Trở thành bạn trai trong...
Nekokuro; ネコクロ Higeneko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chapter 5: Vi tớ tin tưởng cậu mà

12 Bình luận - Độ dài: 1,482 từ - Cập nhật:

Chapter 5: Vi tớ tin tưởng cậu mà

“Kẹo táo♪ Kẹo táo♪”

Sau khi đi vòng quanh lễ hội, cụ thể là chơi mấy thứ như câu cá kiểu yo-yo với vớt bóng nước, Kokoa đến đứng xếp hàng chờ mua món kẹo táo mà em ấy đang mong muốn.

Run lên vì phấn khích, có vẻ ẻm đang rất háo hức mong chờ lượt của mình rồi.

“Hehe, Kokoa-chan đáng yêu thật nhỉ?”

“Giống một thiên thần, đúng không?”

“Ừm, giống đến không thể tin được. Giá mà tớ có một đứa em giống Kokoa-chan.”

Đúng vậy, sự dễ thương mà Kokoa đang nắm giữ là vượt qua lẽ tự nhiên, đến mức Kuroyuki-san cũng có vẻ bị mê hoặc. Việc có ai đó để chia sẻ mấy chuyện thế này đúng là một trải nghiệm mới lạ, và vui nữa.

“Neene, kẹo táo hông?”

Giữa cuộc hội thoại của chúng tôi, như thể không biết rằng em ấy đang là chủ đề bàn luận, Kokoa ngước nhìn Kuroyuki-san với một nụ cười.

Kuroyuki-san cúi xuống, mặt đối mặt với Kokoa.

“Chị không ăn đâu, Kokoa-chan. Mua cho em là được rồi nhé.”

“Hmmm…!” Chú ơi, một kẹo táo với ạ~!”

Xác nhận xong mong muốn của Kuroyuki-san, Kokoa đưa tiền cho người bán hàng với một nụ cười háo hức.

Đáp lại sự háo hức của Kokoa, trên mặt chủ quầy hàng lại là một nụ cười gượng gạo.

Có vẻ cô bé không để ý đến một chuyện… .

Nhìn thế nào thì người này cũng chưa đến tuổi để gọi là chú, Kokoa à…

Mà chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, đôi lúc tôi cũng nhầm lẫn nói gì là con bé.

“Xin lỗi…”

“K-không sao, tại với người cỡ như cô bé đây thì tôi chắc chắn là sẽ trông giống một ông chú rồi.”

Anh chàng mỉm cười đáp lại lời xin lỗi. Mấy cuộc gặp gỡ kiểu này đúng là ấm lòng thật, khi gặp được một người tốt bụng thế này.

“…?”

Nhưng mà Kokoa rõ ràng là không biết được tại sao chàng trai ấy lại xin lỗi, thế là em ấy nghiêng đầu với một nét bối rối trên mặt.

Tôi sẽ giải thích với em ấy sau.

“Làm anh cũng vất vả quá nhỉ?”

“Thì cũng phải chịu thôi.”

Thấy Kuroyuki-san cười với một vẻ khó xử, tôi nhún vai.

Con bé nói như vậy mà không có ác ý gì, nên không có lý do gì để trách mắng cả. Từ giờ trở đi, Kokoa cũng sẽ quan sát và tự học hỏi, trau chuốt cách dùng từ của mình. Tôi sẽ phải nhắc nhở con bé sau về tầm quan trọng của việc cẩn trọng trong những chuyện như thế này.

“…?”

Bỗng dưng, Kuroyuki-san nhìn tôi chằm chằm, làm tôi phải thắc mắc những gì đang diễn ra trong đầu cô ấy.

Rồi cổ cười một cách đầy bí ẩn.

“Cậu đúng là một người anh tốt nhỉ?”

“Ý cậu là gì cơ?”

“Tớ nghĩa Shirai-kun là một người anh mà Kokoa-chan đáng tự hào về.”

Vừa nói, cô ấy vừa chuyển ánh nhìn của mình sang Kokoa. Lúc này thì Kokoa, người mới vừa nhìn lên chúng tôi trong khi đang cắn kẹo táo, cũng chăm chú nhìn Kuroyuki-san với một vẻ tò mò. Và rồi, như thể hiểu hết ý nghĩa lời nói của Kuroyuki-san, một nụ cười đáng yêu hiện lên trên khóe môi em ấy.

“Hmmm…!”

“Thấy chưa?”

Sau khi nhận được cái gật đầu của Kokoa, Kuroyuki chuyển sang nói với tôi, trên môi là một nụ cười lung linh như ánh trăng mùa thu.

Vẻ đắc thắng trên mặt cô ấy cứ dễ thương kiểu gì ấy.

“Chưa chắc là em ấy thật sự hiểu được những gì cậu nói đâu. Cứ như thể ẻm chỉ đang gật đầu thôi chứ chắc gì trong đầu em ấy đã có cái gì.”

“Niềm tin vào em gái cậu đâu rồi…?”

“Ừ thì con bé cũng khá thông minh, nhưng… vẫn còn non lắm”

Tôi cũng chẳng phủ nhận rằng việc con bé khá thông minh.

Không phải tôi là một tên siscon đâu, mà đó là những gì tôi rút ra được sau khoảng thời gian dài bên cạnh Kokoa.

Thế nhưng, vẫn có một giới hạn nào đó thôi.

