Propeller Opera
Inumura Koroku Shizuki Hitomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

2. Đường hành quân

0 Bình luận - Độ dài: 12,273 từ - Cập nhật:

Than vãn và thuốc tiêu hóa.

Dĩ nhiên là không thể thiếu 2 điều kiện tiên quyết để vượt qua cuộc chiến này.

“Đô đốc Killing có vẻ rất muốn tăng thiệt hại cho quân ta.”

Tư lệnh Hạm đội Đại Công Dương Đại tướng Werner W. Nodack lại than vãn như thường lệ. Nhâm nhi một cốc nước thuốc cho bụng tiêu hóa tốt.

Ông tự nhận thấy dạo này mình ngày càng hay than vãn. Tệ hơn nữa, ông còn bắt đầu công khai nói xấu cấp trên trước mặt một vài thuộc hạ. Thỉnh thoảng có những lời mà nếu ai đó mách lẻo với Washington, ông có thể bị thuyên chuyển ngay lập tức.

—Phải kiếm được người để than vãn.

Tốt nhất là một kẻ không có bạn bè. Một kẻ cô độc không có ai để mà lỡ lời. Một kẻ như vậy sẽ để ông dễ dàng để trút những lời than vãn thậm tệ hơn.

Ném tờ lệnh do Tư lệnh Hạm đội Hợp Chúng Quốc kiêm Tư lệnh Chiến khu Đại Công Dương, Đại tướng Aaron E. Killing gửi đến lên bàn làm việc, Nodack gọi điện cho người mà ông dễ than vãn nhất.

***

Thánh lịch, năm 1940, ngày 3 tháng 5, Hawaii.

Tại Makalapa Hill không xa Trân Châu Cảng, những dinh thự của tướng lĩnh, những căn nhà trệt của tá quan và những ngôi nhà lắp ghép san sát nhau. Ở trung tâm, trong Bộ Tư lệnh Chiến khu Đại Công Dương là một tòa nhà được cố tình xây dựng một cách giản dị để không gây chú ý. Trong tòa nhà, Nodack ngày qua ngày chìm trong cơn bợm thuốc, những lời than vãn và các cuộc họp với ban tham mưu.

Chủ nhân của Bộ Tư lệnh Chiến khu Đại Công Dương tất nhiên là Đại tướng Killing hiện đang ở tầng ba của Bộ Hải quân tại Washington. Còn Nodack tại Hawaii này được giao cho vị trí quản lý cấp trung, lúc nào cũng phải chạy đôn chạy đáo giữa những thuộc hạ cá tính và Killing. Một tiếng gõ cửa não nề báo hiệu một ngày làm việc khiến dạ dày không lúc nào được nghỉ ngơi nữa lại bắt đầu.

Tham mưu trưởng Hạm đội Đại Công Dương, Thiếu tướng Simon A. Searsmith bước vào phòng chắp tay sau lưng và liếc nhìn tờ lệnh bị ném trên bàn làm việc với vẻ mặt vô cảm như thường lệ.

Biệt danh của anh ta là “Thỏi Sắt”.

Luôn đứng thẳng tắp vuông góc với trời đất, và có lẽ anh ta sẽ cứ thế đứng thẳng ở đó mãi mãi nếu không ai mở lời.

Nodack cũng từng muốn thử thi gan xem ai sẽ cử động trước nhưng cũng chẳng có thời gian cho chuyện đó. Ông  đành đưa tờ lệnh cho Searsmith.

“Từ Washington.”

Như thường lệ, một cái tên chiến dịch khoa trương được ghi ở đầu tờ lệnh.

“CHIẾN DỊCH RAPID FIRE”

Hãy dùng toàn lực của Hạm đội Đại Công Dương để đột kích đổ bộ và chiếm đóng Căn cứ Truk.

Searsmith lướt mắt qua nội dung ngắn gọn của tờ lệnh, rồi đặt nó lại lên bàn làm việc.

“Cảm nghĩ?”

“Không có gì đặc biệt.”

Searsmith thờ ơ đáp lại cái nội dung đã khiến Nodack phải ngán ngẩm. Lúc nào cũng như vậy thành ra Searsmith chẳng có bạn bè. Cũng vì là một người đàn ông thô ráp chẳng có hứng thú với chuyện mách lẻo hay đồn đại đã khiến Nodack có thể yên tâm mà công khai than vãn.

“Tại sao lại là bây giờ? Viện binh từ Hạm đội Đại Tây Dương đã đến, Truk lại là căn cứ chính của Hinoo ở Nam Thái Bình Dương? Chỉ cần đợi thêm ba tháng nữa, chờ Phi đoàn hạm số Một được điều đến là chúng ta thắng chắc, Washington đang vội vàng cái gì?”

Nodack biết câu trả lời, ông vẫn cố tình hỏi.

Searsmith đáp với vẻ chán chường.

“Cuộc bầu cử sắp tới. Họ muốn xác định chiến thắng của cuộc chiến trước mùa hè năm nay, nên mới muốn mở các chiến dịch tới tấp (Rapid Fire).”

Đúng như vậy. Thật là vớ vẩn. Chỉ vì cuộc tranh giành quyền lực của các chính trị gia mà những người lính ở tiền tuyến phải chết một cách vô ích.

Và dù có than vãn ở đây bao nhiêu đi nữa, tình hình cũng sẽ không thay đổi.

Công việc của Nodack là răm rắp tuân theo lệnh của Washington và tấn công Căn cứ Truk.

Cơn phẫn uất không biết trút vào đâu này, chỉ có thể giải tỏa mà thôi.

Phương pháp là…

“Đi dạo một chút đi.”

“Vâng.”

Nodack đứng dậy khỏi ghế. Searsmith có vẻ ngoài của một học giả nhưng lại thích vận động, những ngày nghỉ anh ta thường chạy bộ một mình cả ngày, hoặc nâng tạ, hoặc ném móng ngựa. Nodack cũng biết rằng vừa đi dạo vừa nói chuyện với Searsmith thì sẽ dễ trao đổi thẳng thắn hơn, nên hai người cùng nhau ra ngoài và tắm mình trong ánh nắng tháng Năm trong trẻo.

Khu vực xung quanh Bộ Tư lệnh rất đông đúc quân nhân. Xe buýt, taxi và xe jeep qua lại trên con đường đầy bụi, những quầy hàng và cửa hàng lưu niệm của người bản xứ được dựng lên vội vã cùng lúc với việc thiết lập Bộ Tư lệnh đang phơi mình dưới ánh nắng gay gắt.

“Họ xem thường người Hinoo quá rồi. Hạm đội Liên hợp rất mạnh. Washington vẫn chưa hiểu điều đó sao?”

Vừa đi, Nodack vừa nói với một giọng điệu mạnh mẽ.

“Sức mạnh của địch là không thể nghi ngờ. Có lẽ là do giáo dục từ nhỏ. Cái giá trị quan hy sinh cá nhân vì tập thể đã thấm nhuần đến từng binh sĩ.”

Searsmith đáp lại một cách nhạt nhẽo như đang đọc hướng dẫn sử dụng của một thiết bị điện tử.

Thiếu tướng Zoe Durga, người bị bỏng nặng trong trận hải không chiến ở Indispensable vừa rồi, căm ghét người Hinoo đến tận xương tủy, nhưng Searsmith thì không ghét cũng không yêu, không tôn trọng cũng không khinh bỉ người Hinoo, mà chỉ quan sát họ như đang xem một mẫu vật côn trùng. Họ đơn thuần chỉ là đối tượng nghiên cứu, không cần phải xen vào yêu ghét. Đó là lập trường của Searsmith đối với kẻ thù.

Hai người bất giác đã đi vào khu phố.

Hawaii hiện đang ở giữa thời kỳ kinh tế bùng nổ do chiến tranh.

Trên đại lộ chật ních quân nhân, bóng dáng của những người da màu gốc Á cũng rất nổi bật. Nhân viên trong các cửa hàng, người bản xứ và dân nhập cư cũng đông hơn nhiều so với người da trắng. Toàn bộ người Hinoo sống ở Hawaii đều bị tịch thu tài sản và đưa đến các trại tập trung, nhưng ngoài ra, những người khác vẫn sinh hoạt bình thường như thế này.

“Chiến dịch đại công cáo thành. Với thực lực hiện tại của Hạm đội Đại Công Dương, việc chiếm đóng Truk có thể hoàn thành. Chỉ là, ý chí chiến đấu của địch rất cao, phe ta cũng phải chuẩn bị cho những tổn thất. Lời phát biểu bất cẩn của Đô đốc Durga hôm trước. Không được đâu.”

Searsmith đề cập đến vấn đề lỡ lời của Durga bằng một giọng vô cảm. Searsmith và Durga, tính cách của hai vị chỉ huy Hạm đội Đại Công Dương này hoàn toàn trái ngược nhau, đương nhiên là quan hệ của họ không tốt. Searsmith thường ngày ít nói lại trở nên hoạt ngôn khi nói xấu Durga.

“Ý ngươi là chuyện thiến đàn ông và triệt sản phụ nữ à. Thật là tệ hại. Nếu là từ lời của một lão chủ quán bar thì không lấy làm lạ, chứ từ mồm một Tư lệnh hạm đội khu vực thì không tuôn ra.”

Searsmith tiếp tục nói xấu trong khi liếc nhìn hàng dài binh lính đang xếp hàng trước nhà thổ.

“Hắn ta còn nói rằng nếu chiếm được Tokyo, sẽ cho phép binh lính được xả láng. Quân địch vốn đã không sợ chết, nay lại càng có thể sử dụng chiến thuật cảm tử. Người Hinoo bây giờ có lẽ đang tin thật rằng nếu thua trận thì cả dân tộc sẽ bị tuyệt diệt.”

Nghe nhà thổ đông khách đến mức mỗi lượt chỉ được ba phút là bị buộc phải đổi người. Binh lính lúc nào cũng trong trạng thái bức bối, chỉ cần được phép tự do hành động ở Tokyo, Osaka và các thành phố lớn khác, một địa ngục sẽ hiện ra với người Hinoo.

Đầu Nodack lại đau nhói. Cả cấp trên lẫn cấp dưới đều quá tự do tự tại, khiến dạ dày của ông chẳng lúc nào được yên.

Hai người vừa than vãn vừa nói xấu nhau, đi ra đến bờ biển. Cuộc đi dạo đã dài hơn bảy cây số nhưng cả hai đều không bận tâm. Thực ra, cả hai đều đang ngấm ngầm chờ đối phương chịu thua trước, không ai để lộ ý định đó ra mặt.

Hạm đội trên biển ở Trân Châu Cảng vẫn còn nguyên vẹn.

Những con tàu khổng lồ đã chiến thắng trong trận hải không chiến ở eo biển Indispensable đang chờ đợi lệnh xuất kích tiếp theo.

Phi đoàn hạm được phái đến từ Hạm đội Đại Tây Dương cũng đã tới Solomon, tinh thần của cả tướng lĩnh lẫn thủy thủ đều đang cao ngất.

—Cũng đã than vãn đủ. Đến lúc phải làm nhiệm vụ rồi.

Nhìn ra biển, Nodack nói với Searsmith.

“Ta giao quyền chỉ huy Hạm đội Đại Công Dương cho ngươi. Hãy chiếm lấy đảo Truk cho ta.”

“Đã rõ.”

Không hề tỏ ra căng thẳng, Searsmith bình thản nhận lấy quyền chỉ huy hạm đội lớn mạnh nhất thế giới.

“Về thực lực, phe ta chiếm ưu thế sáu chọi bốn. Như cậu nói, cứ đánh bình thường là sẽ thắng. Nhưng đừng khinh suất, đặc biệt là Izaya Shironomiya, cô ta cứ như được thần linh trợ giúp vậy. Riêng với phi đoàn hạm do Izaya chỉ huy, tuyệt đối không được lơ là cảnh giác.”

Sau khi Nodack dặn dò, Searsmith đứng im không nói gì một lúc, rồi buông một câu cụt lủn.

“Sau khi Chiến dịch Rapid Fire kết thúc, Hạm đội Liên hợp có lẽ sẽ bị hủy diệt.”

Nodack liếc nhìn với vẻ nghi ngờ.

Searsmith, người thường ngày không hề khoác lác, lại hiếm hoi nói một câu mạnh miệng.

“Ý nguoiw là vùng biển gần Truk sẽ trở thành mồ chôn của Hạm đội Liên hợp?”

“Vâng.”

“Nghe thử kế sách của ngươi xem nào.”

Searsmith nhìn ra biển một lúc rồi nói một cách nghiêm túc.

“Bởi vì một chỉ huy bình thường sẽ dẫn dắt Hạm đội Đại Công Dương.”

—Lời nói của gã này, Washington mà biết được thì đúng là đáng bị thuyên chuyển.

Cả Primrose và Durga, những người đã chỉ huy Hạm đội Đại Công Dương từ trước đến nay, đều không phải là những tướng tầm thường. Họ đã phát huy hết năng lực của mình, và cũng không dùng chiến thuật sai lầm. Nguyên nhân thất bại chỉ là do tài chỉ huy của Izaya đã vượt qua họ, chỉ vậy mà thôi bao gồm cả Primrose và Durga đều buộc phải rời khỏi sân khấu.

Thế nhưng Searsmith với vẻ mặt vô cảm hướng ra Trân Châu Cảng, khẳng định.

“Chỉ là làm những việc hiển nhiên một cách hiển nhiên thôi. Một võ sĩ quyền Anh hạng nặng không cần phải dùng kế sách gì để đối đầu với một võ sĩ hạng nhẹ. Hiệp một dùng những cú đấm thẳng để thăm dò, hiệp hai dùng bộ pháp để làm rối loạn đối thủ, từ hiệp ba trở đi tung những cú đấm thẳng thật sự, theo từng hiệp, sự chênh lệch về thể lực cơ bản sẽ lộ ra, võ sĩ hạng nặng hiển nhiên thắng.”

Cơn gió thổi qua Trân Châu Cảng có mang theo một chút hơi lạnh.

Những lời nói của Searsmith đã bị bào mòn hết cảm xúc con người cùng hòa vào trong gió.

“Hiệp một là Primrose, hiệp hai là Durga. Mỗi người đều đã làm đối thủ mệt mỏi nhưng lại bị mất điểm. Hiệp ba, vai trò của tôi là tung ra một cú đấm thẳng thật sự.”

Searsmith không hề mỉm cười, tiếp tục nói với vẻ chán chường.

“Trận đấu sẽ được định đoạt trong hiệp đấu của tôi. Hiệp bốn chỉ là cưỡi lên người mà đấm, hiệp năm chỉ là đóng đinh đối thủ lên thập tự giá rồi ném vào lửa. Không phải là một công việc khó khăn.”

Nodack đưa mắt nhìn ra phía xa ngoài biển.

Với tư cách là Tư lệnh Hạm đội Đại Công Dương, Searsmith chắc chắn là giỏi hơn hai người tiền nhiệm.

Bởi vì…

—Tên khốn này, hoàn toàn vô vị.

Cả Primrose và Durga đều là những người cá tính, họ đã trau dồi nhãn quan chiến thuật độc đáo của riêng mình. Ngược lại, Searsmith là một đô đốc thiếu cá tính và theo sách vở.

Không mạo hiểm.

Chuẩn bị một cách cẩn trọng quá mức, trên chiến trường anh ta luôn cảnh giác với các cuộc tấn công bất ngờ của địch, ưa thích những phương pháp an toàn, chắc chắn và tỉ mỉ.

Nếu Searsmith được sinh ra ở một quốc gia nhỏ như Hinoo, anh ta đã không thể trở thành đô đốc. Để kẻ nhỏ thắng kẻ lớn cần phải có sự sáng tạo, và cũng cần sự hào nhoáng và can đảm để thực hiện những kế sách bất ngờ. Searsmith không có những thứ đó.

Tuy nhiên, để chỉ huy một đại hạm đội như Hạm đội Đại Công Dương Gamelia, sự “nhàm chán” của Searsmith lại trở thành một đức tính lớn. Anh ta sẽ không thực hiện những màn chỉ huy hào nhoáng để lại thành giai thoại sau này, mà sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ đường đường chính chính dẫn đại quân tấn công trực diện và giày xéo đối phương. Một đô đốc như thế này, chắc chắn là kẻ phiền phức nhất đối với Hinoo.

“Tôi trông cậy vào cậu đấy.”

Nodack nói với vị đô đốc thanh sắt nhàm chán ấy rồi tiếp tục đi dạo. Sau đó hai người lại đi bộ thêm khoảng bảy cây số nữa. Searsmith không có vẻ gì là chịu thua, cuối cùng Nodack là người bỏ cuộc trước và đi về. Cả Nodack lẫn Searsmith đều không hiểu mình đang cố chấp vì điều gì.

†††

Gia tộc Kerrigan không thích những kẻ tự mình chào hàng.

Quyền chủ động trong việc lựa chọn thuộc về Kerrigan.

Không có cách nào để bước vào The Corner ngoài việc hoạt động nổi bật ở Phố Fall đến mức lọt vào mắt xanh của Kerrigan.

Nhưng cũng không có thời gian để chần chừ.

Nếu cứ thong thả hoạt động đầu tư để nâng cao danh tiếng, Hinoo sẽ bị diệt vong mất.

Để nhanh chóng lọt vào lòng Kerrigan, phải làm gì đây?

—May mà mình là một mỹ thiếu nữ.

Thiếu úy Yuri Heartfield, điệp viên ngầm, trong hai tháng qua đã lui tới không biết bao nhiêu bữa tiệc do những người nổi tiếng tổ chức. Tay cầm tấm thiệp mời mà cô phải dùng đến cả trí tuệ, nhan sắc và tài lực mới có được. Hiện cô đang ngồi trên chiếc xe buýt limousine đón mình trong bộ váy ống hở vai táo bạo.

***

Thánh Lịch, năm 1940, ngày 4 tháng 5. Montauk, Đảo Long Island, Bang New York.

Bữa tiệc sẽ quyết định thắng bại của Yuri sắp được tổ chức tại vùng đất này, cách Manhattan khoảng một trăm bảy mươi cây số.

Bên ngoài cửa sổ xe, trời đã về chiều.

Yuri cũng nhận ra khuôn mặt phản chiếu trên cửa sổ của mình có phần mệt mỏi.

—Buồn ngủ…

Trên chiếc xe buýt limousine nối liền nhà ga và dinh thự này có cả những vị khách được mời khác. Toàn là những khách quý thân cận với Kerrigan, ngủ gật ở đây không phải là một ý hay. Cô đã khéo léo moi móc thông tin về các vị khách tối nay từ cặp vợ chồng già ngồi ghế bên, nhắm được vài đối tượng có thể tiếp cận. Trong xe còn có những kẻ giàu có và quyền lực khác đang trò chuyện, cô cũng muốn dỏng tai lên nghe, nhưng mà…

—Mệt

Cô cẩn thận để không lộ vẻ mệt mỏi ra mặt, trong khi thầm than vãn trong lòng.

Kể từ khi bắt đầu nghiên cứu thực chứng phương trình tối ưu hóa giá quyền chọn mà Kuroto gửi đến cách đây khoảng hai tháng, thời gian ngủ trung bình của Yuri chỉ còn khoảng ba tiếng. Ban ngày, cô bận rộn với việc nghiên cứu sử dụng dữ liệu thực tế và các hoạt động đầu tư để kiểm chứng, còn ban đêm thì lân la đến các bữa tiệc liên quan đến Phố Fall, tích cực thể hiện nhan sắc và năng lực với những nhân tài có thể lợi dụng được, dần dần bán đi tên tuổi và gương mặt của mình.

Nghe được tin bữa tiệc do doanh nhân Andy Vermont hiện có hợp đồng đối tác với Công ty Kerrigan tổ chức tại biệt thự ở Mũi Montauk vào mỗi cuối tuần, Yuri đã dùng tiền mật phí để mua lại vé mời của một nữ diễn viên mới vào nghề và cuối cùng hôm nay đã có mặt trên chuyến xe buýt này. Để không lãng phí tiền bạc và công sức đã đổ ra từ trước đến nay, cô muốn bằng mọi giá phải tiếp cận được Vermont và bán đi tên tuổi, gương mặt của mình ngay trong tối nay, nhưng mà…

Trong lúc đang suy nghĩ cách tiếp cận, chiếc xe buýt rời khỏi đường cao tốc Montauk và đi vào một con đường nhỏ ven mũi đất.

Xe đi qua một cánh cổng bằng gạch có lính gác, vào trong khuôn viên, rồi chạy xuyên qua một khu rừng cây thêm chừng mười phút nữa, khung cảnh của Mũi Montauk đột ngột mở ra, và một dinh thự theo phong cách thuộc địa hiện lên nổi bật trên nền trời nhá nhem tối.

Khu vườn rộng và vô số cửa sổ được thắp đèn trang trí, một ban nhạc mặc tuxedo đã bắt đầu trình diễn một bản dạ khúc. Ở bãi đậu xe, vài chiếc xe buýt limousine giống chiếc Yuri đi đang xếp hàng, những chiếc xe nối đuôi nhau lần lượt đến rồi lại khởi hành đi để đón những lượt khách mới.

Dưới những bóng đèn màu được giăng khắp khu vườn, hơn năm mươi vị khách đã bắt đầu trò chuyện với ly rượu trên tay. Trước dinh thự có một quầy bar khổng lồ và bàn tiệc buffet được bày sẵn, một con heo quay vàng óng nguyên con đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt trên một chiếc bàn chuyên dụng.

Cơn gió thổi qua mang theo mùi cỏ non, mùi cồn và mùi thịt nướng, hòa lẫn với tiếng cười nói của mọi người.

Yuri xốc lại tinh thần đưa tấm thiệp mời cho người quản gia đón khách, cầm lấy một ly rượu vang. Cô nhanh mắt tìm thấy một quý ông trung niên đã từng chào hỏi trong một góc trò chuyện, nở một nụ cười gửi lời chào.

“Ồ, đây chẳng phải là tiểu thư Yuri sao, hôm nay cô còn xinh đẹp hơn cả lần trước!”

Vị quý ông trung niên vòng một tay qua eo Yuri, ghé sát mặt vào với vẻ mặt vô cùng vui sướng. Nếu lão già dê xồm này không phải là giám đốc của công ty thép lớn Gamelia Steel, cô đã dẫm nát chân ông ta rồi. Vì đây là một đầu mối quý giá dẫn đến Kerrigan, cô đành nhẫn nhịn.

Không nịnh hót, thanh lịch, với một nụ cười hoạt bát.

“Thật vinh hạnh khi lại được gặp ngài, Giám đốc Gibbon. Hôm trước được nghe những câu chuyện quý báu của ngài, tôi đã học hỏi được rất nhiều ạ.”

Trước những lời của Yuri, Gibbon đáp lại bằng một nụ cười tan chảy.

Không dắt theo Thomason là một quyết định đúng đắn. Tối nay cứ theo đà này, cô sẽ xoay đám lão già dê xồm ở đây trong lòng bàn tay và tìm đến được mục tiêu chính là Andy Vermont.

Giám đốc Gibbon để khoe khoang các mối quan hệ của mình, ông ta dắt Yuri đi một vòng quanh các bàn tiệc.

Yuri chỉ với nụ cười và sự duyên dáng làm ván lướt đã khéo léo lướt qua những con sóng của giới thượng lưu.

Giám đốc các công ty lớn, các chủ ngân hàng, doanh nhân, diễn viên, nhà đầu cơ, nghệ sĩ, vận động viên nổi tiếng… Cô đã có những cuộc trò chuyện ngắn với những nhân vật nổi tiếng thường xuất hiện trên phim thời sự và báo chí, nhưng người chủ trì bữa tiệc, Vermont, vẫn chưa xuất hiện.

Dù đã khéo léo dò hỏi trong lúc trò chuyện, những người tham dự có vẻ cũng không biết ông ta ở đâu.

Quả là đối tác được Kerrigan công nhận, ngay cả việc xuất hiện cũng ra vẻ quan trọng.

—Mau ra đây đi chứ. Để tôi dùng sự quyến rũ của mình làm ông mê mệt cho xem…

Liếm mép, Yuri thâm nhập sự tồn tại của mình vào tầng lớp thống trị của Gamelia.

Đêm càng khuya, tiếng trò chuyện càng cao và lớn, những vòng tròn người hình thành khắp nơi và ở trung tâm của mỗi vòng người, những người có chính kiến bắt đầu diễn thuyết.

Nội dung hầu hết đều liên quan đến chiến tranh.

Đối với những người ở đây, chiến tranh không gì khác ngoài kinh doanh.

Thép, năng lượng, đạn dược, thuốc men, lương thực được tiêu thụ trên chiến trường mang lại một nhu cầu khổng lồ. Và đất đai, quyền lợi cướp được từ kẻ thù hứa hẹn một sự tăng trưởng lớn hơn nữa. Gamelia đã liên tục gây chiến suốt một trăm sáu mươi năm kể từ ngày lập quốc, cuối cùng cũng là vì nó luôn sinh lời.

Hiện tại, Gamelia đang chiến đấu với Đế chế Elma Đệ tam ở Đại Tây Dương phía Đông, và đối đầu với Hinoo ở Đại Công Dương phía Tây. Một quốc gia gây chiến trên một phạm vi rộng lớn như vậy, xưa nay đông tây chỉ có Hợp Chúng Quốc Gamelia, và sau khi chiến thắng cả hai cuộc chiến, quyền bá chủ thế giới sẽ thuộc về Gamelia.

Cộng với sự mệt mỏi của hai tháng qua, Yuri bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cô nhận thấy mình không thể là chính mình như mọi khi và tự tách ra khỏi vòng tròn diễn thuyết.

Cô rời khỏi khu vườn một chút, vô định bước về phía mũi đất liền kề.

Tiếng trò chuyện và âm nhạc xa dần. Ở phía cuối con gió đêm, những ánh sao lấp lánh hiện ra rõ rệt.

—Thiệt tình…

Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao với một tâm trạng u uất, nhấp một ngụm nước chanh trong tay.

Chiến tranh, theo cô, tất cả các bên tham gia đều là kẻ ác.

Cả Hinoo, lẫn Gamelia, bên nào cũng xấu.

Nhưng chiến tranh sẽ không kết thúc cho đến khi một bên thua cuộc. Cứ đà này, kẻ thua và bị giày xéo sẽ là Hinoo. Và những người Gamelia ở đây sẽ mang bộ mặt thiện lương mà giành lấy thị trường và quyền lợi mới.

—Khó chịu…

Không biết phải làm gì với những cảm xúc nặng trĩu đang cuộn lên trong lòng, cô lắng tai nghe tiếng sóng vỗ xa xăm.

Tiếng sóng vỗ từ xa dường như đang nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn đang xù xì của cô.

Và—

Ở đầu mũi đất đã có người đến trước.

“Cô sao vậy? Không khỏe trong người à?”

Anh ta nhận ra Yuri, quay lại và bắt chuyện.

Ánh trăng làm nổi bật hình bóng của một người thanh niên.

1f476144-aeff-4966-9f85-ae5b178cf803.jpg

Anh ta mặc một bộ suit có vẻ đắt tiền nhưng không có cảm giác của bọn nhà giàu khó ưa. Ẩn sau khuôn mặt có vẻ hiền hậu là một thứ gì đó phi thường. Những người đã kinh qua vô số trận chiến sinh tử, dù trên chiến trường hay thương trường, họ đều có chung một đặc điểm là sở hữu cả sự hiền hậu và tàn nhẫn, nhiệt huyết và máu lạnh.

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng trực giác mách bảo cô.

—Gần ngay trước mắt.

—Người đàn ông mà Kerrigan đã công nhận là đối tác. Andy Vermont…

Yuri cố tình làm ra vẻ không nhận ra. Cô giả vờ như đã hơi say, bước đến gần anh ta với những bước chân không vững.

“Tôi muốn ra đây hóng gió một chút. Có làm phiền anh không?”

“Không hề. Cùng một người phụ nữ xinh đẹp bất ngờ xuất hiện ngắm sao. Thật là một sự trùng hợp may mắn.”

Người đàn ông trạc tuổi ba mươi lăm buông những lời như vậy một cách tự nhiên và mỉm cười.

—Oầy…

Là mẫu người cô không ưa.

Nhưng dĩ nhiên, cô không để lộ ra mặt.

“Yuri Heartfield. Một nhà đầu tư tập sự.”

Cô mỉm cười tươi tắn và đưa mu bàn tay phải ra.

“Andy Vermont. Một gã làm đủ thứ nghề. Rất vui được gặp cô, Yuri.”

Andy hôn lên mu bàn tay cô và mỉm cười.

Yuri làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Không thể nào, anh đây là Ngài Vermont ư!? Tại sao lại ở một nơi như thế này!?”

“Tôi không thích những nơi quá ồn ào. Thực ra bản thân các bữa tiệc tôi cũng không ưa.”

“Anh là người chủ trì mà? Tụ tập mọi người lại rồi lại nói không thích…”

“Tôi chỉ làm vì mọi người yêu cầu thôi. Mọi người cũng đang không biết làm gì để giết thời gian mà.”

Yuri bước đến gần Andy ngước nhìn anh ta, cao hơn cô.

Anh ta đang mang một nụ cười tao nhã nhưng ẩn sau đó là một thứ gì đó không thể tả được đang chăm chú quan sát Yuri. Trông có vẻ cởi mở nhưng thực ra lại rất cẩn trọng. Vị trí của Andy có thể nói là giám đốc của Phố Fall, nên chắc chắn không phải là một người dễ đối phó.

—Không thể bỏ lỡ cơ hội này.

—Nhất định phải lọt vào lòng anh ta.

Yuri ưỡn thẳng lưng, dồn sức vào ánh mắt.

“Trùng hợp thật. Tôi cũng không thích những nơi ồn ào. Nếu anh không phiền, chúng ta vừa ngắm sao vừa đi dạo nhé, Ngài Vermont?”

“Cứ gọi là Andy được rồi, Cô Heartfield.”

“Vậy anh cứ gọi tôi là Yuri. Từ đây có thể xuống biển được không nhỉ?”

“Được chứ. Chúng ta hãy đi dạo đêm nào.”

Hai người cùng nhau đi, nương theo ánh trăng mà men theo sườn dốc thoai thoải của mũi đất để xuống biển.

Bắt đầu bằng những câu chuyện phiếm vui vẻ, vô thưởng vô phạt, Yuri phán đoán tính cách của Andy qua giọng điệu và nội dung câu chuyện, cẩn thận dẫn dắt chủ đề đến Phố Fall.

“À, Chronos. Hồi xưa có nhóm đó nhỉ. Tôi nghe nói đã bị Kyle McVille đánh bại và tan rã rồi.”

“Hai người họ vẫn còn hoạt động ở văn phòng cũ. Tôi có hứng thú với Kurono Kuroto. Tôi cũng tham gia các buổi hội thảo của anh ấy nhiều lần rồi.”

Yuri vừa nói về hoạt động hiện tại của mình, vừa lồng ghép giữa thật và giả. Tỷ lệ là 95 phần trăm thật, phần còn lại là không thật.

Cô, một tiểu thư của một giám đốc đến từ Hương Cảng, đặt chân đến Phố Fall với tư cách là một nhà đầu tư. Cô trở thành thành viên của Chronos, phát hiện ra cuốn sổ ghi chép nghiên cứu của Kuroto trong văn phòng, hiện đang cùng Thomason nghiên cứu phương trình tối ưu hóa giá quyền chọn…

“Hừm. Vậy là cô định tiếp cận thị trường quyền chọn bằng vật lý ứng dụng à. Thú vị đấy. Tôi có thể nghe kỹ hơn được không?”

Trong lúc đi xuống con dốc đầy đá dẫn ra biển, Yuri xác nhận được một tia sáng kinh doanh le lói nơi khóe mắt của Andy.

—Cắn câu.

Cô thầm mỉm cười mãn nguyện, bắt đầu nói về thành quả nghiên cứu mà cô đã tự mình làm ra trong suốt hai tháng qua lui ra lui tới thư viện và tham khảo cuốn sổ tay của Kuroto.

“Ý tưởng bắt nguồn từ Mô hình Định giá Tài sản Vốn CAPM của Tiến sĩ Trapper. Tức là quan niệm cho rằng rủi ro có một mức giá nhất định. Đầu tư có rủi ro cao thì đương nhiên lợi nhuận cũng cao. Mối quan hệ giữa sự không chắc chắn và lợi nhuận này, Kuroto đã nhận ra nó chính là thuyết cân bằng trong vật lý học, và cách tiếp cận của anh ấy đã bắt đầu từ đó…”

Yuri giấu đi “đáp án” là phương trình mà Kuroto đã gửi qua tàu công tác, và bắt đầu giải mã những suy tính của Kuroto được ẩn giấu trong cuốn sổ tay nghiên cứu.

“Theo như cuốn sổ, Kuroto có vẻ đã mô hình hóa sự biến động giá của cổ phiếu đối tượng quyền chọn bằng cách sử dụng giả thuyết bước đi ngẫu nhiên. Từ đó, anh ấy đã xây dựng một phương trình quan hệ giữa giá cổ phiếu, giá quyền chọn và lãi suất của tài sản phi rủi ro, và chỉ còn một bước nữa là hoàn thành… thì vụ án Thorndark xảy ra và nghiên cứu bị gián đoạn. Vì vậy, tôi đã tự ý tiếp quản nghiên cứu dựa trên manh mối từ cuốn sổ tay, là vậy đó.”

“…Và thành quả thế nào?”

“A da…! A, sảng khoái thật!”

Hai người đã xuống đến bờ biển. Phía bên kia những tảng đá lớn nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, ánh trăng vẽ một con đường ánh sáng trên mặt biển.

Yuri quay lại nhìn Andy và nở một nụ cười đầy trí tuệ.

“Bây giờ, tôi đang hơi lo lắng một chút.”

“…………?”

“Có lẽ tôi đã hoàn thành thuật giả kim rồi.”

Andy chỉ cười bằng khóe miệng, ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Công thức cuối cùng để kết nối phần bù rủi ro của cổ phiếu và phần bù rủi ro của quyền chọn. Để đến được đó, phải giải được một phương trình kết nối tỷ lệ thay đổi tức thời của giá cổ phiếu và tỷ lệ thay đổi tức thời của quyền chọn. Tôi đã tìm ra được công thức mà ngay cả Kuroto cũng không giải được… nói vậy anh có tin không?”

Andy nhìn Yuri, người đang đứng dưới ánh trăng, và suy nghĩ một lúc.

Yuri đón nhận ánh mắt như đang đánh giá của anh ta một cách trực diện, và vẫn giữ một nụ cười điềm tĩnh.

Dĩ nhiên, câu chuyện vừa rồi là nói dối.

Kuroto, sau khi trở về Hinoo, đã tiếp tục nghiên cứu trong lúc rảnh rỗi sau nhiệm vụ quân sự, và đã gửi cho Yuri “phương trình ma thuật” mà cậu đã tìm ra. Việc Yuri đã làm chỉ là hiểu nội dung của phương trình và kiểm chứng độ chính xác của nó. Kết quả kiểm chứng trên mô hình giả lập dựa trên hồ sơ giao dịch quyền chọn trong quá khứ đã ghi nhận tỷ suất lợi nhuận đáng kinh ngạc từ 520 đến 1140 phần trăm.

Nếu áp dụng phương trình này vào giao dịch trên thị trường quyền chọn thực tế, kết quả sẽ ra sao, Yuri không biết. Nhưng Yuri vẫn nhìn thẳng vào mục tiêu với vẻ mặt đầy tự tin trong khi nói dối một cách trắng trợn.

“Chịu thua cô rồi. Ngay từ đầu, cô đã định chào hàng cái này phải không?”

Cuối cùng Andy cũng thốt ra câu đó.

Yuri cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy thách thức.

“Tuy mới vào nghề nhưng tôi đặc biệt xuất sắc.”

“Phù” Andy thở ra một hơi như thể đang gặp khó khăn, và thay đổi ánh mắt nhìn Yuri.

Ánh mắt dành cho con mồi trên giường đêm nay, giờ đã chuyển thành ánh mắt đang xem xét một đối tác kinh doanh.

“Phương trình đã hoàn thành rồi sao?”

“Vâng. Nhưng tôi không thể cho anh xem ở đây được.”

“Cho xem thì tôi cũng phiền đấy. Tôi có hiểu gì đâu.”

“Cả phương trình thực tế và dữ liệu kiểm chứng đều đã có đủ. Nếu anh bảo viết luận văn, tôi cũng có thể viết.”

“Không cần đâu. Tôi không phải là học giả. Phương trình và dữ liệu là đủ rồi… Không vòng vo nữa, đổi lấy phương trình tạo ra sự giàu có vô hạn, cô muốn gì?”

Trước câu hỏi đó, Yuri dừng lại chừng bốn nhịp, rồi mỉm cười.

“Thẻ ra vào The Corner.”

“……………………”

“Tôi muốn trở thành đối tác của tập đoàn tài phiệt Kerrigan.”

Yuri thản nhiên nói ra một tham vọng quá lớn đối với một nhà đầu tư mới vào nghề.

Andy nhìn cô từ đầu đến chân như đang đánh giá.

“Cho tôi xin số điện thoại.”

Chiến dịch giai đoạn một, thành công.

Một cái liếm mép vô hình lướt qua má Yuri.

†††

Thánh Lịch, năm 1940, ngày 7 tháng 5, Biển Bismarck.

Trong thời đại của sự khai phá, các thủy thủ Tây Âu chỉ được công nhận là trưởng thành sau khi vượt qua đường xích đạo. Theo thông lệ, họ sẽ tổ chức “Lễ hội Xích đạo” để chúc mừng những tân binh lần đầu tiên đến được xích đạo.

Ngay cả trong thời hiện đại, khi động lực đã chuyển từ sức gió sang động cơ tuabin hơi nước và việc vượt xích đạo không còn quá khó khăn, truyền thống này vẫn được kế thừa. Ngay cả trên các tàu chiến, chỉ khi vượt qua xích đạo, họ mới quên đi nhiệm vụ quân sự, cả tân binh lẫn cựu binh đều hóa trang cùng nhau vui vẻ với các vở kịch hay bài hát.

Nội dung thì tùy thuộc vào từng con tàu.

Phần lớn được quyết định bởi tính cách của hạm trưởng. Nếu là người cứng nhắc, lễ hội sẽ chỉ kết thúc bằng việc cầu nguyện an toàn, còn nếu là một hạm trưởng năng nổ, ông ta sẽ cùng thuộc hạ bàn bạc nhiều lần để tổ chức một bữa tiệc linh đình.

Và khu trục hạm bay kiểu mới “Shinonome” do Izaya chỉ huy, không, toàn bộ sáu tàu của Hạm đội Không Lôi số 8, ngay khi đến xích đạo, đồng loạt treo cờ hiệu “Rio và Izaya là niềm tự hào của Hinoo” lên cột buồm phía sau, bắn không lôi và cất lên những tiếng hô reo vui mừng.

“Điện hạ—!”

“Công chúa—!!”

“Tân binh đã đến xích đạo an toàn rồi, Công chúa Điện hạ—!!”

Đồng thời, các khu trục hạm bay “Kawayodo”, “Sueguro”, “Unami” cũng gửi liên lạc đến phòng thông tin của “Shinonome”. Một lính thông tin chạy vào cầu tàu la bàn nơi Izaya và những người khác đang ở đọc to bức điện.

“Từ: Kawayodo. Đến: Tư lệnh Shironomiya. Kể từ giờ sẽ tổ chức Lễ hội Xích đạo. Cầu mong vinh quang đến với Điện hạ Shironomiya.”

“Từ: Sueguro. Đến: Tư lệnh Shironomiya. Lần này tổ chức Lễ hội Xích đạo an toàn. Cầu mong Điện hạ Shironomiya ngày càng khỏe mạnh.”

“Từ: Unami. Đến: Tư lệnh Shironomiya. Kể từ giờ sẽ tổ chức Lễ hội Xích đạo. Điện hạ Shironomiya muôn năm. Công chúa Kazenomiya muôn năm.”

Nghe xong bức điện, Izaya quay sang Kuroto bên cạnh với vẻ mặt cứng đờ.

“Lễ hội Xích đạo là để chúc mừng tân binh. Tôn vinh ta để làm gì.”

“Đành chịu thôi. Truyền thống của bọn họ là vậy mà.”

“Rio đã chuyển đi rồi mà vẫn còn tôn vinh. Tùy tiện quá.”

Izaya nói với vẻ ngán ngẩm nhưng không hề tức giận.

Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, những khu trục hạm bay đã trải qua các trận hải chiến hạm đội lớn và sống sót chỉ còn lại “Kawayodo”, “Sueguro” và “Unami”. Với người từng lần lượt chỉ huy “Ibuki” và “Hiren” đến khi chúng bị loại khỏi vòng chiến, việc ba con tàu này được sửa chữa, cải tạo và quay trở lại mặt trận là một điều thực sự đáng mừng.

Vì vậy, dù họ có làm vài chuyện ngớ ngẩn, cô cũng có thể bỏ qua, và nếu họ có yêu cầu gì, cô cũng muốn đáp ứng hết mức có thể.

“Nhưng mà, có thực sự cần phải mặc cái này không.”

Izaya nhìn bộ trang phục dành cho Lễ hội Xích đạo được đặt trong hộp với vẻ chán ghét.

Một loại vải cô chưa từng thấy, kiểu dáng như một bộ đồ lặn liền thân, đến cả cách mặc ra sao cô cũng không biết.

Khoảng hai tuần trước.

Ngay trước khi rời Căn cứ Kusasenri sau khi đã quyết định di chuyển đến Căn cứ Wilhelm trên đảo New Guinea.

Izaya vừa kết thúc bài huấn thị trên đài chỉ huy của “Shinonome”, một thành viên đội quyết tử đeo dải băng vai màu trắng đã lao ra hét “Trực tố—”rồi chìa ra một lá đơn được kẹp ở đầu một thanh tre xanh. Cậu ta bị Myuu khống chế ngay lập tức, Izaya thì nhận lấy lá đơn có tiêu đề “Từ: Toàn thể hạ sĩ quan và binh lính Hạm đội Không Lôi số8” và đọc nó.

“Chúng thần tha thiết, tha thiết khẩn cầu Điện hạ Shironomiya hãy mặc bộ trang phục mà chúng thần đã dốc hết tấm lòng làm ra trong dịp Lễ hội Xích đạo.”

Khuôn mặt cô tối sầm lại vì ngán ngẩm… nhưng đám hạ sĩ quan và binh lính là những người ngày ngày bị vắt kiệt sức trong các buổi huấn luyện đến giới hạn, cho đến khi ra chiến trường, họ phải tuân lệnh mà đi vào chỗ chết. Nếu họ đã nói đến thế,thì mặc một bộ đồ hóa trang cũng được, dù sao thì Lễ hội Xích đạo vốn dĩ cũng là một bữa tiệc hóa trang mà, cô lỡ lời đồng ý…

Giờ đây, đã đến xích đạo, lần đầu tiên Izaya lấy bộ trang phục mà đám hạ sĩ quan binh lính của Hạm đội số 8 đã dốc hết tâm huyết làm ra khỏi hộp, cô thử mặc nó trong phòng tư lệnh với sự giúp đỡ của Myuu.

“Cái gì thế này!?”

Izaya nhìn hình ảnh của mình trong gương và thốt lên một giọng lạc đi.

Myuu lấy ra tờ “Hướng dẫn sử dụng” được đính kèm trong hộp và bình tĩnh đọc to.

“…Thưa ngài, đây là trang phục của nữ hải tặc ‘Esmeralda’ xuất hiện trong bộ manga nổi tiếng ‘Hải tặc Vũ trụ Warlock’ trên tạp chí ‘Nguyệt san Câu lạc bộ Thiếu niên SF’. Tuy có phần đường đột nhưng các lính gác căng con ngươi lấy số đo bằng mắt, toàn thể hạ sĩ quan quyên góp để mua loại vải co giãn đắt tiền, đội công tác dốc lòng may vá. Toàn thể hạ sĩ quan binh lính xin cúi đầu xuống đất khẩn cầu Điện hạ Shironomiya hãy mặc bộ trang phục này để tham gia Lễ hội Xích đạo.”

“Thưa thốt cái gì, đồ ngốc!!”

Izaya quát lại những lời bình tĩnh của Myuu rồi lại cúi xuống nhìn bộ trang phục kỳ quái mình đang mặc.

Cứ như thể vải được dán trực tiếp lên da thịt trần trụi.

Loại vải cô chưa từng thấy có độ co giãn nhẹ đang bám chặt vào những đường cong trên cơ thể một cách chính xác. Tờ hướng dẫn viết một cách thản nhiên rằng đã lấy số đo bằng mắt, từ cánh tay, vòng hông đến cả đùi trong, tất cả đều ôm sát một cách hoàn hảo, cô không thể nào hình dung ra được họ đã đo bằng cách nào và vào lúc nào, thật đáng sợ. Và nơi duy nhất bị đo sai chính là vòng ngực— rõ ràng là đã được độn lên.

“Lũ ngốc này!!”

Izaya rơm rớm nước mắt hét vào gương.

Bên cạnh, Myuu lặng lẽ ngắm nhìn trang phục hóa trang của chủ nhân rồi buông một câu cụt lủn.

“Rất hợp với cô ạ.”

“Cái, cái này!? Hợp á!?”

Myuu lại một lần nữa nhìn toàn thân Izaya.

Izaya năm nay đã hai mươi tuổi, có chân tay dài, vóc dáng chuẩn của cô lộ ra rất rõ khi mặc bộ trang phục này. Ngay cả từ góc nhìn của một người phụ nữ, Myuu cũng thấy cô thật xinh đẹp.

“Vâng. Các binh sĩ chắc chắn cũng sẽ rất vui.”

“C, c, c, cái, cái này… hợp sao?”

Izaya vừa bối rối vừa nhìn vào gương lần thứ ba, rồi lần thứ tư.

Cô làm ra vẻ bối rối nhưng thực ra— Izaya cũng đã bắt đầu nghĩ “biết đâu lại hợp thật”. Hơn hết, việc vòng ngực được độn lên cũng khá hay.

“Ể—…? …Vậy sao~…? Không… nhưng mà… hừm hừm…”

Izaya do dự.

Những đường cong cơ thể bị lộ ra làm cô thấy ngượng, cũng không phải là hở hang da thịt. Hơn nữa, để làm ra bộ đồ này chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức, nếu Lễ hội Xích đạo trở nên sôi động thì sĩ khí cũng được duy trì và tinh thần đoàn kết cũng sẽ mạnh mẽ hơn. Hơn hết, cô cũng muốn đáp lại mong muốn của các thủy thủ.

Sau khi đi đi lại lại trong phòng tư lệnh một lúc trong bộ đồ hóa trang, Izaya quay sang Myuu với khuôn mặt đỏ bừng.

“…Gọi Kuroto đến đây. Ta muốn nghe ý kiến thẳng thắn của cậu ta.”

“…Vâng ạ.”

Myuu gật đầu rồi rời khỏi phòng tư lệnh.

Còn lại một mình trong phòng, Izaya lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.

“Hừm… Hợp… thật sao?”

Lúc mới mặc thì cô còn bối rối, nhưng có lẽ đã bị nhiễm cái chấp niệm của các thủy thủ được gửi gắm trong bộ trang phục này, thời gian trôi qua cô lại càng thấy quen, thậm chí còn bắt đầu thấy vui.

Trong lúc đang mỉm cười trước gương, thử tạo vài dáng, Kuroto bước vào phòng mà không gõ cửa.

“Gõ cửa đi đồ ngốc!!”

08bf68c2-6872-4746-a9ef-12eaa4f8cba5.jpg

Izaya vội vàng nhảy ra khỏi gương, ngồi thụp xuống tại chỗ và ôm lấy thân trên của mình.

Kuroto liếc nhìn bộ đồ hóa trang của Izaya với vẻ không hài lòng, cậu quay sang Myuu.

“Đây là cái bộ đồ kỳ quặc do lũ ngu kia làm ra đấy à?”

“Vâng.”

Kuroto lại một lần nữa ném cho Izaya một cái nhìn như đang xem một con bọ chét.

“Trông ngớ ngẩn thật. Hết. Tôi quay lại làm việc được chưa.”

“Ồ, ồn ào quá đồ ngốc!! Chờ đã, ngươi nghĩ sao thật chứ? Mặc thế này tham gia lễ hội, không kỳ quặc sao?”

Izaya vừa đỏ mặt vừa giữ Kuroto lại, rồi ngượng ngùng đứng dậy, buông hai tay xuống.

“………………Sao nào? …………Lạ lắm đúng không?”

Kuroto lại một lần nữa ném cho Izaya một vẻ mặt cay đắng như đang nhai một con bọ hung, tuôn ra những suy nghĩ thật lòng trong đầu.

—Siêu dễ thương. Muốn ảnh của cô ta.

Dĩ nhiên là cậu ta sẽ không nói ra những suy nghĩ đó, chỉ tặc lưỡi.

“…Cô, thực ra là đang thích nó lắm đúng không?”

Cậu đọc vị nội tâm của cô bạn thanh mai trúc mã một cách thẳng thừng.

Izaya sùi bọt mép.

“Không có chuyện đó! Ta không hề thích, tuyệt đối không!!”

Cô phủ nhận với một giọng lạc đi.

—Con nhỏ thúi, thực ra là muốn mặc bộ đồ này tham gia lễ hội…

Vì đã chơi với nhau từ nhỏ nên Kuroto hiểu rất rõ.

—Vì không thể tự mình nói ra nên mới muốn mình đẩy lưng cho đây mà…!!

Đúng là một con nhỏ phiền phức. Ngán ngẩm, cậu lười biếng vuốt tóc mái lên.

“…Mục đích của lễ hội là để quậy tưng bừng. Cứ vây quanh đống lửa mà nhảy múa điên cuồng với lũ thủy thủ ngốc trong bộ dạng ngớ ngẩn đó đi. Tôi thì đếch làm đâu.”

“Ừ, ừm… nhưng mà…”

“Các thủy thủ sẽ vui là cái chắc. Hết, về đây.”

Lạnh lùng buông một câu như vậy, Kuroto rời khỏi phòng tư lệnh.

Bị bỏ lại một mình, Izaya chuyển ánh mắt từ cánh cửa đã đóng sang Myuu.

“…Cậu ta nói vậy…”

Cô vừa do dự, vừa tìm kiếm ý kiến của Myuu.

“Sĩ khí chắc chắn sẽ tăng cao ạ.”

Nhận được câu trả lời ngay lập tức, Izaya vẫn làm ra vẻ do dự nhìn vào gương, thở dài một tiếng “Hàa”.

“…Để làm ra nó chắc cũng tốn nhiều công sức lắm. …Vô cớ chà đạp lên nỗ lực của họ cũng có phần…”

Nói xong, cô lại một lần nữa, một lần nữa nhìn kỹ vào gương, tự an ủi mình. Một bộ đồ hóa trang của người tương lai thì tạm chấp nhận được.

***

“Kể từ giờ, tổ chức Lễ hội Xích đạo. Toàn thể nhân viên rảnh rỗi, thay trang phục và tập trung trên thượng tầng boong.”

Ngay khi thông báo trong tàu của Hạm trưởng Azuki Sutekichi vang lên, những tiếng reo hò vang lên từ các thủy thủ đang nghỉ ngơi, họ lần lượt thay trang phục và tập trung trên thượng tầng boong.

Cả những tân binh lần đầu tiên vượt xích đạo hôm nay, lẫn những cựu binh thuộc khoa Không lôi đã tổ chức lễ hội này nhiều lần, gần một trăm năm mươi thủy thủ đều mặc chung một loại áo happi, trên đầu thì quấn băng đô có ghi “Điện hạ Shironomiya ♡ Izaya” và “Công chúa Kazenomiya ♡ Rio”, họ khoác vai nhau và bắt đầu hát một bài hát tự sáng tác kỳ quái.

“Đó chẳng phải là quần áo thường ngày của các người sao.”

Kuroto cũng đã lên thượng tầng boong, không hề hóa trang cầu kỳ mà vẫn mặc bộ quân phục như thường lệ, buông một câu lạnh lùng. Thủy thủ trưởng Hirata Heisuke chạy đến chỗ Kuroto.

“Ngài Kuroto! Ngài cũng tham gia lễ hội ạ!?”

Cậu ta hỏi với một nụ cười. Kuroto ghé miệng vào tai Heisuke.

“Bảo Yamada. Khoảnh khắc Izaya lên đài chỉ huy thì chụp rồi chạy đi.”

“…RÕ.”

Nhận được mật lệnh, Heisuke chạy vào đám đông thủy thủ đang tập trung trên thượng tầng boong. Binh nhất Yamada là người duy nhất trên tàu có một chiếc máy ảnh cao cấp, và là một tên biến thái được tôn sùng như Kami Yamada trên tàu sau khi lập nên kỳ tích chụp được ảnh áo tắm của Rio vào mùa hè năm ngoái.

Heisuke nhanh chóng quay lại.

“Binh nhất Yamada, đã giấu sẵn máy ảnh!”

“Quả không hổ danh. Nhưng đừng để Myuu phát hiện, tạo một bức tường thành bảo vệ Yamada.”

“Rõ, thần sẽ truyền đạt!”

Heisuke lại một lần nữa chạy vào giữa đám thủy thủ một cách răm rắp.

Nhận được mật lệnh bất thường của Kuroto, các cựu binh đã phối hợp một cách tuyệt vời để tạo thành một đội hình vuông dày đặc, đặt Yamada vào giữa. Hai người khỏe mạnh nhất ôm lấy hai đùi của Yamada, thậm chí còn bắt đầu luyện tập kỹ thuật nâng Yamada lên cùng lúc với hiệu lệnh để chụp trộm qua đầu bức tường thành.

Các thủy thủ khác, trong khi chờ đợi sự xuất hiện của Izaya thì hào hứng tán gẫu.

Chủ đề chỉ có một.

“Liệu Điện hạ có mặc bộ đồ bó sát đó cho chúng ta xem không nhỉ?”

“Dù là tiệc hóa trang đi nữa, chắc là không đâu. Một bộ đồ biến thái như vậy, dù có bị xé nát ngay lúc nhìn thấy cũng không thể than phiền được.”

“Tao tin là ngài sẽ mặc. Điện hạ Izaya tốt bụng chắc chắn sẽ thấu hiểu tấm lòng của chúng ta, và đường đường chính chính mặc bộ đồ bó sát đó!”

“Mà này, số đo có thật sự khớp không? Nghe nói là số liệu do một lính gác đo bằng mắt từ khoảng cách ba nghìn mét vào mùa hè năm ngoái đấy? Cũng có thể là kích thước không vừa, và Điện hạ không thể mặc được…”

Sự kỳ vọng và lo lắng của các thủy thủ giao thoa khắp nơi.

Trong số đó, những lính gác và đội công tác đã vất vả để làm ra bộ trang phục đang nhìn chằm chằm vào đài chỉ huy trống không với vẻ mặt như đang cầu nguyện.

Khó khăn nhất, quả nhiên là công việc cắt vải sao cho vừa vặn với những đường cong của cơ thể dù không thể lấy số đo trực tiếp. Số liệu làm căn cứ được lấy bằng mắt từ khoảng cách ba nghìn mét khi Izaya đang mặc áo tắm thư giãn trên bãi biển dành riêng cho nữ sĩ quan vào mùa hè năm ngoái. Đó là một công việc tưởng chừng như không thể, ngay cả với năng lực của các lính gác Hải Không quân Hinoo được mệnh danh là số một thế giới, nhưng sáu lính gác đã đối chiếu ký ức của mỗi người một cách chính xác, hợp tác với đội công tác, ngày đêm bí mật quan sát Izaya và đã thành công trong việc tạo ra một mô hình cơ thể Izaya gần như y hệt bản thật. Họ đã cắt và may loại vải co giãn đắt tiền theo những đường cong của mô hình, và bộ đồ bó sát đó chính là kết tinh của máu, mồ hôi và nước mắt sau nửa năm ròng.

Thế nhưng, nếu Izaya không mặc nó, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể.

“Ngài ấy chắc chắn sẽ mặc. Điện hạ tuyệt đối sẽ không phụ lòng chúng ta!”

“Dù ngài ấy không mặc thì tau cũng không hối tiếc! Chỉ cần có cái mô hình đó, tau đã mãn nguyện rồi!”

“Đó không phải là mô hình, đó là vật thánh! Đừng có động tay vào, cấm ôm, cấm hôn!”

Đúng như lời nói, mô hình Izaya do đội công tác tạo ra đã được đặt ở nơi sâu nhất trong khu nhà ở của binh lính để Myuu không phát hiện. Mô hình cũng nhận được sự tín ngưỡng sâu sắc của các thủy thủ. Dĩ nhiên là cấm động tay vào, những thủy thủ làm bất cứ điều gì khác ngoài việc chắp tay cầu nguyện đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

“Ngài sẽ mặc chứ?”

“Hay sẽ không mặc?”

“Là đằng nào ạ, thưa Điện hạ…!”

Ngay khoảnh khắc những lời cầu nguyện của các thủy thủ hướng về phía cửa ra vào cầu tàu—.

Từ bóng tối của cửa ra vào, Izaya trong chiếc áo choàng lớn màu đen tuyền lảo đảo xuất hiện.

“…!?”

Vì vạt trước của áo choàng được giữ chặt nên không thể nhìn thấy bên trong.

Các thủy thủ đang im phăng phắc nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào Izaya, người đang tiến về đài chỉ huy với những bước chân dứt khoát.

Vẫn giữ chặt vạt trước áo choàng, Izaya bước lên đài chỉ huy với những bước chân oai vệ.

Bên trong áo choàng ra sao, vẫn chưa thể nhìn thấy.

Nhận lấy ánh mắt như đang cầu nguyện của các thủy thủ, Izaya hơi đỏ mặt, sau đó cất cao giọng một cách dõng dạc.

“Gửi các tân binh, chúc mừng đã đến được xích đạo!”

Rồi cô mạnh mẽ vung tay phải lên để chiếc áo choàng lớn tung bay trong gió tay trái chống hông và dõng dạc tuyên bố.

“Kể từ giờ, tổ chức Lễ hội Xích đạo! Hãy phấn chấn lên, các chư quân!”

Ngay khoảnh khắc một trăm năm mươi người nhìn thấy bộ đồ bó sát đang ôm trọn lấy cơ thể Izaya bên dưới lớp áo choàng—

Trên thượng tầng boong của “Shinonome”, một ngọn núi lửa đã phun trào.

Dung nham phun, thiêu đốt phần bụng dưới của các thủy thủ.

Nhìn kỹ lại thì đó không phải là dung nham, mà là máu mũi đang phun ra từ các thủy thủ.

Thứ tưởng chừng là tiếng nổ của núi lửa, thực ra là những tiếng hét đã nén đến cực hạn mọi cảm xúc của con người. Kẻ thì gục ngã, kẻ thì quằn quại, kẻ thì quỳ gối cầu nguyện, mỗi người đều thể hiện sự vui sướng của mình theo một cách riêng.

“Điện hạ—…!”

“Điện hạ—…!”

Đội hình vuông vững chắc đã sụp đổ, không còn giữ được hình dạng ban đầu. Yamada vào khoảnh khắc bấm máy không chịu nổi niềm vui sướng mà ngất đi.

Về phần Izaya, cô nhìn phản ứng của các binh lính trên thượng tầng boong và cảm thấy bối rối.

—Cái phản ứng này là sao…

Cô cứ đinh ninh, các binh lính sẽ nhìn bộ dạng này và cười vui vẻ.

Nếu Tư lệnh Hạm đội mặc một bộ trang phục kỳ lạ, với giọng điệu khoa trương và một tư thế ấn tượng tuyên bố bắt đầu Lễ hội Xích đạo, chắc chắn sẽ rất buồn cười. Những binh lính đã tốn công làm ra bộ trang phục này cũng sẽ hài lòng, một lễ hội vui vẻ và hòa thuận sẽ bắt đầu, họ sẽ cứ thế uống rượu, hát hò và quậy tưng bừng là được rồi. Nghĩ vậy, cô đã cố tình lôi cả áo choàng ra để diễn, nhưng chẳng có ai cười cả, các binh lính kẻ thì ngất đi, kẻ thì quỳ gối cầu nguyện, kẻ thì ngã ra boong tàu quằn quại đau đớn, rơi vào một tình cảnh thê thảm.

Cơn gió thổi vun vút trên thượng tầng boong cuốn đi cái chấp niệm của các thủy thủ được gửi gắm trong bộ đồ, dẫn dắt cảm quan đã bị đầu độc của Izaya trở về hướng bình thường.

—Tại sao, mọi người lại quằn quại thế kia…?

Cô lại một lần nữa hướng ánh mắt nghi ngờ về phía thượng tầng boong.

Ở hàng đầu, các lính gác và đội công tác nhìn chằm chằm vào cơ thể Izaya rồi khóc như những người đàn ông thực thụ.

“Vừa khít, vừa khít với cơ thể của Điện hạ…!”

“Quan sát đã không sai! Nhìn kìa, ngoài vòng ngực ra, tất cả đều ôm sát vào da thịt một cách hoàn hảo…!”

“Điện hạ Izaya đang ưỡn ngực trong bộ đồ của chúng ta… Kỳ tích, đúng là kỳ tích…!”

Những người đàn ông quỳ xuống tại chỗ, chắp tay hướng về Izaya và khóc nức nở không ngừng.

Một dòng lạnh lẽo chợt lướt qua thái dương Izaya.

Hay là… bộ dạng này rất kỳ quặc!?

Izaya lại một lần nữa cúi xuống nhìn bộ đồ hóa trang của mình.

Bộ dạng này, chẳng khác nào dán vải trực tiếp lên da thịt trần trụi.

Vòng eo thon, đùi trong, vòng hông và cả hình dáng đôi chân, tất cả đều lộ ra hết…!

Đột nhiên—

“Oa” má Izaya đỏ bừng lên.

Cô quay lại nhìn thượng tầng boong với khuôn mặt nóng bừng như bốc hơi.

Một trăm năm mươi thủy thủ đang quằn quại đau đớn, máu mũi chảy ròng ròng, và phát ra những tiếng thở “hà hà” đầy ghê rợn—.

Dù đang quằn quại nhưng ba trăm con mắt vẫn dán chặt vào cơ thể Izaya không rời.

Những linh hồn sống của các thủy thủ đã ám vào bộ đồ thăng thiên, Izaya cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo.

—Đây là… bộ dạng của biến thái!!

Ngay khoảnh khắc nhận ra.

“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa—!!”

Phát ra một tiếng hét kỳ quái như một con mèo yêu, Izaya kéo vạt áo choàng lại và chạy đi như một con thỏ.

“Aaaa, Điện hạ—!!”

“Đừng đi, Điện hạ—!!”

“Cứ như vậy đi, Điện hạ, cứ như vậy đi—!!”

Những thủy thủ đã ngất trên thượng tầng boong quằn quại vươn một tay ra, nhưng Izaya không hề quay đầu lại mà biến mất vào bóng tối của cửa ra vào cầu tàu.

“Điện hạ—!”

“Điện hạ—!!”

“Chúng thần sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, thưa Điện hạ—!!”

Các binh lính khắc ghi kỳ tích của ngày hôm nay vào tâm trí, và tiếp tục gửi lời cảm ơn và hoan hô đến cầu tàu.

***

Trong khi đó.

Bước qua thảm cảnh trên thượng tầng boong, Kuroto tiến đến trung tâm của đội hình vuông đã sụp đổ.

Giữa một vũng máu, Yamada mắt trắng dã đang cầm máy ảnh và lẩm bẩm những lời mê sảng.

“Chụp được chưa?”

“…Vâng… Không phụ sứ mệnh, một tấm…”

“Ừm. Làm tốt lắm. Việc rửa ảnh cứ để ta.”

“Vâng. Xin nhờ cậy ngài…”

Yamada giao cả chiếc máy ảnh cho Kuroto, nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm mắt lại.

Trên tàu, chỉ có sĩ quan mới có thể rửa ảnh. Nếu tạo ra những tấm ảnh chân dung của Izaya lúc này và dùng nó làm mồi nhử cho đám thủy thủ, lũ này chắc chắn sẽ vui vẻ trở thành nô bộc của mình để có được ảnh.

Và hơn hết.

—Ta cũng muốn.

Lén giấu đi một tấm cũng không phải là chuyện gì xấu xa. Tự bào chữa cho mình, Kuroto nhanh chóng hướng gót chân về phía phòng rửa ảnh…

***

Đêm đó.

Trên bức tường của khu nhà ở của binh lính, từ trước đến nay chủ yếu được dán những tấm ảnh Rio mặc áo tắm, ảnh Rio và Izaya mặc yukata, nay lại có thêm một tấm ảnh kỳ tích mới, khiến các thủy thủ không cầm được nước mắt xúc động.

Những tấm ảnh với tư thế ấn tượng của Izaya, người mặc bộ đồ bó sát bên dưới chiếc áo choàng lớn, tay phải vung lên, tay trái chống hông và hô khẩu lệnh, chúng lần lượt được cất vào những chiếc võng của các thủy thủ.

Cái giá phải trả là sự phục tùng và lòng trung thành tuyệt đối với Kuroto. Nếu có thể có được tấm ảnh này, cái giá đó cũng thật rẻ mạt.

“Ớ, Điện hạ—”

“Không thể chịu nổi, Điện hạ—”

“Không được rồi, xin lỗi Điện hạ, xin hãy chiếu cố…”

Những lời lẩm bẩm khó hiểu vang lên từ khắp nơi, các thủy thủ lần lượt chìm đắm trong hạnh phúc ngắn ngủi.

“Thật là đẹp quá đi, Điện hạ Izaya…”

Heisuke cũng nằm trên chiếc võng của mình, tay cầm tấm ảnh chân dung được cho, vừa ngắm vừa tủm tỉm cười.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Heisuke và những người khác lên tàu Shinonome.

Những tân binh từng yếu ớt nay cũng đã trở nên rắn rỏi hơn nhờ các buổi huấn luyện gần như không có ngày nghỉ, và động tác cũng đã trở nên nhanh nhẹn, không còn thừa thãi. Người ta nói phải mất ba tháng để một thủy thủ quen với một khu trục hạm, nhưng các binh lính của Shinonome thì trưởng thành một cách thuận lợi đến mức chỉ còn một chút nữa là trở thành những người lính thực thụ.

Vì vậy, Heisuke cầu nguyện.

—Nếu có thể, xin đừng có trận chiến nào xảy ra nữa…

†††

Thánh Lịch, năm 1940, ngày 9 tháng 5—

Tháp chỉ huy cầu tàu Tuần dương hạm bay hạng nặng “Canaan”.

“Chúng ta đang ở trên Eo biển Đáy Sắt.”

Trước giọng nói của viên phó quan, Thiếu tướng Simon A. Searsmith, Tư lệnh Hạm đội số 3 Đại Công Dương, gật đầu và nhìn xuống mặt biển qua lớp kính dưới đáy tàu.

Một vùng biển hoàn toàn bình thường, nơi màu xanh biếc đậm của Nam Thái Bình Dương lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Tuy nhiên, rải rác quanh các hòn đảo, những con tàu chiến đã mục nát chìa đuôi hoặc mũi tàu lên khỏi mặt biển. Những con tàu của cả địch và ta đã bị đánh chìm trong trận hải không chiến ở Indispensable diễn ra tại vùng biển này vào tháng Tám năm ngoái.

Trong lịch sử nhân loại, chưa từng có một trận quyết chiến nào giữa các phi đoàn hạm và hạm đội mặt nước với quy mô lớn như trận hải không chiến ở Indispensable. Gamelia đã giành chiến thắng sít sao trong trận quyết chiến giữa các hạm đội bao trùm cả biển và trời, nhưng đồng thời cũng nếm trải nỗi nhục khi mất đi con át chủ bài là Thiết giáp hạm bay Venomena và Đô đốc Durga.

“Dù cho có bị gọi là một thất bại cũng không thể than phiền được. Lẽ ra lúc đó chúng ta phải giành chiến thắng áp đảo.”

Searsmith bình thản nói với viên phó quan.

Viên phó quan cũng biết rõ vị đô đốc này ghét Durga.

“Đã xem thường Hạm đội Không Lôi của địch. Nguyên nhân thất bại là ở đó.”

Trong chín tháng qua, Searsmith đã liên tục điều tra hồ sơ hành động của từng con tàu trong trận hải không chiến ở Indispensable, tiến hành lấy lời khai từ những sĩ quan cấp cao còn sống sót trên Venomena. Ông đã kết luận đó là nguyên nhân thất bại lớn nhất.

“Có một tham mưu tác chiến cực kỳ xuất sắc đang ở bên cạnh Izaya. Nếu không, một ả công chúa mới hai mươi tuổi không thể nào lập được chiến công như vậy. Tham mưu tác chiến này là ai, chúng ta hoàn toàn không nắm được thông tin.”

Những hoạt động thần thoại của Izaya “Leviathan”, người đã hai lần lật ngược thế cờ khi Gamelia đang chiếm ưu thế tuyệt đối ở Vịnh Manila và Eo biển Indispensable, giờ đây đã khiến cả dân chúng Gamelia phải than khóc. Nhưng Searsmith cảm thấy, điều đáng sợ nhất chính là bộ não đang điều khiển Leviathan.

Ông nhìn về phía vùng biển nơi Thiết giáp hạm bay Venomena vốn được cho là bất khả chiến bại đã rơi xuống, ông tiếp tục lời nói.

“Cả Vịnh Manila, Bán đảo Merry và Indispensable, tất cả đều do Hạm đội Không Lôi đó gây ra. Tuyệt đối không được xem thường bọn họ. Nếu lặp lại sai lầm tương tự lần thứ tư, chúng ta sẽ chỉ là một lũ ngốc.”

“Vâng ạ.”

“Hãy thông báo lại một lần nữa, phải triệt để huấn luyện pháo kích quan sát. Cả Primrose và Durga đều bị hạ vì chỉ dựa vào radar. Vũ khí khoa học tuy hữu dụng nhưng không phải là vạn năng, thứ cuối cùng có thể trông cậy vào là con người, đó là điều chúng ta phải học được từ trận hải không chiến vừa rồi.”

Với những lời lẽ lạnh lùng và lý trí, Đô đốc Searsmith phân tích nguyên nhân thất bại.

Cả ở Vịnh Manila lẫn Indispensable, vì quá tin tưởng vào hệ thống ngắm bắn bằng radar, họ đã bị gây nhiễu bởi những mảnh kim loại và tàu ngụy trang của địch, để cho hạm đội của Izaya đột nhập và bóp nát trái tim của mình. Tham mưu tác chiến bí ẩn bên cạnh Izaya đã biết rằng kỹ năng pháo kích quan sát của phe này kém, nên đã gây nhiễu radar và nhắm bắn vào những điểm yếu.

Searsmith chuyển ánh mắt từ Eo biển Đáy Sắt sang đảo Guadalcanal ở phía xa.

Lác đác ở độ cao khoảng 1200 mét, có thể thấy bóng dáng của những con tàu khổng lồ.

Đó là ba thiết giáp hạm bay, hai tuần dương hạm hạng nhẹ, bốn khu trục hạm bay được điều chuyển từ Hạm đội Đại Tây Dương sang dưới quyền chỉ huy của Searsmith. Có lẽ vì đang mong chờ sự xuất hiện của vị tư lệnh mới, chúng đang vẽ nên những đội hình hạm đội khá năng động trên bầu trời xanh.

Theo những gì nghe được, Hạm đội Đế chế Elma Đệ tam có vẻ hoạt động khá cầm chừng, họ rất vui khi được điều chuyển đến Đại Công Dương. Có lẽ vậy mà họ rất hăng hái muốn sớm được tham gia vào một trận quyết chiến quy mô lớn.

Từ đội hình hàng dọc thẳng tắp như kẻ thước, đồng loạt quay trái sáu mươi độ, tiến thẳng trong khi vẫn giữ đội hình chéo, rồi lần này lại lần lượt quay phải để tái lập đội hình hàng dọc. Tiếp đó, đồng loạt quay trái một góc vuông để lập đội hình hàng ngang, tiến thẳng với tốc độ hoàn hảo. Một đội hình hạm đội như đang dạy cho các tân binh đây mới là phi đoàn hạm. Ngay cả những vệt khói hạt Cerath được vẽ nên trên bầu trời xanh cũng đẹp đến nao lòng.

“Tuyệt vời. Quả là các cựu binh có khác.”

Trước lời nói của Searsmith, viên phó quan nở một nụ cười gượng.

“Các thủy thủ bên này toàn là những người mới vào nghề, có lẽ họ đang muốn thể hiện xem bên nào giỏi hơn.”

Hiện tại, hạm đội mà Searsmith đang chỉ huy bao gồm hai tuần dương hạm hạng nặng, hai tuần dương hạm hạng nhẹ và bốn khu trục hạm mới. Chỉ những tàu chiến “đạt đến trình độ thành thục cần thiết” trong đại phi đoàn hạm che lấp bầu trời Washington và New York vào tháng Một năm nay mới được tuyển chọn và gửi đến Biển Solomon này.

Họ phần nào quen với tàu của mình, nhưng trình độ của họ không thể so sánh với Hạm đội Đại Tây Dương được.

Vì hai hạm đội có trình độ khác nhau sẽ hợp nhất lại thành một, nên ít nhất phải dành ra một tháng để diễn tập đội hình hạm đội. Nếu không nắm bắt được tốc độ, khả năng xoay trở của từng tàu và điều chỉnh sự đồng bộ của chân vịt, họ sẽ không thể hành động thống nhất trên chiến trường và không thể phát huy được sức mạnh tấn công vốn có của hạm đội.

“Địch cũng sẽ biết chúng ta đã đến đây. Bọn chúng sẽ hành động ra sao đây.”

Không thể nào một hạm đội lớn như thế này lại có thể vào cảng mà không bị địch phát hiện. Trên nhiều hòn đảo ở Biển Solomon, các điệp viên của địch luôn theo dõi bầu trời, và nếu có biến, họ sẽ báo cáo bằng điện tín Tôn-tu. Kẻ địch khi nhận ra dấu hiệu của một chiến dịch, có lẽ sẽ bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.

“Phe ta có ba thiết giáp hạm bay đã có kinh nghiệm thực chiến. Ngược lại, hầu hết các phi đoàn hạm của địch từ khi khai chiến đều đã bị đánh chìm, những gì còn lại chỉ là những tàu chiến bị hư hại và các tân binh. Cả về vật lực, trang bị lẫn trình độ, phe ta không có điểm nào thua kém.”

Viên phó quan nhìn chằm chằm vào ba bóng tàu khổng lồ đang xuyên qua bầu trời phía xa, khẳng định.

Thiết giáp hạm bay khổng lồ “Grandam”, “Redguard”, “Flatback” đều được tạo ra để đánh bại Đế chế Elma Đệ tam. Lần này, ba con tàu cùng loại với “Venomena”, mà riêng nó đã từng một mình dồn Hạm đội Liên hợp Hinoo đến bờ vực hủy diệt, cả ba được phái đến.

Ngược lại, Hạm đội Liên hợp Hinoo vẫn chưa thể bổ sung đầy đủ những thiệt hại từ trận hải không chiến ở Indispensable, họ phải nghênh chiến với Hạm đội Đại Công Dương trong tình trạng thực lực còn yếu hơn cả trận hải không chiến trước.

Nếu suy nghĩ một cách bình thường, họ sẽ giành chiến thắng áp đảo.

“Cũng vì khinh suất như vậy mà chúng ta đã thua nhiều lần rồi đấy. Hạm đội Liên hợp rất mạnh. Đặc biệt là lòng dũng cảm và ý chí chiến đấu của họ thật đáng sợ. Sự thật đó phải được cho các sĩ quan và binh lính biết.”

“…Vâng ạ!”

Viên phó quan nhận lấy lời răn đe của Searsmith bằng một cái chào.

Ngắm nhìn bóng đảo Guadalcanal đang đến gần, Searsmith lại trằn trọc.

—Cả Primrose và Durga đều đã quá tin chắc vào chiến thắng. Vì vậy họ mới thua Izaya.

—Ta thì khác hai tên này. Ta đã điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân thất bại của phe ta, biết rõ điểm mạnh của địch…

Thứ đáng cảnh giác nhất trong Hạm đội Liên hợp chính là Hạm đội Không Lôi.

Shironomiya Izaya… và, tham mưu tác chiến đang hầu cận bên cạnh cô ta.

Đối với trí lược của hắn, Searsmith sẽ không dùng trí lược để đối đầu.

Ông sẽ chỉ tổng động viên tất cả những gì phe ta vượt trội hơn địch, từ vật lực, trình độ đến trang bị, giày xéo chúng từ chính diện.

Bởi vì đây là cách mà kẻ địch ghét nhất.

“Giai thoại Thần thoại đã kết thúc rồi, Izaya Leviathan.”

Khóe miệng của người đàn ông nhàm chán bị chế giễu là “Thỏi Sắt” khẽ nhếch lên.

“Ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là hiện thực.”

Ở phía cuối tầm mắt của ông, có một đám mây đen đang cuộn lên.

Một đám mây giông với đường viền xù xì đang tiến đến đảo Guadalcanal với những chuyển động như một sinh vật sống. Cơn gió ngày càng mạnh, những tia chớp lóe lên trên bề mặt đám mây như đang báo trước tương lai của Solomon.

Viên phó quan đề nghị.

“Tối nay, có lẽ chúng ta nên ở trên đất liền thì hơn.”

Những phi đoàn hạm bị cuốn vào bão sẽ rung lắc dữ dội. Anh ta đề nghị nên rời tàu từ trước và nghỉ ngơi tại bộ chỉ huy trên bộ ở Guadalcanal. Trái lại thì Searsmith chỉ nhìn chằm chằm vào cơn bão.

“…Không. Chuyển bộ chỉ huy sang ‘Grandam’. Tối nay cũng không vào cảng. Hạm đội chính sẽ tránh mây giông, đồng thời, tuần tra bay trên Eo biển Đáy Sắt.”

Ông tuyên bố.

Viên phó quan nhíu mày vẻ nghi ngờ.

“Chuyển sang thiết giáp hạm và không vào cảng sao? Việc đó… là vì sao ạ?”

“Thỏi Sắt” quay sang nhìn viên phó quan mà không hề thay đổi sắc mặt và nói bằng một cách cực kỳ nghiêm túc.

“Cảnh giác, đến mức thừa thãi mới là vừa đủ.”

Ông khẳng định.

“…Rõ. Tôi sẽ liên lạc với căn cứ.”

Viên phó quan nhận lấy chỉ thị của Searsmith với vẻ vẫn còn hơi nghi ngờ. Các thủy thủ đang mong chờ được lên bờ chắc chắn sẽ phàn nàn nhưng họ không thể chống lại mệnh lệnh của chỉ huy hạm đội.

Bên ngoài cửa sổ, đám mây đen ngày càng dày và lan rộng.

Phần bụng dưới của đám mây và bóng núi của Guadalcanal đã nối liền với nhau bằng những tia chớp.

Tắm mình trong ánh chớp vàng, đảo Guadalcanal bị nuốt chửng vào một canh bạc.

Mặt biển dâng cao những con sóng, chờ đợi dần dần những khối sắt mới được chất lên đáy sắt đã mục nát…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận