Tác giả: Sagara Sou / Minh họa: Momoko
Dịch Thuật: LittleKai (Valvrare Team)
Hôm đó, Yukino đến phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện như mọi khi, nhưng một cảnh tượng khó có thể gọi là “như mọi khi” đang diễn ra.
Hai nam sinh lạ mặt đang chiếm giữ vị trí trung tâm căn phòng.
Họ ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn, cau có mặt mày, cúi gằm mặt xuống và lầm bầm điều gì đó.
Liếc nhìn xuống bàn, thứ ở đó là một trò chơi cờ bàn phổ biến nhất ở Nhật Bản.
Cờ Shogi.
“Từ bao giờ mà nơi này trở thành câu lạc bộ Shogi vậy?”
Yukino khẽ thở dài - ít nhất là cô đã cố gắng kiểm soát âm lượng - khiến chàng trai đeo kính giật mình, ngả người ra phía sau.
“A, a, a?”
Một giọng xin lỗi yếu ớt, không rõ là “sumimasen” hay “moushiwake arimasen”, rơi vãi trên sàn phòng câu lạc bộ.
“Cậu nói gì cơ? Tớ chẳng nghe thấy một chữ nào. Nói rõ ràng hơn đi.”
Yukino dịu dàng – ít nhất là theo tiêu chuẩn của cô ấy, không còn giọng điệu nào thân thiện hơn – hỏi lại, khiến chàng trai đeo kính suýt khóc đến nơi.
“A... a... a!”
Cậu ta bỏ lại một nam sinh khác, chạy trốn khỏi phòng câu lạc bộ.
Có ai định ăn thịt cậu ta đâu chứ.
Chỉ với một câu hỏi đơn giản mà đã hoảng loạn đến mức này, hẳn là người hỏi phải có vẻ mặt đáng sợ lắm. Tất nhiên, bản thân Yukino đang nở một nụ cười dịu dàng và dè dặt, nên xét về mặt logic, chỉ có thể nghĩ rằng cậu trai đeo kính đang bị ảo giác.
Chơi cờ Shogi sẽ bị ảo giác. Thật đau lòng. Trò chơi này nên bị cấm bởi pháp luật.
Yukino buồn bã lắc đầu, rồi hắng giọng để lấy lại tinh thần.
“Vậy, xin hỏi cậu là ai?”
Ban đầu cô không có ý định chất vấn cậu trai đeo kính.
Chỉ là vì nam sinh lạ mặt còn lại có vẻ mặt trơ tráo đến lạ, nên cô mới vô tình thốt ra một tiếng thở dài.
Tất cả đều là lỗi của gã vẫn còn nán lại trong câu lạc bộ này.
“Có vẻ như cậu không định bỏ chạy như cậu ta nhỉ. Cậu có việc gì ở Câu lạc bộ Tình Nguyện sao?”
“... À, hả?”
Bị Yukino nhìn chằm chằm, gã đàn ông còn lại cất lên một giọng nói trơ tráo hơn cả vẻ mặt của hắn.
Cứ như thể đây là chủ nhân của câu lạc bộ này vậy.
Nghĩ lại thì, ngay từ đầu, cậu ta đã ngồi đó một cách thản nhiên, không hề giống cậu trai kính cận. Chỉ có thể nghĩ đến khả năng cậu ta định dùng vũ lực chiếm lấy câu lạc bộ, rồi thành lập câu lạc bộ Shogi ở đây.
Chơi shogi sẽ trở nên man rợ. Thật đáng sợ. Liên Hợp Quốc nên cấm trò chơi này.
Yukino lắc đầu nguầy nguậy, cúi mặt vì kinh hãi trước trò chơi bạo lực trên bàn.
Ánh mắt cô vô tình rơi xuống đôi dép đi trong nhà của chàng trai, cô khẽ “à” một tiếng.
“Nhìn kỹ thì ra là Hikigaya-kun. Hôm nay đến sớm nhỉ.”
“…Làm ơn bỏ cái kiểu xác nhận danh tính bằng tên viết trên giày đi trong nhà đi.”
Hikigaya Hachiman bực bội chống cằm.
“Xin lỗi nhé, tại cậu có khuôn mặt mà người ta không muốn lưu lại ấn tượng cho lắm. Lần tới gặp mặt tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ.”
“Thái độ này chẳng phải là đối đãi với người hoàn toàn xa lạ sao...”
“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng nếu được như vậy thì tốt.”
“Thật trùng hợp, ngày nào tôi cũng nghĩ thế. Giờ bảo tôi coi như chưa từng gặp cậu cũng được đấy.”
Hachiman đáp trả bằng một giọng châm biếm.
Đã vài tháng trôi qua kể từ khi bước vào năm hai cao trung.
Những vụ ủy thác mà họ cùng nhau giải quyết với tư cách là thành viên Câu lạc bộ Tình Nguyện vẫn còn in đậm trong ký ức. Dù cô không muốn thừa nhận, đôi mắt cá chết đặc trưng của Hachiman thật khó mà quên được.
Cho nên, chuyện mặt không gây ấn tượng chỉ là một kiểu đùa thôi. Tất nhiên rồi.
Giao tiếp với bạn bè hẳn là được cấu thành từ những câu đùa thoải mái như thế này – Yukino thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù Hikigaya Hachiman không phải là bạn bè hay bất cứ thứ gì tương tự, nên hoàn toàn không phù hợp để làm ví dụ cụ thể. Sao người này lại trở nên thân thiết với mình vậy nhỉ?
“Bỏ qua chuyện đó, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
“Nhìn là biết rồi chứ, chơi shogi. Yukipedia-san không biết sao?”
“Tôi biết chứ.”
Yukino lắc đầu, đặt ngón tay lên bàn cờ shogi đặt trên bàn.
“Tôi thật sự không thể chấp nhận sự kết hợp giữa trò chơi trí tuệ shogi và một người đặc biệt như Hikigaya Hachiman... Xin lỗi. Tôi thật sự thấy áy náy vì trí tưởng tượng tầm thường của tôi không thể bù đắp cho vẻ ngoài phản trí thức của cậu.”
“Đừng xin lỗi vì vẻ ngoài của tôi bằng một giọng chân thành như vậy...”
Hachiman bất lực nói.
Lúc nào cũng vậy.
Mỗi khi Yukino nói chuyện với cậu, Hachiman luôn tỏ ra khó chịu như thế.
Cứ như đang bực bội với một cô gái “trên tình bạn, dưới tình yêu” đang lấy cớ trò chuyện để trêu chọc cậu vậy.
Đương nhiên, Hikigaya Hachiman đối với Yukino chỉ là một sự tồn tại “dưới người quen, trên người lạ”, người nên bực bội phải là cô mới đúng. Đừng làm cô thấy phiền hơn nữa.
“Cái tên đó, đã đến để nhờ chúng ta giúp đỡ đấy.”
Hachiman cộc lốc nói, chỉ về phía hành lang nơi cậu con trai đeo kính vừa chạy trốn.
“Nhờ giúp đỡ, à...”
Yukino cũng nhìn theo, lần này khẽ thở dài.
Lại nữa rồi, chắc lại bị Hiratsuka-sensei xúi giục đây mà.
Sau khi giải quyết vài vụ ủy thác, những người khác dường như đã hiểu lầm. Câu lạc bộ Tình Nguyện không phải là chiếc hộp ngọc mở ra là có phép thuật đâu.
“Thỉnh thoảng, nếu để những con cóc sắp thối rữa nhảy ra, liệu có giảm bớt những lời tư vấn vô nghĩa hay không nhỉ...”
“Tôi không hiểu ý của cô, nhưng đừng có nhìn tôi với ánh mắt như đang mong chờ điều gì đó.”
“Chẳng phải lần này là do cậu dọa người ta, nên người ta mới về mà chưa kịp tư vấn với tôi sao?”
“Cô thôi cái kiểu tự nhiên sửa đổi ký ức của tôi đi được không? Rõ ràng là cậu ta đã tư vấn với tôi bình thường, nhưng vì giọng nói và thái độ lạnh lùng của cô mà cậu ta bỏ chạy đấy?”
“Cãi nhau nữa cũng vô ích thôi. Thay vì thế, hãy cho tôi biết nội dung tư vấn đi.”
“Haa...”
Hachiman ngước nhìn trần nhà.
Có lẽ là do cậu ta đã nhận ra nói cũng vô ích. Tức là đã thừa nhận sự đúng đắn của Yukino. Thành thật mà nói, tôi không ghét Hachiman ngoan ngoãn.
Mà, cũng không hề thích chút nào. Đừng có hiểu lầm đấy nhé.
“Cô... à, thôi... thì là, cậu ta muốn thay đổi bầu không khí của câu lạc bộ.”
Hachiman nhìn xa xăm, lẩm bẩm kể.
Cậu con trai đeo kính kia, hóa ra là thành viên thật sự của câu lạc bộ Shogi.
Bản thân việc trường Soubu có câu lạc bộ Shogi, Yukino vốn dĩ không hề biết, nhưng ở hầu hết các trường, những câu lạc bộ như Shogi hay Cờ vây đều được trang bị lớp ngụy trang đặc biệt khiến chúng không lọt vào tầm mắt của các nữ sinh. Không có vấn đề gì lớn cả.
Vấn đề, nằm ở bên trong câu lạc bộ Shogi.
“Nghe nói đến năm ngoái, đó vẫn là một câu lạc bộ hòa thuận, yên bình...”
“Giống như câu lạc bộ của chúng ta sao?”
“…Cô bị ảo giác à? Giống như Câu lạc bộ Tình Nguyện, là sao cơ?”
“À, xin lỗi. Không nên nói chuyện này với người ngoài. Tiếp tục đi?”
“Cậu ta là người trong câu lạc bộ hẳn hoi mà… Tóm lại, câu lạc bộ Shogi đó có một học sinh chuyển trường trình độ quốc gia nhập học. Cậu ta nhờ người quen, mời được một cố vấn xuất thân từ Hội Khuyến Khích[] từng nhắm đến kỳ thủ chuyên nghiệp thời trẻ, kết quả là bầu không khí trong câu lạc bộ thay đổi hoàn toàn.”
Shoureikai(hội khuyến khích) là nhóm cờ thủ từ cấp 6 cho đến tam đoạn
Cụ thể là──
Họ đặt mục tiêu tham gia giải toàn quốc ở thể thức đồng đội trong ‘Giải Long Vương Cao Trung’, giải đấu hàng đầu giới Shogi cao trung.
Câu lạc bộ văn hóa dễ dãi, tà tà cho qua ngày trước kia đã tái sinh thành một câu lạc bộ hoạt động nghiêm túc.
Không chỉ tham gia hoạt động câu lạc bộ hàng ngày, mà còn giải rất nhiều bài thế cờ chiếu dưới danh nghĩa luyện tập buổi sáng và buổi trưa, ngày nghỉ cũng đọc sách Shogi như thể đó là nhiệm vụ bắt buộc, hoặc đến các võ đường Shogi… Chơi Shogi một cách nghiêm túc nghiễm nhiên trở thành nghĩa vụ.
“…Nhắm đến mục tiêu cao hơn, đâu phải lúc nào cũng là chuyện xấu. Chẳng phải ai cũng giống như ai đó, mượn việc hạ thấp bản thân để khẳng định mình đâu.”
“Tùy vào phương pháp thôi. Miễn là đừng giống như ai đó, mượn việc bài xích người khác để duy trì trật tự là được.”
“Tốt quá rồi. Hikigaya-kun còn biết mình bị cô lập cơ đấy.”
“Tôi an tâm rồi. Cô, tự nhận thức được rõ ràng mình đang bài xích người khác đấy…”
Shogi có một điểm khác biệt so với các trò chơi bài như ‘Đại Phú Hào’[] mà các thành viên Câu lạc bộ Tình Nguyện từng chơi.
Cách chơi gần giống bài Tiến Lên ở Việt Nam
Sự khác biệt nằm ở chỗ Shogi là một “trò chơi thi đấu hai người, tổng bằng không, hữu hạn, xác định và hoàn toàn minh bạch”.
Shogi không hề có yếu tố may mắn can thiệp vào việc quyết định thắng thua.
Cái xuất hiện trên bàn cờ chỉ là sự khác biệt về trình độ một cách hợp lý.
Người mạnh thắng, người yếu thua. Chỉ vậy thôi, một thế giới thuần khiết và tàn khốc.
Chính vì vậy──
Chơi với đối thủ yếu có trình độ chênh lệch, người mạnh sẽ không thu được gì cả.
“Ban đầu, mọi người có vẻ đã cố gắng cùng nhau mài giũa, trau dồi. Nhưng Shogi rốt cuộc là trò chơi chỉ có thực lực mới có giá trị. Dần dần, những người có trình độ vượt trội chỉ chơi Shogi với những đối thủ nhất định. Bỏ mặc những thành viên yếu… không chỉ vậy. Hình như họ còn đối xử với họ như thể ‘không tồn tại’.”
“Có lẽ đó là câu lạc bộ phù hợp với Hikigaya-kun đấy.”
“Lời mỉa mai sắc lẹm như lưỡi dao thế...”
Có lẽ đã quen với những lời nói của Yukino rồi, Hachiman không hề tỏ ra bối rối, đặt quân cờ trong tay xuống bàn cờ.
“Vậy nên, hiện tại hoàn toàn không có sự giao lưu nào trong câu lạc bộ. Những thành viên có trình độ kém dần dần không tham gia các hoạt động của câu lạc bộ nữa. Nghe nói có người thậm chí còn trở nên ghét Shogi. Học sinh vừa rồi đến nhờ chúng ta giúp đỡ vì lo lắng cho tình hình hiện tại của câu lạc bộ Shogi.”
“…Ra là vậy.”
Yukino chống ngón trỏ lên má, ra vẻ suy nghĩ.
“Những người chơi Shogi nghiêm túc tin rằng đó là con đường cần thiết để đến với giải đấu toàn quốc. Để đạt được mục tiêu phù hợp với học sinh trung học, về một mặt nào đó, họ đang nỗ lực theo một cách ‘đúng đắn’, phải không?”
“Ừm, đúng là vậy. Người đưa ra yêu cầu cũng vì thế mà khó lên tiếng.”
“Nhưng, Hikigaya-kun không thích cái ‘đúng đắn’ đó, nên mới nhận lời giúp đỡ... Ý là như vậy, phải không?”
Ánh mắt Yukino khẽ liếc qua.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Hachiman rõ ràng là né tránh ánh mắt.
“...Cậu nói cứ như tận mắt chứng kiến vậy.”
“Chuyện nhỏ nhặt này không cần nhìn cũng biết.”
Yukino nhún vai. Ở gần Hachiman, ai mà chẳng biết. Đâu phải chỉ mình tôi đặc biệt hiểu cậu ấy…… hoặc là, muốn hiểu cậu ấy. Tuyệt đối không phải. Điều này làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tôi. Mau xin lỗi đi.
“Chỉ là, trở ngại ở đây là... những vấn đề như thế này, theo nguyên tắc, là nhiệm vụ mà người trong câu lạc bộ phải tự giải quyết.”
Với lời chỉ ra của Yukino, Hachiman cũng gật đầu.
Khác với việc đưa tay giúp đỡ những xích mích trong quan hệ bạn bè.
Lần ủy thác này liên quan đến phương châm kinh doanh cốt lõi của các câu lạc bộ khác. Nếu tùy tiện xen vào, rất có thể người ủy thác sẽ là người phải rời khỏi câu lạc bộ.
“Không phải là tôi không nghĩ ra được cách giải quyết... nhưng trước đó, Hikigaya-kun.”
Yukino đưa tay về phía bàn cờ shogi đặt trên bàn.
Có lẽ người ủy thác của câu lạc bộ shogi đã mang đến khi giải thích tình hình. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào một quân cờ chắc chắn như vậy. Đến cả cách cầm cũng lóng ngóng.
Thế nhưng, Hachiman vừa nãy, dường như thao tác còn thành thạo hơn tôi một chút. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy hơi không cam lòng.
“Cậu, biết chơi shogi à?”
“Ừm, tàm tạm.”
“Phải rồi. Giống như tinh tinh có thể chải lông cho nhau, hay khỉ đột có thể ăn chuối cả vỏ. Bất kỳ sinh vật nào cũng có ít nhất một sở trường. Cậu có thể tự hào đấy.”
“Sao lại toàn so sánh với động vật vậy...”
Hachiman cười gượng, nhưng có lẽ cũng hơi vui vẻ vì được khen ngợi.
Cậu khẽ hắng giọng, dùng đầu ngón tay nhấc một quân cờ shogi lên cho Yukino xem.
“Ít ra thì, nếu sinh ra và lớn lên ở Chiba, thì việc biết chơi shogi là đương nhiên rồi.”
“Tại sao?”
“Là vì Danh Nhân[] đời thứ 13 vĩ đại, Sekine Kinjirou-san, là người gốc Chiba mà.”
Danh Nhân cũng giống như Long Vương là các danh hiệu lớn nhất trong giới cờ Shogi chuyên nghiệp của Nhật Bản.
“…Sekine, Kinjirou?”
“Ông ấy đã cải cách chế độ Danh Nhân vốn là truyền thống ba trăm năm, sáng lập Liên đoàn Shogi, là ‘Tổ sư của Shogi hiện đại’ đấy. Từ dòng họ Sekine, các kỳ thủ thuộc dòng dõi đó có ‘Mặt trời của giới kỳ thủ’ Danh Nhân đời thứ 16 Nakahara Makoto-san, ‘Người vượt qua Habu’ Danh Nhân đời thứ 18 Moriuchi Toshiyuki-san, ‘Vĩ đại nhất lịch sử’ Danh Nhân đời thứ 19 Habu Yoshiharu-san, lớn tuổi rồi mà vẫn phong độ đỉnh cao ‘Hifumin’ tức Kato Hifumi-san, rồi còn cả ‘thiên tài’ thế hệ tiếp theo như Fujii Souta-san...kể ra thì không hết được. Có thể nói phong trào Shogi hiện đại là nhờ Chiba cả đấy.”
“...Tôi không hỏi chi tiết đến vậy.”
“Tất nhiên, Chiba vẫn đang liên tục sản sinh ra các kỳ thủ nổi tiếng ngay cả trong khoảnh khắc này. Kimura Kazuki-san, người đoạt vương vị ở tuổi 46 và phá kỷ lục người lớn tuổi nhất giành danh hiệu lần đầu sau 46 năm, Maruyama Tadahisa-san, người mà cảnh ăn uống trong các ván đấu trở thành chủ đề bàn tán và còn xuất hiện trong quảng cáo thực phẩm, Kondou Seiya-san, người đã khiến Fujii Souta bất bại ở giải đấu hạng phải nhận trận thua đầu tiên và chững lại một năm, Satou Kazutoshi-san, người thu hút sự chú ý với chiến thuật Tam Gian Phi Xa[] và hệ thống Fujii, khiến những người yêu thích Tam Gian Phi Xa vô cùng hoan hỉ... ai ai cũng là người gốc Chiba. Có thể nói tất cả người Chiba trên đời này đều có mối liên hệ lớn nhỏ với Shogi.”
Tam Gian Phi Xa:Một loại chiến thuật trong cờ shogi.
Hachiman thao thao bất tuyệt không ngừng.
Thật lòng mà nói, phiền phức quá đi – Yukino nghĩ thầm.
Chắc shogi có ma lực đặc biệt nào đó khiến đầu óc người ta có vấn đề. Ví dụ, một học sinh trung học không tin ai hết chỉ cần được khen vài câu là không kìm được mà thao thao bất tuyệt về shogi. Ví dụ, sẽ nhét bằng được yếu tố shogi vào một tập truyện ngắn nào đó.
Chơi Shogi là mất hết lý trí. Thật là kinh khủng. Trò chơi này nên bị nhà xuất bản Shogakukan cấm.
Yukino thở dài rồi nói một cách bình tĩnh.
“Hikigaya-kun dạo này có vẻ hơi giống, Zai… Zaimoku gì đó nhỉ.”
Hachiman nhăn mặt rồi im bặt ngay lập tức.
Yukino biết rằng chỉ cần nhắc đến cái tên này mỗi khi cậu ta thao thao bất tuyệt, cậu ta sẽ ngoan ngoãn câm nín. Zaimoku gì đó, ắt hẳn phải có lúc dùng đến.
“Tóm lại, tớ biết cậu chơi shogi khá đấy. Vậy là vẫn còn cách.”
Yukino đặt quân cờ trong lòng bàn tay trở lại bàn Shogi. Xem ra lần này có lẽ không đến lượt mình ra tay.
“Nếu nói là vấn đề trong câu lạc bộ Shogi, thì cứ để người trong câu lạc bộ lên tiếng là được. Đúng chứ?”
“…Rốt cuộc, chỉ còn cách đó thôi sao.”
Hachiman chắc hẳn cũng nghĩ ra ý tưởng tương tự như Yukino. Cậu ta “cạch” một tiếng đẩy quân cờ tiến lên, tạo ra âm thanh lớn nhất trong ngày.
Nói cách khác… chính thức gia nhập câu lạc bộ shogi.
May mắn thay, ở trường Soubu, việc tham gia nhiều câu lạc bộ không bị cấm. Chắc hẳn việc tham gia giữa chừng cũng không khắt khe như các câu lạc bộ thể thao.
“Mắt đền mắt, răng đền răng, lấy độc trị độc, nhỉ.”
“Cậu định thêm thắt những thứ thừa thãi vào Bộ luật Hammurabi à?”
“Nhưng làm vậy sẽ gây phiền phức cho người khác, đạt được mục đích rồi thì nhanh chóng quay về Câu lạc bộ Tình Nguyện đi.”
“…Ngay lập tức, à.”
Yukino chỉ lo lắng cho câu lạc bộ shogi bị xâm chiếm bởi thứ độc tố hiếm có mang tên Hikigaya Hachiman mà thôi, aizz, cậu ta lại hiểu lầm gì nữa đây.
Hachiman cười mỉa mai.
“Đã nói tôi là người ngoài cuộc chán chê rồi, sao, hóa ra vẫn định công nhận tôi là thành viên à?”
“Đồ ngốc! Đừng có mà hiểu lầm nhé, tôi ghét cậu thật sự, thật sự luôn đấy. Ngay lập tức hãy chết một cách thảm hại và đáng thương đi.”
“Làm ơn đừng giả vờ tsundere rồi chỉ dùng lời nói như dùi cui đánh tôi nữa được không?”
Thỉnh thoảng phản công một chút thôi, là ngay lập tức thành ra thế này.
Lắng nghe tiếng Hachiman lẩm bẩm, Yukino khẽ bật cười.
Sao mà không thể ngăn được khóe miệng cứ cong lên thế này.
Giao tiếp vui vẻ với bạn bè, quả nhiên là như thế này nhỉ.
Nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ gì, và cái cậu nam kia cũng như tôi vừa nói, không phải bạn của tôi, nên chẳng liên quan gì đến mình cả. Hikigaya, đừng cố chen vào những chuyện không liên quan đến cậu nữa đi.
◆
Chiều hôm sau, Yukino đến phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện như mọi khi, và cảnh tượng quen thuộc lại chờ đợi cô.
“...Cậu, sao cậu vẫn còn ở đây?”
Hachiman một mình ngồi thẫn thờ trong phòng câu lạc bộ, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chuyện gia nhập câu lạc bộ Shogi thế nào rồi nhỉ? Làm ơn đừng giả vờ nhìn cái điện thoại không hề rung đó nữa. Thật đáng thương, hay là tôi nhắn tin giúp cậu nhé, Yukino nghĩ. Kiếp này tích đức, để kiếp sau tôi có thể sống thật thà hơn một chút. Không, không phải là bây giờ tôi không thật thà đâu nhé.
“Tôi vốn định hôm nay đến đó.”
Hachiman lắc đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay, nhìn sang Yukino.
“Không phải cứ muốn là vào được ngay đâu -- phải thi cơ.”
“...Thi, tuyển thành viên á?”
Nghe nói, cậu ta đi nộp đơn xin gia nhập vào giờ nghỉ trưa, bị trưởng câu lạc bộ đơn phương quyết định ngày thi là ngày kia và bảo đến lại sau.
“Tiếc thật đấy. Tôi cứ tưởng đã tống khứ được gánh nặng rồi chứ.”
“Đừng dùng cái giọng điệu tiếc nuối thật sự đó được không…”
Nếu suy nghĩ kỹ thì đây là chuyện đương nhiên.
Chỉ vì quá yếu mà coi các thành viên hiện tại như “người vô hình”, thì việc đặt ra giới hạn cho những người muốn gia nhập là điều không thể tránh khỏi.
“Vậy là, biết có bài kiểm tra đầu vào nên cậu cụp đuôi chạy về Câu lạc bộ Tình Nguyện… Cậu đang làm gì vậy?”
Yukino tiến lại gần Hachiman, nhìn trộm vào điện thoại từ bên cạnh. Cứ tưởng cậu ta đang xem gì chăm chú lắm, hóa ra là đang mở một đoạn video nào đó.
“Gì vậy, gần quá đấy.”
Hachiman giật mình ngửa người ra sau, Yukino bĩu môi, ghé mặt sát lại gần hơn.
Nếu cậu ta xem mấy video đồi trụy trong Câu lạc bộ Tình Nguyện thì gay to. Nhìn cái ánh mắt dâm dê của gã đàn ông này, chắc chắn là loại cầm thú hay làm chuyện đó. Phải kiểm tra ngay mới được. Nội dung, thể loại, sở thích, gu yêu thích các kiểu. Tóc đen dài hay tóc nâu ngang vai? Độc mồm độc miệng lạnh lùng hay cún con ngốc nghếch? Hikigaya, cậu thích kiểu nào?
“Đưa đây xem.”
“Để sau.”
“Đưa ngay lập tức. Tùy theo tình hình, tôi sẽ kiện cậu tội quấy rối tình dục đấy.”
“Sao lại thế, chỗ nào là quấy rối hả?”
Yukino luống cuống đưa tay ra, dùng một bộ phận nào đó trên ngực chặn cánh tay Hachiman lại.
“Này! Chạm rồi… Không đúng, có gì đâu mà chạm…”
Chớp lấy sơ hở của Hachiman – người đang đột nhiên mang vẻ mặt bi ai, Yukino chớp lấy thời cơ, gắng sức xoay màn hình điện thoại về phía mình.
Trên bộ anime là một thiếu nữ xinh đẹp tóc đen dài, thuộc kiểu lạnh lùng…
...không phải, mà là một đám con trai đeo kính, trông có vẻ rụt rè.
“...Sở thích của Hikigaya-kun thật là khác người.”
“Cô nói gì vậy?”
Hachiman đặt điện thoại lên bàn, có vẻ như đã bỏ cuộc.
“Cái này là người ủy thác gửi cho tôi. Video ghi lại trận đấu của họ với câu lạc bộ shogi trường khác.”
“À, ra vậy. Hừm...”
Yukino dụi mắt, xua tan những tưởng tượng kỳ quái và chút an tâm, chăm chú xem lại đoạn video.
Đó quả thực là video của các thành viên câu lạc bộ shogi.
Có lẽ họ quay để nghiên cứu. Không chỉ bàn cờ, mà cả thái độ bối rối, cách sử dụng thời gian khi bị dồn vào thế bí, hay những biểu hiện vô tình trên khuôn mặt khi phán đoán cục diện, tất cả những khoảnh khắc khi họ chơi shogi đều được ghi lại một cách tỉ mỉ… có vẻ là vậy.
Yukino xem mà chẳng hiểu gì.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì cô nàng hoàn toàn mù tịt về trò shogi.
“Hikigaya-kun, cậu đang dùng video này để chuẩn bị cho cuộc thi vào câu lạc bộ à?”
“Ừ, đúng vậy.”
Hachiman khẽ gật đầu.
“Đối thủ trong bài kiểm tra đầu vào là những tuyển thủ chính thức trong đội. Tất cả đều là đẳng cấp dan (đoạn), đương nhiên rồi, còn có cả những người nghiệp dư cấp cao hiếm hoi đạt tứ đoạn, ngũ đoạn nữa.”
“Đoạn...?”
Trong đầu Yukino hiện lên hình ảnh số tầng của hộp nhảy trong giờ thể dục[]. Bốn tầng thì hồi tiểu học mình cũng nhảy qua được, dễ như ăn kẹo.
Số tầng của hộp nhảy và dan trong cờ shogi, trong tiếng Nhật đều được viết là “đoạn”.
“Tớ không hiểu lắm, nhưng cậu thì chắc xoay sở được thôi nhỉ?”
“Xin lỗi, nhưng kỳ lực của tớ chẳng ra gì đâu. Vì suýt thua người yêu cầu là sơ đoạn, nên chắc chỉ cỡ 2, 3 kyu (cấp) là cùng.”
“Kyu...?”
Yukino tưởng tượng đến các cấp của cuộc thi năng lực tiếng Anh. Cấp 2 là trình độ tốt nghiệp cấp ba. Ra là Hikigaya-kun có đủ tư cách để dự thi đại học shogi rồi, nhỉ.
“Tớ vẫn không hiểu lắm. Chẳng lẽ đoạn của học sinh tiểu học còn yếu hơn cả kyu của học sinh cấp ba sao?”
Hachiman khựng lại một khoảnh khắc.
“Tuổi tác không liên quan đâu. Kỳ lực là tuyệt đối. Nhất là với người cao đoạn.”
“Vậy ra việc giỏi thể thao còn hữu ích cho shogi hơn là năng lực tiếng Anh, ý cậu là vậy?”
Hachiman lại khựng lại lần nữa.
“Ừm, nghe nói ngay cả những trận đấu đỉnh cao thì cuối cùng thể lực cũng quan trọng... chắc là vậy thật.”
“Nếu Hikigaya-kun không thể vượt qua nổi bốn đoạn, hay là cậu vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ đi?”
Hachiman khựng lại lần thứ ba.
“Đang nói chuyện shogi mà, đúng không?”
“Đương nhiên là đang nói chuyện shogi rồi.”
“...Vậy à...”
Hachiman im lặng suy tư.
Có lẽ do kinh nghiệm sống tích lũy đến giờ, cậu ta quen với việc suy đoán ý ngoài lời của người khác. Ngay cả những cuộc trò chuyện trực tiếp như thế này, cậu ta cũng cố gắng ngửi thấy mùi vị ác ý và châm biếm ẩn giấu, rồi vô thức cảnh giác.
Yukino thầm nghĩ, đó là thói quen xấu của cậu. Nhịp điệu trò chuyện là một trong những điểm hấp dẫn của con người. Chỉ vì đối tượng là mình nên mình mới có thể nhẫn nại, chứ người khác chắc chắn sẽ vỡ mộng về cậu mất. Vì vậy mà Hachiman không được con gái yêu thích. Tốt quá.
Dù sao thì --
“Nguyên tắc của cậu là không làm những việc thừa thãi, đúng không?”
“Hả? Ừm, đúng vậy.”
“Vậy mà cậu lại đặc biệt lấy cả video thi đấu ra xem, quan sát đối thủ.”
Việc Hachiman làm vậy có nghĩa là, trong đoạn video này chứa đựng những điều quan trọng hơn cả việc đến câu lạc bộ thể dục dụng cụ và tập luyện nhảy hộp.
“Tớ nghĩ chiến thuật shogi chắc có rất nhiều loại. Như lúc nãy cậu cũng có nhắc đến Tam Gian Phi Xa? Tớ không hiểu thuật ngữ này. Vậy là cậu đang dùng video này để điều tra chiến thuật của đối thủ à? Nếu tớ nói bậy bạ, thì cho tớ xin lỗi trước.”
“Không, đây là ý kiến bình thường nhất từ nãy đến giờ.”
Hachiman rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng không phải vậy. Đến trình độ này, việc nghiên cứu sở trường của mình hàng trăm giờ là chuyện đương nhiên. Dù có đối phó chắp vá thì kết cục cũng chỉ là bị phản đòn thôi.”
“Vậy thì không được rồi.”
Yukino nói, có chút thất vọng.
“Tôi không muốn thấy Hikitani-kun thua chút nào. Đã thua cuộc đời rồi, ít nhất Shogi cũng phải thắng chứ, nếu không thì thật đáng thương.”
“Đừng vừa vờ an ủi vừa đấm vào mặt tôi chứ... Ơ, mà, cậu định đến xem trận đấu hả?”
“Đương nhiên là không rồi. Thay vì tốn thời gian vào cái trò Shogi địa phương ít người biết đến, thì cuộc đời có nhiều việc ý nghĩa hơn nhiều.”
“Đừng có lật nhào cả tiền đề câu chuyện chứ, tôi muốn chết quá.”
Hachiman miệng thì lải nhải những lời chán chường, nhưng thực chất lại kiêu ngạo rung rung cái chân đang khoanh lại với nhau.
“Shogi có thể là một trò chơi địa phương ít người biết đến, nhưng bản chất của nó cũng giống như giao tiếp giữa người với người. Dù không hữu dụng trong việc vạch ra chiến thuật, nó vẫn có thể cho ta thấy nhiều điều. Ví dụ nhé.”
Hachiman hất cằm, chỉ vào cậu thiếu niên đang chơi cờ ở phía bên phải màn hình.
Mỗi khi đi một nước cờ, ánh mắt lại đảo liên tục, lo lắng nhìn trộm bàn cờ bên cạnh. Rồi khi bắt gặp ánh mắt của đồng đội, cậu ta lại cười trừ lấy lòng rồi vội vàng quay lại ván cờ của mình.
“Sự thiếu bình tĩnh này, cách quan tâm đến những người xung quanh, rất giống với...”
“...Ai?”
“Yuigahama Yui.”
“Vậy sao...”
Không để ý đến câu trả lời mơ hồ của Yukino, ngón tay của Hachiman tiếp tục di chuyển về phía trước.
Người bên cạnh thành viên Yuigahama (tạm gọi) hơi béo. Với bàn tay đeo găng hở ngón, cậu ta cố tình lấy quân Quế Mã từ bàn cờ, rồi dùng hết sức bình sinh đập mạnh xuống bàn như thể muốn làm vỡ nó.
“Nhìn cái gã đang đi nước cờ khoe khoang kia kìa. Tiếng quân cờ ầm ĩ, tiếng ho khan khó chịu, tiếng cười lớn vô duyên, cái gì cũng đáng ghét. Zaimokuza Yoshiteru đúng là tồn tại ở khắp mọi nơi trên thế giới này.”
“À ừm, thì, ừm...”
“Tiếp theo là cậu thiếu niên này.”
Người bên cạnh Zaimokuza (tạm gọi) lại khá nhỏ con.
Cậu ta dường như đang chú ý đến tiếng cờ của đồng đội, ngọ nguậy không yên, đi cờ vô cùng thận trọng. Khi chạm mắt với đối thủ, cậu ta sẽ ngước mắt lên mỉm cười ngại ngùng.
“Ra vậy, là Totsuka Saika à. Totsuka đáng yêu hơn thằng ngốc này nhiều, loại này đến chân Totsuka cũng không xứng. Đừng có mà coi thường.”
“… Ờm…”
Người chơi đối diện Totsuka (tạm gọi) thì sốt ruột rung chân, dùng những động tác thô lỗ để di chuyển quân cờ. Cậu ấy tặc lưỡi với Zaimokuza (tạm gọi), và ngay lập tức khiến cậu ta im lặng.
“Cái thái độ như nữ hoàng này, nhìn kiểu gì cũng là Miura Yumiko.”
“Mà, chỉ là một thằng con trai bình thường thôi. Thành viên câu lạc bộ shogi ngoài đời thực thì ai cũng như ai, tóc đen ngắn, đeo kính cả. Đừng có mơ mộng quá.”
Hachiman cười như đùa.
Yukino đáp lại bằng sự im lặng nặng nề. Trước cả việc có mơ mộng hay không, cô hoàn toàn không hiểu Hachiman đang nhìn thấy cái gì. Tất cả bọn họ, chẳng ai giống người thật chút nào cả...
Có lẽ vì bị bạn cùng lớp phớt lờ quá nhiều, cuối cùng cậu ta đã phải gửi gắm các mối quan hệ cho người hoàn toàn xa lạ. Ít nhất mình cũng nên đối xử tốt với cậu ấy hơn.
Trong lúc Yukino lần đầu tiên hối hận,
“Được rồi.”
Hachiman lẩm bẩm nhỏ rồi tắt màn hình điện thoại.
“Cơ bản đã nắm được tình hình.”
“... Ờm...”
Cậu nắm được cái gì vậy? Cái cậu cần nắm được là giờ khám bệnh của bệnh viện mới đúng.
Yukino khẽ nhích tay, Hachiman không biết đã hiểu lầm chuyện gì, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm đến lạ.
“Không sao đâu, Yukinoshita.”
Tôi thì không sao. Người không sao chút nào là cậu mới đúng, Hikigaya-kun.
“Người ta nói rằng shogi không liên quan đến vận may. Điều đó đúng nhưng không hoàn toàn đúng.”
Hachiman tiếp tục, mặc kệ ánh mắt lo lắng của Yukino.
Kỳ lực là tuyệt đối.
Tuy nhiên, đó chỉ là lý thuyết.
Nếu con người là máy móc, người bậc Kyu cấp bậc trung học đấu với kỳ thủ đẳng cấp tiểu học, cơ hội thắng gần như bằng không, nhưng—
“Thực tế khi đấu cờ, có rất nhiều cách để xoay sở.”
Nói rồi, Hachiman cười mỉa mai.
Lúc người ta đang lo lắng thì đừng có ra vẻ ngầu lòi như vậy. Người khác nhìn vào có thể hiểu lầm đấy.
Có vẻ như mình vẫn phải đến xem để đảm bảo cậu ta không làm điều gì kỳ quặc ở câu lạc bộ Shogi. Hikigaya-kun dù có thối nát cũng vẫn là thành viên. À không, phải nói là đã thối nát rồi mới đúng, nhưng dù sao thì...
Yukino một mình hạ quyết tâm.
◆
Ngày thi tuyển vào câu lạc bộ đã đến.
Sau một hồi đi từ tầng bốn đến tầng một của khu nhà đặc biệt nơi có Câu lạc bộ Tình Nguyện, cuối cùng Yukino cũng đã tìm thấy phòng câu lạc bộ Shogi.
Tại sao nó lại ở một nơi khó tìm như vậy chứ? Nếu có một nữ sinh vừa mù đường vừa ngại hỏi đường người khác, chắc chắn cô ấy sẽ phí phạm hàng chục phút để lang thang vô ích. Không, ngay cả mình không mù đường mà còn phí phạm hàng chục phút để lang thang, chắc chắn cô ấy sẽ tốn nhiều thời gian hơn nữa. Mù đường thật đáng thương.
Yukino mở cánh cửa câu lạc bộ Shogi với tâm trạng hơi bực bội.
Có vẻ như cuộc thi đã bắt đầu.
Ở một góc phòng, Hachiman và một thành viên nào đó của câu lạc bộ Shogi đang đối đầu nhau.
Những thành viên còn lại đứng hoặc ngồi xung quanh để xem.
“...Cái bầu không khí này là sao?”
Yukino nghiêng đầu bối rối.
Các thành viên, không hiểu vì sao, có vẻ... sát khí đằng đằng.
Khi Yukino chớp mắt để tìm hiểu nguồn gốc của sự khác thường này, chàng trai đeo kính đứng gần cửa nhất lúng túng đứng dậy.
“A, a, a!”
Không biết cậu ta nói là “Bạn đến xem à?” hay “Chào mừng đến với câu lạc bộ Shogi”.
Cùng với những lời nói không rõ ràng, chàng trai đeo kính vội vàng tiến lại gần. Có vẻ như cậu ta hiểu rằng Yukino là thành viên Câu lạc bộ Tình Nguyện.
“...A, a, a...”
Vừa dẫn cô đến một chiếc ghế trống, cậu ta vừa liếc nhìn van nài.
Xin hãy giữ bí mật chuyện tôi đã yêu cầu...
“Cảm ơn, tôi xin phép làm phiền.”
Yukino đáp lại với một nụ cười nhẹ. Thực ra cô không biết rõ đối phương là ai. Đối với một nữ sinh trung học bình thường, các thành viên câu lạc bộ Shogi đều trông giống nhau. Một kiến thức nhỏ.
Đối với Yukino, chỉ có Hachiman đang đấu cờ là trông khác biệt so với những người khác.
Chắc hẳn cậu ta đang đắm mình vào bàn cờ. Không có vẻ gì là cậu ta nhận ra sự hiện diện của cô. Vẫn như mọi khi, mang cái vẻ mặt như cá trắm chết trôi, táo bạo đối diện với bàn cờ.
Bên cạnh bàn cờ nhựa, đặt một vật thể bí ẩn trông như đồng hồ điện tử. Mỗi khi đi một nước, Hachiman lại ấn nút trên đồng hồ, thời gian của đối thủ bắt đầu đếm ngược.
“Cái đó là cái gì vậy...?”
Trước lời lẩm bẩm vu vơ của Yukino,
“A, a, a!”
Đồng hồ cờ, là đồng hồ thi đấu dùng trong đại hội đó ạ, chàng trai đeo kính thì thầm.
Quá mười lăm phút là thua. Gặp “Thiên Nhật Thủ” [] thì đổi bên đi trước, ván mới sẽ tính thời gian còn lại, hòa cờ thì bên nào dưới hai mươi bảy phút sẽ thua, bằng điểm thì bên đi trước thua, ai mà mách nước thì thua luôn, dựa vào kết quả của năm ván kiểm tra đầu vào để quyết định có được gia nhập hay không.
Tạm dịch: lặp lại nước cờ, chỉ tình huống cùng một nước đi bị lặp lại bốn lần.
Đại loại là quy định như vậy ạ..., chàng trai đeo kính lẩm bẩm không ngừng những câu thần chú cờ Shogi, nhưng tất nhiên Yukino không nghe.
Ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, Yukino chỉ nhìn người đấu đặc biệt.
Thành viên câu lạc bộ Shogi đối diện Hachiman là đối thủ mà Hachiman đã gọi là kiểu “Yui Yuigahama” trong video. Bản thân Yukino không phân biệt được, dù sao thì.
Yuigahama (tạm gọi) đó, trông cực kỳ không thoải mái.
Rõ ràng đang thi đấu, cậu ta lại cứ nhìn ngang ngó dọc, khi chạm mắt đối thủ còn nở một nụ cười nịnh nọt.
Cảm giác như cậu ta đang cố gắng cải thiện bầu không khí sát khí ngùn ngụt trong phòng câu lạc bộ.
“......Rốt cuộc, đã có chuyện gì vậy nhỉ?”
Yukino nghiêng đầu,
“A, a, a...”
Hiện tại đang là ván thứ hai của cuộc thi gia nhập câu lạc bộ, nhưng ván thứ nhất đã xảy ra một chút vấn đề ạ, chàng trai đeo kính nhỏ giọng đáp.
“Hikigaya-kun bản thân đã là một vấn đề rồi, nhưng ở đây có chút khác thường.”
“A, a, a...”
Có lẽ vậy, cậu ấy cũng có điểm tốt của riêng mình, nhưng, lần này cách làm có hơi quá..., người yêu cầu lên tiếng bênh vực Hachiman.
Yukino ngạc nhiên nhìn chàng trai đeo kính. Người này, sao từ nãy đến giờ cứ tự tiện thì thầm với mình vậy? Mình đâu có ý định nói chuyện với ai ngoài Hikigaya-kun đâu.
“──Hây!”
Lúc đó, Hachiman hét lớn.
Có lẽ đó là nước đi quyết định, khoảnh khắc cậu ấy mạnh mẽ đánh quân cờ xuống, vì quá mạnh mà hất tung quân cờ của đối phương, làm cả khay đựng quân cờ rơi xuống sàn.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Hachiman chỉ nói xin lỗi, thậm chí còn không thèm nhặt quân cờ lên.
“Đến lượt cậu rồi.”
Cậu ấy thản nhiên ấn nút đồng hồ cờ. Bàn cờ bị xáo trộn lung tung, đến cả Yukino cũng thấy rõ là không thể tiếp tục ván đấu được nữa.
Gần đến hồi kết rồi. Thời gian còn lại của đối thủ đang giảm đi trông thấy.
Xung quanh, các thành viên câu lạc bộ shogi xôn xao, dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi sắc mặt của họ. Một lần nữa, nồng độ sát khí lại tăng lên.
“…A, a, a…”
Chính là nó, chính là cái kiểu này… Chàng trai đeo kính cúi gằm mặt nói.
Ở ván đầu tiên cũng vậy, cậu ta dùng cái kiểu bẩn thỉu này để ép đối thủ hết giờ rồi thắng.
Có những thành viên bực tức vì cho rằng đó là hành vi phi thể thao, có người còn giúp nhặt quân cờ, nhưng cậu ta lại lấy quy định ra để phản bác, nói rằng những người giúp đỡ đối thủ mới là vi phạm luật cấm tư vấn, rồi vênh váo đắc thắng rằng thắng là thắng…
“Hừm.”
Yukino khoanh tay.
Thảo nào mà bầu không khí lại trở nên tệ hại đến vậy.
Quả nhiên là Hachiman. Về khả năng đọc vị lời nói, cậu ta là một tài năng hiếm có. Nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ đường hoàng nói rằng lỗi là do câu lạc bộ shogi đã không quy định rõ ràng các điều luật.
Đánh đổi toàn bộ thiện cảm của bản thân.
Nhưng mà, thiện cảm của cậu vốn dĩ đã chẳng có gì rồi, coi như là cơ hội tấn công miễn phí, cảm giác hời quá nhỉ. Cậu tính cả rồi, Hikigaya-kun.
“Ừm, ờ thì… Không sao đâu, đừng bận tâm.”
Yuigahama (tạm gọi) nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng xoa dịu những người bạn đang sát khí đằng đằng.
Vừa nói “Không sao, không sao đâu”, vừa vội vàng bò soài trên sàn, nhặt nhạnh những quân cờ bị rơi.
Ngay cả quân cờ rơi dưới chân Hachiman, vì đối thủ nhất quyết không chịu nhấc chân lên, nên cậu ta cũng phải rất vất vả mới gom lại được.
“A ha ha, vậy đến lượt tớ nhỉ…”
Ấy vậy mà, Yuigahama (tạm gọi) không hề phàn nàn một lời, chỉ cười một cách bối rối.
Đối với Yuigahama (tạm gọi), người đã dồn toàn bộ kỹ năng vào việc đọc bầu không khí, thì việc làm sao xoa dịu được tình hình này còn quan trọng hơn nhiều so với việc thắng thua.
Dù hoàn toàn không thể tập trung, cậu ta vẫn vội vàng xếp lại quân cờ, đặt quân vừa lấy từ khay vào một vị trí tương đối hợp lý.
Ngay khoảnh khắc đó,
“Rồi, tôi thắng.”
Hachiman nói.
“…Ể?”
Yuigahama (tạm gọi) ngẩn người ra một giây, rồi dè dặt hỏi lại.
Hachiman vừa chỉ vào quân cờ vừa được đi.
“Cậu đếm thử xem. Đó là quân Hương Xa thứ năm. Cậu phạm luật rồi.”
“──Ể?”
Yuigahama (tạm gọi) thốt lên cùng một từ, nhưng với một giọng điệu khác, đôi mắt mở to.
Yukino cũng đếm bằng ngón tay để xác nhận. Một quân ở rìa bàn, một quân ở phía trên, hai quân ở chỗ Hikigaya-kun, và quân vừa đánh là một quân. Quả nhiên là có năm quân thật. Chẳng lẽ trò Shogi là ai có đủ năm quân bài thì thua sao? Luật chơi có lẽ hơi khác so với Poker nhỉ.
“K, không thể nào... a, à, vừa nãy!?”
Yuigahama (tạm gọi) như thể nhận ra điều gì đó, chỉ tay vào chân của Hachiman.
“Tớ đã thắc mắc sao nó lại rơi ở chỗ đó! Chẳng lẽ đây là quân cờ cậu mang vào?! Cố tình làm rơi để chúng lẫn vào nhau, khiến tớ không nhận ra...!”
“Tôi không biết.”
Hachiman nhún vai.
“A, a, a!”
Tiếng la hét giận dữ của các thành viên vang vọng, cậu trai đeo kính khẽ lẩm bẩm.
Đây chẳng phải là chiêu thức mà ngày xưa hay thấy ở các võ đường Shogi, lén lấy quân cờ từ bàn Shogi bên cạnh sao... Không ngờ lại vô tình khiến đối thủ làm vậy, rồi dẫn dụ đến việc bị xử thua do phạm luật? Nếu dùng cái này trong các trận đấu bên ngoài thì chắc chắn sẽ gây rắc rối đấy, thật là một ý nghĩ đáng sợ mà...
Mà nói gì thì nói, Yukino vẫn không hiểu lắm.
Có những người hễ đụng đến lĩnh vực mà họ quan tâm là bỗng dưng nói nhiều hẳn lên nhỉ. Chắc cậu ta thích Shogi lắm đây.
Cuộc thi gia nhập câu lạc bộ tiếp tục.
Các thành viên câu lạc bộ shogi tranh cãi kịch liệt về việc có nên công nhận kết quả trận đấu vừa rồi hay không. Yuigahama (tạm gọi) cười gượng nói, “Phạm luật là phạm luật mà…” Cuối cùng, họ miễn cưỡng chấp nhận.
Hơn hết,
“Fu ha ha ha! Chiến hữu bị đánh bại rồi sao... Nhưng bọn chúng chỉ là những kẻ yếu nhất trong Ngũ Hổ Tướng Shogi chúng ta mà thôi... Thua một tên như hắn ta, thật là ô nhục cho thành viên câu lạc bộ Shogi mà!”
Người chơi thứ ba tỏ ra vô cùng hăng hái.
Hachiman đã nói khi xem video rằng cậu ta thuộc kiểu Zaimokuza (tạm gọi), nhưng Yukino vẫn không thể phân biệt được. Nhưng cô nghĩ có lẽ là đúng.
“Kukuku... Kẻ điều khiển quân cờ bị nguyền rủa kia, nếu ngươi nghĩ ta ngang hàng với kẻ vừa rồi thì ngươi lầm to rồi. Với ta, người đứng đầu Ngũ Hổ Tướng, Tướng Quân Pháo Đài Rung Lắc, những chiến thuật hèn hạ đó sẽ không có tác dụng đâu!”
Zaimokuza (tạm gọi) cười khanh khách, khoanh đôi găng tay hở ngón lại thành hình chữ thập.
“A... a... a...”
Thật ra mà nói, với kỳ lực của những người như họ, thì không thể có chuyện nhầm lẫn số lượng quân cờ đang giữ đâu ạ, cậu con trai đeo kính nói.
Nếu không bị phân tâm như đối thủ vừa nãy thì không nói làm gì... Nhưng đối thủ hiện tại, tuy hơi ồn ào nhưng tôi nghĩ khả năng tập trung vào bàn cờ của cậu ta có lẽ là nhất nhì trong câu lạc bộ.
Quả nhiên, ván đấu dường như đang diễn ra theo nhịp độ của Zaimokuza (tạm gọi).
Hachiman từ nãy đến giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, chỉ thấy khổ não. Đến lượt đi rồi mà vẫn không hề động tay. Xem ra không phải là chiến thuật dùng quân cờ để đánh lạc hướng đối thủ.
“Ngươi sợ hãi trước Song Đao Phi Giác của ta rồi sao? Dù ngươi có suy nghĩ đến đâu đi chăng nữa, Kim Cương Thành Tứ Huyệt Hùng kiến cố này cũng không thể sụp đổ đâu! Kuwahahahaha!”
Zaimokuza (tạm gọi) đã bắt đầu ăn mừng chiến thắng. Dù ở thế giới nào đi chăng nữa, Zaimokuza (tạm gọi) vẫn ồn ào như vậy.
Yukino chăm chú nhìn nghiêng mặt Hachiman. Cô không hiểu gì về cờ Shogi, nhưng có lẽ cậu ấy đang ở thế yếu chăng. Cái dáng vẻ liên tục lẩm bẩm và gãi đầu gãi tai, trông không giống Hikigaya-kun mọi khi chút nào. Thật gượng gạo, thật vô vị—
…Không đúng?
Vì quá gượng gạo, Yukino nghiêng đầu.
Nhìn kỹ lại, khóe miệng Hachiman khẽ nhếch lên. Những người khác không ai nhận ra, nhưng Yukino thì thấy. Không, nói như vậy cứ như giữa họ có sợi dây liên kết đặc biệt nào đó, thật xấu hổ. Hikigaya-kun lúc nào cũng đòi hỏi tôi phải hiểu cậu ấy một cách chân thật, thật là phiền phức...
“Nào, nào, sao thế sao thế! Lực của ngươi chỉ có thế thôi sao!”
Zaimokuza (tạm gọi) hoàn toàn không nhận ra chi tiết nhỏ này, vẫn không ngừng cười lớn đầy khoái trá.
Rồi chợt như nhớ ra điều gì, ánh mắt cậu ta hướng về phía đồng hồ tính giờ.
“Nuaaaaa!”
Cậu ta kinh hoàng tột độ.
Thời gian đang giảm là thời gian của Zaimokuza.
“A, a, a...”
Cậu ấy quên bấm đồng hồ rồi, chàng trai đeo kính lẩm bẩm. Người đó vì quá tập trung vào bàn cờ nên thường quên bấm nút bên mình sau khi đi nước cờ.
Nhưng, bình thường thì đối thủ phải nhắc chứ. Thỉnh thoảng, thực sự là rất hiếm khi, có những người biết đối phương chưa bấm đồng hồ nhưng lại không đi nước tiếp theo, mà chỉ chuyên tâm vào việc bào mòn thời gian của đối thủ...
“T-tên Kojiro hèn hạ! Sao không quyết đấu một cách quang minh chính đại!”
Zaimokuza (tạm gọi) giờ mới cuống cuồng bấm nút, nhưng đã quá muộn.
Cho dù thế trận có ưu thế đến đâu, nếu là luật thua do hết giờ thì cũng vô nghĩa.
Hachiman chỉ chọn những nước đi kéo dài thời gian, dồn Zaimokuza đến chân tường, nhưng thời gian đã mất thì không thể lấy lại được,
“Được rồi, tôi thắng.”
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên.
“Ti... Tiếp theo là tôi. Xin chỉ giáo...”
Người thứ tư, Totsuka (tạm gọi), vô cùng căng thẳng.
Có vẻ cậu ta đang suy nghĩ xem lần này Hachiman sẽ giở trò gì, lo lắng đến mức thái quá.
Yukino lắc đầu.
Không được. Để cái gã thô lỗ kia nhìn thấy sơ hở của cậu, thì không cần nghĩ cũng biết cậu ta sẽ dùng thủ đoạn gì để chà đạp...
“── hắt xì!”
“Hít!”
Đúng như dự đoán, trận đấu kết thúc trong chớp mắt.
Ngay khi Totsuka (tạm gọi) vừa cầm quân cờ lên, Hachiman hắt hơi một cái thật lớn.
Tay cậu ta run lên, quân cờ vô tình rơi xuống, lăn về một hướng khác với nơi cậu ta định đặt.
“Cậu đi hai nước. Tôi thắng rồi.”
Hachiman tuyên bố thắng do phạm luật một cách đầy đương nhiên.
“Mọi người, tớ xin lỗi... Tớ, tớ không định đi nước cờ như vậy mà...”
Totsuka (tạm gọi) cắn chặt môi dưới, lí nhí xin lỗi các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Đôi mắt to tròn ngấn lệ, cậu sắp khóc nức nở, và các thành viên câu lạc bộ shogi thay nhau an ủi cậu.
Totsuka (tạm gọi) hẳn là một linh vật được yêu mến trong câu lạc bộ này.
Có người thì bảo cậu đừng để bụng, người lại trách Hachiman không tuân thủ phép tắc.
Các thành viên ân cần vỗ về người đồng đội thua cuộc bởi thủ đoạn hèn hạ, đồng thời không ngừng liếc xéo Hachiman. Nếu phải dùng một từ ngữ tế nhị để miêu tả thì... có lẽ là đầy rẫy sự khinh miệt và căm ghét. Hachiman chẳng mảy may bận tâm đến những ánh mắt như dao găm đang đâm vào mình từ mọi phía.
Chỉ là cô độc, siêu nhiên, vững vàng ngồi trên đống lửa rơm.
Hikigaya Hachiman, con người ấy, luôn sống trong một thế giới như vậy.
Biết rõ mình sai, nhưng vẫn cố tình chọn cách làm sai, để uốn nắn câu lạc bộ Shogi chỉ biết bước đi trên một con đường đúng đắn.
Một mình Yukino ngẩn ngơ. Điều đó có vẻ như là một cách sống vô cùng thuần khiết. Dù không hiểu lý lẽ, và tuyệt đối không muốn thay đổi, nhưng không hiểu sao.
“── vớ vẩn.”
Một giọng nói khinh miệt vang lên từ đằng xa.
Các thành viên câu lạc bộ vây quanh Totsuka (tạm gọi) sợ hãi dạt ra.
Điều đó chỉ có nghĩa là chủ nhân của giọng nói là người có quyền lực tuyệt đối trong câu lạc bộ shogi.
“Đám tép riu liếm láp vết thương cho nhau thì thua vẫn là thua thôi. Nhưng mà, ta đây không chấp nhận đâu đấy!”
Là kiểu Miura (tạm gọi).
Đội trưởng đội hình thi đấu đồng đội, đồng thời là ong chúa thay đổi bầu không khí của câu lạc bộ... tất nhiên là nam rồi. Và Miura cũng không tự xưng “ta đây” như vậy.
Chẳng lẽ vì gã Hikigaya kia mà mắt và tai của mình cũng bị thối nát rồi sao? Yukino hậm hực. Trách nhiệm đã thay đổi cơ thể tôi, cậu phải chịu trách nhiệm cho đàng hoàng đấy.
“Nếu thắng được ta đây thì ta công nhận là thành viên. Còn nếu thua thì đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa.”
Miura (tạm gọi) nói với giọng the thé, và hướng ánh mắt sắc như dao về phía Yukino.
“──Cả ngươi nữa.”
Chính xác thì, không phải Yukino mà là──
“A, a, a...”
Chàng trai đeo kính bên cạnh run rẩy như bị đâm trúng.
Chuyện mình gọi cậu ấy đến, bị lộ rồi sao? Thật vậy à. Giờ phải làm sao đây?
Thường xuyên nói chuyện với Yukino như vậy, tất nhiên sẽ bị nghi ngờ có liên quan đến Câu lạc bộ Tình Nguyện. Chắc cậu cũng nhận ra lý do tôi không hề đáp lời rồi chứ.
“Này, xếp cờ nhanh lên.”
Sau khi trả quân cờ về vị trí ban đầu, Miura đột ngột nhấc quân cờ lên cao.
Không một lời chào hỏi, cũng chẳng thông báo bắt đầu trận đấu.
Nước cờ đầu tiên giáng mạnh xuống bàn cờ, hất văng quân cờ của Hachiman bay xa. Ngay sau đó, cậu ta xô đổ chiếc bàn bên cạnh, khiến quân cờ trên những bàn khác cũng rơi xuống đất, lẫn lộn với những quân cờ ban đầu.
Rồi ấn chuông tính giờ, bắt đầu đếm ngược.
Hành động hèn hạ đó – không nghi ngờ gì chính là những gì Hachiman vừa làm với các thành viên câu lạc bộ. Miura (tạm gọi) trả lại nguyên vẹn sự khiêu khích của Hachiman.
Đối diện với bàn cờ tan hoang, Hachiman lắc đầu.
“…Ra vậy, ra vậy.”
“Có ý kiến gì à?”
“Không có? Sao có thể có. Như vậy mới đúng.”
Miura (tạm gọi) trừng mắt nhìn Hachiman, Hachiman tạo ra nụ cười méo mó trên môi.
“A, a, a…”
Chàng trai đeo kính tái mét mặt mày, run rẩy môi vẫn cố gắng hoàn thành công việc bình luận viên.
Mấy thành viên trước cũng chỉ tầm đẳng cấp Dan thôi, nhưng người này là ngoại lệ. Cậu ấy là nghiệp dư Ngũ đoạn, từng đại diện cho tỉnh Chiba ở giải toàn quốc khi còn là học sinh trung học. Với trình độ của tôi thì dù chấp quân Phi Xa hay Giác, tôi cũng thua thảm hại.
Yukino hoàn toàn bỏ ngoài tai, nhưng danh hiệu đại diện Chiba nghe cũng oách đấy chứ. Chỉ cần gắn mác “Đại diện Chiba” thì cái gì cũng ngầu. Ví dụ như “Mèo đại diện Chiba”, nghe thật tuyệt vời. Tiếc là giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Có những việc cần ưu tiên hơn mèo, dù rất hiếm.
Ví dụ như – thưởng thức trận đấu trước mắt, đang biến thành một cuộc ẩu đả kịch liệt.
Miura (tạm gọi) chắc chắn là một người hiếu thắng.
Ngay khi Hachiman đi cờ, cậu ta lập tức đáp trả. Hất văng quân cờ của cậu, đập mạnh vào chuông tính giờ, bất kể trên bàn cờ hay ngoài bàn cờ, đều trực diện đáp trả những chiêu trò hèn hạ của Hachiman.
Ăn miếng trả miếng, lấy độc trị độc.
“…A, a, a…”
Hết cứu rồi – chàng trai đeo kính lẩm bẩm.
Đối thủ có trình độ quá cao sử dụng lại chính những thủ đoạn của mình, không thể thắng nổi.
“– Quế 4 ngũ đó, Quế 4 ngũ!”
Hơn nữa, kể cả khi Hachiman có hất văng quân cờ của mình đi thật xa, Miura (tạm gọi) cũng sẽ lập tức lên tiếng. Không thể tự tay đặt quân cờ lên bàn cờ thì dùng ngón tay chỉ vào vị trí muốn đi cũng được, hình như quy tắc chính thức có một điều như vậy.
Hachiman thì không thể làm thế. Với trình độ cờ của cậu ta, phải đặt quân cờ trở lại bàn cờ mới có thể nghĩ nước tiếp theo. Vì vậy, thời gian của cậu ta chắc chắn sẽ gấp rút hơn Miura (tạm gọi).
Nước cờ mà Miura (tạm gọi) đi, quả thực là nước đi thích hợp nhất để chiếu tướng Hachiman.
“Bộp”, “Bộp”. Mỗi khi quân cờ rơi xuống, đồng hồ bấm giờ rung lên, các thành viên câu lạc bộ lại ồn ào la hét.
Dồn ép tên dị biệt kia đến chết đi! Đánh bại tên tiểu nhân bỉ ổi đó!
“Bốp”, “Bốp”. Mỗi khi âm thanh như tiếng đấm bốc vang lên, các thành viên câu lạc bộ lại nắm chặt tay.
Loại bỏ những thứ sai trái. Đừng để cậu ta gia nhập cho đến khi cậu ta đi trên con đường đúng đắn.
Yukino hoàn toàn mù tịt về shogi.
Nhưng cô có thể nhận ra, Hachiman thực sự đang lâm vào khổ chiến.
Thân thể cậu ta khẽ run rẩy. Mắt đỏ ngầu, gò má ửng hồng. Bị nhiều người công kích như vậy mà vẫn đơn độc chiến đấu.
Thua đi. Thua đi. Thua đi. Tên sai trái kia hãy thua đi cho ta!
Lắng nghe dàn đồng ca nhiệt huyết của các thành viên câu lạc bộ shogi, chìm đắm trong cảm giác xa lạ đến kinh ngạc.
“…Hikigaya.”
Yukino vô thức nắm chặt hai tay.
Dù cả thế giới này có bài xích cậu. Dù cả thế giới này không đặt kỳ vọng vào cậu.
Tôi - chỉ một mình tôi thôi, thỉnh thoảng cũng không phải là không thể thành tâm cầu nguyện cho cậu.
Hikigaya. Dù cậu có tính cách quái gở, không được ai yêu thích, cậu vẫn là - chỉ thuộc về tôi, Hikigaya.
- Cố lên.
Lúc này, tất cả âm thanh đều biến mất.
Trận đấu kết thúc.
Dù có nhìn bàn cờ thế nào đi nữa, Yukino cũng không thể biết ai thắng. Tính toán một hồi, hình như không ai có đủ năm quân. Vậy thì làm sao để phân thắng bại đây?
Yukino vội vàng nhìn quanh.
Rồi nghi hoặc nghiêng đầu.
Các thành viên câu lạc bộ shogi bên cạnh, hình như cũng không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trừ một người.
“Tôi còn chưa đi mà.”
Chỉ có Hachiman là nở một nụ cười nhạt trên môi.
“…Hả? Cái gì cơ?”
Miura (tạm gọi) kinh ngạc hỏi lại, Hachiman trước mặt cậu ta nhấc quân tốt ở góc bàn cờ lên.
Gõ nó xuống mép bàn, ra ngoài những ô vuông.
“Tôi chỉ giả vờ đi thôi, còn đồng hồ bấm giờ cũng chỉ chạm vào cạnh nút bấm thôi.”
Hành động đó, trong mắt đối phương, nhìn kiểu gì cũng là đã đi xong nước cờ rồi. Miura (tạm gọi) vốn đã nhận định đây là một cuộc đua với thời gian, hai người đang “ăn miếng trả miếng” nhanh như chớp trong một trận quyền anh.
Bởi vậy cậu ta mới nhanh chóng đi nước tiếp theo –
“Cậu coi như đi hai nước liền rồi. Cậu thua rồi.”
“–Cái gì cơ!?”
“Vậy là đơn xin vào câu lạc bộ của tôi được duyệt rồi nhé. Sau này mong được chỉ giáo.”
Miura (tạm gọi) tức giận đến tím mặt. Một màu sắc nguy hiểm.
“Cậu đúng là, rốt cuộc hèn hạ đến mức nào vậy hả!”
Cậu ta đạp đổ ghế, túm lấy cổ áo Hachiman. Không ai ngăn cản được cậu ta. Không thể ngăn cản được. Bởi vì các thành viên câu lạc bộ đều có chung cảm xúc với Miura (tạm gọi). Thừa quân cờ, hết thời gian, đi hai nước liền, toàn là dùng những thủ đoạn bỉ ổi để dụ người khác phạm luật, cười mà chấp nhận được thì mới là lạ.
Ngay khi cậu ta giơ cao nắm đấm đầy phẫn nộ –
“Được rồi, đến đây thôi.”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người theo phản xạ nhìn về phía cửa.
Cố vấn của câu lạc bộ Shogi đang đứng ở đó. Không biết đến từ lúc nào.
Ông ấy mặc bộ vest chỉnh tề, tôn lên vóc dáng cao ráo, chậm rãi bước đến trung tâm phòng câu lạc bộ. Một người đàn ông dễ dàng thu hút sự chú ý. Miura (tạm gọi) lập tức im lặng, có lẽ các thành viên khác cũng nhìn ông bằng con mắt khác.
Theo cách nói của Hachiman, thì là kiểu Hayama Hayato (tạm gọi) nhỉ. Vị cố vấn lại vỗ tay một lần nữa, lần này là để chúc mừng người chiến thắng.
“Đã phân định thắng thua rồi. Đến đây thôi. Quả là một trận đấu thú vị.”
Hayama (tạm gọi) nhìn thẳng vào Hachiman, mỉm cười với cậu ấy.
“Em tên là Hikitani-kun đúng không? Năng lực cờ của em tôi chưa kiểm tra kỹ… nhưng tôi cho rằng em đã luyện tập nghiêm túc cho trận đấu hôm nay. Hikitani-kun rất mạnh. Chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa.”
Rồi như hiểu ra mọi chuyện, ông liếc nhìn cậu thành viên đeo kính một cái.
“Nhưng cậu ấy nói đúng. Shogi là cuộc đối thoại với đối thủ. Chiến thắng là chính nghĩa, nhưng không có nghĩa người chính nghĩa muốn làm gì thì làm. Cậu muốn truyền tải điều đó, nên mới dùng chiêu mạo hiểm là mời Hikitani-kun đến.”
“A... a... a!”
“Kỳ thủ shogi không có sức mạnh thì không thể tồn tại. Nhưng chỉ có sức mạnh thì vô nghĩa. Xem ra phương hướng chỉ đạo của tôi có vấn đề rồi, thật xin lỗi mọi người.”
Giọng nói điềm tĩnh, dịu dàng lan tỏa vào trái tim của từng thành viên câu lạc bộ.
Mắt họ ngấn lệ, nắm chặt tay, tự nhiên tụ tập quanh Hayama (tạm gọi).
Cố vấn nhìn quanh mọi người, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tất cả chúng ta đều thua rồi. Vậy, có muốn bắt đầu lại từ đầu không?”
“A... a... a...”
“Bởi vì... shogi đích thực vô cùng thú vị!”
Tất cả mọi người đồng loạt reo hò.
Miura (tạm gọi), Totsuka (tạm gọi), Zaimokuza (tạm gọi), Yuigahama (tạm gọi) cùng nhau ôm chầm lấy Hayama (tạm gọi), vừa khóc vừa cười, người thì xin lỗi, người thì làm lành.
Thanh khiết, chính trực, xinh đẹp, tất cả những gì thuộc về tuổi thanh xuân đều cô đọng lại ở đây.
Bên cạnh Hachiman, người đã toàn thắng cả năm trận, thì lại chẳng có một ai.
“...Về thôi.”
Hachiman vẫn như mọi khi, như một lẽ tất yếu, một mình đứng dậy rời đi.
◆
Người yêu cầu nói rằng hôm khác sẽ đến tạ lỗi đàng hoàng. Mang theo lá thư xin lỗi của tất cả thành viên câu lạc bộ, khẩn cầu Hachiman “xin cậu ngàn vạn lần đừng gia nhập câu lạc bộ shogi.”
Chỉ còn lại bàn cờ và quân cờ mà chàng trai kính cận kia mang đến, đặt trong phòng Câu lạc bộ Tình Nguyện.
Dường như là một chút thành ý.
Kể từ đó, Hachiman chưa từng đụng đến shogi nữa.
Đã cố gắng đến thế cơ mà. ...Lời cầu nguyện của tôi, đã thành hiện thực rồi cơ mà.
Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy tiếc khi bàn cờ bị phủ bụi ở một góc bàn trong phòng câu lạc bộ, trong lòng hoàn toàn không có một chút ý niệm nào về việc khích lệ hay an ủi cả...
“Thỉnh thoảng chơi một ván nhé?”
Yukino dừng việc lật trang sách, liếc nhìn Hachiman.
“...Với cậu?”
“Không thích thì thôi.”
Yukino không hề giải thích lý do, khiến Hachiman nghiêng đầu bối rối, rồi lại vội vàng quay đi.
“…Ừm, cũng không hẳn là không được.”
Cậu không hỏi thêm, khẽ gật đầu, bắt đầu xếp những quân cờ vào vị trí ban đầu.
Yukino cũng bắt chước, vụng về xếp quân cờ. Năm quân tốt trong tay không có tác dụng gì à?
“Vậy… xin được chỉ giáo.”
“Ừ.”
Cô lịch sự cúi đầu, đáp lại bằng một tiếng “ừ” ngắn gọn. Thấy cậu không có ý định tìm đồng hồ bấm giờ, có vẻ lần này cậu muốn đánh cờ nghiêm túc, chứ không phải dụ dỗ người khác phạm luật.
Yukino ngơ ngác chờ đợi, Hachiman lộ vẻ “Tôi đi trước à?”.
Đúng vậy, cậu đi trước đi. Vì thực ra tôi chẳng hiểu gì về shogi cả.
Tôi chỉ nhớ mỗi câu nói mà Hachiman đã từng nói trước đây.
“Shogi, xét cho cùng, cũng chỉ là một trò chơi dựa vào thực lực.”
Đánh cờ với kẻ yếu không có ý nghĩa gì. Đánh cờ với Yukino, người thậm chí còn không hiểu luật, Hachiman cũng chẳng được lợi lộc gì.
Vậy thì, khoảng thời gian này là gì?
Tôi chỉ đơn thuần là hứng lên thôi, hoàn toàn không có ý gì sâu xa.
Còn cậu, cậu mang tâm trạng gì khi chơi shogi với tôi vậy?
“…He he.”
Yukino khẽ lắc đầu.
Nghĩ cũng vô ích thôi. Bởi vì thanh xuân của chúng ta lúc nào cũng đi sai đường.
Yukino bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Luôn luôn, luôn luôn chờ đợi nước cờ tiếp theo của cậu.


0 Bình luận