Một đứa trẻ thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, huống chi em ấy mới có 4 tuổi rõ ràng là ẻm không thể có những kiến thức bằng được tôi hay Kuroyuki-san được.

“Kokoa, em có hiểu được những gì Kuroyuki-san nói không?”

“Có! Niini, tuyệt lắm!”

“Fufu~!”

Bất ngờ hứng chịu một đòn phản công, tôi vô thức lấy tay che miệng mình.

Nhìn thấy việc đó, tiếng cười khúc khích như gió trong chiều thu khẽ vang lên.

“Gì chứ…?”

“Shirai-kun, cậu đúng là thú vị thật đó.”

“Không phải vậy là bình thường sao?”

Nói thật, tôi chẳng thấy bản thân có gì thú vị cả, có khi còn khá nhạt nhẽo nữa.

Khí chất của tôi cũng chẳng phải tuyệt vời gì, và tôi cũng không giỏi giao tiếp xã hội.

“Bình thường à… cũng không hẳn đâu. Nhưng, mặc cho cái vẻ nghiêm túc của cậu ở trường, thì lúc này tớ nghĩ cậu giống một kẻ ranh mãnh hơn.

“…Cậu đang chọc tớ đấy à?”

“Không phải, tớ đang khen đó.”

Tôi tự hỏi liệu ranh mãnh có phải là một lời khen cho một đứa con trai không nhỉ?

Nhưng mà, dựa vào biểu cảm của Kuroyuki-san thì cổ rõ ràng không hề có ý mỉa mai.

Nụ cười ấm áp như tia nắng vẫn chẳng hề thay đổi.

“Tiện thể, chúng ta cũng chưa từng nói chuyện với nhau nhiều như bây giờ nhỉ?”

“Tớ không hoà đồng như Kuroyuki-san mà.”

“Tớ đã nghe mấy tin đồn kiểu như: Kể cả nếu tớ mà mời cậu đi chơi, cậu cũng sẽ từ chối mà chẳng trả lại một lí do nào. Nhưng chắc giờ tớ hiểu tại sao rồi.”

Kuroyuki-san lướt mắt qua Kokoa.

Kể cả khi cô ấy đã vào cấp 3, đi vòng quanh lễ hội với một bé gái mà không có ba mẹ ở cạnh, cũng khó mà tránh khỏi những lời bán tán.

Kokoa thì vẫn đang say mê món kẹo táo mà chẳng để ý gì đến chúng tôi.

Cách em ấy say mê ăn cây kẹo táo đó thật sự rất đáng yêu.

“Để tớ nói trước nhé, tớ không hề bị ép làm việc này đâu. Tớ thích việc chăm sóc Kokoa.”

“Tớ hiểu.”

Sau khi nghe được những lời của tôi, cô ấy cắt bớt đi câu trả lời của mình.

Cổ đang nghĩ gì được nhỉ?

“Này, cậu có muốn trao đổi thông tin liên lạc không?”

“Hả…?”

Bỗng dưng, cô ấy lấy ra chiếc điện thoại thông minh của mình, còn tôi thì không ngăn nổi sự ngạc nhiên của mình..

“Chúng ta kết bạn trên app nhắn tin đi. Vậy sẽ tiện hơn, đúng không?”

Cô ấy lại nhìn sang Kokoa, truyền đạt ý định của mình chỉ với một ánh nhìn.

Vì Kokoa có vẻ đã quý Kuroyuki-san, có lẽ em ấy sẽ muốn giữ liên lạc với cô ấy trong tương lai.

Em ấy có khi sẽ muốn mời Kuroyuki-san về nhà, một việc có lẽ là hơi quá. Vì thế, tốt hơn tôi nên trao đổi thông tin liên lạc với cô ấy.

Và có khi là một vài cuộc đối thoại không được phù hợp lắm với môi trường học đường nữa.

Nhưng mà…

“Không phải cậu đang tránh việc trao đổi thông tin liên lạc với con trai sao?”

Chắc chắn luôn, bởi mấy lời đồn về việc đó đã đi khắp trường rồi.

“Đúng là vậy, nhưng tớ nghĩ rằng nếu là Shirai-kun thì sẽ ổn thôi. Cậu là một người sẽ không vượt qua ranh giới và nói với ai khác, đúng không?”

“Ừ thì đúng vậy, cơ mà…”

“Vậy là được rồi, tớ tin cậu. Vậy, ta trao đổi nhé?”

Nhận lấy lời mời gọi ấy kèm theo một nụ cười sáng rực như ánh ban mai, trời… làm thế này làm sao tôi từ chối được chứ.

Thế là, chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc.

Ai mà ngờ được cô gái đầu tiên mà tôi có thông tin liên lạc lại là Kuroyuki-san cơ chứ-- Cuộc sống đúng là đầy rẫy bất ngờ mà.

Sau đó, ba chúng tôi tận hưởng lễ hội cùng nhau, rồi cuối cùng, tôi và Kuroyuki-san chia tay ở một nơi gần nhà cô ấy.

Sau đó, trong lúc cố dỗ dành Kokoa, người không muốn chia cắt với Kuroyuki-san, và trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi đã đứng trước cửa nhà của mình.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Lùa gà?
TFNC
Xem thêm
nhanh vicili
tks trans
Xem thêm