• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 10

0 Bình luận - Độ dài: 2,826 từ - Cập nhật:

Hardcore cũng là một thử thách khá thú vị đấy. Trong nhiều tựa game, nếu bạn chết đi và game over, bạn chỉ chơi lại từ điểm lưu trước đó. Nhưng thực tế thì khác. Nếu mà chọn con đường khó khăn, đặt mạng sống bản thân vào hiểm nguy, thì bạn điên rồi. Tôi nhanh chóng đặt lại tay lên quả cầu. '1 giây bất tử' đang trong thời gian hồi chiêu, khả năng thực sự của tôi sẽ hiện lên.

"Sao ngươi không nhìn lại lần nữa xem nào?"

May mắn thay, quả cầu toả ra ánh sáng của cấp bậc thấp nhất, màu nâu.

"Chà, bây giờ thì như vậy, nhưng ngay trước đấy—"

"Rất dễ dàng nhìn nhầm màu mà. Đen và nâu trông khá giống nhau." Tôi cắt ngang ý định phản bác của Erucel với lý luận vô liêm sỉ.

Sự nghi ngờ đọng lại trên khuôn mặt hắn nhưng rồi lại nhanh chóng mất đi. Cái ý tưởng về tên Hersel hay say rượu lại mang trong mình một sức mạnh vô biên khó thành thật hơn rất nhiều. Kể cả Deisel cũng gật đầu nhẹ nhàng, không coi việc vừa nãy là đáng kể.

"Đôi khi là do góc độ hoặc cường độ của ánh sáng ảnh hưởng đến màu sắc. Hay lỡ đâu là do sai lầm về nhận thức do vấn đề sức khoẻ của bản thân thì sao."

Hắn giải thích thêm cho lý do lý trấu của tôi.

Mọi thứ đang rất ổn nếu hắn dừng ở đấy.

"Nhưng ngạc nhiên là, giống như Erucel, tôi cũng thấy màu đen ánh lên một lúc."

Hắn nhận thấy tình hình trở nên khá rối rắm. Một áp lực vô hình dâng lên. Tôi sắp bị giảm sức mạnh rồi ư? [note76866] Nói xong, Deisel đặt lại quả cầu lên tấm nệm trên tay quản gia.

"Quả cầu hẳn là trục trặc tạm thời thôi."

Nhẹ nhõm dâng trào. Nhưng tôi chưa thể buông lỏng cảnh giác. Người được lợi nhiều nhất khi tôi chết đang ở trước mặt tôi. Tôi vẫn phải luôn cẩn trọng.

Deisel Ben Tenest, người thừa kế thứ hai. Từ những gì Selly kể, hắn rất được lòng mọi người trong dinh thự, tài năng võ thuật thì xuất chúng, và còn có cả tin đồn rằng hắn được bí mật đào tạo để trở thành người thừa kế. Được đào tạo ngay từ bé, cùng với việc cẩn thận chăm chút hình tượng bản thân, Deisel cần tôi chết để chắc chắn vị trí người đứng đầu gia tộc.

Tôi phải ngăn điều đó xảy ra.

Cạch-cạch—

Tiếng giày cao gót làm tôi ngứa tai phát ra từ sau cánh cửa. Phu nhân sắp xuất hiện. Cả Deisel và Erucel đều đứng dậy như được đào tạo từ nhỏ, trông chờ cánh cửa mở ra. Với sự tôn trọng với người bề trên, tôi cũng đứng dậy.

Một người phụ nữ, ăn mặc không quá hào nhoáng nhưng cũng không đến mức giản dị, bước vào. Nhìn vào mặt bà, tôi nghi ngờ chính đôi mắt mình. Khuôn mặt giống hệt như bức chân dung, không hề thay đổi. Dù tuổi còn trẻ, bà đã có hai đứa con trai sắp thoát tuổi vị thành niên đến nơi. Ngoại hình ấy chẳng thể làm người ta liên tưởng đến một người phụ nữ trung niên đã đẻ ra bốn người con.

"Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ, Hersel. Dạo gần đây sức khoẻ con thế nào?"

Phu nhân gửi lời chào hỏi đến tôi. Nhưng tôi chẳng thể nghĩ ra nổi nên xưng hô thế nào với bà. Selly, người nghĩ tôi điên rồi, đã nói rằng kể cả tên Hersel vô đạo đức kia cũng không dám gọi bà ấy là mụ già hay là con đĩ mèo hoang [note76867] thẳng mặt bà...

"Tôi ổn."

Và thế là tất cả những gì tôi thốt ra được.

"Ta rất vui vì con đã ghé thăm. Gia đình mình nên nhìn mặt nhau thường xuyên hơn, và con trông khoẻ khoắn hơn rồi, may mắn đã đến với gia đình ta."

Bà dùng giọng điệu và biểu cảm như thể đang tiếp đón một vị khách quý. Người ngoài nhìn vào cũng không thể tin là bả đang có ý định giết tôi đâu. Tôi cảm thấy hơi rùng mình trước vẻ mặt giả tạo nhưng cũng không giống giả tạo của bà.

Nếu ai đó hỏi tôi ai tốt, ai xấu, cả thế giới chắc sẽ đứng vẻ phía bả. Bà là một quý phu nhân nổi tiếng về sự dịu dàng và thanh lịch, trong khi tôi được biết đến là tên Hersel vô lại.

Cạch-cạch—

Các món ăn được trưng bày trên bàn từng cái một. Nhưng trước mặt tôi là một món được chuẩn bị kĩ càng, chất thịt trông đặc biệt tươi sống. Phu nhân ra hiệu cho tôi bắt đầu ăn với nụ cười ấm áp.

"Ta đã ra lệnh cho đầu bếp đặc biệt lưu ý món này, khi biết con sẽ tới, Hersel."

"Hmm..."

Tôi tự hỏi rằng nó có độc không, nhưng bảng hệ thống không hiện lên. Mà, hương vị cao cấp của miếng thịt và vị chua của nước sốt cà chua đã thay thế được sự thất vọng của tôi. Đôi mắt phu nhân híp lại với sự thích thú khi bà nhìn tôi bỏ miếng thịt vào miệng.

"Nó có hợp khẩu vị của con không? Đấy là giống loài không thể chăn nuôi ở đây, nên sẽ khá khó khăn để giữ cho nó tươi [note76868] đấy."

Ngôn từ của bà mang nghĩa châm chọc. Bà coi tôi là cái giống động vật ấy và ngụ ý rằng giờ, trước khi lễ hội kết thúc, là giai đoạn 'tươi mới' [note76869]. Tôi quyết định chiều theo ý bà.

Nhìn thẳng vào mặt bà, tôi trả lời, "Nó ngon hơn mấy loại thịt khác."

"Thật à? Thật nhẹ nhõm. Giá mà Công tước ở đây cùng chúng ta..."

Lừa đảo. Nếu Aol quay trở lại, lễ hội sẽ kết thúc. Khác với kẻ lừa đảo này, tôi nói bằng tâm can mình.

"Tôi cũng mong cha trở về sớm. Lúc đó chúng ta có thể cùng thưởng thức hương vị của bữa ăn gia đình."

Sự trao đổi nho nhỏ này giống như một trận chiến tâm lý vậy. Tôi chẳng được lợi gì khi gây hấn với bọn họ, nhưng tôi không thể ngồi yên được. Trở thành tên vô lại to mồm mà họ biết là cách tốt nhất.

Nên tôi đã đóng vai tên thiếu gia vô liêm sỉ.

"Nhưng, tôi không chắc ngày ấy sẽ đến không. Gần đây, tôi thường thấy cả đàn quạ lởn vởn xung quanh mổ xác chết. Một điềm xấu đấy, Khi cha quay trở lại, tôi dự sẽ thuê thợ săn diệt bọn nó đi."

Quạ mổ xác ẩn dụ cho phu nhân và người hầu của bà.

"Thật chứ? Ta chưa hề bắt gặp bất kì con chim nào mấy ngày nay rồi."

Lời nói đáp trả khéo léo, nghe có vẻ vô tội của phu nhân khá là trơ tráo. Sự điềm tĩnh của bà, làm cho bà dù đứng cạnh một cái xác đầy máu với một con dao và nói "Không phải tôi", thì cũng sẽ được tin tưởng trong ít nhất ba giây.

Một ngọn lửa bùng lên trong ngực tôi. À, cái cảm giác sôi máu này. Cái ánh mắt như để hạ thấp mọi thứ, cằm thì tự động ngẩng lên đầy kiêu ngạo. Đặc tính 'Tàn dư của dòng máu quý tộc' có vẻ dùng sự khiêu khích của phu nhân làm nhiên liệu. Để trở nên giống Hersel hơn, tôi buông bỏ sợi dây kìm hãm mà tôi đã nắm chặt bằng ý chí của mình.

Và rồi một thằng oắt kiêu căng nhưng đầy tôn nghiêm ra đời.

"Ở đây chỉ có chúng ta thôi, nên cứ nói thẳng ra đi."

Sự bất kính của tôi ngay lập tức kết thúc bầu không khí gia đình ấm cúng. Erucel, nhớ lại nỗi sợ đã ngấm vào trong máu, toát mồ hôi lạnh nhưng nhanh chóng nhìn trừng trừng vào tôi. Deisel, người nãy giờ đang im lặng ăn, nhìn tôi với vẻ hung dữ chưa từng thấy. Phu nhân ra hiệu cho hai đứa con trai bình tĩnh lại.

Sau vài giây, phu nhân nói.

"Ngươi muốn một câu trả lời thật lòng ư? Kể cả khi ngươi chết, không ai sẽ buồn cả. Bởi vì, không một ai thương tiếc cho ngươi. Nên là bước sang một bên rồi chết đi. Đấy là những gì ngươi muốn nghe đúng không?"

Vẻ mặt không có bất kì biểu hiện quá khích nào. Biểu cảm của bà không để lộ ra bất cứ cái gì, và vẫn là giọng điệu cực kì thanh cao ấy. Người phụ nữ này rất bất thường.

"Hersel còn muốn nghe gì nữa? Ta không thể nghĩ ra được cái gì cả. Kể cho ta nghe xem nào?"

"Mẹ đang hỏi đấy Hersel. Ngươi còn muốn gì nữa?"

Khi phu nhân nhìn vào mắt tôi, bầu không khí ngay lập tức thay đổi. Nguồn gốc của nỗi sợ hãi khó chịu này dường như đến từ đôi mắt của mụ, đôi mắt nhìn thấu linh hồn. Dù vậy, tôi vẫn phải tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén như diều hâu đang săn thỏ của bà.

Bản năng của tôi mách bảo rằng.

Người phụ nữ này. Nếu như bà coi người nào đó là không quan trọng, bà có thể xé rách cổ họng của người đó bất cứ lúc nào, kể cả bây giờ.

"...Chẳng phải có rất nhiều cơ hội để giết ta hay sao?"

Nhìn lại thì, đúng vậy. Từ lúc nhỏ đến giờ, có rất nhiều cơ hội để thắt cổ tên nhóc Hersel.

Bà ấy không tận dụng cơ hội đó chỉ càng củng cố giả thuyết của tôi, bả coi đó là một trò tiêu khiển. Phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười trước câu hỏi của tôi.

Nghi ngờ của tôi là chính xác.

"Kể từ khi ta cưới Công tước. Và đến tận bây giờ."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Linh tính mách bảo rằng nếu tôi muốn sống, tôi phải mua vui cho bả. Đương nhiên, nghĩa là tôi không được tỏ ra yếu đuối.

