Khi tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Han Sooyoung, người canh gác cuối cùng, thấy tôi tỉnh dậy và mỉm cười.
"Anh gặp ác mộng à?"
"Một chút."
Than hồng cháy suốt đêm đã hóa thành màu trắng xóa. Tôi dập lửa và xoa trán, cơn đau đầu vẫn còn nhức nhối. Cảnh tượng tôi thấy qua Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri…
Gilyoung, không biết thằng bé có ổn không.
"Yoo Sangah đâu rồi?"
"Cô ta đi trinh sát rồi."
Han Sooyoung vừa nói vừa nghịch điện thoại.
Tôi hỏi cô ta,
"Cô đang xem gì đấy?"
"Tiểu thuyết."
"Tiểu thuyết của cô?"
“Chứ của ai?”
Quả thật, đọc tiểu thuyết khác trong hoàn cảnh này nghe rất kỳ quặc.
"Tôi có một thắc mắc, một tác giả đọc lại tác phẩm mình viết có thấy vui không?"
"Rất vui."
"Dù đã biết hết chi tiết rồi sao?"
Tôi vô tình hỏi, nhưng Han Sooyoung lại cho tôi câu trả lời bất ngờ.
"Thật ra mỗi lần đọc lại, tôi lại thấy câu chuyện khác hẳn đi."
"Sao cơ?"
"Một tác giả không nắm quyền kiểm soát tuyệt đối tác phẩm của mình. Cứ nhìn lại là thấy đầy lỗ hổng. Đọc lại chính là cách lấp đầy những khoảng trống đó."
"Tôi nghe mà như đang học triết ấy."
"…Ý là, sau một thời gian, tôi có thể nhìn nó như tác phẩm của một người khác. Suy cho cùng, mỗi con người đều là tác giả của chính mình mà."
Những lời này thật bất ngờ, khiến tôi ngạc nhiên. Han Sooyoung lại có thể nói ra điều sâu sắc đến vậy.
Tôi nói với cô ta,
"Giờ nghĩ lại thì đúng là cô như vậy thật. Cô còn từng viết lại truyện của người khác cơ mà."
Han Sooyoung hét lên gì đó đáp lại, nhưng tôi bịt tai lại một lúc. Ai bảo cô ta đi đạo văn ngay từ đầu làm gì? Han Sooyoung tắt điện thoại và hỏi tôi,
"Vậy giờ anh định làm gì?"
"Tôi sẽ chờ đến khi kịch bản tiếp theo bắt đầu."
"Ai mà tin được. Chắc chắn anh đã có kế hoạch rồi."
Tôi im lặng để Han Sooyoung nói hết. Dù sao cô ta cũng nói suốt.
"Yoo Junghyuk lo phía tây, Lưu Lãng Vương xử lý phía bắc. Thế còn trung tâm thì sao?"
"Chúng ta sẽ hợp lực ngăn chặn."
"Không phải có một cách dễ dàng hơn sao? Anh quên rồi à?"
Tôi dừng lại và nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung.
"Cô sao chép cả cái đó sao?"
"…Tôi có sao chép đâu! Tôi chỉ nghĩ ra trong tiểu thuyết của mình thôi."
Han Sooyoung lắp bắp, bĩu môi.
"Dù sao thì, tôi nói đúng mà, phải không? Theo như tôi biết, vẫn còn một cách đơn giản để ngăn chặn thảm họa ở trung tâm."
Quả thật, cô ta nói không sai. Nếu làm theo cách đó, chúng tôi có thể vượt qua kịch bản thứ năm và ngăn mọi tai ương một cách dễ dàng. Han Sooyoung nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
"Anh có định làm thế không?"
"Cái đó… chúng ta vừa đi vừa tính."
Tôi nhìn quanh và thấy Yoo Sangah đang vẫy tay từ xa. Han Sooyoung cằn nhằn,
“Sao cứ thấy cô ta là anh vui lên hẳn thế?”
"Vì cô ấy là một người đáng tin cậy."
"Chậc. Người không đáng tin mới là người sống sót được đấy."
Chúng tôi lại lên đường. Còn năm ngày nữa là kịch bản bắt đầu. Cả nhóm men theo sông Hàn đi về phía tây.
