The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer
Chương 48 Kỳ Thi Chia Lớp ( chuyển đoạn )
2 Bình luận - Độ dài: 1,764 từ - Cập nhật:
“Haah…”
Argent nhăn mặt khi quay trở lại văn phòng.
Cô đã dự đoán được rằng, sau một thời gian dài yên ắng, lũ quỷ rồi cũng sẽ một lần nữa xâm nhập thế giới này.
Dù vậy, việc đối thủ lại là Maleficent thì hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Không chỉ vậy, ả còn có một màn chào sân hoành tráng bằng cách phá vỡ kết giới của học viện—thứ đã được dựng lên nhờ tất cả tri thức, kỹ năng, và ma lực của chính cô.
Việc “bộ xương già” ấy lại một lần nữa hoạt động đã đủ để gây sốc, nhưng vấn đề lớn hơn là kết giới thực sự đã bị phá.
Một phần nào đó, điều này cũng là điều không thể tránh khỏi.
Dù cho kết giới ấy đã bảo vệ học viện suốt hàng trăm năm, nhưng đối thủ lần này lại là một Đại pháp sư như chính cô.
Dù có được chế tạo tinh vi đến đâu, thì nếu bị tấn công đủ lâu, nó cũng sẽ bị xuyên phá.
Cô đã quá tin tưởng vào nó rồi.
“Thật là đau đầu…”
Nghĩ đến những gì sẽ đến, quả thật khiến người ta ngộp thở.
Từ đoàn đại biểu của Thánh Quốc sắp sửa đến, đến khả năng những người đang canh giữ Quỷ giới ở phương Bắc sẽ ngừng làm nhiệm vụ để phản đối những gì đã xảy ra tại học viện—một chuỗi thảm họa đang chờ bùng phát.
Khối lượng công việc chất cao như núi.
Dù sao thì, việc Thánh nữ bị tấn công đã là một vấn đề lớn rồi.
Và rồi còn cả tình trạng của Albert.
Mặc dù cậu ta đã hồi phục phần nào so với trước đây, nhưng vẫn chưa đủ để có thể tham gia lớp học hay các hoạt động khác.
Giải quyết những vấn đề xung quanh cậu nhóc đó lại là một cơn đau đầu khác.
“Mình sẽ để chuyện đó cho Aria xử lý.”
Cô cảm thấy có lỗi với cậu ta, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào Aria trong vai trò Thánh nữ để lo liệu chuyện này.
Cô không có thời gian cũng như năng lực để theo dõi trạng thái tâm lý của từng học sinh, nên nếu có chuyện gì xảy ra, cô cũng không thể làm gì nhiều.
Argent cúi nhìn quả cầu pha lê trên bàn.
Dòng ma lực cuộn trào dữ dội bên trong quả cầu khiến cô có một dự cảm chẳng lành.
“Aselina… Hẳn là đang giận dữ lắm rồi.”
Tất nhiên là vậy rồi.
Thánh nữ mà bà ấy trân quý đến thế lại một lần nữa bị tấn công ngay tại học viện.
Lần này, bà ấy chắc chắn sẽ tìm đến cô để tính sổ.
Ngay cả nếu không phải vì lý do đó, thì cũng đã đủ để bà ấy đến đế quốc—không phải với tư cách Aselina, mà là với tư cách Giáo hoàng.
Cô cần phải chuẩn bị để tiếp đón vị khách ấy.
Sau khi triệu hồi hàng loạt văn kiện bằng phép thuật, Argent rời khỏi văn phòng.
* * *
“[Đó là… Anh Albert…?]”
Anh ấy sao vậy chứ?
Ngay cả hồi đó, tình trạng của anh ấy cũng chẳng tốt, nhưng vì tôi đã bất tỉnh trước khi anh ấy tỉnh lại, nên cũng không thể đánh giá chính xác được…
‘Không, không phải vậy.’
Ngay cả hồi đó, tình trạng của anh ấy cũng đã không ổn.
Anh ấy trông rất hoang mang, không thể nắm bắt được tình hình, rồi sau đó lại chịu một cú sốc tâm thần nặng và ngất đi.
Có lẽ anh ấy chẳng nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Dù thế nào đi nữa, tình trạng của Albert là một vấn đề ngoài dự tính.
Chuyện gì đã xảy ra khiến Albert thành ra thế này?
Hai người kia dường như có chút manh mối, nhưng lại không nói gì.
Có lẽ họ nghĩ rằng chuyện Albert phản ứng như vậy là lẽ đương nhiên, sau khi trải qua chuyện đó.
‘Cũng không sai…’
Với tôi, vì là người trực tiếp trải nghiệm nên không thấy gì đặc biệt, nhưng nếu đứng ở vị trí của họ—phải tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra—thì có lẽ tôi cũng sẽ sốc, thậm chí còn tệ hơn Albert nữa.
Ngay cả Evan và Stella, những người đã vượt qua bao gian nan, cũng bị rung chuyển dữ dội bởi chuyện đó.
Tôi thì sẽ ra sao?
Việc tôi vẫn bình thản như thế này thật quá vô lý…
Nhưng đó chỉ là vì tôi là người trải nghiệm, chứ không phải là người chứng kiến.
Tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì cả.
‘Không thể cứ để anh ấy như vậy được…’
Thấy Albert như thế, tôi không thể bỏ mặc.
Tôi bước lại gần và sử dụng thánh lực lên người anh ấy.
Dù thánh lực không thể ngay lập tức chữa lành tâm trí vỡ vụn, nhưng nó có thể mang đến sự ổn định và an ủi, giúp anh ấy tỉnh táo đủ để trò chuyện.
Đúng như mong đợi, ánh mắt mơ hồ của anh dần lấy lại tiêu cự, rồi từ từ quay đầu nhìn tôi.
“Hả… Huhuhuh?!”
Anh ấy trông như vừa bị hoảng loạn tột độ, thậm chí suýt nghẹn thở.
‘Hả…?’
Tôi không nên xuất hiện trước mặt anh ấy sao?
À…
‘Nguy rồi…’
Trong trường hợp của Stella và Evan, họ đã đối đầu trực tiếp với một ác ma cấp cao, và tôi đã hy sinh bản thân để ngăn cản nó.
Nhưng Albert thì khác.
Từ góc nhìn của Albert, anh ấy chính là người biến thành quỷ, gây ra hỗn loạn, và giết tôi lặp đi lặp lại.
Việc bản thân đã làm những điều đó chắc chắn đã để lại một vết thương tinh thần cực lớn.
“Ư… Aaaa… A… A…?”
Hai người kia dường như nhận ra tình hình không ổn, gọi tôi bằng giọng đầy lo lắng.
“A-Aria? Đợi đã. Ở đây có vẻ không an toàn—”
“[Không.]”
Nhưng tôi không thể lùi bước lúc này.
‘Phải có cách nào đó…’
Một cách để xoa dịu Albert, người đang trên bờ vực sụp đổ…
‘Đúng rồi…!’
Tôi chỉ còn biết hy vọng cách này sẽ hiệu quả.
“[Anh Albert…!!]”
Tôi truyền một luồng thánh lực mạnh vào cơ thể anh ấy và ôm chặt lấy anh.
Lúc này, anh ấy hẳn đang chấn động dữ dội vì cú sốc khi bị biến thành quỷ, cùng với việc đã giết chết tôi hàng trăm lần.
Tất cả những ký ức đó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh, và đó là lý do anh phản ứng như vậy khi nhìn thấy tôi.
Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ phản ứng như thế.
Dù có hơi đường tắt, nhưng việc truyền thánh lực vào cơ thể Albert sẽ mang đến cảm giác ấm áp, an toàn, đồng thời giúp cơ thể thư giãn.
Khi tôi vừa ôm vừa truyền thánh lực, cơ thể run rẩy của anh dần bình tĩnh lại.
“Ah… Ư…”
“[Tôi không sao… Chỉ là tai nạn thôi, nên xin anh đừng tự trách mình quá.]”
Albert không đáp lại.
Dường như anh ta đã hoàn toàn chìm trong cảm giác ấm áp ấy, run rẩy dịu đi, đôi mắt khép lại và cơ thể dần thả lỏng.
Anh ta đã ngủ rồi sao?
Sau khi đặt anh nằm xuống giường, tôi nhìn xuống Albert với vẻ mặt đầy suy nghĩ.
‘Là vì tôi sao…’
Thành thật mà nói… tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Dù lần này, giống như lần trước, tôi không xử lý dứt điểm ngay từ đầu mà còn đùa giỡn một chút rồi mới sử dụng Hồng Ngọc Quang Minh để tránh bị nghi ngờ. Nhưng lúc đó, thực lòng, tôi không nghĩ nhiều đến như vậy.
Dù sao thì tôi cũng không thể cứu Evan, và việc xử lý Albert sớm hay muộn cũng chẳng tạo ra khác biệt gì.
Nên tôi đã nghĩ rằng chơi đùa một chút trước khi chữa lại cũng chẳng sao.
‘Và đây là hậu quả của suy nghĩ ích kỷ đó sao…?’
Nếu tôi sử dụng thánh vật ngay lập tức và phục hồi Albert trong chớp mắt, thì giờ anh ấy đã không phải chịu đựng như vậy.
“Em ổn chứ, Aria?”
“[Vâng… Tôi ổn.]”
Tôi ổn mà.
Người cần được quan tâm hơn bây giờ là Albert.
Ban đầu, tôi không nghĩ gì nhiều.
Tôi cho rằng anh ấy như vậy vì đã bị biến thành quỷ.
Tôi tưởng rằng một người đầy kiêu hãnh như anh ấy sẽ vô cùng tổn thương khi bị biến thành một con quỷ và sử dụng ma pháp.
Nhưng không phải vậy.
‘Là vì tôi… sao…?’
Khi lần đầu gặp anh ta, tôi cứ nghĩ anh chỉ là một kẻ thô lỗ.
Nhưng giờ, thấy anh ta đau khổ vì đã biến thành quỷ và giết tôi nhiều lần như thế… tôi cảm thấy tội lỗi kỳ lạ về những việc mình đã làm.
Và cảm giác đó không chỉ dành cho Albert.
Một khi cảm giác tội lỗi ấy nhen nhóm, tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với cả những người khác—những người đã lo lắng cho tôi.
Nhưng mà…
‘Tại sao lại là bây giờ…?’
Sau khi đã tận hưởng mọi thứ như thế, tại sao tôi lại thấy tội lỗi vào lúc này?
Thật nực cười.
Ngay cả nếu tôi nói điều này với ai đó biết bản chất thật của tôi, thì cũng chẳng ai tin.
Vậy tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi và bị dằn vặt?
Tôi không xứng đáng có cảm giác ấy.
“[Nguyện anh được an yên…]”
Tôi nhẹ nhàng cầu nguyện cho Albert.
Cố gắng gạt đi những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi thành tâm cầu nguyện cho sự bình yên của anh.
Chẳng có gì đáng để bận tâm cả.
Nhưng…
Cái cảm giác này là gì…?
Cái cảm giác cứ dai dẳng trong tim…
Cái cảm giác nhói đau mà tôi không muốn thừa nhận.
Tôi nuốt trọn những cảm xúc đang trào dâng, nét mặt dần trở nên ảm đạm.
Tôi thật đáng ghê tởm…
Ghi chú của tác giả
A/N:
Chương này kết thúc tại đây.
Hehe.


2 Bình luận