"Tại sao ạ?"
『Quá trình phát triển của con bé đang chững lại.』
Hả?
"Mới đậu cấp 5 hôm trước mà?"
Không phải đang lên như diều gặp gió sao? Therese đã nói vậy mà.
『Có vẻ chính nó lại cho rằng đó là giới hạn của mình.』
"Thế à. Nếu bản thân đã thừa nhận đó là giới hạn, thì đó chính là giới hạn rồi. Hết thuốc chữa."
Không thể nào.
『Cậu đúng là khắc nghiệt thật...』
Bà nói gì vậy?
"Chuyện vốn là vậy mà. Đó cũng không phải là điều xấu, phải không? Cấp 5 đã khiến người ta nể lắm rồi, lại có cơ hội thăng tiến tiếp. Tiền bạc cũng có, có thể sống một cuộc đời tốt đẹp mà."
Một cuộc sống như vậy cũng là một lựa chọn. Thực tế tôi cũng gần như vậy.
『Vậy à...』
"Con bé đó có đệ tử chưa?"
『Chưa, không có.』
Ể...
"Một đứa 20 tuổi chưa có cả đệ tử mà đã bỏ cuộc rồi sao? Không phải là quá sớm à?"
『Ta cũng đang nói đến điều đó. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà đã vội thất bại rồi.』
"Những kẻ tài năng nửa vời đúng là khổ thật."
Thiên tài qua tuổi 20 cũng chỉ là người thường à? Mà tôi nghĩ cấp 5 cũng được gọi là thiên tài rồi.
『Cậu chắc sẽ không bao giờ thất bại đâu nhỉ...』
Ể?
"Tôi đang ở đây vì bị giáng chức mà..."
Tôi đang ở đây với 0 điểm nhân cách mà... Là do bà đày tôi đến đây mà… Tôi đang bị ghét cay ghét đắng mà...
"Tôi thì thích cậu Zieg lắm đó~"
"Đúng vậy ạ. Ngài Zieg là một người tuyệt vời~"
Cảm ơn nhé, cô bé phù thủy và mèo đen...
『Ồ, nếu đã nói vậy thì quay về đi. Cậu hãy trở thành Trưởng ban kế nhiệm.』
"Tôi đã nói là không muốn rồi mà. Chris hoặc Heidemarie là được rồi còn gì."
Tôi sẽ sống một cách thoải mái ở Reet.
『Bọn nó lại là những kẻ gây chia rẽ phe phái trong tình hình này đó. Chẳng phải cậu cũng nghĩ ‘trước hết tự mình lên cấp 2 đi đã’ hay sao?』
Hai người đó về mặt kinh nghiệm thực tế thì chưa thể lên cấp 1, nhưng đã có thể thi cấp 2.
"Họ giống bà thôi. Là một nhà giả kim mà lại đi làm chính trị gia."
『Đó là một sai lầm. Cũng vì vậy mà đã bao nhiêu năm rồi ta không còn làm công việc của một nhà giả kim nữa.』
Công nhận là tôi chưa bao giờ thấy Trưởng ban làm giả kim thuật.
"Vậy là tôi đã hơn bà rồi nhỉ."
『Nếu chỉ nói về lĩnh vực chuyên môn thì những người khác cũng vậy. Với tư cách là một nhà giả kim, ta đã hết thời rồi, vì ta đã ngừng học hỏi.』
Nếu là người quản lý nên chắc vậy cũng ổn, nhưng với tư cách là một nhà giả kim thì thật đáng buồn. Ngày xưa, bà ấy đã từng nghiên cứu những thứ không liên quan đến công việc đến mức quên ăn quên ngủ.
"Tôi không muốn trở nên như vậy."
『Đúng đúng. Vì vậy ta mới nghĩ cậu là lựa chọn tốt nhất.』
Tôi tuyệt đối không thể trở thành chính trị gia được. Đến cả một kỹ sư quèn còn bị giáng chức, nếu có làm chính trị gia thì cũng chỉ thấy trước viễn cảnh bị thất thế thôi.
"Chuyện đó thôi đi. Quan trọng hơn, trông chừng Sophie là sao? Nói trước là tôi bận lắm, không qua đó được đâu. Lần tới tôi đến Kinh Đô là vào kỳ thi Giám định viên tháng sau."
『Ta biết. Vì vậy ta đang định cử Sophie đến chỗ cậu.』
Thật luôn... Tôi và Sophie không thân nhau đâu, ngược lại là đằng khác.
"Bên đó không sao chứ? Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo cũng bận rộn mà."
Hình như Sophie có nói là đồng nghiệp nghỉ thai sản nên rất bận.
『Chuyện đó bên này sẽ sắp xếp. Với lại, nói là cử đi nhưng cũng chỉ khoảng một tháng thôi.』
Lâu quá...
"Tại sao lại là tôi..."
『Ta muốn đó sẽ là một cơ hội. Ta muốn Sophie cũng sẽ thay đổi, giống như cậu đã thay đổi ở Reet.』
Ra là Trưởng ban đang lo lắng cho đệ tử của mình.
"Làm sư phụ đúng là vất vả."
『Rồi cũng có lúc, cậu sẽ cùng suy nghĩ giống ta thôi. Chuyện này còn khó hơn nhiều so với việc tự mình làm.』
Làm sư phụ đúng là vất vả. Heidemarie cũng đã nói một câu tương tự, kiểu 'đến cấp 10 mà con bé còn không đậu nổi'.
"Tôi hiểu rồi. Dù sao thiếu nhân lực là thật, nên tôi sẽ xem như đây là một sự hỗ trợ."
Nếu là người của Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo thì sẽ có ích cho việc đóng tàu.
『Nhờ cậu nhé. Cuối tuần sau hoặc tuần sau nữa ta sẽ cho con bé qua đó.』
"Vâng, vâng. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn bàn làm việc."
Ngồi cạnh mình à? Ngồi cạnh Adele, có khi con bé lại không thích...
『Vậy nhé, xin lỗi vì đã làm phiền lúc đêm hôm.』
"Không sao. Chúc bà ngủ ngon."
『Ừ, ngủ ngon.』
Điện thoại ngắt, tôi đặt ống nghe xuống.
"Cô Sophie lúc trước sẽ đến đây à?"
Cuộc gọi vừa kết thúc, Leonora liền hỏi.
"Nghe nói là đang phân vân. 20 tuổi đã lên cấp 5 rồi mà còn có những nỗi lo xa xỉ như vậy, cô có nghĩ thế không?"
"Không có. Cứ nhìn lên trên thì không bao giờ thấy điểm dừng. Nỗi lo của chúng ta đối với những người không đậu nổi cấp 10 mà nói cũng là một sự xa xỉ đó."
Cũng phải.
"Sophie à... Thôi kệ đi. Leonora, xin lỗi vì đã làm phiền lúc khuya nhé."
"Không sao đâu~. Mai là ngày nghỉ nên tôi cũng định nằm trên giường đọc sách rồi ngủ quên thôi."
Đúng là thích sách thật.
"Vậy tôi về phòng đây. Helen, lại đây."
"Vâng ạ~"
Tôi ôm lấy Helen đang vui vẻ chạy tới, rời khỏi phòng Leonora và quay về phòng mình. Sau đó, vì đá trong ly đã tan hết, tôi pha lại một ly whisky đá khác, uống xong rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, buổi sáng tôi dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều thì tập trung ở phòng Erika. Hôm nay là ngày Erika làm món bánh flan yêu thích của Helen.
"Giờ chỉ cần hấp nữa là được à?"
"Có vẻ là vậy ạ."
Adele đang quan sát Erika làm việc.
"Món này có vẻ chị cũng làm được."
"Bánh kẹo ít khi dùng dao, nên có lẽ được đó ạ."
"Ồ..."
Có vẻ Adele vẫn chưa từ bỏ.
"Cô không phụ à?"
Tôi hỏi thử Leonora.
"Tôi đã dùng khả năng giám định để chọn ra những quả trứng ngon nhất rồi."
À, vậy à.
"Giờ hấp khoảng 30 phút, rồi cho vào tủ lạnh làm mát là xong ạ."
Erika và Adele đi đến bàn.
"Làm mát cứ để tôi. Dùng phép thuật là xong ngay."
"Cảm ơn anh. Đúng là cấp 5 có khác."
Chắc đám người ở Hiệp hội Nhà ma thuật sẽ nói đừng dùng phép thuật vào những chuyện như vậy.
"Mà anh Zieg này, cô Sophie sẽ đến chi nhánh Reet?"
Adele hỏi. Trong lúc hai người họ nấu ăn, tôi đã giải thích cho họ nghe.
"Có vẻ là vậy. Adele có biết Sophie không?"
"Tất nhiên là biết. Nhưng cũng không nói chuyện nhiều lắm."
Con bé đó cũng hơi kiểu chỉ mạnh miệng với người quen. Lần trước đến đây cũng chỉ nói chuyện với tôi và Therese.
"Ngồi cạnh cô có được không?"
"Không phải là không được, nhưng theo lẽ thường thì phải ngồi cạnh anh chứ?"
Cũng phải.
"Erika, nhờ em nhé."
Người nên dựa vào vẫn là thánh nữ.
"Không, đó là sư muội của anh Zieg mà?"
"Không thân lắm đâu. Cỡ như Heidemarie thôi."
"Vậy thì là thân rồi còn gì."
Lại nữa rồi... Điểm yếu của vị thánh nữ này là mắt nhìn người có vấn đề.
"Nếu bọn anh có vẻ sắp cãi nhau thì em vào can nhé."
"Chuyện đó thì tất nhiên rồi ạ."
Tốt lắm. Không rõ Sophie đang lo lắng điều gì, nhưng việc chúng tôi sắp nhận yêu cầu đóng tàu đúng là rất hợp thời điểm. Khác với Therese từng đứng bên bờ vực trầm cảm, với con bé này, cứ bắt nó làm việc cật lực là được.


10 Bình luận
YAAI