• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương 46 Kỳ Thi Chia Lớp ( chuyển đoạn )

0 Bình luận - Độ dài: 1,848 từ - Cập nhật:

Học viện đã bị lũ quỷ tấn công.

Việc Học viện—nơi được coi là một trong những nơi an toàn nhất trên lục địa—bị tấn công bởi lũ quỷ, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến cả lục địa rơi vào hỗn loạn.

Bởi vì kết giới của Hiệu trưởng, thứ mà cho đến nay chưa từng bị phá vỡ dù có chuyện gì xảy ra, đã trở thành một thứ không còn có thể tin tưởng được nữa.

Do đó, Hoàng đế đã tuyên bố thành lập một liên minh với tất cả các vương quốc, nhưng lập trường của các vương quốc lại khác nhau.

Từ xa xưa, đã từng xảy ra một sai lầm nghiêm trọng do Đế quốc gây ra trong một cuộc chiến chinh phạt khốc liệt, dẫn cả thế giới đến bờ vực diệt vong.

Những vương quốc đã từng suýt bị tiêu diệt hoặc không thể trụ vững trước cuộc chiến của Đế quốc đều đã sụp đổ.

Ký ức về việc bị đội quân của Ma Vương xâm lược khi thế giới rơi vào hỗn loạn bởi cuộc chiến đó vẫn còn in sâu trong tâm trí.

Tất cả các vương quốc xung quanh đã tập hợp lại và đối đầu với Đế quốc cùng Thánh quốc, cho rằng họ phải chịu trách nhiệm.

Đế quốc thì lập luận rằng tất cả các chủng tộc và quốc gia sống trên lục địa nên lập tức hợp lực, vì kết giới được Đại pháp sư tạo ra đã bị phá vỡ và họ đã bị tấn công.

Nhưng Liên minh các Vương quốc lại phản đối, cho rằng chính Đế quốc và Thánh quốc phải là bên tiên phong tiêu diệt Ma Vương.

Dù là quốc gia nào, người dân đều sống trong sợ hãi, lo rằng lũ quỷ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Một số quý tộc lo lắng đến mức cho gọi con mình từ Học viện về nhà.

Mặc dù sự việc đã được giải quyết êm xuôi mà không có ai thiệt mạng nhờ có Anh hùng và Thánh nữ,

nhưng việc Học viện bị tấn công vẫn là một vấn đề nghiêm trọng.

Giờ là lúc cần đoàn kết, không thể bị chi phối bởi những toan tính quốc gia, nhưng các vương quốc vẫn đang do dự vì cho rằng Đế quốc phải chịu trách nhiệm.

“Khốn thật…”

Do đó, Carlos Argent, đương kim Hoàng đế của Đế quốc Argent, sắp phát điên.

Sai lầm đã được tổ tiên ông gây ra từ hàng trăm năm trước, và chính Đế quốc hiện tại vẫn đang gánh vác việc phong tỏa Ma Giới, nơi đầy rẫy những con quái vật hiểm ác.

Không phải vô cớ mà Công quốc Pernian ở phương Bắc đã tạo lập và duy trì vùng đất quanh Ma Giới suốt hàng trăm năm.

Dù biết mình không nên nói ra những lời như thế, nhưng ông thật sự muốn đập tan lũ vương quốc phản trắc đó ra từng mảnh.

Tại sao Ma Vương lại phải hồi sinh vào đúng thời điểm này—ngay trong triều đại của ông?

Các vương quốc thì mải lo lợi ích riêng, chẳng buồn nghĩ đến chuyện hợp sức, trong khi cả thế giới đang cận kề diệt vong…

Đầu ông như muốn nổ tung.

Suốt đời mình, ông chưa từng hối hận vì đã trở thành Hoàng đế, vì kế vị ngai vàng, vì nắm quyền cai trị.

Nhưng giờ đây… là lần đầu tiên ông cảm thấy hối hận.

Tuy vậy, không phải vì là lỗi của tổ tiên thì bản thân ông được phép vô can.

Dù sao thì, là Hoàng đế trị vì Đế quốc, ông phải đảm bảo rằng dân chúng không bị hoang mang, sợ hãi.

“Uriel…”

Hoàng đế thở dài, đưa tay ôm trán khi nghĩ đến cô con gái út đang theo học tại Học viện với mục tiêu trở thành một hiệp sĩ.

Việc ông lo lắng cho con gái là điều hiển nhiên, nhất là khi lũ quỷ đã xuất hiện ngay tại Học viện.

Tuy nhiên, ông không thể để lộ sự yếu đuối đó ra ngoài, cũng như không thể bảo con gái trở về khi còn quá nhiều điều cô cần học ở đó.

Hơn nữa, ông cũng không để con bé đi một mình.

—Thánh nữ.

Thánh nữ của thời đại này, người đến từ Thánh quốc, hiện đang có mặt tại Học viện.

Ông nghe nói chính cô bé đã ngăn chặn được một thảm kịch sắp xảy ra tại đó.

Ông chưa từng gặp mặt Thánh nữ, nhưng Đế quốc đã từng được cô cứu giúp nhiều lần ở Ma Giới.

Xét theo góc độ nhân đạo, ông không nên lợi dụng cô bé vì mục đích chính trị.

Dù bản thân ông đã làm không ít điều không thể tha thứ trong vai trò Hoàng đế,

thì giờ đây, cho dù về mặt đạo lý hay ngoại giao với Thánh quốc, ông đều không thể làm vậy.

Sự giúp đỡ của các vương quốc là điều thiết yếu để thành lập một liên minh.

Vì vậy, ông buộc phải tận dụng sự hiện diện của Thánh nữ.

Ông không thể lặp lại sai lầm trong quá khứ.

Dù cho điều đó… có quá tàn nhẫn với một cô bé còn quá trẻ.

* * *

Cái gì…

Chuyện gì vừa xảy ra…?

Tôi chỉ định nhắm mắt một lát thôi mà… Sao lại giống như mất ý thức vậy...?

‘Ah…’

Hơn cả thế, chỗ này…

Cảm giác như tôi đã từng thấy nó ở đâu đó.

‘Một phòng y tế…?’

Tôi chắc chắn lúc trước còn đang ở trong hầm ngục dưới lòng đất—nơi được cho là phòng boss quái vật—

Thế mà giờ lại là phòng y tế…

‘Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi sao…?’

Nếu tôi đang ở đây, có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Nếu khi đó tôi không thể đưa Albert trở lại trạng thái ban đầu, tôi chẳng biết mọi thứ sẽ thế nào,

nhưng ít nhất là tôi vẫn còn sống để ngồi đây.

‘Tốt quá… ít nhất cũng kết thúc ổn thỏa.’

Hơn thế nữa, vẫn còn một chuyện quan trọng nhất.

Evan.

Chuyện gì đã xảy ra với Evan?

“Ư…”

Tôi cố gắng ngồi dậy vì phải đi tìm cậu ấy, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác đau đớn… không, khoái cảm lại lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi rùng mình.

‘Ah, cơ thể mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?’

Cũng có thể lắm chứ.

Dù tôi có khả năng không chết, thì cơ thể tôi vẫn cần thần lực để hồi phục.

Nói cách khác, dù tôi không chết và vẫn còn sống, nếu không có đủ thần lực thì tôi cũng không thể chữa lành.

Tôi đã chết đi sống lại nhiều lần đến mức gần như phát điên vì khoái cảm quá mức, nên nếu thần lực của tôi đã cạn kiệt thì cũng chẳng có gì lạ.

Dựa trên kinh nghiệm ở Ma Giới, mỗi khi thần lực cạn kiệt, tôi sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê một thời gian, rồi mới hồi phục được ý thức sau khi thần lực khôi phục một phần.

‘Khoan đã… vậy thì đã bao lâu rồi?’

Tôi cần phải kiểm tra xem đã trôi qua bao nhiêu thời gian.

Nghĩ vậy, tôi cố gắng gượng người ngồi dậy.

Ngay lúc đó, khoái cảm lại trào dâng khiến tôi bật thành tiếng, nhưng bây giờ không phải lúc để đắm chìm trong mấy thứ phụ đó.

Tôi phải biết chuyện gì đã xảy ra với Evan.

Nếu Evan còn sống sau khi bị con quỷ đó tấn công, thì đáng lẽ cậu ấy cũng sẽ được đưa đến phòng y tế này.

Nhưng… không thấy cậu ấy đâu cả.

‘Cậu ấy tỉnh trước mình sao…?’

Nếu cậu ấy tỉnh dậy trước, thì rất có thể tôi đã nằm đây vài ngày rồi.

Thành thật mà nói, số lần tôi “chết” trong khoảng thời gian ngắn trước đó còn nhiều hơn thời gian ở Ma Giới, nên chắc hẳn thần lực tôi cần nhiều thời gian hơn để phục hồi.

Tôi không rõ thời gian cụ thể, thế nên đúng là rắc rối thật.

Trước hết, cần kiểm tra xem đã bao nhiêu ngày trôi qua, và Evan có ổn không…

“… Aria?”

Nhưng…

Giọng nói đó…?

“[…Stella…?]”

Stella đứng khựng lại khi nhìn thấy tôi tỉnh dậy.

Phản ứng của cậu ấy khiến tôi bắt đầu thấy lo lắng, nhưng chắc là… do tôi tưởng tượng thôi?

Tôi là Thánh nữ mà, khả năng hồi phục thần lực đâu đến nỗi chậm như vậy.

Chắc là không đâu…

May mắn thay, không phải quá nhiều thời gian đã trôi qua.

Tôi đoán là khoảng một tuần, nhưng thực tế chỉ là ba ngày—như vậy thì cũng không tệ.

Dù tôi hơi sốc vì ba ngày chứ không phải một ngày như tôi mong đợi…

‘Chắc vì mình quá mệt mỏi, nên mới ngủ thiếp đi…’

Nếu ai đó phải chịu đựng cảm giác đau đớn đến mức chết đi hàng trăm lần thì ai mà chẳng kiệt sức.

Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận rằng khoái cảm quá mức sẽ trở thành cực hình.

Tuy nhiên, từ góc độ của Stella, cô ấy đã quá lo lắng vì tôi không tỉnh lại suốt ba ngày,

nên ngày nào sau giờ học cô cũng chăm sóc tôi.

Cô ấy cầu nguyện từng ngày rằng tôi sẽ tỉnh dậy sớm nhất có thể.

“[… Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, Stella…]”

Việc chết một hai lần chỉ khiến tôi bất tỉnh trong thời gian ngắn, và khi phần não chịu trách nhiệm cho ý thức phục hồi, tôi sẽ tỉnh lại.

Nhưng nếu điều đó tích tụ quá nhiều lần, thì ngay cả tôi cũng cần phải nghỉ ngơi.

Chỉ là lần này nghỉ hơi lâu một chút…

Dù vậy, tôi vẫn nên xin lỗi vì đã khiến chị ấy phải chịu khổ như vậy.

Stella hơi giật mình trước lời xin lỗi chân thành của tôi, và vội đáp lại rằng thật sự không sao cả.

Hơn hết… tôi vẫn chưa hỏi điều quan trọng nhất.

“[… Um…  Stella, Evan đâu…?]”

“Cậu ấy khỏe. Rất khỏe.”

“[…Ah…]”

Evan…

Tốt quá rồi.

Tôi chắc lúc đó vì đang trong cơn khoái cảm cực độ nên mới có những suy nghĩ điên rồ.

Nếu Evan chết, việc tiêu diệt Ma Vương sẽ vĩnh viễn thất bại.

Và nếu không thể tiêu diệt Ma Vương, thì chẳng khác nào tận thế.

Không được phép để chuyện đó xảy ra.

Tốt quá…

“[… Tớ thật sự… mừng lắm…]”

Tôi nói ra lời ấy bằng tất cả sự chân thành, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả:

Ôi Thánh nữ, nếu cô nói thế thì…

[note73207]

 

Ghi chú

[Lên trên]
Sửa xưng hô Cậu-Tớ như mn góp ý nhé :D
Sửa xưng hô Cậu-Tớ như mn góp ý nhé :D
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận