Trở thành bạn trai trong...
Nekokuro (ネコクロ) Higeneko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chapter 10: Mong ước nhỏ nhoi...?

18 Bình luận - Độ dài: 1,458 từ - Cập nhật:

Chapter 10: Đút cho nhau ăn(WTF is thí tiêu đề bro/btw chap này không phải tôi dịch đâu nhá)

“Chẳng phải vì là bạn thuở nhỏ nên mới cần nói với nhau mấy chuyện kiểu như này sao…?” 

 

Vẫn thấy khó mà chấp nhận được, tôi hỏi lại.

 

“Bởi vì… Hyoka-chan mà giận thì sẽ đáng sợ lắm… Nếu biết chuyện cặp đôi là giả thì chắc chắn sẽ nổi giận mất…”

 

Ừ thì, tôi cũng không phải không hiểu cảm giác đó.

 

Nếu nói Kuroyuki Misaki là cánh Hồng diễm, đỏ rực và quý phái là một biểu tượng của sắc đẹp thì Suzumine Hyouka lại là bông Tuyết lan, tinh tế và kiêu sa cùng tính tình lạnh lùng đã làm nên sự đặc biệt của cô.

 

Mà chính vì gương mặt quá xinh đẹp và sắc sảo đó nên một khi mà tỏ ra lạnh lùng thì cô ấy trông thực sự rất đáng sợ. Mà thêm nữa, cách nói chuyện cũng khá gay gắt, nên ngoài mấy tên con trai có sở thích bị mắng ra thì gần như chẳng có ai dám làm fan cả.

 

“Nhắc mới nhớ, sáng nay loạn hết cả lên mà chẳng thấy Suzumine-san đâu nhỉ… Hôm nay nghỉ à?”

 

“Không… câu ấy có đến…”

 

“Vậy sao không thấy ló mặt ra nhỉ…?”

 

Tính cách của cô ấy thì lạnh lùng thật, nhưng đối với con gái lại khá dịu dàng. Như năm ngoái chẳng hạn, trong ngày Valentine, cô ấy nhận được cả đống chocolate từ các nữ sinh.

 

Nghĩ lại thì, việc bỏ mặc Kuroyuki-san lúc bị tỏ tình cũng lạ. Có khi tin đồn về quan hệ thân thiết của hai người không đúng như lời đồn chăng?

 

“Chính điều đó làm tớ cũng thấy sợ… Ngay cả khi tớ nhắn trên app rằng từ nay sẽ ăn trưa cùng Raito-kun, cậu ấy cũng chỉ trả lời đúng một chữ “Biết rồi” mà thôi…”

 

Ừm… thế thì chẳng phải là đang giận đấy sao?

 

“Có khi cậu ấy giận vì cậu không nói chuyện bọn mình đang quen nhau dù là bạn từ thuở nhỏ đấy…”

 

“Quả nhiên là vậy nhỉ…? Uuuu, biết làm sao đây bây giờ… Hyoka-chan mà giận thì thật sự đáng sợ lắm…”

 

Misaki vừa ôm lấy bản thân vừa run run lẩy bẩy. Dù thường ngày cô ấy có điềm tĩnh và chín chắn đến đâu, nhưng có vẻ cũng có lúc hay ngơ ngơ nhỉ. 

Có lẽ từ trước đến nay đã quen bị Suzumine-san mắng rồi.

 

“Dù sao cũng sẽ bị mắng, vậy chẳng phải nói sự thật về chuyện cặp đôi giả sẽ tốt hơn sao?”

 

“Không được đâu…! Hyoka-chan cực kỳ ghét mấy chuyện dối trá ấy, lỡ bị cậu ấy ghét thì sao…”

 

Nhưng dù thế nào thì giấu giếm cũng thành nói dối thôi. Có vẻ Misaki chưa để ý ra điều đó.

 

Thôi thì… đây là chuyện của hai người họ, tôi đành tôn trọng ý muốn của Misaki vậy.

 

“Vậy thì… cố gắng mà xoay sở đi. Giờ bụng tớ chịu hết nổi rồi, ăn được chưa?”

 

“Ah…! Ừm, mời cậu dùng bữa.”

 

Tôi vừa giơ hộp bento ra thì Misaki liền mỉm cười gật đầu với tôi.

 

Khi mở nắp hộp bento cảnh tượng hiện lên trước mắt là món trứng cuộn vàng óng mềm mịn, những miếng gà rán chiên giòn căng mọng màu nâu vàng. Ngoài ra còn có namul (rau trộn kiểu Hàn) rau chân vịt cùng đủ loại rau củ rực rỡ khác nữa, thêm cả hamburger nữa cơ.

 

“Hôm nay là lần đầu tiên làm nên tớ làm theo kiểu an toàn thôi…Cậu thấy thế nào…?”

 

Khi tôi còn đang chăm chú nhìn hộp bento, Misaki ngẩng mắt lên, hơi lo lắng hỏi. Là người làm, đương nhiên cô ấy rất muốn biết cảm nhận của tôi...

 

“Thế nào ư… Nhìn rất đẹp mắt ấy chứ. Tất cả đều là cậu tự làm à?”

 

“Ừ, đúng thế. Hamburger và gà rán tớ đã sơ chế từ hôm qua, sáng nay mới chiên nốt thôi.”

 

“Giỏi thật…Đó”

 

Tôi cũng hay nấu ăn, nên hiểu rõ. Dù đều là những món quen thuộc, nhưng so với tôi làm thì phần trình bày của cô ấy đẹp hơn khác hẳn một trời một vực với tôi, đủ để thấy rõ tay nghề nấu nướng đỉnh cao tới cỡ nào rồi.

 

Hương vị thì thơm lừng, nhìn thôi cũng khiến tôi muốn ăn ngay và luôn..

 

“Vậy thì, tớ xin phép dùng bữa.”

 

Tôi chắp tay nói câu chào quen thuộc, rồi đưa đũa định gắp thức ăn……

 

“À, khoan đã…!”

 

…thì bất ngờ bị chặn lại.

 

Không được ăn ngay sao!?

 

“Giờ lại có chuyện gì nữa đây…?”

 

“Đừng… đừng có nói với giọng khó chịu thế chứ…”

 

“Không phải khó chịu, chỉ là… bụng tớ đói meo rồi, trước mắt là biết bao nhiêu món ngon thế này mà còn bị bắt chờ thì khó chịu lắm đó…”

 

Thật sự không phải tôi đang giận. Chỉ là bị kéo dài quá khiến tâm trạng hơi tôi cáu thôi.

 

“Ngon quá… ehehe…”

 

Nhưng dường như Misaki chẳng để tâm tới lời tôi, chỉ đỏ mặt cười ngượng.

 

Vậy rốt cuộc ngăn lại làm gì?

 

“Tại sao không cho tớ ăn luôn vậy…?”

 

“À…ừm… tớ muốn đút cho cậu ăn…”

 

“…………”

 

Khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt long lanh, Misaki buông ra một câu động trời. Thế này mà bị hiểu lầm thì không trách được đâu nhé…

 

“Cái đó… chắc là nó không cần thiết đâu nhỉ…?”

 

“Nhưng mà, có thể có người đang nhìn… Tớ nghĩ so với nắm tay thì đút nhau ăn sẽ tự nhiên hơn, trông giống người yêu hơn, cậu không nghĩ như thế sao…?”

 

Tiêu chuẩn xấu hổ đúng là khác nhau với từng người. Với tôi thì “a~hhh” còn xấu hổ hơn cả nắm tay.

 

“Được quyền từ chối chứ?”

 

“Tất nhiên là được… nhưng nếu được thì, để tớ làm đi…”

 

Xem ra Misaki thật sự muốn làm chuyện này, như thể coi đó là nước cờ quyết định. Với vẻ mặt ngây thơ như một loài động vật nho nhỏ đang cầu xin thế kia, thật khó mà từ chối được mà.

 

“…Nếu chỉ là tớ đút cho cậu thì tớ nhượng bộ được.”

 

“Trong trường hợp này chẳng phải là sẽ đút cho nhau sao…?”

 

Ờ thì… tôi chưa từng làm, cũng chẳng từng được ai làm cho. Mấy truyện romcom kiểu như thế này tôi cũng chẳng bao giờ đọc… nên cũng chẳng rõ nữa.

 

“Trước mắt, để tớ đút cho cậu thôi. Nếu ăn thấy không ổn thì từ lần sau mình sẽ đút cho nhau, thế này được chứ?” 

 

Vốn dĩ tôi đã thấy xấu hổ khi bị đút ăn, nên đành vạch ra cái ranh giới như vậy. Nếu sau này bị nghi ngờ vì chỉ toàn tôi đút cho Misaki thì… lúc đó chịu vậy.

 

“Vậy thì, tớ sẽ đợi đến khi cậu ăn xong nhé, Raito-kun.”

 

“Không, để tớ đút cho cậu trước.”

 

“Ể, nhưng…”

 

“Tớ đã ích kỷ quá nhiều rồi, nên ưu tiên cậu trước đi.”

 

Nói thì nói vậy, chứ ngồi nhìn đồ ăn ngon trước mắt mà chưa được ăn cũng thật khổ mà. Nhưng thà thế còn hơn phải chịu xấu hổ.

 

“Người ích kỷ là tớ mà…”

 

“Không, cái cậu vừa nói là quyền lợi hiển nhiên của một cặp đôi đấy, chẳng phải ích kỷ đâu. Cả việc này cũng là một phần của cặp đôi giả thôi mà, đúng không?”

 

Điều Misaki muốn, suy cho cùng, vẫn nằm trong phạm vi của một “cặp đôi giả”. Gọi đó là ích kỷ thì hơi tội cho cô ấy.

 

“Quả nhiên, Raito-kun đúng là người rất đỗi dịu dàng mà…”

 

“Có gì đâu. Thôi, cậu muốn ăn gì trước?”

 

“Vậy… cho tớ ăn rau namul đi.”

 

Chắc cô ấy muốn ăn rau trước. Tôi làm theo, gắp miếng namul rau chân vịt rồi đưa đến gần môi của Misaki.

 

“A~h.”

 

Misaki khẽ mở cái miệng nhỏ xinh xinh như chú chim non chờ được mớm ăn. Hai má hơi ửng đỏ, rõ ràng cô ấy cũng thấy xấu hổ. Ngược lại, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh thường ngày khi đút cho Kokoa, khiến hình bóng của hai người chồng chéo lên nhau.

 

…Đúng vậy, cảm giác chẳng khác gì chim mẹ đang mớm mồi cho chim con. Đút cho ăn thế này, tôi lại không thấy xấu hổ lắm.

 

Sau đó, tôi cũng bắt đầu ăn phần bento của mình. Hương vị còn ngon vượt ngoài mong đợi, khiến tôi thực sự rất thỏa mãn…

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

qua chap này đọc k quen lắm kiểu như diễn đạt được tự nhiên hơn nhỉ... nói chung peck
Xem thêm
Chết mịa đel ổn r. Tổ lái tàu đâu, sao tàu lại đi chệch hướng rồi hả? 🐧
Xem thêm
AI MASTER
Thế chap này ai dịch?
Xem thêm
TRANS
Đút thì có gì lạ à 😊?
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
AI MASTER
này tôi dịch đó
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời