Yahari Ore no Seishun Lov...
Wataru Watari, Hirishi Ishikawa, Yume Mizusawa, Sou Sagara, Yuji Yuji, Romeo Tanaka, Shirou Shiratori, Mukai tenshin, Yashushi Date, Fumiaki Maruto, Ougyo Kawaghishi, Yoshitaka Sakaida, Mei Hachimokou, Hiroshi Ishikawa, O. Jackson Pokan , Ayumu Kasuga, Momoko, Kippu, Ukami, Shirabi, Benio, Shunaho Tobe, Shirabii, Kuro , Umiko, Kukka, Katsumi Enami, Meruchi Nanase, Erreto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Yukino Side

Và rồi, Yukinoshita Yukino (29 tuổi) hỏi lại

1 Bình luận - Độ dài: 15,375 từ - Cập nhật:

Và rồi, Yukinoshita Yukino (29 tuổi) hỏi lại

Tác giả: Yuuji Yuuji

Dịch Thuật: LittleKai (Valvrare Team)

“Tao giết hết chúng mày.”

Gã đàn ông nói từ đầu dây bên kia.

“Tao sẽ giết hết chúng mày. Dám gửi cái thứ giấy tờ vớ vẩn đó đến, hại vợ con tao phát hiện hết rồi. Chúng mày đền cho tao thế nào hả? Hả? Giết hết chúng mày, giết hết chúng mày—”

Vừa nghe những lời phàn nàn phát ra từ headset, tôi vừa điều khiển chuột. Màn hình trình duyệt hiển thị video về mèo. Một bộ sưu tập tuyển chọn kỹ lưỡng.

“Tôi thành thật xin lỗi.”

Trong khi màng nhĩ bị tra tấn không thương tiếc, tôi vẫn ung dung nô đùa cùng những chú mèo trong tâm trí. Chỉ cần dùng giọng nói, tôi có thể xin lỗi ai cũng được. Đây là kỹ năng diễn xuất mà một nhân viên công sở rèn luyện để sinh tồn trong cái địa ngục này.

“Vì quá ngày thanh toán mà quý khách vẫn không nghe máy, nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc gửi bằng văn bản...”

“Đừng có mà biện hộ! Lũ cho vay nặng lãi bẩn thỉu!”

“Tôi xin lỗi.”

Ồ, một bé Munchkin kìa.

Tên thì gợi cảm mà chân lại ngắn cũn, đôi mắt tròn xoe. Quấy rối tình dục là phạm tội, nhưng đáng yêu thế này cũng là một cái tội đó.

“Cái gì mà Marubishi Card Loan chứ. Vì thấy có tên ngân hàng nên tao mới đăng ký, ai ngờ bị lừa. Chẳng phải chỉ là tín dụng đen thôi sao!”

“Tôi xin lỗi.”

Ồ, một bé Ragdoll kìa. Lông xù bông cả người. Tiếc là nó to quá, không nuôi trong nhà được.

Trên đời này vẫn tồn tại những sinh vật dễ thương như vậy. Một hai gã cho vay nặng lãi bẩn thỉu tồn tại cũng chẳng sao. Như vậy mới cân bằng.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông im bặt. Chắc mắng mỏi miệng rồi. Tức giận dù là một cảm xúc mãnh liệt, nhưng lại không kéo dài. Nó chỉ là nhất thời thôi. Vậy nên, cứ để gã ta trút hết oán hận ra là được.

Đến lượt tôi rồi.

Tôi tắt trình duyệt, tạm biệt những chú mèo, bật công tắc trong não bộ.

“Vậy thưa quý khách, khi nào quý khách có thể hoàn trả khoản vay?”

Có vẻ người đàn ông chùn bước.

“Khi nào... thì, cái đó...”

“Nếu không có cam kết về việc thanh toán, chúng tôi chỉ còn cách khóa thẻ của quý khách. Thông tin tín dụng được chia sẻ với các công ty khác, nên có lẽ, các thẻ khác quý khách đang có cũng sẽ bị khóa.”

Tôi cảm nhận được gã ta dùng tay che ống nghe.

“Nếu nhiều thẻ bị khóa cùng một lúc, chẳng phải quý khách sẽ gặp khó khăn sao? Cũng có những khách hàng phá sản vì chuyện này. Tôi biết là hơi đường đột, nhưng tôi nghĩ đây là một bước ngoặt đấy ạ.”

Tay rời khỏi ống nghe.

“...Nhưng mà, sáu mươi ba vạn yên, trong tháng này tôi không trả nổi đâu...”

Giọng điệu bỗng trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Tôi dồn ép.

“Vậy quý khách có muốn trả góp không ạ?”

“Hả. Trả góp, được sao?”

“Tuy khác với quy tắc thông thường, nhưng vì trường hợp này đặc biệt, chúng tôi sẽ xem xét ạ.”

Từ bên kia điện thoại, một tiếng thở dài dài vang lên.

Mọi chuyện sau đó trở nên đơn giản hơn. Tôi đã thành công thương lượng với đối phương về số tiền và thời hạn trả góp. Gã đàn ông ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, cái khí thế hừng hực ban đầu chẳng biết đã biến đi đâu mất.

Sau khi cúp điện thoại, tôi bắt đầu gõ báo cáo trên máy tính.

Sau khi tóm tắt ngắn gọn diễn biến sự việc, tôi mở thư mục “Khả năng thu hồi”. Tôi nhập vào “Khả năng thấp”. Gã kia có lẽ đến tiền trả góp cũng sẽ nợ. Chỉ cần đối chiếu dữ liệu trong máy tính với kinh nghiệm của mình, mọi thứ đều rõ như ban ngày. Chuyện không trả được chỉ là vấn đề thời gian. Chưa đầy ba tháng, ông ta sẽ tìm đến Trung Tâm Hỗ Trợ Pháp Lý Nhật Bản hoặc Trung Tâm Bảo Vệ Người Tiêu Dùng. Trả góp chỉ là kéo dài ngày chết mà thôi.

Tôi thở dài.

Làm việc ở trung tâm cuộc gọi này đã mười năm rồi. Tôi đã chứng kiến vô số trường hợp như thế này. Nhưng, tôi không quen được. Cái cảm giác mệt mỏi vô ích này. Cái sự trống rỗng như thể tự đào hố chôn mình. Không thể nào quen được.

Lúc đó, tôi cảm thấy có người ở phía sau.

Một người phụ nữ lạ mặt đang nhìn xuống tôi.

Mái tóc đen óng ả, mượt mà.

Làn da trắng, màu mắt sâu thẳm. Thân hình mảnh khảnh được trang bị bằng bộ com lê màu xanh navy. Đúng vậy, trang bị. Cách diễn đạt đó thật phù hợp. Ánh mắt sắc bén đến vậy, tư thế đứng cũng không một kẽ hở. Một đóa hồng đầy gai góc. Một đóa hồng băng giá.

“Bảy mươi ba điểm.”

Cô ta bình tĩnh nói. Giữa nơi làm việc ồn ào tiếng chuông điện thoại và tiếng nhân viên chăm sóc khách hàng, giọng nói của cô không hiểu sao vẫn rõ ràng đến lạ.

“Giọng điệu bình tĩnh có sức thuyết phục là đúng, nhưng cách dùng từ ngữ vẫn còn sơ hở. Xét việc anh là một người kỳ cựu mười năm kinh nghiệm, đây không phải là một số điểm đáng hài lòng. Thêm nữa, việc truy cập các trang web không liên quan đến công việc trong khi xử lý khiếu nại của khách hàng là vi phạm quy tắc làm việc đấy.”

“Cô là ai?”

Người phụ nữ đưa ra tấm danh thiếp. Chỉ một động tác nhỏ thôi nhưng trông thật tao nhã.

“Yukino Yukinoshita, Ủy viên Ban Thanh tra, Phòng Tổng vụ Ngân hàng Marubishi... Ra vậy. Người của Honten à.”

Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt một lần nữa.

Marubishi, một tập đoàn tài chính khổng lồ đại diện cho đất nước này. Ngân hàng Marubishi, trung tâm của tập đoàn đó, được nhân viên của các công ty con như chúng tôi gọi là “Honten”. Trụ sở chính (Bản Điếm). Nếu viết bằng chữ Hán thì sẽ như vậy, nhưng ý nghĩa của nó lại có chút khác biệt.

“Tiếc là tôi hết danh thiếp rồi. Tôi là Matsugaya Nanasuke, SV (Giám sát viên) Tổ Giám sát Nợ Ban Đầu, Bộ phận Cho vay Mua sắm, Công ty TNHH Tín dụng Marubishi.”

“Tôi biết. Tôi đã theo dõi từ giữa chừng rồi.”

Có vẻ như không cần phải dùng kính ngữ. Tuổi tác cũng bằng hoặc nhỏ hơn tôi một chút.

“Vậy, người của Honten đến đây để làm gì?”

“Thanh tra.”

Yukinoshita đáp lời. Giọng nói lạnh lùng như tuyết, đúng như cái tên của cô ấy.

“Đi thị sát các doanh nghiệp thuộc tập đoàn Marubishi, thu thập kinh nghiệm và tìm ra những điểm cần cải thiện. Phát hiện chỗ nào có mủ thì bắt họ nặn hết ra, rửa cho sạch sẽ. Công việc chỉ có vậy.”

“Ồ, mủ à.”

Tôi nhìn lại cô ấy, mang theo ý nghĩa khiêu khích.

“Thế mà cũng đi nghe lén điện thoại, chấm điểm người khác, còn tự đắc. Cái chức danh ‘ủy viên thị sát’ nghe oai phong lắm, hóa ra chỉ là công việc vặt vãnh, nhỏ mọn thế thôi.”

“Nếu muốn mỉa mai, thì nên làm công việc hoàn hảo trước đã. Matsugaya-kun.”

“Nếu muốn can thiệp vào công việc tại hiện trường, thì nên đến đây làm thử đi. Yukinoshita.”

Nếu nói như vậy, hầu hết những người ưu tú của Honten sẽ tái mặt. Họ sẽ khắc sâu thái độ chống đối của hiện trường vào lòng và báo cáo với cấp trên. Đánh giá công việc của tôi lại giảm xuống, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã vứt bỏ chuyện thăng tiến vào sọt rác từ lâu rồi.

Thế nhưng, Yukinoshita lại “ừm” gật đầu.

Thật bất ngờ, cô ta dường như không hề tức giận. Thậm chí còn có vẻ cảm khái.

“Tôi sẽ ghi nhớ câu nói vừa rồi.”

Lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “À ừm...”.

“Xin lỗi. Cho tôi hỏi một chút được không ạ?”

Đồng nghiệp cùng nhóm ngập ngừng giơ tay. Yumihama Yuri. Một nhân viên bán thời gian kỳ cựu với 5 năm kinh nghiệm. Cô ấy nắm chặt chiếc áo cardigan rộng thùng thình ở phần tay áo.

Giờ đang là tháng Bảy, nhưng công ty bật điều hòa quá mạnh, nên những cô gái sợ lạnh phải mặc dày một chút để giữ ấm. Cô ấy có thân hình mũm mĩm, thường xuyên than vãn vì không tìm được cỡ quần áo phù hợp.

“Makki, vị khách vừa nãy, ổn cả chứ?”

“À. Ông ta đồng ý trả góp rồi.”

Yumihama xoa ngực thở phào. Đôi má trắng trẻo, bầu bĩnh của cô ửng hồng. Khuôn mặt tròn trịa cùng làn da trắng mịn ấy khiến người ta liên tưởng đến “người tuyết”. Một người tuyết khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Thật sự, cảm ơn anh nhiều nhé Makki. Lúc nào cũng đổi ca cho em khi có khiếu nại...”

Khi cô ấy nói, từ khiếu nại nghe như “kem” vậy[]. Lần nào tôi cũng nghe thành kem tươi, có lẽ chỉ tôi tôi thấy thế thôi.

Khiếu nại (Claim) và kem (Cream) phát âm gần giống nhau.

“Tại người ta gọi đàn ông đến tiếp, thì chịu thôi.”

“Ừm... nhưng mà...”

“Em có những lĩnh vực sở trường của mình mà, những việc như vậy thì cứ thành thật nhờ SV giúp đỡ đi.”

Yumihama nở một nụ cười mập mờ. Sau đó, cô ấy liếc nhìn về phía Yukinoshita. Yukinoshita khẽ gật đầu chào, Yumihama cũng vội vàng cúi đầu đáp lễ.

“Nhìn kìa, khách đang chờ kìa. Về chỗ làm việc đi thôi.”

“Vâng ạ!”

Nói “Cảm ơn” một lần nữa, Yumihama trở về khu vực làm việc của mình.

Yukinoshita chăm chú nhìn mặt tôi.

“Khiếu nại vừa rồi, ban đầu là của cô ấy à?”

Tôi tặc lưỡi gật đầu.

“Ừm.”

“Vậy thì phải nói ra chứ.”

“Cuối cùng là tôi tiếp nhận, nên đó là công việc của tôi. Có vấn đề gì sao?”

Yukinoshita thở dài.

“Anh không nghĩ rằng việc không nói ra những điều đó là hèn nhát sao? Bài thuyết giáo của tôi cũng vậy, nếu tiền đề thay đổi thì nội dung cũng sẽ thay đổi đấy.”

Việc thuyết giáo thì vẫn không thay đổi nhỉ.

“Anh giống một người mà tôi biết.”

“Hả? Ý gì đấy?”

“Có nghĩa là nhân vật cần đặc biệt chú ý.”

Như thể không muốn nói thêm gì nữa, Yukinoshita quay gót. Mái tóc đen tung bay như tấm màn đêm, khiến người ta không khỏi bị thu hút.

“Đến tháng Tám, tôi sẽ đến đây. Mong được giúp đỡ, Matsugaya-kun.”

Nói xong những điều muốn nói, ủy viên thị sát rời đi.

Phải chịu sự giám sát của người phụ nữ đó hơn một tháng trời sao...

Cứ tưởng rằng không còn nơi làm việc nào tệ hơn nữa, hóa ra thực tế luôn vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Xem ra địa ngục này sâu không thấy đáy. Địa ngục công việc. Địa ngục khiếu nại. Địa ngục kiếp sống nhân viên.

Thật là, phải sa đọa đến mức nào nữa đây.

Lao động cảm xúc.

Được gọi là khái niệm thứ ba, sau lao động chân tay và lao động trí óc.

Phần lớn các ngành dịch vụ đều bao gồm loại lao động này. Dù khách hàng có đáng ghét đến đâu, vẫn phải tươi cười đón tiếp. Đó là loại lao động được xây dựng trên việc sử dụng quá mức cảm xúc – lòng tự trọng – bên cạnh thể chất và trí tuệ. Nhân viên cửa hàng tiện lợi, lễ tân khách sạn, y tá, nhân viên bán báo, nhân viên làm việc tại quầy của tòa thị chính, v.v.

Và – nhân viên tổng đài.

Có lẽ, đây là một trong những công việc căng thẳng nhất. Theo dữ liệu từ một quốc gia nào đó, nó đứng đầu bảng xếp hạng trong số các ngành nghề lao động cảm xúc. Một quán quân chẳng khiến ai vui vẻ nổi.

Ngay cả trong những tổng đài như vậy, nơi làm việc của tôi được coi là khắc nghiệt nhất. Tinh hoa của tinh hoa.

Nội dung công việc là, đốc thúc.

Gọi điện cho những khách hàng chậm trả nợ vay thẻ tín dụng, thúc giục họ trả nợ. Đội của tôi được gọi là “đốc thúc ban đầu”, đối phó với những khách hàng chậm trả trong vòng ba tháng.

Công việc này là gì?

Nói một cách ngắn gọn, đó là “công việc mà bạn không được khách hàng nói lời cảm ơn”.

Về cơ bản, mọi công việc trên đời đều nhận được thù lao bằng cách “giúp đỡ người khác”. Do đó, cùng với tiền bạc, ta còn nhận được “lòng biết ơn”. Cảm ơn những người thu gom rác, cảm ơn những người chăm sóc người bà nằm liệt giường. Đó là điều tự nhiên. Ngay cả những kẻ cho vay nặng lãi được gọi là “yami-kin” cũng sẽ nhận được lời “cảm ơn” từ đối phương khi cho vay tiền.

Nhưng, công việc đốc thúc không có “lòng biết ơn”.

Bị khóc lóc. Bị la mắng. Bị chửi rủa. Thậm chí có những khách hàng nghiêm túc thuyết giáo. “Không nên làm công việc này đâu”, “Đòi nợ không phải là việc mà người đàng hoàng nên làm”. Nói một cách chính xác, đốc thúc và đòi nợ là khác nhau. Khi vào công ty, bộ phận nhân sự đã nói: “Không có công việc đòi nợ đâu nhé! Yên tâm!”. Chắc chắn, không phải đòi nợ. Vì chỉ là “thúc giục trả nợ” nên không phải là đòi nợ.

Chúng ta kiếm tiền bằng cách hi sinh cảm xúc.

Hơn mười giờ tối.

Như một lẽ đương nhiên, “chốt” năm tiếng làm thêm giờ, thở một hơi xanh lè. Vừa mới nghĩ đến việc cuối cùng cũng được về thì một cuộc điện thoại nội bộ ác độc chờ sẵn. 『 Matsutani SV, mời anh đến phòng trưởng phòng một lát.』 .

Tôi chửi rủa thần thánh rồi gõ cửa, người chờ đợi là trưởng phòng Haoka Arihito. Cậu ta bằng tuổi tôi, nhưng lại là một người ưu tú. Ở cái tuổi này đã được thăng chức lên vị trí quản lý. Cậu ta là con trai của một trong những giám đốc điều hành của ngân hàng Marubishi, người ta đồn rằng sau khi tích lũy kinh nghiệm ở cơ sở, cậu ta sẽ được một vị trí tương xứng ở công ty mẹ trong tập đoàn chờ đợi.

“Xin lỗi vì đã gọi cậu vào lúc cậu chuẩn bị về.”

Trưởng phòng nở một nụ cười trên khuôn mặt thanh tú. Hầu hết các chị em làm part-time đều đổ gục trước nụ cười như diễn viên điện ảnh này. Là ốc đảo của nơi làm việc với hơn 70% là nữ giới. Người ta nói rằng tỷ lệ nghỉ việc ở đây thấp hơn một chút so với các bộ phận khác là nhờ nụ cười này.

Là một người đàn ông, tôi hoàn toàn không được hưởng lợi từ điều đó, mà chỉ bị cậu ta sai bảo tùy ý.

“Hôm nay, bên chỗ cậu có ủy ban thị sát của ngân hàng Marubishi đến đúng không?”

Trưởng phòng không dùng tiếng lóng “Honten”. Cậu ấy là người như vậy.

“Vâng, có. Cái người tên Yukinoshita gì đó.”

“Nghe nói cô ấy là con gái của một nghị sĩ nào đó. Hình như bên đó cũng coi trọng cô ấy lắm đấy.”

Tôi chỉ nói “Vậy ạ”. Tôi không cảm thấy cần phải tỏ ra ngưỡng mộ kiểu “Hể” hay “Ồ”. Ngoại hình, năng lực, thân phận, tất cả đều là của một nàng công chúa sống ở một thế giới khác với tôi.

“Cô Yukinoshita đó muốn lấy đội của cậu làm trung tâm để thị sát. Từ ngày mai, phiền cậu chuẩn bị chỗ ngồi cho cô ấy.”

“Cứ để cô ấy chọn chỗ nào thích thì ngồi thôi. Tháng trước có hai người nghỉ việc, chỗ tôi trống hoác ra.”

Haoka cười gượng. Thiếu nhân lực cũng là một nỗi lo của cậu ấy.

“Nhờ cậu cả đấy, Matsutani-kun.”

“Tôi họ Matsugaya.”

“Matsugaya-kun. Ngày mai cô ấy cũng sẽ tham quan cả buổi họp buổi sáng nữa đấy nhé.”

Tôi phải cật lực lắm mới kìm được tiếng “Úi chà” bật ra khỏi cổ họng.

“Tôi đã tiến cử đấy. Đội của cậu hòa đồng, rất phù hợp để thị sát đúng không?”

Haoka cười tươi. Không biết cậu ấy có biết “sự thật” hay không, hoặc là không biết, thật khó đọc được suy nghĩ của người này.

“…Có chuyện gì xảy ra tôi không biết đâu đấy.”

Tôi chỉ có thể nói được những lời bỏ lửng như vậy. Đằng nào cũng không có quyền từ chối.

Ca sớm, ca sáng, ca chiều, ca đêm.

Về cơ bản, lịch làm việc của chúng tôi được chia thành bốn ca như vậy.

Ca sáng bắt đầu lúc mười giờ, nên có chút thời gian dư dả. Thức khuya xem anime khuya cũng chẳng sao. Chỉ là, dạo gần đây ngay cả việc thức khuya thôi cũng khiến tôi hơi đuối sức, còn ngủ gật trước TV nữa chứ. Định bụng thu lại rồi cuối tuần xem, nhưng cuối tuần tôi lại ngủ cả ngày, rốt cuộc vẫn không xem được. Cứ thế, dân otaku dần biến thành nô lệ của công ty.

Vì lẽ đó, ca sáng.

Khi tôi đến công ty vừa kịp lúc mười giờ sáng, một người phụ nữ tóc dài đang giải quyết khiếu nại ở khu làm việc của tôi.

Không có người phụ nữ nào tóc như vậy, cả nhân viên chính thức lẫn nhân viên làm thêm.

Yukinoshita Yukino.

Cô ấy ngồi thẳng lưng, dáng vẻ thanh thoát.

Đeo tai nghe, nhẹ nhàng nói vào micro. “Tôi xin lỗi”, “Tôi vô cùng xin lỗi”, cô ấy lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, nhưng biểu cảm và cơ thể thì không hề lay động.

Dù là qua điện thoại, khi xin lỗi người ta cũng thường cúi đầu. Yumihama Yuri thì hay lắc lư đầu như một cái máy đánh nhịp hơi kỳ lạ. Ngay cả tôi cũng có những cử chỉ như khẽ hơi cúi cằm.

Nhưng Yukinoshita này thì bất động như tượng băng.

Không, nên nói là “Bức tường băng” thì hơn. Cô ấy dùng vẻ đẹp lạnh lùng đó để đẩy lùi những khiếu nại của khách hàng.

Vài phút sau, cuộc gọi kết thúc.

Sau khi giải quyết khiếu nại, người ta thường thở dài một tiếng, nhưng cô ấy không hề phát ra một tiếng thở nào. Với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy bắt đầu nhập báo cáo một cách trôi chảy.

“…Cô đang làm gì vậy?”

Khi tôi lên tiếng, Yukinoshita chỉ liếc mắt nhìn tôi.

“Nhìn không hiểu sao? Đang giải quyết khiếu nại.”

“Tôi hỏi là tại sao cô, người ở trụ sở chính, lại làm những việc này.”

Yukinoshita nghiêng đầu.

“Chính anh đã nói mà. ‘Nếu muốn can thiệp vào công việc tại hiện trường, thì nên đến đây làm thử đi’. Tôi chỉ là nghe theo lời khuyên của anh thôi.”

Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt như nhìn một loài động vật mới.

“Cô không giống người ở trụ sở chính chút nào.”

“Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”

Cô ấy tháo tai nghe và khẽ lắc đầu. Một mùi hương thanh khiết thoang thoảng bay.

“Nội dung khiếu nại là gì?”

“Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi sống ở Chiba. Gọi điện vì không nhận được tài liệu. Sau khi phát hiện ra đó là sự nhầm lẫn của khách hàng, ông ta chuyển sang phàn nàn về cách xử lý của tôi.”

“Chuyện thường ngày ở huyện. Những khách hàng như vậy chỉ là kiếm cớ để xả stress thôi.”

“Ông ta cằn nhằn với tôi rằng ‘Sao giọng cô không phải là Touyama Nao?’. Vì buồn cười quá nên tôi đáp lại ‘Vậy sao giọng ông không phải là Eguchi Takuya?’.” []

Touyama Nao là diễn viên lồng tiếng cho Yuigahama, Eguchi Takuya là diễn viên lồng tiếng cho Hachiman.

“…Cô cũng gan đấy nhỉ.”

Ra là vậy, không chỉ là một tiểu thư bình thường.

Yukinoshita đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tiếp theo là cuộc họp. Đừng đến muộn đấy, Matsugaya-kun.”

Rồi cô quay người rời đi, mái tóc dài vẽ một đường cong trên không trung.

Để ý thì thấy, các nhân viên xung quanh đang chăm chú nhìn về phía này. Tất cả những người làm việc vào khung giờ này đều là nữ. Không có lý do gì để ngắm nhìn Yukinoshita cả, nhưng dường như cô ấy có một thứ gì đó khiến người ta phải chú ý.

Tôi hắng giọng nói.

“Ba mươi phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp. Mọi người vui lòng đến phòng họp số một nhé.”

Một tiếng đáp lười biếng “Vâng ạ” vang lên.

Dù gọi là cuộc họp, nhưng cũng chỉ là những điều đã được định trước như mọi khi. Những thông báo công việc đã quá quen thuộc. Những lưu ý không cần phải nhắc lại. Có lẽ buổi sinh hoạt lớp ở trường tiểu học còn thú vị hơn. Càng trưởng thành, cảm xúc càng trở nên chai sạn.

Nhưng hôm nay, tôi có cảm giác rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Một chuyện gì đó bình thường không xảy ra.

Như tuyết rơi giữa mùa hè.

Khi tôi bước vào phòng, đã có khoảng mười nhân viên tập trung ở đó.

Cách mọi người ngồi trong phòng họp cũng thể hiện rõ các mối quan hệ giữa họ. Các nhân viên kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm trong công ty thì tụ tập ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Ở phía đối diện, hơi lùi về phía sau là nhóm nhân viên trẻ tuổi và năng động, còn những người mới hoặc những người có thành tích không nổi bật thì ngồi rải rác. Người ta thường nói rằng chỉ cần ba người tụ tập là sẽ hình thành bè phái, và nhìn cảnh này thì rõ như ban ngày.

“Yahho, Makki.”

Ở hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ, Yumihama Yuri vẫy tay nhỏ. Cô ấy dùng bàn tay cuộn tròn như mèo vẫy gọi tôi đến, như thể bảo “Lại đây đi”. Với một người yêu mèo như tôi, thật khó cưỡng lại lời mời này.

Khi tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, cô ấy vui vẻ bắt chuyện.

“Này. Cuộc họp hôm nay nói về chuyện gì vậy?”

Không biết có gì vui mà cô ấy lúc nào cũng tươi cười. Ở cái nơi làm việc tồi tệ như địa ngục này, cô ấy không hề tiếc rẻ mà lan tỏa những năng lượng tích cực.

“Chắc cũng giống mọi khi thôi. Những lời vàng ngọc của trưởng phòng và công bố thành tích tháng trước.”

“Ra vậy. Cứ như là ở trường học ấy nhỉ.”

Yumihama “henya” một tiếng rồi gục mặt xuống bàn.

“Buồn quá đi. Tháng trước em cũng chỉ vừa đủ chỉ tiêu thôi à.”

“Đạt được rồi thì tốt chứ sao. Chuyện trả tiền hay không là tùy thuộc vào khách hàng mà.”

Thành tích của nhân viên đốc thúc được thể hiện bằng “tỷ lệ thu hồi”. Nói đơn giản là “khách hàng mình phụ trách có trả tiền hay không”. Nếu phụ trách một trăm người mà cả trăm người đều trả thì tỷ lệ thu hồi là một trăm phần trăm. À mà, chuyện đó không thể nào xảy ra. Người có thành tích xuất sắc thì cũng chỉ khoảng sáu mươi lăm đến bảy mươi phần trăm là cùng.

“Nhưng mà, vẫn có người có tỷ lệ thu hồi cao chứ? Ví dụ như Masamin chẳng hạn.”

“Ờ... thì cũng đúng.”

Mái tóc bồng bềnh của Yumihama rung rinh trên vai áo cardigan. Thỉnh thoảng, vai cô run lên bần bật. Chắc là chỗ đó gió điều hòa thổi vào. Nếu vậy thì nên ngồi chỗ khác, nhưng vì chỗ ngồi đã được phân chia theo phe phái nên không thể ngồi tự do được. Đã vậy còn sợ lạnh hơn người khác. Cái chuyện quan trọng như vậy mà không nói ra, đúng là nhút nhát hèn hạ... Ơ. Đây là lời thoại của ai vậy nhỉ?

“Đổi chỗ cho anh nhé. Chỗ đó lạnh mà.”

“Oa. Makki tốt bụng quá à.”

Yumihama tròn mắt.

“Nếu em mà bị cảm thì sẽ bị hụt ca làm. Lúc đó người bị trưởng phòng mắng là SV đấy.”

SV, có thể nói là kiểu giám sát tại chỗ. Dưới sự chỉ huy của trưởng phòng, SV sẽ thống lĩnh các nhân viên part-time tại hiện trường. Quản lý ca làm cũng là một trong những công việc đó.

Ngay lúc vừa đổi chỗ ngồi xong thì có tiếng nói từ phía sau.

“Lúc nào cũng thân thiết nhỉ.”

“Hả?”

Người Yumihama quay lại nhìn thấy là một nữ nhân viên trang điểm đậm.

Sumou Masami.

Sumou dẫn theo ba đàn em trang điểm đậm giống mình, đang cười nham nhở. Tôi không thích cái kiểu cười này. Tiếng xì xào của đám tay sai xung quanh cũng chói tai kinh khủng. Còn có mùi nước hoa nữa. Mùi nồng nặc muốn nghẹt thở.

“Ơ, không phải vậy đâu mà.”

Yumihama không trang điểm mà má trắng vẫn ửng hồng.

“Ế? Vậy là sao nhỉ? Hả?”

Cô ấy quay lại hỏi ý kiến đám tay sai. Rồi lại nhìn tôi đầy ẩn ý, và lại nhếch mép cười.

Thật là...

Bảo sao tôi ghét cái chỗ làm toàn phụ nữ này.

Mới nói chuyện vài câu là đã bị đồn thổi lung tung. Cứ hễ nói chuyện với con gái là y như rằng bị cho là đang hẹn hò, chẳng khác gì lũ học sinh tiểu học. Quả thật như Yumihama nói, đây đúng là trường học. Một trường tiểu học toàn lũ nhóc ranh.

Lúc tôi vừa định mở miệng phản bác thì đột nhiên cả căn phòng im bặt.

Yukinoshita Yukino đã bước vào phòng.

Dáng vẻ bước đi không một tiếng động, mái tóc đen buông xõa tĩnh lặng, khiến tất cả nín thở. Ngay cả tôi cũng không khỏi bị thu hút. Cảm giác như đang ngắm nhìn tuyết rơi không ngớt.

Yukinoshita khựng lại một khoảnh khắc khi thấy tôi. Sau đó, cô ấy liếc nhìn Sumou-san. Sumou-san lộ rõ vẻ e dè, lùi lại như thể bị áp đảo. Yukinoshita hờ hững dời mắt, ngồi xuống hàng đầu tiên phía hành lang đối diện. Anh chàng sinh viên làm thêm ngồi cạnh cô sợ hãi nhích sang một ghế.

“Cái thái độ gì vậy trời.”

Sumou-san lầm bầm vẻ bực bội. Không biết là thái độ, dung mạo của Yukinoshita, hay cả hai thứ đó làm cô ấy khó chịu. Cô ấy gọi đám đàn em: “Ngồi thôi,” rồi chiếm một vị trí hơi phía sau, bên phía hành lang.

Cánh cửa lại mở ra, Trưởng phòng Haoka bước vào. Cậu ấy bước đi như thể khoe đôi chân dài thon thả, đứng trước bảng trắng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu ấy, cuộc họp bắt đầu bằng một lời chào.

Sau vài thông báo, kết quả công việc tháng trước được công bố. Với nhân viên, đó chẳng khác nào học bạ. Người có thành tích xuất sắc sẽ được thưởng, còn với những người làm thêm đang nhắm đến vị trí nhân viên chính thức, đây là bước ngoặt của cuộc đời.

Với giọng nói điển trai, Haoka đọc.

“Người có tỷ lệ thu hồi nợ cao nhất tháng Sáu là, Sumou Masami-san!”

Trong tiếng vỗ tay xung quanh, Sumou-san đứng dậy đầy đắc ý.

“Như vậy, Sumou-san đã đứng đầu ba tháng liên tiếp. Mọi người hãy học hỏi nhé.”

Haoka nói như một giáo viên, ánh mắt tươi cười hướng về Sumou-san. Bị một người đẹp trai nhìn như vậy, khuôn mặt trang điểm của Sumou-san đỏ lên.

“Sumou-san. Cô có thể chia sẻ bí quyết thu hồi nợ của mình cho mọi người được không?”

Sumou-san uốn éo cái thân hình gầy guộc của mình sang trái sang phải, làm dáng. Cái quái gì thế này? Điệu nhảy cầu hôn à?

“Ể? Không có gì đâu mà. Em... em chỉ chú trọng việc trò chuyện vui vẻ với khách hàng thôi, chắc là thái độ làm việc đó vô tình mang lại kết quả tốt chăng?”

Dẻo quẹo, cách nói chuyện kéo sợi như Natto.

Vô cùng khó chịu, nhưng sự thật là cô ấy có thành tích xuất sắc. Dù theo dõi cũng chỉ thấy cô ấy nói chuyện bình thường, nhưng không hiểu vì sao tỷ lệ thu hồi nợ lại vượt trội đến vậy.

Bởi vậy, cô ấy có tiếng nói lớn trong đội này.

Ngay cả tôi, một SV, cũng không dám nói nặng lời.

Đó cũng là lý do tại sao ả, một nhân viên bán thời gian trẻ tuổi, lại có thể ngự trị nơi đây với danh xưng “Nữ hoàng”.

Sau khi công bố kết quả xong xuôi, Haoka nhìn về phía Yukinoshita và nói.

“Chắc hẳn mọi người đều biết rồi, từ hôm qua có người của ngân hàng đến đây.”

Khi Yukinoshita đứng dậy, có vẻ như mọi người đều nín thở. Tiếng Yumihama-san nuốt nước bọt vang lên.

“Tôi là Yukinoshita, đến từ bộ phận Tổng vụ của Ngân hàng Marubishi. Tôi sẽ nỗ lực hết mình với tư cách là ủy viên giám sát.”

Nói xong chỉ bấy nhiêu đó, cô ấy ngồi xuống.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán. Thậm chí còn có tiếng thì thầm “Cái người này đáng ghét thật”. Không cần quay đầu lại cũng biết ai nói.

Như thể để xoa dịu bầu không khí trở nên gượng gạo, Haoka khẽ hắng giọng.

“Chuyện là vậy đó. Mong mọi người hợp tác tốt với cô ấy.”

Một tiếng đáp cụt lủn “Vâng”. Thật tình, càng ngày càng giống trường tiểu học rồi.

Vai diễn của Yukinoshita có lẽ là kiểu “Ủy viên kỷ luật” chăng.

Nào, được rồi.

Với tư cách là đại diện cho đám nhóc nghịch ngợm, mình nên cư xử thế nào đây?

Một tuần sau đó. Vào khoảng mười giờ đêm, khi tôi đang làm thêm giờ như thường lệ.

“Việc quản lý lịch làm việc quá lỏng lẻo.”

Aaa... về nhà thôi, về nhà thôi, mau về nhà thôi. Khi tôi đang chuẩn bị đăng xuất, một cơn gió lạnh lẽo ập đến. Cái người này cũng tăng ca sao?

“Có chuyện gì vậy, Honten-san.”

Tôi cố tình nói lạnh lùng, nhưng cô ấy không hề nao núng. Cô ấy dí cái máy tính bảng công việc vào mũi tôi.

“Đội của anh có đến năm người làm việc bán thời gian không tuân thủ lịch làm việc đến tám mươi phần trăm. Tại sao anh lại cho phép cái kiểu đi làm bê bối thế này?”

“Nếu ép lịch làm việc quá thì họ nghỉ mất. Đến lúc đó thì còn gì nữa. Nhân sự đã ít ỏi lắm rồi còn gì.”

“Chuyện đó với chuyện này là khác nhau. Ở nơi không có trật tự, sẽ không có công việc tốt đẹp nào được sinh ra cả.”

Đang mệt mỏi mà còn bị thuyết giảng về lý tưởng thì bực mình thật.

Khi tôi vừa đứng dậy định nói cho ra lẽ thì nghe thấy một âm thanh ngớ ngẩn “Ku-chan!”. Tôi và Yukinoshita bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là phòng nghỉ đã tắt đèn.

“À, này, tôi còn chưa nói xong...”

Tôi bỏ ngoài tai lời ngăn cản của Yukinoshita, bước ra ngoài. Bước vào phòng nghỉ tối om chỉ có ánh sáng gián tiếp, tôi thấy một “người tuyết” đang lụi hụi trước chiếc tủ lạnh ở góc phòng.

“...Em làm gì thế? Yumihama.”

Tấm lưng tròn xoe giật bắn mình.

Yumihama cầm chiếc khăn lau bằng sợi nylon, ngoái đầu lại nở một nụ cười gượng.

“Em đang, lau dọn tủ lạnh ạ.”

“Ừ, thì nhìn là biết rồi...”

Vừa gãi đầu vừa lục lọi trí nhớ. Việc dọn dẹp tủ lạnh dùng chung do nhân viên luân phiên thực hiện mỗi tháng một lần. Chắc chắn, người chịu trách nhiệm hôm nay là Sumou Masami thì phải.

“Masamin bảo là hôm nay có việc bận nên muốn nhờ người làm thay.”

“Có việc gì sao?”

“Cậu ấy bảo phải đi uống rượu với người bên bộ phận thẩm định ở Shibuya.”

“Hả? Chẳng phải mới làm hôm trước rồi sao?”

“Ừm... hình như họ rất thân nhau.”

Yumihama đang hà hơi vào bàn tay đỏ ửng. Dù đang là giữa hè, việc xả tuyết cho tủ đông vẫn khiến tay lạnh cóng.

“Nhưng mà, sao lại chọn làm vào giờ này chứ?”

“Tại tới giờ mới gửi xong FAX ấy. Hôm nay nhiều kinh khủng luôn á-”

“Không, vốn dĩ hôm nay đâu phải ca của em.”

“Ừ, chuyện đó thì, là do Masamin...”

Lại một tiếng thở dài.

Rồi quay sang Yukinoshita, người vừa đến trễ một bước, nói:

“Câu vừa nãy, tôi rút lại.”

“Hả?”

“Phải tuân thủ ca làm việc. Cô nói đúng.”

Tôi lấy bình xịt cồn và giấy lau bếp từ ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh, dùng giấy đã xịt cồn lau sạch những vết bẩn bên ngoài tủ.

“Makki?”

“Mau làm cho xong đi.”

Yumihama có vẻ nghẹn lời, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ “Ừm!”.

Cái tủ lạnh vuông vức to lớn, đang mải miết lau chùi như ôm lấy nó thì bất chợt một bàn tay trắng vươn tới. Kẽ hở giữa bức tường bám đầy bụi xám và tủ lạnh, nơi mà chẳng ai muốn chạm vào ấy, những ngón tay như ngà voi len lỏi vào.

“Yukinoshita, sao đến cả cô cũng...”

“Chẳng phải là bảo làm cho xong nhanh hay sao?”

Chúng tôi im lặng miệt mài lau tủ lạnh. Những người lớn trưởng thành, tạm thời vùi đầu vào “công việc tình nguyện” ngoài giờ mà không có thêm đồng nào.

Nhìn cái tủ lạnh cuối cùng cũng đã sạch sẽ, Yumihama vui vẻ mỉm cười “Tuyệt vời!”. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thôi, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến.

Nói đi thì phải nói lại... Yukinoshita lên tiếng. Cô đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

“Sao Yumihama-san lại nghe lời Sumou-san vậy? Từ chối là được mà. Chẳng lẽ vì cô ấy là người có thành tích xuất sắc?”

Có lẽ nào cô ấy bị nắm thóp điểm yếu gì đó hay sao? Giọng điệu hàm ý dò hỏi điều đó.

Đáp lại, câu trả lời của Yumihama rất đơn giản.

“Vì Masamin là đồng nghiệp cùng lứa mà.”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao?”

“Cậu ấy là đồng nghiệp cùng lứa duy nhất. Trong số những người cùng vào công ty, giờ chỉ còn lại tôi và Masamin thôi. Vì vậy tôi không muốn cô ấy nghỉ việc.”

Với tôi, Sumou là một kẻ đáng ghét, nhưng Yumihama lại có cách nhìn khác. Với đồng nghiệp cùng lứa, chắc hẳn sẽ có những tình cảm đặc biệt. Hai người đồng nghiệp cùng lứa của tôi đã hoàn toàn biến mất. Một người chuyển việc, người còn lại thì mắc bệnh tâm lý. Không biết giờ họ đang ở đâu và làm gì nữa.

“Tôi hiểu rõ tình hình rồi.”

Yukinoshita nói một cách lạnh nhạt.

“Nhưng, lòng trắc ẩn như vậy đôi khi lại không có lợi cho cô ấy đâu. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

“Ừm... Cảm ơn cô.”

Ánh mắt Yukinoshita nhìn Yumihama đang nói lời cảm ơn bỗng trở nên dịu dàng hơn. Cứ như là đang nhìn một thứ gì đó hoài niệm vậy.

“Lúc nãy cậu hắt hơi, có sao không?”

“À, ừm. Tôi ổn, ổn mà.”

“Ở chỗ làm này, điều hòa bật mạnh quá đấy. Anh làm gì đi chứ, Matsugaya SV-san.”

“Chuyện đó thì nói với công ty quản lý tòa nhà ấy.”

Với tôi thì cô ấy lạnh lùng không thương tiếc.

Hào quang chữa lành của Yumihama, ngay cả Honten-san cũng không địch lại được sao.

Chiều ngày hôm sau.

Sumou, người làm ca sớm, tiến lại gần Yumihama làm ca muộn với vẻ mặt hằn học.

“Tôi nhận được khiếu nại của vị khách này.”

Yumihama ngơ ngác nhìn tờ giấy FAX mà Sumou dí vào mặt.

“Tờ FAX mà Yuri-chan gửi ấy, bị gửi nhầm đến chỗ khách hàng khác rồi. Cậu nhập sai số phải không?”

“Hả, thật á?”

Yurihama nhận lấy tờ giấy, rồi tìm kiếm số trên thiết bị của mình. Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng cô “thất vọng” và buông thõng vai xuống.

“Xin lỗi... Hóa ra là khách hàng trùng họ.”

“Thì sao chứ? Trước khi gửi đi đọc lại tên và mã số khách hàng là phòng tránh được mà, đúng không? Đến cả phần của Yuri-chan mà tôi cũng bị mắng lây đó. Này, tính sao đây hả?”

Sumou không ngừng trách móc cô. Giọng điệu và cách dùng từ của cô ta thật khó chịu. Các nhân viên xung quanh cũng nhăn mặt, nhưng Sumou liếc xéo một cái, họ vội vàng quay đi. Ở nơi làm việc này, đắc tội với nữ hoàng đồng nghĩa với cái chết.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi SV, vào can ngăn.

“Đến đó thôi được rồi. Mọi người đang nhìn đấy.”

Sumou trừng mắt nhìn tôi, rồi nhếch đôi môi đỏ lòm thành một nụ cười nhếch mép. Nụ cười của loài bò sát.

“Sướng nhỉ, Yuri-chan. Được SV bênh vực cho cơ đấy. Quan hệ tốt thì những lúc thế này có lợi thật ha? Hả?”

Yumihama luống cuống, hết nhìn mặt tôi lại nhìn mặt Sumou.

Tôi cố kìm nén thôi thúc muốn quát tháo con mụ Edmond này, bề ngoài thì lờ đi, chỉ tay vào bảng điện tử trên tường. Trên đó hiển thị số cuộc gọi chờ── “Số lượng khách hàng đang chờ điện thoại”.

“Có năm khách đang chờ, nhanh chóng hỗ trợ đi!”

Yumihama giật mình, phản xạ ấn nút điện thoại.

“Cảm ơn quý khách đã gọi đến. Tôi là Yumihama, nhân viên phụ trách khách hàng của Marumaru Hishi Shinpan Card Loan.”

Ngay cả trong tình huống này, cô ấy vẫn có thể nhanh chóng thực hiện đoạn hội thoại quen thuộc. Giọng nói của cô ấy dịu dàng, xoa dịu lòng người nghe. Yumihama thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế, tôi biết cô ấy là một nhân viên rất xuất sắc.

Sumou trừng mắt nhìn Yumihama đầy căm ghét. Tôi lại hét lên lần nữa. “Nhanh chóng hỗ trợ đi!” Sumou miễn cưỡng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Thật là...

Nếu xét về tỷ lệ thu hồi nợ thì Sumou là số một, nhưng đánh giá của tôi về cô ấy lại thấp. Về phần giải đáp thắc mắc và xử lý khiếu nại từ khách hàng, cô ấy thua xa các nhân viên tổng đài khác. Ví dụ, khi có nhiều cuộc gọi đến như bây giờ, cô ấy không bao giờ chủ động nghe. Dựa vào thành tích xuất sắc của mình, cô ấy chẳng thèm nghe lời SV.

Khi làn sóng điện thoại tạm lắng xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Sự tồn tại của Sumou-san không thể nói là có lợi cho chỗ làm này.”

À, thế à, tôi vừa thao tác trên PC vừa trả lời. Không cần quay lại cũng biết. Người có thể phát ra giọng nói lạnh lùng như vậy chỉ có một người duy nhất. Chắc là đã theo dõi từ đâu đó.

“Bất ngờ đấy. Tôi không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy.”

“Bất ngờ?”

“Bởi vì, thành tích thu hồi nợ của Sumou là xuất sắc nhất. Nếu là người của trụ sở chính (Honten) như cô, chẳng phải Sumou là nhân tài hữu dụng hơn Yumihama nhiều sao?”

“──Nếu thành tích đó là thật.”

Giọng nói chuyển thành thì thầm.

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại, ngước nhìn khuôn mặt trắng ngần của Yukinoshita.

“Ý cô là gì?”

“Tôi đã theo dõi đoạn hội thoại của cô ấy nhiều lần, nhưng không tìm thấy điểm gì đặc biệt. Cách ứng phó theo đúng kịch bản hội thoại──không, nếu thêm vào việc thỉnh thoảng dùng giọng điệu suồng sã hoặc cách nói cộc lốc, thì về điểm số chỉ ở mức trung bình thấp. Việc tỷ lệ thu hồi nợ của cô ấy cao như vậy chỉ có thể nói là kỳ lạ.”

“Tôi biết chuyện đó mà không cần cô nói. Nhưng, việc thành tích của cô ấy xuất sắc là sự thật, đúng không?”

“Không biết nữa,” Yukinoshita thì thầm như độc thoại. Cô chống bàn tay trắng lên má, như chìm đắm trong suy tư.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Không có câu trả lời.

“Mấy người ở trụ sở chính làm sao mà hiểu được thực tế dưới này chứ. Xin cô đừng gây rối.”

Tôi cố tình nói những lời khó nghe, nhưng Yukinoshita phớt lờ. Cô ấy đã chìm vào một thế giới khác rồi. Dù ở cùng một chỗ, suy nghĩ lại khác biệt. Giá trị quan khác biệt. Những thứ nhìn thấy cũng khác biệt. Nhìn gương mặt thon dài của cô ấy, tôi mới nhận ra rằng sự cách biệt giữa người với người là hoàn toàn có thật.

Vị nữ thần tàn nhẫn ngự trên đỉnh cao vời vợi kia, định giáng phán xét gì xuống địa ngục trần gian này đây?

Kẻ làm công ăn lương đang bò lê dưới đất như tôi, làm sao mà biết được.

Một tuần sau đó, giờ nghỉ trưa.

Ở một góc phòng nghỉ, tôi gặm chiếc cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi, tay cầm bản thảo mới dự kiến sẽ được áp dụng vào năm sau. Nghe nói Yukinoshita-san đã đề xuất lên cấp trên dựa trên chuyến thị sát lần này. Hừ, quả thật là làm rất tốt. Tốt đến phát bực. Vụn rong biển rơi lấm tấm trên tờ giấy trắng. Chờ chút nữa sẽ đem cái này cùng với bản thảo kia nghiền nát trong máy hủy giấy.

Phòng nghỉ chật ních khoảng ba mươi người, tràn ngập những tiếng trò chuyện ồn ào. Vì đây là một nơi làm việc có tỷ lệ nữ giới cao, nên sự ồn ào như trường nữ sinh này khiến cánh đàn ông không thể chịu nổi. Vì vậy, hầu hết nhân viên nam đều ra ngoài ăn. Tôi cũng thuộc loại đó, nhưng tháng này tôi đã nạp tiền quá nhiều vào game gacha nên không thể trốn được.

Giữa phòng nghỉ toàn nữ giới, một nhóm năm người phụ nữ chiếm cứ vị trí trung tâm.

Đó là nhóm của Sumou Katsumi-sama, người đứng đầu về thành tích.

Họ líu ríu trò chuyện với nhau bằng những giọng nói như những con chim quý hiếm sống trong rừng sâu. Những từ ngữ đứt quãng lọt vào tai là “đàn ông”, “thu nhập hàng năm”, “thăng tiến”. A, chán ngắt chán ngắt. Biết thế mình ra quán gyudon ăn cho xong.

Trong nhóm đó có cả Yumihama. Nhưng tôi không nghe thấy giọng cô ấy. Cô ấy chỉ im lặng gật gù, đóng vai trò tán thành. Tôi cũng tự hỏi liệu cô ấy có thực sự vui vẻ không? Nhưng vai trò của cô ấy là không thể thiếu trong nhóm. Phụ nữ khi trò chuyện luôn muốn nhận được những lời tán đồng như “Vậy hả, giỏi quá!”.

Giữa những tiếng nói líu lo đó, đột nhiên, một giọng đàn ông thô kệch chen ngang.

“Sumou-kun! Cho tôi xin chút thời gian được không?”

Một ông chú khoảng sáu mươi tuổi với cái bụng phệ như sắp nứt ra. Ông ta nở một nụ cười bóng nhẫy trên khuôn mặt chảy xệ. Ông ta là trưởng phòng bộ phận thẩm định ở Shibuya, hình như tên là... gì ấy nhỉ? Tôi nhớ biệt danh của ông ta là “Ebisu”.[]

Ebisu là thần cá và thương mại trong thần thoại Nhật Bản, thuộc nhóm 7 thần may mắn, có hình dạng là ông già béo tròn, mặt hiền hậu, luôn mỉm cười.

“Ế, trưởng phòng. Có chuyện gì vậy ạ?”

Sumou cất giọng như gái quán bar rồi đứng dậy. Trưởng phòng Ebisu cũng cười tươi rói. Chẳng lẽ cô ta cũng làm quầy rượu luôn à.

“Tôi có việc ở Chiba nên ghé qua xem mặt cô. Cô nổi tiếng ở Shibuya lắm đấy? Chuyện về át chủ bài đạt tỷ lệ thu hồi cao nhất trong ba tháng liên tiếp ấy mà.”

“Ôi trời ơi, xin đừng mà, mọi người đang nhìn kìa.”

Vừa thân mật vỗ vai trưởng phòng, Sumou vừa nói. “Khen tôi nữa đi! Khen tôi trước mặt mọi người đi!”. Trên mặt cô ấy viết rõ như vậy. Chắc tại tôi ở cái địa ngục này lâu quá nên giờ có thể đọc được phụ đề cho những lời thật lòng của người nói rồi.

“Thế nào? Cô thử tham gia cuộc thi tuyển nhân viên chính thức vào tháng Chín xem sao? (Dịch: Khen cô vài câu như ý cô muốn rồi đấy, nhận lấy đi.)”

“Ừm, thật ra thì tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi sợ mình không đậu mất (Dịch: Đã nói thế thì ông phải lo lót cho tôi chứ hả? Hửm?)”

“Nếu là Sumou-kun thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu, tôi đây đảm bảo! (Dịch: Nếu nhờ có ta mà cô được làm nhân viên chính thức, thì cô biết phải làm gì rồi đấy nhé? Hê hê hê)”

“Vậy là anh tiến cử em vào bộ phận Thẩm định thật ạ? Tuyệt vời! ♪ (Lời dịch: Chứ sao nữa? Mà kệ, vào được rồi thì là của mình thôi, khà khà)”

Thật là...

Những cuộc hội thoại trơ trẽn, vô liêm sỉ thế này mà diễn ra một cách bình thường, đúng là khiến các tổ chức tài chính phải kinh ngạc. Đúng như lời gã khách hàng khó tính nào đó đã nói. Lũ cho vay bẩn thỉu.

Sau khi trưởng phòng Ebisu rời đi, đám tay chân bắt đầu thi nhau tâng bốc Sumou. “Ước gì được như cậu, nhân viên chính thức!” “Tôi cũng muốn thoát khỏi Chiba này!” Dù trong lòng nghĩ gì, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.

Giữa đám đông đó, có một người không thể hòa nhập.

Yumihama Yuri.

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng nhìn từ xa cũng thấy nụ cười ấy gượng gạo đến mức nào.

“Masamin, cậu đi Shibuya thật hả...?”

Giọng cô khô khốc, không giống cô ấy chút nào.

Sumou vô tư gật đầu. Trớ trêu thay, chỉ vào lúc này, nụ cười của cô ta mới trở nên đáng yêu đến thế.

“Vì người ta luôn muốn đến bộ phận thẩm định mà! Nên mới nỗ lực đòi nợ như vậy. Giờ thì cuối cùng cũng có kết quả rồi! (Dịch: Ai mà thèm ở cái vùng quê Chiba này đòi tiền chứ. Tôi đi trước đây.)”

Xem ra cái phụ đề vẫn chưa tắt.

Nhưng, những lời thật lòng dễ đoán như vậy thì không cần đến tôi, ai cũng hiểu được lòng cô ấy thôi.

“Vậy à... Tốt, tốt cho cậu!”

Sắc mặt của Yumihama rất tệ.

Cô ấy sốc vì đồng nghiệp cùng lứa được chuyển đến Shibuya - nhưng có vẻ không chỉ có vậy. Nghĩ kỹ lại thì, dạo gần đây tình trạng của cô ấy vốn đã không tốt.

Sau khi ăn trưa xong, Sumou và những người khác trở lại làm việc. Nhưng chỉ có Yumihama là vẫn ngồi trên ghế, lơ đãng nhìn vào chiếc điện thoại trong tay. Cái lưng tròn tròn của cô trông nhỏ bé hơn bình thường.

Đúng lúc tôi đang lo lắng, định bắt chuyện với cô ấy, thì đột nhiên cơ thể cô đổ gục xuống.

Nằm sấp trên bàn, bất động.

“Này, Yumihama? Em ổn không?”

“Ừm, em ổn. Em... không sao.”

Lại gần mới thấy, trán cô lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt ướt át như cún con. Cô ấy sốt rồi.

“Hôm nay coi như cô về sớm nhé, cứ vào phòng nghỉ trưa ở trong kia mà nghỉ ngơi đi.”

“Không được đâu~. Sẽ trống ca làm mất.”

“Cô ngã quỵ trong giờ làm thì còn phiền hơn đấy.”

Gần như cưỡng ép, tôi dẫn Yumihama đến phòng nghỉ trưa cạnh phòng nghỉ. Một không gian mờ tối rộng khoảng bốn tấm tatami rưỡi, có đặt một giường sofa lớn và chăn. Cửa vẫn để mở.

“Xin lỗi nhé, Makki.”

Yumihama nói khi ngồi xuống sofa. Cô đặt chiếc gối thay gối ôm lên đầu gối, thu nhỏ cơ thể to lớn lại. Nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng mà giờ ủ rũ thế này, tớ cũng thấy áy náy.

“Em sốc lắm hả. Chuyện vừa nãy ấy.”

Tôi hỏi, cô ấy ngập ngừng gật đầu.

“Có lẽ anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ hẹp hòi, ghen tị với sự thăng tiến của bạn bè...”

“Tôi không nghĩ vậy đâu.”

Tôi biết lý do không phải vậy. Cô ấy bị sốc vì một chuyện khác.

“Hóa ra chỉ có em coi cô ấy là đồng nghiệp, tự mình sinh ra cái ý thức đồng đội đó. Đơn phương thôi. Haha, em bị đá rồi.”

Tôi không tìm được lời nào để nói. Giống như một viên đá lạnh lẽo, những lời đó chìm xuống đáy lòng tôi. Đơn phương.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Quay lại, Yukinoshita Yukino đang khoanh tay đứng đó.

“Matsugaya-kun, ở một mình với nhân viên nữ ở nơi này, có phải là quá thiếu suy nghĩ không?”

“Thì tôi đã để cửa mở còn gì.”

“Ừm,” Yukinoshita gật đầu. “Anh cũng khôn ngoan đấy chứ.”

Vừa nói, cô vừa ngồi xổm xuống cạnh Yumihama và nhìn thẳng vào mắt cô.

“Trông cô không khỏe. Vì vậy tôi đã nói từ trước rồi mà.”

Giọng nói của cô ấy thật dịu dàng. Quả nhiên, cô nàng này nuông chiều Yumihama.

“A ha..., xin lỗi nhé. Tại, kiểu như là sốc về mặt tinh thần ấy, hay là gì nhỉ.”

“Tinh thần?”

Yukinoshita chuyển ánh mắt sang tôi. Như thể muốn nói hãy giải thích đi.

Sau khi tôi kể lại toàn bộ sự tình ở phòng nghỉ, vẻ mặt của Yukinoshita trở nên nghiêm nghị.

“Tại sao trưởng phòng ban thẩm định lại thân thiết với một nhân viên trung tâm chăm sóc khách hàng nhỏ bé như vậy? Tôi thấy có gì đó không ổn.”

“Masamin có mối quan hệ rộng mà, cô ấy hay tham gia tiệc tùng và gặp gỡ.”

Tôi cũng đồng tình với lời của Yumihama.

“Hằng năm, công ty mẹ ở Shibuya sẽ tổ chức vài buổi tương tự như tiệc giao lưu, mai mối các nhân viên nam trẻ tuổi bên đó với nhân viên nữ bán thời gian bên này. Cũng có vài người kết hôn nhờ đó.”

Cho nhân viên nam kết hôn sớm, rồi chăm chỉ làm việc – dường như đó là phương châm của công ty. Nhưng tôi, một kẻ làm việc ở trung tâm chăm sóc khách hàng, chưa bao giờ được hưởng lợi từ chuyện đó.

“Vị trưởng phòng đó, chắc cũng khoảng sáu mươi rồi nhỉ? Chẳng lẽ chưa kết hôn sao?”

“Đương nhiên là có rồi. ...Nhưng mà, à thì, chuyện đó...”

Đàn ông và phụ nữ gặp nhau, chuyện nảy sinh quan hệ không phù hợp là có thể xảy ra. Chẳng lẽ buổi tiệc đó còn có mục đích như vậy nữa... có lẽ tôi suy diễn hơi quá rồi.

Tuy nhiên, Yukinoshita không chấp nhận.

“Buổi sáng, tôi đã điều tra lại nhật ký cuộc gọi của Sumou-san một lần nữa.”

“Cô cũng dai dẳng thật đấy. Dù có nghe bao nhiêu lần đi nữa cũng vậy thôi. Tôi cũng đã giám sát bao nhiêu lần rồi.”

“Đúng vậy, trong cuộc gọi không có gì đáng nghi cả. Điều tôi chú ý là, trước đó.”

“Trước đó?”

Yukinoshita gật đầu.

“Trước khi gọi điện thoại thu hồi nợ, cô ấy đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Có dấu hiệu cho thấy cô ấy đã truy cập vào cơ sở dữ liệu khách hàng nhiều lần và tìm kiếm. Gấp nhiều lần so với các nhân viên khác. Chắc chắn là, theo quy tắc nghiệp vụ thì ‘phải gọi điện cho khách hàng theo thứ tự mà hệ thống hiển thị’ đúng không?”

“À, về cơ bản là vậy.”

Hệ thống sẽ hiển thị “Hãy gọi cho khách hàng này trước”, “Tiếp theo là người này”, “Người kế tiếp là anh ta”. Nhân viên phải nghe theo chỉ dẫn để gọi điện.

“Nhưng, cô ấy có vẻ như không tuân theo hệ thống đó. Cô ấy cố tình tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu trước khi làm việc và điều tra kỹ lưỡng gì đó. Không thể không nói rằng điều này là bất thường. Tức là...”

Ánh mắt của Yukinoshita trở nên sắc bén hơn.

“Sumou-san đang kén chọn khách hàng. Cô ấy bằng cách nào đó đã chọn ra những khách hàng dễ thu hồi nợ và tập trung gọi điện cho họ. Có thể đưa ra kết luận như vậy.”

Tôi bất giác thở dài.

Yumihama bên cạnh cũng đang ngơ ngác.

“Cứ tưởng là tìm ra được bí mật ghê gớm gì, hóa ra chỉ có vậy thôi sao...”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Này nhé. Chuyện kén chọn khách hàng, ít nhiều ai cũng làm cả thôi. Chẳng có nhân viên nào hoàn toàn nghe theo hệ thống đâu.”

Yumihama ngập ngừng xen vào.

“Em cũng vậy, một chút thôi... Em cực kỳ không thích những khách hàng nói giọng vùng Kansai, nên cứ thấy là em bỏ qua luôn.”

Chuyện thường ngày ở chỗ làm tôi. Rất nhiều nhân viên nữ không thích khách hàng vùng Kansai có giọng điệu thô lỗ. Vì mọi người đều ghét và bỏ qua nên đôi khi tôi phải tăng ca để hứng trọn cơn mưa giọng Kansai.

Yukinoshita không chấp nhận và tiếp tục tranh luận.

“Nhưng mà Yumihama-san, vì chuyện đó mà cố tình truy cập vào cơ sở dữ liệu thì hơi quá rồi?”

“Thì, thì đúng là vậy…”

Yumihama bối rối dời ánh mắt sang tôi.

“Ngay từ đầu, Yukinoshita, giả thuyết đó có một lỗ hổng lớn đấy.”

“Lỗ hổng?”

“Làm thế nào để phân biệt được khách hàng dễ đòi nợ chứ. Nếu làm được chuyện thần kỳ đó thì bọn này đã không khổ sở rồi.”

Việc phân biệt khách hàng có khả năng trả tiền từ một loạt dữ liệu đơn thuần là điều không thể. Sau khi nói chuyện thì còn có thể biết “người này có vẻ có triển vọng/không có triển vọng”, chứ trước đó thì không thể nào.

Lần này Yukinoshita không phản bác. “Ừm, nhỉ,” cô lẩm bẩm rồi im bặt.

“A, ừm, nhưng mà, Masamin có trực giác nhạy bén lắm, có lẽ cậu ấy có năng lực đó đó. Kiểu siêu năng lực ấy!”

Yumihama nói như để chữa cháy. Cô ấy cuống cuồng vung tay vung chân. Thân hình tròn trịa của cô ấy làm động tác này trông giống như người tuyết ngã xuống đất cố gắng vùng vẫy để đứng lên.

Một nụ cười nhạt thoáng nở trên khóe miệng Yukinoshita.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Yumihama-san, cô nghỉ ngơi đi nhé.”

Hai người chúng tôi rời khỏi phòng nghỉ trưa.

Không còn ai trong phòng nghỉ nữa. Yên ắng đến lạ.

“Cô ấy là một đứa trẻ tốt.”

Yukinoshita bất chợt nói. Không cần thiết phải gật đầu đồng tình.

“Nếu cậu nghĩ vậy, thì đừng bận tâm đến chuyện Sumou nữa. Dù cô ấy có như thế nào, đối với Yumigahama, cô ấy vẫn là đồng nghiệp quan trọng.”

“Chuyện này khác với chuyện kia.”

Yukinoshita nói. Nụ cười đã biến mất khỏi khóe miệng cô.

“Tôi chỉ hoàn thành công việc của mình. Chỉ hoàn thành nhiệm vụ với tư cách là ủy viên thị sát. Dù có bị ai ghét bỏ đi chăng nữa.”

Cái cách nói đó khiến tôi bực mình vô cùng.

Tôi đối mặt với người phụ nữ băng giá Yukionna (Tuyết nữ) và trừng mắt nhìn cô.

“Giỏi thật. Cứ trưng ra cái vẻ thanh cao, thuần khiết vô ngần, rồi từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ chúng tôi, vui lắm sao?”

“Tôi không hề nhìn xuống ai cả. Việc anh cảm thấy như vậy, chẳng phải là do anh cảm thấy tự ti sao?”

“Chính cái kiểu đó là đang nhìn xuống đấy.”

Tôi cố gắng hết sức để kìm giọng. Không được đánh thức Yumihama trong phòng nghỉ trưa.

“Có lẽ với cô, chỗ làm này trông méo mó thật, nhưng kể cả sự tồn tại của Sumou, tất cả đều là sự hài hòa đã được định trước cả rồi. Loại bà cô khó tính đó ở chỗ làm nào mà chẳng có. Nếu Sumou biến mất, lại sẽ có một người phụ nữ khác ngồi vào vị trí đó và làm theo ý mình thôi. Cứ thấy ai khó chịu là loại bỏ thì trung tâm cuộc gọi này không thể vận hành được. Cho nên cứ thế này là tốt nhất. Không thay đổi gì cả là thượng sách.”

Tôi nhìn cô ấy với ý “Cô hiểu chứ?”.

Nhưng, Yukinoshita bác bỏ “sự yếu đuối” của tôi.

“Tôi đã muốn hỏi từ trước rồi, anh có tự hào về công việc này không?”

“Tự hào cái nỗi gì.”

Tôi nhổ toẹt ra.

“Tự hào cái nỗi gì. Tự hào về cái công việc này á. Hy sinh cảm xúc, hy sinh lòng tự trọng để kiếm tiền. Gần mười năm làm việc, chưa một lần được khách hàng cảm ơn. Chết đi, lũ bòn rút tiền bạc, lũ ác quỷ, những lời chửi rủa như vậy tôi đã hứng chịu không biết bao nhiêu lần rồi. Nợ nần, ai mà chẳng muốn giấu diếm. Đó là bí mật mà ai cũng muốn che đậy. Cái việc cố tình đào bới bí mật đó chính là công việc của chúng tôi. Bảo tôi tự hào về cái công việc đó á? Đừng có mà nói những lời hoa mỹ!”

Tôi không thể kìm được giọng nữa rồi.

“Còn cô thì sao, Yukinoshita. Bộ mặt kênh kiệu như thể là Honten-sama, ra vẻ ủy viên kỷ luật, bới móc lỗi lầm và khuyết điểm của các công ty con rồi đi mách lẻo. Chấm điểm công việc của người khác rồi tự đắc. Cô có thể nói là cô tự hào về cái công việc đó à? Hả!?”

Yukinoshita im lặng. Cô ấy cụp hàng mi dài xuống, mím chặt môi. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ phản bác dữ dội, không ngờ lời nói của tôi lại có tác dụng đến vậy sao.

Đôi môi cô ấy lại mở ra.

“Thêm một lần nữa.”

“......Hả?”

“Thêm một lần nữa, câu thoại vừa nãy. Nói lại thử xem.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Yukinoshita.

“‘Đừng có mà nói những lời hoa mỹ’?”

“Không phải. Đoạn trước đó cơ.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“‘Nợ nần, ai mà chẳng muốn giấu diếm. Đó là bí mật mà ai cũng muốn che đậy’ đoạn đó à?”

Yukinoshita gật đầu.

“Vậy sao... Ra là vậy. ‘Muốn che đậy’ sao. Ra là vậy. Thật là một điểm mù.”

“Cái gì cơ?”

Yukinoshita thản nhiên nói.

“Tôi chưa từng vay nợ bao giờ. Trả góp cũng chưa từng. Cho nên tôi không nhận ra điều đó. Ra là vậy, ra là có cảm giác như thế. Con nợ là như vậy.”

Vậy ra, cái kiểu đó là nhìn xuống người khác sao...

Không, người phụ nữ này có vẻ là kiểu ngây thơ bẩm sinh. Cái gì mà Honten, cái gì mà ủy viên thị sát, tất cả chỉ là nói thêm thôi. Đúng là sinh ra đã là người trên trời.

Bỏ mặc tôi đang ngạc nhiên, Yukinoshita bước đi thoăn thoắt.

“Này, cô đang nghĩ gì vậy?”

Cô ấy không dừng lại. Mái tóc đen lay động trên lưng cô ấy dần khuất xa.

“Nói gì đi chứ! Yukinoshita Yukino!”

Cuối cùng cô ấy cũng quay lại.

Nhưng, những lời thốt ra từ đôi môi đó, lạnh lẽo như tuyết──.

“Lời nói, vô nghĩa thôi.”

Vừa quẹt thẻ vào khóa an ninh của cửa, cô ấy vừa nói.

“Dù tôi có nói ra điều gì đó có vẻ là câu trả lời, anh cũng sẽ không hài lòng đâu. Lời nói không thể khiến người ta hành động. Không thể thay đổi.”

“Vậy, phải làm gì?”

“Phải hỏi lại.”

Yukinoshita nói như thể đang tự nhủ với chính mình.

“Đúng vậy. Tôi sẽ hỏi lại. Cái câu hỏi của thời thanh xuân đó. Dù bao nhiêu lần đi nữa.”

Sau đó một tuần, mọi chuyện trôi qua êm đềm.

Tôi cứ đinh ninh Yukinoshita sẽ làm ra chuyện gì đó nên đã chuẩn bị tinh thần, ai ngờ lại hụt hẫng. Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ vạch trần bí mật về thành tích đứng đầu của Sumou, rồi mở cả phiên tòa khiển trách. Nhưng, cô ấy cứ lẳng lặng tiến hành thị sát, tỉ mỉ tìm ra lỗi sai rồi cằn nhằn tôi. Vẫn như mọi khi.

Rốt cuộc, chẳng có bằng chứng nào về hành vi gian lận cả.

Vừa thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện êm xuôi, trong lòng tôi lại có chút thất vọng. Tôi ngạc nhiên về chính mình. Mình đang mong chờ gì ở cái con người máu lạnh đó chứ? Mong cô ấy sẽ thay đổi cái địa ngục này sao? Thật là lố bịch. Không có gì lố bịch hơn giấc mơ của một tên nô lệ công ty.

Yumihama cũng đã phục hồi, trên bề mặt thì vẫn làm việc như cũ. Mối quan hệ với Sumou cũng vẫn vậy. Dù chứa đựng đầy rẫy những sự lừa dối, nhưng một khi đã ở đây, họ vẫn là đồng nghiệp, là đồng nghiệp cùng lứa. Vẫn như mọi khi. Vậy là tốt rồi.

Cuối tháng Tám, đợt thị sát của Yukinoshita chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc.

Hôm nay từ sáng đã có cuộc họp định kỳ. Ngoài việc công bố những người có thành tích xuất sắc như tháng trước, còn có phần công bố “Khẩu hiệu nâng cao tình thần nơi làm việc” do nhân viên đóng góp. Đây là ý tưởng của trưởng phòng Haoka. Cả “mọi người” cùng suy nghĩ, cả “mọi người” cùng cố gắng. Một người vì mọi người, mọi người vì một người. Cái gã công tử bột ưu tú đó thích những khẩu hiệu đẹp đẽ như vậy.

Haoka nở nụ cười hiền hòa trên bục, nói với chúng tôi đang tập trung trong phòng họp.

“Tổng cộng có mười lăm bài dự thi. Cảm ơn mọi người đã bận rộn mà vẫn tham gia. Bài nào cũng là những khẩu hiệu tuyệt vời, nhưng trong số đó, tôi xin giới thiệu một bài mà tôi thấy đặc biệt hay.──Sumou Masami-san.”

“Vâng ạ,” Sumou đáp lại bằng giọng reo hò và đứng lên.

“Cô đọc khẩu hiệu cô nghĩ ra đi được không?”

“Eeeh, hơi ngại một chút ạ...”

“Không có đâu. Ý tưởng rất hay mà.”

Được Haoka khen, má của Sumou ửng hồng màu hoa anh đào. Phản ứng chân thật, khác hẳn khi được trưởng phòng Ebisu khen. Muốn thăng tiến cũng có, nhưng quả nhiên con gái vẫn yếu lòng trước trai đẹp.

Sumou hắng giọng một tiếng rồi nói với vẻ đắc ý.

“『Kết nối ~ Trung tâm cuộc gọi, nơi mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau ~』”

Oa, tôi suýt chút nữa thì bật ra tiếng.

Cái con này, thật không biết xấu hổ mà...

Vẻ mặt chán chường cũng hiện lên trên khuôn mặt của những nhân viên khác. Ai cũng biết Sumou giao đủ thứ việc vặt cho Yumihama, mọi người chỉ giả vờ không thấy vì sợ cô ấy thôi. Chỉ có trưởng phòng là không biết gì.

“Tôi thấy rất hay đấy. Kết nối. Vì đây là một môi trường làm việc có sự thay đổi nhân sự liên tục, nên chúng ta càng phải coi trọng những điều như vậy.”

Haoka vỗ tay, rồi những tràng pháo tay hùa theo vang lên lác đác. Sumou càng thêm đắc ý, cúi gập người chào. Mọi thứ đều là trò hề. Ở đây chẳng có gì là thật cả. Không có gì thật. Toàn là giả dối.

Lúc đó, một bàn tay trắng nõn giơ lên.

Như thể muốn phản đối cái màn kịch đầy hư ngụy này, chủ nhân của bàn tay đang giơ thẳng kia là -- Yukinoshita Yukino.

Haoka hỏi.

“Yukinoshita-san. Có chuyện gì vậy?”

“Thật ra tôi cũng đã nghĩ ra một khẩu hiệu. Tôi biết là mình nói sau Sumou-san thì hơi ngại, nhưng tôi có thể được phép trình bày không ạ?”

Lông mày của Sumou giật giật.

“Tuyệt vời. Mời cô.”

“Cảm ơn anh.”

Yukinoshita đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Sumou. Sumou cũng nhìn lại, tạo thành tư thế như đang lườm nhau. Sự im lặng nặng nề bao trùm phòng họp.

“『Người~ Nhìn kỹ mới thấy bên kia đang nhàn nhã ở trung tâm cuộc gọi kìa ~』”

Thế giới đóng băng.

Không ai lên tiếng. Sumou cũng vậy, Haoka cũng vậy, đương nhiên cả tôi nữa, tất cả chỉ ngây người ra. Yumihama thì há hốc mồm to đến mức như sắp trật quai hàm.

“…Có thể giải thích được không?”

Cuối cùng, Haoka lên tiếng.

Yukinoshita từ tốn mở lời.

“Người ta thường nói, chữ ‘Người’ (Nhân: ) được tạo thành từ hai người nương tựa vào nhau, nhưng thực tế, một bên đang dựa dẫm. Điều đó cho phép sự hy sinh của một người nào đó. Đúng vậy, ví dụ như việc đùn đẩy những việc lặt vặt phiền phức cho đồng nghiệp, còn bản thân thì dùng thủ đoạn bất chính để nâng cao thành tích, chỉ mong một mình được thăng tiến. Tôi nghĩ đây là một khẩu hiệu phù hợp cho một nơi làm việc mà những kẻ như vậy hoành hành.”

Haoka cau mặt như vừa cắn phải bọ.

“Khẩu hiệu đó, có thật là do cô nghĩ ra không, Yukinoshita-san?”

“Không. Đó là ý tưởng của một người bạn học cùng khóa thời trung học.”

Ánh mắt cô chợt dịu lại. Một ánh mắt hướng về một nơi nào đó không phải ở đây, như thể đang luyến tiếc nhìn về những ngày tháng xa xôi đã qua.

Ngay khoảnh khắc sau, sự ấm áp đó biến mất không dấu vết.

Cô tiếp tục với ánh mắt lạnh lùng của một ủy viên giám sát, xuyên thấu.

“Sumou Masami-san. Chắc hẳn cô cũng có điều gì đó mờ ám, đúng không?”

“Hả?”

Một giọng nói the thé phát ra từ đôi môi mỏng của Sumou.

Sau đó cô ấy làm ra vẻ nũng nịu, nói với Haoka.

“Tôi không hiểu gì cả. Tôi nghĩ người này đang hiểu lầm điều gì đó.”

“Người đang nói chuyện với cô là tôi. Hãy nhìn về phía này.”

Yukinoshita dứt khoát nói.

“Sumou-san. Trong công việc của cô, tôi nhận thấy có những điểm không công bằng.”

“Vậy thì sao? Điểm gì?”

“Bí mật đằng sau tỷ lệ thu hồi nợ hàng đầu của cô.”

Phòng họp tràn ngập tiếng xôn xao. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợn tròn mắt trước quả bom mà Yukinoshita vừa thả. Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên. Tôi tự tin rằng mình là người ngạc nhiên nhất trong số này.

Lẽ nào, cô ấy đã tìm ra?

Cơ chế của “phép thuật”?

Giữa sự chú ý của mọi người xung quanh, Yukinoshita lấy ra một tập hồ sơ dày cộp từ trong cặp. Một thứ bình thường, có bán ở bất kỳ cửa hàng văn phòng phẩm nào. Trên bìa nhựa màu xanh không có bất cứ chữ gì.

“Đây là danh sách những khách hàng mà cô đã gọi điện đốc thúc trong nửa năm qua.”

Lời nói nhẹ nhàng đó của Yukinoshita lại một lần nữa khiến phòng họp xôn xao.

Chúng tôi gọi hơn một trăm cuộc điện thoại mỗi ngày. Đó là chỉ tiêu. Vậy là nửa năm? Ngay cả khi có những khách hàng trùng lặp, thì con số cũng không chỉ dừng lại ở một, hai chục ngàn. Lẽ nào cô ấy đã tự mình điều tra hết tất cả?

“Sau khi xem xét kỹ danh sách này, một sự thật đã nổi lên. Gần một nửa số khách hàng mà cô thu hồi thành công, đều khớp với một điều kiện nào đó. Số lượng người quá lớn để có thể cho là trùng hợp. -- Cô hiểu ý tôi chứ?”

“Đủ rồi đấy!”

Sumou hét lên the thé.

“Điều kiện là gì? Điều kiện để có thể thu hồi nợ à? Chuyện đó làm gì có! Tất cả mọi người làm ở đây đều hiểu mà, đúng không? Chẳng có phép màu nào như thế cả!”

“Không. Có đấy.”

Yukinoshita nói.

Ánh mắt đó, đột nhiên, hướng về phía tôi.

“Vô cùng đáng tiếc, đây không chỉ là suy nghĩ của riêng tôi. Nếu không có ý kiến của SV Matsugatani-san, người có kinh nghiệm thực tế dày dặn, thì tôi đã không thể đi đến câu trả lời này.”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào tôi.

Nhưng, tôi không có chút manh mối nào. Tôi đã góp ý à? Về cái gì?

“Anh ấy đã nói với tôi thế này: ‘Không ai muốn biết mình có nợ. Đó là chuyện đáng xấu hổ’. Bỏ qua những khách hàng vốn dĩ không có tiền trả, hoặc không có ý định trả nợ, thì đội đốc thúc nợ ban đầu này chủ yếu là những trường hợp tương đối nhẹ -- ‘Có tiền trả nhưng muốn dành cho sinh hoạt phí’. Tức là, nếu muốn thì họ có thể trả. Nếu thêm lý do ‘tuyệt đối không muốn người khác biết’ vào đó, thì sao? Chẳng phải họ sẽ trả, dù có hơi khó khăn một chút sao?”

“Đúng là có lý đấy.”

Haoka nói.

“Nhưng, nợ mà tuyệt đối không muốn người khác biết là nợ gì chứ? Ở chỗ chúng ta chủ yếu xử lý các khoản vay mua sắm, nên số tiền nhiều nhất cũng chỉ vài trăm nghìn đến một triệu yên. Nếu chỉ là khoản nợ cỡ đó, thì cho dù bị gia đình hay chỗ làm phát hiện, cũng không đến nỗi nghiêm trọng đâu.”

“Tuy nhiên, mọi người xung quanh sẽ hỏi lý do. ‘Anh/chị đã mua gì? Vay nợ để làm gì?’. Đúng không, Sumou-san?”

Sumou đang trừng Yukinoshita như kẻ thù không đội trời chung.

Haoka sốt ruột nói.

“Tôi không thấy điểm mấu chốt. Mua cái gì mà lại không muốn ai biết chứ? ‘Một điều kiện nào đó’ mà cô nói là gì?”

“Đó là --”

Yukinoshita lên tiếng.

Câu trả lời mang tính quyết định đó.

“Hẹp bao quy đầu”

Mọi âm thanh trong phòng họp bỗng chốc biến mất.

Một sự im lặng hoàn toàn khác so với trước đây. Mọi người nhìn chằm chằm Yukinoshita với vẻ mặt như vừa bị tát bất ngờ.

Vừa nãy, cô ấy vừa nói cái gì vậy?

Hẹp, hẹp…

Chuyện như vậy, cũng nói ra được à?

Tiểu thư con nhà nghị viên nào đó, lại còn là nhân viên ưu tú làm việc ở Honten? Hẹp, hẹp…

Yukinoshita tiếp tục lời nói. Không hề xấu hổ, dõng dạc cất giọng.

“Hạng mục nhiều nhất là phẫu thuật cắt bao quy đầu. Tiếp theo là phẫu thuật thẩm mỹ. Sau đó là phẫu thuật nâng ngực, phẫu thuật tăng kích cỡ dương vật, v.v… Sumou-san đã bằng cách nào đó có được danh sách khách hàng sử dụng thẻ của công ty cho những khoản thanh toán này. Nhân viên bình thường không có quyền hạn để điều tra, nhưng với chức vụ cao hơn thì quá dễ dàng. Chẳng hạn như, trưởng phòng bộ phận thẩm định chẳng hạn.”

Vai Sumou run rẩy.

Cô ấy cụp hàng mi dày cộm mascara xuống, không dám ngẩng đầu lên.

“Chi phí cho những ca phẫu thuật này rất cao, có loại lên đến hàng triệu yên. Vì khó trả một lần nên rất nhiều người sử dụng thẻ tín dụng. Tỷ lệ này ở những khách hàng mà Sumou-san thu hồi nợ lại cao bất thường. Ví dụ, vào ngày 20 tháng trước. Cô đã gọi điện đốc thúc nợ cho tận 50 khách hàng vừa phẫu thuật cắt bao quy đầu. Đây là trùng hợp sao?”

Sumou tiếp tục im lặng.

Nhưng gò má của cô ấy đỏ ửng, xuyên thấu cả lớp trang điểm dày cộm.

“Trùng hợp... sao có thể chứ? Chỉ gọi điện cho những khách hàng vừa cắt bao quy đầu, nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra. Hay là cô có mắt thần? Có thể chỉ nhìn tên mà biết người đó vừa phẫu thuật cắt bao quy đầu?”

“Im đi!”

Dường như không thể chịu đựng được nữa, Sumou lớn tiếng.

“Nghe từ nãy đến giờ toàn bao quy đầu bao quy đầu, cô ồn ào quá đấy! Không có chút xấu hổ nào à? Nhân viên ưu tú của Honten mà không thấy xấu hổ khi nói những chuyện như vậy hả!?”

“Tôi không thấy xấu hổ.”

Yukinoshita đứng thẳng lưng.

Như một đóa hoa hồng cắm trong bình, nở rộ trong cái nơi làm việc địa ngục này.

“Công việc của tôi, không được ai cảm ơn cả. Chắc chắn không có nơi làm việc nào vui mừng khi có người đến từ ngân hàng thị sát. Đây là công việc không được nói lời cảm ơn.”

Lúc đó, cô ấy liếc nhìn tôi.

“Nhưng, đây là công việc của tôi. Thị sát, tìm ra vấn đề, đóng góp vào việc xây dựng một nơi làm việc tốt đẹp hơn. Tôi tin rằng cuối cùng nó sẽ phản ánh vào hạnh phúc của mọi người. Xấu hổ ư, ai mà nghĩ thế chứ. Đây là công việc của tôi. Đây là niềm tự hào của tôi.”

Môi Sumou hé mở, rồi lại khép lại.

Khuôn mặt tái nhợt như được bọc sáp, chậm rãi cúi xuống.

“Từ đâu mà Sumou-san có được danh sách đó, tiếp theo chúng ta sẽ điều tra điểm này. – Trên đây là tất cả.”

Nói xong, Yukinoshita trở về chỗ ngồi.

Ván cờ đã định.

Một sự im lặng khó xử kéo dài một lúc. Không ai lên tiếng. Thậm chí thở dài cũng là điều cấm kỵ. Yumihama lo lắng nhìn khuôn mặt thất thần của Sumou. Những người còn lại thì không ai thèm nhìn Sumou.

“À, ừm... ờ...”

Haoka ho khan vài tiếng.

“Vụ này, trước mắt tôi sẽ tiếp nhận. Cả hai người, sau đó hãy đến phòng trưởng ban.”

Thế là cuộc họp kết thúc.

Quả thật, cách làm việc của Yukinoshita chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: kinh khủng.

Ai mà ngờ bí mật của Sumou lại bị phơi bày theo cách này.

Việc Sumou gọi điện thoại rồi Yukinoshita có thể lọc ra toàn bộ dữ liệu khách hàng, ngoài cô ấy ra ai làm được nữa chứ. Huống chi, việc tìm ra điểm chung đặc biệt từ đó, không thể không nói là công việc của quỷ thần.

Nhưng mà...

Rốt cuộc, Yukinoshita có nhận ra không?

Rằng không ai, không gì, được cứu vãn cả.

Hôm sau, Sumou Masami nghỉ làm.

Là nghỉ không phép.

Trường hợp nghỉ ốm hoặc có việc bận đột xuất phải báo cho SV. Nhưng quá chín giờ sáng, giờ làm việc chính thức, vẫn không thấy Sumou liên lạc gì. Trước giờ cô ấy chưa từng đi muộn về sớm. Đáng lẽ phải là một chuyện lớn, nhưng bầu không khí lan tỏa trong chỗ làm lại là “quả nhiên là vậy”.

Sau khi bị vạch tội trước mặt mọi người như thế, làm sao mà đến được chứ.

Tôi thử gọi vào điện thoại của Sumou, nhưng máy đã tắt. Chắc giờ cô ấy không muốn nói chuyện với ai ở chỗ làm cả. Tôi định hỏi chuyện Yumihama, nhưng hôm nay cô ấy không có ca.

Chắc cô ấy sẽ nghỉ luôn thôi.

Rất nhiều nhân viên đã biến mất theo cách đó. Một ngày đẹp trời, đột nhiên nghỉ không phép. Sau vài ngày như vậy, họ sẽ liên lạc xin nghỉ việc. Thậm chí có trường hợp người nhà đến thay vì bản thân vì người đó đang trong trạng thái trầm cảm, không thể đến được. Nơi này là một chỗ làm như vậy đó.

Hậu quả của việc Sumou nghỉ làm ập đến ngay lập tức.

Dù sao thì đây cũng là một nơi làm việc thiếu nhân lực. Chỉ cần một người nghỉ thôi là đã quá tải rồi. Hơn nữa hôm nay lại là ngay sau ngày trả lương cuối tháng. Đây là ngày có nhiều cuộc gọi liên quan đến thanh toán nhất. Đúng như dự đoán, từ sáng sớm chuông điện thoại đã reo liên hồi. Chúng tôi phải điều cả nhân viên từ bộ phận khác đến hỗ trợ nghe máy, nhưng vẫn không thể xử lý hết. Số lượng cuộc gọi bị “bỏ lỡ” (không bắt máy được, bị ngắt luôn) đã lên đến năm mươi tám cuộc chỉ trong buổi sáng. Đây là thành tích tệ nhất kể từ khi tôi nhậm chức SV.

Đến giờ nghỉ trưa, hầu hết nhân viên đều đã khản cả cổ. Giọng tôi cũng trở nên khàn đặc, đến mức vị khách cuối cùng tôi nghe máy còn lo lắng hỏi “Bị cảm cúm mùa hè à?”. Tôi xịt thuốc xịt họng trong phòng nghỉ. Không có cảm giác thèm ăn. Bữa trưa chắc chỉ có kẹo ngậm ho và nước ép mật ong thôi.

Tôi đang ngồi phịch xuống ghế sofa thì có ai đó tiến lại gần. Tôi nhìn thấy mũi giày cao gót đen bóng loáng. Bóng của mái tóc dài lay động trên thảm.

“Như vậy, cô hài lòng chưa?”

Tôi nói mà không ngẩng mặt lên.

“Cái kết quả của việc cô hoàn thành cái gọi là lòng tự trọng của mình, là cái bộ dạng này đây. Sumou nghỉ việc, tiêu cực biến mất khỏi chỗ làm. Cô thì ổn rồi. Cô có thể mang công lao về Honten. Nhưng chúng tôi thì còn lại gì? Một nhân viên tên Sumou đã nghỉ việc, chỉ có vậy thôi. Hậu quả thì chúng tôi phải gánh chịu. Sau khi cô trở về Mega Bank danh tiếng, chúng tôi vẫn phải tiếp tục làm việc trong địa ngục này.”

Bóng người vẫn im lặng.

“Với cách làm của cô, cô không cứu được ai cả. Chẳng có gì thay đổi. Việc cô làm chỉ là loại bỏ một người duy nhất. Đến cả đứa trẻ cũng làm được việc đó. Nơi làm việc mất đi một sức chiến đấu, Yumihama mất đi một người đồng nghiệp. Tại sao cô chỉ có thể làm như vậy? Hả? Nói gì đi chứ -- Yukinoshita!”

Tôi ngẩng mặt lên.

Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Yukinoshita.

Đằng sau cô ấy, Yumihama Yuuri đang đứng đó. Gương mặt cô ấy lộ vẻ bối rối.

Và, bên cạnh Yumihama là --.

“Hả?”

Sumou Masami đang đứng ở đó.

Với gương mặt như đứa trẻ bị mắng, cô ấy lảng tránh ánh mắt một cách khó xử, lẩm bẩm.

“Em xin lỗi vì đã nghỉ buổi sáng. Em sẽ làm ca chiều... Em xin lỗi ạ.”

Tôi há hốc miệng ngây người. Không thốt nên lời.

Tại sao? Tại sao Sumou lại ở đây?

“Tôi đã đến tận nhà đón cô ấy. Cùng với Yumihama-san.”

Yukinoshita nói, lạnh lùng như mọi khi.

“Để răn đe những nhân viên khác, việc khiển trách nghiêm khắc tại chỗ là cần thiết. Nhưng nếu không có sự hỗ trợ sau đó thì không thể coi là một công việc hoàn hảo. Tôi cảm thấy áy náy khi nhờ Yumihama-san giúp đỡ vào ngày nghỉ, nhưng rất may là cô ấy đã đi cùng.”

“Không, không sao đâu!”

Yumihama cười tươi và vẫy tay phải.

“Em cũng không muốn Masamin nghỉ việc! Thậm chí em còn thấy vui vì được chị gọi nữa!”

Tôi hướng ánh mắt về phía Sumou.

“Vậy, cô không nghỉ việc à?”

Sumou rụt rè gật đầu.

“Em cũng không biết đi đâu nếu nghỉ việc ở đây... Yukinoshita-san nói sẽ xin cho em với cấp trên.”

Yukinoshita nói một cách thản nhiên.

“Thực ra, trong chuyện này, Sumou-san là nạn nhân theo một nghĩa nào đó.”

“......Hả?”

“Sumou-san đã bị Trưởng ban Ebimoto của bộ phận thẩm tra liên tục gạ gẫm. Đổi lại việc hẹn hò, cô ấy đã được trao cho cái danh sách kia. Dù chỉ là nhất thời xốc nổi mà dùng nó, nhưng giờ cô ấy rất hối hận. Cô ấy nói sẽ trả lại danh sách cho trưởng ban và làm việc chăm chỉ trở lại. Đúng không?”

“Vâng,” Sumou đáp bằng giọng nói gần như tan biến.

Yukino tiếp tục.

“Tôi không nói Sumou-san không có vấn đề gì, nhưng tôi nghĩ Trưởng ban Ebimoto, người đưa ra chuyện đó, phải chịu trách nhiệm lớn hơn. Có thể nói đó là một dạng quấy rối quyền lực và tình dục. Đây không chỉ là vấn đề của một nhân viên, mà là vấn đề về bản chất của Marubishi Shinpan. Sumou-san cũng sẽ phải chịu một số hình phạt, nhưng Trưởng ban Ebimoto sẽ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn.”

Vừa nghe câu chuyện, tôi vừa hiểu ra.

Nói cách khác── đó là kịch bản mà cô ấy muốn tạo ra.

Đó là “bức tranh” mà Yukinoshita đã vẽ ra.

Theo những gì tôi thấy trong cuộc trò chuyện ở phòng nghỉ hôm nọ, Ebimoto, hay đúng hơn là Trưởng ban Ebimoto và Sumou chắc hẳn đã hoàn toàn đồng ý với nhau. Tôi không nghĩ có bất kỳ hành vi quấy rối tình dục hay quyền lực nào. Nhưng, mọi chuyện sẽ được dựng lên như vậy. Sumou sẽ chỉ bị khiển trách nhẹ, và lời khai của cô ấy sẽ được sử dụng để đưa ra án trừng phạt đối với cấp trên──.

Đó là kịch bản của Yukinoshita.

Đó là mục đích thực sự.

Nghĩ lại thì điều đó là đương nhiên. Ủy ban thị sát của Honten không thể hài lòng với một thành quả xoàng xĩnh chỉ là vạch trần hành vi gian lận của một nhân viên bán thời gian. Bỏ qua Sumou và nhắm đến những nhân vật lớn hơn. Đó là ý nghĩa của việc này.

“Vậy à, giống như thỏa thuận nhận tội ấy nhỉ... Quá gian xảo.”

“Tôi không quan tâm đến cách giải thích của anh.”

Nói một cách lạnh lùng, Yukinoshita quay sang Sumou.

“Từ giờ hãy làm việc thật tốt nhé, Sumou-san. Dù là gửi fax hay dọn dẹp tủ lạnh, hãy tự hào về công việc của mình. Đừng để xảy ra chuyện đùn đẩy cho người khác.”

“............Vâng.”

“Trả lời. Tôi không nghe thấy.”

“Vâng ạ!”

Sumou hét lên một cách tuyệt vọng.

Yumihama nhìn người đồng nghiệp cùng lứa như vậy mà bật cười.

Tình hình đã ổn thỏa, đi đúng quỹ đạo.

Một công việc tuyệt vời.

Ngày cuối cùng của cuộc thị sát.

Vào ngày cuối cùng Yukinoshita phải trải qua địa ngục này, Yumihama đã lên tiếng: “Hãy tổ chức tiệc chia tay chỉ ba người chúng ta thôi!”. Yukinoshita hơi nhăn mặt, nhưng cuối cùng không từ chối và đi theo đến quán nhậu trước nhà ga.

Vì là quán quen nên chúng tôi được dùng phòng riêng kiểu Nhật. Sau khi cụng ly bằng cốc bia cỡ vừa, chúng tôi trò chuyện lan man một lúc. Dù vậy, Yumihama nói chuyện đến bảy phần. Từ những câu chuyện cười trong công việc về những vị khách hàng kỳ lạ, đến câu chuyện về phương pháp giảm cân bằng cách viết tiểu thuyết mà cô ấy đang nghiện gần đây, đủ mọi thứ. Yukino thì “Ra là vậy”, “Đúng là vậy”, “Thật logic” và gật đầu một cách nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Yurihama say bí tỉ chỉ sau hai cốc bia, gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi mất rồi.

Yukinoshita liền khoác áo lên vai cho cô ấy.

“Cô đúng là chiều Yumihama quá đấy.”

“Nhìn cô ấy, tôi lại nhớ đến một người bạn cũ.”

Yukinoshita ngồi thẳng lưng ngay cả ở quán nhậu. Trong cử chỉ của cô ấy không hề thấy bóng dáng của hơi men. Nhạc Enka khe khẽ vang lên trong quán, thỉnh thoảng bị lấn át bởi tiếng cười của những vị khách say xỉn.

“Chuyện tương tự, tôi đã từng trải qua hồi còn học cấp ba.”

“Hả?”

“Vụ lần này. Chuyện tương tự như vậy, đã từng xảy ra hồi tôi còn học cấp ba.”

Yukinoshita vừa nhìn khuôn mặt Yumihama đang ngủ say sưa, vừa nói.

“Lúc đó, trinh thám nổi tiếng Yukinoshita-sama lại giải quyết xong xuôi hả?”

Thế nhưng, cô ấy lắc đầu.

“Khi đó, tôi bất lực. Không thể làm gì được. Tôi hao tâm tổn trí vì lòng ganh đua vô nghĩa, gần như bị đè bẹp bởi công việc quá sức. Nhưng mà...lúc đó, tôi đã được cứu. Bởi ‘cậu ấy’.”

Cậu ấy.

Cách phát âm đó, có chút gì đó ngọt ngào.

“Có thể nói là ân nhân hả? Của cô?”

Yukinoshita lại lắc đầu.

“Được cứu, là được cứu... nhưng tôi nghĩ cách làm của ‘cậu ấy’ là sai lầm. Tôi không muốn khẳng định nó. Vì vậy, mỗi khi có chuyện, tôi đều tự hỏi lại. Nếu là tôi bây giờ, tôi sẽ làm gì?”

Tự hỏi lại, Yukinoshita đã nói như vậy.

Tự hỏi lại bao nhiêu lần cũng được. Câu hỏi thời thanh xuân ấy. Bao nhiêu lần cũng được...

“Có dịp muốn gặp cái người ‘cậu ấy’ của cô một lần.”

Tôi tò mò muốn biết người đàn ông nào có thể khiến Tuyết Nữ này nói ra những lời như vậy. Cậu ấy thông minh đến mức nào. Cậu ấy rộng lượng đến mức nào. Cậu ấy... đến mức nào.

Yukinoshita nói một cách dứt khoát.

“Những dự đoán đó, đều trật lất hết đấy.”

Đừng có đọc vị người khác như chuyện đương nhiên thế chứ. Đáng sợ.

“Có chút giống anh, nhưng mà, dù sao thì vẫn khác.”

Yukinoshita nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Cứ như đang nhìn tôi nhưng lại không phải. Có lẽ, cô ấy đang nhìn ‘cậu ấy’ thông qua tôi.

“Nếu cậu ấy tốt như vậy, lẽ ra cô nên giữ cậu ấy lại chứ.”

Tôi nói đùa, Yukinoshita lắc đầu. Một nụ cười tự giễu thoáng qua trên khóe môi.

“Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy cậu ấy chỉ là một ảo ảnh nhạt nhòa tồn tại trong thời thanh xuân của tôi thôi──một sự tồn tại như tuyết tan. Cậu ấy là một sự tồn tại cần thiết để tôi là tôi. Nhưng bây giờ thì khác. Chúng tôi không còn là thiếu niên và thiếu nữ nữa. Vì vậy, tôi phải xem xét lại. Để không mắc sai lầm. Không bao giờ nữa──”

Nói một mạch đến đó, cô ấy dừng lời.

Yukinoshita lắc đầu như muốn dứt bỏ, rồi đứng dậy. Cô ấy lấy tiền giấy và tiền xu từ chiếc ví dày cộp. Chia sòng phẳng đến từng đồng. Quả là nhân viên ngân hàng.

“Một tháng qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ. SV Matsugaya.”

Tôi cũng cúi đầu đáp lại cái cúi đầu sâu của cô ấy. “Cảm ơn cô đã vất vả”. Những lời mà tôi không hề ngờ tới khi mới gặp nhau, lại tự nhiên thốt ra.

“Cuối cùng, tôi mách anh một chuyện tốt.”

“Hả?”

“Nếu anh thích mèo, thì đến Carefour… à, bây giờ là Aeon rồi. Đến cửa hàng thú cưng ở đó đi. Mọi chuyện sẽ tiến triển tốt đẹp đấy.”

Tôi không thể kìm được mặt mình đỏ lên. Đoạn video về mèo mà tôi xem trong giờ làm việc khi mới gặp cô ấy. Tôi không ngờ cô ấy lại nhắc lại chuyện đó.

“Tôi biết. Vì đó là chỗ tôi hay đến mà.”

Nghe vậy, Yukinoshita bật cười thành tiếng. Cô ấy cười rạng rỡ. Bất ngờ vào phút cuối. Không, tôi thực sự ngạc nhiên. Người phụ nữ này cũng có lúc cười thành tiếng sao...

“Chúc anh hạnh phúc bên Yumihama-san.”

Có vẻ như đó là lời chào tạm biệt của cô ấy.

Sau khi Yukinoshita rời đi, tôi uống cạn chỗ bia còn sót lại dưới đáy cốc.

Bia nguội ngắt có vị chua gắt rất khó uống. Nhưng, bây giờ tôi lại cảm thấy một vị đắng khác.

“Ở đâu đó, mình đã sai lầm rồi sao?”

Mười năm sau khi đi làm. Tôi nghĩ mình đã làm mọi thứ cần làm.

Nhưng, tôi, người không thể tự hào về công việc của mình... có lẽ, ở đâu đó, mình đã đi sai đường rồi.

Liệu tôi có thể xem xét lại một lần nữa không?

Như cô ấy. Hoặc như ‘cậu ấy’.

Cuộc đời luôn luôn là không thể cứu vãn.

Câu trả lời sai lầm, chắc chắn vẫn sẽ cứ sai lầm như vậy.

Nếu muốn lật ngược nó, chỉ còn cách tìm ra một câu trả lời mới.

Vì vậy, hãy hỏi lại lần nữa.

Để biết được câu trả lời đúng.

Lần nữa──khi gặp lại được cô ấy.

Mình sẽ không sai lầm nữa.

Để ngẩng cao đầu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận