Galactic Dark Net
秒速九光年
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn chương

CHƯƠNG 22: TẠM BIỆT DIỆP VI VI

0 Bình luận - Độ dài: 2,195 từ - Cập nhật:

Khi Diệp Vi Vi sắp ngã xuống, cảnh tượng đó xảy ra ngay trước mặt Hàn Lãng, và cậu không chút do dự mà ra tay đỡ lấy cô.

Thực ra, hành động đó không hoàn toàn là chủ động, không phải kiểu ghi điểm trước một cô gái đẹp. Sự giúp đỡ đó hết sức bình thường, hầu hết mọi người khi thấy ai đó ngã sát bên mình thi đều phản xạ theo bản năng như vậy.

Hàn Lãng sau khi giúp Diệp Vi Vi tránh được cú ngã, không ngần ngại nắm lấy tay cô kéo đi, muốn cả hai cùng nhau vượt qua gió lạnh, bước từng bước nặng nề tiến lên đỉnh núi.

“Leo núi không phải chuyện dễ đâu. Ông bà ta dạy phải lắm, dục tốc bất đạt mà.”

“Chú ý bước chân, đi đúng vào dấu chân tôi để lại.”

“Đừng lắc lư lung tung, nhỡ cả hai cùng trượt xuống thì nguy to.”

Hàn Lãng cứ như một người anh lớn đầy trách nhiệm dìu dắt Diệp Vi Vi tiến lên, khiến cô nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thể lực cô đã cạn kiệt, đầu óc thì như chập mạch, không thể suy nghĩ sâu xa được gì, cứ vậy để mặc cho Hàn Lãng kéo đi.

Diệp Vi Vi còn trẻ, ở độ tuổi 14, vẫn là một cô gái còn non nớt. Từ trước đến nay, chỉ vì siêu năng lực đặc biệt của mình, cô gần như chưa từng tiếp xúc cơ thể với bất kỳ ai, chứ đừng nói đến việc mạo muội trao mạng sống của mình cho họ. Hàn Lãng này, rõ ràng là người đầu tiên có được “diễm phúc” ấy.

Và những thứ đầu tiên lúc nào cũng thật đặc biệt.

Ngay khi được người khác giới chạm vào, tim Diệp Vi Vi trở nên loạn nhịp, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng không thể lí giải nổi. Cô thấy bản thân mình mất kiểm soát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và trong lòng nổi lên những làn sóng cảm xúc chưa từng trải qua bao giờ.

Đường núi gian nan, Hàn Lãng cho dù có khả năng miễn nhiễm toàn diện, và sức chịu đựng cũng rất tốt, nhưng không thể liều lĩnh đi nhanh được. Còn Diệp Vi Vi, cô hoàn toàn mù mờ, bị cảm giác kỳ lạ lôi kéo bước theo chân cậu ta. Ngoại trừ bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy bàn tay ấm áp lạ thường của Hàn Lãng, cả cơ thể Diệp Vi Vi cảm thấy lạnh buốt. Cô không kìm được mà khẽ nép người về phía cậu. Trong mắt cô lúc này, Hàn Lãng giống như một chiếc lò sưởi giữa mùa đông khắc nghiệt, thứ mà cô đang thiếu nhất chính là hơi ấm đó.

Cảm giác này khiến cô khó xử, nhưng bàn tay cậu ta quá đỗi ấm áp, đến mức khiến Diệp Vi Vi chẳng muốn buông ra chút nào.

Cuối cùng, Hàn Lãng và Diệp Vi Vi cũng đã đến được bậc thang cuối cùng, đặt chân lên đỉnh núi tuyết. Hệ thống lập tức phục hồi thể lực cho cả hai. Cô khuỵu xuống bên cạnh Hàn Lãng, mềm nhũn như không còn chút sức lực. Hàn Lãng cũng gập người lại, thở dốc từng hơi rõ rệt.

“Bây giờ đã ổn. Cô có thể buông tay tôi ra được rồi.” Hàn Lãng vừa nói vừa cười nhẹ.

Lúc đó, Diệp Vi Vi mới tỉnh táo lại, nhận ra mình vẫn đang nắm chặt lấy tay cậu, như thể sợ đánh mất đi thứ gì đó. Cái tính cứng đầu quen thuộc của cô lại nổi lên, vội vàng rút bàn tay trắng trẻo mềm mại của mình về.

Hai người tạm thời ngồi sóng vai trên mặt đất, trước mặt là cảnh tuyết trắng ngút ngàn kéo dài đến tận chân trời, một khung cảnh hùng vĩ và choáng ngợp.

Diệp Vi Vi tò mò liếc nhìn Hàn Lãng. Cậu ta lớn hơn cô vài tuổi, không hẳn là đẹp trai nhưng cũng chẳng xấu, không cường tráng nhưng cũng không gầy yếu, lúc cười thì lại có chút duyên dáng rất riêng.

Kẻ kỳ quặc này đã chạm vào tay cô, mà lại chẳng xảy ra chuyện gì sao?

Nghĩ đến đó, Diệp Vi Vi lại nhìn xuống bàn tay mình. Vì quanh năm luôn đeo găng tay nên nó được bảo vệ kỹ hơn nhiều so với những cô gái khác. Những ngón tay mảnh khảnh, trắng hồng và thon dài, gần như là một đôi bàn tay hoàn hảo, mềm mại tựa như không có xương. Cái tên kia nắm tay cô, chắc chắn cảm nhận được rất rõ.

“Bài kiểm tra tiếp theo sẽ là chiến đấu cường độ cao.” Diệp Vi Vi đột nhiên thốt ra, chẳng vì lý do gì cả.

Vừa nói xong, cô chỉ muốn tự tát mình hai cái. Trước mặt tên mặt dày đáng ghét này, tại sao lại đi tiết lộ chuyện đó? Bộ não cô có bị đoản mạch thật rồi sao?

Hàn Lãng khẽ gật đầu, trầm ngâm đáp: “Ừ, nhưng có lẽ từ giờ… chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”

Diệp Vi Vi định hỏi tại sao, nhưng lại dừng lại ngay khoảnh khắc cuối cùng. Cô sợ hỏi ra sẽ lộ rằng mình quá để tâm đến hắn, thật mất mặt chết đi được.

“Dù sao thì… Địa Cầu dù yếu, vẫn là nhà của tôi.” Hàn Lãng vừa nói vừa vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy, cúi đầu nhìn cô gái tóc vàng xinh đẹp bên cạnh. Diệp Vi Vi vội quay mặt đi, cắn môi.

“Được gặp cô, tôi rất vui. Tôi đi đây.”

Dứt lời, Hàn Lãng sải bước tiến vào ngôi chùa trên đỉnh núi tuyết. Điểm cộng thưởng cho vòng kiểm tra thứ ba này được tính ngay, chỉ cần chinh phục được đỉnh núi, sẽ nhận được số điểm tuyệt đối: 550 điểm. Dù sao thì đây cũng là thử thách cực kỳ gian nan, đa số người tham gia đều bỏ cuộc giữa chừng.

Phía bầu trời xa xa, pháo hoa lại được bắn lên, bừng sáng. Ánh sáng rực rỡ kết lại thành dòng chữ: “Chúc mừng Hàn Lãng đã hoàn thành xuất sắc thử thách.”

Những siêu năng lực gia vẫn đang vật lộn bên dưới chỉ biết tròn mắt nhìn theo, ghen tị và khâm phục.

Tiếc là… Hàn Lãng chẳng hề quan tâm. Cậu lặng lẽ rời đi.

Khi quay lại Địa Cầu, Hàn Lãng vừa vặn gặp Lý Mục Vân đang chờ gần đó. Hòa thượng và các siêu năng lực gia khác cũng đến bắt tay chúc mừng cậu vì đã vượt qua bài thử nghiệm áp lực một cách ấn tượng.

Hàn Lãng liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn với Lý Kỳ, cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện để thăm tứ gia của cậu ta, người đang điều trị bằng thuốc phục hồi vùng não độ không mà cậu đưa cho.

Thế là, cậu chào tạm biệt mọi người, vội vã rời khỏi Cục Quản Lý Siêu Năng Lực.

.....

Ở đầu kia của Dải Ngân Hà – tại nhà của Diệp Vi Vi.

Hàn Lãng và Diệp Vi Vi thực chất là hai con người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hàn Lãng sống trên Địa Cầu, chỉ có một căn nhà nhỏ đơn sơ. Nhà cậu thậm chí không có khu vực mô phỏng riêng, muốn luyện tập thì phải đến Cục Quản Lý Siêu Năng Lực, xếp hàng để sử dụng khu vực mô phỏng công cộng.

Còn Diệp Vi Vi thì sống trong một căn dinh thự chẳng khác gì cung điện. Cô không chỉ có một, mà là nhiều kho mô phỏng khác nhau, thậm chí còn có riêng một căn phòng chuyên dùng để chứa các loại khu vực mô phỏng đủ kiểu.

Lúc này, Diệp Vi Vi vừa trở về từ cuộc thử nghiệm áp lực. Nhưng thay vì rời khỏi phòng, cô lại bước đến bên cửa sổ và đẩy cánh cửa ra.

Trước mắt là bãi cỏ trải dài như nhung, xa xa là những dãy núi uốn lượn, thác nước đổ ào ạt giữa rừng rậm hùng vĩ, và thậm chí cả những đàn chim đang tung cánh bay trên trời, tất cả đều là tài sản tư nhân của nhà họ Diệp.

Diệp Vi Vi đứng lặng bên bậu cửa sổ, vẫn đeo găng tay như thường lệ.

Trong quãng đời ngắn ngủi của mình, chưa bao giờ cô cảm thấy chấn động như hôm nay. Dù sinh ra trong gia đình giàu có bậc nhất, điều Diệp Vi Vi khát khao lại không phải là sơn hào hải vị, mà là tự do.

Gần như mọi thứ trên đời cô đều có thể dễ dàng sở hữu, ngoại trừ tự do. Tự do để mặc váy ngắn tung tăng như những cô gái khác. Tự do để nhặt một chú thỏ trắng mang về nuôi, hay bày vài chú mèo con trong nhà. Những điều tưởng như tầm thường ấy… lại là thứ Diệp Vi Vi không bao giờ có được.

Biệt phủ nhà họ Diệp có thể to lớn đến mấy, nhưng tuyệt nhiên không hề có lấy một con thú cưng. Khi Diệp Vi Vi còn rất nhỏ, cha cô từng tặng cô một chú chó con, loại chó săn lùn lông trắng xinh xắn. Đôi mắt nó to tròn lấp lánh như biết nói, chiếc đuôi nhỏ cứ lắc lư không ngừng. Nhưng khi chú chó săn xinh xắn ấy vừa lao vào vòng tay của Diệp Vi Vi, vừa vẫy đuôi nũng nịu, thì bi kịch đã xảy ra. Siêu năng lực bão lôi khủng khiếp của cô bộc phát, và dễ dàng đoạt mạng nó. Diệp Vi Vi ôm lấy chú cún nhỏ đang hấp hối trong lòng, nước mắt rơi không ngừng. Cô buồn đến mức không nói nên lời, và kể từ ngày hôm đó, cô bắt đầu hiểu rằng: có lẽ, cả đời này mình phải sống một mình.

Cho đến hôm nay, Diệp Vi Vi đã gặp một người. Một người đặc biệt. Hàn Lãng không phải chàng hoàng tử tuấn tú trong cổ tích, nhưng cậu ta không sợ cô. Không như những cậu con trai khác, hễ thấy Diệp Vi Vi là lùi ra xa, ánh mắt đầy cảnh giác và sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Diệp Vi Vi bất giác cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ của mình, một đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mại và rất đẹp. Nhưng bây giờ, chúng không còn là “thuần khiết” nữa, vì đã bị một cậu con trai nắm lấy…

Bên ngoài cửa phòng, quản gia trung thành lâu năm của nhà họ Diệp – ông Diệp Hoa – đang lặng lẽ đứng nhìn vào trong.

“Ông đang làm gì thế?” Một giọng nói trầm khàn vang lên. Đó là Diệp Tường Đông, đội trưởng đội vệ sĩ cao cấp của gia tộc Cao Mã Đạt.

Diệp Hoa khẽ cười.

“Nhìn tiểu thư đấy. Hôm nay có người… đã chạm vào tay tiểu thư.”

Diệp Tường Đông lập tức giận tím mặt, gầm lên:

“Là kẻ nào?! Thằng khốn kiếp nào dám làm thế?! Để ta đi giết nó!!”

Diệp Hoa nhíu mày, gắt.

“Câm cái miệng lại cho ta! Ngươi không hiểu rõ tình hình của nhà họ Diệp sao? Tiểu thư nhà người khác bị động vào thì là chuyện lớn, nhưng tiểu thư nhà ta mà có người chạm vào, lại là chuyện đại cát! Ngươi ngu ngốc à? Muốn làm hỏng hết cả sao?!”

Diệp Tường Đông sững người. Hắn suy nghĩ một lát, rồi quay mặt đi, một người đàn ông như hắn mà nước mắt lăn dài lúc nào không hay.

“Hắn… hắn không sợ bão điện của tiểu thư à?” Diệp Tường Đông nghèn nghẹn hỏi.

“Có vẻ là không.” Quản gia Diệp Hoa đáp. “Ta đoán người đó sở hữu một siêu năng lực đặc biệt nào đó có thể khắc chế cơn bão lôi của tiểu thư. Cậu ấy không những dắt tay tiểu thư, mà còn cùng cô ấy vượt qua bài kiểm tra áp lực, giúp lấy trọn điểm số.”

Diệp Tường Đông bật khóc nức nở, xúc động đến run cả người.

“Trời cao có mắt! Cuối cùng cũng có người khắc chế được bão lôi của tiểu thư… Nhà họ Diệp ta được cứu rồi! Không biết cậu ấy là người nhà nào? Gia thế ra sao? Sống ở đâu? Nếu cậu ta không đồng ý, tôi dẫn người đi bắt về cũng được!”

“Bắt cái đầu ngươi ấy!” Quản gia Diệp Hoa quát lớn, mặt sa sầm. “Có thể đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Diệp. Ngươi liệu hồn cho ta! Nếu để ngươi làm hỏng chuyện tốt này, để xem ta xử ngươi thế nào!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận