Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 5

Chương 169: Con Tàu

8 Bình luận - Độ dài: 1,471 từ - Cập nhật:

Sau khi một ngày nghỉ ăn bánh flan ngon lành, thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần, chúng tôi lại bắt đầu một tuần mới. Việc đầu tiên chúng tôi làm là chuẩn bị bàn làm việc cho Sophie, sau đó tiếp tục miệt mài làm việc.

"Đúng là một công việc nhàm chán..." 

"Tôi lại nhớ đến giờ thủ công hồi nhỏ..."

Hai cô tiểu thư đang làm những công việc đơn giản là làm băng gạc và thùng gỗ lên tiếng than thở.

"Giả kim thuật là vậy đó."

Không có chút hào nhoáng, còn nếu muốn thứ đó thì nên đi làm nhà ma thuật.

"Thì cũng phải..." 

"Sẽ bị thiếu vận động đó, phải không?"

Adele nhìn Leonora.

"Chạy bộ đi?" 

"Không đâu. Tớ ghét chạy bộ mà."

Cô này cũng vậy à...

"Cậu chạy 50 mét hết bao nhiêu giây? Tớ thì 13 giây."

Nói dối, 15 giây.

"Ể... chắc là khoảng 10 giây?"

Nhanh hơn hai người kia, nhưng vẫn chậm chán.

"Nhanh kinh khủng..." 

"Vậy à? Hửm? Có khách."

Nghe Adele nói, tôi nhìn ra phía cửa chính, đúng là có khách đến.

"Là bạn gái của cậu Lutz đó." 

"Là chị Yuliana."

Đúng là Yuliana, bạn gái của Lutz.

"Công việc à? Tôi ra đó một chút."

Nếu là Yuliana thì tôi tiếp cũng được. Tôi đứng dậy, đi ra phía quầy.

"Chào anh Zieg."

Yuliana chào tôi với nụ cười không chút ác ý như mọi khi. Người ở thị trấn này về cơ bản đều rất vui vẻ.

"Chào. Lâu không gặp nhỉ." 

"Vâng ạ. Mà, nơi này đẹp quá."

Yuliana nhìn quanh.

"À, đây là lần đầu cô đến nhỉ. Chi nhánh được xây mới rồi đó." 

"Thích thật." 

"Lúc đó tôi nghĩ không biết sẽ ra sao nữa. Mà, cô đến vì công việc à?"

Tôi vào thẳng vấn đề.

"Vâng, có yêu cầu ạ." 

"Vậy à. Thôi, đứng nói chuyện cũng kỳ, vào trong đi." 

"Cảm ơn anh."

Tôi để Yuliana vào trong quầy, rồi dẫn cô ấy vào phòng làm việc, mời ngồi xuống ghế sofa. Ngay lập tức, Erika mang trà ra.

"Chào chị Yuliana. Mời chị."

Erika đặt trà xuống rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Cảm ơn em. A, chị cũng muốn cảm ơn em về món quà từ Kinh Đô nữa. Tuy có cảm giác bị trêu chọc một chút nhưng chị vui lắm."

Lần trước, tôi có đưa cho Lutz một món quà từ Kinh Đô.

"Món đó được không? Tôi lại cảm thấy có ác ý."

Món quà là một cặp cốc, khi đặt cạnh nhau sẽ tạo thành hình trái tim, một sản phẩm không biết phải phản ứng thế nào. Mà người chọn là mấy cô gái kia.

"Thì, những thứ như vậy cũng hay mà. Dù vẻ mặt của Lutz có hơi khó xử."

Nếu là tôi được nhận, chắc chắn tôi cũng sẽ có vẻ mặt đó.

"Vậy thì tốt... Mà, yêu cầu gì vậy? Yêu cầu về thuốc chữa thương có thay đổi gì à?" 

"A, cái đó cứ giữ nguyên giúp tôi. Yêu cầu lần này là về tàu quân sự. Không biết chuyện đã đến tai anh chưa ạ?"

À, ra con tàu đó là tàu quân sự.

"Tôi có nghe qua Trưởng chi nhánh nói rồi. Người đặt hàng là thị trưởng, đúng không?" 

"Vâng. Vì đây là một dự án của thị trấn ạ."

Hừm...

"Định gây chiến à?" 

"Gây chiến với ai chứ ạ... Không phải chuyện gì đáng sợ như vậy đâu."

Cũng phải. Thị trấn này tuy là thành phố cảng, nhưng lại ở xa các nước khác, chiến tranh gần như không thể xảy ra.

"Vậy có cướp biển à?" 

"Dạ không ạ. Chỉ là tàu cũ quá rồi nên quyết định đóng mới thôi."

Thì ra là vậy... Mà, hòa bình là tốt rồi.

"Nhờ đến chúng tôi, vậy tức là thuyền ma thuật nhỉ?" 

"Vâng. Tôi xin phép giải thích đầu đuôi câu chuyện. Thật ra, thuyền ma thuật của chúng tôi vẫn thường được bên này cung cấp định kỳ, nhưng dạo gần đây không có chiếc nào cả."

Chuyện đó dĩ nhiên rồi.

"Xin lỗi nhé. Mấy tháng trước chỉ có mỗi Erika và Leonora, họ cũng gần như là người mới vào nghề, không nắm phương pháp nên không thể làm được." 

"Tình hình đó dĩ nhiên chúng tôi biết ạ. Vậy nên từ đó đến nay chúng tôi đã phải nhờ đến các công ty tư nhân."

Tất nhiên là vậy rồi.

"Đắt lắm đúng không?" 

"Vâng. Gấp hơn hai lần số tiền chúng tôi từng trả cho bên này." 

"Lẽ ra vai trò của Hiệp hội là để điều chỉnh giá cả, nhưng chi nhánh trước kia đã không làm được việc đó... Vì vậy, các công ty tư nhân, vốn chỉ chạy theo lợi nhuận, đã chớp lấy cơ hội để ép giá."

Vì vậy mà họ mới đang cố gắng dẹp bỏ chúng tôi.

"Vâng. Chúng tôi đã rất khó khăn. Tàu thuyền không rẻ, mà ngân sách của chúng tôi cũng không dư dả gì. Chính vì hòa bình nên ngân sách mỗi năm lại bị cắt giảm, dù vậy cũng không thể cắt giảm quân bị để duy trì an ninh và phòng chống thiên tai... A, xin lỗi anh. Tôi lại than thở rồi."

Đó chính là nỗi khổ của quân đội. Quân đội chỉ được biết ơn trong những lúc khẩn cấp. Dĩ nhiên, không ai mong muốn điều đó, quân đội càng không có việc lại càng tốt. Nhưng nếu vậy sẽ có những ý kiến cho rằng họ không cần thiết. Đúng là đám dân ngu ngốc không có tầm nhìn... thôi, bỏ đi.

"Không sao đâu. Chuyện đó ở đâu cũng có mà." 

"Xin lỗi anh... Vì những lý do đó nên chúng tôi đã tạm hoãn việc đặt hàng đến chi nhánh, nhưng giờ đã có anh Zieg và cả cô Adele mới nhậm chức, nên đã có ý kiến cho rằng chi nhánh hiện tại có thể tiếp tục đóng tàu."

Hừm...

"Nói trước, đóng tàu không phải là việc có thể làm với 4 người đâu." 

"Chuyện đó chúng tôi biết ạ, nhưng ngài Đại tá nói nếu là anh Zieg, nhà giả kim giỏi nhất nước, thì có thể làm được..."

Thì, cũng làm được thật...

"Nội dung là gì?" 

"5 chiếc tàu quân sự ạ." 

"Không được."

Bị ngáo à.

"A, xin lỗi anh, đó là tổng số lượng. Bên tôi chỉ nhờ chi nhánh làm 1 chiếc thôi ạ. Mục đích là để làm giảm tổng chi phí cho cả 5 chiếc."

À, ra là vậy. Chúng tôi nhận làm với giá rẻ, nên 4 chiếc còn lại sẽ giảm giá theo.

"Nhưng dù chúng ta có làm 1 chiếc giá rẻ, các công ty tư nhân vẫn có thể hét giá 4 chiếc còn lại mà, phải không anh?"

Erika hỏi.

"Chờ đã. Yuliana, thời hạn giao hàng là khi nào?" 

"Về phía chi nhánh thì không có quy định đặc biệt ạ. Nhưng nếu kéo dài cả năm thì cũng khó cho chúng tôi."

Chúng tôi không làm vậy đâu.

"Erika, nếu các công ty tư nhân có hét giá cao, em cứ nói 'vậy thì chúng ta sẽ làm hết'. Chúng ta không có thời hạn, việc này hoàn toàn khả thi."

Dù sẽ không làm thật.

"Làm được ạ?" 

"Có anh ở đây thì chỉ cần muốn là làm được. Với lại, có thể kéo thêm nhân lực từ các chi nhánh khác về đây." 

"Ể? Chuyện vô lý như vậy..."

Vô lý, nhưng làm được.

"Có rất nhiều cách để ép họ. Cứ nói thẳng là nếu họ không chịu hạ giá, chúng ta sẽ nhận làm hết. Chúng ta có thể dọa rằng sẽ kéo nhân lực từ các chi nhánh khác về, như cử người đến tạm thời giống Sophie, hoặc thậm chí ép buộc điều chuyển người như chúng ta từng bị. Sự thật, chúng ta sẽ không làm thế, nhưng làm sao biết được bọn tư nhân nghĩ gì. Hợp đồng đóng tàu là một món hời, dù nhận với giá hợp lý cũng đã lời to rồi. Vì vậy, chúng thà chịu giảm cái giá 'chặt chém' đó xuống còn hơn là mất trắng toàn bộ hợp đồng."

Cùng lắm là ngừng chặt chém thôi, chứ nhận phí yêu cầu thông thường cũng đã hời lắm rồi. Đóng tàu là một việc sinh lời đến mức đó. Nếu là phi thuyền thì còn hơn thế nữa.

"Ra là vậy. Hiệp hội còn có vai trò đó nữa ạ. Em đã học được một điều mới."

Gần như đó là vai trò chính của Hiệp hội.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Iq anh cao lắm đấy
Xem thêm
NDK
Hay đó chứ
Xem thêm
Đừng có đùa với nhà chùa. Một là làm ăn đoàng hoàng, hai là không có gì hết =)))
Xem thêm
Cái hiệp hội bị chuyển vai trò:)
Xem thêm
Anh chỉ ko giao tiếp dc với những người đầy thiện chí thôi, chứ với mấy đứa chỉ có ác ý thì anh xử lý mượt vl
Xem thêm
Đừng nhờn vs a
Xem thêm