• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 15 - Trong căn phòng trọ, nụ cười trong sáng khẽ nở hoa

1 Bình luận - Độ dài: 2,064 từ - Cập nhật:

Tôi đã chi hơn 80 tệ tiền mua đồ ở siêu thị lớn trên con phố thương mại.

Hai chiếc quần lót và một bộ quần áo để thay.

Tôi chọn loại quần lót trẻ em đơn giản màu hồng nhạt và có một chiếc nơ nhỏ xinh ở giữa, chất vải mềm mại. Do sâu trong thâm tâm là 'một gã đàn ông' nên tôi vẫn có chút kháng cự với kiểu đồ dễ thương như thế này, nhưng không còn cách nào khác, bởi loại quần lót dễ thương nhất ở siêu thị này là loại rẻ nhất rồi. Để tiết kiệm tiền, tôi đành phải nhắm mắt chịu đựng.

Tiếp đến, tôi mua một chiếc áo thun tương tự cái mà mình đang mặc, nó màu đen trơn và có hình trái tim trắng ở ngực, cực kỳ đơn giản. Còn quần thì tôi chọn một chiếc quần yếm nữ cực kỳ bình thường, đơn giản là vì nó rẻ.

Hẳn là do tồn kho lâu ngày không ai mua, nên cả chiếc áo thun và quần yếm trong siêu thị đều đang được giảm giá tận 40%. Khi thấy mức giá đó, tôi đã ngay lập tức cho cả hai món vào giỏ hàng không chút do dự, tổng hai thứ đó chỉ hơn 30 tệ.

Những món còn lại là vài phụ kiện lặt vặt và một ít đồ ăn mà tôi nghĩ là có thể sẽ cần dùng đến. Mì gói của siêu thị đang được giảm giá trong ngày hôm nay, 3 gói chỉ có giá 10 tệ. Tôi nghĩ có thể tận dụng phần nước hấp cá tối nay để làm nước dùng nấu mì cho ngày mai. Mì chính là loại thực phẩm 'chiến lược' giống như gạo, chúng có thể để được lâu nên tôi quyết định mua luôn.

Ngoài những thứ đó thì tôi còn mua một chiếc lược dành cho con gái, dầu gội và sữa tắm loại tốt hơn một chút, cùng đôi dép vừa cỡ với bàn chân nhỏ của mình. Sau khi thanh toán hết đống lặt vặt đó, tổng thiệt hại của tôi đã vượt quá 80 tệ.

"Cảm ơn quý khách đã mua hàng."

Rời khỏi siêu thị, tôi men theo con đường quen thuộc quay trở lại cuối con phố thương mại, nơi có khu nhà trọ giá rẻ nằm bên rìa thành phố.

Lúc này, khu trọ nhỏ ấy đã trở lại với vẻ yên bình thường ngày. Chủ các quán ăn, tiệm tạp hóa, cửa hàng dầu gạo, và sạp trái cây đều đang lớn tiếng rao hàng, thi thoảng lẫn vào là tiếng loa chói tai phát ra những câu quảng cáo quen thuộc như, "Tất cả chỉ 2 tệ, 2 tệ thôi!", "Chủ tiệm sắp nghỉ bán! Xả hàng!", hay là "Buổi cuối cùng rồi, bán hết là nghỉ!"

Ha... Tôi hơi mệt rồi.

Tay xách túi mua sắm to đùng từ siêu thị cộng thêm việc phải đi qua khu chợ náo nhiệt này khiến tôi thỉnh thoảng phải đổi tay xách qua lại để giảm bớt cảm giác mỏi nhừ.

Tôi vẫn chưa quen với cơ thể con gái.

Nếu là đàn ông, đừng nói mấy món lặt vặt này, thêm ba túi nữa thì tôi vẫn có thể xách ngon lành rồi chạy một vòng mà chẳng thấy mệt.

Còn giờ thì đi bộ cũng mệt, mang đồ cũng mệt.

Cơ thể này yếu ớt quá đi mất...

Đúng là, tất cả đều do cái đồ Thần Chết ranh mãnh kia mà ra.

Chắc chắn mục đích của ả chính là nhìn thấy tôi trong một thân xác con gái hoàn toàn xa lạ, vất vả và bực bội với từng việc nhỏ nhặt, rồi ngồi ở góc khuất nào đó cười sằng sặc khi thấy tôi than vãn và tỏ ra rầu rĩ.

Thế nên, bằng mọi giá, tôi phải gắng gượng mới được.

Với tâm thế đó, tôi vừa mang vẻ mặt thản nhiên, vừa xách theo đống đồ vừa mua từ phố thương mại và đi bộ một mạch về khu trọ giá rẻ của thành phố. Hòa vào dòng người tan tầm đang đi những chiếc xe đạp điện, xe máy, tôi băng qua con hẻm nhỏ, chờ đèn giao thông, rồi cuối cùng trở về khu chung cư ba tầng nằm phía bên kia đường.

Đến lúc nấu ăn rồi!

Tôi mở khóa cửa chính bằng mã số, sắp xếp lại đống đồ vừa mua, kiểm tra sơ qua chất lượng để chắc chắn không có gì hỏng hóc, rồi xỏ đôi dép mới dành cho con gái vào. Sau đó, tôi xách đôi dép lê cũ và đôi giày quá khổ của mình ra cửa, đặt chúng ngay trước thềm một cách đầy chủ ý.

Giờ tôi đã biến thành một bé gái. Mặc dù chung cư này có bảo vệ tuần tra 24/7, còn có cả camera giám sát khắp nơi ở lối ra vào, nhưng tôi không muốn đánh cược với rủi ro. Cơ thể hiện tại của tôi quá đỗi đáng yêu, đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy muốn xô ngã chính bản thân mình. Huống chi là những kẻ có ý đồ xấu.

Việc để đôi giày quá khổ ngay trước cửa chính chính là lời cảnh báo cho những ai có ý định xấu rằng, ở trong căn hộ này có 'một người đàn ông'.

Xong xuôi đâu đấy, tôi khóa cửa lại kéo chốt an toàn rồi lại bước vào bếp.

Con cá tôi mua lúc nãy đã được làm sạch máu và ướp sẵn với rượu nấu ăn cùng vài lát gừng. Sau khi sơ chế lại một chút, tôi đặt cá lên đĩa, cho thêm cà chua cắt nhỏ, một ít muối, nước tương và nước lọc rồi đậy nắp lại, đặt lên bếp từ để hấp.

Trong lúc cá đang được hấp, tôi tranh thủ vo gạo, cho vào nồi cơm điện để nó bắt đầu nấu.

Rồi tôi sơ chế qua rau củ, băm tỏi sẵn để lát nữa xào.

Bây giờ chỉ còn đợi cá hấp và cơm chín, sau đó xào nhanh phần rau mướp non, hâm nóng phần dưa leo xào cà chua còn lại từ bữa trưa là xong.

Sau khi làm xong mọi việc, tôi lau mồ hôi trên trán, rửa sạch đôi tay nhỏ nhắn của mình rồi bắt đầu bóc tem mấy bộ quần áo, đồ lót, và tất mà tôi mới mua ở siêu thị, chuẩn bị sẵn để mặc.

Dùng máy sưởi mini để sấy đồ thì tốn điện quá. Vậy nên tôi sẽ mặc mấy bộ có sẵn cho sự kiện 'bảo vệ quyền tác giả' vào ngày mai. Tôi sẽ giặt mấy bộ quần áo mới rồi phơi ngoài trời cho khô tự nhiên. Còn đồ lót thì giống trưa nay, tôi sẽ dùng máy sưởi mini sấy cho nhanh.

Sau một hồi giặt giũ và treo hết quần áo lên giá phơi ngoài cửa sổ, tôi đứng ngắm mấy bộ đồ con gái dễ thương một lúc. Đứng trầm ngâm một lúc lâu, tôi lại mở tủ quần áo, lấy ra vài chiếc sơ mi và quần dài của 'ông chú', rồi cũng treo lên phơi cùng. Làm như vậy thì nếu ai đó nhìn từ bên ngoài vào, họ sẽ nghĩ rằng căn phòng trọ này là nơi ở của "ông chú nào đó và em gái của hắn ta".

Khi quần áo đã giặt xong, cá hấp và cơm cũng vừa chín. Tôi đứng lên chiếc ghế đẩu nhỏ, đeo găng tay chuyên dùng, rồi cẩn thận bưng đĩa cá đặt lên bàn ăn trong phòng khách. Tôi rắc thêm chút hành lá lên trên, sau đó dùng cái thìa nhỏ để bắt đầu xào phần rau mướp non.

Cuối cùng, tôi bày rau ra đĩa, xới cơm vào bát, và hâm nóng phần dưa leo xào cà chua còn thừa từ bữa trưa và đặt tất cả mọi thứ lên bàn ăn. Tôi lấy điện thoại đặt lên giá đỡ đã để sẵn từ lâu, mở một website xem video, tìm ngẫu nhiên một clip hướng dẫn cách viết những đoạn kịch tính trong tiểu thuyết rồi cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Tôi đã thực hiện thói quen này suốt mấy năm nay, vừa ăn vừa xem video bổ ích trên điện thoại. Thi thoảng tôi cũng bật mấy clip dạy vẽ, làm game RPG hay là chỉnh sửa ảnh bằng Photoshop. Nếu làm vậy thì tôi có thể vừa ăn, vừa tranh thủ được thời gian để học thêm thứ gì đó.

"Trước khi bắt đầu viết, bạn cần điều chỉnh lại tư duy cho đúng. Mục tiêu chính của bạn khi viết là gì? Là kiếm tiền, nhỉ? Vậy thì có nên chiều theo thị hiếu của độc giả không? Dĩ nhiên là có, chẳng có gì phải xấu hổ cả. Nhìn mấy tác giả viết truyện kén độc giả xem, hoặc là đói dài cổ, hoặc là phải đổi sang hướng khác. Rốt cuộc còn ai trụ lại được nào? Toàn là mấy người viết thể loại dễ đọc dễ bán."

"Viết truyện cũng giống như làm thương nhân vậy. Chẳng lẽ bạn lại không nghiên cứu thị trường trước khi nhập hàng ư? Và bạn cũng không tìm hiểu xem người ta đang cần gì sao? Là một thương nhân, hẳn là bạn sẽ phải tham gia vào bất cứ thứ gì kiếm ra tiền được còn gì? Làm gì có thương nhân nào muốn bỏ lỡ cơ hội hái ra tiền kia chứ?"

"Giờ thì, sau khi đã điều chỉnh tư duy xong, ta sẽ bước vào bài học đầu tiên: xây dựng tính cách nhân vật chính, tạo dựng plot cho cốt truyện, và tạo nên thứ gọi là 'cao trào kịch tính' cùng 'sự mong đợi'"

"Dạo gần đây có khá nhiều tác giả nhờ tôi nhận xét 'ba chương vàng'[note75812] của họ. Nhưng nói thật, cái gọi là 'ba chương vàng' giờ không còn tồn tại nữa đâu. Thời nay, các độc giả đòi hỏi phải thấy 'bàn tay vàng' ngay từ chương đầu, nếu không thì họ sẽ lướt đi ngay. Bạn phải tạo plot, cho nhân vật chính làm một pha bùng nổ ngay từ đầu. Ngoài ra, tiêu đề truyện và phần giới thiệu cốt truyện cũng cực kỳ quan trọng."

Vừa nghe video hướng dẫn, tôi vừa nhanh chóng ăn xong bữa tối, sau đó xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, rửa bát ở trong bếp và cất phần thức ăn còn lại vào tủ lạnh.

Bữa nay tôi không ăn hết. Phần rau xào đã được tôi kiểm soát, chúng chỉ còn một ít vừa đủ ăn. Dưa leo xào cà chua thừa từ bữa trưa thì gần như đã hết sạch, nhưng con cá thì tôi mới ăn hết một nửa.

Không sao. Ngày mai tôi có thể tận dụng nửa con cá còn lại và phần nước sốt để nấu mì.

Quay lại bàn làm việc, tôi bật máy tính lên và lập tức mở trình duyệt. Tôi truy cập vào bảng điều khiển tác giả trên website "Honeydew Light Novels", và một cửa sổ hiện ra trước mắt tôi.

[Gửi tác giả, tác phẩm của bạn đã được phê duyệt. Bạn có thể bắt đầu đăng chương.]

Ngon, được duyệt rồi! Ngay khi thấy thông báo phê duyệt hiện ra, tôi lập tức mở ứng dụng nhắn tin, tìm đến avatar của biên tập viên 'Bạch Thố' và nhấn vào đó.

[Biên tập ơi, truyện của tôi được duyệt rồi.]

Dù rằng lúc này đã ngoài giờ làm việc nhưng biên tập viên 'Bạch Thố' vẫn trả lời rất nhanh.

[Được rồi, tôi sẽ gửi cho bạn đường link ký hợp đồng. Bạn chỉ cần đăng ký online, xác minh số điện thoại và thẻ ngân hàng, chụp ảnh hai mặt CMND[note75813], hoàn thành nhận diện khuôn mặt và ký tên là có thể hoàn thành nhanh chóng rồi.]

Gì cơ?

Cả nhận diện khuôn mặt nữa á?!

Tôi chết lặng trước màn hình máy tính sau khi đọc xong tin nhắn của biên tập viên. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu.

"Xong đời rồi."

Ghi chú

[Lên trên]
Là 3 chương đầu tiên của một tác phẩm, được xem là cực kỳ quan trọng để thu hút độc giả và giữ chân họ tiếp tục đọc.
Là 3 chương đầu tiên của một tác phẩm, được xem là cực kỳ quan trọng để thu hút độc giả và giữ chân họ tiếp tục đọc.
[Lên trên]
eng để là 'ID' dạng như kiểu giấy tờ tùy thân ấy, nên mình sẽ dịch là CMND (chứng minh nhân dân) cho mọi người dễ mường tượng.
eng để là 'ID' dạng như kiểu giấy tờ tùy thân ấy, nên mình sẽ dịch là CMND (chứng minh nhân dân) cho mọi người dễ mường tượng.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

hóng lâu lắm rồi!
Xem thêm