Propeller Opera
Inumura Koroku Shizuki Hitomi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Lời mở đầu

1 Bình luận - Độ dài: 9,357 từ - Cập nhật:

Lưu ý: Tượng tự vol1 hay vol2 thì chương này mang khá nặng về luận điểm và các lí luận thực tiễn rất phức tạp cho cả nhân vật lẫn cả bộ truyện nên mình sẽ không đi sâu vì nó mang nặng các vấn đề về chính trị, cố gắng giảm thiểu sự khó hiểu nhất.

Ở đây mình khuyến khích các bạn tìm hiểu các lí thuyết như là "Lý thuyết Tiền tệ Hiện đại (Modern Monetary Theory - MMT)"[note74139] hoặc các hình thức cấp tiến của "Nới lỏng định lượng (Quantitative Easing - QE)"[note74142]. Bởi nó sẽ giúp phần nào giải thích những thứ cao siêu hơn, tâm lí nhân vật, chủ nghĩa theo đuổi,v.v....

Chỉ có vậy thôi. Btw, enjoy!

_______________________________________________________________________________________________________________________

Đợi mà nhìn bầu trời bị xóa sổ đi.

Kyle McVille, cố vấn tài chính chính phủ Gamelia nói bằng chất giọng nửa giễu cợt nửa nghi thức đầy khoa trương với ông lão đang ngồi xe lăn.

Ông lão với đôi mắt đục ngầu như sương giá nhưng ẩn giấu trong đó là tà khí u tối, đang đứng trên ban công phía nam tầng ba của Nhà Trắng, mặc cho gió lạnh tháng Giêng thổi táp vào người. Khuôn mặt ông ta khô héo như tàn tro, tay chân gầy guộc như cành khô, cơ bắp teo tóp, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn ông ta bay đi bất cứ khi nào.

Jeffrey R. Wimbert, đương kim Tổng thống Hợp Chúng Quốc Gamelia không dành những ngày cuối đời trong bệnh viện mà muốn sống trọn tại khu nhà ở trong Nhà Trắng. Dường như ông ta muốn làm việc đến tận hơi thở cuối cùng để đồng thời được tận mắt chứng kiến "bầy khỉ" bên kia đại dương bị hủy diệt hoàn toàn.

Wimbert rất ghét bị chụp lại hình ảnh bộ dạng gầy gò tiều tụy của mình vì vậy mà hôm nay ông đã ra lệnh cấm tuyệt đối bất kỳ ai bước chân vào khu vườn phía nam Nhà Trắng. Hàng vạn người dân và phóng viên đã tập trung tại Quảng trường Lafayette ở phía bắc, ống kính máy quay đồng loạt hướng lên bầu trời.

"Quá nhiều kẻ tò mò."

Tiếng nói khàn đục của Wimbert lọt vào tai Kyle. Kyle đứng bên cạnh Tổng thống, nở nụ cười nhẹ.

"Thần muốn quốc dân tin rằng chúng ta đã chiến thắng."

Thái độ ung dung của Kyle khiến khóe miệng Wimbert co giật.

"Tên bịp bợm…"

"Ít ra hãy gọi tôi là pháp sư."

"Chẳng phải người chỉ là thằng lưu manh trên Phố Fall sao."

“Hì”, Kyle nhếch mép cười độc hiểm.

"Chẳng phải chính ông là người đã đưa thằng lưu manh đó vào tận đây hay sao?"

Câu đáp chẳng hề nhún nhường của Kyle khiến khóe mắt Wimbert dường như thoáng hiện ý cười.

Ba năm rưỡi trước, Kyle đã lần đầu gặp Wimbert sau khi anh chiến thắng trong trận đầu cơ với cổ phiếu Thorndark tại thị trường màu đen và lên đến đỉnh cao của Phố Fall. Khi ấy, đại tài phiệt Kerrigan là đơn vị phụ trách vận động tài chính chiến tranh từ khu vực tư nhân đã yêu cầu Kyle mua vào lượng lớn trái phiếu quốc gia. Nhưng Kyle từ chối thẳng thừng yêu cầu. Thay vào đó, anh mang đến Nhà Trắng đem theo "ý tưởng luyện kim" và thành công khiến Tổng thống chú ý, nhờ thế anh trở thành thành viên trong đoàn cố vấn tài chính. Tại vị trí sau khi huy động được khoản chiến phí tương đương gấp ba lần tổng sản phẩm quốc nội, anh đã được bổ nhiệm làm cố vấn Tài chính.

Khi trước còn là dân thường, anh có thể nói chuyện suồng sã nhưng nay, với tư cách là cấp dưới trực thuộc của tổng thống anh vẫn nên giữ mực thước.

Kyle khom gối, hạ thấp ánh mắt nhìn ngang tầm với Tổng thống, thì thầm hỏi:

"Ngài có thích phép thuật của tôi không?"

"Ta sẽ giới thiệu cho người ‘bảo bối’ của ta."

"Xin hãy nhớ lấy lời này."

Kyle điềm nhiên dõi mắt theo bóng Wimbert quay lưng rời đi, tiến về hướng tây.

— Một tên tiểu nhân đầy cảnh giác.

Wimbert là người mang bản tính đa nghi cực độ. Lúc nào ông ta cũng sợ hãi, cảnh giác, lo có kẻ đang nhăm nhe chiếc ghế mình đang ngồi, lo có ai đó âm thầm phản loạn. Vì thế, ai đồng tình với ông ta thì được thăng chức, ai phản đối thì bị giáng chức. Kyle nhanh chóng chiếm được lòng tin của ông ta vì anh vừa không ngừng tán dương những quan điểm của ông ta, vừa thi hành những kế hoạch còn vượt quá cả tưởng tượng của ông ta.

— Hãy vui lên đi lão yêu quái, ta sẽ biến giấc mơ của người thành hiện thực.

Giấc mộng mà Wimbert ấp ủ sẽ thành hình trên bầu trời này ngày hôm nay.

Quy mô sẽ còn lớn gấp nhiều lần so với điều ông ta từng hình dung.

Tai Kyle đã bắt đầu nghe thấy âm vang của những tầng xoắn cánh quạt chồng lên nhau.

Dù từ đây chưa nhìn thấy, nhưng phía bên kia tòa nhà, quảng trường Lafayette đã vỡ òa trong tiếng hò reo của người dân đang chen chúc như ong vỡ tổ.

"Thấy rồi."

Kyle vẫn giữ nguyên tư thế khuỵu gối giữ ánh nhìn ngang với Tổng thống và khẽ nói.

Phía xa nơi cánh đồng rộng mở bên kia sông Potomac…

Một dải sắt màu xám sẫm xuất hiện trên bầu trời cao khoảng 1.200 mét.

Toàn bộ cửa kính Nhà Trắng đồng loạt rung lên bần bật.

Tiếng còi cảnh báo nguy hiểm cao vút xé tan bầu không khí, khiến những đàn chim núp từ những lùm cây trong vườn cùng lúc bay lên.

Hàng trăm nghìn người dân sống trên mảnh đất này đồng loạt chỉ tay về phía chân trời xa xăm, toát lên vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, bàng hoàng lẫn hân hoan.

"Đó là thành phẩm của tôi tạo ra."

Cùng lúc lời phô trương của Kyle vang lên, bản hòa ca bầu trời từ hàng ngàn cánh quạt xoay đồng loạt rền vang bên trên Nhà Trắng.

"Ừ…"

Wimbert ngẩng lên nhìn bằng đôi mắt mờ đục.

Dù thị lực đã suy yếu, ông vẫn có thể nhìn thấy rõ.

"Ồ…"

Thép sắt đã phủ kín cả thế giới.

Gần ba năm rưỡi trước, Kyle đã phát động một cuộc "luyện kim" với hệ thống tài chính toàn cầu…

Thành quả rồi cũng đơm bơm kết trái, kết quả thành hạm đội phi đội bay khổng lồ che khuất bầu trời trên đầu Nhà Trắng.

28c89f57-a161-4998-aae1-044c9f540003.jpg

Tựa như rồng sắt khổng lồ, che lấp cả bầu trời, từng con tàu, tàu và tàu… với lớp bụng bằng thép mới toanh sáng loáng như vảy cá phủ dày đặc khắp trời, tưởng chừng có thể đè nát mặt đất bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, lớp vảy thép ấy không rơi xuống mà bay sát qua đỉnh đầu Wimbert rồi trôi về phía chân trời. Đoàn hạm đội đi qua trong khi tấu lên bản giao hưởng bầu trời. Đoàn tàu chiến nối đuôi nhau như không dứt, từng lớp từng lớp đè lên nhau khiến cả Nhà Trắng rung chuyển.

Kyle ngước nhìn "quái vật" do chính mình tạo ra, báo cáo sơ lược cho Wimbert.

"17 thiết giáp hạm, 35 tuần dương hạm hạng nặng, 46 tuần dương hạm hạng nhẹ, 98 khu trục hạm. Thành quả này thành là nhờ một năm rưỡi trước, tôi đã cho mọi xưởng đóng tàu đều hoạt động suốt 24 giờ."

"…………………"

Ngay cả Wimbert cũng chưa từng nghĩ họ có thể tạo ra một hạm đội khổng lồ như thế này bơi nếu cứ theo phương thức cũ, mọi chi phí chiến tranh đều bị giới hạn trong doanh thu của thuế và trái phiếu nhưng bằng một cách thần kì nào đó Kyle đã xoay sở được một lượng tài chính tương đương ba lần tổng sản phẩm quốc nội.

"Không cần Kerrigan cũng có thể đánh trận."

Kyle buông lời cười khẩy lạnh khi nhắc đến tài phiệt Kerrigan, một thế lực từng làm mưa làm gió một thời tại Phố Fall.

Suốt 40 năm qua, tập đoàn Kerrigan là người mua hết mọi trái phiếu chiến tranh do chính phủ Gamelia phát hành, rồi bán lại cho dân qua thị trường tài chính. Các nhà đầu tư tin tưởng vào thương hiệu Kerrigan và dốc tiền vào trái phiếu, còn chính phủ thì dùng số tiền đó để giành chiến thắng hết lần này đến lần khác. Cứ thế Nhà Trắng và Phố Fall cùng dệt nên thông qua tập đoàn Kerrigan trong một thời gian dài, dần dân huyền thoại “kinh tế phát triển nhờ chiến tranh” chính thức được hình thành.

Kyle đã đá Kerrigan khỏi chính phủ.

Chính phủ không còn cần đến một tập đoàn tài phiệt nữa.

"Phép thuật của tôi sẽ là Kerrigan trong kỷ nguyên mới."

Kyle ngước nhìn đội quân rồng thép sinh ra từ "phép thuật" ấy. Bốn hàng dọc vẫn chưa kết thúc. Những chiến hạm nhỏ dẫn đầu, dần thay thế bởi các chiến hạm lớn hơn, màn trình diễn vẫn đang tiếp diễn.

"Nếu mánh khóe này bị lật tẩy, đất nước này sẽ lật nhào đấy."

"Cho dù bị lật tẩy, dân chúng cũng chẳng hiểu nổi."

Wimbert khẽ khịt mũi, ngước lên nhìn hạm đội đang tiến đến.

Mánh khóe của Kyle chính là việc “để Ngân hàng Dự Trữ Liên bang (FRB) mua lại trái phiếu quốc gia bằng tiền của chính mình.”

“Hả.”

Hầu như gần hết phần dân chúng chỉ sẽ phản ứng như vậy rồi lại quay về cuộc sống thường nhật. Không ai sẽ phát hoảng. Nhưng với những người hiểu được, sẽ biết đây là một trò lừa đảo quy mô lớn giữa chính phủ và ngân hàng trung ương.

Bản chất của ngân hàng trung ương là không thể "in thêm tiền" tùy ý. Làm vậy không sớm thì muộn sẽ  gây ra siêu lạm phát. Việc phát hành tiền mới chỉ để thay thế những tờ cũ nát không phải để “giàu lên”.

Vai trò then chốt của ngân hàng trung ương là “ngân hàng của các ngân hàng”.

Giống như việc người dân rút tiền từ ngân hàng tư nhân dựa trên số dư tài khoản của mình, các ngân hàng tư nhân cũng có tài khoản tiền gửi tại ngân hàng trung ương. Họ rút tiền tùy theo nhu cầu của tư nhân và giao dịch với khách hàng. Đương nhiên, họ không thể rút một số tiền lớn hơn số dư tiền gửi của mình từ ngân hàng trung ương.

Vấn đề nảy sinh ở chỗ này: “Nếu FRB mua trái phiếu, FRB sẽ lấy tiền ở đâu?”

Câu trả lời là…

"Tạo ra từ hư không. Đó là phép thuật của tôi."

Kyle ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.

"Theo kinh tế học cổ điển, người ta tin rằng in tiền sẽ gây lạm phát. Nhưng với lý thuyết mới của tôi đề xướng, chỉ cần dân chúng tin rằng ‘tiền có giá trị’, thì dù in bao nhiêu cắt bạc đi nữa cũng không thể xảy ra lạm phát."

Mánh khóe của phép thuật nằm ở chỗ dùng FRB làm tấm bình phong che giấu người dân khỏi cái quá trình gọi nôm na là “in tiền từ hư vô”. Nếu hai trăm triệu dân Gamelia biết rằng tiền chỉ là những mảnh giấy được tạo ra từ không khí, họ sẽ mất niềm tin và lạm phát sẽ bùng nổ. Nhưng chỉ cần nói là “FRB đang mua trái phiếu”, thì quá trình in tiền sẽ bị lu mờ.

Đúng như Kyle đã đoán, người dân Gamelia vẫn một mực tôn thờ tiền giấy và từ trước đến nay cũng chưa xảy ra khủng hoảng lạm phát.

"Chỉ cần chính phủ không đánh giá sai giới hạn năng lực sản xuất, và quản lý hợp lý việc phát hành tiền, thì nền kinh tế sẽ càng trở nên năng động. Chừng nào dân chúng còn tin vào đồng đô lăng, thì in bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Có chăng vấn đề duy nhất là quốc gia này phải liên tục tăng trưởng để hút hết lượng tiền phát ra."

Wimbert bật cười khô khốc khi nghe đến đây.

"Chiến tranh bùng nổ cũng là để phục vụ cho nó."

Từ thời thuộc địa đến nay người Gamelia chưa từng ngừng chinh chiến. Từ đánh nhau với thổ dân bản xứ, đến chiến đấu với chính quốc Ringland, rồi tiến ra bờ tây, vượt đại dương. Chiến tranh là công trình công cộng lớn nhất của quốc gia bằng chi tiêu khổng lồ khiến kinh tế tăng trưởng, và chỉ cần thắng là có thị trường mới.

Kẻ chiến thắng sẽ phồn vinh sau trận chiến.

Chiến tranh sẽ không bao giờ biến mất.

