• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 6

1 Bình luận - Độ dài: 3,002 từ - Cập nhật:

"Ta không phải Hersel."

Nó thực sự khả thi sao? Phần lớn những tựa game hay tiểu thuyết mạng, khi có người kể về sự hồi quy hoặc đoạt xá,  bức tường thứ tư sẽ xuất hiện và che đậy đoạn hội thoại đó đồng thời ngăn chặn những câu nói đó thốt ra.

"Ta không thể giải thích kĩ càng, nhưng ta là một người khác hoàn toàn. Bằng một cách nào đó, ta xuất hiện trong cơ thể này."

"Vậy... nghĩa là một người nào đó khác đang sống trong cơ thể thiếu gia à?"

"Đúng là như vậy."

"Em hiểu rồi. Nhưng sao ngài tự nhiên lại nói ra?"

"Đơn giản thôi. Ta cần sự trợ giúp của cô."

Thời điểm này, cốt truyện chính còn chưa bắt đầu. Không hiểu rõ thế giới xung quanh đã nản lắm rồi, nhưng khắp nơi trong dinh thự này toàn những kẻ điên muốn giết tôi. Nó như kiểu bị vứt vào giữa một khu rừng tăm tối mà không có cái đèn nào trong tay vậy. Tôi cần một tia sáng, một con đom đóm cũng được [note74070], gần như sắp tuyệt vọng, để nhìn rõ xung quanh mình.

"Trợ giúp sao?"

Tóm tại, cùng những cố gắng để cải thiện mối quan hệ, tôi đã bắt được cơ hội. Như dự đoán, Selly nhìn tôi lạnh lùng, đôi môi trùng xuống, cả khuôn mặt cô như bông hoa sắp héo tàn.

"Thiếu gia đã uống bao nhiêu rồi?"

Đương nhiên rồi. Ngay cả tôi, trong hoàn cảnh của cổ, cũng nghĩ đó chỉ là những lời luyên thuyên của của một kẻ tâm thần. Má nó, tôi thậm chí tiết lộ điều bí mật nhất đời rồi còn không ai tin, chẳng lẽ giờ tôi được nói linh tinh thoải mái à?

"Chà, thôi kệ đi. Cô không cần tin ta đâu. Kiểu gì thì cô cũng phải hợp tác với ta thôi."

"...Ngài nghĩ vậy sao?"

"Cứ tiếp tục làm việc đi. Vấn đề giờ đây chỉ còn là thời gian mà thôi."

Selly cắn môi dưới. Mắt cô, ngập tràn nghi ngờ, nhìn tôi như để tìm ra ý định thật sự của tôi.

"Ngài không trừng phạt hay đuổi em đi sao? Ngài muốn em tiếp tục làm việc dưới trướng của mình sao? Dù có lẽ em sẽ cố ám sát ngài một lần nữa?"

"Vậy ta đã chết chưa?"

Selly trông khá hoang mang. Cổ kiểm tra tỉ mỉ cơ thể tôi, như một người chuẩn bị mua đồ đã qua sử dụng [note74071] tìm xem có vết xước nào trên đó không vậy.

"Thiếu gia hoàn toàn bình an vô sự ư? Vừa ngã từ trên vách núi xuống mà..."

"Đấy là bí mật. Bí mật để không phải chết."

Tuy nhiên, chỉ trong một giây thôi.

"Cái quái gì thế?"

"Ta đã nói những điều mình muốn. Nếu không có việc gì, phắn đi."

"Em cũng đang có ý đó."

"Khoan từ từ đã. Trước khi cô rời đi."

"Gì nữa đây?"

Cô nghĩ có thể rời đi khi đã đẩy tôi xuống vách đá như thế à? Cô nên bị trừng phạt vì tỗi lỗi đã gây ra. Tôi búng trán cô ta một cái thật đau.

“Ow!”

Selly ôm đầu bật khóc. Trông cô ấy như vậy tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. À còn thoải mái nữa.

"Được rồi đó. Cô có thể đi."

Selly quay người và xông ra ngoài, tức tối. Trong khi tôi cười thầm với hình ảnh đó. Thời gian sẽ giải quyết mọi thứ; việc tôi cần làm giờ chỉ còn lại chờ đợi.

* * *

Hai ngày đã trôi qua. Selly vẫn không thể rũ bỏ áp lực đến từ những thay đổi trong bầu không khí.

"Chị nói sao? Đồ em cần giặt biến mất rồi ư?"

"Đúng vậy. Nhưng chị có thể làm gì đây, Selly?"

Người hầu gái trả lời với thái độ cứng nhắc và khuôn mặt vô cảm, không có một dấu hiệu nào của sự ăn năn. Thái độ đó còn đáng giận vượt qua lỗi lầm mà cô gây ra, nhưng Selly cũng chẳng thể nói gì thêm.

Những người hầu khác đứng lại dõi theo, không có bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, chỉ chăm chú nhìn.

'Sao mọi thứ lại diễn ra như thế này...?'

Sau ngày hôm qua, có gì đó sai sai. Mặc dù mọi người trong dinh thự vẫn hoạt động như thường, nhưng chẳng có ma nào giao cho cô nhiệm vụ cả. Những lời chào thân thiện thường lệ không còn nữa, thay vào đó là thái độ lãnh đạm, lạnh lùng. Những nụ cười ấm áp đã biến mất, giờ chỉ còn những khuôn mặt không có sức sống như cánh đồng lúa bị thiêu rụi vậy.

"Selly?"

Nghe có người gọi tên cô, Selly xoay người theo phản xạ.

"Chị hầu gái trưởng?"

"Bây giờ em có đang bận không?"

"Không em rảnh lắm. Có gì không ạ?"

"Phu nhân muốn gặp em."

Mắt Selly mở to. Phu nhân gần như không bao giờ triệu gặp một người hầu không trực tiếp dưới trướng bả. Cô muốn hỏi tại sao, nhưng cô lại im lặng trước những ánh nhìn vô cảm xung quanh mình. Rồi được dẫn đi trong khi không nói một lời.

Cạch cạch, cạch cạch—

Họ đặt chân lên sân thượng được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời. Ngồi ở đó là một người đàn bà, đang đội mũ rộng vành, nhâm nhi ly trà một cách duyên dáng.

"Phu nhân, tôi đã mang Selly đến."

"Cảm ơn cô, Elma."

Tông giọng cao nhưng tao nhã càng làm Selly thêm căng thẳng. Khi cô hầu gái trưởng rời đi, Selly chỉnh lại bản thân rồi chào một cách tôn kính.

"Selly Daelden. Vinh hạnh khi được gặp phu nhân."

Achille von Teneste. Người phụ nữ trước mặt cô là biểu tượng cho quyền lực tuyệt đối. Khi công tước vắng mặt, bà điểu khiển cả toà dinh thự và còn tổ chức cả lễ hội nhằm giết chết Hersel. Selly không thể không cảm nhận được áp lực.

'Bà ta muốn cái gì?'

Nỗ lực đọc cảm xúc từ biểu cảm của bả chẳng có tác dụng gì, vì khuôn mặt bà ẩn giấu sau cái vành mũ. Tất cả những gì Selly có thể thấy là vết son trên tách trà.

Bà nhấp một ngụm trà và bắt đầu nói.

"Ta đã nghe rằng cô đã làm việc ở đây từ lâu về trước. Ta đã nghĩ rằng mình nên gặp cô trực tiếp theo phép lịch sự."

Lịch sự ư? Câu hỏi hiện rõ lên mặt Selly, nhưng phu nhân chỉ phẩy tay nhe nhàng, ra hiệu rằng chả còn gì để nói cả.

"Làm việc tốt lắm. Cô có thể đi rồi."

Rối trí, Selly cúi đầu chuẩn bị rời đi.

"Thật vinh dự khi được gặp phu nhân. Tôi sẽ rời đi ngay."

Cạch cạch, cạch cạch—

Khi Selly đi ngang qua người hầu gái trưởng, cổ muốn nói gì đó, nhưng bị ngắt lời bởi cô hầu.

'Selly, chị đã nghĩ em rất thông minh. Nhưng sao em lại chọn làm vậy?"

"Sao ạ...?"

Với đôi mắt mở to, Selly choáng váng đến câm nín vì bàn tay người hầu gái đã tìm đến má cô. Cú tát đủ mạnh để làm cổ cô quay ngoắt đi, trong khi đó, má cô, đã được dính băng cá nhân trước đó, lại chảy máu.

"Đừng giả ngu nữa. Có tin đồn rằng em đã chọn về phe tên đó, kẻ bị săn lùng trong cái lễ hội này!"

Tiếng hét của cô hầu gái trưởng làm cô quay trở lại thực tế. [note74072]

Cùng phe với Hersel ư? Sao cô ấy lại nghĩ thế?

'Có lẽ nào... do cuộc chạm trán với Erucel?'

Ý nghĩ đó loé lên trong đầu cô. Trong cuộc đụng độ với Erucel, Hersel đã bảo vệ cô, thừa nhận rằng anh đã ra lệnh cho cô. Nhưng dù việc cô đẩy Hersel xuống vách núi là thật, với người ngoài, nó lại là một câu chuyện khác.

Kể cả khi được ra lệnh, báo sai sự thật về cái chết của Hersel cũng bị xem là sự sỉ nhục đến phu nhân. Vậy nên khi cô tuân theo lệnh của Hersel dù biết sẽ tự đưa mình vào chỗ chết, nó thể hiện lòng trung thành của cô trong mắt người khác.

"Chờ chút—"

Selly cố gắng giải thích, nhưng cô hầu đã rời đi từ lâu. Cô với tay ra nhưng rồi lại hạ xuống. Dù có chạy theo, liệu cô có được tin tưởng không?

Cô đã đẩy Hersel, nhưng hắn không chết mà còn cứu cô. Ai có thể tin vào điều đó? Kể cả chính cô cũng chả tin. Khuôn mặt Selly tái nhợt khi nhận ra tình huống éo le của bản thân. Thái độ đã đổi thay của người khác chỉ là việc nhỏ, cái quan trọng là mạng sống của cô đang nguy kịch. Phu nhân chắc chắn sẽ không để ai sống nếu bà nhận ra người đó đang đứng về phía Hersel.

– "Làm tốt lắm. Cô có thể đi rồi."

Lời của phu nhân trong lúc rời đi làm cô lạnh sống lưng. Đó là lời vĩnh biệt sao? Hay cô, một hầu gái, vẫn còn có thể sống sót sau khi hưng chịu lửa giận của bà? Khuôn mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Chỉ khi đó, cô chợt nhớ đến những lời của Hersel.

– "Chà, thôi kệ đi. Cô không cần tin ta đâu. Kiểu gì thì cô cũng phải hợp tác với ta thôi."

* * *

Tôi đang đọc một cuốn sách bên ánh nến với tấm màn cửa được kéo xuống. Quyển sách trên tay tôi nói về những câu chuyện cổ tích đầy sự kì bí.

"Chém đứt cả núi ư? Nghiêm túc đấy."

Những mẩu chuyện càng thái quá thì càng buồn cười. Chả ai lại tin vào việc san phẳng một ngọn núi với một cú chém cả. Kể cả là nhân vật với chỉ số tối đa, đó vẫn là bất khả thi. Khi tôi chuẩn bị lật sang trang tiếp theo cho một câu chuyện khác, cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Thiếu gia."

Tôi đặt cuốn sách xuống trong khi Selly bước vào mà không gõ cửa. Tôi bị khó chịu với sự bất lịch sự của cổ, nhưng vẻ ngoài đó đã ngăn tôi trở nên gắt gỏng với cô.

"Sao ngươi không lau máu ở khoé miệng trước?"

Tôi trao cho cô một cái khăn mùi xoa. Dù chỉ là một hành động nhỏ nho nhưng cổ vẫn phải cẩn trọng nhận lấy nó.

"Sao phòng này lại tối thế? Bên cạnh đó, còn thắp nến giữa ban ngày nữa chứ?"

"...Có lý do cả."

"Mọi thứ gần đây trở nên thật kì lạ."

"Sao cô không đi thẳng vào vấn đề đi?"

Selly do dự, rồi lại thận trọng nói.

"Ngài đã biết chuyện này sẽ diễn ra sao?"

"Đương nhiên rồi."

Không tránh được mà. Tôi về cơ bản đã nhận cô ấy làm đồng minh. Tự nhiên, những người khác sẽ coi cô như kẻ thù. Nên cổ chỉ có thể chọn tôi thôi.

"Vậy, ngài muốn gì?"

"Chà... đó là..."

Selly nắm chặt nắm đấm và nhìm xuống. Sau một hồi, cô cuối cùng đã nói ra lời nên nói.

"Em chấp thuận theo yêu cầu của ngài... Em sẽ giúp ngài..."

Sao nói mỗi thế thôi lại khó cho cô thế? Như kiểu cô đang gieo kèo với ác quỷ vậy. Mà, nó vẫn rất quan trọng.

"Nói to lên hoặc phắn đi."

Cô nhắm mắt lại và hét lên.

"Em chấp thuận theo yêu cầu của ngài, thưa thiếu gia!"

Cô ta nên nói thế ngay từ ban đầu mới phải.

"Vậy à? Nhưng tệ quá, ta đổi ý rồi."

Đôi mắt cô mở to.

"Tại sao chứ?"

"Cô vẫn chưa cảm ơn hay xin lỗi tôi gì cả."

Tôi chỉ xuống mặt sàn, bình tĩnh nói.

"Ta sẽ cho cô thêm cơ hội cuối cũng. Quỳ xuống và xin lỗi đi rồi ta sẽ chấp nhận."

Ánh mắt Selly run rẩy. Thật nhục nhã khi phải cầu xin cho sự tha thứ, nhưng cô đâu còn lựa chọn nào khác? Để sống sót cô phải từ bỏ cả lòng tự trọng.

"Hoặc cô có thể chọn rời đi rồi chết ở xó xỉnh nào đó."

Tôi gây thêm áp lực lên cô. Dần dần, đầu cô cúi xuống.

"Em xin lỗi vì đã đẩy ngài xuống vực. Lần sau em không thế nữa. Làm ơn, hãy tha thứ cho em, thiếu gia..."

Và rồi, trán cô ta đụng sàn nhà. Tôi định búng thêm cái vào trán cổ nhưng lại dừng lại khi nghe tiếng nức nở của cô. Tôi chờ đến khi cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc cuốn sách đang dang dở.

10 phút sau, khi trông cô có vẻ ổn định lại, tôi hỏi.

"Được rồi. Trước tiên, ta cần thêm nhiều thông tin. Cô đã nói rằng cả dinh thự điều muốn ta chết phải không?"

"Đúng, từ trước đến giờ ngài gây thù chuốc oán rất nhiều."

Nếu chỉ đó là lý do duy nhất, tôi đã chết từ lâu lắm rồi.

"Phu nhân đã treo thưởng cho cái đầu của ta làm tất cả săn lùng ta à?"

"Vâng. Phu nhân hứa hẹn chỉ cần ám sát thành công sẽ được thưởng hậu hĩnh ngay trước mặt mọi người trong dinh thự."

Công khai yêu cầu giết người thừa kế của gia tộc công tước à? Bà ta một là bị điên, hai là có đủ quyền lực để chả mất bất kỳ thứ gì khi hành động như vậy. Chắc chắn là vế sau rồi.

"Bọn họ muốn ngụy trang nó thành một vụ ngoài ý muốn đúng không?"

"Chỉ là ưu tiên hơn thôi. Bà ấy cảnh báo rằng ám sát mà bị nhìn thấu quá dễ dàng thì không thể che đậy được, dù sao giết quý tộc là tội danh nghiêm trọng."

Sẽ không có cuộc tấn công trắng trợn nào à, một thông tin hữu ích đấy. Viễn cảnh tệ nhất là những vụ ám sát diễn ra kế tiếp nhau, đến cả một giây bất tử cũng không gánh nổi.

"Cô có nghĩ ta sẽ sống sót không?"

