• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 2 - Chẳng có gì phải sợ

1 Bình luận - Độ dài: 1,963 từ - Cập nhật:

Mở mắt ra một lần nữa, tôi lại thấy bản thân đang ngồi trước bàn máy tính.

Trước mặt tôi là màn hình máy tính quen thuộc và trên đầu là ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ chiếc đèn bàn.

Tôi vẫn có thể cảm nhận được tiếng đập nhịp nhàng 'thình thịch' của trái tim bên trong lồng ngực, nghe tiếng xe cộ di chuyển bên ngoài cửa sổ, hít thở và cử động như bình thường. Ngoài sự yên lặng đến lạ trong căn phòng thì mọi thứ dường như đều rất bình thường.

Phew... hóa ra chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết mà, mấy thứ như Thần Chết và bị chém đầu, mọi thứ đều là giả hết.

Tôi là một người bình thường, chỉ là một anh chàng bình thường trong xã hội này mà thôi… đúng chứ? Chuyện gì đã khiến tôi đặc biệt đến mức phải gặp một Thần Chết xinh đẹp như thế vậy?

Vừa đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị nhấp chuột vào góc dưới bên phải để kiểm tra đánh giá của biên tập viên về phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết trên ‘Honeydew’, bỗng một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ ở vai và cổ khi quay đầu lại khiến tôi bất giác thốt lên. 

"Hả?"

Tóc tôi dài như thế này từ lúc nào vậy?

Nhẹ nhàng nghiêng đầu, tôi liếc nhìn mái tóc trắng như tuyết, mềm mại như tơ lụa cao cấp buông rủ xuống bờ vai mảnh mai của mình.

Mái tóc chảy dài như thác nước, thứ mà chỉ có thể thấy ở những thiếu nữ trong anime giờ đây lại lặng lẽ buông thõng xuống phía sau lưng, nhẹ nhàng trượt qua làn da mịn màng của tôi từ trên xuống dưới. Nó xoã rộng ra ở phần hông cùng với một phần lớn nằm trên chiếc ghế máy tính.

Hể?

Trong lúc còn đang ngây người, tôi chú ý đến đôi tay của mình.

Tay tôi luôn nhỏ như thế này sao?

Làn da tựa như sứ, mỏng manh như không xương, trắng muốt và mịn màng, giống như thuộc về...

Một thiếu nữ?

Không phải, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất. Tại sao tôi lại không mặc gì hết vậy?!

Cơ thể này... cái này... và sao lại có ngực...

"Cô tỉnh rồi sao?"

Bất chợt, cùng với giọng nói rợn người của một cô gái, tôi cảm nhận được chiếc ghế máy tính mà mình đang ngồi bỗng dưng xoay tròn.

Chiếc ghế dừng lại sau khi quay 180 độ, để lại tôi tôi đang quay lưng lại với màn hình máy tính. Thiếu nữ Thần Chết với đôi chân trần mang tất đen, mặc chiếc áo khoác và mũ trùm màu đen, thò tay ra và nắm lấy tay vịn của chiếc ghế. Cô nhẹ nhàng hạ người xuống, khuôn mặt đáng yêu của cô đang cười nhưng lại tựa như không cười.

"Hmm, cô vẫn biết sợ ha. Có vẻ như cô đã thích nghi với cơ thể mới của mình rồi đấy."

Cơ thể... mới?

Tôi hoang mang cúi đầu, liếc nhìn bầu ngực hơi nhú lên và cái bụng phẳng của mình, rồi như chợt nhớ ra điều gì, tôi theo phản xạ dùng tay che chắn khu vực bụng dưới và ngực lại.

"Cô... cô đã làm gì vậy?"

Giọng nói phát ra từ miệng tôi thánh thót như một chú chim sơn ca, trong trẻo, sống động và đầy cuốn hút, hệt như những nhân vật nữ chính trong các bộ anime loli mà tôi hay xem.

Một chuỗi sự kiện bất ngờ làm tôi cảm thấy như bộ não của mình đang phải cố gắng để xử lý kịp mọi thứ.

"Ta đã làm gì sao? Chẳng phải ta đã nói với cô rồi sao? Ta đổi ý rồi."

Thiếu nữ Thần Chết mỉm cười bí ẩn, ánh mắt nhìn tôi như thể quan sát một sinh vật nhỏ bé dễ thương đang run sợ.

"Chúc mừng, em gái. Giờ thì em có thể tự coi bản thân là một cô bạn gái rồi đấy."

Không, dù nghĩ thế nào thì chuyện này vẫn rất kỳ quặc!

"Cô... ưm, ý tôi là, thưa Cô Thần Chết..."

Mặc dù tay tôi hầu như không thể che đậy nổi sự xấu hổ của cơ thể mình, nhưng tôi vẫn cố gắng lên tiếng với Thiếu nữ Thần Chết khó hiểu này.

"Vậy thì, ưm... chẳng phải cô đã nói rằng tôi đã chết rồi hay sao? Là do làm việc quá sức, giờ giấc thất thường và tử vong đột ngột có đúng không? Vậy thì, cô có thể tha thứ cho những lời lảm nhảm của một người sắp chết và đưa tôi đi theo đúng quy trình được không?"

Hãy cứ giết tôi đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.

Là một đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ, tôi đã chịu đựng sự bắt nạt từ khi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã tìm được một công việc và bắt đầu viết tiểu thuyết, nhưng sau đó lại mất việc, website tiểu thuyết cũng đóng cửa. Kết thúc một cuộc sống như thế cũng chẳng sao cả, ít nhất thì tôi sẽ không còn phải lo lắng về việc kiếm sống nữa.

"Ta đã đổi ý rồi. Cần ta nhắc lại lần thứ ba không?"

Tuy nhiên, Thiếu nữ Thần Chết ấy lại không hề có vẻ gì là từ bi. Cô ấy ra hiệu bằng mắt về phía một xác chết mất đầu không xa phía sau lưng mình.

"Trở thành phụ nữ là hình phạt cho sự thiếu tôn trọng của cô lúc trước. Ta thà nhìn cô vật lộn với vẻ ngoài của một bé gái hơn là tha thứ cho cô. Hehehe."

Trong ánh sáng mờ ảo, cô gái trước mặt tôi cười một cách đê tiện.

Đệch, tôi đã rơi vào tay một kẻ tâm lý biến thái gì thế này...

Tôi bất chợt cảm thấy một cơn lạnh lẽo đang trào dâng trong lòng.

"Thưa cô, tôi thật sự rất thích tính cách của cô. Nó kiểu như yandere, rất là 2D, và đề nghị của cô cũng khá là... thú vị nữa."

Đối mặt với Thiếu nữ Thần Chết đang tỏa ra một khí thế áp bức từ trên xuống dưới, tôi gom hết can đảm rồi nói.

"Nhưng tôi xin được từ chối."

"Là một 'ông chú', thứ tôi thích nhất trong đời là nói 'Không' với cường quyền, nhất là khi đó là một người có ý chí mạnh mẽ, đặc biệt là phụ nữ!"

Tiếp theo đó tôi mang một thái độ 'Tôi éo quan tâm'.

"Dù sao thì chết thêm lần nữa cũng chẳng có gì to tát."

"Cô sẽ không thể chết. Cơ thể này là bất tử, vậy nhưng cô vẫn sẽ có cảm giác."

Thiếu nữ Thần Chết vẫn giữ nguyên nụ cười yandere và chỉ tay vào chiếc máy tính phía sau tôi.

"Ta giao cho cô một nhiệm vụ. Ba ngày nữa ta sẽ quay lại. Trong thời gian ấy, cô hãy xử lý việc viết một cuốn tiểu thuyết hay. Nếu có thể thì hãy ký cả hợp đồng nữa, hay là tìm công việc bán thời gian để trả tiền thuê nhà cũng được. Nếu ta quay lại mà cô vẫn chưa có việc làm, hoặc tệ hơn là chưa trả tiền thuê nhà..."

"Thì sao chứ?"

Tôi vẫn mang một thái độ thờ ơ. 

"Giờ tôi không còn sợ chết nữa. Cô nghĩ tôi sợ những lời đe dọa của một Thần Chết hay sao, thưa cô?"

"Hmm? Cô đang nghĩ rằng là Thần Chết thì ta chỉ có khả năng lấy đi mạng sống của người khác thôi sao?"

Cô ấy cười càng lúc càng tươi. 

"Có nhiều thứ trên thế giới này còn đáng sợ hơn cả cái chết đấy. Cô muốn thử không?"

"Đó là cái gì vậy?"

Tôi đáp lại bằng giọng loli dễ thương, 'Ông chú này đang rất chú ý đây.'

"Như lịch sử duyệt web của cô trong vài năm qua trên máy tính... cô đã lướt web nào, xem gì, và cả những bài viết cô đăng trên các diễn đàn 'đặc biệt'. Ta có thể gửi nó cho bạn học cũ, bạn thân hay đồng nghiệp của cô đấy."

Thiếu nữ Thần Chết từ từ đến gần tôi, giọng nói của cô ấy lạnh lẽo như một con quái vật đến từ địa ngục. 

"Tất nhiên, nhiều người có thể nghĩ rằng chẳng sao cả vì họ đã chết rồi và họ không thèm quan tâm người khác nghĩ gì về họ. Nhưng cô thì khác. Ta có thể đưa cô trước mặt những bạn học cũ, đồng nghiệp, bạn bè, và rồi ngay trước mắt cô, từng người một, ta sẽ lục lại những việc cô đã từng làm trong quá khứ. Ta cá chắc rằng cô vẫn còn nhớ những chuyện xấu hổ mà mình đã làm..."

Những chuyện xấu hổ? Lịch sử duyệt web?!

"Thưa cô Thần Chết, tôi xin lỗi vì sự vô lễ trước đó. Ôi chao... Jerusalem của tôi... ý tôi là, xin hãy tha thứ cho bất kính của tôi."

Tôi gần như theo bản năng túm lấy cánh tay của thiếu nữ trước mặt và cầu xin sau khi nghe những điều ấy.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, xin đừng công khai lịch sử duyệt web của tôi mà..."

"Hmph."

Cô ấy hất tay tôi ra một cách khinh bỉ và đứng dậy. 

"Vậy là quyết định rồi nhé. Ba ngày để xử lý vấn đề ký hợp đồng tiểu thuyết và tiền thuê nhà. Nếu trong ba ngày này mà cô không làm được gì... lịch sử duyệt web mới chỉ là món khai vị thôi. Ta vẫn còn rất nhiều cách để 'tra tấn' cô đấy."

"Vâng, vâng ạ."

Tôi toát mồ hôi lạnh, nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. 

"Tôi sẽ cố gắng hết mình để kiếm tiền!"

"Vậy còn nghe được."

Thiếu nữ Thần Chết đi qua bên cạnh, một tay nắm lấy cái xác mất đầu, tay kia cầm lấy cái đầu đã lăn ra phía bên kia.

"Uh... Thưa cô Thần Chết."

Trông thấy cảnh tượng này, tôi cẩn trọng hỏi. 

"Cô nhìn xem, vì tôi đã nhận ra lỗi của mình rồi, và chúng ta cũng đã thống nhất cách giải quyết vấn đề, liệu cô có thể quên vụ biến thành phụ nữ này đi và cho tôi trở về như trước được không?"

"Cô đang nghĩ cái gì vậy? Cơ thể cũ của cô đã chết rồi, ta phải mang cái này về để báo cáo."

Thiếu nữ Thần Chết lắc cái đầu của người đàn ông trong tay, không chút cảm xúc. 

"Từ giờ trở đi, cô sẽ luôn như thế này. Đây là một cơ thể mà ta đã dùng 9.999 năm ma thuật để tạo ra cho cô. Những phàm nhân tầm thường khác không được đối đãi như vậy đâu."

Vừa dứt lời, cô gái đã điều khiển chiếc lưỡi hái rạch một vết cắt trong không gian, rồi nhảy vào cùng với cơ thể và cái đầu của người đàn ông trước đó.

"Nhớ đấy, ba ngày nữa, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, ta tin rằng chúng ta sẽ rất vui khi thời hạn đến đấy. Hehehe…"

Vết cắt đóng lại và sự tĩnh lặng lại quay trở về với căn phòng rộng lớn này.

"...."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nole cho tuban là mãi mãi
Xem thêm