"Dạo này mình không làm cái gì mới cả, hay là làm thử một cái gì đó đi."
Thấy Sophie bắt đầu học bài ở phòng khách, tôi nghĩ không nên làm phiền nên đã vào xưởng riêng trong phòng để bàn bạc với Helen.
"Vâng ạ. Ngài định làm gì ạ?"
"Ngươi có ý tưởng gì không? Kiểu như muốn thế này, hay không hài lòng về cái kia."
Ta làm là vì ngươi đó.
"Ừm, để xem nào? Dạo gần đây cuộc sống rất thoải mái nên cũng không có gì đặc biệt... A, sắp vào hè rồi, trời sẽ nóng lên phải không ạ? Hay là ngài thử cải thiện vấn đề đó xem sao?"
"Đã có phép thuật làm mát của ta rồi mà."
Với cái này thì những đêm nóng nực không còn là vấn đề nữa.
"A, không, không phải cho tôi, mà là cho ba chị kia ạ. Ở chi nhánh hay xưởng tàu thì ngài Zieg có thể dùng phép thuật cho mát mẻ, nhưng ở nhà riêng của mỗi người thì không được, phải không ạ? Hay ngài thử làm một thiết bị như vậy xem sao?"
Không phải vì Helen, mà là vì ba cô gái à... Đứa trẻ này đúng là một đứa trẻ tốt bụng và hiền lành. Lại ưu tiên người khác hơn bản thân mình...
"Ngoan, ngoan. Vậy thì, làm một cái máy làm mát vậy. Nhưng, nếu bị nói là không cần thì sao? Theo kinh nghiệm kiếp trước của ta, có khá nhiều phụ nữ ghét máy điều hòa đó?"
Ở chỗ làm cũ, có một người lúc nào cũng khăng khăng đòi tăng nhiệt độ máy lạnh. Nóng chết đi được.
"Vậy ngài làm một cái để dùng thử xem sao? Chị Erika lúc nào cũng nấu ăn cho chúng ta, lại phải dùng lửa nữa, tôi nghĩ chắc nóng lắm ạ."
Công nhận là nóng thật. Tôi cũng từng làm thêm ở một quán ăn Trung Hoa, mùa hè coi như sống dở chết dở.
"Vậy, thử làm xem sao."
Tôi lấy ra các nguyên liệu như đá ma thuật rồi đặt lên bàn.
"Làm dễ vậy ạ?"
"Ta đang định làm một cái quạt có thể thổi ra gió mát. Về cơ chế thì cũng không khác gì máy sấy tóc, không khó lắm đâu."
Tôi có kiến thức từ kiếp trước nên dễ như bỡn. Làm một viên phong ma thạch, rồi làm một cái quạt không cánh.
"Đúng là ngài. Chắc chắn ba chị kia sẽ rất vui, và cũng sẽ hiểu được sự tốt bụng của ngài Zieg."
Là do ngươi đề xuất mà...
Tôi vừa nhớ lại chiếc quạt không cánh đã dùng ở kiếp trước vừa bắt tay vào làm. Đúng lúc đó, chuông cửa reo lên.
"Hửm?"
"Ai vậy ạ?"
Tôi và Helen nhìn nhau, cùng lúc nghiêng đầu.
"Là Adele."
"Sao ngài biết?"
"Chắc lại có điện thoại từ ai đó."
Đây đã là lần thứ ba rồi nên tôi biết chắc, có ai đó trong môn phái của tôi gọi đến.
『Zieg ơi~, hình như có ai đến kìa~』
Tiếng của Sophie vọng ra từ phòng khách, tôi liền ôm Helen, đứng dậy và rời khỏi phòng.
"Tôi ra ngay."
Tôi đi ra cửa và mở ra. Đứng ở đó là Adele trong bộ đồ ngủ.
"Chào buổi tối."
"Ừ... xin lỗi, là ai trong đám nhà tôi à?"
"Vâng. Là cô Heidemarie."
Là con mụ đó... Tôi cứ nghĩ cả môn phái nhà tôi không ai ngại gọi điện lúc đêm hôm, không ngờ lại là kẻ không bao giờ ngại nhất.
"Xin lỗi nhé. Tôi quyết định rồi, phải mua điện thoại thôi."
Lại bắt Adele, người ghét làm tiếp tân, làm một việc giống hệt như vậy.
"Tôi thấy không sao đâu."
Chúng tôi rời khỏi phòng, đi lên cầu thang và vào phòng Adele. Sau đó, tôi giao Helen cho Adele, nhấc ống nghe và áp vào tai.
"A-lô?"
『Chào~, Zieg à? Có khỏe không?』
Giống như trong sách giáo khoa tiếng Anh vậy.
"Bình thường."
『Vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ.』
"Nào, đừng có gọi điện giờ này. Phiền cho Adele lắm."
『Tôi cứ nghĩ hai người đang ở chung phòng, không phải à.』
Thì cũng có lúc uống rượu hay chơi bài cùng nhau.
"Người đang ở cùng tôi bây giờ là Sophie."
『Sophie? Nghe nói nó bị đày đến chỗ anh, hai người đang sống chung à?』
Nhiều điểm để bắt bẻ quá...
"Sophie không có bị đày. Là được cử đến, cử đến đó."
『Cử đến à? Sao lại thế?』
"Bề nổi thì là để hỗ trợ chúng tôi."
『Còn bề chìm thì sao?』
"Bề chìm" là cái gì vậy trời.
"Có vẻ con bé đang hơi phiền não. Vì vậy Trưởng ban đã gửi nó đến chỗ tôi."
『Chỗ anh à... mà, thay đổi môi trường cũng không phải là chuyện xấu. Therese cũng đã hồi phục rồi đó.』
Chắc là vì thiên nhiên trù phú nên có nhiều ion âm. Dù mình chẳng biết ion âm là cái gì.
"Cô đừng có trêu chọc Sophie quá đấy."
『Người gây sự trước thường là nó mà. Đã lùn tịt mà còn…』
Chính nó, chính nó đó.
"Marie... hình như Sophie đang nghĩ cấp 5 là giới hạn của nó đó."
『Một đứa nhóc mới 20 tuổi mà đã nói đến giới hạn... đang đùa à? Đúng là trẻ con.』
Marie bật cười.
"Tôi cũng nghĩ vậy, và Trưởng ban, người đã nghe con bé tâm sự, có vẻ cũng nghĩ vậy. Nhưng con bé thì lại rất nghiêm túc."
『Đồ ngốc. Đã lùn mà còn thích trèo cao. Cứ nói với nó 'giới hạn của cô là chiều cao và vòng một ấy'.』
Không nói được.
"Tôi nghĩ con bé có thể lên được cấp 3."
『Con bé ngốc đó thì cấp 2 hay cấp 1 cũng được. Nếu không được thì do chưa đủ nỗ lực và ý thức kém thôi.』
Ồ, cũng đánh giá cao Sophie nhỉ.
"Cô thì ý thức kém quá nên mới rớt cấp 3 hoài đó."
Hay là ngốc nhỉ?
『Anh nên sửa cái tính đó đi. Coi chừng bị ly hôn lúc về già đó.』
Tôi còn chưa kết hôn, mà Helen thì không đời nào bỏ rơi tôi.
"A, phải rồi. Chuyện của Martina..."
『Chuyện đó, chuyện đó. Vấn đề chính là chuyện đó. Chuyện của con bé Sophie 20 tuổi đã đậu cấp 5 mà còn nói mấy lời ngớ ngẩn đó thì kệ nó đi.』
Lúc nãy còn để ý lắm mà...


10 Bình luận
Cái mỏ quá trời quá đất, ba đứa này chỉ có chơi với nhau mới chịu dc nhau chứ ra giao tiếp bên ngoài ai gặp cũng bị sốc.
Mà đỉnh hơn nữa là Heidemarie vẫn có thể nhét lời ẩn ý khen năng lực Sophie vào giữa một tràng tổng sỉ vả của mình mà ko bị vấp, ko bị ngượng miệng tí nào. Trình độ cứ phải gọi là vượt xa hai thành viên còn lại :))
YAAI