Galactic Dark Net
秒速九光年
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn chương

CHƯƠNG 21: ĐIỂM SỐ TUYỆT ĐỐI

0 Bình luận - Độ dài: 2,564 từ - Cập nhật:

Lý Mục Vân cầm điện thoại lên và gọi cho Chu Lễ. Đáng tiếc, giọng trả lời tự động ở đầu dây bên kia báo rằng điện thoại đang tắt máy. Ông ta vội vàng gọi tiếp cho Đổng Việt Vũ – phó giám đốc dưới quyền Chu Lễ.

“Việt Vũ, tôi không liên lạc được với giám đốc Chu. Các anh đang ở đâu vậy?” Lý Mục Vân hỏi gấp.

“Chúng tôi có một cuộc họp khẩn ở New York. Tối nay mới lên đường trở về.” Đổng Việt Vũ đáp, đồng thời hỏi lại. “Có chuyện gì quan trọng mà ông cần tìm Chu tiên sinh vậy? Có muốn tôi chuyển lời giúp không?”

Lý Mục Vân suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tôi có tin vui muốn báo với Ngài ấy, nhưng thôi, nếu tối nay các anh về rồi thì tôi đợi ở văn phòng cũng được, đến lúc ấy sẽ gọi sau.”

“Tôi biết rồi, ông yên tâm.” Đổng Việt Vũ cam đoan.

Gác máy, Lý Mục Vân thở dài một hơi. Thật là sai lầm khi ông ta đã đánh giá thấp tiềm năng của Hàn Lãng. May mà vẫn chưa quá muộn để sửa sai. Ông ta phải đợi đến khi Chu Lễ trở về, báo cáo lại toàn bộ tình hình của Hàn Lãng cho Ngài ấy biết, chắc chắn Chu Lễ sẽ dành cho cậu ta sự sắp xếp khác đặc biệt hơn, có lẽ là đổi sang chế độ đãi ngộ cao cấp nhất.

Ngoài ra, Hàn Lãng cần phải có một huấn luyện viên cá nhân. Cục Siêu Năng phải làm hết sức có thể để bồi dưỡng một nhân tài như cậu ta. Với việc sở hữu siêu năng lực cấp SSS, Hàn Lãng là “viên ngọc thô” còn nhiều tiềm năng để phát triển trong tương lai.

Trong lúc Lý Mục Vân đang trầm ngâm nghĩ về điều đó, Hòa thượng vốn đang chăm chú theo dõi bài kiểm tra áp lực của Hàn Lãng, bỗng nhảy dựng lên, giọng đầy phấn khích.

“Nhìn kìa! Hàn Lãng đã vượt qua bài kiểm tra áp lực thứ hai. Trên trời còn nổ pháo hoa ăn mừng nữa!”

Pháo hoa?

Lý Mục Vân giật mình, vội vàng nhìn lên màn hình. Quả nhiên, Hàn Lãng đã bước ra khỏi vùng bão cát. Dù gió lớn đã xé rách quần áo và cát thô làm rách mặt mày, nhưng bước chân cậu vẫn kiên định. Cậu ngẩng cao đầu, khuôn mặt toát lên vẻ kiêu hãnh của một kẻ chiến thắng,

“Chúc mừng Hàn Lãng, thí sinh đến từ Liên Bang Địa Cầu đã vượt qua bài kiểm tra áp lực số hai. Mong bạn tiếp tục phát huy!” – Hệ thống thông báo vang lên.

Cùng lúc đó, pháo hoa trên không trung kết thành một hàng chữ sáng rực.

Lý Mục Vân nhìn thoáng qua bảng điểm của Hàn Lãng: được cộng thêm 350 điểm. – Đó là điểm tuyệt đối.

......

Vụt~

Một luồng sáng lóe lên, Hàn Lãng được đưa trở về quảng trường nơi cậu xuất phát. Bộ quần áo rách nát được phục hồi, những vết thương trên gương mặt cũng đã biến mất. Dù sao thì đây chỉ là một bài kiểm tra trong môi trường ảo, chỉ cần hệ thống điều chỉnh lại các thông số như ban đầu là mọi thứ đều có thể được khôi phục nguyên vẹn.

Tại quảng trường, hai thiếu nữ mặc đồng phục chiến binh đang trò chuyện. Cô gái tóc đỏ tò mò hỏi.

“Liên Bang Địa Cầu ở đâu vậy? Tôi chưa từng nghe đến cái tên đó.”

Cô gái tóc đen còn lại kiêu hãnh đáp.

“Ha, cậu không biết cũng phải thôi. Liên Bang Địa Cầu vốn là một hành tinh nhỏ, nhưng lại đặc biệt nổi tiếng vì sản sinh ra nhiều kẻ ‘quái vật’. Ở Hội Nghị Dải Ngân Hà lần trước, họ có một người tên là Clark, siêu năng lực gia cấp năm sao. Một mình ông ta, không cần hỗ trợ, đã vượt qua cả trạm A7.”

Cô gái tóc đỏ suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Clark à? Hình như tôi có chút ấn tượng... nhưng mười năm trước tôi còn quá nhỏ, có lẽ quên mất rồi.”

Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái lọt vào tai Hàn Lãng. Thì ra tiền bối Clark cũng khá nổi tiếng. Nhưng mà… “A7” là gì vậy? Hàn Lãng hoàn toàn không hiểu.

Mỗi khi có thí sinh đạt điểm số tuyệt đối, hệ thống sẽ công bố tên của họ qua loa phát thanh, nhằm khích lệ tinh thần phấn đấu của các thí sinh khác. Vì thế, toàn bộ người đang có mặt tại hiện trường đều nghe được cái tên Hàn Lãng, và tiếng bàn tán xôn xao lập tức rộn lên. Đám đông biết, số người vượt qua bài kiểm tra thứ hai vốn đã rất hiếm, mỗi ngày cũng chỉ có vài người, chưa nói đến việc đạt được số điểm tuyệt đối.

Tuy vậy, Hàn Lãng không hề tỏ ra kiêu ngạo. Bởi cậu biết rằng mình vượt qua được kiểm tra này, hoàn toàn là nhờ vào khả năng siêu miễn nhiễm trời ban.

Sau ba bài kiểm tra cơ bản, giai đoạn tiếp theo sẽ chính thức bước vào phần chiến đấu. Và đến lúc đó, Hàn Lãng chắc chắn sẽ rất khốn đốn, vì cậu chưa từng học qua một chiêu thức võ thuật nào cả.

Khi suy nghĩ kỹ lại, Hàn Lãng nhận ra tình trạng của cậu vô cùng cấp bách. Không thể ngồi yên đợi đến tuần sau, cần phải tranh thủ hoàn thành bài kiểm tra thứ ba trước, sau đó sẽ dành thời gian chuyên tâm rèn luyện nâng cao thể thuật trong giá lạnh.

Nghĩ là làm, Hàn Lãng nhanh chóng bước tới cổng dịch chuyển dẫn đến bài kiểm tra thứ ba.

Bài kiểm tra này gọi là Tuyết Sơn.

Và đúng như cái tên, trước mặt Hàn Lãng là một ngọn núi tuyết cao ước chừng không dưới một cây số, dáng đứng của nó sừng sững tựa như một khối kim tự tháp được làm từ băng giá. Có vô số con đường quanh co dẫn lên tới đỉnh, nổi bật trên đó còn có một ngôi chùa vàng trông rất thần bí.

Không nói lời nào, Hàn Lãng lập tức bắt đầu cuộc hành trình. Con đường dẫn lên đỉnh được lát bằng những phiến đá xanh, thoạt nhìn thì tkhông có trở ngại lớn. Cả đoạn đường kéo dài khoảng một cây số, xem như là thử thách đơn giản, nhưng khi ai đó thật sự đặt chân lên con đường băng tuyết này, họ mới thấm thía được sự khủng khiếp của nó.

Gió núi gào thét như muốn xé toạc da thịt, cái lạnh như dao cắt vào xương. Tuyết rơi dày đặc, thoáng chốc chuyển sang mưa băng, rồi lại hóa thành mưa dông xối xả. Mưa trút xuống làm lớp tuyết bám trên bậc đá trơn trượt vô cùng. Hai bên đường núi không có lan can bảo vệ, chỉ cần một bước xảy chân sẽ dẫn đên nguy cơ rơi thẳng xuống vực sâu hun hút.

Trong ba bài kiểm tra cơ bản, chỉ có Tuyết Sơn là bài có thể tham gia nhiều lần, tối đa ba lần cho mỗi người. Kết quả cuối cùng sẽ lấy điểm số cao nhất trong ba lượt. Điều đó đủ để nói lên mức độ khó kinh hoàng của bài kiểm tra này.

Rào~

Bịch!

“Đừng có đẩy tôi!”

Bịch!

Bịch!

Hàng loạt âm thanh hỗn tạp phát ra từ những thí sinh khác.

Nhìn từ góc độ người ngoài, quá trình chinh phục đỉnh Tuyết Sơn thực chất lại khá thú vị. Hầu hết các thí sinh đều lựa chọn hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau trong suốt chặng đường. Họ nghĩ chỉ cần dựa vào nhau, đó là giải pháp tốt nhất để được an toàn, nhưng thực tế thì khác xa, ẩn chứa không ít rủi ro tiềm tàng. Chỉ cần một người trong nhóm trượt chân, cả đội hoàn toàn có thể bị kéo theo rơi xuống vực sâu.

Tất nhiên, Hàn Lãng không chọn cách liên minh với kẻ khác. Cậu chủ động tìm một tuyến đường vắng vẻ nhất, quyết định đơn độc chinh phục thử thách. Khi đi qua những đoạn đường ven vách núi, Hàn Lãng có thể nhìn thấy vô số cảnh tượng bi thảm xảy ra, có người thì ngã đầu chúi xuống vách đá, có kẻ thì nằm úp người bất động trên nền tuyết, còn có cả một nhóm người nắm tay nhau cùng rơi khỏi vực sâu, tiếng gào thét vang vọng lại như ma quỷ khóc than.

Những con đường vắng vẻ thường là nơi cao thủ để mắt tới, đa phần bọn họ đều sở hữu cấp bậc từ bốn sao trở lên. Với chỉ số siêu năng còn ở mức sơ cấp, Hàn Lãng đúng là khá lạc lõng giữa nhóm người siêu cấp này. Thế nhưng, tốc độ của cậu không hề chậm lại, từng bước chân thể hiện sự vững vàng và ổn định.

Mỗi khi Hàn Lãng tiến gần đến sau lưng một người leo núi khác, đối phương thường chủ động tránh sang một bên nhường đường. Họ nhìn vào bảng chỉ số sáng lên trên người cậu, chỉ có 42 điểm Nguồn sơ cấp, trong lòng kinh ngạc như nhìn thấy quái vật. Tuy vậy, tất cả bọn họ đều chọn cách im lặng, cơn đau thể xác khi leo núi quá dữ dội, khiến họ không còn đủ sức tò mò chuyện của kẻ khác.

Khi bão tuyết kéo đến, Hàn Lãng giảm tốc một chút. Khi mưa đá bắt đầu rơi, cậu chỉ giơ tay che đầu rồi tiếp tục bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Nhờ sở hữu siêu năng lực miễn nhiễm, chinh phục Tuyết Sơn đối với Hàn Lãng mà nói, chỉ như một cuộc leo núi thông thường, rèn luyện thể lực là chính.

Hàn Lãng cảm thấy rất thoải mái, dù chỉ là siêu năng lực gia ở mức sơ cấp, thể lực và sức bền của cậu đã vượt trội hơn nhiều so với người bình thường. Nếu đổi lại là họ, ắt hẳn sẽ gặp phải tình trạng khó thở và khó trụ vững trên hành trình khắc nghiệt này.

Ba tiếng sau, Hàn Lãng đã bước vào giai đoạn nước rút. Biển báo bên đường cho biết: chỉ còn 50 mét nữa là tới đỉnh. Đây cũng là bệ nghỉ cuối cùng trước khi về đích, nơi các thí sinh được phép dừng lại lấy sức trong chốc lát mà không sợ bị trượt chân rơi xuống vực.

Hàn Lãng đưa mắt nhìn quanh và nhận ra chỉ có duy nhất một người đã đến được đây. Đó là một cô gái có dáng người nhỏ, gương mặt xinh xắn, cùng với mái tóc vàng óng ánh nổi bật. Thì ra là người quen, không ai khác, chính là cô gái mà cậu đã từng cứu: Diệp Vi Vi.

Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác da như lần trước, bao phủ gần như toàn bộ cơ thể, chỉ để lộ một phần khuôn mặt và đôi bàn tay. Lúc này, cô đang ngồi bệt xuống nền đá, thở hổn hển, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Diệp Vi Vi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của Hàn Lãng, cô sững người trong giây lát. Trong lòng cô, Hàn Lãng là một tên vô liêm sỉ, rõ ràng không phải người tốt. Vậy mà giờ đây, tên vô liêm sỉ đó lại còn vẫy tay và cười trước mặt cô!?

Để đi được đến đây, Diệp Vi Vi đã phải tiêu hao gần như toàn bộ thể lực của mình. Cô cảm thấy cơ thể mình sắp sụp đổ, hai chân tê cứng và không còn cảm giác nữa.

Còn Hàn Lãng? Trông sắc mặt hắn vẫn bình thản như không, hơi thở ổn định, thậm chí còn dư sức để chào hỏi cô một cách thân thiện.

“Cảnh sắc đẹp thật đấy.” Hàn Lãng vừa cười vừa nói.

Giả sử lúc này Diệp Vi Vi còn chút sức lực, chắc chắn cô sẽ mắng cậu một trận ra trò. Nhưng cô chẳng còn sức để mắng, đành nhìn tên Hàn Lãng đáng ghét kia vô tư tiến lại chỗ mình, ngày một gần hơn.

Diệp Vi Vi không quên Hàn Lãng từng nắm tay cô lần trước, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Ai cho phép hắn chạm vào tay Diệp Vi Vi này?

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha mẹ cô còn chưa được gần gũi, dẫu chỉ là một cái nắm tay. Vậy mà, cái tên xa lạ này lại tự ý làm điều đó. Đây là chuyện không thể tha thứ được!?

Vốn là người không dễ chịu thua, tính hiếu thắng của Diệp Vi Vi lại bùng lên mạnh mẽ. Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn Hàn Lãng một cái rồi bất ngờ xoay người chạy thẳng về phía đỉnh núi.

“Chỉ còn 50 mét nữa thôi! Cố lên! Không thể để tên vô liêm sỉ kia vượt mặt được!” Diệp Vi Vi tự cổ vũ trong lòng.

Về phần Hàn Lãng, cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Diệp Vi Vi chẳng những không cảm ơn vì lần trước được giúp đỡ, lại còn đột ngột bỏ chạy? Sao vậy chứ?

Cậu nhún vai, rồi cũng thong thả bước theo sau cô, bắt đầu phần nước rút cuối cùng.

Như thường lệ, Hàn Lãng không hề vội vã, từng bước đều đặn ổn định. Trong khi đó, Diệp Vi Vi lại dùng toàn lực để tăng tốc, mà hành động đó chính là điều cấm kỵ khi leo núi.

Khi leo núi, để cảm xúc chi phối là sai lầm. Núi cao đường dài, không thể hoàn thành chỉ bằng một hơi, mà cần phải chậm rãi, đều đặn từng bước một. Quả nhiên, Diệp Vi Vi vừa đi được chục bước đã cảm thấy choáng váng, thể lực chạm đáy, chân bắt đầu thiếu tự chủ.

Nhưng cô gái này lại quá cố chấp, mặc cho toàn thân đã rệu rã, vẫn nghiến răng chịu đựng. Với một cô gái 14 tuổi, nghị lực như thế là điều hiếm thấy.

Khác với cô, Hàn Lãng dựa vào siêu năng lực của mình, xem tuyết rơi, mưa đá hay gió rét ở đây đều là trò trẻ con. Áp lực mà hai người phải chịu đựng không tương đồng. Mối đe dọa lớn đối với Diệp Vi Vi, so với Hàn Lãng, họa chăng chỉ là gió thoảng qua da.

Đột nhiên!

Bốp!

Một cục mưa đá rơi xuống, không may trúng vào đầu Diệp Vi Vi, tai họa bất ngờ đó giống như giọt nước tràn ly, cuối cùng đã đè bẹp tinh thần kiêu hãnh của cô.

Diệp Vi Vi không trụ nổi nữa, trượt chân, và thế là ngiêng cả người về phía vực sâu bên phải.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận