Sau đó, hai đứa nhóc tiếp tục câu cá, chúng tôi vừa nướng cá vừa ăn trưa. Món bạch tuộc nướng cũng rất ngon. Buổi chiều, chúng tôi quay lại làm việc, mỗi người làm tiếp công việc của mình.
"Ngươi đúng là chậm chạp thật..."
Ernestine vừa xem Martina gia công gỗ vừa cằn nhằn.
"Ch-Chỉ là em chưa quen thôi ạ."
"Thì biết, nhưng mà... so với những người khác, ngươi chậm gấp đôi đó."
Công nhận chậm thật.
"Kinh nghiệm của em không bằng các tiền bối ạ. Với lại, các chị ấy đều là những tinh anh có bằng cấp 9 và 8 đó."
"Vậy à? Ta thấy họ chẳng có ma lực gì ghê gớm cho lắm."
Này.
"Vạ lây rồi kìa..."
"Thì, nếu nói về ma lực..."
"Chúng ta cứ làm theo tốc độ của chúng ta thôi."
Cứ làm vậy đi.
"Giả kim thuật không cần mỗi lượng ma lực đâu ạ."
"À, ta nghĩ đó là một trong những chỉ số dễ hiểu nhất... Với lại, ngươi ngoài ma lực ra thì những cái khác đều tệ hại, đúng không?"
Ừ.
"Eru ơi... nhẹ nhàng hơn chút đi mà~..."
"Đúng là vô dụng... Khi chế tạo một vật, phải hình dung ra thành phẩm hoàn chỉnh. Đừng chỉ nhìn vào tiểu xảo trước mắt, hãy mở rộng tầm nhìn ra."
Sophie, có nghe không đấy?
"Ý cô là sao?"
"Hãy nhìn vào bản thiết kế, hiểu cho rõ cấu trúc và cơ chế của con tàu. Ngươi không phải đang gia công gỗ, mà là đang đóng một con tàu đó."
"A, vâng."
Đúng là một linh thú tốt.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục làm việc, đến chiều tối, tôi đưa bài kiểm tra cho Martina rồi để con bé tự học. Hết giờ làm việc, chúng tôi giải tán và trở về nhà.
"Anh lúc nào cũng sống như thế này à?"
Tôi đang ngồi ở bàn, vừa vuốt ve Helen đang cuộn tròn vừa nghỉ ngơi, Sophie ngồi trên ghế sofa lên tiếng hỏi.
"Sống như thế này là sao?"
"Trong giờ làm việc mà còn đi câu cá."
Người câu cá trong giờ làm việc chỉ có cô thôi. Chúng tôi vừa trông lửa vừa ăn.
"Đây là lần đầu tiên tôi làm những việc như vậy trong giờ làm việc. Nhưng mà, lúc rảnh rỗi thì tôi thường đọc sách, nói chung làm việc khá thoải mái."
"Hừm... hỏi cho chắc thôi, lát nữa lại ăn tối ở nhà Erika à?"
"Chắc là vậy."
"Đây chẳng phải là một kỳ nghỉ mát hay sao."
Thì...
"Theo cô, cuộc sống này và việc tranh giành vị trí Trưởng ban đầy trách nhiệm với Chris và Marie ở Kinh Đô, cái nào tốt hơn?"
"Tôi không biết... Bình thường chắc bên này tốt hơn, nhưng tôi lại muốn thăng tiến."
Sophie thì chắc nghĩ vậy. Tôi ngày xưa cũng thế. Mà không, hầu hết những kẻ tinh anh ở Tổng bộ đều vậy.
"Cô cũng nhắm đến chiếc ghế Trưởng ban à?"
"Nếu có thể. Nhưng chắc sẽ là Chris hoặc Marie rồi. Nếu không có anh thì chỉ còn hai lựa chọn đó thôi."
"Không hẳn. Trưởng ban vẫn còn khỏe, chắc sẽ tại vị trong vài năm tới. Nếu vậy, 10 năm, hay 20 năm... trong thời gian đó, chỉ cần vượt qua hai người kia là được."
Trưởng ban mới ngoài 40 thôi. Chưa đến tuổi nghỉ hưu.
"Hai người đó à... Chris thì cân bằng, Marie thì chuyên môn hóa..."
Sophie đang suy nghĩ nghiêm túc. Có vẻ cô bé đã lấy lại được sự tự tin.
"Thôi, cứ từ từ mà nghĩ. Biết đâu trong 10 năm nữa, tính cách của Therese thay đổi, rồi cô ta tham chiến cũng nên."
Dù tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
"Đó không còn là Therese nữa rồi."
"Cũng phải."
"Zieg, hôm nay xin làm phiền anh, nhưng từ ngày mai tôi sẽ ở khách sạn. Anh có biết chỗ nào tốt không?"
Chỗ tốt thì tôi chỉ biết một.
"Chắc là khách sạn Side. Marie và Therese cũng ở đó, tôi cũng ở đó vào ngày đầu tiên đến đây. Là một khách sạn tốt đó."
"Ồ... vậy tôi đến đó."
"Cứ làm vậy đi. Tôi nghĩ nó tốt hơn nhiều so với căn phòng này."
"Không đâu, phòng này cũng rất tốt đó. Rộng rãi, lại gần chỗ làm. Hơn nữa, còn có cả nhà ăn nữa."
Nhà ăn Erika à.
"2 vạn rưỡi El đó."
"Rẻ quá... Thích thật... Thế này tôi chẳng muốn về căn phòng thuê ở Kinh Đô nữa."
"Cứ nộp đơn xin chuyển công tác bất cứ lúc nào. Trưởng ban sẽ đóng dấu ngay lập tức."
"Tôi đã bảo không thích gia đình Zieg rồi mà."
Đừng có đặt cho người ta cái tên kỳ quặc như vậy. Nghe như mafia ấy.
"Thôi, nếu có hứng thì tính sau. Qua chỗ Erika nào."
"Cá tươi ngon thật đó~"
Chúng tôi đến phòng Erika và được chiêu đãi bữa tối. Thực đơn là món súp cá nấu từ con cá câu được buổi trưa, rất ngon. Helen cũng có vẻ thỏa mãn. Sau đó, chúng tôi học bài như thường lệ, rồi tôi trở về phòng, để Sophie đi tắm trước. Tôi cũng vào tắm cùng Helen sau đó, rồi quay lại phòng khách, thấy Sophie đang vẽ bản thiết kế.
"Vẫn chưa xong à?"
"Vì còn đi câu cá, rồi xem bài cho Martina nữa. Nhưng yên tâm, tôi sẽ làm xong trong hôm nay."
A...
"Sophie, không cần phải vội thế đâu. Không có thời hạn giao hàng, mà trên hết, ngày mai là ngày làm việc ở chi nhánh nên lúc đó làm cũng được."
"Vậy à... thế thì để mai vậy."
Sophie cất bản thiết kế đi, thay vào đó lấy ra một cuốn sách tham khảo giả kim thuật.
"Lại học bài à..."
"Thì đó. Tôi đang học lại từ đầu."
"Hừm..."
Thôi, đó là một việc tốt.
"Để tôi xem cho, được không?"
"Không. Anh sẽ cười nhạo, rồi lại hỏi với vẻ mặt nghiêm túc ‘Sao đến cái này mà cũng không hiểu?’, nên tôi ghét lắm."
"Tôi bỏ cái thói đó rồi. Giờ có nghĩ trong lòng cũng không nói ra nữa."
Do kìm nén như vậy mà tôi nằm mơ biết bao nhiêu lần, nhưng dạo gần đây đã không còn nghĩ gì nữa.
"Anh đâu có nói vậy với ba người kia hay Martina. Không còn giống như kẻ đã cười nhạo lời dạy của sư phụ Trưởng ban, rồi làm cho Therese, người định xem bài giúp mình, suy sụp nặng nề."
Cũng có chuyện đó nhỉ.
"Tức là tôi đã trưởng thành và có thể thấu hiểu được phàm phu rồi."
Dù gì, mình cũng có đến 35 điểm nhân cách mà.
"Còn một chút nữa nhỉ... Cố lên nhé."
Người cần cố gắng là cô đó.


6 Bình luận
YAAI