• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 5 - Sát ý mềm mại và dễ thương của bé loli

1 Bình luận - Độ dài: 1,826 từ - Cập nhật:

Trong lúc chờ nồi cơm điện nấu cháo, tôi đặt những quả dưa chuột đã rửa sạch lên thớt rồi lấy con dao ở bên cạnh.

Nặng vãi...

Cơ thể bé gái này dễ thương thật đấy, nhưng có nhiều bất tiện quá. Ví dụ như hồi trước tôi có thể dễ dàng nhấc con dao này lên, giờ nó lại trở nên nặng một cách rõ ràng khi tôi cầm trong tay. Chỉ mới cắt dưa chuột với cà chua được hai phút thôi mà đôi tay bé xíu này đã mỏi nhừ rồi.

Cái tên Thần Chết đó có gu hài hước kiểu gì mà lại biến người đàn ông trung niên thành một con nhóc loli vậy! Mà, đã có mấy năng lực kỳ quái và đặc biệt như vậy rồi thì không thể cho tôi thêm chút sức mạnh hay nhanh nhẹn sao!

Kìm nén nỗi u uất trong lòng, tôi sắp xếp những lát dưa chuột và cà chua đã cắt lên đĩa, lấy hai quả trứng trong tủ lạnh ra để bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Cà chua trứng rán, cà chua xào với dưa chuột—hai món này cộng với cháo nữa coi như đã hoàn thành rồi. Dù có chút đơn giản nhưng vẫn đảm bảo đủ chất dinh dưỡng.

Bất cứ ai từng sống một mình ở tầng lớp 'đáy xã hội' cũng đều biết trứng là nguyên liệu cực kỳ kinh tế: rẻ, giàu dinh dưỡng và dễ bảo quản.

Chúng có ở khắp mọi nơi, chỉ tốn vài xu cho một quả mà lại có thể để được lâu ở nơi thoáng mát. Chúng có thể luộc, ăn trực tiếp hoặc kết hợp với cà chua, rau cải để nấu thành một món ăn đàng hoàng, sạch sẽ và hợp vệ sinh.

"Phew, cuối cùng cũng xong."

Hai mươi phút sau, tôi ướt đẫm mồ hôi mở nắp nồi cơm điện, dọn món cà chua trứng rán và cà chua xào dưa chuột ra đĩa rồi bưng tất cả ra chiếc bàn ăn nhỏ đặt trong phòng khách.

Gọi là 'bàn ăn' thì cũng không hẳn là đúng, vì nó chỉ là một chiếc bàn xếp cỡ nhỏ. Toàn bộ mặt bàn phủ được một lớp màu xanh lá non với hình in của Tohka Yatogami từ bộ Date A Live.

Đây là phần thưởng lưu niệm mà tôi nhận được từ 'Cuộc thi viết tiểu thuyết Hachioji' tổ chức trên một website nọ, và tôi đã dùng nó làm bàn ăn luôn.

Tôi từng tranh thủ lúc cửa hàng văn phòng phẩm gần nhà có khuyến mãi để mua vài cái đệm ngồi trẻ em, đặt chúng dưới bàn nhỏ để ngồi ăn, nhờ vậy nên tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền mua ghế.

"Ừm… còn chuyện mua quần áo và giày dép mà không cần ra khỏi nhà nữa…"

Gần như theo phản xạ, tôi ngồi bệt xuống đệm trong tư thế con vịt, mắt nhìn vào những món ăn và nồi cháo đang còn nóng hổi. Tôi cầm điện thoại lên và bật màn hình.

Hở? Sao lại không nhận vân tay?

À phải rồi, tôi đâu còn là gã đàn ông trung niên đó nữa, mà với đôi tay nhỏ xíu này thì việc mở khóa điện thoại bằng vân tay... không được cũng đúng thôi.

Tôi chuyển sang chế độ nhập mật khẩu, gõ dãy số quen thuộc. Trong lúc chờ nồi cháo trước mặt nguội bớt, tôi mở trình duyệt rồi tìm kiếm cụm từ 'cách mua quần áo mà không cần ra ngoài'.

[Cái này đơn giản quá còn gì? Đặt đồ giao tận nơi là được mà!]

Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình.

[Tìm cửa hàng bán quần áo trên ứng dụng giao đồ ăn, hoặc siêu thị, hay đơn giản là gõ từ khóa 'quần áo' vào là được.]

[Giờ còn có thể mua quần áo qua ứng dụng giao đồ ăn hả?]

[Ông anh sống trong hang bao nhiêu năm rồi? Giờ mấy ứng dụng đó không chỉ mỗi bán đồ ăn thôi đâu. Miễn là có giá tiền, đến cả búp bê bơm hơi phiên bản Hàn Hồng cũng có người giao tận nơi cho anh đấy!][note71367]

Đọc xong đống bình luận trên mạng, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy một nỗi cay đắng trào dâng.

Nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm được giải pháp, tôi sẽ không cần phải mặc mấy bộ đồ sặc sỡ kỳ cục này ra ngoài mua đồ. Nhưng cũng cay đắng là bởi tôi nhận ra rằng, việc xử lý chuyện quần áo này sẽ khiến tôi tốn một khoản không nhỏ.

Tôi hiếm khi đặt đồ ăn giao tận nơi, chủ yếu là vì tôi nghèo.

Thành phố Thâm Quyến là một siêu đô thị khổng lồ và tôi đã sống ở đây gần ba mươi năm rồi. Khi các ứng dụng giao đồ ăn mới xuất hiện, tôi cũng từng thử tải về, nhưng đã bị doa ngay khi nhìn thấy mấy điều kiện và quy tắc như 'đơn tối thiểu 18 tệ' hay 'đơn tối thiểu 20 tệ'.

Theo đà phát triển mức sống của người dân, nếu tôi nhớ không nhầm thì giờ đây ở Thâm Quyến, mức tối thiểu để đặt đồ ăn giao tận nơi đã vượt quá 20 tệ, phí giao hàng cũng thường rơi vào khoảng 4–5 tệ, hoặc ít thì cũng 2–3 tệ. Nghĩa là một bữa ăn bình thường sẽ tốn hơn 20 tệ. Nếu ngày nào cũng ăn ba bữa sáng, trưa và tối bằng đồ đặt ngoài thì riêng chi phí ăn uống mỗi tháng cũng đã chạm ngưỡng 1800 tệ. Với một người lao động như tôi thì con số đó là quá đắt đỏ.

Bình thường, tôi sẽ mua vài quả trứng, bắp ngô và mấy thứ đại loại thế để tự nấu ở nhà. Bữa sáng ăn một quả trứng với một trái bắp luộc. Buổi trưa thì nấu cháo, làm thêm một món xào nho nhỏ. Nếu buổi tối thèm thịt thì tôi sẽ ghé qua chợ gần nhà để mua một chút đồ tươi hoặc vài món làm sẵn, chúng cũng không đắt lắm, chỉ khoảng 10 tệ. Cộng thêm rau củ và gia vị, một ngày tôi tiêu hết tầm 20 tệ là cùng. Còn ăn đồ giao tận nơi thì tốn gấp ba lần số đó.

Hmm… tuy hơi đau ví, nhưng lần này tôi thật sự cần phải mua quần áo. Tốt nhất là nên giải quyết xong trước 4 giờ chiều, vì tôi còn phải ra chợ mua đồ ăn và vào buổi tối thì chợ sẽ đông người lắm.

Liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải điện thoại, tôi mở cửa hàng ứng dụng và cài lại ứng dụng giao đồ ăn mà mình đã xóa từ lâu.

Vừa ăn bữa trưa tự nấu, tôi vừa đăng nhập vào ứng dụng và bắt đầu tìm quần áo. Tôi bỏ qua các cửa hàng thời trang có thương hiệu vì giá quá chát, mà mấy cửa hàng quần áo đường phố thì thường chỉ bán mỗi quần áo, không có giày dép hay tất. Nếu đặt từ mấy chỗ đó thì tôi sẽ phải đặt thêm ở cửa hàng giày, cửa hàng tất, rồi cả đồ lót nữa, điều này sẽ phát sinh nhiều đơn hơn, tốn thêm phí giao hàng mà cũng chẳng hề kinh tế chút nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn duy nhất của tôi chính là… siêu thị.

Siêu thị thì có tất cả, từ quần áo, đồ lót, giày dép, tất và phần lớn đều là hàng ít có thương hiệu, giá cũng mềm nữa. Chọn hết mọi thứ mà tôi cần và chỉ mất một lần phí giao hàng.

Vậy nên, đó chính là siêu thị. Tôi bắt đầu kiểm tra xem siêu thị nào gần đây có mức phí giao hàng rẻ nhất…

Sắp xếp danh sách cửa hàng theo thứ tự phí giao hàng từ cao đến thấp, tôi chọn ra ba siêu thị đứng đầu. Sau đó cẩn thận lướt qua từng món trong mỗi siêu thị, cuối cùng tôi cũng tìm được siêu thị có bán cả quần áo phụ nữ, giày dép, tất và cả đồ lót trẻ em.

Chẳng còn cách nào khác, với dáng vẻ hiện tại của bản thân, e rằng đến cả đồ dành cho thiếu nữ tôi cũng không mặc vừa.

Sao mới ăn được vài miếng mà đã thấy no rồi nhỉ?

Sau một hồi chọn đồ trong siêu thị, tôi chợt cảm thấy bụng mình đã lưng lửng nên có chút thắc mắc. Liếc nhìn hai món ăn trước mặt cùng bát cháo vẫn còn gần đầy, tôi cúi đầu xoa nhẹ cái bụng bé xíu của mình.

Lạ thật đấy? Rõ ràng tôi đã nấu lượng thức ăn đúng với khẩu phần thường ngày của mình mà…

Và rồi, một lần nữa, tôi lại nhận ra thực tế rằng, tôi đã trở thành một bé gái.

Khỉ thật.

Phải rồi, phải rồi, bé gái thì bụng nhỏ vậy nên khẩu phần cũng nhỏ luôn. Lần sau tôi sẽ nấu ít đi.

Tôi miễn cưỡng thu dọn bát đĩa, cho phần đồ ăn thừa vào túi nilon rồi bỏ vào tủ lạnh. Sau khi rửa bát đĩa và rửa tay xong, đã đến lúc bắt đầu việc mua sắm quần áo.

Trước khi mua quần sao, tôi cần phải xác nhận lại số đo cơ thể hiện tại. Khác với mua hàng ở các cửa tiệm, việc mua sắm qua ứng dụng giao đồ ăn thì không được thử đồ trước, mà đổi trả thì cũng chẳng hề đơn giản, tốt nhất là nên chắc chắn trước khi mua ngay từ đầu.

Cơ thể hiện tại của tôi... vòng một hầu như chưa phát triển. Mua đồ lót trẻ em loại thông thường chắc là ổn, đồ lót phía dưới thì... chẳng phải quần lót của các bé gái thường là freesize hay sao? Còn quần áo và quần dài thì cứ ưu tiên loại giá cả phải chăng là được. Vì ngoại hình của tôi cũng khá nổi bật, vậy nên mặc kín đáo một chút vẫn hơn.

Xác nhận lại chiều cao, vòng eo, vòng ngực và cỡ giày, vậy là đủ rồi.

"Cái đồ Thần Chết ngu ngốc kia, chỉ vì mấy lời tôi nói trước đó mà cô biến tôi thành ra thế này sao?"

Mang theo nỗi oán giận trong lòng, tôi lục lọi hộc bàn bàn máy tính và lấy ra thước dây linh hoạt mà tôi đã mua từ lâu ở cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng gần như chưa từng dùng đến bao giờ.

Giờ thì đến lúc đo đạc cơ thể rồi…

Ghi chú

[Lên trên]
Hàn Hồng là nữ ca sĩ nổi tiếng của Trung, thường thì những người nổi tiếng là nữ bên trung sẽ có thân hình mảnh mai, nhưng bà này lại đi ngược lại cái tiêu chuẩn 'mảnh mai' đó, nói thẳng ra là bell đấy. Còn búp bê bơm hơi thì cũng có thể hiểu là một dạng búp bê tình dục, cũng mang hàm ý châm biếm. Kết lại: vế này vừa là khịa bà ca sĩ kia, vừa có nghĩa là con búp bê tình dục phiên bản bellfree, theo mình hiểu thì là thế ¯⁠\⁠_(⁠‘⁠~⁠`⁠;⁠)_/⁠¯
Hàn Hồng là nữ ca sĩ nổi tiếng của Trung, thường thì những người nổi tiếng là nữ bên trung sẽ có thân hình mảnh mai, nhưng bà này lại đi ngược lại cái tiêu chuẩn 'mảnh mai' đó, nói thẳng ra là bell đấy. Còn búp bê bơm hơi thì cũng có thể hiểu là một dạng búp bê tình dục, cũng mang hàm ý châm biếm. Kết lại: vế này vừa là khịa bà ca sĩ kia, vừa có nghĩa là con búp bê tình dục phiên bản bellfree, theo mình hiểu thì là thế ¯⁠\⁠_(⁠‘⁠~⁠`⁠;⁠)_/⁠¯
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Loli sát ý~
Xem thêm