"Bà muốn biết tôi muốn nghe cái gì ư? Không phải điều tôi có thể nói cho bà bây giờ."

Tôi cười mỉm để sống sót. Và rồi đứng dậy.

"Câu 'xin hãy rủ lòng thương' sẽ phát ra từ mồm ngươi sớm thôi."

Tim tôi đập liên hồi. Phắn thôi.

***

Phu nhân để cho Hersel rời đi. Hắn đến tận nơi đây vì hắn ta tự tin rằng mình đủ khả năng để thoát khỏi đây. Hơn nữa, bà cũng thực sự chẳng thèm ngăn cản hắn.

'Thú vị.'

Bà ngồi trong phòng làm việc của mình, thưởng thức tách trà chanh.

'Hắn ta không sợ hãi khi đứng trước mặt Deisel.'

Phu nhân cảm thấy khá kì lạ. Từ nhỏ, Deisel đã liên tục bón hành cho Hersel trong các cuộc đấu kiếm, nên sao hắn có thể...?

Bà có thể chắc chắn rằng nỗi sợ Deisel đã in sâu vào tiềm thức của Hersel làm cho hắn dễ dàng bỏ kiếm xuống, nhận định thằng em mình là đối tượng khủng bố. Sao điều này có thể thay đổi?

Còn rất nhiều điều bí ẩn khác nữa.

Khi Hersel ăn miếng thịt đó, sao hắn không tỏ ra ghét bỏ nó?

Hắn đã được nhấm nháp một món ăn đặc biết với nước sốt cà chua. Nhưng hắn vẫn ăn vô tư. Đây vẫn còn là tên Hersel, người mà trước kia tỏ ra cực kì ghét cà chua dù là trước mặt Công tước đi nữa.

"Elma."

Phu nhân kêu gọi tên của hầu gái trưởng.

"Cô vẫn đang ghi lại những gì hắn ăn đúng chứ?"

"Vâng, thưa phu nhân. Mirei đã ghi chép tất cả mọi thứ. Tôi sẽ đem đến ngay."

Cái báo cáo nhận từ tay cô hầu không bao gồm bất kì món nào có cà chua. Một khoảng thời gian quá ngắn để xác nhận rằng khẩu vị của hắn đã thay đổi. Những điều này đưa đến kết luận rằng: Thực thể bên trong cái vỏ bọc ấy không còn là con gà con mà họ biết nữa.

Vẫn là vẻ ngoài và khí tức ấy, nhưng có vẻ sâu bên trong, linh hồn đã hoàn toàn thay đổi...

'Có lẽ là một phép cường hoá nào đó? Nếu là vậy, nó có thể giải thích sao hắn còn sống đến tận bây giờ.'

Phu nhân giấu sự nghi ngờ trong lòng đi. Bà đặt tách trà xuống và nhìn vào cô hầu gái trưởng, người dường như vẫn còn điều muốn nói.

"Cô còn gì muốn nói à?"

"Có thực sự ổn khi cho bọn họ hành động? Rất nhiều trong số họ có lý lịch đáng ngờ. Tôi lo rằng mọi thứ sẽ không đi đúng kế hoạch."

Đáp lại cô là nụ cười nhẹ trên khuôn mặt phu nhân.

"Cô biết không, các cụ có câu, 'Nếu đuôi trở nên quá dài, chắc chắn sẽ có người dẫm lên nó'?" [note76870]

"Vâng, tôi biết."

"Nhưng cái 'đuôi' của bọn chúng cũng đúng lúc là quá 'dài'. Nếu như không phải do hơi đen, thì bọn chúng có lẽ đã giấu kín được cái 'đuôi', thân phận của mình trong một khoảng thời gian mà chẳng ai biết sẽ là bao lâu."

Cô hầu gái trưởng ngậm miệng lại. Nhìn thấy nụ cười ấy, cô biết phu nhân sẽ không chịu bất kì bất lợi nào kể cả vụ này đi đến thất bại.

Qua suốt chiều dài lịch sử, những sự cố như này rất bình thường trong gia đình quý tộc. Người đang bình thường tự nhiên trở nên điên loạn, rơi vào trầm cảm, tự sát, hay mất tích. Những vụ này đều thường thường xảy ra. Tuy nhiên, có những người sẽ cố tình làm cho nó trông như thế.

Những người đó giờ đang cư ngụ ở trong căn nhà kho cũ của dinh thự. Trong toà nhà xập xệ, bụi bay mù mịt với từng cây bài được đánh xuống bàn, xoáy xung quanh cuộc trao đổi giữa một hầu gái và một quan gia đang ở độ trung tuổi.

"Ta đã bắt đầu thích cuộc sống như thế này...Nhưng đến đây là kết thúc rồi ư?"

"Chán thật đấy. Có rất nhiều người tốt ở đây. Nếu tôi lớn lên trong một môi trường như thế này, tôi đã có thể có một cuộc đời tử tể hơn."

"Có lẽ vậy. Nhưng ai quan tâm chứ? Khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ được trả tiền và không còn sống như những kẻ lẩn trốn nữa. Trông kìa, ta thắng hiệp này nhé!"

Khuôn mặt cô hầu tràn đầy niềm vui khi cô nhìn thấy những là bài trên tay. Tuy vậy, quan gia lại cho ra sảnh đồng chất, cao hơn của cô.

"Tôi lại thắng rồi."

Hắn nhanh chóng cuỗm tiền trên bàn. Cô hầu, vừa mới mất toàn bộ tháng lương, xoay hai ngón tay và bĩu môi.

"Nhưng khi xong việc... chúng ta lại tống tiền bà ta thì sao? Nếu ta đe doạ phơi bày bả, bà sẽ phải đưa bất cứ gì ta đòi hỏi."

"Cô không biết đâu. Bà ấy không phải người mà ta có thể chơi xỏ được. Bất cứ sự khiêu khích nào sẽ làm cô biết mất không một dấu vết."

Giọng nói nghiêm túc của hắn làm hầu gái chế giễu.

Với cô, nghe như một trò đùa lố bịch vậy.

"Gì? Sát thủ á? Chúng ta mới là kẻ đi săn, không phải bị săn. Rất chi là vô lý."

"Thế thì cứ thử đi. Tiếc thật đấy, cô sẽ mất thêm tiền thôi."

Thái độ kiên định của quản gia làm nụ cười tự tin của cô vơi đi đôi chút. Hắn ta không hề đùa cợt.

Tên đàn ông ngồi kế bên họ, đang cạo râu với con dao găm vẫn còn thấm đẫm mùi máu cũng vậy. Dù đã giết vô số quý tộc, tại sao hắn lại coi trong phu nhân đến thế?

Phải có một lý do nào đó.

Cô hầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình và hỏi,

"Thế thì, ai là người sẽ thử trước?"

"Ta sẽ đi."

Người đàn ông, đã cạo xong râu giơ tay lên.

"Cũng lâu rồi ta chưa chơi đùa với ai đó."

Ghi chú

[Lên trên]
Was I about to face a balance patch- bản cập nhật cân bằng game với 200 năm kinh nghiệm
Was I about to face a balance patch- bản cập nhật cân bằng game với 200 năm kinh nghiệm
[Lên trên]
a stray cat bitch, giống bên VN mình gọi là con đỉ chó đẻ, chắc thế
a stray cat bitch, giống bên VN mình gọi là con đỉ chó đẻ, chắc thế
[Lên trên]
fresh
fresh
[Lên trên]
fresh, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi
fresh, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi
[Lên trên]
꼬리가 길면 밟히는 법'이야 -If your tail gets too long, someone's bound to step on it
꼬리가 길면 밟히는 법'이야 -If your tail gets too long, someone's bound to step on it
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận