“Tại sao... tại sao em lại để kiểu tóc như thế này...?”
Vì không giấu nổi sự ngạc nhiên trước thay đổi đột ngột này, tôi run giọng nói ra như vậy. Tôi từng nghe rằng khi con gái đổi hẳn kiểu tóc thì chắc chắn trong lòng có sự biến chuyển lớn. Nếu điều đó liên quan đến một tên con trai, vậy thì tôi sẽ có thêm một nhiệm vụ. Chính là tiêu diệt triệt để thằng con trai đó.
“E-em đi đến tiệm làm tóc thôi!”
“Là tiệm làm tóc á, cái chỗ cải tạo cơ thể người ta―”
“Người ta đang nhìn đấy, anh im lặng tí đi. Xấu hổ quá.”
Ugin chẳng thèm để tâm mà còn đáp lại với vẻ hơi gắt gỏng. Trông kiểu tóc đó hợp thật, nhưng chuyện tôi bất ngờ cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Vì đây là lần đầu tôi thấy em gái mình để kiểu tóc như này mà.
“Vậy thì, anh đang đi hẹn hò với Arina-san đấy à?”
“Đồ ngốc này. Anh chỉ định cùng Arina bàn luận sôi nổi về chuyện khủng long kỳ Phấn trắng thôi mà...”
Khoan đã.
Arina có nhớ Ugin không? Cô ấy sẽ nhìn nhận Ugin thế nào? Cô ấy sẽ xử trí ra sao với em gái của Sasaki Sui?
Việc sắp xếp ký ức hẳn rất khó khăn. Dù gì thì Ugin cũng là em gái được tòa thị chính công nhận. À không, tất nhiên là vậy rồi.
Tôi liếc nhìn Arina. Cô ấy đang khẽ mỉm cười. Hmm, khó đoán quá.
“Ừ, ừm. Kia là, ừm, anh trai của mình đó…”
Mấy đứa bạn của Ugin đang xì xào, trông như muốn hỏi tôi là ai.
Được rồi, cứ thế này đi.
“Ugin. Đừng nói kiểu khách sáo vậy chứ. Cứ gọi Nii-chan là được rồi.”
“Aa, ừ, ừ, ồn ào quá! Đừng có nói nữa!”
“Ok, ok.”
Thế là ổn. Con bé ôm đầu xấu hổ. Chắc hẳn con bé rất mất mặt khi phải gọi một sinh vật không rõ có phải là con người hay không là Nii-chan trước mặt bao người. Tạm thời nó sẽ không dám hó hé gì thêm đâu.
Tôi ngồi xuống, vừa nhìn thực đơn vừa quan sát Arina.
“Tôi sẽ chọn cái này.”
Đó là món bánh kếp với một núi kem phủ lên trên. Nhìn thấy nó tôi chợt nhớ lại chuyện ở thủy cung. Hồi đó cô ấy cũng gọi món tương tự như vậy. Khi ấy Arina vẫn còn gai góc lắm.
Sau khi nói món cho nhân viên xong, nơi đây chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Cô còn nhớ về Ugin không?”
“Không. Tôi biết tên và sự tồn tại của em ấy, nhưng đây là lần đầu gặp.”
Ra vậy. Tức là toàn bộ nhà Sakaki đều bị loại bỏ khỏi ký ức. Hay nói đúng hơn là tất cả mọi thứ liên quan đến tôi đều bị loại bỏ. Như thể gen Sakaki đã bị BAN vậy.
Có vẻ việc sắp xếp ký ức không có mâu thuẫn diễn ra thuận lợi.
“Giúp tôi che giấu khéo chút. Con bé nhạy bén với mấy chuyện kiểu này dữ lắm.”
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi nhé.”
“Đừng xin lỗi chứ. Cũng đâu phải chuyện xấu gì đâu.”
“Cậu dịu dàng thật nhỉ. Tôi vui lắm đấy.”
“Ugh!”
Từng lời nói một nặng trĩu giáng xuống tim tôi.
Nếu không tung ra mấy trò đùa thì tôi chẳng thể nào nói chuyện bình thường nổi. Như thế này thì sớm muộn gì cũng bị cô ấy làm tan chảy mất.
“Cậu kể cho tôi nghe cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau được không?”
“Ờ thì, cái đó.”
“Ngày mà lần đầu tiên gặp cậu ấy.”
Ngày thu ấy, tôi đã gặp hoa hồng độc miệng.
Tôi bị Akakusa-sensei bắt cóc, rồi đã gặp cô ấy, người đang cau mày nhìn chằm chằm vào giá sách trong thư viện.
Tôi đã kể lại. Từ ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau trải qua những buổi sau giờ học, có lúc tôi bị mắng, có lúc tôi bị đánh, nhưng cũng có lúc tôi được nụ cười của cô ấy cứu rỗi. Tôi đã biết bí mật của Arina, và đã can dự sâu vào cô ấy. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều, và đã gặp gỡ rất nhiều người.
“Việc trở nên yêu thích cậu chẳng phải là lẽ đương nhiên sao.”
“Khoan đã nào―! Đừng có đột ngột nói mấy lời làm tim tôi ngừng đập thế chứ!”
“Nhưng đúng thế còn gì?”
“Không phải biết phải là thật không nhỉ...”
Món ăn đã gọi được mang ra và tôi lập tức ăn ngay.
Tôi tập trung vào đĩa Spaghetti Napolitan để bản thân không bị phân tâm bởi dáng vẻ ăn say sưa ngon lành đầy hạnh phúc của cô ấy. Quả nhiên, cà chua thật tuyệt vời.
“Không biết có học nhóm trong kỳ nghỉ hè không nhỉ?”
“Chắc có đấy. Có lẽ Tsuru lại đứng ra lên kế hoạch thôi.”
“Fun~. Vậy hãy học thật nhiều đến mức thấy yêu thích việc học luôn nhé.”
“Ôi, tôi thấy sợ quá đi.”
Nếu không tìm được ai đó còn ngốc hơn tôi, thì chắc tôi sẽ phải trải nghiệm địa ngục mất.
---
Mặc dù đây đã là năm cuối cùng, nhưng thời gian lại cứ trôi đi cuồn cuộn như dòng nước lũ.
Kỳ nghỉ dài thư giản này so với năm ngoái cũng chỉ vụt qua trong chớp mắt. Chắc là do tôi dồn hết mỗi ngày vào việc học nên mới có cảm giác như thế. Chuyện đi cùng Arina vào quán cà phê cũng chỉ vừa mới đây thôi, thế mà giờ tôi lại thấy như một ký ức xa xôi.
Chính vì vậy, tôi cảm thấy mình sẽ hối tiếc nếu không làm được “một điều gì đó”. Có lẽ tôi đang quá bận tâm đến chữ cuối cùng, nhưng một khi đã ở trong một giai đoạn không bao giờ lặp lại lần thứ hai nữa, thì ai cũng sẽ rơi vào một tâm trạng như tôi lúc này vậy.
“Nhanh thật ha―”
Makoto lẩm bẩm với dáng vẻ rõ ràng muốn được chú ý ấy.
“Đúng là nhanh quá rồi.”
“Không thể tin nổi là đã hết nửa năm rồi, mà mai còn bắt đầu kỳ nghỉ hè nữa chứ.”
“Nếu cứ đà này thì đến lúc nghỉ hưu cũng chỉ trong thoáng chốc thôi. Tao mong sớm được hưởng cuộc sống an nhàn tuổi già quá.”
Để có thể đón nhận một cuộc sống an nhàn tuổi già, ta cần phải nỗ lực và đầu tư cho tương lai kể từ bây giờ, nếu không thì sẽ phải hối hận. Mỗi người đều có những mong muốn khác nhau, đặc biệt là những người không hình dung được tương lai như tôi thì lại càng phải cố gắng hơn người khác. Điều tồi tệ nhất khi rơi vào trong tình huống khó khăn là không có gì trong tay.
Và trong kỳ nghỉ hè này, tôi phải quyết định câu trả lời dành cho Arina. Rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Trước hết, tôi có những lựa chọn nào? Cô ấy mong đợi điều gì?
Dù đã đến ngày trước kỳ nghỉ hè, nhưng tôi cũng không có gì để nói với Arina.
Là một ngày trôi qua với việc thụ động lắng nghe ở buổi tập trung thường lệ của trường về những chuyện như hướng dẫn an toàn trước kỳ nghỉ hè, nên về nhà vào lúc mấy giờ buổi tối hay những nơi không được phép đến. Năm ngoái tôi chỉ mong được về nhà sớm, thậm chí còn vào tư thế chuẩn bị xuất phát ở hành lang, nhưng lần này thì không như vậy. Đây có lẽ là sự điềm tĩnh của người trưởng thành nhỉ. Tôi đã trưởng thành thật rồi.
“Anh về rồi đây.”
“Mừng anh về, sao thế Nii-chan?”
Ugin, người đã trở nên trông giống như nữ diễn viên Hollywood có biểu cảm khó hiểu khi vừa nhìn thấy tôi.
“Có sao đâu.”
“Không không, chẳng phải kỳ lạ lắm sao. Trước kỳ nghỉ hè năm ngoái, anh ồn ào đến mức không chịu nổi còn gì.”
“Anh cũng đã trưởng thành rồi. Còn cô bé như em thì hãy cứ lo chụp ảnh selfie và lướt mạng đi.”
“Phiền phức ghê―”
Thật tình, trên đời này làm gì có nữ sinh trung học nào vừa gắp shiokara bằng đũa vừa xuất hiện ở cửa ra vào cơ chứ. À có đấy, chính là em gái tôi. Tuyệt vọng thật. Sao Ugin lại có khẩu vị như mấy ông chú thế không biết. Nii-chan đây buồn đến mức suýt khóc đấy.
Khi nằm dài trong phòng, tôi bắt đầu nghĩ xem sẽ làm gì trong kỳ nghỉ hè kéo dài gần một tháng này.
“A~...”
Tôi thả lỏng người và thốt ra tiếng rên lười biếng. Chiếc futon vẫn còn nóng hổi. Tiếng ve kêu vọng vào từ bên ngoài. Nắng gắt làm đầu tôi hơi đau nhức và tỉnh táo, nên tôi thôi suy nghĩ và nhắm mắt lại. Có lẽ hai, ba ngày đầu chẳng cần làm gì cũng được. Thầy cô cũng không giao nhiều bài tập vì nghĩ đến chuyện chúng tôi chuẩn bị thi cử, nên cũng chẳng cần gì phải làm gấp rút.
Có vẻ như đây sẽ là một kỳ nghỉ hè vất vả, không chỉ vì mỗi chuyện học mà còn lẫn của chuyện Arina.


1 Bình luận