Có hai mục tiêu. Một là tìm kiếm Gong Pildu thất lạc gần sông Hàn, hai là thu thập xu từ những con quái vật gần đó. Dù sao thì, hiện giờ đang trong sự kiện tăng xu, nên tôi phải tranh thủ tối đa.
"Yoo Sangah, sang trái! Han Sooyoung, đi đầu đi!"
Chúng tôi săn toàn bộ những con quái vật cấp 7 trong tầm mắt. Khi có thêm Yoo Sangah, chúng tôi có thể săn cả loài cấp 7 và cấp 6. Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ khi quan sát Yoo Sangah.
Có lẽ cô ấy không biết về những chòm sao đến từ Olympus.Tôi từng cố gọi những kẻ đó ra, để tìm hiểu mục đích của chúng.Giờ đây, vì đã tiêu hao hết phần xác suất được cấp, bọn chúng tạm thời không thể can thiệp vào Yoo Sangah.
Trận chiến kết thúc, tôi tiến lại gần cô ấy.
"Cô Yoo Sangah. sau này cô chỉ nên dùng một tinh ấn mỗi lần thôi."
"À, tôi xin lỗi. Lần trước tôi gây rắc rối lắm à?"
"Không, không phải vì chuyện đó."
Những người được tinh vân ban phước luôn đặc biệt. Dĩ nhiên, được tài trợ bởi một tinh vân không có nghĩa là mọi chòm sao trong đó đều ủng hộ cô ấy. Tuy nhiên, luật của Stream Tinh là tuyệt đối, cả chòm sao và hóa thân đều phải tuân theo.
Cái giá cho việc đi ngược quy tắc ấy cuối cùng sẽ quay lại trừng phạt cả chòm sao lẫn hóa thân. Các chòm sao có thể tránh được hậu quả, nhưng người gánh chịu thiệt hại đầu tiên luôn là hóa thân.
"Sử dụng nhiều tinh ấn sẽ gây áp lực rất lớn lên cơ thể của cô.”
Đám thần Olympus khỉ gió sẽ chẳng bao giờ nói cho cô ấy biết điều đó. Mỗi sinh mệnh chỉ có giới hạn về số câu chuyện mà nó có thể chứa đựng. Mỗi tinh ấn đều mang trong mình lịch sử của một chòm sao, và việc trộn lẫn quá nhiều câu chuyện khác nhau sẽ làm suy yếu tinh thần con người.
Nếu Yoo Sangah mượn tinh ấn của quá nhiều chòm sao, sinh khí còn lại của cô ấy sẽ cạn kiệt chỉ trong chốc lát. Sau đó, có lẽ trong vòng một năm…
Yoo Sangah mỉm cười nhẹ.
"Cảm ơn anh đã quan tâm."
Tôi nhận ra gì đó và mở miệng.
"Cô đã biết rồi sao?"
Cô cụp mắt xuống, nói khẽ,
"Anh Dokja, anh vẫn nghĩ tôi là một nhân viên văn phòng có năng lực sao?"
Yoo Sangah tiếp tục nói.
"Tôi khác với. Tôi không thể làm gì trong thế giới đã thay đổi này. Đây là một thế giới mà TOEIC, bằng cấp và điểm dịch vụ đều vô dụng."
Tôi thắc mắc,
"Cô nghĩ mọi thứ sẽ được giải quyết nếu cô trở nên mạnh hơn sao?"
"Một chút."
Cô ấy nói không sai. Sức mạnh chỉ bù được vài lỗ hổng, không phải tất cả.
"Tôi đã quyết định sẽ tích lũy những ‘thành tích hữu dụng’ của thế giới mới này. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm."
Trên mu bàn tay Yoo Sangah, vô số vết thương đã hằn lại. Với tôi, những vết thương ấy như những khoảng trống lớn không thể lấp đầy. Han Sooyoung đã nói, 'Sau cùng, đọc lại chính là cách lấp đầy những khoảng trống.'
Nếu đó là điều một độc giả phải làm, thì tôi sẽ đọc cho đến cùng. Bỗng, cánh tay tôi rung lên. Tôi mở điện thoại ra, có thông báo mới.
–Han Donghoon: Anh, anh có ổn không?
Ẩn Sĩ Vương, Han Donghoon. Tôi sững sờ khi đọc tin nhắn.