Các cường quốc châu Âu từng phát triển bằng cách chiếm thuộc địa nơi lục địa xa lạ, biến dân bản xứ thành nô lệ, nhập khẩu dầu mỏ, than đá, bông, quặng sắt, gia vị… với giá rẻ, rồi chế biến thành hàng công nghiệp để xuất khẩu. Vùng đất hoang sơ chưa bị khai phá là tiền. Và có tiền là có mùi của chủ nghĩa đế quốc, cũng như chũ nghĩa đế quốc họ đều muốn có thêm vùng biên mới để kiếm thêm tiền.

Kẻ ngáng đường trước tham vọng đó chính là Hinoo. Nghiên nát chúng không còn một dấu vết sẽ là kim chỉ nam dẫn lối đến thứ gọi là “XAM LUOC CPC”

"Hạm đội này, sẽ thực hiện giấc mộng của ngài."

Siêu hạm đội thiết giáp hạm lướt qua đầu hai người như thể cũng lắng nghe lời nói đó.

Mười bảy khối thép khổng lồ dài từ 250 đến 300 mét, nặng từ 50.000 đến 70.000 tấn, xoáy mạnh chân vịt đẩy bản hòa ca lên đến cao trào.

Bàn hòa ca đủ khiến cả Nhà Trắng run rẩy ấy hẳn sẽ mang đến niềm hân hoan cho Gamelia và khiến nước Hinoo bị diệt vong. Mưa bom đổ xuống từ bầu trời bị thép đóng kín, chắc chắn sẽ khiến người dân Hiboo hối hận đến tận xương tủy vì đã bắt đầu cuộc chiến này.

Wimbert lẩm bẩm.

"Ta e rằng không kịp nhìn thấy Tokyo cháy trong biển lửa."

"Trong vòng một năm nữa thôi. Xin hãy giữ gìn sức khỏe."

Hạm đội bay qua đầu, để lại bầu trời xanh trở về.

Màn trình diễn hạm đội thiết giáp hạm đã hạ màn, bầu trời trong xanh trở lại. Đại hạm đội hàng không tiếp tục bay về phương bắc suốt ba trăm sáu mươi cây số và thực hiện chuyến du hành thị uy trên không trung thành phố New York. Người dân xác tín vào chiến thắng hẳn sẽ đổ xô mua trái phiếu chiến tranh, tiếp tục dốc thêm đạn dược ra Đại Công Dương.

Trợ lý từ phòng làm việc bước ra và nắm lấy tay đẩy của chiếc xe lăn. Wimbert liền lên tiếng.

"…Ta rất có hảo cảm với phép thuật. Ta sẽ tiến cử ngươi làm ứng cử viên đề danh của Đảng Dân chủ."

Kyle chỉ lặng lẽ đáp lại bằng một cái chào theo nghi thức quân đội. Với sự hậu thuẫn của Wimbert, dù không có kinh nghiệm chính trị, Kyle vẫn nắm chắc phần thắng trong cuộc đua giành đề cử nội bộ.

"Trông ngươi có vẻ không vui lắm."

"Chờ thắng cử rồi tôi mới vui được."

Đại hội toàn quốc của Đảng Dân chủ vào tháng Bảy sẽ quyết định ứng cử viên, và cuộc bầu cử Tổng thống vào tháng Mười Một sẽ quyết định Tổng thống. Mười tháng tới sẽ là khoảng thời gian vô cùng bận rộn với chiến dịch tranh cử.

"Ngươi sẽ thắng thôi. Vì ngươi có tiền."

Kyle đã cài cắm tám mươi lăm tay chân vào vị trí giám đốc của một trăm tám mươi tập đoàn lớn mà anh đã mua lại. Thông qua những người đại diện đó, toan tính của Kyle sẽ trở thành ý chí của các ngành công nghiệp chủ chốt của Gamelia như tài chính, truyền thông, luyện thép, đóng tàu, đường sắt, năng lượng, dịch vụ công, v.v., tất cả sẽ được phản ánh trong kết quả bầu cử.

"Vào tháng Mười Một, quyền lực tối cao trên mặt đất này sẽ thuộc về tay ngươi. Cứ tự do thay đổi thế giới theo ý thích của mình. Tổng thống Gamelia chính là một vị hoàng đế thống trị cả thế giới."

Tài lực và quyền lực. Khi có được cả hai đỉnh cao này, Kyle có thể gây ảnh hưởng đến mọi chính phủ, mọi tập đoàn, mọi tài phiệt trên thế giới này. Không một ai trên thế giới này có thể chống lại sức mạnh đó.

Kyle không tỏ ra vui mừng đặc biệt.

"Tôi sẽ nỗ lực để khiến Gamelia trở nên vĩ đại."

Sau khi thốt ra một câu thoại không hề có trong tâm, vị Tổng thống đã thúc giục người trợ lý và quay trở lại phòng làm việc.

Kyle ở lại một mình trên ban công, ngước nhìn bầu trời trong xanh.

Bầu trời nơi những con rồng thép đã biến mất, mây đã tan, và đã lấy lại được vẻ rực rỡ của tháng Giêng.

Tâm trạng anh đến chính anh cũng thấy là lạ, lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Dù đã gần như chắc chắn có được chiếc ghế Tổng thống, cảm xúc của anh không hề gợn sóng dù chỉ một chút.

Nhìn nhận lại kể từ khi có nhận thức, anh đã luôn cảm thấy có một lỗ hổng ở giữa trung tâm cơ thể mình.

Mẹ anh là một gái điếm nên buổi tối anh luôn chỉ có một mình. Một mình ăn bánh mì, một mình học, một mình ngủ. Đến trường thì bị bắt nạt là "con của gái điếm" nên anh không đi nữa mà tự học.

Anh đã nỗ lực với niềm tin rằng nếu trở nên giàu có, cái lỗ hổng cô đơn kia sẽ được lấp đầy. Anh cầm lấy số vốn ít ỏi của mình và lao vào Phố Fall, nhiều lần bị đẩy xuống vực thẳm rồi lại bò lên. Lần thứ ba trắng tay cho anh gặp Kuroto, và kể từ đó anh liên tiếp giành thắng lợi, để rồi hôm nay anh đã nắm chắc chiếc ghế Tổng thống tiếp theo.

Lỗ hổng vẫn không được lấp đầy.

Anh chỉ cảm nhận được cơn gió thổi thoáng qua lỗ hổng đó.

Một thế giới mà mọi mong muốn đều có thể thành hiện thực thật trống rỗng.

Sự ngưỡng mộ hay tán dương từ người khác, đối với một tinh thần đã quá quen với vinh quang, cũng giống như nước, có thì là điều hiển nhiên, không có thì thấy khô khát.

Nếu được hỏi có hạnh phúc không thì anh không, anh bị bao vây bởi sự căm ghét từ những kẻ thù mà anh đã đạp đổ, sự ghen tị của những đồng minh muốn kéo anh xuống, khiến anh lúc nào cũng thấy ngột ngạt và nặng nề. Chỉ cần lơ là một chút thôi thì anh sẽ lập tức bị gạt chân và kéo phăng xuống đáy đầm lầy. Để xua đi nỗi bất an đó, anh phải không ngừng tìm kiếm thêm tiền bạc, địa vị và các mối quan hệ để củng cố bản thân.

Rồi anh nhận ra rằng tiền bạc, địa vị, quyền lực đều không mang lại hạnh phúc.

Những thứ đó chỉ mang lại khoái cảm nhất thời, cùng với sự ghen tị, căm ghét và những lời tán dương sáo rỗng từ lũ người nịnh bợ bu lại chỉ để nhặt nhạnh chút lợi lộc.

Anh đã đạp đổ người khác để leo lên vì muốn lấp đầy lỗ hổng, nhưng càng làm như vậy, lỗ hổng càng rộng ra, và anh dần cảm thấy sợ hãi rằng nếu cứ tiếp tục thế này, chính mình sẽ bị lỗ hổng đó nuốt chửng.

Làm sao để lấp đầy lỗ hổng này?

Kyle đã luôn tìm kiếm phương thuốc đó…

Bốn năm rưỡi trước, tại một bữa tiệc của một quân nhân về hưu, khi vừa thoáng nhìn thấy cô gái trong sáng ấy, anh đã tin chắc rằng người này sẽ lấp đầy lỗ hổng cho anh.

Đệ nhất Công chúa của Đế quốc Hinoo, Nội Thân vương Điện hạ Shironomiya Izaya.

Anh đã mời cô nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Mãi cho đến khi anh nói rằng mình đang hợp tác đầu tư cùng Kuroto, Izaya mới lần đầu tiên đến văn phòng của Kyle.

Đã đến nhà anh thì là người của anh. Khung cảnh từ tầng cao của tòa nhà Empire State đã phản chiếu nguyên vẹn quyền thế của Kyle, và một Izaya say đắm sẽ ở lại cùng Kyle cho đến sáng... đáng lẽ là vậy.

Thế nhưng, không ngờ rằng, Izaya lại cùng Kuroto rời khỏi văn phòng.

Không thể nào. Một người đẹp lại có thể từ chối một người da trắng giàu có và đẹp trai như anh, để rồi chọn một tên nhóc da vàng vừa u ám vừa ngạo mạn như thế.

── Tại sao mình không thể có được cô ấy...

Kể từ khi thành công với tư cách là một nhà đầu tư, anh đã qua lại với hơn hai trăm người đẹp, người mẫu, diễn viên đến những người nổi tiếng nhưng không ai có thể thay thế được Izaya. Càng có những mối quan hệ trống rỗng, sự cô đơn lại càng chồng chất. Phẩm giá, sự thông tuệ, vẻ oai phong, nét cao quý, sự thuần khiết, những cử chỉ đáng yêu của Izaya... Ánh hào quang đó là một phép màu từ thiên đường giáng thế, không phải là thứ mà mấy nữ diễn viên Hollywood có thể bì được.

Nếu có thể đặt toàn bộ con người Izaya ở bên cạnh mình, cùng nhau yêu thương trân trọng thì lỗ hổng này chắc chắn sẽ được lấp đầy. Anh chắc chắn sẽ có thể hiểu được khái niệm "hạnh phúc" mà từ khi sinh ra đến giờ anh chưa từng cảm nhận được thông qua Izaya...

Chỉ có trí tưởng tượng đó mới lấp đầy được sự trống rỗng đang lan rộng trong con người Kyle.

Chậm nhất là trong vòng hai năm tới, phi đoàn hạm mới sẽ biến Hạm đội Liên hợp thành rong rêu dưới đáy Đại Tây Dương,  dùng chính bụng tàu của mình để che lấp bầu trời Tokyo. Nhìn xuống lũ khỉ đang run rẩy sợ hãi, thông qua một kênh đàm phán không chính thức, anh sẽ yêu cầu "mang Izaya đến đây", và những nhà lãnh đạo của Hinoo sẽ không thể từ chối. Và rồi Tổng thống Kyle McVille người đang có mặt trên kỳ hạm sẽ vừa nhìn xuống Tokyo ngỏ lời với Izaya rằng anh đã xây dựng hạm đội này là để có được cô. Anh trở thành Tổng thống cũng là vì cô. Hãy cưới anh nhé.

Liệu có người phụ nữ nào không cảm động trước điều này không? Đây chẳng phải là lời cầu hôn có quy mô lớn nhất trong lịch sử hay sao?

Và rồi anh sẽ ôm Izaya vào lòng, và chấp nhận sự đầu hàng vô điều kiện của chính phủ Hinoo. Izaya sẽ thỏa mãn vì đã dùng chính bản thân mình để cứu người dân Hinoo, và sẽ dâng hiến tất cả cho anh, cuối cùng anh sẽ được Izaya dẫn lối lấp lại lỗ hổng đang mở ra ở trung tâm trái tim mình...

"Thật là đẹp."

Tim Kyle đập rộn ràng trước kịch bản do chính mình viết ra. Những cảm xúc không hề rung động dù đã được hứa hẹn chiếc ghế Tổng thống, giờ đây chỉ cần nghĩ đến Izaya là lại bắt đầu cựa quậy một cách sống động.

"Tổng thống Gamelia sẽ đích thân lên phi đoàn hạm mới, đến Tokyo để cầu hôn Izaya. Đây chẳng phải là một cái kết hoành tráng, xứng tầm với một mối tình tay ba bao trùm cả thế giới hay sao?"

Khi nói ra những lời ảo tưởng, cơn gió hư vô thổi từ lỗ hổng trong cơ thể anh ngừng lại.

Những cảm xúc tưởng chừng đã chết, nay lại bắt đầu líu lo hy vọng.

Lần đầu tiên trong đời, Kyle bắt đầu cảm thấy vui vẻ.

Ngay lúc anh hướng khuôn mặt rạng rỡ về phía bầu trời phương tây.

[Ngươi sẽ không được chạm một ngón tay vào Izaya, chừng nào ta còn ở đây.]

Lời nói của Kuroto vang lên trong sâu thẳm tai anh.

Đó là lời mà Kuroto đã nói lúc ra đi, khi quyết định trở về nước khoảng ba năm rưỡi trước.

Anh nhớ ra rồi. Phải rồi, hình như Kuroto và Izaya là bạn thuở nhỏ từ khi còn có nhận thức.

── Kurono Kuroto...

Bộ mặt cau có của người bạn chí cốt một thời hiện lên trên nền trời.

Tâm trạng vui vẻ cứ thế tan biến, thay vào đó là cơn gió u uất và cô đơn thường lệ bắt đầu thổi qua trung tâm cơ thể anh.

Người đã đưa Kyle đến vị trí này không ai khác, không nghi ngờ, không dị nghị, đó là tài năng của Kuroto. Nếu không bắt tay với Kuroto, có lẽ anh đã vẫn đang lang thang dưới đáy của Phố Fall.

Kuroto cũng là một sản phẩm do Kyle tạo ra. Chính Kyle là người đã cung cấp cho Kuroto một kẻ bị phân biệt chủng tộc một mái nhà và bộ quần áo tử tế, dạy cho cậu những bí quyết của một nhà đầu cơ. Nếu không có Kyle, Kuroto cũng không thể nào leo lên ở Phố Fall.

Nhìn lại bốn năm rưỡi hoạt động cùng Kuroto, những ngày tháng mải mê chạy đua ở Phố Fall, có lẽ là khoảng thời gian viên mãn nhất trong cuộc đời anh từ đầu cho đến nay. Kuroto kiêu ngạo, ra vẻ ta đây và luôn cau có, nhưng lại ngoan ngoãn tuân theo lời dạy của Kyle và thỉnh thoảng còn ủi áo vest cho anh. Rõ ràng là đằng sau thái độ cục cằn đó, Kuroto đã công nhận Kyle là một người bạn, Kyle cũng cảm thấy điều đó có phần dễ chịu.

Tuy nhiên, những nhà đầu tư sống ở phố Fall không tin vào những thứ gọi là tình bạn.

Nếu tin vào nó thì chính mình sẽ là người bị lừa gạt và đạp đổ.

Những ngày tháng vui vẻ đã kết thúc khi Kyle cướp đi tài sản của mười tám thành viên Chronos. Kuroto bị Kyle cướp hết toàn bộ tài sản và rời khỏi Gamerla.

Cơn gió thổi qua lỗ hổng của Kyle rít lên một cách cô đơn.

[Ngươi... có thể tin... vào những thứ như bạn bè không?]

Những lời nói ngập ngừng truyền đến từ cơn gió.

Đó là giọng của Kuroto, vẫn chưa hết vẻ non nớt của một thiếu niên.

Đó là lời nói của lúc nào nhỉ, Kyle lục tìm trong ký ức...

Anh nhớ ra đó là vào khoảng sáu năm trước, thời anh vẫn còn hoạt động cùng Kuroto ở phố Fall dưới cái tên "Chronos".

Phải rồi, đó là vào bữa tiệc chia tay, khi Kyle quyết định rời văn phòng tồi tàn để chuyển đến một văn phòng lộng lẫy trong tòa nhà Empire State.

Các thành viên khác của Chronos đã say bí tỉ trong văn phòng, Kyle cùng Kuroto mười ba tuổi đã nói chuyện riêng với nhau cho đến tận đêm khuya.

Kyle uống rượu vang, Kuroto uống nước trái cây, họ đã nói về tình hình tài chính quốc tế trong tương lai. Nội dung hình như là về việc kế hoạch tài chính của cả Liên bang Lukia, Hợp chúng quốc Gamelia và Đế quốc Ringland đều có những khoản ngân sách bất thường. Anh chắc rằng đó là câu chuyện của khoảng bốn năm rưỡi trước khi Chiến tranh Đại Tây Dương nổ ra.

Kuroto mười ba tuổi đã thao thao bất tuyệt về quan điểm của mình trong cái văn phòng tồi tàn đó với vẻ mặt cực kỳ bất mãn...

†††

Một tai vừa nghe tiếng ngáy của các thành viên Chronos đang say khướt, tai kia nghe lướt qua đĩa nhạc Blue Note, nhà đầu tư thiếu niên Kurono Kuroto ngả ngớn trên chiếc ghế sofa đơn sơ, một tay xoay ly nước cam như thể đó là rượu vang, rồi buông lời.

"Ở Lukia là chi phí phát triển vùng lãnh nguyên băng giá không có gì, ở Gamelia là chi phí phát triển hạ tầng thuộc địa... Những hạng mục trước đây không hề tồn tại, bỗng dưng được rót vào một số tiền tương đương với ngân sách quốc gia của Hinoo. Đã đổ vào nhiều tiền như vậy thì tất nhiên phải có thành quả nào đó, nhưng các bộ phận liên quan lại không có động tĩnh gì. Khả năng cao là ngân sách được lập cho các mục đích hòa bình đã được bí mật chuyển sang chi phí quân sự. Thử điều tra tài liệu kinh doanh của Đường sắt quốc doanh Lukia thì thấy một khoản ngân sách khổng lồ đã được chi cho việc làm đường đôi của tuyến đường sắt Siberia... Rõ ràng là Lukia đang coi việc xâm lược Hinoo là một quốc sách."

Liên bang Lukia, một cường quốc nằm ở phía bắc Hinoo, đã thua trong trận "Chiến tranh Hinoo-Lukia" ba mươi năm trước. Một trong những nguyên nhân thất bại là do tuyến đường sắt Siberia chỉ có một đường ray, khiến cho việc hậu cần không hoạt động hiệu quả. Nếu nó được làm thành đường đôi, Lukia sẽ tận dụng sức mạnh quốc gia to lớn của mình để liên tiếp gửi binh lính và vật tư từ phía sau, và cuối cùng sẽ nuốt chửng Hinoo.

"Khi điều tra sâu hơn, tôi phát hiện ra rằng cả Gamelia và Ringland cùng các công ty đóng tàu tư nhân cũng đang nhận được đơn đặt hàng số lượng lớn cho các tàu chiến. Các cường quốc phương Tây đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh để chiếm đóng Hinoo, quốc gia có chủ quyền của người da màu cuối cùng. Một khi các cường quốc đã muốn chiến tranh, thì không thể tránh khỏi bằng con đường ngoại giao. Có lẽ trong vài năm tới sẽ có chiến tranh."

Kuroto thao thao bất tuyệt với sự tức giận lộ rõ, và lườm vào khoảng không. Cậu không uống rượu, nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi mùi rượu còn sót lại từ các thành viên Chronos khác nên hôm nay cậu nói nhiều hơn bình thường.

Kyle nở một nụ cười trống rỗng, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Kuroto, thưởng thức chai rượu vang đắt tiền và dáng vẻ của người cộng sự Kuroto đang hăng hái nói chuyện một cách hiếm thấy.

"...Đến đất nước này, tôi mới nhận thức được mình là người Hinoo. Hơn nữa, là một cách mãnh liệt... Tôi không muốn đứng nhìn tương lai Hinoo bị Gamelia hay Lukia giày xéo."

Kyle nở một nụ cười mỉa mai, nghiêng ly rượu vang.

"Một tội nhân như cậu mà lại định cứu lấy Hinoo sao?"

"...Tôi không nói là cứu. Nhưng chắc chắn có những việc có thể làm. Dù tôi không biết đó là gì."

Kyle bật cười thành tiếng nhỏ.

"Dù có trở về Tokyo, cậu chắc chắn cũng sẽ thành công lớn với tư cách là một nhà đầu cơ. Chỉ cần dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ ngành công nghiệp thép và đóng tàu là cũng đã có ích cho đất nước rồi... Chỉ có điều, đó chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Với sức mạnh quốc gia của Hinoo, tuyệt đối không thể thắng được Gamelia."

"Không thắng được cũng phải vùng vẫy. Thật khó chịu khi mọi thứ từ đầu đến cuối đều theo ý muốn của người Gamelia. Ít nhất cũng phải đấm vào mặt chúng, cho chúng chảy máu mũi."

"Một cuộc trao đổi ngang giá giữa máu mũi của Gamelia và mạng sống của người Hinoo ư?"

"Hinoo là đất nước của Samurai. Thà chết chứ không chịu làm nô lệ."

"Phì," Kyle cười nhạt, giơ ly rượu lên với một cử chỉ điệu đà.

"Vì lòng dũng cảm mù quáng của người Hinoo."

"Hừ," Kuroto hắng giọng, giơ ly nước cam lên.

"Vì lòng tham không đáy của người Gamelia."

Cậu đáp trả, còn Kyle thì ngả người sâu vào ghế sofa, vắt chéo đôi chân dài của mình và răn dạy cậu thiếu niên.

"Đất nước này đã phát triển đến mức này dựa trên nền tảng của lòng tham. Sự bành trướng không hồi kết là định mệnh của một quốc gia tư bản chủ nghĩa, Hinoo hãy ngoan ngoãn bị lòng tham của Gamelia nuốt chửng đi."

"Có một điều tôi không tài nào hiểu nổi, tôi hỏi được không?"

"Chuyện lạ đây. Cứ tự nhiên."

"Lòng tham của người Gamelia có điểm dừng không? Ví dụ như anh, phải đạt được thứ gì thì mới thấy hài lòng?"

Trước câu hỏi thẳng thắn của Kuroto, Kyle ngả ngớn ra sau và trả lời ngay lập tức.

"Dĩ nhiên là số một. Vị trí thứ hai là vô nghĩa. Đích đến của tôi là trở thành người giàu nhất thế giới."

"Sau khi đạt được ước mơ thì anh sẽ làm gì? Tiếp theo sẽ phải duy trì vị trí số một đó. Những kẻ ở vị trí thứ hai trở xuống sẽ ghen tị với anh và sẽ tìm cách kéo anh xuống."

"Đương nhiên là tôi sẽ chấp nhận thử thách. Tôi sẽ đạp chúng xuống tầng lớp thấp nhất của đất nước này để chúng không bao giờ dám chống lại tôi nữa."

"Anh không thấy mệt mỏi sao? Chuyện này vốn dĩ không có hồi kết. Cứ bám lấy đỉnh cao, lo sợ bị lật đổ, rồi lặp đi lặp lại cuộc đấu tranh với những kẻ bám đuổi phía sau cho đến chết... Anh tìm thấy hạnh phúc ở đâu trong chuyện đó?"

Kyle cười và gạt đi câu hỏi của Kuroto.

"Năng lực của cậu vượt xa một đứa trẻ mười ba tuổi, nhưng tư tưởng thì lại non nớt đúng với lứa tuổi nhỉ... Bài học số hai mươi lăm. Nhà đầu cơ không tìm kiếm những thứ như hạnh phúc."

"..."

"Nếu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, thì cậu nên rời khỏi thành phố này và mở một quán cà phê ở vùng quê. Từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa đều trò chuyện vui vẻ với khách quen, cưới một người vợ tàm tạm và có những đứa con cũng tàm tạm, buổi tối cả gia đình quây quần bên bàn ăn rôm rả với những câu chuyện không đâu vào đâu, một cuộc đời hoàn hảo không có gì để chê trách đang đón chờ. Nhưng đừng quên rằng, những kẻ sống ở Phố Fall là những con quái vật không màng đến thứ hạnh phúc chậm rãi đó, chúng là tàn dư cuối cùng của loài người."

Kyle nói vật nhưng lại cảm nhận được cơn gió cô đơn thổi qua lỗ hổng trong lồng ngực mình. Nhưng thứ đó, cùng lắm cũng chỉ là chút cảm khoái sướt mướt mà thôi. Một nhà đầu tư sống ở Phố Fall không có thứ tình cảm gì để bận tâm đến những chuyện như vậy.

"Đó là một bầy quái vật đã tan chảy mất hình dạng con người. Những con quái vật bị ám ảnh bởi sự bành trướng đang say sưa trong một vũ điệu không hồi kết. Chúng không nhảy múa vì thích, mà vì nếu ngừng nhảy chúng sẽ chết, nên chỉ có thể tiếp tục nhảy cho đến chết... Làm gì có những khoảnh khắc hạnh phúc. Nếu có, thì đó chỉ là cảm giác thành tựu nhất thời khi cướp được đồ của kẻ khác và thành công trong việc vỗ béo chính mình... Nếu cậu mong muốn một cuộc sống hạnh phúc thì nên rút lui ngay từ bây giờ. Sống ở Phố Fall càng lâu, cậu sẽ càng bị những ham muốn trần tục trói buộc đến tận xương tủy. Cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi những ràng buộc này. Chỉ có thể rời khỏi sân khấu này khi gieo mình từ một tòa nhà cao tầng mà thôi."

Kyle mỉm cười với nhà đầu tư thiếu niên đến từ đất nước xa lạ sau khi luyên thuyên.

"Tiền bạc là quyền lực. Khi sử dụng quyền lực đã nắm trong tay, những ràng buộc sẽ nảy sinh. Kẻ bị đánh sẽ căm hận người có quyền lực, đám tay chân có được lợi ích từ việc đánh kẻ yếu sẽ lại mong muốn người có quyền lực làm điều tương tự lần nữa. Để không bị kéo xuống khỏi vị trí đó, người có quyền lực sẽ tiếp tục đánh bại những kẻ xung quanh. Cả nhà đầu cơ, cả đất nước Gamelia này đều phải tiếp tục chiến đấu chỉ để không mất đi những gì đã nắm trong tay. Không phải để trở nên hạnh phúc, mà là để tiếp tục bành trướng để không bị giày xéo một cách thảm hại lần nào nữa."

Kyle kết thúc bài phát biểu long trọng của mình.

Trên khuôn mặt cau có thường ngày của Kuroto, có pha trộn một cảm xúc gì đó có vẻ phức tạp.

Trong mắt Kyle, nó trông như là lòng thương hại, thật không thể tin được.

Trong khi có chút bực bội vì bị một cậu nhóc mười ba tuổi thương hại, Kyle lại thấy thấp thoáng một cảm xúc khác ẩn sau vẻ mặt của Kuroto.

"...Ra là vậy... Này Kyle... Tôi hỏi một câu hơi trẻ con một chút được không?"

Sự kiêu ngạo thường ngày đã biến mất khỏi giọng nói của Kuroto, thay vào đó là một chút do dự.

"...Thú vị đấy, cứ hỏi đi."

"Tuyệt đối không được trêu chọc. Nếu anh trả lời nghiêm túc thì tôi sẽ hỏi."

"Sao thế, tự nhiên lại làm ra vẻ quan trọng. ...Được rồi. Tuyệt đối không trêu chọc. Tôi sẽ trả lời câu hỏi trẻ con của cậu một cách nghiêm túc."

Kyle thẳng người dậy khỏi lưng ghế, ưỡn thẳng lưng và làm một vẻ mặt nghiêm túc quá mức như một diễn viên hài.

Kuroto ho một cách ngượng nghịu, rồi sau đó làm một vẻ mặt khó xử quay mặt đi hướng khác và hỏi.

"Cái đó... là cái đó... Anh có tin vào cái đó không?"

"...?"

"Cái đó............ Anh... có thể tin... vào những thứ như... bạn bè không?"

"...Bạn bè?"

Sau khi nhận câu hỏi của Kuroto với vẻ mặt nghi hoặc một lúc, vài giây sau, anh hiểu ra ý nghĩa và bật cười.

"Bạn bè là đang nói đến cậu à?"

".............................."

Vẻ mặt méo xệch của Kuroto chính là câu trả lời.

Kyle không nhịn được mà bật cười.

"Ha ha ha! Bất ngờ thật đấy, cậu cũng có lúc nghĩ như vậy sao, ha ha ha!"

Bị trêu chọc, Kuroto đỏ mặt tía tai và quát lại.

"Không phải! Không phải là tôi, mà là có bao giờ tin vào khái niệm bạn bè nói chung hay không, tôi đang hỏi chuyện đó!"

"Đừng ngại. Chỉ là muốn biết tôi nghĩ về cậu như thế nào thôi chứ gì?"

"Không, không phải! Tên khốn, ngươi đã thề là không trêu chọc rồi mà! Đồ tồi tệ, người ta đã cố gắng hỏi một cách nghiêm túc mà thái độ đó là sao, đồ khốn!"

Sau khi trêu chọc Kuroto đang đỏ mặt quát lại một trận, Kyle cười một hồi rồi dùng ngón tay lau khóe mắt, sau đó vui vẻ ngả người lại vào lưng ghế và nhìn lên trần nhà.

Anh ngừng cười, rồi thở ra một hơi dài.

"...Xin lỗi, vì câu hỏi bất ngờ quá nên tôi đã bật cười. Xin lỗi, là tôi sai, tôi sẽ trả lời nghiêm túc… tôi sẽ trả lời nên chờ một chút..."

Kyle tìm kiếm câu trả lời trong chính mình.

Dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên, câu trả lời tự nó bật ra khỏi miệng.

"Bài học số hai mươi sáu. Ở phố Fall, đừng tin vào những thứ như tình bạn."

Anh nói với một giọng thản nhiên.

"Cảm xúc là nguồn gốc của thất bại. Thứ cần thiết cho một nhà đầu cơ là trí tuệ và sự tàn nhẫn, chỉ vậy thôi. Những thứ tình cảm thừa thãi thì nên vứt bỏ sớm đi."

".............................."

"Hết. Có câu hỏi gì không?"

"...Không, không có gì đặc biệt."

Trong lời nói của Kuroto, vẫn còn có màu sắc của sự thương hại và đồng cảm. Bị một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn nhiều ôm giữ thứ tình cảm đó, Kyle vẫn cảm thấy có chút không vui.

"Bản chất của cậu có lẽ không hợp với việc làm một nhà đầu cơ. Dù đeo chiếc mặt nạ kiêu ngạo, nhưng bên dưới đó là một thiếu niên thẳng thắn và có lương tâm. Cậu không phải là loại người có thể cướp đồ của người khác rồi vênh váo tự đắc."

Khi anh nói vậy, Kuroto "Chậc" một tiếng rồi lại quay mặt đi.

"...Đúng là tôi là một thiên tài vĩ đại thẳng thắn và có lương tâm. Tôi hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của anh, cũng không đồng cảm. Nhưng... nó cũng đáng để tham khảo. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng rằng nơi này là một cái ổ của những con quái vật như anh."

Kyle vươn cả hai tay lên trần nhà và duỗi người gật đầu.

"Cuộc hàn huyên dài dòng kết thúc. Từ ngày mai văn phòng mỗi người sẽ khác nhau, tôi vẫn sẽ tham gia vào các hoạt động của Chronos. Tôi tin sẽ có lúc cả hai chúng ta có những vụ việc muốn hợp tác. Tôi không tin vào tình bạn, nhưng tôi tin vào năng lực của cậu, và sau này cũng muốn lợi dụng nó một cách hiệu quả. Cậu cũng cứ tự do lợi dụng tôi đi. Ở Phố Fall, những mối quan hệ thực dụng sẽ bền lâu hơn."

Kyle lạnh lùng nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh cảm nhận được ánh mắt của Kuroto ở sau lưng như vẫn còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng anh đã cắt đứt nó một cách im lặng và đóng cửa phòng mình lại bằng tay sau.

†††

Sáu năm đã trôi qua kể từ những cuộc tâm sự nhỏ nhoi, giờ đây, trên ban công của Nhà Trắng, Kyle đang không biết phải làm sao với cảm xúc của chính mình.

Dù đã gần như chắc chắn có được chiếc ghế Tổng thống Gamelia, anh không có lấy một chút niềm vui, suy nghĩ chỉ hiện lên chỉ có hai người là Izaya và Kuroto. Việc hai người đó có tình cảm với nhau khiến anh cảm thấy khó chịu, không thể chịu đựng nổi, không thể nào gạt ra khỏi đầu.

Chân tướng của sự nôn nóng và bất lực này có lẽ là sự ghen tị.

Nhận ra điều đó, Kyle càng thêm bực bội.

— Một người như ta mà lại đi ghen tị với một tên người Hinoo, chuyện đó không được phép xảy ra.

Nếu có thể chen vào giữa hai người họ, xé họ ra, và biến Izaya thành của mình, anh sẽ có thể nói lời tạm biệt với con người khốn khổ đang ghen tị với một con khỉ như thế.

— Chỉ cần cướp được Izaya từ tay Kuroto, mình sẽ có được hạnh phúc.

Sau khi đạt đến đỉnh cao của tài lực và quyền lực, anh mới lần đầu biết đến sự quý giá của thứ gọi là "hạnh phúc".

Thật khổ sở khi phải lo sợ bị đạp đổ khỏi đỉnh cao và luôn phải cảnh giác với xung quanh. Anh đã quá chán ngấy với sự căm ghét, âm mưu và ghen tị. Anh muốn vứt bỏ tất cả một cách sạch sẽ, vun đắp một tình yêu trong sáng với Izaya. Nếu làm được vậy, chắc chắn anh sẽ có thể nhìn nhận thế giới này là một nơi tốt đẹp hơn một chút.

Ngước nhìn bầu trời tháng Giêng, Kyle nói lên quyết tâm của mình.

"Ta nhất định sẽ có được Izaya."

Anh đã bò lên từ đáy xã hội và có được mọi thứ.

Với sự nghiêm túc này của anh, không có thứ gì là không thể cướp được.

"Thử ngăn ta xem, Kuroto."

Nói dứt lời, anh quay gót.

Chỉ còn mười một tháng nữa là đến cuộc bầu cử Tổng thống. Anh nhất định sẽ nhậm chức Tổng thống, dẫn đầu phi đoàn hạm mới che lấp bầu trời Tokyo, và biến Izaya thành của riêng mình… một lần và mãi mãi.

†††

Trận này Hinoo thua chắc rồi~.

Từ phía đối diện bên kia sông East, tại Công viên Cầu Brooklyn, Thiếu úy Yuri Heartfield sĩ quan đặc vụ của Bộ Hải quân Hinoo, vừa ngắm nhìn vẻ uy nghi của đại phi đoàn hạm đang che lấp cả hòn đảo Manhattan, vừa tin chắc như vậy.

Nhìn từ phía ngang thế này, toàn bộ vùng trời ở độ cao 1.200 mét trông như được tô kín bằng một màu thép. Dải băng thép, với các khu trục hạm dẫn đầu và kích thước tàu lớn dần về sau đang bay qua bầu trời đảo Manhattan từ nam ra bắc, đồng thời rải những bông giấy từ khoang chứa bom ở đáy tàu.

Chắc hẳn hàng triệu người dân đang chen chúc giữa các tòa nhà chọc trời đang vừa reo hò vừa tin chắc vào chiến thắng của cuộc chiến này.

"Những bông giấy đó, nghe nói là được cắt từ băng điện tín đấy."

Bên cạnh Yuri, Thomason Caliban, thành viên của nhóm đầu tư "Chronos", vừa phả ra một làn khói trắng vào không khí tháng Giêng vừa nói.

Băng điện tín, một vật dụng thiết yếu trong văn phòng của các nhà đầu tư với tác dụng in ra thông tin giao dịch chứng khoán mới nhất, nó sẽ trở thành rác không dùng đến ngay trong ngày. Thứ đang rơi xuống đảo Manhattan lúc này chính là sự tích lũy của các giao dịch trên phố Fall từ trước đến nay, là tàn dư của những giấc mơ của các nhà đầu tư.

"Người đã tạo ra hạm đội đó chính xác mà nói không phải là Kyle."

Trước lời nói đột ngột của Thomason, Yuri chuyển ánh mắt sang một cách nghi ngờ.

"Dù có mở rộng nợ bằng cách dùng chính nội tệ để mua lại trái phiếu của chính mình, chừng nào chính phủ còn kiểm soát hợp lý, lạm phát sẽ không xảy ra... Lý thuyết này vốn dĩ là ý tưởng của một người khác. Kyle chỉ ăn cắp nó và bán lại cho Tổng thống thôi. Cô có biết người khởi xướng là ai không?"

Yuri có chút ngạc nhiên, nhìn sang Thomason bên cạnh.

Người tiên phong của nhóm đầu tư "Chronos", ngoài Kyle McVille ra còn có một người nữa….

"Kurono Kuroto?"

"Đúng vật. Tôi nhớ là Kuroto đã bắt đầu nói về chuyện đó trong một cuộc trò chuyện phiếm. Kyle đã tỏ ra vô cùng hứng thú và đã cùng Kuroto thảo luận để xem xét chi tiết của ý tưởng."

Nghe lời Thomason, Yuri cố nuốt xuống một tiếng "Ực" thật lớn trong lòng, làm ra vẻ mặt chỉ hơi hứng thú một chút.

"Tức là dùng ý tưởng của một người Hinoo lại để hủy diệt chính Hinoo nhỉ."

"Thật trớ trêu, nhưng đúng là như vậy. Nếu Kuroto không nghĩ ra phép thuật đó, có lẽ bây giờ gia tộc Kerrigan vẫn đang là người đại diện cho Nhà Trắng."

Vai trò huy động chiến phí mà trước đây gia tộc Kerrigan đảm nhiệm, đã bị FRB thay thế kể từ khi Kyle trở thành cố vấn tài chính của Tổng thống. Gia tộc Kerrigan, thế lực một thời của phố Fall và đã nhiều lần cứu vãn các cuộc khủng hoảng tài chính giờ đây đang bị Nhà Trắng siết chặt và dần mất đi sức ảnh hưởng trước đây.

"Lý do Tổng thống Wimbert ghét Kerrigan là gì vậy?"

"Không rõ. Hoặc là có thù oán cá nhân, hoặc là đang thực hiện theo ý chí của một thế lực nào đó, chỉ có thể là một trong hai."

"Hừm," Yuri đáp lời, và nhìn xa xăm về phía đại phi đoàn hạm.

Buổi duyệt binh cũng đã đi được nửa chặng đường, hạm đội thiết giáp hạm mới vừa đến không phận tòa nhà Empire State.

— 17 thiết giáp hạm. 35 tuần dương hạm hạng nặng. 46 tuần dương hạm hạng nhẹ. 98 khu trục hạm...

Yuri thở dài trong lòng vừa nói chuyện với Thomason vừa đếm chính xác số lượng tàu.

— Hạm đội Liên hợp chắc chắn sẽ đánh chìm xuống đáy biển thôi.

Thứ quyết định thắng bại của một trận hải chiến giữa các hạm đội là số lượng thiết giáp hạm. Có một quy tắc tuyệt đối rằng tàu nhỏ không thể đánh chìm tàu lớn, vì thân tàu càng lớn thì lớp giáp càng có thể làm dày hơn. Đại hạm đội đang che lấp đảo Manhattan kia không thể nhầm lẫn vào đâu được, chính là bộ máy bạo lực lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Ngày mà Hạm đội Liên hợp Hinoo phải đối mặt với nó, cũng chính là ngày giỗ của họ.

Và đại phi đoàn hạm đó thay vì băng điện tín sẽ rải những quả bom một tấn từ bụng của chúng thẳng xuống toàn cõi Hinoo, thiêu sống hàng chục vạn, hàng triệu phụ nữ, trẻ em, người già, cả quân nhân và thường dân, trong mắt người Gamelia đều là những con khỉ như nhau. Dù có giết bao nhiêu, họ cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.

Tiếng thở dài không thành tiếng của Yuri càng sâu hơn.

— Phiền phức thật, nhưng cũng không thể làm lơ được...

Lại phải liều mình vượt qua biên giới Lexio, lên chiếc tàu đặc vụ đang neo ở Vịnh Lexio để báo cáo tình hình này. Nếu không có Thomason bên cạnh, cô đã có thể thở dài đến mức thủng cả mặt đất rồi.

"Sao vậy, Yuri? Sắc mặt cô không tốt lắm."

"Hửm, vậy sao? Chắc tại từ mai phải rời New York một thời gian nên hơi buồn một chút."

"Cô đi du lịch ạ? Sao đột ngột vậy."

"Ủa, tôi chưa nói à? Tôi phải đi giúp việc cho bố, đi về miền Nam khoảng hai tuần."

"...Vậy sao. À, không, nếu vậy thì, vâng ."

Mỉm cười chỉ bằng khóe môi với Thomason đang có vẻ ngập ngừng, Yuri tiễn đại hạm đội đang kết thúc buổi duyệt binh và biến mất vào bầu trời phía tây.

Để các thủy thủ quen với những con tàu mới nhất, khu trục hạm cần hai đến ba tháng, còn thiết giáp hạm thì cần đến sáu tháng. Trong khoảng thời gian trì hoãn đó, việc Hạm đội Liên hợp Hinoo có thể giảm được bao nhiêu số lượng tàu của hạm đội Gamelia sẽ ảnh hưởng lớn đến cục diện của Chiến tranh Đại Tây Dương. Vì vậy, phải nhanh chóng truyền đạt tình hình này về cho chính quốc càng sớm càng tốt.

Khi lên chiếc tàu đặc vụ ở Vịnh Lexio, có lẽ cô cũng sẽ nhận được mệnh lệnh mới từ cấp trên. Công việc chính của Yuri là tập hợp phe phái chán ghét chiến tranh ở Phố Fall và tạo ra dư luận đòi tạm ngừng chiến tranh nhưng chắc chắn cô cũng sẽ được giao thêm hai đến ba mật lệnh phụ khác. Nuốt xuống tiếng thở dài chực trào ra, cô ngước nhìn Thomason.

"Lạnh quá. Muôn ăn gì đó nóng nóng."

"A! Vậy sao ạ, gần văn phòng có một quán ăn kiểu miền Nam, nhân tiện để chuẩn bị cho chuyến đi, chúng ta cùng đi nhé. Món Gumbo ở đó ngon lắm đấy ạ."

"Thích quá! Sẵn bụng đang réo, vui quá!"

Yuri cười rạng rỡ kéo tay Thomason và bước vào một chiếc taxi. Thomason, một người có trái tim thuần khiết hiếm thấy đối với người Gamelia, thả lỏng đôi má đang ửng hồng của mình.

— Dễ dụ thật.

Vừa liếm mép sau nụ cười ngây thơ, Yuri vừa âm thầm suy tính về những bước đi tiếp theo của mình.

Cứ theo đà này, có lẽ sẽ có thể dùng Thomason để thâm nhập vào mạng lưới của phe phái chán ghét chiến tranh. Nhưng kết thân với bao nhiêu chân rết cũng vô nghĩa. Phải thông qua các mối quan hệ để làm quen với một cái đùi to có thể đối đầu với Kyle, rồi len lỏi vào được lòng người đó thì mới có thể tạo ra một dòng chảy mới.

Mục tiêu của Yuri là.

— Tập đoàn tài phiệt Kerrigan.

Sau khi bị Kyle đá khỏi vai trò huy động chiến phí cho chính phủ, chắc chắn đang căm ghét cả Wimbert và Kyle. Nếu có thể khéo léo lấy lòng Kerrigan và châm ngòi cho sự đối đầu với Nhà Trắng, có lẽ sẽ tạo ra được một làn sóng hướng đến việc chán ghét chiến tranh.

Nhưng đó không phải là một đối tượng có thể dễ dàng kết nối.

Kerrigan rất cẩn trọng trong việc lựa chọn đối tác. Văn phòng của tập đoàn tài phiệt Kerrigan nằm ở trung tâm Phố Fall được gọi là "The Corner", chỉ duy những nhà đầu tư hoặc chủ ngân hàng hàng đầu được Kerrigan công nhận mới có thể bước vào. Ngược lại, chỉ cần mở được cánh cửa của The Corner, công việc của Yuri sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Chiếc xe đã sắp vào đảo Manhattan. Yuri nhìn những tòa nhà chọc trời của Phố Fall mờ ảo qua cửa sổ xe. Cuộc chiến ở thành phố nơi yêu ma quỷ quái cư ngụ đó, có vẻ như từ bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Điều cần ưu tiên nhất là.

— Không làm chuyện nguy hiểm. An toàn của bản thân là trên hết.

— Cố gắng ở mức không bị đuổi việc. Ừm.

Mang trong mình một quyết tâm hời hợt, Yuri tiến vào giữa những tòa nhà chọc trời.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận