Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi bảy : ...

Chương 02 Mãi đợi anh

5 Bình luận - Độ dài: 1,857 từ - Cập nhật:

Điều gì quyết định bản sắc của một con người?

Lý do là gì mà người đó chính là người đó? Là cái tên, là gene di truyền, là tâm hồn, hay là cấu tạo cơ thể?

Ví dụ, trong trường hợp một cặp song sinh giống nhau như hai giọt nước, thì yếu tố quyết định vẫn là bản chất bên trong.

Khi tìm một cách để người bình thường cũng có thể phân biệt, cách đáng tin cậy nhất cuối cùng vẫn là trò chuyện. Không phải là cách họ nói. Mà là họ biết được những gì, và đã trải qua những gì.

Nói cách khác, việc quan sát ký ức của đối phương là cách dễ dàng nhất. Vì có thể nói ký ức chính là yếu tố quan trọng nhất để thiết lập nên bản sắc của một con người.

Lời tỏ tình của Arina chính là thứ đã kiểm nghiệm cho điều này.

Đó chính là lý do khi nghe thấy lời tỏ tình của cô ấy, tôi không thể nào cảm thấy thực sự vui mừng được.

Từ góc nhìn của các bạn cùng lớp của tôi, chắc hẳn họ đã thấy chuyện đó là chuyện tất nhiên như thể thời khắc cần đến đã đến. Quả thật tôi rất thân với Arina, và mối quan hệ của chúng tôi đã vượt quá giới hạn bạn bè khác giới. Nên cũng không có gì lạ khi bị cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ hẹn hò.

Nhưng khi thử hình dung viễn cảnh tôi chấp nhận, tôi lại thoáng thấy hình ảnh hoa hồng độc miệng nhìn về phía tôi với vẻ mặt buồn bã ở nơi xa. Dù chỉ là tự tôi tưởng tượng, nhưng cũng đủ để tác động đến tôi.

Dĩ nhiên, tôi biết cô ấy chính là hoa hồng độc miệng, là nhân cách gốc, cũng chính là Hiwa Arina mà tôi gặp trong thư viện ngày hôm đó. Chỉ là cô ấy không còn ký ức về Sakaki Sui nữa. Chỉ có mỗi phần đó là bị thiếu mà mất thôi. Dù biết nhân cách là một, tại sao tôi lại khổ sở đến vậy? Tại sao chỉ vì bị lãng quên mà tôi lại coi cô ấy như một người khác cơ chứ?

Không chỉ mình tôi bối rối. Tsuru cũng không hề cười. Bởi cô ấy là người biết chuyện, nên mới phản ứng khác thường như vậy. Chắc hẳn cô ấy đã đã thấu hiểu được tâm trạng của tôi.

----

Từ trước đến nay tôi luôn tự hào tuyên bố mình là một quý tộc độc thân. Đáng xấu hổ thay, ấy vậy mà tôi lại đang dao động.

Trước hết, việc đáp lại tình cảm của Arina đồng nghĩa với việc phản bội lý niệm đó. Nhưng quan trọng hơn, điều đó có nghĩa là tôi cũng mang lòng yêu mến cô ấy.

“Nghe rồi nhé! Nghe hết cả rồi!”

Giờ nghỉ giải lao giữa tiết học. Vì tôi thấy khó mà ngồi yên được nên tôi ra ngoài hành lang, đứng ngẩn người nhìn vào bảng thông báo trong khi suy nghĩ miên man. Chính lúc đó, Shirona lên tiếng.

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi nhỉ!”

“Đến gì cơ?”

“Mou! Đến giờ nào rồi mà ông còn lưỡng lự nữa chứ!? Tôi nghĩ Arina-san đã luôn mong điều này từ lâu rồi đấy!”

“Chuyện đó đã truyền đến cả tai bà rồi sao...”

Tin đồn lan đi quá nhanh.

Shirona không biết tình trạng của Arina. Vì vậy, hẳn là cô ấy không hài lòng với thái độ không rõ ràng của tôi.

“Vì chuyện đó diễn ra đột ngột quá mà. Tôi giật mình đến nỗi đầu óc trở nên trắng xoá. Giống như làn da của Shirona vậy.”

“Đừng có tán tỉnh kiểu kỳ cục thế chứ!”

“Đùa thôi mà. Tôi thật sự kinh ngạc thôi...”

“Sao ông lại làm cái mặt nghiêm trọng thế? Không vui à?”

“Ờ thì, cũng vui đấy. Nhưng mà, quả nhiên là...”

Tôi thấy bực bội với tính cách lưỡng lự của bản thân. Dù có một phần trong tôi nghĩ rằng đâu cần phải lý trí đến thế, nhưng làm sao đi nữa tôi vẫn không thể quyết đoán nổi.

“Ông không thích Arina-san sao?”

“Đúng là một câu hỏi nhỉ.”

“Cái việc ông gọi đó là tối hậu đã cho thấy ông không thật lòng rồi. Chuyện thích hay ghét là chuyện cực kỳ đơn giản đấy.”

“Đúng vậy nhỉ. Nó lẽ ra là chuyện cực kỳ đơn giản thôi mà...”

Chuông đã reo lên. Tôi phải quay lại lớp.

“Mạnh mẽ lên đi, Sui. Ông không được trốn tránh đâu đó.”

“Ờ. Không được trốn tránh, không được trốn tránh...”

---

Tôi chưa kịp đưa ra quyết định thì giờ tan học đã đến.

Như đã hứa với Shirona, tôi không định bỏ trốn. Arina nhất định sẽ đến nơi đó. Tôi không thể để cô ấy phải đợi một mình được. Ngoài ra, có chuyện tôi cần phải hỏi cô ấy.

Sau khi dọn vệ sinh xong, tôi thu dọn đồ đạc sớm hơn bất kì ai và chuẩn bị rời đi. Những công sức tôi đã bỏ ra khi tập luyện để có thể thực hiện được HALO drop khi là thành viên câu lạc bộ Về Nhà thật xứng đáng. Tôi có thể rời đi nhanh hơn bất kỳ ai.[note80350]

Tuy tôi cảm nhận được ánh mắt của Arina, nhưng tôi vẫn không để ý và bước ra khỏi lớp. Tôi biết là mình đã có thái độ tệ với cô ấy, nhưng tôi mong rằng cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Tôi tin rằng cô ấy sẽ đến.

Tôi ngồi xuống ghế và nhìn vào chiếc đồng hồ. Tôi biết rõ việc ngắm cái đồng hồ chạy chậm ba tiếng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng nếu không để tâm đến thứ gì đó thì tôi sẽ phát điên mất.

Chiếc đồng hồ vô dụng ấy vẫn tiếp tục kêu tích tắc mỗi phút. Liệu nó có định bù lại ba tiếng bị chấm ấy không? Và tại sao nó lại chậm đến ba tiếng? Vào khoảng thời gian tôi và Arina còn ở đây, nó vẫn chạy đúng giờ, chuyện gì đã xảy ra với nó thế này?

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa.

Một hình bóng quen thuộc lờ mờ hiện ra phía sau tấm kính mờ.

“Vâng.”

Tôi hướng về phía cửa và nói thế.

Cánh cửa từ từ trượt qua, Arina thò nửa khuôn mặt vào để xác nhận.

“Quả nhiên là cậu ở đây―”

Arina thở phào nhẹ nhõm và thả lõng vai xuống. Phản ứng ấy quá đỗi ngây thơ khiến tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy.

Cô ấy chỉnh lại tư thế ngay ngắn như mọi khi, và duyên dáng bước đến gần tôi gới tiếng giày vang lên nhịp nhàng. Khi ngồi xuống ghế, cô ấy hơi hạ ánh mắt mà đối diện với tôi.

Trầm mặc.

Cả hai chúng tôi đều trong tâm trạng phân vân, không biết nên mở lời từ đâu.

Sự yên lặng khiến đến cả tiếng vải đồng phục cọ xát cũng trở nên rõ ràng. Ánh mắt tôi và Arina chạm nhau trong thoáng chốc, nhưng rồi cô vội quay đi. Sau đó cổ lại dè dặt cố nhìn thẳng vào tôi thêm lần nữa.

“Tại sao lúc đó cô lại quyết định nói ra?”

“Cậu không thích vậy sao?”

Arina khẽ đáp lại bằng giọng nhỏ như một đứa trẻ bị mắng.

“Không phải là không thích. Nhưng mà, trông cô có vẻ lạ lắm đúng không? Nói là nhàm chán, rồi nôn nóng , sau đó cô lại đột nhiên như thế...”

“Xin lỗi. Lúc ấy tôi cũng không tỉnh táo, chuyện đó... chẳng giống tôi chút nào.”

“Không cần phải xin lỗi, mà cô nghiêm túc à?”

Arina cúi mặt xuống và để mái tóc che lấp đôi mắt.

“Ừm.”

Một câu trả lời nhỏ tiếng đến mức nếu không lắng tai lên nghe thì sẽ không nghe thấy được.

“Arina. Hãy suy nghĩ kỹ đi. Ngoài kia có hàng đống gã đàn ông hấp dẫn hơn tôi.”

“Sao lại tự hạ thấp mình thế. Tôi không có ý định so sánh cậu với bất kỳ ai cả. Như vậy chẳng có nghĩa lý gì cả.”

“Ừ... cũng đúng.”

Arina nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ buồn bã.

“Lần đầu tiên khi thấy anh, em đã nghĩ『Mình muốn biết thêm về con người này』. Cảm giác rất kỳ lạ. Dù chẳng biết gì về anh, em lại ngày càng bị thu hút bởi anh. Và rồi, em biết rằng em đã yêu anh trước khi đánh mất ký ức. Điều đó không phải tưởng tượng. Nó được viết trong cuốn sổ rằng 『Cảm xúc không thể này kiềm chế được 』.Vì vậy em nghĩ đó là định mệnh. Dù đã đánh mất ký ức, em vẫn gặp lại anh, rồi lại yêu anh thêm lần nữa.”

Tôi cảm thấy khóe mắt mình nóng bừng lên. Tôi trợn to mắt ra để kháng cự.

“Chắc anh đã muốn nghe điều này từ em kia, người đã hiểu rõ anh. Nếu đứng ở vị trí của anh, em cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng mà, vào cái khoảnh khắc nhớ lại tất cả bằng cái giá đánh mất anh, thế giới mà em nhìn thấy đã thay đổi. Em vẫn là em như trước, nhưng suy nghĩ, cách nhìn đã khác đi. Mất trí nhớ chính là cảm giác như vậy đó. Chính vì thế, em muốn nói cho anh biết. Trước khi lấy lại ký ức về anh, em muốn nói với anh bằng con người hiện tại này rằng em thích anh. Em thật sự xin lỗi. Em thật sự không thể làm gì khác được nữa.”

Tôi cố giữ giọng không run khi cất lời.

“Xin lỗi nhé, Arina.”

“Tại sao?”

“Tôi đã khổ sở. Tôi rất muốn kể, muốn kể về những ký niệm... Nhưng cô hiểu mà, đó là chuyện vô ích. Cho nên tôi đã ước thà rằng ngay từ đầu chúng ta không gặp nhau thì hơn.”

Tôi biết mình đang nói những lời tàn nhẫn, nhưng tôi biết rằng tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải nói.

“Mỗi ngày khi nhìn thấy gương mặt cô, tôi lại hy vọng. Biết đâu ký ức đã quay trở lại.”

“Xin lỗi. Em vẫn chưa nhớ ra được anh, nhưng việc em thích anh là thật. Em không muốn rời xa anh.”

Arina đưa tay ra, định chạm vào tay tôi.

Nhưng khi tôi lên tiếng, bàn tay ấy khựng lại giữa chừng.

“Tôi sẽ cho cô câu trả lời vào cuối kì nghỉ hè. Tôi hứa đấy.”

“...Thật sao?”

“Ừ. Tôi nhất định sẽ nói. Không phải trò đùa đâu.”

“Cảm ơn anh. Em sẽ mãi đợi anh.”

Arina rụt tay lại rồi khoác cặp lên vai.

Tôi cũng sẽ mãi chờ cô ấy. Mãi mãi.

Ghi chú

[Lên trên]
HALO = High Altitude Low Opening – kiểu nhảy dù quân sự từ độ cao lớn, mở dù ở độ cao thấp giúp xâm nhập nhanh chóng
HALO = High Altitude Low Opening – kiểu nhảy dù quân sự từ độ cao lớn, mở dù ở độ cao thấp giúp xâm nhập nhanh chóng
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Sóng gió drama j đến một lượt lun đi trc khi trái tim t tan vỡ 💔
Xem thêm
còn sóng gió gì đến hết đi, tôi vẫn trụ được 🥲
Xem thêm
Tem
Chap này buồn vcl😥
Xem thêm