–Han Donghoon: Gần đây em không truy cập vào Internet được nên tin nhắn đến hơi trễ. Em vẫn chưa thích nghi được với năng lực của mình…
Thằng bé đã gửi tin nhắn từ lâu, và gửi rất nhiều. Có vẻ như đống tin nhắn chồng chất đã đến cùng một lúc khi Internet được kết nối.
Tôi cho Yoo Sangah xem tin nhắn để thay đổi tâm trạng của cô ấy. Tôi nhìn nụ cười của Yoo Sangah và nghĩ.
Ít ra, tôi vẫn chưa phải là một độc giả hoàn toàn bất tài.
_______________________________________
Tôi kết nối với Han Donghoon qua tin nhắn nhưng tôi có thể nghe tin tức về những người khác qua đó.
–Han Donghoon: Em đang ở phía quận Yongsan. Gilyoung cũng ở đó.
–Kim Dokja: Gilyoung ở đó sao?
–Han Donghoon: Vâng.
Như vậy là tôi đã nắm được vị trí của nhóm chính. Vị trí của Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng được xác định thông qua Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri.
Tôi hơi tò mò về những gì đã xảy ra với Jung Minseob và Lee Sungkook nhưng thật khó để quan tâm hết được. Họ có một chút thông tin nên chắc vẫn có thể tự xoay xở. Lee Jihye… à, Yoo Junghyuk sẽ lo liệu.
–Kim Dokja: Tạm thời đừng rời khỏi Yongsan. Anh sẽ đến đó ngay. Nếu được thì em hãy cố gắng liên lạc với những người khác nhé.
Không có phản hồi. Có lẽ kết nối lại bị ngắt rồi. Tôi nhìn mọi người và nói,
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải vượt sông."
Hiện tại, chúng tôi đang ở phía nam sông Hàn. Còn phía bắc là quận Yongsan.
"Phải vượt qua nó á?"
Han Sooyoung ngây ra, hỏi ngược lại tôi.
Không có gì lạ. Tôi cùng Han Sooyoung nhìn sông Hàn. Những bóng đen chập chờn lẩn khuất dưới làn nước cuộn xoáy. Đám ngư long từng xuất hiện quanh cầu Dongho lại một lần nữa tràn ngập sông Hàn. Chúng tôi vốn chỉ đi dọc bờ, chẳng ai nghĩ đến việc băng qua giữa bầy quái vật như thế.
"Cô thấy cầu Cheonho chưa? Nó sập rồi."
Ngư long là một loài quái vật cấp 7. Giết một con thì không vấn đề, nhưng khi nó kéo tới cả đàn thì khác. Dọn sạch chỗ đó chắc phải mất vài ngày. Trong tình cảnh đó mà còn muốn bơi qua à? Điên rồi.
“Cứ đi dọc theo bờ. Có thể sẽ tìm được chỗ chưa bị hư.”
Chúng tôi đi men theo dòng sông suốt vài giờ, nhưng chẳng tìm thấy cây cầu nào còn nguyên. Thay vào đó, lại gặp một nhóm những kẻ lang thang.
Han Sooyoung định giơ vũ khí lên nhưng Yoo Sangah đã hành động trước. Cô ấy lấy thịt từ trong balô ra, khiến Han Sooyoung bực bội.
“Cô làm gì vậy?”
“Họ đang đói.”
“Rồi sao? Cô muốn chia đồ à? Cô điên hả? Cô không biết con người mới là sinh vật nguy hiểm nhất thời tận thế à?”
"Tôi có thể giết tất cả bọn họ bất cứ lúc nào."
Han Sooyoung thoáng thấy sát ý trên khuôn mặt Yoo Sangah và ngậm miệng lại.
"Do đó, tôi cũng có thể cứu họ nếu tôi muốn."
Cô lấy thịt quái vật chia cho đám người kia. Một vài người rưng rưng cảm kích, cúi đầu với cô.
"À, cái này…"
"Chỉ là đồ thừa thôi. Không sao đâu."
Tôi mặc kệ Han Sooyoung đang càu nhàu và lấy ra một cọng yanaspleta. Không phải ai cũng có thể trở thành một 'thợ săn' trong thế giới này. Giờ đây, hẳn khắp nơi đều đang nghiên cứu về các loài quái vật. Người đàn ông nhận lấy cọng cây rồi cúi đầu thật sâu.
