Chương 2: Trên tình bạn dưới tình yêu?
“—Này đi chơi với bọn anh đi!, sẽ vui lắm đấy!?”
“Tôi đã nói là không rồi mà…!”
Ngày giữa đám đông đang túm tụm lại thành một vòng tròn, tôi nhận ra một cô gái quen thuộc. Có vẻ cô ấy đang bị làm phiền bởi hai gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt, trông như sinh viên đại học.
“Đừng lạnh lùng thế chứ~. Chẳng phải em gái đi hội trợ một bình rất buồn tẻ hay sao? Nên là đi cùng bọn anh đi?”
“Tôi đang đợi người khác!”
Bộ Yukata ôm sát lấy cơ thể cùng đôi mắt pha lê điểm những giọt lệ, làn da trắng muốt cùng gương mặt của một mỹ nhân. Không ai khác là Kuroyuki Misaki, trông cô xinh đẹp hơn hẳn ngày thường, cơ mà đấy không phải lý do tôi ở đây. Tay trái của cô đang bị giữ lại bởi một trong hai người bọn họ, có vẻ mấy tên này không định bỏ cuộc nhanh thế đâu… Phiền rồi đây.
Chà, nếu là người lạ thì tôi cũng không muốn xen vào đâu, nói thật thì biết trước là có khả năng như vậy thì tốt nhất là nên cẩn thận. Cơ mà nói thế nào thì nói, tôi vẫn phải giúp thôi.
Nếu có ai đó dang tay ra giúp đỡ thì tốt biết mấy, cơ mà có vẻ điều đó là vô vọng bởi vì tôi thấy điều duy nhất mà họ quan tâm là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thôi.
Mà thôi, tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.
Nếu không phải người quen, có lẽ tôi cũng chẳng can thiệp đâu mà bỏ đi rồi.
“—Xin lỗi nhé, để cậu phải đợi lâu rồi.”
Tôi ôm chặt Kokoa để đảm bảo an toàn cho cô bé, rồi bước vào giữa ba người họ với thái độ vui vẻ, nở một nụ cười thật tươi. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Shirai-kun…?”
Đôi mắt long lanh ngấn nước của Kuroyuki-san có chút bất ngờ khi thấy tôi, hàng mi cô khẽ rung động thấy rõ. Có vẻ gương mặt căng thẳng của cô ấy đã dịu đi phần nào khi thấy người quen.
“Gì thế, anh bạn?”
“Không thấy bọn tao đang bận à?”
Bị tôi chen ngang, hai gã sinh viên lườm tôi với ánh mắt thù địch, giọng hằn học.
Trong lúc đó, tôi nhẹ nhàng rút bàn tay của mình ra khỏi tay Kuroyuki-san rồi trao Kokoa cho cô ấy.
“Xin lỗi, tụi đây có hẹn rồi. Hẹn hôm khác— À làm gì còn hôm nào nữa nhỉ?”
Dù có hứa hẹn thật hay không, bọn họ cũng chẳng có cách nào kiểm chứng.
Chỉ cần người Kuroyuki-san đang đợi không xuất hiện ngay lúc này, tôi sẽ xử lý được tình huống.
“Thằng này…!”
“Gã này là bạn trai mày à?”
Không nói thẳng, nhưng hai gã cố tình hỏi với ý tứ rõ ràng.
Mấy tên này bám dai hơn tôi tưởng…Thôi thì đành vậy.
“Ừ, đúng thế. Bọn tôi đang đi hẹn hò đấy?”
Nếu tôi lấp lửng hay phủ nhận bây giờ, rõ ràng bọn họ sẽ không chịu buông. Thế nên, tôi quyết định giả làm bạn trai của cô ấy. Tôi sẽ xin lỗi Kuroyuki-san sau vậy.
“Hả? Một thằng nhạt nhẽo như mày mà là bạn trai cô ấy á?”
“Pfft Hahaha! Làm gì có chuyện hai đứa mày hợp nhau!”
Ừ thì điều hai tên đó nói chẳng phải không có căn cứ, ngay cả tôi cũng thấy mình chẳng xứng với Kuroyuki-san.
“—Hai người thì biết cái gì chứ!? Việc tôi anh ấy có xứng đáng hay không là do tôi quyết định, có thể anh ấy là một tên ngốc cũng được. Nhưng anh ấy là tên ngốc của tôi!!”
Đúng lúc hai gã kia đang cười cợt tôi, bất ngờ Kuroyuki-san khoác tay tôi, giọng đầy kiên quyết.
Tuyệt, bắt nhịp nhanh đấy. Mà cũng phải Kuroyuki là người thông minh nên chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Ánh mắt cô ấy ghim vào người hai tên kia như thể muốn nuốt sống họ vậy…Đó là điều mà Kuroyuki-san, vốn dịu dàng, hiếm khi làm.
…Khá thú vị đấy chứ…?
Cứ như thể cô ấy đang thực sự tức giận vì họ dám chế nhạo bạn trai mình.
Hai gã kia bất ngờ lùi lại một bước, không ngờ cô gái dịu dàng như Kuroyuki-san lại lườm họ dữ dội thế.
Tôi cảm thấy có chút hả hê và có chút nhẹ nhõm trước sự chần chừ của bọn họ.
“Vậy nếu không có việc gì nữa thì chắc giải tán thôi nhỉ? Chắc các anh cũng không muốn book một vé trải nghiệm sau song sắt đâu nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa liếc xung quanh, như muốn bảo:
“Nhìn đám đông kia đi.”
Hai gã kia bị ánh mắt tôi dẫn dắt, cũng nhìn quanh.
“Hả, từ bao giờ mà đông thế này…!?”
Có vẻ giờ chúng mới thực sự nhận ra tình cảnh. Tôi không biết là nên chỉ trích hay khâm phục hai tên này nữa
“Này, nguy rồi…!”
“Ừ, chuồn thôi…!”
Nhận ra mình đang là tâm điểm, hai gã vội vàng bỏ chạy. Well ít nhất thì chúng còn biết mình đang trong tình huống nào.
“Kuroyuki-san, cảm ơn cậu đã trông em gái tớ. Mà chúng ta ra chỗ kia một chút đi?”
Tôi vừa hỏi vừa nhận lại Kokoa, mắt vẫn liếc quanh.
Với cả đám đông đang nhìn, bọn tôi, những người vừa tuyên bố là một cặp, không thể đường ai nấy đi ngay được.
Tốt nhất là chuyển sự chú ý của mọi người ra chỗ khác đã.
Không biết cô ấy có hiểu ý tôi không, nhưng Kuroyuki-san khẽ gật đầu.
Vì cô ấy đang đợi ai đó, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với người kia.
Dừng lại tại một nơi thưa thớt người, Kuroyuki khẽ lên tiếng…
“Cảm ơn cậu đã giúp tớ.”
Kuroyuki-san quyết định lên tiếng trước.
“À… ừ bọn tớ chỉ là đi ngang qua thôi. Còn về chuyện lúc nãy—”
“Nè, chị ơi, niini là bạn trai chị hả!?”
“—Hả!?”
Ngay khi tôi định xin lỗi vì đã nói dối, Kokoa bất ngờ hỏi Kuroyuki-san.
Đôi mắt em ấy sáng lấp lánh, rõ ràng đầy mong chờ.
Đúng như dự đoán, một đứa trẻ như Kokoa không thể hiểu lời nói dối của tôi trong tình huống như vậy
“Kokoa, không phải đâu. Bọn anh không hẹn hò.”
Hiểu lầm thế này sau này sẽ rắc rối, nên tôi vội đính chính.
Nhưng…
“Thế ạ…?”
Kokoa nhìn Kuroyuki-san với ánh mắt hơi buồn. Nhận ra bầu không khí, Kuroyuki-san lúng túng nhìn quanh, vẻ mặt khó xử.
Rồi xong…
“S-Shirai-kun chỉ ngại nên mới nói thế. Thật ra, bọn chị đúng là một cặp đấy.”
Hơi tránh ánh mắt của Kokoa, cô ấy nói điều gì đó khó tin.
“Này…!? Cái—”
Tôi vô thức bật ra lời ngạc nhiên.
“Oh…!? Bạn gái của niini…!”
Nhưng tiếng tôi bị át đi bởi sự phấn khích của Kokoa.
“Này Kokoa?”, chuyện này chẳng ổn chút nào…
Sao em lại tin chị Kuroyuki-san, người mới gặp, hơn anh trai của em thế?
“Onee—à không, chị ơi~! Chị tên gì ạ?”
Kokoa có vẻ rất tò mò, đặt những câu hỏi tới tấp về phía Kuroyuki-san.
Bình thường em ấy rất nhút nhát với người lạ, hiếm khi em ấy lại mạnh dạn thế này, trừ lần với cô Sasagawa.
Có lẽ Kuroyuki-san và cô Sasagawa có nét gì đó giống nhau, khiến em ấy cảm thấy có chút gần gũi chăn.
“Ừm… Rất vui được gặp lại em, chị là Misaki Kuroyuki. Còn tên của em là gì nhỉ?”
“Vâng! Em là Kokoa, Kokoa đây ạ!”
“Rất vui được gặp Kokoa-chan.”
“Rất vui được gặp chị ạ~!”
Kuroyuki và Kokoa nói chuyện chẳng màng đến trời đất, còn tôi thì bị coi như người vô hình vậy. Chẳng trách cái miệng hại cái thân, cơ mà hết cách rồi…
Thôi thì…mọi chuyện trở nên rắc rối rồi đây.
Nếu sau này nói sự thật, chắc Kokoa sẽ khóc um lên mất, đánh chịu thôi chứ biết làm sao giờ.


17 Bình luận
TFNC