Chapter 6: Đừng có chọc tổ kiến lửa…!
“Thực sự xin lỗi cậu…!”
Tin nhắn được gửi ngay sau khi Kokoa vừa chìm vào giấc ngủ.
Người gửi là Kuroyuki-san, nhưng nói thật thì tôi chẳng biết vì lý do gì và tại sao lại thế.
Có chuyện gì đó không ổn…
“Về điều gì?”
Tôi không chắc có chuyện gì, cơ mà cứ tìm hiểu rồi tính sau vậy…
“Thứ hai này cậu sẽ hiểu rõ mọi chuyện, mình xin lỗi”
Cô ấy cũng chẳng nói gì thêm, chẳng những vậy cô ấy còn dùng kính ngữ. Cô ấy chỉ nói chuyện như vậy với đàn anh, đàn chị thôi.
Có lẽ cô ấy cảm thấy áp lực, hoặc cũng có thể là do áy náy với tôi.
Bất kể là gì đi nữa… tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
◆
Và thế là ngày thứ hai đến, nó còn tệ hơn tôi tưởng… rất tệ.
Bởi vì…
“Này Shirai! Có thật là mày đang hẹn hò với kuroyuki-san không thế!?”
“Hãy nói là chuyện này không phải là thật đi!?”
Trò hỏi tội là bắt đầu rồi đây… còn về phía Kuroyuki-san thì…
“Misaki-chan, sao lại là cậu ta chứ…!?”
“Có lẽ cậu nên suy nghĩ lại, vẫn chưa có muộn đâu…!”
Cũng chẳng khá hơn chút nào… Tuy vậy vẫn có vài tên con trai đứng về phía cô ấy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi chẳng kịp load, cái gì mà vừa mới sáng ra đã được tra hỏi bởi mấy cái tên này. Như kiểu tôi là tội phạm truy nã không bằng ấy?
Mà cái chuyện này hình như đã lan ra khắp cả khối hoặc có khi là cả trường rồi ấy chứ.
“Mấy cậu nói cái gì khó hiểu vậy?”
Trước mắt thì cứ giả ngơ đã, chưa biết họ đã nghe được những gì từ mấy cái camera chạy bằng cơm đó…
“Đừng có mà giả ngu! Có người nói đã thấy hai người thân mật ở lễ hội, lại còn tuyên bố là người yêu nữa chứ!!”
“Lại còn có em bé nữa…!”
Haiz… tôi cũng đến chịu trí tưởng tượng của mấy cái tên này. Chỉ một lời nói ra cũng khiến cả tá tên tin sái cổ.
“Raito…!”
Kuroyuki-san nói trong khi bước qua vòng vây của bọn con trai.
Từ cách cô ấy xưng hô cũng đủ để tôi biết được cô ấy định làm gì.
“Sao thế, Misaki…?”
Đã phóng lao thì phải theo lao, cứ úp úp mở mở lại càng khiến họ thêm nghi ngờ thôi.
Không giống như tôi, Kuroyuki-san có rất nhiều bạn và cũng chẳng bất ngờ nếu một vài người đã nhắn hỏi cô ấy về chuyện giữa chúng tôi vào tối hôm đó.
Và đương nhiên, một người như cô ấy chắc chắn sẽ trả lời những tin nhắn đó.
Vậy từ đó có thể nói là cô ấy đã khẳng định việc chúng tôi đang hẹn hò nhỉ?
Giá mà cô ấy nói cho tôi một tiếng, nhưng đằng nào cô ấy cũng đã cho tôi câu trả lời rồi. Đúng là một cô gái vừa tốt bụng lại còn lanh lợi nữa.
“Này, cậu ấy vừa gọi cổ là ‘Misaki’ đấy à…?”
“Vậy là hai người thực sự đang hẹn hò…!”
Nghe thấy vậy đám con trai đứa nào đứa nấy hồn bay phách lạc.
Cũng chẳng trách họ được, họ từng theo đuổi Kuroyuki-san mà chẳng sợ gì dù có bị từ chối hàng trăm lần đi chẳng nữa, vì lúc đó cô ấy vẫn còn là ‘Hoa chưa có chủ.’
Nhưng nếu cô ấy đã có bạn trai thì thực sự họ chẳng còn cơ hội tiếp cận nói gì là theo đuổi cổ.
Cơ mà trái ngược với họ, mấy cô gái có vẻ tích cực hơn một chút, có người còn chúc mừng cho chúng tôi… nhưng đa số thì nhìn tôi với ánh mắt… không được thiện cảm cho lắm.
Họ không tin rằng bạn của họ, Kuroyuki-san cũng là người mà họ thầm hâm mộ. Lại đến với một người còn chẳng được biết đến như tôi.
Tôi cũng hiểu, nếu đứng trên góc nhìn của họ tôi cũng sẽ lo lắng chẳng kém.
“Mọi người~, xin lỗi vì đã giấu giếm chuyện này. Có thể một trong số các cậu cũng biết rồi, cơ mà chúng mình hiện đang hẹn hò.”
Sau đó cô ấy khoác lấy tay tôi rồi nở nụ cười tươi nhất có thể. Rồi chắc ai cũng đoán được, những tiếng kêu ngạc nhiên vang vọng khắp lớp học và hành lang.
“Misaki-chan!, chuyện này không ổn đâu…!”
“Có phải cậu ta đang đe dọa cậu không…!?”
Chẳng giống bọn con trai đang bay bổng ở cái phương trời nào đó, thì mấy cô bạn cùng lớp có vẻ vẫn muốn đào sâu thêm về vấn đề này. Họ có vẻ thực sự lo lắng cho Misaki.
Có thể nói Misaki luôn có những người bạn tốt xung quanh luôn sẵn sàng giúp đỡ cô ấy.
Cũng nhờ cả vào tính cách của cổ.
“Đừng nói vậy chứ? Raito-kun rất là tốt bụng và là một người tuyệt vời á?”
Misaki nói cùng một nụ cười tỏa nắng, cô ấy trông có vẻ đã ổn hơn so với lúc tôi mới đến. Lúc đó cô ấy có vẻ khá áp lực trong khi trả lời câu hỏi của họ.
“Không thể nào…! Bọn mình biết Raito-kun là người như thế nào, bọn mình đã cùng lớp với cậu ấy hơn một năm rồi—!”
“Vậy thì sao chứ? Làm sao các cậu có thể vội vàng nhận xét ai đó chỉ thông qua việc ở trường họ ra sao?”
Tôi bắt đầu hiểu cái cảm giác áp lực này từ đâu mà đến rồi…
Không phải vì những câu hỏi của đám con trai, cũng chẳng phải sự ngờ vực đến từ đám con gái. Mà là đến từ Misaki, ngoài mặt thì cô ấy đang cười nhưng sâu bên trong thì cô ấy chắc hẳn đang rất tức giận.
Khá bất ngờ vì đây là đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy, Nữ thần của học viện nổi giận. Đúng là cảnh hiếm thấy nhỉ?
“Ừ– thì…”
“Mình là người biết cậu ấy hơn bất kì ai khác, và việc mình quyết định tìm hiểu cậu ấy. Vậy tại sao mọi người lại cứ phản đối điều đó?”
“Misaki-chan, chỉ là bọn mình không muốn cậu phải hối hận...”
“Thế để mình hỏi các cậu, trong lúc mấy tên thanh niên đang tán tỉnh mình. Có ai trong đám con trai ra tay giúp đỡ không?”
Ngay sau khi cô lên tiếng, những ánh nhìn ái ngại của bọn con trai dần lộ rõ. Theo lẽ thường thì họ có thể lập liếm rằng, “tớ sẽ giúp.” hay đại loại vậy, nhưng trong tình huống này có vẻ họ khá rén trước áp lực kinh khủng của Misaki.
“Sao thế? Không ho he được gì nữa hả? Mình nói đến ai thì chắc người đó cũng tự biết, và việc Raito-kun, với cương vị là bạn trai— đứng ra bênh vực cho mình là chuyện bình thường. Cơ mà có vẻ một số người ở đây không làm được cái chuyện ‘Bình thường’ đó đâu… nhỉ?”[note73459]
Cô ấy không phải kiểu người thích dài dòng hay biểu đạt cảm xúc quá nhiều, thế nên vào những lúc như này. Bạn biết là cô ấy đang cực kỳ nghiêm túc.
“Hơn nữa, cậu ấy còn chấp nhận việc bản thân có thể lâm vào nguy hiểm để bảo vệ tớ. Cậu ấy là một người tử tế hơn bất cứ ai khác, sẵn sàng thay đổi quan điểm của mình để có thể hòa hợp với đối phương.”
“Thế nên… nếu các cậu còn có những lời lẽ không hay với Raito-kun, thì mình— với tư cách là bạn gái cậu ấy. Sẽ nổi giận đấy?”[note73460]
Cả lớp học chìm trong im lặng, có vẻ lời khẳng định của Misaki có sức nặng đến không tưởng. Ngoài mấy người hóng hớt bây giờ đã biến mất tiêu thì hầu như ai cũng cúi đầu trong sự ngại ngùng.
Không ai muốn có ác ý với người tốt như Misaki, huống chi cô còn là người ai ai cũng hâm mộ.
“Trời… xin lỗi nhé, chúng ta cùng ngồi chứ?”
Và mọi chuyện cứ thế kết thúc, Misaki nở nụ cười hiền hậu với tôi. Tôi cũng chẳng nói gì mà chỉ gật đầu rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi thấy tôi đã ngồi xuống, cô ấy cũng trở về chỗ của mình. Rồi những người còn lại cùng lần lượt trở về chỗ ngồi.
Cảm giác cư như lời phát biểu của Misaki đã lấn át cả lớp học vậy.
Chắc cô ấy cũng không muốn mọi chuyện đi theo hướng này, cơ mà ai mà biết được, đành thôi chứ biết sao bây giờ.
Tôi cũng học được cho mình một bài học, không nên chọc tức cô ấy… Vì khi một người bình thường vốn hòa nhã mà tức giận, thì thực sự quá đáng sợ…


15 Bình luận
Chị nhà giữ chk ghê v
TFNC
Đoạn 54 ấy tôi qua eng lẫn jap check lại thì bên jap nó còn 1 khúc nữa
Tfnc