Adlet chạy như bay qua vùng đất cằn cỗi, nơi từng tảng đá góc cạnh nhô lên giữa đám cỏ dại úa tàn. Đó là Thung Lũng Máu, nằm ở rìa phía đông của Hống Ma Cảnh cũng là nơi trú ngụ của Ma Thần và lũ Hung Ma. Bóng đêm bao trùm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cậu chỉ có viên ngọc phát sáng gắn trước giáp ngực làm nguồn sáng duy nhất.
“Mau lên!” Adlet hét về phía ba luồng sáng đang nối đuôi phía sau: Fremy, Chamo và Goldof.
Cậu thở dốc. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi run bần bật, chân tay không chịu nghe lời—không phải vì kiệt sức. Mà vì cơn ác mộng đang diễn ra ngay trước mắt.
“Hans! Rolonia! Mấy người ở đâu?!” Cậu kêu lên.
Không một ai đáp lại.
“Chết rồi sao?! Hans! Rolonia! Lên tiếng đi!” Adlet phóng lên một vách đá dựng đứng, tay chân bấu víu vào những khe hẹp trong lớp đá thô ráp, leo lên trong chớp mắt.
Trong lúc trèo, ánh nhìn cậu lướt qua mu bàn tay mình. Trên đó có Lục Hoa Ấn, biểu tượng chứng minh cậu là một trong các Dũng sĩ được chọn để cứu lấy thế giới đang phát sáng yếu ớt.
Chỉ còn năm cánh hoa. Một Dũng sĩ đã bỏ mạng.
“Hans!” Adlet bật khỏi vách đá, đáp lên đỉnh dốc với thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ và vào thế phòng thủ. Và rồi, dưới ánh sáng nhạt nhòa của viên ngọc, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cậu chết lặng.
Hans Humpty, tay sát thủ dị thường với phong cách chiến đấu tựa loài miêu hoang, kẻ mang trên mình Lục Hoa Ấn, giờ nằm bất động trên nền đất khô cằn. Động mạch bị rạch toạc, máu tuôn thành vệt như những vết sơn đỏ loang lổ. Gương mặt anh trắng bệch, không còn chút sức sống.
“Hans…” Adlet lẩm bẩm, thanh kiếm gần như tuột khỏi tay. Cậu không thể nào tin vào cảnh tượng trước mắt. Bấy lâu nay, cậu luôn tin tưởng tuyệt đối vào khả năng siêu việt và sự lanh trí của Hans.
“Cậu đến muộn rồi, Adlet.” Một giọng nữ trầm lặng vang lên phía trước, là Mora Chester đang đứng xoay lưng về phía cậu, gần bên thi thể của Hans.
“Hans… không thể nào…” Adlet nghẹn lời.
Ngay sau đó, Fremy và Goldof cũng leo lên đến nơi. Cả ba đồng loạt giương vũ khí về phía Mora.
“Không cần vòng vo. Chính tay tôi đã giết Hans.” Mora quay lại nói. Khuôn mặt, ngực và giáp tay của cô đều nhuộm đầy máu. Bộ giáp của cô vỡ toác từng mảnh. Với chừng đó vết thương, người thường chắc đã bỏ mạng từ lâu.
“Mora… cô…” Adlet thì thầm.
“Đúng thế. Tôi chính là kẻ thứ bảy.” Cô mệt mỏi giơ tay lên, rồi khuỵu gối, cúi đầu trong lặng lẽ. Mọi thanh âm vụt tắt, chỉ còn lại sự im lặng ngự trị.
Mora vẫn quỳ gối dưới đất. Adlet đứng lặng thinh, phía sau là Fremy, Chamo và Goldof. Người cuối cùng trong số họ mang Lục Hoa Ấn đang ngồi cạnh thi thể Hans.
“…Rolonia.”
Adlet gọi tên cô—Rolonia Manchetta, Huyết Thánh Giả. Cô sở hữu năng lực điều khiển máu và cũng là người thứ tám có Lục Hoa Ấn. Khuôn mặt tròn trĩnh, đeo kính, dáng người nhỏ nhắn và biểu cảm rụt rè của cô không hề giống một chiến binh mạnh mẽ. Nếu không vì bộ giáp nặng nề cùng cây roi dài bên hông, có lẽ người ta sẽ tưởng cô chỉ là một cô gái thôn quê bình thường.
Hai bàn tay Rolonia đặt lên ngực và cổ Hans, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
“Sao Hans lại thua chứ?” Adlet hỏi.
Cô gái không đáp. Mọi sự chú ý của cô đều dồn vào Hans.
“Trả lời đi, Rolonia! Tại sao Hans lại chết? Chuyện gì đã xảy ra?!”
Adlet nhận ra cô đang lẩm bẩm gì đó. Cậu ghé tai xuống, cố nghe từng lời yếu ớt.
“Tôi sẽ không để anh chết… tôi sẽ không để anh chết… mình sẽ… cứu được…”
Với tư cách là Huyết Thánh Giả, Rolonia có thể điều khiển máu để chữa thương. Adlet quyết định không làm phiền mà chạm nhẹ vào cổ tay Hans. Không còn mạch đập dưới làn da lạnh lẽo ấy. Vô vọng rồi, Rolonia. Máu trong người anh ấy gần như đã cạn. Tim cũng ngừng đập. Hans đã chết.
“Chuyện này là sao vậy, Rolonia? Hans chết rồi, mà trên người cậu lại chẳng có lấy một vết thương.” Adlet chất vấn. Tại sao Rolonia không chiến đấu với kẻ thứ bảy Mora? Và càng khó hiểu hơn, tại sao Mora lại không giết Rolonia khi cô hoàn toàn không phòng bị?
Rolonia chỉ cặm cụi cứu lấy Hans, như thể không còn nhìn thấy gì xung quanh.
“Cô ở cùng với anh ta. Vậy rốt cuộc cô đã làm gì?” Fremy lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng Rolonia chẳng nghe thấy gì. “Tôi sẽ cứu anh… Tôi sẽ cứu anh. Nếu không thì…” Chỉ có tiếng thì thầm ấy vọng đến tai Adlet.
Chamo bước về phía Mora với dáng đi chậm rãi, thờ ơ thường thấy, vẻ mặt vô tư như thể cái chết của Hans chẳng hề khiến cô bận tâm.
“Ơ, vậy là anh mèo chết rồi hả? Tiếc thật đấy.” Cô cúi xuống nhìn Mora đang quỳ, rồi nói tiếp: “Chamo thích ảnh lắm. Dễ thương, mạnh mẽ, còn hài hước nữa. Ban đầu Chamo ghét lắm vì ảnh thắng trận đánh đó. Nhưng đi chung rồi thấy cũng vui.”
Nói xong, Chamo nắm tay lại và đấm thẳng vào mặt Mora. Cú đấm nhẹ đến mức đầu Mora chỉ hơi lắc một chút. “Bà sẽ không thoát được đâu. Chamo sẽ giết bà. Và nó không phải cái chết nhẹ nhàng đâu!”
Mora quay mặt đi, tránh ánh mắt phẫn nộ của Chamo. “Giết tôi cũng được. Tôi chuẩn bị tinh thần rồi.”
“Vậy hả? Chuẩn bị chết rồi hả, bà già? Chán thật đấy.” Chamo cười nhếch mép.
“Nhưng trước đó…” Mora nói. “Hãy để tôi nói ra sự thật.”
Chamo giơ nắm đấm lên lần nữa, nhưng Fremy đã giữ tay cô lại. “Nói đi, Mora. Ngắn gọn thôi. Nói xong thì chết đi.” Đôi mắt Fremy ánh lên cơn giận.
Mora cúi gằm mặt, bắt đầu kể. “Tôi không mong mọi chuyện sẽ thành ra như này. Tôi không hề muốn giết Hans. Không phải cậu ấy, cũng không phải ai khác.”
“Cô nói gì cơ?”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết cậu ấy. Đó là lựa chọn duy nhất.” Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô. “Tôi muốn bảo vệ thế giới. Tôi muốn sát cánh cùng mọi người tiêu diệt Hung Ma, ngăn chặn Ma Thần hồi sinh.”
“Bà nghĩ ai sẽ tin bà?” Chamo bật lại.
Adlet không đồng tình. Cô ta không nói dối. Cậu tin rằng Mora đang thật lòng.
“Cho đến tận hôm qua, không, cách đây một tiếng thôi, tôi vẫn định làm vậy.”


0 Bình luận