"Ngài chết chắc..."

Cô ấy trả lời thật bi quan. Cô hẳn phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến tôi, dù sao một phần trăm sống sót còn hơn là chắc chắn phải chết.

"Nhưng nếu ngài có thể cầm cự đến khi công tước trở về, ngài có thể sống được. Giới hạn thời gian của phu nhân là sau khi đó."

Tôi lại hứng thú với điều đó. Công tước là cha của Hersel, Aol von Teneste. Phu nhân chắc hẳn đã hành động khi ông vắng mặt.

"Khi nào ông ấy về nhà?"

"Ông đang tham gia một cuộc viễn chinh nhằm càn quét lãnh thổ của lũ quỷ. Nó có thể kéo dài hơn hai tháng."

Một cuộc viễn chinh à... Nếu ông ấy trở về, mọi thứ sẽ đi đến hồi kết.

"Em có thể giúp ngài cho đến khi công tước quay lại đây, với một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Khi ngài rời đi nơi này, hãy mang em theo cùng."

Đi đâu cơ?

"Nếu em ở đây một mình, em không thể đảm bảo mình còn sống được. Nếu ngài không đồng ý, thì quên đi, coi như cuộc trò chuyện này chưa diễn ra."

"Đưa cô đi đâu cơ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô híp mắt lại.

"Ngài đã hứa với công tước sẽ đi đến học viện đó."

Học viện nào? Cơn nhức đầu ập đến. Học viện ấy là nơi mà câu chuyện của 30 nhân vật có thể chọn mở ra, một nơi tràn đầy hiểm nguy. [note74079]

'Tuyệt vời, đúng đời.'

Quên đi. Tôi sẽ xử lí nó sau.

"Được thôi. Cô có thể cùng đi."

Cổ vẫn chưa có vẻ chắc chắn.

"Ngài có kế hoạch để ta sống cho đến khi đó không?"

"Đương nhiên rồi."

Vừa lúc tôi chuẩn bị giải thích, ngọn nến đã cháy hết. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng đã vụt tắt, tôi tiến lại gần cửa sổ để kéo rèm lên.

Ánh nắng chói chang tràn ngập căn phòng, để lộ ra khung cảnh bên ngoài. Hầu gái thì lau cửa sổ, những gã làm vườn thì tỉa cây, còn quản gia thì đang bận rộn. Mọi ánh mắt như thể đổ dồn về căn phòng này. Thấy tôi, bọn họ nhanh chóng quay đi.

"Ra đó là lý do ngài đóng rèm cửa."

"Những ánh mắt chú ý đó quá ngột ngạt."

Tôi trao Selly một quyển sách minh hoạ.

"Gì đây? 'Kẻ bất tử ngạo mạn'? Một thần thoại à?" [note74073]

Đấy là lý do tại sao tôi hay đọc sách cổ. Tôi đã tìm được câu chuyện phù hợp với khả năng bất tử trong một giây của tôi : câu chuyện về một bán thần [note74080], kẻ không thể chết. Trong thế giới Asare, nơi đề cao tôn giáo, với tín ngưỡng tuyệt đối vào thần phạt và những huyền thoại. Tôi dự sẽ sử dụng hình tượng thần thoại này làm vỏ bọc cho bản thân.

"Ta chính là 'Kẻ bất tử ngạo mạn' chuyển thế."

Giọng nói của tôi, cùng với 'Tàn dư của dòng máu quý tộc, rất là trang nghiêm. Xem Selly đi, cổ nhìn tôi với sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

"Tên này điên rồi, đời tôi coi như tiêu."

Ghi chú

[Lên trên]
Ảnh đang cần fan jack kìa
Ảnh đang cần fan jack kìa
[Lên trên]
tay hai/ second-hand
tay hai/ second-hand
[Lên trên]
Trở lại với ván cờ thực tế
Trở lại với ván cờ thực tế
[Lên trên]
The Arrogant Immortal
The Arrogant Immortal
[Lên trên]
Playable character (PC)
Playable character (PC)
[Lên trên]
nửa người nửa thần
nửa người nửa thần
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận