• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 3 - Ông chú thực sự đã ngủm rồi!

3 Bình luận - Độ dài: 2,254 từ - Cập nhật:

Căn phòng rộng lớn lại chìm vào tĩnh lặng ngay khi Thiếu nữ Thần Chết rời đi. Ngồi trên ghế trước máy tính, tôi vẫn ngẩn người suốt vài phút, cố gắng xử lý những sự việc vừa xảy ra. Tôi đưa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt—

Đôi bàn tay thanh tú cùng những ngón tay dài và thon thả, làn da trắng mịn như ngọc. Phần thịt dưới móng tay có màu hồng nhạt khỏe mạnh không tì vết, không một vết sẹo. Chúng sạch sẽ và hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Bép! Bép! Tôi vỗ vào khuôn mặt bầu bĩnh của mình.

Đau thật. Vậy ra đây không phải là mơ.

Ánh mắt tôi hạ xuống trước ngực. Nó chỉ hơi nhô lên, làn da xung quanh cũng rất láng mịn tinh khôi như tuyết đầu mùa, hệt như làn da của một em bé. Trông rất đáng yêu.

Tiếp đó là chiếc bụng phẳng không chút mỡ thừa cùng đôi chân mảnh mai và thon gọn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đôi chân của một bé gái. Chúng thanh thoát và mềm mại, còn đôi bàn chân nhỏ nhắn phía dưới thì bé đến mức có lẽ một người trưởng thành cũng có thể nắm trọn trong lòng bàn tay. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, chúng ánh lên một màu hồng nhạt, từng ngón chân như những viên trân châu nhỏ xíu mang một nét cuốn hút đến lạ.

Trời ạ... đây thực sự là cơ thể của tôi ư? Đứa trẻ này đã lớn lên đến như vậy rồi sao?

Tôi cố duỗi thẳng chân, định bước xuống khỏi ghế. Nhưng rồi tôi phát hiện ra một sự thật trớ trêu—vị trí ngồi của tôi quá cao, đến mức dù có duỗi thẳng chân hết cỡ tôi cũng chẳng thể chạm đất nổi.

Chiếc ghế máy tính này đã được tôi mua khi vừa tốt nghiệp đại học. Lúc đó với chiều cao 1m75, tôi có thể dễ dàng đặt chân xuống sàn. Nhưng bây giờ, khi đã là một bé gái thì có vẻ như tôi phải 'nhảy xuống' mới có thể rời khỏi ghế!

Bực mình quá đi mất!

Mang theo tâm trạng nặng nề, tôi mất vài giây để tính toán vị trí của đôi dép dưới chân ghế. Sau đó tôi nhảy xuống với một tiếng 'bịch'.

"Ái!"

Lòng bàn chân nhạy cảm của tôi vừa chạm vào đôi dép to quá khổ liền cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, khiến tôi không kìm được mà bật ra một tiếng kêu khe khẽ. Cơ thể này thực sự quá nhạy cảm!

Đôi dép size 43 mà tôi mua từ siêu thị vài năm trước giờ đây chẳng hề mang lại chút thoải mái nào. Chúng quá rộng. Hầu như trong mỗi bước đi, tôi đều phải lết chân để giữ nó lại. Dựa vào kích thước của đôi chân nhỏ bé này, có lẽ chiều cao hiện tại của tôi còn chưa chạm nổi 140cm.

Tôi đi đến góc phòng nơi đặt tủ quần áo. Trông thấy tay nắm tủ cao đến tận trán mình, tôi không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

Trong tủ quần áo của một gã đàn ông trưởng thành chắc chắn sẽ chẳng có lấy một bộ đồ nữ, nhưng ít nhất tôi cũng phải tìm được thứ gì đó để che thân. Dù Thần Chết có giao cho tôi nhiệm vụ phải viết và ký hợp đồng, nhưng tôi đâu thể cứ trần truồng mà ngồi trước máy tính được. Như vậy trông phản cảm quá!

Đồ lót—quá rộng. Quần lửng—vẫn quá rộng. Quần jean—cũng chẳng vừa.

Ngay cả khi cố siết chúng lại bằng thắt lưng, hầu hết quần áo dành cho người lớn vẫn không thể vừa với thân hình nhỏ bé hiện tại của tôi.

Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm vô vọng tôi đành phải mặc tạm một chiếc áo thun rộng thùng thình, phủ đến tận nửa đùi. Khi khoác nó lên người, phần vai áo trễ xuống đã để lộ xương quai xanh trắng nõn của tôi. Chiếc áo lỏng lẻo bao quang cơ thể, nhưng ít ra tôi có thể tạm coi nó như một chiếc 'váy' ngoại cỡ để mặc.

"Khốn kiếp! Cứ chờ đó tên Thần Chết chết tiệt kia! Đừng có mà coi thường ông chú nghèo khổ này! Tôi sẽ không chịu thua đâu!"

Tôi quay trở lại ghế sau khi thay quần áo xong, chỉnh lại độ cao và góc ngồi rồi cầm lấy con chuột quá cỡ. Tôi kiểm tra email.

[Tôi đã đọc phần mở đầu và bản thảo tiểu thuyết của bạn, nhưng dựa theo tiêu chuẩn của chúng tôi, hiện tại chúng tôi không thể ký hợp đồng với bạn được.]

Thật bất ngờ, biên tập viên từ website light novel lớn nhất, 'Honeydew Light Novels' đã gửi cho tôi một tin nhắn khá dài vào ba phút trước.

[Vấn đề chính của tiểu thuyết của bạn là phần miêu tả bối cảnh quá dài dòng, cùng với việc giới thiệu quá nhiều nhân vật ngay từ đầu. Truyện không có trọng tâm rõ ràng sau một đoạn khá dài, và bạn cũng chưa tạo được cảm giác 'mong đợi' cho người đọc. Thông thường, phần mở đầu của tiểu thuyết nên có một chút yếu tố 'cheat' nào đó hoặc một nhân vật chính với năng lực đặc biệt, nhưng bạn lại không có cái nào cả.]

[Hơn nữa, mạch truyện về sau có phần hơi 'khắc nhiệt'. Các tác giả tiểu thuyết nên hướng tới việc phục vụ cho đa số người đọc, nghĩa là cốt truyện cần phải phù hợp với đại đa số người đọc. Trong chương 2, thử thách của nhân vật chính dường như khá nặng nề. Không phải là bạn không được phép viết những tình tiết như thế, nhưng nếu làm vậy thì bạn cần phải làm cho người đọc hiểu rằng nhân vật chính sẽ có cú lội ngược dòng. Bạn không tạo được cảm giác 'mong đợi' ở đây, cùng với đó là nhịp truyện cũng khá tệ.]

[Nếu bạn vẫn quyết định ký hợp đồng với chúng tôi, hãy chỉnh sửa theo những gì tôi đã đề cập. Cắt bớt phần miêu tả bối cảnh dư thừa, cũng như những đoạn hội thoại không liên quan đến cốt truyện chính. Bắt đầu giới thiệu nhân vật chính từ đoạn thứ tám và sửa lại mạch truyện về sau. Sau khi hoàn thành, hãy gửi lại cho tôi và tôi sẽ xem lại một lần nữa.]

"...."

Tỉ mỉ quá rồi!

Tôi mất tận năm phút chỉ để đọc đi đọc lại phản hồi này từ biên tập viên có tên 'Tuzi'. Sau khi xác nhận rằng mắt mình không nhìn nhầm, tôi run rẩy di chuyển con chuột đến khung trò chuyện và nhấp vào đó.

Lạch cạch, lạch cạch.

Bởi vì bàn tay tôi đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều, thế nên bàn phím trên bàn giờ đây trông có vẻ lớn hơn so với cơ thể hiện tại của tôi. Chuyện này có chút ảnh hưởng đến tốc độ và cảm giác gõ phím của tôi. Thế nhưng điều đó cũng chẳng thể làm giảm sự phấn khích trong lòng. Chưa đầy nửa phút sau, tôi đã gõ nhanh một dòng.

"Cảm ơn, biên tập viên–san. Bây giờ tôi sẽ chỉnh sửa lại ngay." 

Sau đó, tôi nhấn phím Enter.

Quả nhiên... lời đồn trên mạng là thật.

'Đệ nhất mỹ nhân biên tập viên' này đúng là vô cùng có trách nhiệm với tác giả. Ngay cả với bản thảo đã bị từ chối ở nhiều website khác của tôi, cô ấy vẫn đọc kỹ chúng và còn đề xuất những chỉnh sửa chi tiết.

Bạn thấy đấy, những website tôi từng gửi bản thảo trước đây đều trả lời kiểu như "Không thể ký hợp đồng" hoặc "Không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi" Một số nơi còn thiếu tế nhị hơn, họ thẳng thừng nói: "Quá tối tăm" hay là "Bạn đang viết cái gì thế này?". Chỉ có biên tập viên của Honeydew Light Novels là chịu chỉ ra vấn đề ở phần mở đầu tiểu thuyết của tôi và gợi ý một số định hướng chung để chỉnh sửa mà thôi.

Vẫn còn hy vọng!

Chỉ cần ký được hợp đồng thì một nửa vấn đề tài chính của tôi sẽ được giải quyết. Hôm nay là ngày 2 tháng 5, nếu có thể chốt hợp đồng trong hôm nay, tôi sẽ còn gần 30 ngày nữa trước khi tháng này kết thúc. Trong khoảng thời gian đó, có thể tôi sẽ nhận được một vài phần thưởng từ độc giả cho cuốn sách mới, và tôi cũng đã quen với việc tự nấu ăn ở nhà. Gạo và trứng vẫn còn nhiều, vậy nên với thu nhập khoảng 300 tệ mỗi tháng, tôi chắc chắn vẫn sống được.

Việc duy nhất còn lại mà tôi cần phải lo đó là tiền thuê nhà…

Ting ting ting ting—

Ngay sau khi gửi tin nhắn cho biên tập viên của website Honeydew Light Novels, tôi nhận được lời mời tham gia một nhóm trò chuyện mới trên ứng dụng nhắn tin, tên nhóm là: 'Nhóm Bảo Vệ Quyền Lợi Tác Giả Yae-Do'.

"Ah, ông chú đây rồi!"

"Ông chú ơi! Tụi tôi đợi chú mãi đấy!"

Vừa mới vào nhóm, một loạt tin nhắn đã nhảy lên trong khung trò chuyện, rõ ràng đây là một nhóm vừa được lập cách đây không lâu.

Phần lớn thành viên trong nhóm đều là những cái tên quen thuộc. Họ là các tác giả từng đăng truyện trên cùng một website với tôi dưới sự quản lý của một biên tập viên. ID tác giả cũ của tôi là 'Ông chú yêu Loli', những người quen biết đều gọi tôi là 'ông chú'.

Còn Yae-Do Novels là website đã nợ chúng tôi một tháng tiền nhuận bút, và sau đó họ đã tuyên bố phá sản.

Lý do khiến tôi rơi vào hoàn cảnh túng thiếu tháng này chính là vì tôi đã cứ đinh ninh rằng số tiền nhuận bút đó sẽ đủ để trang trải tiền thuê nhà, vậy nhưng nó đã không bao giờ đến.

"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?

Sau khi lướt nhanh danh sách các thành viên trong nhóm, tôi trả lời tin nhắn nhắc đến mình.

"Mọi người đang làm gì thế?"

Có người nhắn lại với tôi.

"Này ông chú, tôi nhớ là chú ở thành phố Thâm Quyến có đúng không?"

Tôi đáp.

"Ừ, tôi đang sống ở Thâm Quyến. Có chuyện gì sao?"

"Tuyệt, ông chủ của Yae-Do Novels cũng đang ở Thâm Quyến đấy. Một số tác giả và tôi đã bàn bạc, chúng tôi dự định đến chỗ của chú vào ngày mai. Cũng cỡ 20 người đó, toàn là bạn cũ cả mà, chúng tôi cũng muốn gặp nhau một lần."

"Phải đó, chúng ta hãy cùng đòi lại khoản tiền nhuận bút đã quá hạn từ ông ta đi."

"Chúng ta đã cùng nhau viết truyện bao lâu nay mà vẫn chưa từng gặp mặt ngoài đời. Ông chú từng là người hoạt động tích cực nhất trong nhóm mà, thế nên đừng có trốn đấy nhé. Gặp nhau xong thì cùng nhau đi đòi tiền. Ai không đi thì khỏi chia tiền."

"Thế thì nhất định tôi phải đi rồi!"

Thấy được cơ hội đòi lại tiền nhuận bút bị nợ từ lâu, tôi nhanh chóng đáp lại.

"Mọi người cứ quyết địa điểm đi, chốt xong thì báo vào trong nhóm nhé."

"OK, chúng tôi đợi phản hồi này của chú mãi."

"Được rồi, tôi đi chỉnh sửa lại phần mở đầu tiểu thuyết đây. Mọi người cứ tiếp tục tám nhảm đi."

Nghĩ đến việc vừa có thể vừa ký hợp đồng vừa đòi lại được khoản tiền quá hạn, hai vấn đề đã khiến tôi đau đầu suốt thời gian qua, tôi vui vẻ vươn vai trên chiếc ghế máy tính.

"Đệch..."

Rồi tôi nghe thấy giọng nói hiện tại của mình.

Nó mềm mại và đáng yêu, hoàn toàn là giọng của một bé gái.

Khoan đã, chuyện này chẳng hợp lý chút nào.

Gặp mặt ngoài đời ư?!

Nhận ra lời mình vừa nói, tôi vội vàng mở lại khung trò chuyện của nhóm 'Nhóm Bảo Vệ Quyền Lợi Tác Giả Yae-Do'.

"Đấy thấy chưa, tôi đã bảo mà, ông chú dễ tính lắm. Thành phố Thâm Quyến lớn như vậy, có người dân bản địa dẫn đường vẫn hơn."

"Tôi nhớ ông chú từng nói mình gần 30 rồi mà nhỉ, không biết có thực sự là ‘chú’ không đây?"

"Sao cậu lại có những cái ảo tưởng vớ vẩn như vậy hả? Viết truyện đến ngốc luôn rồi à? Tôi đọc truyện của ông chú rồi. Văn phong thế kia, chắc chắn là đàn ông thứ thiệt."

"Haha, tôi chỉ hỏi chơi thôi mà. Chắc tôi sẽ có mặt vào khoảng 12 giờ trưa mai. Ông chú là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch lần này đấy."

"...."

Ờm, mọi người ơi, tôi muốn rút lại câu "Nhất định tôi phải đi" vừa nãy. Liệu vẫn còn kịp chứ?

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

1 loli và ít nhất 20 thằng đực rựa (✿◡‿◡)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mọi người có muốn phiên âm tên của các nhân vật không nhỉ? Ví dụ như biên tập viên 'Tuzi' của chương này, có thể phiên âm sang hán việt là 'thố tử, bạch thố, ngọc thố' hoặc đơn giản chỉ là 'thỏ', sau này nhân vật chính của chúng ta bên eng họ sẽ để là nuo'er và Thiếu nữ Tử Thần là Xia mo đấy. Mọi người muốn kiểu nào thì cmt bên dưới nhé
Xem thêm
Oke ヾ(≧▽≦*)o
Xem thêm