Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anthology 1 - Yukino side
Câu Trả Lời Kia Tan Trong Gió.
Tác Giả: Ishikawa Hiroshi / Minh Họa: Kippu
Dịch Thuật: LittleKai (Valvrare Team)
“Hikki, đến nước này thì đúng là quá đáng rồi đấy...”
“Sao cậu có thể nghĩ ra những chuyện kinh tởm như vậy cơ chứ. Muốn đập vỡ đầu cậu ra xem bên trong có gì... À không, thôi bỏ đi, tớ không muốn nhìn đâu. Chắc chắn bên trong cũng toàn thứ kinh tởm thôi.”
Bị dội cho những lời lẽ thậm tệ như vậy, tôi không thể chịu đựng thêm nữa và lao ra khỏi Câu lạc bộ Tình Nguyện.
Chắc không cần phải giải thích ai đã nói câu gì nhỉ. Câu nào đơn giản mà thấm thía thì là của Yuigahama, còn câu nào dài dòng mà thấm thía thì là của Yukinoshita.
Bỗng dưng tôi nghĩ, đám con gái xung quanh mình toàn là kiểu Nana-chan hát những điều khiến lòng tôi cảm động sâu sắc (theo nghĩa xấu)... Hay nói đúng hơn, một nửa nhân loại là Nana-chan cũng nên. Thế này thì chẳng khác gì trái đất đổi tên thành buổi diễn của trưởng đoàn Mizuki Nana “Mizuki Nana hát hết mình” [] rồi còn gì.
Tên của buổi hòa nhạc cá nhân của Mizuki Nana.
Nếu có ngày giới thiệu bản thân với người ngoài hành tinh, mà mình nói “Xin chào, tôi là Hikigaya Hachiman đến từ buổi diễn của trưởng đoàn[] Mizuki Nana ‘Mizuki Nana hát hết mình’”, chắc đối phương sẽ hoảng hồn mà nghĩ “Kẻ thống trị hành tinh này có lòng tự tôn cao vãi chưởng”.
Buổi diễn của trưởng đoàn là thuật ngữ thường được sử dụng trong ngữ cảnh nghệ thuật biểu diễn Nhật Bản, đặc biệt là trong các nhóm nhạc thần tượng hoặc đoàn kịch, nơi trưởng đoàn (座長 - “tọa trưởng”) đóng vai trò chính trong buổi biểu diễn.
Thoát khỏi được vòng ảnh hưởng của câu lạc bộ, à không, của hành tinh, nhưng chẳng biết đi đâu, nên tôi tạm thời đến lớp 2-F.
Vì trời nóng nên tôi mở cửa sổ, gió thổi vào căn phòng trống, lật tung tấm rèm cửa một cách phô trương.
Tôi tùy tiện ngồi xuống một cái bàn, nhìn quanh dãy bàn ghế. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng hè lọt vào khóe mắt, càng làm cho căn phòng lờ mờ trở nên tối tăm hơn.
Cứ thế này bống nhớ lại... cái buổi chiều sau giờ học mà mình tỏ tình với cô nàng mình đơn phương thích... đúng là lại thêm một cú đấm vào tim nữa.
Quá khứ hay hiện tại đều gây tổn thương cho trái tim tôi. Nếu tôi là Scrooge [], chắc tinh thần tôi đã sụp đổ trước khi hồn ma tương lai xuất hiện rồi.
Nhân vật từ bộ phim “A Christmas Carol”. Nhân vật chính Scrooge đã thay đổi bản thân sau khi được gặp những hồn ma Giáng sinh của quá khứ, hiện tại và tương lai.
Tôi đung đưa chân và chìm đắm trong suy tư.
Nghĩ kỹ lại thì... tại sao mình lại bị Yuigahama và Yukinoshita mắng đến mức đó nhỉ?
Tôi chỉ nói một câu “Tôi thấy Chiba-kun[] thật là gợi cảm” thôi mà.
Linh vật của tỉnh Chiba.
Bởi vì, cái thứ đó nhìn kiểu gì cũng rất khiêu gợi mà. Toàn thân màu đỏ rõ ràng là bằng chứng của sự động dục. Rất nhiều loài động vật khi đến kỳ sinh sản đều có màu sắc sặc sỡ hơn. Có một giả thuyết cho rằng, son môi và phấn má hồng của phụ nữ cũng có tác dụng thu hút sự chú ý của người khác giới hoặc cùng giới bằng cách bắt chước vẻ mặt khi động dục.
Thêm nữa, cái lưỡi thè ra từ miệng, cái mũi hếch lên... chắc chắn cũng là một phép ẩn dụ cho một loại vật thể nhô ra nào đó.
Và khác với ấn tượng trên hình minh họa, Chiba-kun mặc đồ thú bông trông đầy đặn và có vẻ rất dễ ôm. Chắc không có mấy ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn đầy nhục cảm đó khi trực tiếp đối mặt đâu.
Hơn nữa, cheeba là tiếng lóng chỉ cần sa ở tiếng Anh. Đến nước này thì không thể không khẳng định rằng, nó chẳng khác gì một chất gây nghiện đang đi lại cả.
-- Sau khi tôi thao thao bất tuyệt những điều như vậy, bầu không khí trong câu lạc bộ hoàn toàn đóng băng.
Ví dụ như, ngay cả khi mình lỡ miệng nói “Marie Antoinette[] cũng xinh đấy chứ?” trong buổi tiệc ăn mừng Cách Mạng Pháp, thì cũng không đến mức lạnh lẽo thế này đâu.
Marie Antoinette (1755-1793) là Hoàng hậu của Pháp, vợ của Vua Louis XVI. Bà sinh ra tại Áo, là con gái của Hoàng hậu Maria Theresa và Hoàng đế Franz I của Đế chế Áo-Hung.
Nhưng Marie dễ thương thật mà. Cuối cùng thì cô ấy cũng thức tỉnh thành hoàng hậu. Tôi đọc hết bộ “Hoa hồng Versailles” rồi nên tôi biết rõ về chuyện đó lắm. Ngay cả khi tôi bị chuyển sinh đến thời đại đó ngay lúc này, tôi cũng tự tin mình sẽ sống sót với tư cách là Roland de Gorilla, một quý tộc sa sút bí ẩn thay vì Hikigaya Hachiman.
Trong lúc tôi đang ảo tưởng về lá cờ ba màu tung bay trên bầu trời nước Pháp xa xôi,
“Sao vậy Hachiman, lại ngồi đây hoàng hôn à?”
Có một bóng người đứng ở cửa lớp. Trời nóng thế này mà vẫn mặc áo khoác, đeo găng tay hở ngón, đến cả cái bóng cũng thấy nóng nực.
“Gì chứ, Zaimokuza à?”
Khi tôi gọi tên, cậu ta bỗng nở một nụ cười có vẻ vui mừng và tiến về phía tôi.
“Nhân tiện Hachiman này, hoàng hôn ấy mà, là khi mặt trời lặn xuống tối sầm, nên mặt người ta mới──”
“À, đủ rồi đấy.”
Những kẻ mắc bệnh tuổi dậy thì rất thích dùng những từ ngữ khó hiểu, hễ có cơ hội là lại lén lút nhét chúng vào câu chuyện hoặc giải thích nguồn gốc. Tại sao tôi biết ư? Vì tôi cũng từng mắc phải mà (cái kiểu nói “mắc phải” này cũng là một dạng đó). Mấy bài văn hồi cấp hai của tôi toàn là chữ Hán, kinh khủng khiếp. “Con Chihuahua gần nhà đang gầm gừ”, “Đứa trẻ ngã ở công viên đang khóc thét”, “Đàn kiến trên mặt đất hống hách ngang ngược”, một thành phố chẳng khác gì ma giới hiện lên trên trang giấy.
Zaimokuza ngồi phịch xuống cái bàn bên cạnh tôi. Sức nặng khiến cái bàn kêu lên một tiếng “ken két”.
“Có tâm sự gì sao? Hãy nói với ta đi, kẻ địch mạnh mẽ à. Hòm thư kiến nghị của Kiếm Hào Tướng Quân luôn rộng mở đó.”
Tôi dở tệ với cái kiểu không khí “tình bạn đàn ông” này.
Cho dù có đem chuyện của Câu lạc bộ Tình Nguyện đi hỏi ý kiến Zaimokuza, tôi cũng không nghĩ là sẽ nhận được lời khuyên hữu ích nào. Bởi vì gã này còn đồ bỏ đi hơn cả tôi nữa.
Nhưng mà, trong đầu tôi lại lóe lên một ý nghĩ ác độc là muốn xem cái bộ dạng đồ bỏ đi của gã một chút.
“Thật ra thì... thế này thế nọ, vân vân và mây mây, cát sa mạc dưới ánh trăng, ta khóc ướt đẫm, cô đơn một mình ngủ vùi, là như vậy đó.”
“Hmm...”
Zaimokuza khoanh tay, nhắm mắt suy nghĩ một hồi. Có vẻ như gã đang suy nghĩ nghiêm túc hơn tôi tưởng. Tôi bỗng cảm thấy hơi áy náy.
Rồi Zaimokuza đột ngột mở to mắt.
“Hachiman, ngươi... là người thích thú với thú vật à?”
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu. Trả lại cái cảm giác áy náy vừa rồi cho tao!
Zaimokuza chạm vào vai tôi.
“Không sao đâu, không sao đâu. Trông ta thế này thôi chứ ta cũng hiểu cho những người như ngươi. Nhà văn light novel phải tinh thông mọi thể loại tình dục mới được.”
“Nhà văn light novel cũng vất vả thật.”
Có vẻ như gã không hiểu ý tôi cho lắm.
“Nhưng mà... tạm gác sở thích tình dục của ngươi sang một bên, việc bị hai cô gái trêu chọc rồi khóc lóc đi ngủ có hơi thảm hại đấy. Ngươi không nên ưỡn ngực lên mà tuyên bố rằng ‘Ta không chỉ đơn thuần thích thú với mấy em gái có tai thú, mà phải là loại có mõm đầy đủ mới khiến ta hưng phấn!’ sao?”
“Không, tớ không phải kiểu cuồng như vậy mà──”
“Sao lại yếu đuối thế! Phải nói cho bọn chúng một trận ra trò!”
“Đừng có nói vô lý thế. Thế cậu, cậu có thể nói một trận ra trò với Yuigahama và Yukinoshita mặt đối mặt không?”
Nghe lời tôi nói, Zaimokuza bật cười “hừ” một tiếng.
“Cậu nghĩ một người mà muốn trở thành nhà văn light novel lại có tính cách dám nói một trận ra trò với con gái chắc?”
“Làm nhà văn light novel cũng khổ thật đấy.”
“Ngay từ đầu, ta đã không ưa hai người kia rồi. Đặc biệt là cái cô Yukinoshita kia, nói thật là hơi đáng sợ.”
Quả nhiên, thằng này đúng là đồ bỏ đi. Chẳng giúp được gì cả.
Cảm thấy thật ngớ ngẩn, tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tràng cười the thé vang lên. Nhìn xuống dưới, một nhóm ba nữ sinh ăn mặc sặc sỡ đang vừa trò chuyện vừa tan học.
Bỗng dưng nảy ra một ý, tôi lấy điện thoại ra. Giờ là ba giờ bốn mươi phút chiều.
“Vị trí kia... có lẽ vừa đẹp...”
“Cậu nói gì vậy?”
Zaimokuza đến bên cạnh tôi.
Tôi chỉ xuống mặt đất.
“Cậu có thấy nhóm ba nữ sinh ở kia không?”
“Hmm.”
“Mười lăm giây nữa thôi, quần lót của ba người kia sẽ lộ hết cho xem.”
“Nói vớ vẩn.”
Zaimokuza lắc đầu vẻ chán ngán. “Thời buổi này đến anime ‘flop nặng’ cũng không có cảnh ‘lucky pervert’ rẻ tiền đến thế đâu. Hachiman, chẳng lẽ vì ghét phụ nữ mà cậu phát điên rồi à? Cũng tại vì thế mà cậu --”
Đúng lúc đó, gió thổi.
Tiếng “vù” vang lên làm rung chuyển cả trường học. Rèm cửa sau lưng tôi bị thổi tung lên gần sát trần nhà.
Tiếng la hét vang vọng.
“Kyaaa!”
“Cái gì thế này~”
“Ghét quá đi~”
Ba người trên mặt đất dùng tay giữ chặt lấy chiếc váy suýt chút nữa bị gió thổi tung.
Tôi dụi dụi đôi mắt đã ầng ậng nước vì gió.
“Đã bảo là lộ hết... nhưng từ trên này thì làm sao mà thấy được chứ.”
Tự thấy lời mình nói thật buồn cười, tôi khẽ bật cười.
Quay sang phía Zaimokuza, tôi thấy cậu ta đang trợn tròn mắt sau cặp kính vuông.
“K-Kẻ kế thừa Phong, Tinh Linh Gió tinh nghịch Oiiren Sylphid, Chương thứ hai... chẳng lẽ ngươi cũng là người có siêu năng lực...?”
“Cũng?”
“Cơn gió vừa rồi là do ngươi tạo ra sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Chỉ là dự đoán thôi. Sau trận đấu tennis tháng Năm, tớ đã thu thập thêm dữ liệu về hướng gió. Nếu là giờ nghỉ trưa và tan học, có thể suy ra từ thống kê xem gió thổi ở đâu, như thế nào.”
“Ra là vậy... vậy thì...”
Zaimokuza chạy về phía bảng đen, cầm phấn lên và bắt đầu viết gì đó. “Chỉ cần có cái đó... Kukuku, tốt lắm... Báo thù nằm trong tay chúng ta!”
Tôi đứng sau lưng cậu ta, tự hỏi không biết cậu ta đang lẩm bẩm cái gì.
Trên bảng đen vẽ đầy mũi tên, hình người que bí ẩn và những công thức toán học khó hiểu khác, lộn xộn hết cả lên.
“Hachiman à, hãy dùng năng lực của ngươi khiến Yuigahama và Yukinoshita phải khóc lóc van xin đi.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Nghe cho kỹ đây...”
Zaimokuza gõ gõ phấn lên bảng đen. “Đầu tiên, ngươi gọi hai người kia đến một chỗ thích hợp. Sau đó, thời khắc đó sẽ đến. Gió sẽ thổi nhẹ nhàng, váy tốc lên, lộ quần chip, và chúng ta sẽ ở đó để chứng kiến cảnh tượng này, đây là kế hoạch đấy.”
“Hmm...”
Việc tôi thu thập dữ liệu về gió chỉ là do tò mò. Tuyệt đối không phải vì ý đồ đen tối muốn tốc váy của ai đó.
“Thế nào Hachiman, có muốn tham gia vào chuyện này không?”
“Hmm...”
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời cao, những đám mây trôi lững lờ theo gió.
Mây thật tốt. Không cần làm việc mà vẫn có thể đi bất cứ đâu nhờ sức gió.
Ngày xưa con người cũng đã tận dụng sức gió. Cối xay gió hay thuyền buồm chẳng hạn. Nhưng từ sau cuộc cách mạng công nghiệp, khi phụ thuộc vào nhiều loại nhiên liệu khác nhau, việc sử dụng sức gió đã trở nên ít đi.
Cách mạng có cả mặt tốt lẫn mặt xấu. Tuy có nhiều thứ trở nên tiện lợi hơn, nhưng môi trường bị ô nhiễm và mối liên hệ với thiên nhiên đã bị mất đi.
Giờ đây chẳng phải là lúc con người và thiên nhiên bắt tay nhau, bắt đầu một mối quan hệ mới hay sao? Đúng vậy, ví dụ như mượn sức gió để tốc váy các cô gái chẳng hạn...
“Bắt đầu rồi! Cách mạng Hachiman!”
Để dẫn dắt nhân loại đến một giai đoạn mới, tôi chìa tay ra.
“Hừ, phải thế chứ.”
Zaimokuza nắm chặt tay tôi bằng bàn tay dính đầy phấn.
──Đây chính là cái mà sau này người ta gọi là “Lời thề của trường cấp ba Soubu”.
◆
Tan học ngày hôm sau, tôi và Zaimokuza hẹn gặp nhau ở sau bãi giữ xe đạp.
Chỗ này gần với địa điểm ăn trưa quen thuộc. Vì là nơi đã trải qua một thời gian dài, nên tôi nắm rõ dữ liệu về gió.
Ở khu để xe đạp có tấm sắt cao ngang hông, tôi và Zaimokuza ngồi xổm xuống, nấp mình trong bóng râm của nó.
“Vậy Hachiman, ngươi định gọi Yuigahama hay Yukinoshita ra đây?”
“Trước khi đó thì...”
Tôi kéo cái cặp đặt dưới đất lại gần.
“Tớ muốn làm một thí nghiệm.”
Zaimokuza cất tiếng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ tôi lấy ra.
“Đ, đó chẳng phải là...váy sao!”
Thứ tôi cầm trên tay là một chiếc váy xếp ly có đường kẻ trắng ở phần gấu.
Zaimokuza thất thần.
“Chẳng lẽ ngươi, ăn trộm──”
“Không phải. Tôi mượn tạm của em gái.”
Dù nói là mượn tạm, nhưng dĩ nhiên là mượn không xin phép. Nếu chuyện này mà bị bố phát hiện thì chắc chắn tôi sẽ bị từ mặt. Khéo còn bắt tôi đi tu ấy chứ. “Hachiman” nghe có vẻ hợp làm pháp danh cho sư thầy ghê, chắc mấy sư khác sẽ bảo “Thằng này đã có tên Hachiman rồi”. Sau đó, sẽ có ngày tôi độc lập, mở một ngôi chùa tên Hachiman Tự Thế Hệ Đầu. Còn mở chuỗi chi nhánh tạo nên trào lưu chùa chiền nữa chứ.
“Ngươi định mặc chiếc váy đó và thử cảm nhận gió thật sự sao. Coi trọng thí nghiệm thật là khoa học. Nhưng... ai sẽ mặc nó đây? Ta không muốn đâu đấy.”
“Tớ cũng không làm chuyện đó đâu, vừa làm bẩn váy vừa làm bẩn mắt tớ.”
“Vậy thì ai sẽ...?”
“Vừa hay cậu ấy đến rồi.”
Tôi nhổm người dậy và vẫy tay về phía bên kia khu để xe đạp. Một học sinh đang ngơ ngác nhìn xung quanh nhận ra tôi và chạy bộ đến. (← Dễ thương ghê)
“Hachiman, cậu ở đây à. Tớ tìm cậu nãy giờ đó.” (← Thấy chưa, dễ thương mà)
Totsuka Saika (← Chỗ này dễ thương nè) đến phía sau khu để xe đạp và mỉm cười với tôi. (← Quý giá quá rồi)
Vì hôm qua tôi đã nhìn mặt Zaimokuza suốt rồi, nên sự dễ thương của Totsuka càng thấm thía hơn bao giờ hết. Chỉ một ngày thôi mà đã thế này, nếu sau khi đi tu mà tôi được đắm mình trong sự dễ thương này thì chắc chắn tôi sẽ bỏ đạo Phật và bắt đầu đạo Totsuka thôi. Tam đại tôn giáo của thế giới… đủ tư cách làm đối thủ của tôi.
“À, Zaimokuza-kun cũng ở đây à.”
Zaimokuza giật mình khi nghe thấy tiếng gọi.
“Ồ, ồ, là Totsuka-shi à. Hừm hừm, ra là vậy sao.”
Vừa cười toe toét vừa nháy mắt với tôi. Thật sự ghê tởm.
Nhưng khoan đã... Có thể tôi không nhận ra, nhưng liệu tôi có đang làm cái mặt này trước mặt Totsuka không? Kinh tởm quá....
Zaimokuza chẳng khác nào tấm gương phản chiếu chính tôi. Nếu tôi là phù thủy, thay vì Bạch Tuyết, tôi sẽ ném cái loại gương này vào tận rừng sâu trước tiên.
Tôi cố tình tỏ ra nghiêm túc.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra trước giờ câu lạc bộ.”
“Không, cậu đừng bận tâm.”
Totsuka nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
“Cảm ơn cậu đã đến.”
“Ừ.”
“Cảm ơn (chú thích 1). Cảm ơn (chú thích 2).”
“Ừ, ừm...”
“Cảm ơn (chú thích 3).”
“Tớ thật sự không để tâm đâu mà?”
Totsuka đang bối rối, nhưng “cảm ơn” (chú thích 1) và (chú thích 2) là dành cho bố mẹ của Totsuka, còn (chú thích 3) là dành cho vị thần đã tạo ra thế giới có Totsuka. Thật sự cảm tạ thần linh. Bảng xếp hạng độ nổi tiếng trong lòng tôi, Totsuka chiếm từ vị trí số một đến số mười. Bởi vì mỗi ngày tôi đều bỏ một vạn phiếu, bỏ phiếu cảm tạ đấy.
“Vậy, cậu nói là có việc gì đó, là việc gì vậy?”
“Ừm, là chuyện này đây...”
Tôi lấy ra chiếc váy của em gái mình. “Làm ơn! Đừng hỏi gì cả, mặc nó vào đi!”
“Ể~?”
Totsuka rõ ràng đang bối rối.
À, thì cũng phải thôi.
“Totsuka-shi! Vì khoa học! Vì khoa học đấy!”
Zaimokuza nói với ánh mắt sáng quắc một cách kỳ lạ. Sao tên này còn hăng hái hơn cả mình vậy?
“Nhưng mà...”
Totsuka vẫn có vẻ khó lòng chấp nhận.
“Được rồi, hiểu rồi. Vậy thì tớ cũng cởi!”
“Cũng...?”
Trước mặt Totsuka đang nghiêng đầu khó hiểu, tôi cởi phăng áo sơ mi và quần dài, chỉ còn lại độc chiếc quần lót.
“Hachiman... ghê vậy...”
Mắt Totsuka dán chặt vào phần dưới của tôi. “Quần lót của cậu màu mè quá đi!”
“Chứ sao?”
Chẳng hiểu sao, mỗi lần đi mua quần lót, tôi lại không kiềm chế được mà chọn những chiếc lòe loẹt đến mức thái quá. Quần lót nam có độ nổi 3D, siêu ngầu luôn ấy. Còn phân loại theo chất liệu và tính năng nữa chứ.
Xét về điểm đó, quần lót nữ chả có tí hấp dẫn nào. Mấy thứ đó chẳng qua chỉ là mảnh vải nhàu nhĩ. Mấy cái ren riếc gắn vào chỉ thêm vướng víu. Đúng là quần lót nam đỉnh nhất. Mà không biết Totsuka mặc quần lót kiểu gì nhỉ.
“Quần của ngươi vẽ đầy sao, ngầu đấy.”
Zaimokuza xem ra cũng là người của phe quần lót nam.
“Đây là điểm nhấn thời trang nhất đấy.”
“Đến Ma giới chắc sẽ có địa vị lắm.”
“Ừ. Muốn ăn gì vào bữa tối đều do tớ quyết định!”
Trong lúc tôi và Zaimokuza đang chí chóe bàn luận về quần lót, Totsuka vẫn giữ vẻ mặt khó xử.
“Mặc váy thì hơi... tại vì tớ là con trai mà?”
Ý kiến đó hoàn toàn chính đáng.
Nhưng tớ không thể lùi bước ở đây được. Dù sao thì chuyện này liên quan đến hình ảnh Totsuka mặc váy cơ mà.
“Cậu nói gì vậy? Hóa trang thành nữ chính là hành vi nam tính đích thực, chỉ có đàn ông mới được phép làm thôi đấy?”
Nếu Totsuka cứ khăng khăng là con trai, thì tôi cũng sẽ dùng sức mạnh của đàn ông để áp đảo!
Hôm qua ở câu lạc bộ, nếu mình mạnh miệng như thế này mà không bỏ chạy thì tốt rồi.
“Chiiba-kun không gợi cảm á? Vậy nhìn thử Chiiba-kun của tao (b*m) xem”... Cái này mà lỡ mồm thì nhẹ thì đuổi học. Tệ nhất là bị Yukinoshita lạnh lùng phán xét: “Đó là Chiiba-kun á? Chỉ trông như Nakanoshima thôi”, rồi tôi đau khổ đến mức nhảy cầu Nakanoshima tự tử cũng nên.
Nhân tiện, Nakanoshima là hòn đảo nhỏ nằm ở vị trí gần háng của Chiiba, là địa điểm du lịch lý tưởng để đào nghêu. Có thể đến đảo bằng cách đi qua cầu Nakanoshima, cây cầu đi bộ cao nhất Nhật Bản, nhưng vì cây cầu này được chỉ định là “Thánh địa Tình yêu” nên hoàn toàn không khuyến khích.
“Hóa trang thành nữ lại nam tính... Ra, ra là thế sao...”
Totsuka đặt tay lên ngực, cúi gằm mặt xuống đất. Xem ra lòng cậu ấy đang dao động khá nhiều. Lòng tôi cũng dao động đủ thứ, nhưng thôi kệ.
Giờ là lúc cần phải đẩy thêm một chút nữa.
Tôi nắm lấy vai Totsuka.
“Chuyện này chỉ có cậu mới làm được thôi. Chỉ có cậu, người được kết nối bằng tình bạn của những người đàn ông, mới làm được thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tôi lỡ miệng thốt ra mấy chữ “tình bạn của những người đàn ông”.
Khi chúng tôi nhìn nhau ở cự ly gần, hai má của Totsuka ửng hồng lên.
“N, nếu Hachiman nói đến mức đó, thì tớ đồng ý...”
Tuyệt vời! Vậy thì trước tiên, phải đi chào hỏi bố mẹ cậu chứ nhỉ. Nhẫn thì sao đây?
“Vậy thì, cho tớ mượn cái đó đi.”
Totsuka lấy cái váy từ tay tôi.
À, cậu ấy đồng ý chuyện này à... Vừa rồi tôi đã thoáng chốc trở thành cư dân của thành phố tương lai Diversity. Màu sắc của bầu trời là màu của kênh trống...
Totsuka thay đồ phía sau lưng chúng tôi. Theo hiệp ước quý ông, tôi sẽ không ngoảnh lại.
Bên cạnh, Zaimokuza đang thở phì phò.
“Orpheus trên đường trở về từ Minh phủ chắc hẳn cũng có tâm trạng này, hả Hachiman?”
“Ai mà biết.”
Cái tên này tự tiện ôm lấy cảm giác đồng cảm gì vậy. Bây giờ Totsuka đang mặc váy của em gái tôi, vậy thì thực chất tôi là anh trai của Totsuka rồi. Người dưng nước lã tránh ra đi.
Chẳng bao lâu sau, Totsuka mặc xong quần áo và xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Ô, ô...”
Zaimokuza phát ra một âm thanh như thể linh hồn đã lìa khỏi xác.
“Thế, thế nào...?”
Totsuka túm lấy vạt váy, ngượng ngùng chà xát hai đầu gối vào nhau. Nửa thân trên là áo thể thao tay ngắn, nhưng điều đó càng khiến cậu ấy trông tomboyish, hay đúng hơn là kiểu con gái không màu mè.
Cơ mà chân cậu ấy đẹp thật đấy. Đầu gối cũng mịn màng. Nếu “Mousepad đầu gối Totsuka” được bán ra, tôi sẽ mua hai mươi cái dán lên khắp người, hóa thành yêu quái đầu gối Totsuka, lượn lờ quanh xóm.
“Totsuka-shi, cậu hợp lắm.”
Tôi cũng suýt nữa thì nói “Cứ như con gái thật vậy”. Nhưng Totsuka vừa nãy đã nhấn mạnh là con trai. Điều đó có nghĩa là, “Cứ như con gái” là điều cấm kỵ. Chỗ này nên tiếp cận bằng một thái độ khoa học.
“Ừm, hợp với điều kiện của thí nghiệm. Vậy thì di chuyển đến kia đi.”
“Ừ, ừm, tớ hiểu rồi.”
Totsuka có chút ngập ngừng bước về phía tôi chỉ.
Cách xa trường học khoảng mười mét, tôi ra hiệu và bảo cậu ấy dừng lại.
Totsuka lo lắng về những thành viên câu lạc bộ ở sân tennis và liếc nhìn họ liên tục. Cái cảm giác đó cũng có chút gợi cảm.
Kế bên tôi, Zaimokuza lại đang thở hồng hộc.
“Hộc... hộc... Totsuka-shi...”
“Ồn ào quá đấy, cậu có thể chỉ hít vào thôi đừng thở ra được không?”
Totsuka nhìn về phía này, dùng ánh mắt van nài “Còn chưa được sao?”.
Tôi hiển thị thời gian trên điện thoại.
“Năm... bốn... ba... hai... một... Chính là lúc này!”
Gió thổi.
Tiếng la hét vang lên từ sân tennis ở đằng xa, và bụi đất làm mất đi chiều sâu của cảnh tượng – thế giới trở nên chậm lại.
Chiếc váy xòe ra nhẹ nhàng như cánh chim đứng, từ từ bay lên. Đôi chân trắng nõn lộ ra đến tận gốc, và một bàn tay nhỏ bé đang giữ nó.
“Hya!”
Mặt Totsuka đỏ bừng.
Linh hồn tôi bay vút lên trời cao, lao vào vũ trụ bao la.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Hikigaya Hachiman, nổ tung. Hết phim.
Sau một khoảnh khắc, tôi trở về mặt đất.
Tôi cảm thấy như có điều gì đó vừa “kết thúc”, và một điều gì đó lại “bắt đầu”, nhưng có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi.
Bên cạnh, Zaimokuza với vẻ mặt ngây ngất cất tiếng.
“Hachimaaaaaaaannnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!”
Tại sao gã này lại hét tên tôi? Với lại, tại sao ngữ điệu lại giống như tên tội phạm trong phim ‘Seven’ nói “Thanh traaaaa ơi!” vậy?
Zaimokuza, sau khi đã hét hết sức, ngã gục xuống tại chỗ.
“Bây giờ... chúng ta đã chạm vào bí mật của thế giới...”
“Ồ... cậu cũng đã đạt đến ‘lĩnh vực’ đó sao?”
Trong lúc chúng tôi đang có cuộc đối thoại đầy nhiệt huyết và đậm chất nam nhi như thế, từ phía bên kia bãi giữ xe đạp vọng lại những âm thanh chẳng mấy thiện cảm.
“Nhìn kìa, cái người kia rõ ràng là con trai mà lại mặc váy. Dễ thương ghê ~”
“Tớ nhớ cậu ta là thành viên câu lạc bộ quần vợt, được gọi là Hoàng tử.”
“Bên dưới mặc gì thế? Cho chị xem với nào?”
Không ngờ ba cô nàng gyaru, nom có vẻ là năm ba, đang bao vây quanh Totsuka và cố gắng túm lấy váy cậu ấy định lật lên.
“K-Khoan đã, xin dừng lại ạ...”
Totsuka cũng chống cự, nhưng một mình chống lại đám đông, đùi cậu ấy dần dần lộ ra.
“Muuu... Thật là hèn hạ!”
Zaimokuza nghiến răng. “Ta muốn đi giúp lắm... nhưng bây giờ cứ nên án binh bất động đã.”
Cũng có lý. Tôi cũng muốn quan sát diễn biến sự việc -- nói cụ thể hơn, là muốn quan sát xem thứ gì nằm sau chiếc váy đang bị lật kia.
Nhưng tôi đã hứa với Totsuka lời hứa của đàn ông rồi. Nếu ở đây mà im lặng nhìn cậu ấy gặp nguy khốn thì không còn là đàn ông nữa.
“Uooooooo!”
Tôi lấy hết dũng khí lao ra từ phía sau chỗ để xe đạp. Cứ thế xông thẳng về phía Totsuka.
“Dừng tayyyyy! Muốn cởi thì cởi quần lót của tôi trước điiiii!”
Mấy nữ sinh đang vây quanh Totsuka quay sang nhìn tôi.
“Uwa!”
“Thằng đó là ai thế!?”
“Người trần truồng tấn công kìa!”
Bọn họ hét lên rồi bỏ chạy. Chắc là sợ khí thế của tôi rồi.
Tôi chạy đến chỗ Totsuka.
“Không sao chứ? Bọn họ không làm gì kỳ lạ với cậu chứ?”
“Ừ, không sao... nhưng, tại sao Hachiman-kun lại trần truồng thế này?”
“Ở vườn địa đàng, con người vốn trần truồng -- tớ chỉ có thể nói thế thôi.”
Loài người đầu tiên tên là gì nhỉ? Adam và Adam à? Quả nhiên thần linh chẳng cấm đoán gì cả, yeah!
Totsuka mặc váy ở nửa thân dưới, còn tôi chỉ dùng một mảnh vải che chắn chỗ hiểm, công năng hơn cả lá sung. Hai kẻ ăn mặc kỳ dị bình an vô sự trở về bãi giữ xe đạp.
Zaimokuza nở một nụ cười kỳ quặc ra đón.
“Thí nghiệm đã thành công rồi.”
“Ừ”
“Cuối cùng. Kế hoạch Project sắp được thực thi.”
“Hả? Ờ...”
Không, tôi nghĩ bụng “Sao tự tiện gọi là project thế?”, nhưng vì nghe ngầu lòi quá nên thôi kệ vậy.
“Hachiman, mồ hôi nhiều quá ha.”
Nghe Totsuka nói vậy, tôi mới nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi. Tại lúc nãy chạy hết tốc lực mà. Bản thân Totsuka cũng có vẻ bối rối vì bị đám con gái vây quanh nên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Mùi hương ngọt ngào phảng phất...♡. Ăn gì mà thơm dữ vậy trời. Mật ong với phấn hoa hả? Vậy chẳng khác nào ong rồi. Vù vù, chích! Tiếng vừa rồi là trái tim tôi bị đâm đó ♡.
Zaimokuza vẫn như mọi khi, ướt sũng mồ hôi, là Bishakuza. Trông cứ như Bishamonten[], ngầu thật.
Bishamonten là một trong Thất Phúc Thần (7 vị thần may mắn) trong Phật giáo Nhật Bản
Ba thằng con trai người toàn mồ hôi. Vậy thì điểm đến cuối cùng chỉ có một thôi.
“Được~ rồi, hôm nay tớ bao mấy cậu đi tắm suối nước nóng công cộng nha!”
Nghe tôi nói vậy, Zaimokuza cười nhếch mép.
“Sữa cà phê sau khi tắm cũng nằm trong danh sách được bao chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Cạn ly vì khí phách đàn ông của nhà ngươi!”
Tôi và Zaimokuza siết chặt tay nhau.
“Cái này, là tụ tập để làm gì vậy?”
Totsuka lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi và Zaimokuza nhìn nhau.
“Ừm... để làm gì ấy nhỉ?”
“Hình như là... project gì đó thì phải?”
“À, đúng rồi ha. Vậy thì, ờm, làm thôi?”
“Ừm. Làm thôi.”
Tôi lấy điện thoại ra, kiểm tra dữ liệu về gió.
“Ồ, mười lăm phút nữa có gió đẹp đó.”
Vì vậy, trước tiên tôi quyết định gọi Yuigahama, người có vẻ dễ dụ nhất.
Vừa gọi thì cô nàng bắt máy ngay.
“Alo, alo?”
“Tớ đây, Hikigaya đây.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang ở câu lạc bộ à?”
“Ừ, thì...”
“Cậu ra ngoài hành lang một chút được không?”
“Ờ, ừm.”
Không thể nào có cuộc trò chuyện bí mật nào ở chỗ có Yukinoshita được. Cô ấy sẽ ngay lập tức nhận ra bằng một sức mạnh bí ẩn nào đó mất.
Bên kia điện thoại, tiếng cửa lùa được mở ra rồi lại đóng vào.
“Hikki, này... Tớ có chuyện muốn nói về chuyện hôm qua...”
“Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Cậu ra ngoài ngay bây giờ được không?”
“Hả...? Được thôi... Chuyện gì vậy?”
“Gặp nhau rồi nói. Không phải chuyện để nói qua điện thoại. Chuyện quan trọng đấy.”
Nói cụ thể thì là “Cho tớ xem quần chip đi~♡” nhưng chuyện này không thể nói qua điện thoại được. Lỡ bị ghi âm rồi thành bằng chứng trước tòa thì sợ lắm.
“C, chuyện quan trọng...? Dù cậu nói vậy, tớ cũng chưa chuẩn bị tinh thần...”
“Hả? Ý cậu là sao?”
“Không, không có gì. Tớ ra ngay.”
Tôi nói địa điểm cho cô ấy rồi cúp máy.
Totsuka nép vào người tôi.
“Hachiman, cậu dụ người qua điện thoại giỏi ghê. Giống mấy tên tội phạm lừa đảo kiểu ‘tớ đây tớ đây’ ấy.”
“Vậy à?”
Tiểu ác quỷ-chan này, lại muốn gán tội cho tôi nữa à? Tôi ngoài tội yêu Totsuka hơn cả thần thánh ra thì có phạm tội gì đâu?
“Được rồi, trong lúc Yuigahama chưa đến thì tớ và Totsuka sẽ chờ ở đây. Zaimokuza mau chóng chạy đến cái ATM gần nhất──”
“Hachiman này, đừng có dùng bạn bè làm người rút tiền chứ.”
Chúng tôi ngồi xổm sau bãi giữ xe đạp, chờ thời cơ đến.
“Này, đây rốt cuộc là buổi tụ tập gì vậy?”
Trước câu hỏi của Totsuka,
“Cậu không cần biết đâu. And stay with me...”
Tôi cố gắng lấp liếm một cách khéo léo.
Chẳng mấy chốc Yuigahama đã đến địa điểm được chỉ định.
Cô ấy liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi lấy gương ra. Cô ấy nhìn vào đó, nghịch mái tóc màu nâu sáng, chỉnh lại cổ áo blouse mà tôi cảm thấy như là hơi hở nút quá mức - cứ thế cô ấy tiếp tục chỉnh trang dung nhan trong khoảng năm phút.
Zaimokuza thì thầm vào tai tôi.
“Cẩn thận quá nhỉ.”
“Thì con gái là thế mà. Em gái tôi cũng làm thế mỗi sáng đấy.”
Totsuka nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi thì khẽ cười khúc khích.
“Tớ nghĩ còn tùy vào người mà cậu ấy gặp nữa.”
“Người?”
Zaimokuza chỉ vào tôi.
“Người mà cậu ấy gặp là gã này đấy.”
“Đúng đấy. Là tớ đấy.”
“Chẳng phải vì thế sao?”
Totsuka mỉm cười và nhìn Yuigahama.
Chuyện này là sao vậy? Totsuka đúng là bí ẩn của vũ trụ.
Thời khắc được ghi trong dữ liệu đang đến gần.
Tôi bật đồng hồ trên điện thoại lên và bắt đầu đếm ngược.
“Tiến lên... Năm... Bốn... Ba... Hai... Một... Ngay bây giờ!”
Nhưng... gió, không thổi...!
Tiếng bóng đánh của câu lạc bộ quần vợt vang lên “poong poong”. Gió không hề lay động, váy không hề bay phấp phới, tất nhiên là không thấy quần lót, và cuộc chiến của tôi với thế giới này vẫn chưa kết thúc.
“Vớ vẩn... Chuyện gì đang xảy ra vậy...”
Tôi vừa cảm thấy tức giận trước sự phi lý của thế giới này, vừa so sánh dữ liệu và đồng hồ nhiều lần. Nhưng chắc chắn là vào thời điểm này phải có gió mạnh thổi qua mới đúng.
“Lẽ, lẽ nào...”
Bất giác tôi lao ra khỏi chỗ khuất sau bãi để xe đạp. Từ phía sau vọng lại tiếng la của Zaimokuza: “Hachiman, quay lại mau!”, nhưng tôi đã bắt đầu chạy hết tốc lực rồi.
Yuigahama đang lặp đi lặp lại động tác kỳ lạ là nhón chân lên xuống, nhận ra tôi.
“Hikki, Yahallo──ủa, sao lại trần truồng!?”
Cô nàng tròn mắt đứng cạnh tôi, nhìn xung quanh.
“Chết, chết rồi──!”
Ở phía trước tầm mắt, nguyên nhân khiến tính toán của tôi đổ bể đang tụ tập thành bầy.
“Osss! Hai mươi thành viên câu lạc bộ Judo trường công nghiệp Keisei, vừa đến ạ!”
“Tương tự, ba mươi thành viên câu lạc bộ Judo trường học viện Kominato, xin phép làm phiền ạ!”
“Chassu! Địa điểm luyện tập chung là ở đây ạ!”
Một đám đông những gã đàn ông lực lưỡng đi ngang qua tầm nhìn. Tôi có cảm giác đã từng thấy ai đó trông giống củ khoai nào đó dẫn đầu bọn họ, nhưng vì quá xa nên không nhìn rõ.
Việc gió không thổi theo tính toán của tôi là do đám người kia. Gió đã bị lượng hormone nam đậm đặc mà bọn chúng phát ra lôi kéo.
Gió thổi từ nơi có áp suất cao đến nơi có áp suất thấp, nhưng đồng thời cũng thổi về nơi có nồng độ hormone nam cao. Hàng năm, bão đổ bộ vào Nhật Bản cũng là do bị những người Hokkaido ngày đêm ngấu nghiến món thịt cừu nướng Thành Cát Tư Hãn[], bài tiết hormone nam từ bề mặt cơ thể. Có giả thuyết cho rằng, “Thần phong” trong cuộc xâm lược của quân Nguyên cũng là do hormone nam phát ra từ quân Nguyên gây ra.
Jingisukan: Một trong những món ăn địa phương của Hokkaido.
Kế hoạch của tôi đã tan tành vì yếu tố nằm ngoài dự tính là câu lạc bộ Judo. Ghét cay ghét đắng câu lạc bộ Judo... Tôi không muốn dính dáng đến bọn họ thêm lần nào nữa.
“Hikki, cậu đang làm gì vậy? Hơn nữa còn trần truồng nữa chứ.”
Yuigahama thận trọng tiến lại gần.
Không ổn rồi... phải tìm cách đánh trống lảng thôi.
Tôi không những không che giấu cơ thể mình mà còn cố tình khoe ra, dang rộng hai tay ưỡn ngực.
“Thật ra... giờ tớ đang thực hành phương pháp làm đẹp bằng hormone nam đang thịnh hành đó.”
“Cái gì cơ!?”
Cậu nghĩ là gì? Ngược lại tớ mới là người muốn biết đấy.
“Đó là... bằng cách tắm hormone nam trong không khí lên toàn thân, da dẻ sẽ mịn màng, mỡ thừa giảm mạnh, ăn ngon ngủ kỹ, trừ tà, nhất xúc thiên kim, một phương pháp diệu kỳ như mơ. Tớ gọi cậu ra là vì muốn chỉ cho cậu đó.”
“Hể~”
Yuigahama tiến lại gần.
“Công nhận da Hikki đẹp thật đó.”
Nói rồi cô nàng chạm vào ngực tôi.
“Hya...!”
Cảm giác từ ngón tay lạnh lẽo khiến tôi vô thức thốt lên thành tiếng.
“Thật sự là mướt mượt luôn á ~”
Yuigahama vuốt dọc làn da tôi, rồi lại vuốt ngược lên.
“A... a... a...”
Những đợt sóng khoái cảm dâng trào trong tôi.
Chẳng mấy chốc, một con sóng lớn ập đến, và tôi cưỡi lên nó, du hành đến một đỉnh cao mới.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Hikigaya Hachiman, vỡ tan và hòa lẫn nhau đi[]. Kết thúc
Lời của Vegeta khi tung chưởng trong Dragon Ball
“Hikki, cậu ổn không?”
Yuigahama vỗ vai tôi, và tôi hồi sinh trở lại mặt đất.
“Hộc... xem ra hấp thụ hormone nam tính quá liều có thể khiến người ta làm những hành động bất thường.”
“Vậy thì cái liệu pháp làm đẹp này vô dụng rồi còn gì.”
Cô ấy vừa cười vừa nói.
Nhìn gần mới thấy da cô ấy đẹp thật. Ghen tị quá đi mất! Vừa nãy phản ứng dữ dội quá khiến hormone nữ tính trong người mình tăng vọt rồi, Hikigaya Hachiman-ko (xin phép bỏ qua phần phát âm) nghiến răng ken két vì ghen tị.
“À, Hikki này, chuyện tớ nói qua điện thoại lúc nãy ấy...”
Yuigahama bồn chồn đan các ngón tay vào nhau trước ngực.
“Chuyện hôm qua à?”
“Hôm qua tớ nghĩ là tớ đã nói những điều tồi tệ với Hikki. Tớ nghĩ việc nhìn Chiiba-kun theo cách đó không có gì là xấu cả.”
“Chuyện đó à.”
Tôi gãi đầu.
“Chuyện Chiiba-kun thì tớ không để ý nữa đâu.”
“Vậy hả?”
“Vì Chiiba-kun là linh vật chính thức của tỉnh Chiba, còn tớ chỉ là một học sinh trung học tầm thường. Hai người bọn tớ vốn không xứng đôi vừa lứa.”
“Ra là cậu nghiêm túc đến vậy á!?”
“Với lại, giờ tớ đang để ý một người khác rồi.”
“V, vậy à...”
Yuigahama khoanh tay sau lưng.
“À, mà, chỉ là nói thôi nhé, người đó là người như thế nào?”
“Để tớ nghĩ xem... Tớ bắt đầu chú ý đến cậu ấy khi cậu ấy cùng tớ chơi tennis, cậu ấy luôn ở bên cạnh tớ, thấy tớ ngốc nghếch thì sẽ cười với tớ. Ngay cả khi tớ không mặc quần áo như bây giờ.”
Nghe tôi trả lời, mặt Yuihama lập tức đỏ bừng.
“Chắc... chắc là, người đó cũng có ý với cậu đấy.”
“Thật sao?”
Ể, Totsuka thích mình à? Tuyệt vời!
“Vậy thì mau mau cởi mở tấm lòng với nhau thôi.”
“Ể!?”
Yuihama hét lớn.
“Có... có phải là nhanh quá không?”
“Tại sao?”
“Vì, chúng ta vẫn còn là học sinh cấp 3.”
“Học sinh cấp ba thì không được à? Có sao đâu.”
Có cái luật nào cấm học sinh cấp ba ở khu tắm công cộng siêu sang không nhỉ...? Giờ mở cửa cũng từ sáng sớm, nên giờ đi cũng đâu có sớm quá.
Hay là Yuigahama chưa từng đi khu tắm công cộng siêu sang nhỉ? Nên mới hiểu lầm kỳ quặc vậy. Nhân tiện kết giao trần trụi với Totsuka để thắt chặt tình bạn. Rủ cả cô bạn này đi luôn.
“Này, hôm nay sau giờ học cậu có rảnh không?”
Khi tôi hỏi, Yuigahama lại hét lớn hơn “Ể!?”.
“Nếu cậu không phiền thì tớ với...”
“Không không không không không, đợi đợi đợi đợi, nguy nguy nguy nguy rồi, nguy hiểm nguy hiểm rồi!”
Cô ấy vừa lắc đầu vừa vẫy tay kịch liệt rồi bỏ chạy.
Cái quái gì vậy...? Bình thường có ai ghét khu tắm công cộng siêu sang đến mức đó không. Chẳng lẽ xăm trổ đầy lưng à?
Tôi trở lại bãi giữ xe đạp phía sau trường.
“Yuigahama có vẻ bất ổn nhỉ. Tự nhiên hét lớn, hơi đáng sợ.”
“Như câu ‘Tâm tư con gái và idol của otaku’, thay đổi xoành xoạch là chuyện thường.”
Zaimokuza nói với vẻ mặt hiểu biết.
“Nhìn từ đây thì Hachiman cũng bất ổn không kém đâu.”
Totsuka mang vẻ mặt phức tạp.
Chuyện đó bỏ qua đi, giờ thì mục tiêu còn lại chỉ là Yukinoshita thôi. Liệu mình có thể công phá được chiếc váy sắt kia không đây. Với cái vẻ siêu nhân hoàn hảo đó, chỉ cần chạm vào váy thôi chắc cũng bị lấy mất hai ba ngón tay mất.
Cảm giác gia đình họ thật sự là dòng dõi thừa kế “năng lực” và “số mệnh” từ xa xưa.
Tóm lại, tôi quyết định liên lạc với cô ấy trước đã. Tôi lấy số điện thoại của cô ấy qua Totsuka.
“Alo--”
『Ara, Hikigaya-kun, vừa hay quá. Tớ có chuyện muốn hỏi cậu』
“Ể...? “
Lẽ nào cô ấy phát hiện ra mình đang điều tra “dòng dõi” rồi sao...? Tớ, tớ không biết gì hết! Có người bảo tớ gọi số này sẽ được mười đồng thôi mà...
『Hình như Yuigahama-san có vẻ lạ lắm, cậu có biết gì không? Đột nhiên cậu ấy chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ, vừa nói “không ổn, không ổn” vừa quay lại, rồi cứ thế xách cặp về luôn』
T, thật sự không biết gì hết! Thề với Đức Mẹ Maria... Hửm? Chuyện này mình biết mà...
“Có lẽ, là do rối loạn tiết tố gì đó thôi.”
『Tớ lo quá. Hay là tớ giới thiệu bác sĩ cho nhé?』
“Thì cứ tắm rồi ngủ một đêm là khỏi thôi mà.”
『Vậy thì cứ theo dõi đến ngày mai xem sao』
Vụ Yuigahama xem như là lấp liếm được rồi.
“Vậy, chuyện của tớ thì sao, bây giờ cậu có ra ngoài được không?”
Có một khoảng im lặng ngắn ngủi. Qua điện thoại cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô ấy.
『Cậu cũng trễ nải quá nhỉ. Hẹn ra sau giờ học để tỏ tình cơ đấy』
“Không phải chuyện đó đâu. Chuyện quan trọng hơn nhiều.”
『Ara』
Giọng cô ấy trở nên dịu dàng hơn.
『Vậy là, tớ sẽ được nghe một màn Coming Out còn vượt xa cái hôm qua nữa sao. Tự nhiên thấy hứng thú rồi đấy』
Thiệt hả trời. Không ngờ chuyện đó lại được đón nhận đến vậy. Hóa ra không nên bỏ chạy.
“Vậy thì, đến chỗ tớ nói bây giờ đi.”
Chỉ định địa điểm quen thuộc rồi cúp máy. Vì cảm giác giải phóng, một tiếng thở dài tự nhiên bật ra.
“Kukuku... Chuẩn bị xong xuôi rồi. Ta sẽ dùng sức gió mà vạch trần, Yukinoshita no The Scanty!”
“The?”
Totsuka nghiêng đầu.
Yukinoshita vẫn tỏa ra khí chất khó gần như mọi khi, bước ra từ tòa nhà trường.
Cô ấy đứng ở cùng vị trí mà Totsuka và Yuigahama đã đứng.
Từ vị trí của tôi có thể thấy được khuôn mặt nghiêng của cô. Ánh mắt kiên định, mái tóc đen dài lay động trong gió, làn da trắng ngần không tì vết. Quả là nữ chính của một bộ romcom thanh xuân - nếu không có cái lưỡi độc địa kia.
Nhưng có lẽ không nên gạt bỏ điều đó bằng cách nói “nếu không có”. Tôi từng nghe cô ấy kể rằng vì vẻ ngoài thu hút từ nhỏ, cô ấy đã bị những người cùng giới xa lánh. Nếu có thể du hành thời gian về quá khứ và bảo vệ cô ấy, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nhưng nếu vậy, cô ấy sẽ bị những nữ sinh xung quanh ghen ghét vì được một anh trai lớn hơn bảo vệ, và càng bị ghét hơn, bản thân Yukinoshita cũng sẽ hoảng sợ trước một nam sinh trung học mắt cá chết nào đó cứ bám theo mình, và rồi lại buông ra những lời cay độc—à, đây là nghiệp chướng không thể trốn thoát rồi. Chỉ còn cách khởi động lại lịch sử nhân loại từ khoảng Cách mạng Pháp thôi. Nhưng nếu vậy, cô ấy có lẽ sẽ nói “Thưa ngài Khỉ Đột[], nếu không có bánh mì thì ăn bánh ngọt có được không ạ?”.
Lowland gorilla: tên tiếng Anh của loài khỉ đột đất thấp.
“Hachiman này, giờ gió thổi chưa?”
Hayama hỏi, tôi nhìn vào điện thoại.
“Hai phút nữa. Nếu Yukinoshita không về trước đó thì—”
“Này, nhìn kia kìa.”
Totsuka chỉ về phía sân tennis.
Nhìn thì thấy, gió đang cuộn xoáy.
Không, “cuộn xoáy” thì hơi hoa mỹ quá. Chính xác thì, nó đang trong trạng thái breakdance xoay vòng vòng.
Lá cây, cành cây và khăn của các thành viên câu lạc bộ tennis bị cuốn lên. Bụi đất màu nâu bốc lên từ mặt đất, làm vẩn đục màu xanh của bầu trời. Trong chốc lát, sân tennis đã biến mất.
“Lốc... lốc xoáy...!? “
Zaimokuza đứng dậy.
“Chẳng lẽ đây cũng là sức mạnh của cậu...?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Thật sự thì cái tên này nghĩ tôi là cái gì vậy?
Mà, cái thời tiết dị thường này là cái quái gì vậy? Trái đất bị sao vậy? Hôm qua mình gọi buổi biểu diễn của Mizuki Nana là “buổi biểu diễn của Trưởng đoàn” nên nó giận hả? Nhưng ngoài Bob Dylan ra thì tôi không biết ca sĩ lớn nào khác có thể lấp đầy Koma Gekijo hay Sunplaza bằng buổi biểu diễn buổi biểu diễn của Trưởng đoàn cả. Liệu Dylan có diễn kịch lịch sử trên sân khấu không nhỉ?
Các thành viên câu lạc bộ tennis vừa la hét vừa chạy về phía tòa nhà trường.
Yukinoshita vẫn đứng đó. Chỉ là đứng thôi, nhưng vì ngược dòng người, nên trông như thể cô ấy đang đi ngược chiều gió. Mái tóc dài của cô ấy nổi loạn trong gió.
“Tại sao cô ấy không chạy?”
Tôi túm chặt lấy cột trụ của bãi giữ xe đạp.
“Hachiman… Cứ thế này thì Yukinoshita-san sẽ…”
Giọng Totsuka run rẩy.
Lốc xoáy đang tiến lại gần đây. Nó đã lớn đến đường kính khoảng mười mét rồi, đáng sợ vãi.
Chẳng lẽ mình phải đi cứu Yukinoshita sao... Người gọi cô ấy ra chỗ đó là mình mà. Vì cái mục đích vớ vẩn là xem quần lót.
“Mấy cậu, nếu nguy hiểm thì vào trong trường đi.”
Nói xong, tôi liền chạy. Hạt cát bay tới đập vào mặt rát buốt. Thở cũng khó khăn. Vậy mà, Yukinoshita còn đứng gần lốc xoáy hơn cả tôi, không hề nhúc nhích... cứ như là muốn bị nó nuốt chửng vậy.
“Mau chạy đi! Lốc xoáy đến đây kìa!”
Tôi đứng cạnh cô ấy.
Cô ấy giơ tay che mặt, nhưng nhận ra tôi liền nhìn sang.
“Hãy dùng từ ngữ chính xác nhé.”
“Hả?”
“Lốc xoáy là hiện tượng đi kèm với mây tích điện trên cao. Quy mô lớn hơn nhiều, thời tiết cũng xấu đi. Cái này không có mây, nên là gió xoáy thôi. Thuật ngữ khí tượng gọi là trần phong. Hiện tượng xảy ra khi bề mặt đất nóng lên vào ngày nắng.”
“Giờ này chuyện đó có quan trọng không?”
“Cậu có thể bỏ qua với câu ‘chuyện đó có quan trọng không’ khi dự báo là Giáng Sinh Trắng mà lại mưa to không? Hãy tưởng tượng xem. Ông già Noel ướt như chuột lột, hộp bánh kem giấy thì ẩm mốc méo mó, Destiny Land thì như địa ngục trần gian...”
“Không thể thế chứ… Quá bi thảm…”
Yukinoshita khẽ mỉm cười khi thấy tôi không nói lại được gì.
“Lý do tôi không rời khỏi đây là vì tôi đã hứa với cậu rồi.”
“Hả?”
“Khác với những người tùy tiện như cậu, tôi luôn giữ lời hứa. Một khi đã nói là sẽ đến đó, thì dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ đến. Cho đến khi đạt được mục đích, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đó. Đó là cách sống của tôi.”
Những gì cô ấy nói đều đúng. Lời hứa nên được giữ.
Nhưng đồng thời cũng thấy nghẹt thở. Cái cách sống cứng nhắc đó khiến người ta cảm thấy khó xử.
Và, cô ấy thật đẹp.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy đứng vững trước gió trong bãi giữ xe đạp, tôi đã thấy cô ấy đẹp. Tóc tai rối bời, quần áo bay phấp phới, toàn thân phủ đầy bụi đất, nhưng cô ấy vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không hề nghi ngờ bản thân. Dáng vẻ ấy khiến tôi ngẩn ngơ.
Nhưng, lẽ nào vẻ đẹp của cô ấy chỉ bừng nở khi đối diện hiểm nguy? Phải chăng, chỉ khi dấn thân vào bão táp, vẻ đẹp ấy mới đạt đến độ hoàn mỹ?
Nếu vậy, tôi không muốn nhìn thấy điều đó. Chắc chắn là, tôi không thể nhìn được.
“Thực ra, ngoài lời hứa với cậu ra, thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gió xoáy ở cự ly gần nên thấy rất thú vị. Tôi đã vô thức ngắm nhìn nó.”
À, cái tên này cũng lập dị thật. Thật lòng mà nói, chắc ngang ngửa mình.
“Nếu cậu nghĩ tớ là một kẻ qua loa thì──”
Tôi bật cười đáp lời nàng. “Vậy, người giữ lời hứa với cái kẻ ‘qua loa’ đó là ai? Chẳng phải chỉ là một tên ngốc thôi sao?”
Nghe tôi nói, ánh mắt cô khẽ dao động.
“Cũng đúng nhỉ. Vậy thì chúng ta rời khỏi đây ngay thôi.”
Nói rồi, cô quay gót, bước nhanh. Có vẻ trong lòng cũng khá sợ hãi.
Tôi cũng quay lưng lại với gió. Miệng đầy cát.
“Nhân tiện, tại sao cậu lại khỏa thân?”
“Giờ mới hỏi à? Cũng lâu phết đấy.”
“Chuyện lúc nãy, cậu có thể rút lại lời nói ‘đồ ngốc’ được không? Rốt cuộc thì người khỏa thân ở nơi này như cậu mới là── ơ, kia là……”
Ánh mắt cô ấy rời khỏi tôi. Tôi cũng nhìn theo.
“Ê, thật á……”
Không ngờ ở đó, có một chú mèo con dễ thương đang chạy về phía cơn lốc xoáy một cách đầy năng lượng (hiệu ứng âm thanh bước chân ngớ ngẩn được chèn vào)!
Thật sự động vật đúng là ngốc mà. Dễ thương thật. Tôi có cảm giác mình cứ gặp phải động vật gặp nguy hiểm vào những thời điểm quan trọng. Có nên đi trừ tà không nhỉ.
“Không được, không được đi về phía đó!”
Yukinoshita định chạy theo chú mèo con.
Tôi vội vàng nắm lấy tay cô ấy. Bàn tay nhỏ bé mềm mại tan ra trong tay tôi.
“Đừng đi, Yukinoshita!”
“Buông ra!”
Cô quay lại, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi kéo mạnh tay cô ấy. Mặt cô ấy gần sát trước mặt.
“Vào trong trường đi. Con mèo đó để tớ cứu.”
“Nhưng cậu đang khỏa thân mà.”
“Không chỉ là khỏa thân thôi đâu.”
Tôi ưỡn ngực.
“Làn da này được tăng cường bởi hormone nam tuôn trào.”
Cô ấy hoàn toàn không cười trước trò đùa hài hước này. Thậm chí, cô còn cụp mắt xuống, cắn môi, lộ ra vẻ mặt hối hận, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
“Cậu ngốc thật. Lúc nào cũng chỉ biết nói mấy câu đùa nhảm nhí...”
“Ừ, ngốc thật. Chỉ hơn mỗi cậu một chút thôi.”
Thật là... Cái tên ngốc nào là kẻ đầu tiên định lao vào cứu mèo vậy không biết.
Yukinoshita chạy nhanh về phía tòa nhà trường. Tiễn cô ấy đi, tôi đuổi theo con mèo con.
Gió mạnh hơn, những hạt cát bay tới găm vào da đau như kim châm.
“Ê, lại đây. Nguy hiểm đấy.”
Thấy con mèo đang ngồi bệt dưới đất, tôi cố gắng gọi nó lại. Khốn nỗi, con mèo liếc nhìn tôi một cái rồi lao thẳng vào trung tâm bão cát— hay nói đúng hơn là “Hang Rồng” bên trong tòa thành trên không.
Cái con này... còn ngốc hơn cả mình. Thôi được rồi, mèo chẳng qua cũng chỉ là phiên bản cao cấp của NEET thôi mà.
Đi tiếp vào chỗ đó thật đáng sợ. Nhưng không còn cách nào khác.
“Uooooooo! Tinh Linh Gió Tinh Nghịch Oiren・Sylphid・Chương Cuối (The Final)!”
Cùng với quyết tâm, tôi lao vào giữa cơn lốc xoáy.
Trước mắt tối sầm lại. Cát bay che khuất ánh mặt trời. Tai cũng bị lấp đầy bởi tiếng gió. Khó thở. Cảm giác đau rát trên da biến thành như bị dao cứa.
Có thứ gì đó chạm vào chân tôi. Từ từ ngồi xuống, ôm nó vào lòng. Cơ thể nhỏ bé dưới lớp lông đang run rẩy.
Con mèo này lúc nãy còn trốn tôi, giờ lại hoàn toàn phó mặc cho tôi. Có lẽ không phải là tin tưởng. Nhưng giữa cơn gió mạnh này, dựa vào nhau còn tốt hơn là tin vào trái tim.
Tôi khum người che chở cho con mèo. Hầu hết các giác quan đều biến mất, chỉ còn lại hơi ấm trong tay là chắc chắn.
Mãi sau tôi mới nhận ra gió đã ngừng. Tai ù đi vì dư âm, da thì rát buốt. Chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng xung quanh.
Tôi nằm ngửa ra, đặt con mèo con lên ngực. Nhìn kỹ lại thì thấy nó là một con mèo trắng muốt, xinh đẹp. Chắc là mèo của ai đó.
“Mày không sao chứ?”
Như đáp lại tiếng tôi, con mèo liếm mặt tôi. Hơi nhột nhưng dễ chịu.
Mèo thật là sướng. Vô công rồi nghề mà vẫn dễ thương. Nếu không làm được nội trợ toàn thời gian, tôi muốn làm mèo.
“Hikigaya-kun!”
Yukinoshita chạy tới.
Cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, nhìn vào mặt tôi.
“Cậu liều lĩnh quá đấy.”
“Nhưng con mèo này thì được cứu rồi.”
Tôi đặt con mèo lên tay cô ấy. Dù động tác có hơi vụng về, cô ôm mèo vào lòng và vuốt ve lưng nó. Tôi ngắm nhìn cô, khuôn mặt trở nên dịu dàng khác thường.
“Này Yukinoshita, lời hứa lúc nãy vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Ừ.”
Cô ấy gật đầu, áp má vào con mèo.
“Tôi vẫn chưa được nghe câu chuyện quan trọng mà cậu muốn kể.”
“À, chuyện đó thì...”
Lời tôi vừa định nói bị một giọng nói đáng yêu cắt ngang.
“Hachiman~, cậu ổn chứ?”
Quay đầu lại, Totsuka đang chạy về phía này từ hướng tòa nhà trường.
Mèo thì đáng yêu thật đấy, nhưng Totsuka cũng tuyệt vời không kém. Thật muốn được Totsuka nuôi, làm mèo hay làm nội trợ đều được.
“Hachiman~, ta đã chứng kiến tận mắt tinh thần xả thân bảo vệ mèo của ngươi, đúng là một người yêu động vật!”
Zaimokuza cũng đang tiến đến, gây ra tiếng động lớn như động đất. Ước gì gã này bị cuốn vào một cơn lốc xoáy thực sự và bay đến tận bên kia cầu vồng.
Tôi đã nghĩ là sẽ không còn ai gọi tên mình nữa, nhưng rồi lại có một giọng nữ gọi “Miluku-chan!”, làm tôi hơi băn khoăn tự hỏi mình có biệt danh hay nghệ danh là Miluku-chan từ bao giờ vậy nhỉ.
“Miluku-chan, hóa ra em ở đây.”
Nghe thấy giọng nói đó, con mèo con thoát khỏi tay Yukinoshita và nhảy lên người một mỹ nữ MILF đầy đặn, trông như một người phụ nữ đã có chồng. Chiếc quần jeans cô ấy mặc bó sát đến mức muốn rách ra. Không biết những người như cô ấy đã mặc gì trước khi có quần denim co giãn nhỉ.
“Có phải em là người đã cứu Miluku-chan không?”
Mỹ nữ MILF-chan đầy đặn ôm Miluku-chan vào lòng hỏi tôi.
“Vâng, cũng có thể nói vậy.”
Tôi ngồi dậy.
“Cảm ơn em rất nhiều. Để cảm tạ, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho em thay, mời em đến nhà chị chơi. Nếu em muốn thì có thể tắm nữa. Hiện tại chồng chị đang đi công tác nên không có nhà.”
“Ư...ư... Tình huống này, không thể sai được...”
Zaimokuza rên rỉ.
Tôi đứng dậy và phủi bụi trên người.
“Em rất cảm kích, nhưng em có một lời hứa quan trọng với một người quan trọng nên...”
“Hikigaya-kun...”
Yukinoshita đang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với cô ấy.
Đúng vậy, tôi có một lời hứa.
“Được rồi, mấy bợn, đi bồn tắm công cộng siêu sang thôi nào~!”
Nói rồi, tôi lao đến chỗ Zaimokuza và Totsuka. Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi và cát, thật khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa cho sảng khoái.
“Ừm. Vậy ta sẽ nhịn khát, để dành bụng cho món sữa cà phê sau khi ngâm mình trong suối nước nóng.”
“Đi thôi đi thôi.”
Hai người kia cũng hăng hái.
“Bắt đầu rồi! Lễ hội đàn ông Hachiman!”
Khi ba người định khoác vai nhau bước đi, Yukinoshita vượt lên trước.
“Chuyện quan trọng thì để dịp khác tớ nghe vậy.”
Cô ấy quay người, vẻ mặt lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy.
“Rồi sẽ có lúc tớ nói.”
Những điều tôi định nói lúc nãy thật sáo rỗng. Sáo rỗng đến mức chính tôi cũng thấy ghê tởm. Nếu nói những điều tương tự với Totsuka, mèo hay Chiiba-kun thì tôi có thể nói một cách bình thường... nhưng hai phần ba trong số đó là động vật mà. Totsuka cũng giống như ong vậy. Chẳng lẽ tôi là người yêu thú vật sao? Hơn nữa còn là loại thích cả côn trùng nữa.
“Rồi sẽ có lúc, nhỉ. Chắc lại là lời hứa hão thôi.”
Totsuka nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi và mỉm cười tinh quái.
“Hachiman cũng khá vụng về nhỉ.”
“Tôi á? Vậy sao... Vụng về... Tonkotsu[]... À, tự nhiên thấy đói bụng quá.”
“Ponkotsu” (vụng về/kém cỏi) và “Tonkotsu” (xương heo) có âm đọc gần giống nhau trong tiếng Nhật.
Zaimokuza bật cười trước lời nói của tôi.
“Vậy thì sau khi tắm ta sẽ đãi ngươi món mì ramen của ta. Có một quán ta rất thích.”
“Việc đãi đó có bao gồm cả việc gọi thêm mì không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi và Zaimokuza siết chặt tay nhau.
Quả nhiên tình bạn đàn ông là tuyệt nhất!
Chúng tôi hướng đến siêu bồn tắm công cộng, nơi tổ chức lễ hội đàn ông, vừa đi vừa hô vang những tiếng hô dũng mãnh “Hadaka rasse hadaka raa hadaka rasse hadaka raa”.[]
Tiếng hò reo mà mọi người thường hô trong lễ hội Nebuta ở Aomori. Âm “ra” đồng âm với từ “khỏa thân” trong tiếng Nhật.
À, còn nữa, lúc Yukinoshita ngồi xổm bên cạnh, tôi vô tình thấy được quần lót của cô ấy. Bí mật nhé.


0 Bình luận