"A! Cảm ơn… "
"Không có gì. Có họa cùng chia thôi."
Tất nhiên, tôi khác với Yoo Sangah. Những việc tốt tôi làm đều đã được tính toán trước.
[Một vài người có thiện cảm rất lớn với bạn.]
[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Shin Yooin' đã tăng lên.]
[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Ma Kangcheol' đã tăng lên.]
[Các nhân vật mới đã được thêm vào thẻ đánh dấu của bạn.]
Han Sooyoung khịt mũi châm chọc,
"Đúng là giả tạo."
"...Thỉnh thoảng tôi cũng làm việc tốt mà."
[Chòm sao 'Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng' ấn tượng với việc tốt của bạn.]
[Bạn đã được tài trợ 400 xu.]
Han Sooyoung nhìn Yoo Sangah và cằn nhằn,
"Ghê thật, cô ta cứ như nữ chính tiểu thuyết ấy."
Tôi đồng ý với lời của cô ta. Yoo Sangah giống như nữ chính của một cuốn tiểu thuyết ngay cả trước khi thế giới sụp đổ. Mà bây giờ thực tại cũng thành tiểu thuyết rồi còn gì…
Từ giữa đám người, một đứa trẻ tiến lại gần tôi.
"Sao thế?"
Cô bé tầm tuổi Gilyoung, mái tóc vàng và đôi mắt sáng, mang nét đẹp lai. Cô bé cúi đầu chào tôi.
"Cảm ơn chú ạ."
Đó là một đứa trẻ rất lịch sự. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai giống người thân của cô bé cả. Cô bé nhận thấy ánh mắt của tôi và nói,
"Họ không còn ở đây nữa ạ."
"Cả hai người?"
Đứa trẻ gật đầu.
Tôi sững người. Một đứa trẻ không người bảo hộ mà vẫn sống sót đến kịch bản thứ năm. Điều này gần như không thể xảy ra trong ‘Cách Sống Sót’.
…Khoan đã? Ngay lúc tôi sử dụng ‘Danh Sách Nhân Vật’, đứa trẻ lại lên tiếng,
"Vậy cháu đi đây ạ."
Cô bé đến chỉ để cảm ơn tôi thôi sao? Tôi cố gắng tóm lấy đứa trẻ và theo phản xạ nhìn lại Han Sooyoung. Cô ta tình cờ đang nhìn đi chỗ khác.
“…Cẩn thận nhé.”
Trời sắp tối rồi. Tôi dành một lúc để bình ổn tâm tình rồi triệu tập các thành viên trong nhóm lại.
“Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây."
Chúng tôi tìm nơi để ngủ. Dù đã đốt lửa, không khí bên sông Hàn vẫn lạnh buốt, nên cả nhóm quyết định trú trong một tòa nhà chỉ sập một nửa. Han Sooyoung trở nên kiên quyết và cảnh báo Yoo Sangah.
“Cứ chờ xem. Đám người ban nãy chắc chắn sẽ quay lại. Cô không thấy ánh mắt thèm khát vũ khí của bọn chúng à? Chúng sẽ trả ơn bằng cách cắn ngược lại thôi.”
Han Sooyoung khẳng định rằng con người đều là loài xấu xa, chỉ biết lấy oán báo ân. Tôi lặng lẽ nhìn Yoo Sangah, cô chỉ nhẹ giọng đáp,
"Không phải tất cả mọi người trong ngày tận thế đều tệ."
“Không, tất cả đều tệ. Gần như ai cũng vậy.”
Một tiếng trôi qua.
“Bọn chúng sắp tới rồi đấy. Lát nữa cô sẽ khóc cho xem.”
Hai tiếng trôi qua.
“Hừm, cũng kiên nhẫn đấy.”
Ba tiếng trôi qua.
“…Không thể nào, thật sao?”
Cuối cùng, bốn tiếng sau, những âm thanh lạ mới vang lên bên ngoài. Gương mặt Yoo Sangah thoáng tối lại, còn Han Sooyoung thì mỉm cười đắc ý.
"Thấy chưa, tôi đã nói gì nào?"
Han Sooyoung vừa lấy vũ khí ra thì một người bước vào tòa nhà.
“X-xin chào?”
Han Sooyoung đang định đứng dậy chợt khựng lại. Người đến là một cô bé. Là đứa trẻ đã lịch sự cảm ơn tôi vừa nãy. Cô bé với đôi mắt đỏ hoe chìa ra một vật.
"C-Cái này…"
Đó là một cái chăn. Có lẽ con bé đã nhặt được ở đâu đó vì sợ chúng tôi lạnh. Han Sooyoung ngỡ ngàng, còn Yoo Sangah thì lặng người. Giữa thời tận thế này, thiện ý không phải lúc nào cũng được đáp lại bằng ác ý.
[Chòm sao 'Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng' mỉm cười trìu mến.]
[Bạn đã được tài trợ 2,000 xu.]
Yoo Sangah đại diện nhóm bước tới.
“Cảm ơn cháu. Bọn cô sẽ dùng nó cẩn thận.”
"Vâng…"
“Mà cháu đi một mình sao? Ban đêm nguy hiểm lắm đấy.”
“Ở đâu cũng vậy thôi ạ.”
Biểu cảm của Yoo Sangah tối lại trước lời nói đó.
"Cháu có muốn ở lại với bọn cô không?"
"Sao ạ?"
“Không sao đâu, nếu cháu ở với bọn cô thì sẽ an toàn hơn.”
Yoo Sangah liếc nhìn tôi như muốn xin phép, nhưng đứa bé lại trả lời nhanh hơn.
“Cháu không muốn làm phiền đâu.”
Ngay khi đứa bé định bỏ chạy, một lá cờ từ đâu đó bay tới, rơi ngay trước chân cô bé. Đứa bé hoảng sợ ngã xuống, và giọng Han Sooyoung lạnh lùng vang lên.
"Khoan đã. Nhóc không thể đi."
"Cô đang làm gì vậy?"
Yoo Sangah nhìn Han Sooyoung và nói bằng giọng lạnh lùng. Tuy nhiên, Han Sooyoung đang nhìn tôi.
“Kim Dokja, anh biết phải làm gì rồi chứ? Chẳng phải đó là lý do anh chọn ngủ ở đây sao?”
Tôi từ từ nhắm mắt lại. Chết tiệt, cô ta đã nhận ra… Tôi tính sai rồi. Không ngờ người này có thể sử dụng ‘Khám Phá Thuộc Tính’. Han Sooyoung hỏi,
“À, giờ anh lại định đóng vai đạo đức giả à? Vì đối tượng là một đứa trẻ sao?”
"…"
“Nếu đối phương là một đứa trẻ, vậy thì kẻ ác phải ra tay thôi.”
Han Sooyoung tiến lại gần và Yoo Sangah chặn đường.
"Dừng lại."
“Tránh ra. Cô muốn tôi giết luôn cả cô à?”
“Tại sao tự dưng cô lại muốn giết một đứa trẻ bình thường?”
"Một đứa trẻ bình thường sao?"
Han Sooyoung cười khẩy, rồi chỉ thẳng về phía cô bé.
"Tôi đã bảo dừng lại."
Ngay lập tức, con dao găm của Yoo Sangah chĩa thẳng vào cổ Han Sooyoung.
Han Sooyoung liền triệu hồi hàng chục avatar bao vây. Han Sooyoung cằn nhằn.
“Kim Dokja, giải thích nhanh đi. Trước khi tôi quay lại và giết sạch bọn họ.”
Mọi chuyện cuối cùng lại thành thế này. Tôi thở dài và mở miệng.
"Đứa trẻ này…"
Đứa bé ngẩng lên, đôi mắt trong veo khiến tôi chợt thấy gấp gáp.
"…Năm ngày nữa, cô bé sẽ hủy diệt Seoul."
Ánh mắt Yoo Sangah run rẩy. Nếu Han Sooyoung không phát hiện ra, có lẽ tôi đã im lặng mà bỏ qua, nhưng giờ thì không thể nữa rồi. Cái kịch bản khốn kiếp này chưa bao giờ mang lại kết thúc hạnh phúc mà chúng tôi muốn cả.
[Chòm sao 'Hắc Hỏa Vực Long' đang mỉm cười.]
[Nhiều chòm sao hứng thú với diễn biến của kịch bản này.]
Đã lâu lắm rồi những tin nhắn của chòm sao mới có vẻ đáng ghét đến vậy.
"Đứa trẻ này là tai ương cuối cùng của kịch bản thứ năm."
0 Bình luận