không có ai nghe lén.

“Sao tự nhiên lại muốn nói chuyện riêng thế, Fremy?”

“Anh có tin những gì cô ấy nói không?” Cô nhìn cậu chằm chằm.

“Dĩ nhiên là tin rồi. Đó là manh mối duy nhất giúp chúng ta giải mã bí ẩn của Tgurneu mà.”

“Chính anh từng nói rằng kẻ thứ bảy sẽ tìm cách bảo vệ Tgurneu, đúng chứ? Vậy thì Rolonia có thể đang cố dẫn anh đi sai hướng đấy.”

“Nhưng cô vẫn chưa chắc chắn mà.”

“Tôi chỉ nói đó là một khả năng thôi.”

“Với lại tôi cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng cho đến khi chắc chắn cô ấy là kẻ địch, tôi vẫn sẽ tin.”

“Anh chủ quan quá đấy!” Giọng Fremy cao hẳn lên. Rolonia nghe thấy nên ló đầu vào nhìn, nhưng Fremy xua tay ra hiệu cho cô đi chỗ khác. “Anh phải cẩn trọng hơn. Cảnh giác với những người khác nữa. Cứ như thế này thì trước sau gì anh cũng bị lừa rồi mất mạng thôi.”

“Nếu kẻ thứ bảy muốn ra tay thì càng đúng ý tôi. Tôi là người đàn ông mạnh nhất thế giới mà.”

Gương mặt Fremy thoáng hiện vẻ giận dữ xen lẫn buồn bã, và Adlet chẳng thể nào đoán được cô đang nghĩ gì. “Anh không phải người mạnh nhất thế giới đâu.”

“Hả?”

“Anh còn yếu hơn cả tôi. Thật ra, trong bảy người thì anh yếu nhất đấy. Bớt tự cao lại và tự biết giới hạn của mình đi.”

Adlet tin rằng mình là người mạnh nhất thế giới. Niềm tin ấy đã ăn sâu vào con người cậu. Nếu từ bỏ niềm tin đó thì cậu cũng không còn là Adlet nữa. “Tôi là người đàn ông mạnh nhất thế giới. Tôi sẽ tiêu diệt Ma Thần. Tôi không sợ kẻ thứ bảy. Tôi sẽ bảo vệ cô và mọi người. Không chừa một ai.” Fremy không đáp. Cô chỉ lắc đầu buồn bã. “Tôi cũng muốn nói với cô một điều. Cô nên tin tưởng đồng đội nhiều hơn đi. Ngoại trừ tôi ra, cô đều cư xử với mọi người như thể xem họ là kẻ địch vậy.”

“Thì là vậy đấy. Với tôi, họ đều là kẻ địch. Khi còn chưa biết ai là kẻ giả mạo thì tôi còn có thể nghĩ gì khác?”

“Sai rồi. Nếu không tin tưởng và hợp tác với nhau, chúng ta sẽ không thể đánh bại Ma Thần được. Và người được lợi từ việc chia rẽ ấy chỉ có kẻ thứ bảy thôi.”

Fremy chỉ đứng yên. Mắt vẫn chăm chăm nhìn Adlet. “Không. Tôi đã quá mệt mỏi với việc cố tin tưởng người khác rồi.”

“Cô thật là—”

“Nếu anh cho phép, tôi sẽ giết hết tất cả, trừ anh ra. Như vậy tôi sẽ không phải bận tâm đến chuyện kẻ thứ bảy là ai nữa.”

“Fremy!” Sau trận chiến với Nashetania, Adlet cứ ngỡ hai người đã thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi. Một khoảng cách lớn đã hình thành giữa họ. Niềm tin và sự thấu hiểu lẫn nhau từ đầu đến cuối vốn chưa từng có thật. Đột nhiên ngực cậu nhói lên.

“Rolonia, quay lại đi. Chúng ta cần tập trung vào chuyện của Tgurneu.” Muốn xua tan cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng, Adlet gọi cô trở lại.

“Sao vậy?” Rolonia hỏi. “Trông hai người nghiêm trọng lắm.”

“Không có gì đâu.” Adlet đáp. “Chỉ là tốn thời gian vô ích thôi.”

Fremy không hề có phản ứng gì. Cô quay mặt đi, ánh nhìn dán xuống đất.

Cả ba lại tiếp tục cuộc thảo luận, bắt đầu bằng câu hỏi của Adlet. “Rolonia, thật sự Tgurneu không có năng lực ẩn nào sao?”

“Không có. Tớ đảm bảo đấy. Tgurneu không giấu bất kỳ khả năng nào cả. Nếu hắn còn có năng lực nào khác, tớ chỉ cần liếm máu là biết ngay.”

“Nghĩa là năng lực của Tgurneu chỉ gồm…”

“Sức mạnh thể chất phi thường, sức sống bền bỉ, khả năng tái tạo và một cơ thể linh hoạt lại cực kỳ cứng cáp. Chỉ có vậy thôi.” Rolonia đáp.

Nếu vậy thì Tgurneu không có khả năng kháng lại máu của Thánh Giả. “Vậy không phải chính Tgurneu đã vô hiệu chất độc trong máu của Thánh Giả à? Có khi ai đó đã dùng sức mạnh để bảo vệ hắn thì sao?” Adlet gợi ý.

“Nhưng lúc đó chỉ có mỗi Tgurneu thôi mà.” Rolonia phản bác.

“Không chắc được đâu.” Fremy nói. “Có thể có kẻ khác đang ẩn mình dưới lòng đất. Một Hung Ma khác…hoặc một Thánh Giả.”

“Một Thánh Giả sao?” Rolonia ngạc nhiên.

“Cũng có khả năng đấy.” Adlet nói. “Nashetania đã phản bội chúng ta thì việc có thêm một Thánh Giả khác phản bội cũng không lạ gì.”

“Có thể là vậy, nhưng…”

Fremy thở dài. “Chẳng phải Mora là người giám sát các Thánh Giả à? Quản lý kiểu gì vậy chứ?”

“K-không phải là lỗi của cô Mora—“

“Tôi không đổ lỗi cho Mora. Chỉ là than phiền thôi.” Fremy lạnh lùng nói.

Rolonia cúi gằm, vai rũ xuống. “Có lẽ là do tôi.”

“Sao lại là lỗi của cậu?” Adlet hỏi.

“Vì cô Mora đã dành toàn bộ thời gian để huấn luyện cho tớ. Cô ấy còn phải luyện tập cho chính mình nữa…nên trong lúc mải dạy tớ chiến đấu, cô ấy đã giao việc quản lý các Thánh Giả cho người khác. Nếu tớ giỏi hơn chút nữa thì…”

“Cô cứ muốn ôm hết lỗi về mình sao?” Fremy làu bàu. “Nghe phiền lắm. Thôi đi.”

“X-xin lỗi…” Rolonia càng rụt rè hơn nữa.

Cuộc thảo luận tiếp tục kéo dài. Ba Dũng Sĩ cùng nhau trao đổi xem liệu có năng lực nào khiến máu của Thánh Giả mất tác dụng hay không. Adlet vận dụng toàn bộ kiến thức mà Atreau đã truyền lại, Fremy nêu tên và năng lực của những loài Hung Ma cô từng biết, còn Rolonia thì suy luận dựa trên chút ít kiến thức cô có về các Thánh Giả.

Thế nhưng, họ không tìm ra được câu trả lời. Chỉ toàn là loại trừ hết khả năng này đến khả năng khác mà vẫn không hiểu nổi vì sao chất độc trong máu Thánh Giả lại không có tác dụng.

Lúc này, trận chiến giữa Hans và Goldof với Hung Ma vẫn đang diễn ra. Dưới sự quan sát từ xa của Mora, họ đã hạ được khoảng hai mươi con.

“Goldof tới lượt ngươi rồi đó!”

“Hans thối tha, chết đi, chết đi! Ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Lũ Hung Ma bắt đầu vây lấy Hans. Mora lắng nghe tiếng trò chuyện om sòm của chúng và dùng sức mạnh của núi để truyền lệnh. “Hans, cứ đà này cậu sẽ bị bao vây đấy. Chạy lên đỉnh núi trước rồi vòng qua phía tây.”

“Rõ rồi, meow! Chuồn thôi, Goldof! Theo tôi!” Cả hai lao đi, vừa chạy vừa hạ gục lũ Hung Ma cản đường.

Hans mạnh đến mức chỉ cần nhìn anh ta chiến đấu thôi cũng đủ khiến người ta bị cuốn hút. Trong nhóm, ngoài Chamo ra thì có lẽ anh là người nổi bật nhất. Nhưng điều khiến người ta nể phục hơn cả sức mạnh của anh chính là sự sắc sảo trong cách anh phân tích tình huống. Dù có Mora hỗ trợ từ xa, lẽ ra việc chiến đấu mà không bị bao vây trong tình cảnh tối om như vậy là điều gần như không thể, nhất là khi họ chẳng thể dùng ánh sáng.

Goldof cũng rất mạnh. Cậu chiến đấu theo đúng chỉ dẫn của Hans, không hề tỏ ra lúng túng hay gặp nguy hiểm gì. Ít nhất thì trong trận này, Mora tạm thời không cần phải lo lắng.

“Goldof, nếu cậu mệt thì nhớ nói với tôi đấy, meow. Còn chịu nổi không?”

Goldof chẳng thèm đáp, chỉ giữ nguyên cái vẻ mặt cau có như thường.

“Hans, khi tình hình ổn định rồi thì cậu sang phía bên kia núi kiểm tra được không? Sức mạnh của tôi chỉ giới hạn trong ngọn núi này thôi.” Mora nói.

“Meow.” Hans cùng Goldof tiến lên đỉnh núi, từ đó nhìn xuống khu vực quanh nơi trú ẩn. “Không thấy ánh sáng, meow. Cũng chẳng có dấu hiệu bầy lớn đang kéo tới.”

“Hiểu rồi. Tiếp tục chiến đấu đi.” Trong lòng Mora vẫn bồn chồn không yên. Cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tgurneu. Nếu tình hình cứ kéo dài thế này, cô sẽ không thể kích hoạt kết giới để giam giữ hắn. Rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy, Tgurneu? Cô thầm rủa hắn trong lòng. Vì sao tên chỉ huy và kẻ thứ bảy vẫn chưa hành động? Và câu nói “Ngươi chỉ còn hai ngày” kia rốt cuộc là ý gì? Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu cô, nhưng tuyệt nhiên không có câu trả lời nào.

“…”

Liệu kẻ thứ bảy có biết gì về thỏa thuận bí mật giữa cô và Tgurneu không? Đó là điều mà Mora bận tâm từ lúc cả nhóm bị giam trong Huyễn Ảnh Kết Giới. Tgurneu đã nói hắn sẽ không tiết lộ chuyện đó cho ai, nhưng nếu có ai nghe trộm được thì lại là chuyện khác. Và cho dù cô đã thêm vài điều kiện trong thỏa thuận đó đi nữa, thì việc cam tâm giết một người đồng đội vẫn là điều không thể dung tha. Nếu sự thật bị phơi bày, nhóm Dũng Sĩ sẽ quay lưng với cô. Fremy có lẽ sẽ không ngần ngại kết liễu cô ngay tại chỗ. Cho dù không bị giết lập tức, thì cô cũng sẽ mất hoàn toàn niềm tin từ các thành viên còn lại. Hơn nữa, những trận chiến trước đó trong Huyễn Ảnh Kết Giới, cô đã phạm phải nhiều sai lầm và khiến đồng đội mất lòng tin. Đây quả thực là cơ hội tuyệt vời để kẻ thứ bảy ra tay. Tuy vậy, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy thỏa thuận giữa bà và Tgurneu bị bại lộ, và ngoại trừ Fremy, không ai trong nhóm thực sự nghi ngờ cô cả.

Kẻ giả mạo đang nhắm đến điều gì? Và Tgurneu thì đang toan tính chuyện gì?

“Mora, giờ đi đường nào đây? Cô ngủ rồi à?” Từ đỉnh núi, Hans hỏi Mora.

Bị gọi bất ngờ, Mora vội dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu và dùng năng lực quét lại khu vực xung quanh, sau đó ra lệnh: “Xuống núi rồi vòng sang phía nam. Bên đó quân địch thưa thớt.”

“Meow, rõ rồi.”

Chính lúc đó, một tia suy nghĩ vụt lên trong đầu Mora nhưng cô lập tức phủ nhận nó.

Không thể nào. Không thể nào chính bản thân cô lại là kẻ thứ bảy được.

Cả ba đã thảo luận gần hai tiếng đồng hồ, và dường như họ sắp cạn kiệt ý tưởng. Họ đã xét đến mọi khả năng có thể khiến máu Thánh Giả không phát huy tác dụng sau khi ngấm vào cơ thể Tgurneu. Họ cũng dành nhiều thời gian để suy đoán xem sinh vật ấy có đang giấu giếm điều gì với Fremy không, nhưng rõ ràng Fremy chưa tiếp cận được đủ thông tin để làm rõ bí mật đó.

Bầu không khí giữa ba người trĩu nặng. Adlet, Rolonia và Fremy nhìn nhau trong im lặng.

“Chắc chúng ta nên đổi hướng suy nghĩ thì hơn.” Adlet lên tiếng, không chịu nổi việc cuộc trò chuyện cứ mãi luẩn quẩn mà chẳng đi đến đâu.

“Đổi thế nào?” Fremy hỏi.

“Thay vì cứ cố đoán loại năng lực nào có thể vô hiệu hoá độc tố, sao mình không thử nghĩ xem Tgurneu có hành vi nào kỳ lạ không. Bắt đầu từ đó mà lần.”

Fremy và Rolonia không có vẻ gì hứng thú.

“Mọi thứ Tgurneu làm đều kỳ lạ cả.” Rolonia nhận xét. “Hắn bất ngờ trồi lên từ dưới lòng đất, nói mấy câu đại loại như chào hỏi là bước đầu tiên dẫn tới cái gì đó, rồi lại phàn nàn về ‘ngôn từ thiếu văn hoá’ của tớ nữa…”

Cô nói đúng. “Tgurneu lúc nào cũng như vậy sao, Fremy?” Adlet hỏi.

“Ừ. ‘Chào hỏi là bước đầu tiên để cuộc sống thêm tươi đẹp.’ Hắn lúc nào cũng nói thế. Nếu bọn thuộc hạ không chào hỏi tử tế, Tgurneu sẽ nổi giận.”

Tên Hung Ma đó bị cái quái gì vậy? Adlet tự hỏi. “Còn cái miệng ở ngực hắn thì sao? Giống như một cái tủ chứa đồ à?”

“Đúng thế. Tgurneu hay nhét đủ thứ vào đấy.”

“Hắn cất cái gì trong đó vậy?” Rolonia hỏi.

“Hắn thường để sổ tay, bút viết, rồi la bàn, bản đồ… cả kẹo với đồ chơi do con người làm nữa.”

“Nghe như toàn là mấy thứ linh tinh ấy nhỉ.” Rolonia nhận xét.

Chính lúc đó, Adlet sực nhớ ra giữa muôn vàn hành vi kỳ lạ của Tgurneu, có một chi tiết khiến cậu đặc biệt chú ý. “Này… tại sao Tgurneu lại mang theo quả sung?”

“?”

“Hung Ma đâu cần ăn thường xuyên, đúng không? Vậy sao Tgurneu lại cứ mang theo đồ ăn bên mình?”

“Hắn ăn nhiều đến kỳ lạ. Hắn từng nói với tôi là cơ thể hắn sinh ra đã đói nhanh hơn mấy Hung Ma khác.”

“Có thật không, Rolonia?”

“Là cơ thể hắn buộc phải ăn nhiều hơn bình thường ấy à? Tớ không dám chắc…”

Adlet nhớ lại lần Tgurneu xuất hiện ở ngôi làng của mình tám năm về trước. Khi đó, hắn đã ngồi vào bàn để nói chuyện với dân làng, và lạ thay, trên bàn lúc ấy cũng chất đầy thức ăn. “Có khi nào quả sung kia ẩn chứa bí mật gì đó không.”

“ Quả sung á?” Fremy nghi hoặc lặp lại.

“Bình thường Tgurneu hay ăn gì?”

“Gì cũng ăn hết. Người, động vật, rau quả, trái cây thì ăn khá thường xuyên. Tgurneu sẽ bắt con người trồng rồi cất chúng vào cái miệng trên ngực để mang theo.”

“Hắn ăn trái cây sao?”

“Tớ từng nếm máu hắn nên biết. Tgurneu đúng là ăn đủ thứ thật.” Rolonia nói. “Như là quả sung, thịt động vật, cỏ dại, rồi cả…” Cô đột ngột ngập ngừng giữa chừng. “Hung Ma nữa.”

Adlet tròn mắt kinh ngạc, nhưng Fremy lại chẳng mấy ngạc nhiên. “Đúng vậy, Tgurneu ăn cả Hung Ma nữa.” Cô xác nhận. “Hắn sẽ ăn những con bậc thấp và vô dụng hoặc những con mà hắn nghi ngờ là còn trung thành với Dozzu. Tgurneu bảo rằng làm vậy sẽ khiến hắn mạnh hơn.”

“Hắn còn ăn cả đồng loại của mình… Kinh tởm thật.” Một Hung Ma với cái bụng không đáy. Chi tiết ấy khiến Adlet không khỏi suy nghĩ. Nhưng rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?

Cậu không dám chắc điều đó có ý nghĩa gì hay không. Nhưng Hung Ma ấy đã móc một quả sung từ cái miệng nằm giữa ngực mình rồi ăn nó. Với Adlet, hành động đó không thể chỉ là ngẫu nhiên. “...Trong mấy ghi chép cổ đâu có nói Tgurneu là kẻ háu ăn mà nhỉ.” Adlet lẩm bẩm.

“Ghi chép cổ?” Fremy tò mò hỏi.

“Cô không biết Barnah Chiến Ký à? Đó là một tài liệu lịch sử do người sống sót viết lại.”

“Tôi chưa từng nghe. Trong đó có nhắc đến Tgurneu sao?”

Adlet gật đầu. Những ai đã từng nuôi mộng trở thành một trong Lục Hoa Dũng Sĩ đều phải đọc qua Barnah Chiến Ký ít nhất một lần.

“Tớ cũng đọc rồi.” Rolonia giơ tay.

“Anh Hùng Vương Folmar ngầu thật nhỉ?” Adlet nói. “Đặc biệt là cảnh ông ấy chấp nhận lời thách đấu tay đôi của Zophrair.”

“Tớ thì thích Viêm Thánh Giả Pruka. Dù cô ấy là người đầu tiên hy sinh trong sáu người.” Adlet và Rolonia bắt đầu rôm rả trò chuyện.

Fremy xen ngang: “Tôi tò mò đấy. Trong sách nói gì về Tgurneu?”

“Trong đó không nhắc thẳng tên Tgurneu.” Adlet đáp. “Chỉ có một tên dưới trướng của Đại Hung Ma Zophrair được mô tả với hình dáng y hệt hắn.”

“Đại Hung Ma Zophrair?”

Cả chuyện đó cô ấy cũng không biết sao? Adlet thấy khá bất ngờ. “Zophrair từng xuất hiện trong trận chiến với Lục Hoa Dũng Sĩ thế hệ đầu. Người ta bảo hắn từng cai trị toàn bộ Hung Ma và chỉ xếp sau Ma Thần. Nên tác giả Barnah mới đặt cho hắn biệt danh Đại Hung Ma.”

“Từng tồn tại một Hung Ma như vậy sao? Tôi không hề biết đấy.” Fremy thừa nhận.

“Cô còn nhớ không? Thế hệ Dũng Sĩ đầu tiên từng vượt biển và tiến vào Hống Ma Cảnh từ hướng tây.” Adlet cất giọng. “Họ gây náo loạn để đánh lạc hướng lũ Hung Ma rồi đổ bộ vào một điểm sơ hở trong phòng tuyến của địch. Từ đó, họ thẳng tiến đến Khấp Lô khiến kẻ địch không kịp trở tay. Nhưng chính lúc đó, Đại Hung Ma Zophrair cùng hai mươi hai thuộc dưới trướng đã chặn đường họ.”

“Zophrair có vẻ ngoài rất kỳ dị.” Cậu tiếp tục. “Hắn có đôi cánh sặc sỡ như công, trông giống một sinh vật lai giữa chim và mèo. Barnah còn nói đó là sinh vật đẹp nhất mà ông từng thấy trong đời.”

“Anh kể cứ như là mình biết hết vậy.” Fremy nhận xét.

“Vì tôi đã đọc Barnah Chiến Ký đến thuộc lòng rồi. Để tôi kể tiếp nhé. Zophrair có một năng lực đặc biệt. Barnah mô tả nó là dạng thống trị.”

“Đó là năng lực gì?” Fremy hỏi.

“Nó cho phép điều khiển các Hung Ma khác. Khi bọn thuộc hạ của Zophrair chiến đấu với các Dũng Sĩ, chúng phối hợp rất hoàn hảo. Không nói chuyện, cũng không nhìn nhau, vậy mà hành động lại cực kỳ ăn ý. Theo Chiến Ký, dù có bị tiêu diệt bao nhiêu lần, hai mươi hai tên thuộc hạ ấy vẫn sống lại. Chỉ cần Zophrair còn sống, chúng sẽ không chết.”

“Dạng thống trị là gì?”

“Zophrair không ra lệnh như thông thường. Hắn tự thân kiểm soát mọi thứ, chiếm giữ hoàn toàn ý chí của thuộc hạ. Chúng từ bỏ bản ngã của mình để hòa làm một với hắn. Điều duy nhất người ta biết được là Zophrair từng chia một phần thân thể của hắn cho đám thuộc hạ. Chính nhờ thứ thịt đó mà hắn mới nắm quyền điều khiển. Đó là cách người ta lý giải về năng lực thống trị. Dù sao, phần cuối đó cũng chỉ là giả thuyết của Barnah thôi.”

“Hình như Zophrair còn có khả năng tăng sức mạnh cho thuộc hạ nữa.” Rolonia bổ sung. “Ngay khi Zophrair chết, lũ tay sai yếu đi thấy rõ.”

“Sau đó thì sao?” Fremy hỏi.

Adlet kể tiếp. “Ba người trong Lục Hoa Dũng Sĩ đã giữ chân Zophrair, trong khi những người còn lại tiến thẳng đến Khấp Lô và đánh bại Ma Thần. Sau đó, Zophrair thách đấu thủ lĩnh nhóm Dũng Sĩ là Anh Hùng Vương Folmar. Folmar chấp nhận, và sau một trận chiến ác liệt, cả hai cùng bỏ mạng.”

“…”

“Zophrair không xuất hiện trong bất kỳ ghi chép nào của Lục Hoa Dũng Sĩ thế hệ thứ hai.” Cậu nói tiếp. “Và cũng không có Hung Ma nào sở hữu cùng loại năng lực như hắn. Zophrair là Hung Ma thống trị duy nhất, rất xứng đáng với danh hiệu Đại Hung Ma.”

“Thế còn Tgurneu thì liên quan gì?” Fremy hỏi.

“Trong số tay sai của Zophrair, có một Hung Ma trông rất giống Tgurneu. Ngoài Barnah Chiến Ký, một vài Dũng Sĩ khác cũng để lại ghi chép nhưng chỉ có bản của Barnah là nhắc đến Tgurneu.”

“Hắn đã làm gì trong bản Chiến Ký đó?”

“Không nhiều đâu. Adlet đáp. “Hắn đánh nhau với nhóm Dũng Sĩ, bị đánh bại và ngã xuống. Chỉ vậy thôi.”

“Tôi chưa từng nghe gì về chuyện này. Nó không giống những trận chiến về Lục Hoa Dũng Sĩ thời xưa mà tôi được nghe kể. Cả Đại Hung Ma Zophrair tôi cũng chưa từng nghe đến.”

Lạ thật, Adlet nghĩ. Zophrair chắc chắn là Hung Ma mạnh nhất từng tồn tại. Nếu đem so với trận chiến trước đó, Adlet không nghĩ Tgurneu mạnh ngang ngửa hắn. Một sinh vật mạnh đến vậy, chẳng lẽ câu chuyện về hắn lại không được truyền lại cho các Hung Ma thế hệ sau? “Cô chưa từng nghe về những trận chiến ngày xưa à?”

“Tôi từng nghe kể về trận chiến đó rồi, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác những gì anh vừa nói. Tôi được biết rằng trong cuộc chiến với Lục Hoa Dũng Sĩ thế hệ đầu tiên, không có ai dẫn dắt bầy lũ Hung Ma cả. Tgurneu bảo rằng chúng tấn công nhóm Dũng Sĩ trong hỗn loạn rồi bị đánh bại.”

“Lạ thật đấy.” Rõ ràng Tgurneu đã cố tình giấu Fremy về sự tồn tại của Zophrair. Nhưng tại sao? Có quá nhiều chi tiết đáng ngờ. Nào là chuyện ăn uống, chuyện chào hỏi, rồi cả việc bưng bít thông tin về Zophrair. Nhưng tất cả điều đó thì liên quan gì đến bí ẩn của Tgurneu? Mọi thứ quá mơ hồ, Adlet chẳng nghĩ ra được điều gì rõ ràng. “Xem ra chúng ta phải quay lại chỗ đó thôi.” Ý Adlet là ngọn đồi mà Tgurneu từng tấn công họ. Nếu đi nhanh thì mất khoảng nửa tiếng.

“Khó đấy.” Fremy phản đối. “Chúng ta đang bị bao vây. Mà nếu thực sự có manh mối gì ở đó, Tgurneu chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

Adlet không muốn đối đầu Tgurneu thêm lần nữa khi mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ. Lần tới có thể họ sẽ không thoát được. Nhưng dù thế nào họ cũng phải tìm cách quay lại ngọn đồi đó, nếu thực sự có đầu mối gì thì nó chỉ có thể nằm ở nơi đó.

“Để tôi đi. Hai người cứ ở lại đây.” Fremy đứng dậy.

“Cô định đi một mình sao?” Adlet hỏi.

“Như vậy dễ hơn. Không bị phân tâm.”

“Không được. Tôi cũng đi. Cậu đi cùng luôn, Rolonia.”

“Anh còn chưa hồi phục hẳn.” Fremy cãi. “Còn Rolonia thì khỏi bàn. Tôi không thể đi cùng người mà mình nghi là kẻ địch được.”

Ngay lúc đó, giọng Mora vang lên từ bên ngoài. “Tgurneu đến rồi!”

Cả ba lập tức lao ra khỏi hang.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận